← Quay lại trang sách

Chương ba

Người ngoan cái lưỡi cũng ngoan

Ngoan như bác sĩ ly phang bể đầu!

B ài phỏng vấn “Lòng yêu nước của một Việt kiều” sau khi đăng báo Mầm Non, đã gây được dư luận. Nói cách khác là khi gương mặt của Robert Tạch nằm chình ình trên trang báo, các bà mệnh phụ phu nhân thuộc loại sồn sồn bắt đầu chú ý đến công ty Luky. Những câu trả lời rất bay bướm của một Việt kiều nặng lòng với quê hương đã làm họ động tình trắc ẩn. Sự việc này cũng giống như đêm khuya nằm tênh hênh trong chăn êm nệm ấm, nghe tiếng mèo động đực trên mái nhà mà họ lại thiếu vòng tay của đức lang quân để vỗ về ôm ấp. Còn sự cô đơn nào lớn hơn nữa? Những câu trả lời của ông đại diện công ty Luky đã vỗ về sự cô đơn của họ. Câu hỏi: “Vì sao công ty Luky mở thẩm mỹ viện tại Việt Nam?”. Trả lời: “Vì công ty Luky luôn luôn quan tâm đến sắc đẹp của người phụ nữ. Phụ nữ sinh ra để làm đẹp vũ trụ, đã là phụ nữ thì phải đẹp. Đẹp để khêu gợi làm đàn ông say mê là nhiệm vụ cao quý của người đàn bà”.

Câu trả lời thật nồng nàn và quyến rũ. Do đó, những lá thư được ướp bằng hương, được viết bằng son đã nhờ cánh nhạn gửi tới tấp đến văn phòng của Robert Tạch. Gã sướng. Gã vui. Cái khôn đổ dồn ra mặt. Mặt gã tươi như hoa. Gã thầm cám ơn nhà văn Rền Vang đã sáng tác ra bài phỏng vấn khéo quá. Nhưng đền bù lại công lao của Rền Vang thì cũng chẳng nhiều nhặn gì!

Trước khi nộp bài cho Ban biên tập duyệt, Rền Vang đã đích thân tìm đến Robert Tạch đưa cho Robert Tạch đọc trước. Y chỉ nói:

- Moa thức suốt một đêm để hoàn thành bài này. Vì moa quý ông. Moa thương ông. Tuy nhiên moa có một đề nghị nhỏ là ông ký giùm moa vài kỳ quảng cáo trên báo moa. Moa kiếm được vài chục phần trăm. Moa cần tiền để sống mà cống hiến cho sự nghiệp đổi mới của báo chí, để đấu tranh cho công bằng xã hội. Ông giúp giùm moa nhé!

Người khôn nói vái, đứa dại đánh đòn, Rền Vang nghĩ thầm:

“Mày không chấp nhận đề nghị của tao thì tùy mày. Bài phỏng vấn này tao xé ra vứt sọt rác cũng được. Rồi sau đó thì mày đừng trách nhé. Ông bươi móc công ty mày làm mỹ viện lén lút thì mày có đỡ nổi không?”

Robert Tạch suy nghĩ một hồi rồi đáp:

- Quảng cáo nhưng quảng cáo cái gì bây giờ? Trong chương trình hoạt động thì công ty Luky có “hứa” ủng hộ tiền để xây dựng nhà trường ở ngoại thành, xây nhà cho trẻ em khuyết tật v.v… nhưng bây giờ chưa làm được gì cả. Biết quảng cáo cái gì đây?

Nhà văn nghĩ thầm: “Mày hứa cũng giống như cá trê chui ống. Bố ai mà tin những điều viễn vông vẽ vời trong bài diễn văn của mày đâu!”. Nhà văn bèn uốn câu cho vừa miệng cá:

- Thì ông quảng cáo về hoạt động thẩm mỹ viện của ông vậy.

Robert Tạch tưng hửng như mèo bị cắt tai:

- Trời đất ơi! Thẩm mỹ viện chưa có giấy phép, ai mà dám quảng cáo. Vạch áo cho người xem lưng à?

Rền Vang dùng mưu con đĩ, trí học trò mà rằng:

- Ông khờ quá! Trong bài trả lời phỏng vấn của moa, ông có nói đến thẩm mỹ viện là gì?

Robert Tạch im xo như con bò bịt mắt. Nhà văn thong thả nói tiếp:

- Moa nói thật với ông. Một khi tờ báo nào chịu quảng cáo về hoạt động của công ty đó, hoặc sản phẩm của công ty đó thì nó phải có trách nhiệm “bao che” cho công ty đó. Không lẽ nó đã nhận tiền của công ty mà còn đi bươi móc công ty đó à. Làm như vậy là trái với đạo đức của người Á Đông! Ông cứ yên tâm, Robert Tạch ơi!

