← Quay lại trang sách

Chương hai

Nhà văn đi uống bia ôm

Bỗng đâu thi sĩ lôm côm bước vào

M oa buồn quá ông ạ! Sống ở trên đời này thiên hạ chỉ ganh ghét với nhau thôi. Không ai thương ai cả. Mọi người chỉ nhìn nhau bằng con mắt chó sói và sẵn sàng cấu xé lẫn nhau. Không ai còn đủ độ lượng để ca ngợi việc làm tốt của người khác. Điều đó làm moa đau đớn lắm. Moa hy vọng rằng, chỉ có riêng ông mới hiểu được tấm lòng trinh bạch của moa. Có đúng vậy không? Ông gật đầu một cái để moa vui, moa mừng mà moa cống hiến cuộc đời viết văn, làm báo cho sự nghiệp đổi mới!

Gã Robert Tạch nghe nhà văn Rền Vang kêu lên thống thiết nhưng mặt mày gã lạnh tanh. Không gợn một chút xúc động nào cả. Gã nhếch mép:

- Tôi tin ông.

Nhà văn Rền Vang cả mừng mà rằng:

- Ông hiểu moa. Vậy là tốt. Chỉ cần một người hiểu moa là moa mừng lắm rồi, sung sướng lắm rồi! Từ sự sung sướng này moa có một ý định táo bạo ông ạ! Hết sức táo bạo! Hết sức dữ dội!

Có táo bạo, dữ dội như những lần lênh đênh trên biển đã bị bọn hải tặc bắt làm tù binh không? Hình ảnh bi thảm của quá khứ lại hiện về khiến gã cảm thấy buồn nôn, một cảm giác lạnh buốt chạy dọc theo sống lưng, gã rùng mình:

- Ông có ý định giết người à?

- Không bao giờ moa làm việc tồi tệ đó cả. Tên của moa là Rền Vang có nghĩa là bày tỏ sự thân thiện và làm bạn với tất cả mọi người. Ngòi bút sắc bén của moa chỉ phụng sự cho việc bênh vực quyền lợi của con người. Vì con người là tổng hòa của các mối quan hệ xã hội. Đúng không ông?

Robert Tạch chỉ hiểu ù ù cạc cạc nhưng gã cũng trả lời trơn như cháo chảy:

- Không giết người thì chẳng có gì là táo bạo cả.

Một luồng gió về đêm thổi vào khung cửa sổ, Robert Tạch cảm thấy nghẹt thở. Gã nhăn nhúm cái mặt lại như tờ giấy bị vò nát. Gã cảm ơn Thượng đế, Người đã cho con sống sót đến ngày nay. Gã nhắm mắt lại để xua đuổi những hình ảnh khủng khiếp đang ùa về trong trí nhớ. Hãy quên đi! Gã bỗng buột miệng nói trống không:

- Hãy quên đi!

Nhà văn ngớ người hỏi:

- Ông vừa nói gì vậy? Hãy quên đi cái gì vậy ông?

Robert Tạch sực tỉnh:

- À, hãy quên cái ý định giết người đi. Bây giờ đi nhậu nghen ông nhà văn?

Rền Vang cười tít mắt:

- Nhậu ở đâu? Có gái không?

- Tùy ông.

Nhà văn hài lòng:

- Ông hiểu được moa. Moa cám ơn ông. Bọn mình vào quán bia mát mẻ như hôm trước nhé! Tại đó, moa sẽ thực hiện một ý định hết sức táo bạo.

- Tùy ông.

Hai người rời khỏi phòng. Trời về đêm gió mát. Họ vui vẻ phóng xe về quán bia có cái tên rất bình dân là Quắc Cần Câu.

Có thể kể lại sự tích của quán bia Quắc Cần Câu như thế này. Trước đây nguyên là một nghĩa địa với những mồ mả vô thừa nhận. Là nơi chó và người dẫn xác đến đó để phóng uế. Khi bị Tào Tháo rượt, thay vì phải chạy vào nhà xí tối om om để trút hết cái tâm sự não nùng kia thì người ta lại chạy ra nghĩa địa này. Còn gì sung sướng hơn khi được ngồi chồm hổm giữa thiên nhiên với gió thổi hiu hiu, người ta vừa tống hết mọi cặn bã của ruột non lẫn ruột già, lại vừa huýt gió thong thong. Sướng là sướng vậy. Nhưng có một người không thấy sướng. Đó là ông trưởng ban văn xã.

Mỗi khi đi ngang qua nghĩa địa này, ông tuyệt đối không hề ngửi có mùi nếp sống mới mà ông đang hô hào, vận động một cách tích cực. Và để thâm nhập thực tế để lấy chất liệu cho việc hoàn thành bài thơ “Hoan hô hố xí hai ngăn” , ông đã có một quyết định hết sức đúng đắn. Quyết định này hoàn toàn phù hợp với nguyên lý văn học - nghĩa là đi thực tế mà thực chất của nó là tìm đến những quan hệ mới không ngừng nảy nở và phát triển trong cuộc sống. Bởi vậy tài liệu thu thập được trong những chuyến đi thực tế là tài liệu vô giá, là máu thịt của cuộc sống, là cát, đá, gỗ, thép của công trình kiến trúc cần thiết cho việc sáng tác tại chỗ. Bằng một mớ kiến thức của nguyên lý văn học rối bòng bong ấy, ông trưởng ban văn xã sau khi đi thực tế và ngồi chồm hổm để lấy cảm hứng, ông cũng sáng tác tại chỗ.

