← Quay lại trang sách

Chương 18

Tôi trở về lâu đài, người lấm bê bết, mệt lử, và sau khi gọi được người gác mở cửa, lập tức về phòng riêng. Rút cục, chúng tôi đã kết thúc tất cả những trò khủng khiếp, đã diệt trừ được cái đội săn quái ác. Tôi kiệt sức đến nỗi chỉ kịp thắp cây nến, tháo chiếc ủng mới được nửa chân, đã suýt ngủ thiếpđi trên chiếc ghế bành. Đến khi đi nằm thì trước mắt cứ bồng bềnh những sình lầy, những lưỡi lửa trên nóc nhà Đubôtôpkơ, tiếng vó ngựa rền rền, những thân hình kỵ sĩ, tiếng kêu thét ghê rợn và gương mặt của Rưgôrơ đang từ từ hạ cây đinh ba nặng chịch xuống đầu ai đó. Phải mất hồi lâu, giấc ngủ nặng nề mới chụp xuống đầu tôi, đè bẹp dí xuống gối như thể vó ngựa đạp đầu Đubôtôpkơ xuống sình lầy. Ngay cả trong giấc ngủ tôi vẫn tiếp tục sống với những sự việc xảy ra tối qua: tôi chạy, bắn, phi ngựa, và luôn có cảm giác là hai chân tôi vẫn cử động trong mơ.

Sự bừng tỉnh lần ấy kỳ lạ, mặc dù trạng thái của tôi khó có thể gọi là thức tỉnh. Ngay từ lúc còn ngủ mê mệt đã xuất hiện cảm giác về một cái gì nặng ghê gớm và hung ác, dường như trên đầu tôi treo lơ lửng bóng đen của một tai họa to lớn, - tai họa cuối cùng. Dường như có kẻ ngồi đè lên hai chân tôi, khiến chúng nặng như đeo đá. Tôi mở choàng mắt và trông thấy tử thần đứng khoác tay Đubôtôpkơ, mà lão già thì cứ cười hô hố. Tôi biết là mình lại ngủ mê rồi, nhưng vẫn cảm thấy mối tai họa đang tồn tại ngay trong phòng, đang di chuyển, đang nhích tới mỗi lúc một gần hơn.

Bức mùng rủ xuống, chụp lấy tôi, làm tôi nghẹt thở, tua rua nó đung đưa ngay trước mắt tôi. Tim tôi đập loạn xạ. Tôi cảm thấy rõ một cái gì đó bí ẩn đang lừng lững tiến lại, những bước chân nặng chịch của nó vang dội khắp nhà, mà tôi thì yếu đuối, bất lực, sức tôi chẳng thấm tháp gì, con quái vật sắp vồ tôi, không phải, nó không vồ tôi mà lại vồ nàng, sắp nghe tiếng những đốt xương mảnh mai gẫy răng rắc. Không làm sao ngăn chặn được nó, tôi ú ớ kêu, lắc mạnh đầu mà vẫn không sao thoát ra khỏi cơn ác mộng nặng nề.

Bỗng ngọn lửa nến bốc lên phía trần, nhỏ đi, cuối cùng tắt ngấm, bất lực trong cuộc vật lộn với bóng tối...

Tôi nhìn ra phía cửa phòng, thấy nó hé mở. Mặt trăng trải ánh sáng nhợt nhạt lên tường, in hình khung cửa sổ xuống sàn. Một làn khói lam mờ bốc lên từ ngọn nến đã tắt.

Bỗng tôi trông thấy hai con mắt to tướng đang thao láo nhìn tôi qua bức rèm hầu như trong suốt. Kinh khủng quá! Tôi lắc mạnh đầu: đứng dương mắt trừng trừng nhìn tôi là một thiếu phụ. Khốn nỗi, cặp mắt thiếu phụ không nhìn thẳng vào mặt tôi mà lại đờ đẫn hướng đi tận đâu đó ra sau lưng tôi, như thể nhìn xuyên suốt qua tôi mà vẫn không thấy tôi.

Sau đó, thiếu phụ lướt đi. Tôi sững sờ nhìn nàng – Thiếu phụ Áo xanh Rừng Tùng Đầm Lầy và tóc mai tôi dựng ngược lên, mặc dù tôi không hiểu đó là thực hay mơ – một giấc mơ của cơ thể tôi đã kiệt quệ.