Gã biết mình không thể từ chối lời đề nghị hết sức khôn khéo của Rền Vang, gã đã bị Rền Vang lèo lái từng bước. Gã biết rằng, nếu từ chối thì Rền Vang sẽ không ngần ngại gì mà không thọc ngòi bút vào công ty Luky. Bọn nhà báo một khi đã thù ai thì cắn rốn lôi ruột người ta. Nó đâm bị thóc, nó chọc bị gạo. Nó bươi cái này. Nó móc cái kia. Mệt lắm. Nó có tờ báo trong tay nó viết vung vít, làm sao mà mình “cãi” lại được? Bằng sự thông minh và từng trải, Robert Tạch ý thức được như vậy. Gã thầm nghĩ: “Được thôi. Đã leo lưng cọp thì leo luôn vậy. Mày cần đăng quảng cáo để có tiền thì tao cũng cần quảng cáo để câu khách. Hai bên cùng có lợi. Ngán gì”. Thế là một hợp đồng đã được hai bên cùng đặt bút xuống ký. Dù trong bụng chứa toàn dao găm và súng lục, nhưng ngoài mặt thì hai bên cùng tỏ ra hể hả, vui vẻ. Nói như cổ nhân thì “cẩm tâm tú khẩu” vậy. Lời nói đôi bên đẹp như thêu như gấm. Robert Tạch khiêm tốn:

- Nè ông nhà văn nhà báo, tôi dốt chữ hơn ông, ông nhiều chữ nhiều nghĩa thì ông soạn giúp tôi cái nội dung quảng cáo nhé!

Rền Vang lịch lãm mà rằng:

- Được! Moa sẽ soạn cho ông bằng cảm xúc của một nhà văn. Đừng tưởng viết quảng cáo chỉ có số điện thoại, địa chỉ, tên công ty mà nó phải được viết bằng loại văn du dương, êm ái để kích thích trí tò mò của khách hàng. Moa soạn ngay lúc này cho ông. Nếu ông thấy được thì moa đem về in luôn.

Rền Vang lấy ra một tờ giấy trắng, y hút điếu thuốc để tìm cảm xúc và viết một cách thận trọng: “THẨM MỸ VIỆN Dậy Thì thuộc công ty Luky. Địa chỉ X. Bác sĩ phụ trách là Tiến sĩ Y khoa Robert Tạch. Giải phẫu thẩm mỹ toàn diện: Xâm mi mắt, vành môi, lông mày, uốn tóc, tắm ốm, trị mụn, nám, da dị ứng, tẩy sẹo, mặt rỗ… nhằm tạo vẻ đẹp tự nhiên giúp các bạn gái tươi trẻ lại. Đặc biệt: Cần tuyển thêm nữ bác sĩ, nha sĩ đang thất nghiệp với điều kiện phải có hộ khẩu tại thành phố. Cần tuyển nữ nhân viên có trình độ tốt nghiệp đại học với điều kiện ngoại hình phải đẹp. Xin lưu ý: Thẩm mỹ viện Dậy Thì có uy tín trên hai mươi năm tại hải ngoại, nay mở chi nhánh lần đầu tiên tại thành phố với toàn bộ máy móc ngoại nhập. Các nơi khác mang tên Dậy Thì đều giả mạo. Xin các bạn gái nhớ rõ địa chỉ: X. Trân trọng kính mời”. Viết xong Rền Vang chuyển giấy cho Robert Tạch:

- Ông xem lại giùm. Viết nội dung như thế này là bằng văn chương của một người đã từng được kết nạp vào Hội Văn vẻ đấy nhé!

Robert Tạch nheo nheo mắt đọc:

- Chết mẹ rồi! Ông ghi học vị của tôi là Tiến sĩ Y khoa? Nghe ghê quá.

Nhà văn cười xuề xòa:

- Ghê cái gì đâu ông? Ai kiểm tra bằng cấp của ông mà ông sợ? Giải phẫu thẩm mỹ làm đếch gì gây ra tai biến chết người được? Không có chết chóc thì không có kiện tụng. Không có kiện tụng thì có ai kiểm tra giấy tờ của ông nào? Moa là hội viên Hội Văn vẻ có chân trong Hội nhà báo đứng sau lưng ông, ủng hộ ông thì việc gì ông phải sợ? Ông tưởng moa nói đùa à? Chỉ khi nào ông đòi đa nguyên đa đảng thì có cho vàng, moa cũng không dám chơi với ông, còn ông cứ làm ăn lương thiện vì sắc đẹp phụ nữ thì moa sẵn sàng ủng hộ ông.