Bài thơ này được đọc ra rả trên làn sóng phát thanh của phường nhà đã ra đời trong một hoàn cảnh như thế. Trong bài thơ này, ông đã nhiệt liệt đả kích lối phóng uế bừa bãi làm mất vệ sinh chung, hơn thế nữa, ông đã nâng lên quan điểm chính nó là vật cản trở khi đất nước đang hội nhập quốc tế. Tuyệt vời thay, bài thơ ấy đã đến tai những vị lãnh đạo cao nhất ở địa phương. Lập tức có một nghị quyết ra đời nhằm xóa sổ cái nghĩa địa đó. Thế mới biết tác dụng của thi ca thật to lớn. Nó vừa là nghệ thuật, vừa là khoa học cũng vừa là chính trị. Nó không chỉ vẽ lên cảnh thiên nhiên tươi đẹp, hùng vĩ của đất nước, ghi lại nếp sống thuần phong mỹ tục của xã hội và truyền thống cần cù anh dũng dựng nước và giữ nước của nhân dân ta, vạch tội ác quân thù, chê cười thói hư tật xấu mà còn biểu hiện ước mơ, khát vọng của những người lao động về một đời sống tự do, hạnh phúc, cổ vũ ý chí, quyết tâm của họ và làm mới lại làm đẹp thêm đời sống ấy. Rõ ràng đời sống càng thêm đẹp khi biến cái nghĩa địa thành trường mẫu giáo. Ngôi trường này trong ngày nhập học đã vút lên tiếng hát: “Mùa xuân ai đi hái hoa chứ em đi nuôi dạy trẻ là lá la…” hoặc “Em trồng giàn bông trước cửa trường em, em dành một cây cho cô giáo hiền. Giàn bông lên đua chen hương sắc, nhưng ngào ngạt thơm là cây bông hồng bồng bống bông”. Những tiếng hát thơm tho ấy chỉ được phổ biến trong một thời gian ngắn.

Thời gian trôi qua, lương của cô nuôi dạy trẻ chỉ như bò chét nhét miệng hùm. Họ không đủ sống, không thể sống với đồng lương ít ỏi như vậy được. Trong khi đó cơ ngơi của nhà trẻ lại rộng mênh mông. Thế là có người tinh ý đánh hơi được mùi vị đồng tiền đang ẩn nấp nơi đó, nếu biết cách gọi nó ra và vực nó dậy! Người ta vội vã ký hợp đồng với Ban giám hiệu nhà trẻ để mở quán giải khát. Gọi quán giải khát cho khiêm tốn, nhưng thực chất là quán bia với những cô gái phục vụ xinh như mộng. Quả thật, trên cõi đời phù phiếm và trần tục này chỉ có một “chìa khóa” đem đồng tiền về nhanh nhất. “Chìa khóa” ấy nằm ngay khu “tam giác vàng” của người đàn bà. Bật cái ổ khóa ấy lên thì hiền nhân, quân tử cũng từ đó mà chui ra. Vậy sau khi ký hợp đồng ban ngày đây là nhà trẻ, còn ban đêm là quán giải khát. Điều đó có sao đâu! Miễn sao hai bên cùng có lợi. Quan hệ giữa người với người trong kinh tế thời mở cửa bao giờ cũng được đặt trên một cái trục chủ đạo là đồng tiền.

Chiếc xe Robert Tạch chở nhà văn Rền Vang ghé lại quán Quắc Cần Câu. Bóng đèn mờ mờ. Tiếng nhạc nhỏ nhỏ. Những cô gái ùa ra đón họ vào bàn. Cái bàn có bốn chiếc ghế dựa. Bàn và ghế được che lại bằng những tấm rèm kín đáo. Bia được đem ra. Họ uống. Và những cô gái ngồi bên cạnh. Ve vuốt. Suồng sã. Nhà văn Rền Vang vừa vùi đầu vào ngực cô gái vừa nói:

- Vô cạn ly này đi ông! Moa có ý định táo bạo sẽ nói với ông ngay trong lúc này!

- Ý định giết người à?

- Chà! Sao ông kỳ cục vậy? Lúc nào cũng ám ảnh chuyện giết người là sao vậy?

Hình ảnh của tháng ngày lênh đênh trên sóng nước lại hiện về, Robert Tạch thấy cổ mình rát bỏng, khát đắng. Gã muốn nôn mửa. Gã gí lỗ mũi của mình vào mái tóc óng mượt như nhung của cô gái để tìm một mùi vị khác. Mùi vị của son và phấn rẻ tiền đã làm gã cảm thấy dễ chịu. Gã nâng ly bia và nốc cạn chất men vào cổ họng. Như muốn tống hết quá khứ vào trong người. Bất giác gã nhổ toẹt bãi nước bọt vào ngấn cổ trắng nõn của cô gái.

- Anh Ba say rồi à? Mới uống mấy lon mà xỉn rồi?

Cô gái kêu rú lên và chạy khỏi bàn nhậu. Nhà văn Rền Vang vẫn bình thản như không, y nói:

- Nè ông! Moa bắt đầu nhé!

- Ừ! Có ý định gì thì ông cứ nói đi!

Nhà văn cẩn thận mở xách tay của mình, y lấy ra một quyển sổ đặt trên bàn:

- Ông đừng ngạc nhiên nhé. Moa chỉ là người đem niềm vui cho người khác. Niềm vui đó chính là hạnh phúc của moa. Thú thật, moa muốn phỏng vấn ông!