Nhưng đó là thực, là người thiếu phụ rtong tranh, vừa giống Nađêia lại vừa hoàn toàn khác: khuôn mặt dài ra, lãnh đạm như cái chết – một nét mặt khác lạ - và tầm vóc cũng cao hơn, chắc hơn. Cặp mắt nhìn đờ đẫn mà xuyên thấu, thăm thẳm như hai vực nước tù.

Thiếu phụ Áo xanh vẫn cứ lướt đi trong bộ xiêm áo kỳ lạ, óng ánh lượn sóng dưới ánh trăng mờ cảo. Nàng lướt ra tới giữa phòng, vươn hai tay ra sờ soạng trong không trung.

Tôi cảm thấy mình đã tỉnh hẳn, nhưng hai chân vẫn như bị trói chặt. Bóng ma kỳ quái đang tiến lại gần tôi.

“Có chuyện gì xay ra với nữ chủ rồi chăng? Nàng chết rồi chăng? Đâu phải ngẫu nhiên một nỗi khủng khiếp ghê gớm đến thế vừa mới choán ngập tim tôi trong cơn mê mệt?”

Ý nghĩ ấy đã truyền thêm sức mạnh cho tôi. Tôi hất mạnh chân tung chăn, sẵn sàng tư thế tấn công. Khi thiếu phụ đến gần, tôi chộp lấy hai tay đang chới với vươn ra phía trước. Một tay tôi vớ phải cánh tay bộ xiêm áo kỳ quái – một thứ lụa mỏng tang trơn tuột, tay kia tôi nắm chặt một cái gì đó vô cùng mảnh mai, yếu ớt và ấm áp.

Tôi giật mạnh thiếu phụ về phía mình, và nghe một tiếng kêu khe khẽ. Tôi hiểu ra ngay thực chất của hiện tượng khi trông thấy gương mặt nhăn lại hốt hoảng, và trong khóe mắt, dường như vừa bừng tỉnh cơn mê, vụt lóe lên yếu ớt một tia ý thức, một ánh lo âu đau đớn và một vẻ gì đó nữa thường thấy trong khóe mắt một con chó nơm nớp chờ đòn roi vụt xuống. Thiếu phụ Áo xanh run bắn lên trong tay tôi, nhưng không nói lấy một lời. Tiếp theo, tận đáy lồng ngực nàng thốt lên những tiếng nức nở nghẹn ngào. Người thiếu phụ ấy bỗng giống Nađêia Janốpxkaia đến kỳ lạ, khiến tôi bất giác kêu lên:

– Tiểu thư Nađêia, xin tiểu thư hãy bình tâm! Tiểu thư làm sao vậy? Tiểu thư đi đâu thế?

Nàng không nói được một lời nào. Đôi tròng mắt tràn ngập nỗi khiếp đảm.

– Ái! Nàng kêu lên, mái đầu giật mạnh, kinh hoàng.

Bị bất ngờ thức tỉnh khỏi giấc mộng đubôtôpkơ, nàng vẫn còn chưa hiểu gì, mà mới chỉ thấy hãi hùng – một nỗi hãi hùng kinh khủng choán ngập trái tim nàng bé bỏng, đang run lên từng cơn. Một sự lo sợ khôn tả xiết cũng xâm chiếm lòng tôi, bởi vì tôi biết do một nỗi kinh hoàng đột ngột như vậy, con người thường bị mất trí hoặc trở thành câm.

Tôi không còn hiểu mình đang làm gì nữa, mình phải cứu nàng bằng cách nào, chỉ còn biết hôn liên tiếp lên mái tóc óng mượt ngây ngất hương thơm, lên hai hàng mi đang run rẩy sợ sệt, lên đôi cánh tay lạnh toát.

– Nađêia! Nađêia! Em thương yêu! Em dịu hiền! Đừng sợ nữa! Anh đây, anh ở bên em, anh đã diệt trừ Quốc vương Xtác rồi! Từ nay sẽ không còn ai xâm phạm cuộc đời thanh bình, êm dịu và đôn hậu của em nữa!

Ý thức dần dần, chậm chạp, rất chậm chạp trở lại với nàng. Đôi mắt nàng mở to. Tôi thôi không hôn nàng nữa. Làn môi nàng khẽ thều thào:

– Sao thế này? Phòng này ở đâu? Sao tôi lại ở đây?

Tôi vẫn đang ôm trong lòng ngọn cỏ mảnh dẻ, yếu ớt ấy: thiếu nó, tôi, một kẻ nam nhi xốc vác, khỏe mạnh, sẽ lập tức đổ gục. Tôi vẫn ôm nàng trong vòng tay bởi vì tôi biết: buông ra lúc này, nàng sẽ khuỵu ngã.