Hắn đã nói vậy thì sợ gì nữa? Hắn là người của chế độ này, chắc hắn nói đúng. Mình từ nước ngoài về thì làm sao rành luật, rành lẹo bằng hắn được. Robert Tạch cảm thấy yên tâm bèn gật đầu và đưa lại nội dung quảng cáo cho nhà văn:

- Ừ, nội dung này cũng được. Ông cứ cho in. In xong kỳ nào thì ông đến lấy tiền kỳ đó.

Nhà văn Rền Vang giật nẩy người như đỉa phải vôi:

- Thôi mà Robert Tạch, ông đã giúp moa thì giúp cho trót. Ông cho nhận tiền trước luôn một lần đi. Không lẽ moa ôm tiền mà không in cho ông à? Hợp đồng đã ký rồi. Ông đem ra kiện thì moa chỉ có nước đi tù mà thôi. Cho nhận tiền trước nghen ông?

- Thôi được, tôi đưa trước cho ông năm chục phần trăm nhé!

Nhà văn đành miễn cưỡng chấp nhận yêu cầu đó. Đồ keo kiệt. Bủn xỉn. Tính toán từng đồng! Thôi kệ. Mọi việc đã diễn ra suôn sẻ. Do đó, nếu tinh ý, người đọc sẽ thấy ở trang hai có đăng bài phỏng vấn Robert Tạch thì trang mười hai có đăng quảng cáo về thẩm mỹ viện thuộc công ty Luky. Sau khi báo phát hành rộng rãi lập tức có nhiều đơn từ, nhiều phụ nữ đảm đang trong việc dùng roi vọt để dạy dỗ chồng nên người, nhiều bà sồn sồn trung hậu thủy chung trong việc cắm sừng chồng đã đến xin làm việc tại văn phòng Robert Tạch. Nhưng nhiều nhất vẫn là những cô gái trời bắt xấu. Họ cần gặp Tiến sĩ Y khoa Robert Tạch giải phẫu cho họ. Họ cần phải đẹp. Bởi vì sắc đẹp là vũ khí sắc bén nhất của phụ nữ. Không có sắc đẹp thì chẳng khác nào ra chiến trường mà không cầm theo vũ khí? Nói tóm lại, phụ nữ phải đẹp.

Do công việc đang ăn nên làm ra nên Robert Tạch còn tuyển mộ thêm một ít bác sĩ, nha sĩ tại thành phố đang thất nghiệp. Vậy là xong. Còn các cô nữ nhân viên thì hiếm gì! Chỉ cần may cho họ một bộ quần áo mới, cho ăn một bữa cơm trưa và tháng trả vài triệu là đội quân thất nghiệp sẽ ùa vào thẩm mỹ viện này ngay thôi. Nhưng điều làm cho Robert Tạch tốn nhiều thời gian nhất vẫn là kiến thức về giải phẫu thẩm mỹ, gã phải đọc nhiều sách thì mới có thể lòe được những cô gái nhẹ dạ. Đó là những cô gái không bằng lòng tại sao gò má mình cao quá, mũi của mình lại thấp quá, ngực của mình sao xệ quá, mắt của mình sao nhỏ quá v.v… Sáng nay, có một người đàn bà gõ cửa vào thẩm mỹ viện Dậy Thì. Robert Tạch rất lịch thiệp:

- Xin mời bà ngồi ghế. Bà có điều gì cần đến công ty của chúng tôi?

Người đàn bà không lấy gì làm duyên dáng đã bẽn lẽn như cô gái mười tám vừa mới dậy thì đêm qua rụt rè ngồi xuống ghế:

- Dạ, thưa ông Tiến sĩ Y khoa! Qua báo chí tôi được biết về thẩm mỹ viện của ông. Tôi muốn đến ông để sửa lại mắt.