Robert Tạch so vai rụt cổ:

- Trời đất! Ông phỏng vấn tôi?

- Chứ sao! Moa sẽ phỏng vấn ông. Một bài phỏng vấn nảy lửa sẽ gây chấn động trong làng báo. Moa sẽ ký tên thật của moa.

Đồ ăn mày nói nhặt. Cái tên thật của mày thì ra cái thớ gì! Bọn viết báo, làm văn cứ ảo tưởng về cái tên của mình. Cứ tưởng cái tên của mình ký dưới một bài báo, thiên hạ sẽ tranh nhau mà đọc ngấu nghiến, đọc vồ vập. Liếc qua một bài báo, người ta chỉ đọc cái đề tài mà bài báo nêu ra, chứ mấy ai thèm quan tâm, để ý đến cái tên của tác giả bài báo. Đừng ảo tưởng con ạ! Dù vậy, nhà văn Rền Vang cũng nói như chém rựa xuống đất:

- Vì ký tên thật của moa nên moa phải nghĩ một cái tít thật “ăn khách” ông ạ! Cái tít này là “Lòng yêu nước của một Việt kiều khi về thăm Tổ quốc”. Ngon lành chưa?

Robert Tạch ừ à ừ ào:

- Ông để cho tôi suy nghĩ một chút.

Rền Vang phá lên cười:

- Suy nghĩ cái nước mẹ gì nữa. Một lần khiêm tốn bằng bốn lần tự kiêu.

Nhưng thật tình, Robert Tạch đang suy nghĩ. Gã đang phân vân. Gã đang tính toán tác dụng của bài báo và số tiền mà gã phải “lót tay” cho Rền Vang. Đó là điều sòng phẳng mà ai cũng hiểu ngầm với nhau. Luật bất thành văn. Sự hiểu ngầm ấy, người ta gọi là “ơn nghĩa”, chứ không bao giờ người ta nói huỵch toẹt ra là “bánh ít đi bánh quy lại”. Làm gì có chuyện hối lộ ở đây. Nhà văn là người tôn thờ sự thật, không bao giờ họ bẻ cong ngòi bút của mình, chẳng qua đây là chuyện “ơn nghĩa” mà thôi. Và chẳng bao giờ Rền Vang lại đề nghị phỏng vấn Robert Tạch, nếu không vì một mưu đồ nào ẩn đằng sau. Robert Tạch thừa biết mọi chuyện. Gã không phải là một người ngây thơ. Sau khi tính toán thiệt hơn, Robert Tạch gật đầu. Nhà văn Rền Vang ngồi ngay ngắn lại, y mở miệng ra bằng chiếc lưỡi cong như lá lúa:

- Cuộc phỏng vấn bắt đầu nhé! Thưa ông, vì động cơ gì mà từ nhung lụa của cuộc sống bên Mỹ, ông đã trở về quê nhà để đầu tư, xây dựng cho những nhà trẻ? Câu hỏi thứ hai, thưa ông, với thế hệ trẻ hiện nay ông có lời khuyên nào dành cho họ không? Khoan! Ông đừng trả lời vội. Moa đặt xong các câu hỏi rồi ông cứ nói. Hoặc nếu ông không nói, moa sẽ viết thành bài trả lời giùm cho ông. Ông chỉ việc xem lại. Ông gật đầu ô kê là moa cho in ngay!

Robert Tạch ngồi thừ người ra để nghe những câu hỏi nghiêm túc của nhà văn Rền Vang. Sống mỗi người một nết, chết mỗi người một mồ. Thôi kệ, cứ ngồi yên lặng để nghe hắn nói. Hắn nói như rồng cuốn và uống như rồng leo. Bia rót. Rót. Rồi lại uống. Uống rồi lại rót. Vừa uống nhà văn Rền Vang vừa nói:

- Nè! Moa thử trả lời giùm cho ông nghen! Câu một, moa trả lời như sau: Trở về nước để xây dựng và bảo vệ đất nước là nghĩa vụ, là quyền lợi của mỗi Việt kiều. Bởi vì mỗi Việt kiều đều mang trong lòng mình dòng máu bất khuất, trung dũng, kiên cường của bốn ngàn năm văn hiến. Dòng máu đó chảy âm ỉ ngày đêm trong huyết quản của mỗi công dân sống xa Tổ quốc. Nó làm gợi nhớ đến chùm khế ngọt, cánh diều bay, cầu tre lắt lẻo gập ghềnh, tô bún bò Huế, chén cơm bà Cả Đọi v.v… Nó làm nhớ đến dòng sông chảy êm ả như ca dao của mẹ ru con, của bà ru cháu, của chị ru em v.v… Nó làm ta nhớ đến mùa thu tựu trường với tiếng chim lảnh lót, mùa đông lạnh lẽo mưa rơi, mùa thu lá vàng bay tơi tả và cuối cùng là mùa xuân nắng ấm tuyệt vời. Do đó, càng xa quê thì tâm hồn càng hướng về quê nhà với tấm lòng mộc mạc, chân tình nhất. Vì lẽ đó nên tôi trở về đầu tư cho đất nước là lẽ đương nhiên.

Trả lời như vậy ông thấy có đạt yêu cầu không?