Khóe mắt nàng vẫn trào ra nỗi khiếp nhược hòa lẫn cùng một ánh điên dại, khiến tôi bắt đầu hối tiếc là đã lay tỉnh nàng.

– Tiểu thư Nađêia! Xin tiểu thư hãy bình tâm. Đừng sợ nữa. Mọi sự rồi sẽ tốt đẹp, tươi sáng đối với tiểu thư ở trên mảnh đất này.

Nàng vẫn không hiểu gì cả. Một bóng đen bỗng từ đâu đó tận góc phòng đang bò dần tới gần nàng (có lẽ một đám mây đang che khuất dần mặt trăng), nàng nhìn nó trừng trừng, tròng con ngươi và cả mắt nàng mở to, to dần, to mãi.

Bỗng gió đập cánh cửa chớp ở tận đâu đó ầm ầm, rít lên rền rĩ trong ống khói. Nghe nó sao mà giống đến kỳ lạ tiếng vó ngựa đội săn dồn dập xa xa, tiếng la hét ma quái, không còn phải tiếng người: “Rôman! Ôi Rôman! Ra ngay!”. Tôi rùng mình.

Nađêia bỗng kêu thất hanh, nép vào người tôi. Tôi cảm thấy ngực nàng mềm mềm, đầu gối tròn tròn dưới làn vải mỏng. Nàng bám chặt lấy tôi, và tôi, khuất phục một dục vọng khôn cưỡng, ghì chặt toàn thân nàng vào mình.

– Những đồng tiền đáng nguyền rủa! Những đồng tiền chết tiệt. Hãy đem tôi đi, đem tôi đi khỏi chốn này, đem đi mau lên. Anh dũng mãnh, anh can trường, anh là chúa tể của em, anh hãy mang em đi khỏi đây! Ở đây kinh khủng quá, lạnh lẽo quá, tối tăm quá. Em không muốn chết, em không muốn chết...

Tôi bế nàng, nhẹ bỗng như một đứa trẻ, ra giường. Tiếng vó ngựa vẫn rầm rập ngoài cửa sổ. Nàng bám chặt vào tay tôi đến phát đau.

– Mang em đi, anh mang em đi! Em không thể... không thể...

Nàng ép sát vào người tôi, đón nhìn ánh mắt tôi, giấu mặt trên ngực tôi.

Tôi cố quay mặt đi, tôi thấy nghẹt thở. Nhưng tôi không còn làm chủ được mình nữa. Điều ấy ập đến như một cơn lốc. Con người yếu đuối sao đứng vững nổi. Tất cả hòa nhập, quay cuồng trong thác lửa, và nàng đã tha thứ cho tôi cả sự đau đớn...

Mặt trăng khuất sau mái nhà, những ánh phản hồi cuối cùng rọi lên gương mặt nàng, lên suối tóc chảy dài trên cánh tay tôi, lên đôi mắt mở to nhìn vào bóng đêm, hân hoan và thanh bình.

Tôi tưởng chừng sắp òa khóc vì sung sướng – một niềm sung sướng muôn thuở hằng xuất hiện sau lần gần gũi với người con gái đâu tiên: và khóc vì ý nghĩ chưa một ai trước đó áp mặt dịu dàng như vậy vào cánh tay mình. Miên man, tôi nghĩ lại mà chưa hết kinh hoàng về nỗi ví thử lũ bất lương kia thực hiện được mưu đồ thì nàng, người con gái đầu tiên, duy nhất và vĩnh viễn của tôi, có lẽ đã phải chịu chung số phận với người đàn bà nọ trong gia đình Kunsa.

Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Bằng thái độ dịu dàng, bằng tình thương đôn hậu và lòng biết ơn vô hạn, tôi sẽ làm cho chứng bệnh mộng đubôtôpkơ của nàng mất hẳn. Nàng sẽ không bao giờ phải nghe từ miệng tôi một nửa lời thô bạo. Hai chúng tôi đã chẳng được tác thành bởi nỗi khiếp sợ khôn cùng, bởi trạng thái nơm nớp đợi chờ cái chết và cùng chung lòng khao khát chút hơi ấm bình dị đó sao? Hai chúng tôi đã chẳng liều thân cứu giúp nhau đó sao? Tôi đã chẳng được nàng như người ta được một diễm phúc không dám hoài vọng đó sao?