Robert Tạch lắng tai nghe và không vội trả lời. Gã đang tìm những lời lẽ thật hoa mỹ để rót mật vào tai bệnh nhân. Đây là điều mà gã học tập được từ nhà văn Rền Vang. Phải nói thật hoa mỹ, thật nồng nàn thì mới chinh phục được người khác. Bằng một mớ chữ nghĩa được đọc trong sách “ Kỹ năng làm đẹp ”, “Để trở thành phụ nữ đẹp toàn diện trong vòng 24 tiếng đồng hồ” v.v… gã bắt đầu tuôn ra lời lời hoa gấm:

- Mời bà uống nước. Tôi mê người yêu tôi nhất ở đôi mắt, ở tia nhìn dịu vợi. Tia nhìn đó đã làm xao xuyến tôi ngay từ phút giây gặp gỡ ban đầu. Tia nhìn đó như có mãnh lực xoáy vào lòng người, ngấm vào xương vào tủy. Chỉ một tia nhìn đó thôi tôi cũng chết cả cõi lòng. Tôi còn thấy gì nữa đâu! Tôi còn làm chủ được lòng mình nữa đâu! Tôi đã bị chinh phục. Tôi không còn là tôi nữa. Cũng từ giây phút mà ánh mắt như màu khói lam lúc ban đầu và chuyển sang màu tím sẫm đã làm tôi ngây ngất. Đẹp nhất là lúc đôi mắt của người phụ nữ nhìn thẳng vào mắt tôi…

Gã dừng lời lại để nhìn vào người đàn bà đang ngồi đối diện. Thị bẽn lẽn với đôi mắt hi hí chớp chớp như thẹn thùng, như ngại ngùng. Quả là tin đồn không sai, Tiến sĩ Y khoa này rất rành tâm lý phụ nữ. Chao ơi! Lời nói dịu dàng làm sao! Ngọt ngào làm sao! Do đó, thị ngồi yên để bác sĩ khám mắt.

- Xin bà ngồi yên để tôi xem lại đôi mắt của bà. Vâng, nó hơi nhỏ so với toàn gương mặt của bà. Cần phải giải phẫu để trả lại vẻ đẹp ban đầu của tạo hóa.

Hai ngón tay của gã vạch mí mắt của người đàn bà một cách cẩn thận. Mùi nước hoa thơm quá! Nồng nàn quá! Gã bị hương phấn son của người đàn bà quyến rũ. Gã đưa tay vuốt nhẹ xuống má bầu bĩnh ấy. Gã nuốt nước bọt:

- Bà đẹp quá! Bà phải sửa lại đôi mắt thì bà sẽ là một thiên thần mà các hoa khôi, hoa hậu, mẫu hậu cũng phải thèm thuồng và ganh tỵ.

Thị sung sướng ỏn ẻn:

- Cám ơn ông quá khen!

Gã lại nuốt nước bọt:

- Mời bà vào trong phòng.

Thị rụt rè hỏi lại:

- Thưa ông, phí tổn khoảng bao nhiêu ạ?

Gã nheo mắt cười tình:

- Xin bà yên tâm. Và cứ vào trong phòng sẽ có bác sĩ của tôi tính toán cho bà bằng giá phải chăng!

- Cám ơn ông!

Gã muốn níu người đàn bà ngồi lại một chút nữa:

- Bà đừng nói lời khách sáo ấy. Giải phẫu thẩm mỹ là gây ra một vết thương, nhưng đó là một vết thương đẹp. Tôi hy vọng các bác sĩ, nhân viên phục vụ của tôi sẽ làm bà hài lòng. Và thưa bà...

Thị hỏi lại:

- Có chuyện gì vậy?

Gã lại nuốt nước bọt. Có nên hỏi thẳng ra hay không? Gã xoa xoa tay lên mái tóc của mình và áp bàn tay vào ngực trái:

- Thưa bà, tôi gây cho bà một vết thương đẹp. Nhưng ngược lại bây giờ, tại đây, tại chỗ này, vào lúc này bà cũng đã gây cho tôi một vết thương ẩn sâu trong tâm hồn.

Lối nói ví von mà gã đọc được trong sách không được người đàn bà chú ý. Bởi lối nói văn hoa ấy không làm cho người đối diện hiểu nổi. Thị chỉ gật đầu. Và bước vào phòng trong. Robert Tạch đứng nhìn theo ngẩn ngơ. Còn sót lại đây đâu một mùi hương thơm tho và cũng hết sức quyến rũ. Gã lại nuốt nước bọt một lần nữa.

Robert Tạch ngồi thừ người ra. Và như một thói quen, hễ ngồi một mình là gã lại ngả người ra ghế dựa để thiu thiu ngủ. Gã ngủ một cách dễ dàng. Sáng nay cũng vậy, trong căn phòng tiếp khách còn thoang thoảng thơm mùi nước hoa của bà khách đến sửa mắt, gã lại ngủ.