Không thèm chờ Robert Tạch có ý kiến ý, Rền Vang vỗ đùi cái oạch:

- Thú thật, trả lời như vậy là vừa văn hoa lại vừa đạt yêu cầu chính trị. Danh tiếng của ông sẽ nổi như cồn. Còn câu thứ hai, nếu trả lời như moa, phải là thế này! Các bạn trẻ thân mến, khuyên các bạn thì tôi biết nên khuyên điều gì để phù hợp với thời đại mới? Tôi khuyên các bạn nên mạnh dạn tấn công vào lãnh vực khoa học kỹ thuật. Vì khoa học kỹ thuật là then chốt, là cốt lõi để đem lại cho nhân dân ta một đời sống hiện đại hóa, công nghiệp hóa. Muốn được như vậy thì các bạn phải học, học nữa, học mãi, học miết, học hoài, học không mệt mỏi vì càng học thì càng thấy mình nhỏ bé trước đại dương kiến thức của nhân loại. Và cuối cùng thì các bạn trẻ phải giữ gìn vệ sinh thật tốt. Được chưa Robert Tạch? Tuyệt vời quá phải không ông? Thôi uống tiếp đi!

Robert Tạch vớ va vớ vẩn hỏi lại:

- Sao lại giữ gìn vệ sinh thật tốt?

Nhà văn cười khanh khách như cù nách bà đầm:

- Một trong những vấn đề nhức nhối nhất của nhân loại là bệnh Sida - căn bệnh thế kỷ đang tràn lan trên toàn thế giới, đe dọa tính mạng của hàng chục triệu con người. Vì sao người ta bị Sida. Vì quan hệ tình dục một cách bừa bãi. Một chồng một vợ khỏi sợ Sida. Vậy nói giữ gìn vệ sinh thật tốt là ta nói một cách khái quát, tổng quát để ngăn ngừa căn bệnh này!

Robert Tạch gật gù:

- Được lắm. Ông nói khéo lắm.

Nhà văn hếch mũi lên nói tiếp:

- Nhưng chưa hết đâu ông ạ! Còn câu hỏi này nữa. Câu này cực kỳ quan trọng. Nó sẽ bật đèn xanh về phía công luận cho công việc làm ăn của ông sau này.

Robert Tạch bỗng giật thót người, cứ như đỉa phải vôi. Y sực tỉnh như sáo và dỏng tai lên. Giọng Rền Vang rành rọt:

- Thưa ông, vì sao công ty Luky của ông lại mở thẩm mỹ viện Dậy Thì tại Việt Nam?

Robert Tạch điếng người, vậy là gã nhà văn kiêm nhà báo này lại chõ mũi vào công việc làm ăn của y rồi. Tại sao gã lại biết? Không lẽ trả lời là vì lợi nhuận? Câu trả lời đó xoàng quá! Robert Tạch bèn đáp bừa:

- Vì công ty Luky muốn làm đẹp nhan sắc của người phụ nữ.

Không ngờ câu trả lời vô thưởng vô phạt đó lại được nhà văn tán thưởng:

- Tuyệt lắm! Câu trả lời hay lắm! Nó sẽ gây ấn tượng mạnh mẽ cho bất kỳ đàn bà nào, dù mơn mởn đào tơ hay góa chồng. Tất tần tật đều tung hô ông vạn tuế. Họ tung hô ông lên chín tầng xanh, vì mục đích công ty của ông cao thượng quá. Chúc mừng ông. Uống tiếp! Các bà “ba xê” sẽ là fan ái mộ ông!

Vừa nâng ly lên, Robert Tạch hỏi:

- Đàn bà “ba xê” là sao? Tôi chưa hiểu.

- À! Đó là những người bị chồng chê, chồng chửi, chồng chết nườm nượp vây quanh ông. Vậy thôi. Uống đi!

Họ lại nâng ly lên. Những lon bia được ném rào rào xuống sàn nhà. Lúc đó, đột ngột có một người thò đầu vào. Công an chăng? Bỏ mẹ rồi. Công an hỏi thăm thì phiền toái lắm.

- Cớm à?

Trả lời câu hỏi của Robert Tạch là tiếng nói đanh thép của Rền Vang:

- Sợ đếch gì! Bọn mình đi thực tế để tìm tư liệu viết văn, viết báo thì chẳng sợ ai cả.

Thế nhưng cái đầu thò vào đã uốn éo uỗn ẹo và mềm mỏng thưa:

- Thưa anh, em là nhà thơ Rổn Rảng xin được ra mắt trình diện với quý anh.

Robert Tạch và Rền Vang chẳng hiểu ất giáp gì cả. Rổn Rảng là ai vậy cà? Hắn nói tiếp:

- Chắc mấy anh không biết đến em, nhưng em thì biết mấy anh rất rõ. Anh là nhà văn Rền Vang, còn anh là đại diện cho công ty Luky. Em xin được chào bàn.

Nói xong, hắn quay cái đầu ra ngoài hét lên như chỗ đồng không mông quạnh:

- Bia đâu! Cho ngay nửa thùng!

Gớm! Chỉ nửa thùng bia mà cứ quát to như gọi cả nhà máy bia không bằng. Hắn gạt tấm rèm qua một bên và bước hẳn vào bên trong:

- Xin cho phép em được bắt tay làm quen với hai ông anh. Được làm quen với những người tiếng tăm như thế này là một điều cực kỳ vinh dự cho em. Và em xin tự giới thiệu: Em, nhà thơ Rổn Rảng kiêm giám đốc công ty mai táng Thiên Thu!

Vừa dứt lời thì hắn đã đặt đít xuống ghế ngồi. Nhà văn Rền Vang đang đăm chiêu suy nghĩ, y tìm tòi trong trí nhớ về nhà thơ Rổn Rảng. Lý lịch của hắn trong sạch không? Phải đề cao cảnh giác. Không có gì phiền phức và dễ bị chụp mũ nhất là khi ngồi uống bia với bọn nhà thơ. Chỉ cần hắn cao hứng đọc vài câu thơ đen mà công an văn hóa nghe được thì tiêu tùng cuộc đời. Sự liên lụy bao giờ cũng có nguyên nhân của nó. Nhà thơ Rổn Rảng ngồi vào bàn thì mồm mép như tép nhảy:

- Xin được chào bàn với quý anh. Xưa nay ông bà chúng ta đã dạy một câu rất chí tình trong bàn nhậu là “vào ba ra bảy”. Có nghĩa là khi người ta đã ngồi nhậu, anh vào sau thì phải uống ba ly để “chào sân”, còn nếu muốn về trước thì phải uống bảy ly để “tạ từ huynh đệ”. Đó là đạo lý và bản lĩnh của người thanh niên trong thời đại mới. Em xin phép được thực hiện nghĩa vụ của mình.

Lập tức, bia được hắn đổ tràn trề vào ly và uống ừng ực một cách đầy dũng cảm. Trí nhớ của nhà văn Rền Vang đang quay cuồng. Rổn Rảng! Rổn Rảng! Mày là ai ở trên cuộc đời này? Mày là ai ở trong Hội Văn vẻ? Rền Vang bóp trán suy nghĩ. Chợt trong đầu của y lóe lên ánh sáng. Chà! Nhớ ra rồi! Mày là Rổn Rảng đấy à? Đồ cắc ké!

Đúng vậy, nhà thơ Rổn Rảng chỉ là thứ cắc ké mà thôi. Có thể kể về lý lịch của hắn như sau: Hắn sinh ra trong một gia đình có truyền thống làm hòm. Muốn cho hòm bán chạy, hắn phải mong người khác ngủm củ tỏi, hoặc đứt bóng, hoặc bị Diêm vương cắt hộ khẩu, hoặc viễn du Tiên cảnh, hoặc hồn về chín suối, hoăc trực vãn Tây phương, hoặc về miền Cực lạc… Nói tóm lại, hắn mong người ta ngàn thu yên nghỉ. Thử hỏi lúc ấy, lúc quy tiên trở về nơi suối vàng ai không cần đến cái hòm? Dù có gọi bằng bất cứ ngôn từ huê mỹ nào – nào là qua đời, tắt thở, tạ thế, hy sinh, từ trần, khuất bóng, yên nghỉ, băng hà, thác, chầu trời, ngoẻo v.v… thì ai ai cũng mong được mai táng hoặc an táng với cái hòm sơn màu đỏ của bình chữa lửa, chứ có ai mong mình được bó chiếu đem chôn đâu! Do đó, có người chết thì Rổn Rảng còn bán được hòm. Nghề này đếch có lúc nào sợ thất nghiệp cả. Ai mà không yên nghỉ nơi tuyền đài? Điều đó tất nhiên thôi. Nhưng để cạnh tranh và quảng cáo cho sản phẩm của mình, Rổn Rảng cho dán trên tất cả hòm do hắn sản xuất : “Đây! công ty mai táng Thiên Thu, chuyên làm hòm bền chắc, đẹp, giá thành phù hợp với túi tiền người mua. Hòm! Hòm! Ai ai cũng cần có một cái hòm! Xin liên hệ tại công ty tại đường Y, mua tại đây quý vị sẽ không lầm hàng giả mạo và có phiếu bảo hành vô thời hạn. Nếu mua với số lượng nhiều thì quý vị sẽ được chiết khấu hoa hồng cao. Đặc biệt khi mua một cái hòm, quý vị còn được tặng thêm một tập thơ “Ngã ba chú Ía” để đọc nơi chín suối - do giám đốc công ty tức nhà thơ Rổn Rảng kính tặng”.

Rổn Rảng trở thành nhà thơ tự bao giờ vậy? Trả lời cho câu hỏi này thật không dễ dàng một chút nào.

Vào một buổi chiều mưa xám xịt. Lá vàng rơi tơi tả. Sau khi bị vợ chửi một trận tả tơi vì tội ăn cắp tiền cho gái, ông giám đốc công ty mai táng là Rổn Rảng buồn bã ra quán cóc ngồi lai rai ly cà phê đen. Chao ơi! Trên đời này còn có mùi vị nào thơm tho, quyến rũ như cà phê đen? Nó đen như cứt chồn nhưng hương vị lại đậm đà. Nó đắng như thuốc chuột nhưng lại bịn rịn không nguôi. Nói tóm lại, nó đã làm Rổn Rảng mê mẩn tâm thần. Vừa nhâm nhi từng hớp, hắn lại ngước mặt nhìn lên bầu trời.

Sấm! Chớp! Xoèn xoẹt mưa gió! Não nùng thay!

Chớp! Sấm! Mưa gió xoèn xoẹt! Não nùng thay!

Não nùng thay là thân phận người đàn ông vừa bị vợ nguyền rủa. Tâm hồn ông giám đốc công ty mai táng thổn thức. Lúc thổn thức lên đến cực độ thì trong đầu óc Rổn Rảng bật lên tiếng gọi của thi ca. Hắn vung tay đập bàn:

- Phải trở thành thi sĩ!

Thi sĩ là Thượng đế, là kẻ tự do nhất nhất trên đời này, cho dù vợ hắn có chửi vì tội ăn cắp tiền cho gái thì hắn cũng cóc sợ! Xem trong sử sách xưa nay, chưa hề có thi sĩ nào sợ vợ cả. Vua chúa sợ vợ. Giám đốc sợ vợ. Chứ thi sĩ là ông trời con, vậy cớ gì phải sợ vợ? Hắn suy nghĩ như vậy và quyết định phải trở thành thi sĩ. Nhưng trở thành thi sĩ bằng cách nào thì hắn chưa biết. Bởi lý do đơn giản là hắn không biết viết đúng chính tả, không biết viết câu văn đúng ngữ pháp, chứ đừng nói là biết làm thơ. Không lẽ bí hay sao? Hắn ức lắm. Hắn trả tiền cà phê và trở về nhà. Hắn dằn mặt vợ hắn bằng cách bỏ bữa cơm chiều. Hắn tìm những quyển sách như “Bí quyết làm thơ”, “Ngôn ngữ và triết học của thơ”, “Nhà thơ bàn về nghề thơ” , v.v… rồi leo lên giường trùm chăn lại đọc. Càng đọc hắn càng thấy trí tuệ của mình được các bậc tiền bối trong nghề thơ khai sáng. Hắn sướng quá hắn rên hừ hừ. Hắn rên hừ hừ có nghĩa là hắn cũng đang tập làm thơ. Suốt một đêm rên hừ hừ như chó chui gầm chạn, thế là sáng mai một bài thơ đã chui tọt ra. Bài thơ như sau:

Trời thì mưa còn tôi thì buồn

Vợ tôi ghen như bình chữa lửa

Xịt vào đời tôi

Những tiếng chửi

Ôi tiếng chửi không màu sắc

Không âm thanh

Không mùi vị

Ôi biển đã mất

Tình yêu đã mất

Vợ tôi ghen điệu slow bóng tối

Chiều mimôsa tôi khỏa thân tím

Tôi chỉ thèm ôm vào lòng

Cái bình chữa lửa

Đó là bài thơ đầu tay của nhà thơ Rổn Rảng. Lập tức, vợ hắn đã xé vụn ra như cám và cho vào bếp lửa. Đích thị là vợ hắn ghen. Không ghen sao được khi mà đức ông chồng công khai ôm bình chữa lửa vào lòng, chứ không thèm ôm ba mươi sáu cái nõn nường của người vợ! Nhưng hắn không cần. Bài thơ ấy hắn đã nhớ như in trong óc rồi. Chỉ có thể cưỡng bức con người về mặt thể xác, chứ không thể đàn áp về mặt tư tưởng. Rổn Rảng kênh kênh cái mặt mẹt lên trời mà nói với vợ một câu đầy tính triết học như thế. Vợ hắn nghe xong chỉ biết sầm mặt xuống khóc tức tưởi. Cái thằng đa tình này mà trở thành thi sĩ thì từ đây, đàn bà góa chồng, con gái mất trinh, thiếu nữ chuyên cắm sừng chồng sẽ mê tít hắn. Hắn sẽ bỏ bê vợ con mà chạy theo những con ngựa kia thôi. Càng nghĩ đến tình cảnh khốn nạn đó vợ hắn càng khóc.

Trớ trêu thay! Khi vợ càng khóc thì trong tâm hồn hắn lại dâng lên cuồn cuộn cảm xúc về thơ. Hắn làm thơ ào ào như thác lũ. Đến nước này thì vợ hắn đâm ra sợ hắn một phép, không dám than phiền gì về hắn nữa. Than phiền hắn, chỉ có mang nhục vào thân vì hắn sẽ trả thù bằng thơ. Lối trả thù ấy trí thức và thâm hiểm biết chừng nào. Phàm ở đời, khi người vợ sợ chồng, kính nể chồng, cung cúc phục vụ cho chồng thì thằng chồng lại đối xử với vợ như một miếng giẻ chùi nồi. Đó là trường hợp vợ chồng nhà thơ Rổn Rảng.

Nhưng nói gì thì nói. Dù trong những buổi trà dư tửu hậu, bạn bè có bốc ông giám đốc công ty mai táng Thiên Thu lên chín tầng mây xanh là thi hào, thi bá, thi sĩ, thi thơ thì thơ Rổn Rảng vẫn không được một tờ báo nào chọn đăng. Hắn điên tiết lên mà tuyên bố rằng:

- Hừ! biên tập chỉ là một bọn đố kỵ tài năng, đầy mưu mô nham hiểm để ém nhẹm cây bút trẻ. Là một lũ bất tài sống nhờ vào cơ chế bao cấp mà thôi. Tớ đếch thèm in thơ trên báo, tớ sẽ bỏ tiền ra in một mình tớ một tập thơ. Thời buổi kinh tế thị trường mà. Khi đó sẽ biết ai là đá, biết ai là vàng!

Lời tuyên bố xanh rờn ấy không biết bây giờ có ai còn nhớ không? Nhưng thật sự thì hắn cũng bỏ tiền ra cho đánh vi tính tập thơ mang cái tựa rất hình sự “Ngã ba chú Ía” và bây giờ bất cứ chỗ nào hắn cũng đều tự xưng hô một cách rất lịch thiệp, khiêm tốn:

- Tôi là nhà thơ Rổn Rảng kiêm giám đốc công ty mai táng Thiên Thu.

Đêm nay trong quán bia Quắc Cần Câu, nhà thơ Rổn Rảng đã tìm đến nhà văn Rền Vang và đại diện của công ty Luky để làm gì? Rền Vang hất hàm hỏi một cách trịch thượng:

- Xin lỗi, ông vào bàn chúng tôi để làm gì?

Rổn Rảng không trả lời mà chìa ngay gói ba số 5:

- Dạ, mời anh hút một điếu cho ấm lòng.

Nhà văn nhanh nhẹn rút ngay hai điếu đang chìa ra, gã bỏ tọt vào trong túi một cách cẩn thận.

- Dạ, mời vị đại diện của công ty Luky.

Robert Tạch hững hờ cầm điếu thuốc và gắn lên môi. Nhà thơ đầy tài năng của chúng ta vội vàng bật lửa. Khói thuốc bay nghi ngút. Rền Vang nhìn thấy thái độ lăng xăng ấy đâm ra bực bội:

- Ông cần gì ở chúng tôi? Thưa ông Rổn Rảng!

Hắn cười ỏn ẻn như quan thị:

- Em muốn làm quen với hai anh thôi ạ! Em là độc giả trung thành của báo Mầm Non . Tất cả những bài ký tên Rền Vang thì em đều đọc một cách nghiêm túc. Em rất kính phục anh, trong thời buổi này đầy tiêu cực, tham nhũng, đầy tệ nạn xã hội nhưng anh lại đi tìm và biểu dương nhân tố mới, những nhân tố hình thành trong một xã hội mới. Em rất quý trọng ngòi bút trung thực của anh.

Lời nói ngọt như mía lùi, nói ngọt lọt đến xương đã làm Rền Vang hể hả, sung sướng. Y bèn cười một cách độ lượng:

- Cám ơn nhà thơ! Chúng mình vô trăm phần trăm đi nghen! Ông có bài thơ tình hay đọc nghe chơi!

- Dạ, em sẵn sàng. Thiếu gì thì thiếu, chứ đối với em đời sống này không thể thiếu thơ. Em có thể bỏ vợ chứ không thể bỏ nàng thơ được.

Ba cái ly cụng vào nhau. Uống. Rót. Và uống. Nhà văn nói:

- Xin giới thiệu với nhà thơ Rổn Rảng đây là anh Robert Tạch, đại diện cho công ty Luky.

Hắn chớp chớp mắt một cách đầy cảm động:

- Dạ, văn kỳ thanh bất kiến kỳ hình. Tên tuổi của anh Robert Tạch, em đã biết từ lâu. Bằng sự nhạy cảm của một nhà thơ nên hoạt động của công ty này từ lâu đã làm em chú ý đến. Vì nó đã tuân theo câu châm ngôn nhân bản của thời đại này: “Sắc đẹp của phụ nữ là bài ca hùng vĩ và diễm tuyệt của Thượng đế”. Thử hỏi, không có phụ nữ thì làm sao có anh hùng và nhà thơ? Không có phụ nữ thì chẳng khác gì trái đất không có ánh nắng mặt trời, như uống bia không có đá, như hút thuốc lại không có lửa, như ăn thịt bò bít-tết mà thiếu dao, nĩa…

Robert Tạch nghe hắn nói như thế bỗng giật mình! Làm sao mà hắn lại biết rành rọt về hoạt động của công ty Luky thế? Mặc dầu mang tiếng là một công ty chuyên về sản xuất hóa mỹ phẩm, nhưng thực chất đây chỉ là một thẩm mỹ viện. Robert Tạch đứng ra làm đại diện để nhận máy móc, thuốc men gửi về và kiêm luôn nghề bác sĩ. Còn lại những y sĩ, y tá lẫn người phục vụ thì y tuyển tại đây. Thời buổi này, cứ là công ty nước ngoài với những tấm bảng ghi tiếng Tây, tiếng u là thiên hạ khoái rồi. Hơn nữa cái nghề giải phẫu sắc đẹp là cái nghề hái ra tiền. Làm đẹp là một nhu cầu tất nhiên của con cháu bà Eva vậy! công ty này ở tận Mỹ quốc với nhiệm vụ sản xuất ra nước hoa chữa bệnh hôi nách, thuốc trị ghẻ, mụn, lác, lang ben, hắc lào… Họ muốn mở rộng thị trường nên đã cử Robert Tạch sang Việt Nam mở văn phòng đại diện để giao dịch và quảng cáo sản phẩm. Nhưng vốn là người thông minh nên y đã mở luôn dịch vụ sửa sắc đẹp - dù chưa được sự đồng ý của phía Việt Nam. Robert Tạch làm lén lút như thế tại sao bọn nhà báo Rền Vang, bọn nhà thơ này lại biết tỏng tòng tong? Thấy vẻ mặt trầm ngâm nghĩ ngợi của Robert Tạch, nhà thơ bèn nhỏ nhẹ phát biểu:

- Thưa anh, giải phẫu thẩm mỹ chính là gây ra một vết thương, nhưng đó là một vết thương đẹp. Một vết thương cần phải có để làm rực rỡ thêm nhan sắc kiêu kỳ của người phụ nữ!

Đúng là một nhà thơ đầy tài năng, định nghĩa về nghề nghiệp của mình đầy hình tượng và chính xác quá. Robert Tạch lẩm nhẩm lại để ghi câu nói đó vào trong bộ nhớ. Không khí bắt đầu có phần cởi mở vì nhờ men rượu bia, và nhất là nhờ tài nói chuyện duyên dáng của nhà thơ Rổn Rảng. Trong khi đó, nhà văn Rền Vang chỉ còn biết lắc đầu mà than thầm: Trời đã sinh ra Chu Du sao còn đẻ thêm Gia Cát Lượng? Trong làng văn nghệ sĩ đã có Rền Vang sao còn tòi tên thằng Rổn Rảng. Trời ơi là trời ạ!

Nghĩ vậy, Rền Vang liền nói:

- Vô trăm phần trăm nghen? Vô cạn ly để chúc mừng buổi gặp gỡ tình cờ này.

Những ly bia chạm vào nhau nghe rất vui. Vui miệng nên họ nốc cạn. Vui tai nên họ mở thêm bia. Lợi dụng lúc họ đang vui nên những cô gái ngồi bên cạnh đã bỏ trốn sạch sành sanh.

Đêm đã về khuya. Họ đã say mềm người. Ai nấy lệt bà lệt bệt, lếch tha lếch thếch, lệch xà lệch xệch. Nhà thơ Rổn Rảng lè nhè lèo nhèo:

- Anh nhà văn, nhà viếc à! Xin anh cho em cái địa chỉ để ngày mai em mời anh đi ăn sáng!

Vừa nói đến chữ “ăn sáng”, hắn quặn người lại nôn thốc nôn tháo. Dù vậy, hắn cũng gắng gượng nói tiếp:

- Dạ, em mời anh ăn sáng ạ!

Hắn lại vặn người nôn ọe. Những bia, những thức ăn trộn vào nhau thi đua nhau tuôn ra khỏi mồm của nhà thơ. Một bãi chua lè vung ra tung tóe. Ai nấy đều lợm giọng. Nhà thơ dựa người vào ghế với chiếc cổ trẹo ra phía sau. Rền Vang hét dõng dạc:

- Tính tiền đi các em!

Chỉ một phút sau có người đem biên lai tính tiền vào. Robert Tạch cầm lấy biên lai. Hắn rút trong túi áo cái máy tính điện tử để tính lại tiền cho chính xác. Khi hắn vừa rút tiền ra thì nhà văn Rền Vang - vốn là người khinh thường tiền bạc vì chỉ đem ngôn ngữ phục vụ cho lý tưởng - liền nói:

- Được rồi ông! Ông đưa tiền đây cho moa để moa ra ngoài quầy trả cho lịch sự.

Robert Tạch trao tiền cho Rền Vang. Nhà văn cẩn thận đếm lại từng tờ một:

- Ông ạ! Ông đổi lại giùm tờ này. Rách quá!

Robert Tạch đồng ý đổi lại tờ rách. Nhà văn lại đếm từng tờ một:

- Ông ơi! Còn tiền boa nữa chứ. Cho mỗi em vài trăm ngàn để trọn tình trọn nghĩa ông ạ!

Robert Tạch lại rút thêm tiền trao cho Rền Vang. Rền Vang cầm tiền và bước ra quầy, y nói lèo nhèo như mèo vật đống rơm:

- Cô chủ quán ạ! Bạn chí thân, chí tình và kết nghĩa huynh đệ với anh đây là nhà thơ Rổn Rảng. Anh ta mời bọn anh đến đây, nhưng anh ta say quá. Bởi vậy, bọn anh đành phải nhờ em một việc.

Cô chủ quán nhanh nhẩu vì muốn tống khứ những ông khách này:

- Dạ, có chuyện gì mà anh cần nhờ đến em?

- Em gọi giùm anh chiếc xích lô để đưa bạn anh về nhà.

Cô gái cười hí hí:

- Dạ, chuyện đó có gì là khó đâu. Khách quen mà anh. Nhưng sao không gọi taxi hả anh?

Nhà văn hài lòng lấy tay xoa xoa vào cằm với những sợi râu lún phún:

- Không cần đâu. Bạn anh vốn là người bình dân lại là thi sĩ nên luôn thích ngắm cảnh trăng thanh gió mát lúc về khuya. Xích lô thuận tiện hơn. Vậy là xong nhé! Bọn anh về nghen. Chúc em ngủ ngon!

Nói xong, y quay gót bước đi. Có tiếng gọi giật lại. Tiếng gọi lầm lì như đì anh hàng thịt:

- Tiền nhậu đâu mà không thấy trả?

Nhà văn quay lại:

- Tiền gì nữa? Em giữ lại chiếc xe của nhà thơ Rổn Rảng, mai bạn anh đem tiền đến chuộc lại xe chứ có gì ầm ĩ vậy cưng?

Đúng vậy, chẳng có gì mà ầm ĩ cả. Tất cả mọi cuộc nhậu đều kết thúc tốt đẹp nếu người ta biết bắt đầu một cách tốt đẹp. Nhà văn bước vào bàn thì đã thấy Robert Tạch gục mặt ngủ trên bàn:

- Dậy thôi! Về! Moa chở ông về.

Vừa vỗ vai gọi bạn, nhà văn vừa đưa tay sờ lại túi quần sau. Xấp tiền của Robert Tạch đã nằm trọn trong túi, mà lẽ ra Rền Vang phải trả chầu nhậu này. Đống tiền dày cộm đã làm y vui sướng. Vừa được nhậu vừa được tiền. Đời, thế mà vui.

Trong khi đó, nhà thơ Rổn Rảng đã say. Say lả cò bợ. Say khướt. Say bét nhè. Say bí tỉ. Tóm lại là hắn say đúng như chủ trương mà chủ nhân quán nhậu đã đặt cho cái tên hết sức mỹ miều “Quắc Cần Câu” . Cổ trẹo ra phía sau thành ghế, nhà thơ Rổn Rảng cất tiếng ngáy khò khò…