Giấc mơ lại hiện về trong tâm tưởng của Robert Tạch. Gã thấy mình nhỏ bé lại với tuổi thơ nhiều cơ cực. Bố mẹ mất sớm nên Robert Tạch được người chú đem về nuôi. Gia đình người chú nghèo quá, nên gã không được học hành cho đến nơi đến chốn. Lên mười tuổi gã bắt đầu đi giang hồ với người chú. Đó là những chuyến đi bán thuốc mà người ta thường hay gọi là “bọn bán thuốc Sơn Đông mãi võ”. Đi đến một đoạn đường nào đó, chỉ cần có một khoảng đất trống là hai chú cháu dừng lại. Họ trưng bày ra những loại thuốc chữa các bệnh về da liễu như hắc lào, ghẻ ngứa, giang mai, lậu v.v… Cầm từng chai lọ đựng thuốc, người chú của gã bắt đầu lên giọng quảng cáo.

Cam đoan sau khi nghe xong, người ta có cảm tưởng đây là thần dược có thể trị bá bệnh. Tiếng quảng cáo sang sảng của người chú đã lôi được khách hiếu kỳ ùn ùn đến xem. Và muốn giữ chân khách, người chú phải múa máy tay chân, biểu diễn những đường võ tuyệt chiêu rồi nuốt lửa, nhai ly thủy tinh, dùng đầu đập gạch, dùng ngón tay xuyên qua trái dừa…. Khách chen chân đứng xem và vỗ tay hoan nghênh ầm ĩ, la ó tán thưởng cứ như đang xem xiếc. Biểu diễn một hồi thấm mệt, người chú lại gân cổ lên quảng cáo thuốc. Đổ mồ hôi ra để kiếm miếng cơm là chuyện không dễ dàng một chút nào. Khi đó, gã còn nhỏ quá. Chưa đủ khôn ngoan để khỏe mồm dẻo mép như người chú. Gã chỉ đem thuốc trao cho khách rồi nhận tiền. Gã lấy làm tiếc tại sao mình không miệng lưỡi, không nỏ mồm mỏng mép. Công việc này chỉ tốn nước bọt mà thôi. Mồm mép đỡ chân tay. Thuốc này có chữa được bệnh không, có trời mà biết. Nhưng thu về thì cũng bộn tiền lắm chứ. Gã còn nghe rõ tiếng rao lảnh lót của người chú:

- Thưa bà con cô bác! Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện thấy thương liền! Hôm nay do cơ duyên trời đất nên chúng tôi được phục vụ cho quý vị. Thuốc của chúng tôi là thuốc gia truyền, có uy tín khắp lục tỉnh năm châu. Chúng tôi chỉ dám đem đến cho bà con sức khỏe, nếu bà con thực tâm thành ý dùng thuốc của chúng tôi. Ghẻ là gì? Thưa bà con, ghẻ là bệnh ngoài da hay lây, do một loại ký sinh trùng gọi là cái ghẻ gây nên. Giống này khi bám vào da thì đào những đường hầm dưới da, ở đấy rồi sinh đẻ. Ghẻ hay bị ở đâu? Thưa bà con, ghẻ hay bị ở bàn tay, kẽ ngón tay, dưới háng, trên bụng, trong nách. Ghẻ truyền từ người này sang người khác do ngủ chung, mặc quần áo chung, bắt tay với người có bệnh ghẻ. Để đề phòng bệnh ghẻ thì chúng ta phải làm gì? Thưa bà con cô bác, trăm nghe không bằng một thấy. Xin bà con thử mua dùng thuốc gia truyền của chúng tôi. Đảm bảo chỉ cần xức vào một lần là những con ghẻ sẽ biến hết trên thân thể quý vị. Da dẻ quý vị trở nên hồng hào, xinh đẹp v.v…

Khách nghe bùi tai nên cũng chen chân mua lấy vài lọ thuốc trị bệnh ghẻ. Đến năm gã mười tám tuổi, người chú đột ngột chết. Bất tài vô tướng nên gã không thể nối nghiệp được. Gã không thể làm nghề bán thuốc Sơn Đông mãi võ được. Gã xin vào làm ở cơ sở hóa mỹ phẩm, chuyên sản xuất kem đánh răng, dầu gội đầu, dầu trị chí, trị hôi nách. Ông chủ là người đàn ông béo phục phịch thường cầm những chiếc gậy phang vào đầu, nếu gã làm không đúng ý. Đầu của Robert Tạch nhiều vết sẹo là do những lần bị đòn tàn nhẫn như vậy. Gã cắn răng chịu đựng. Cho mãi đến năm 1975, thời thế đã thay đổi. Vợ chồng ông chủ lén lút vượt biên. Nhân cơ hội, vắng chủ nhà gà bươi xó bếp. Gã bươi xó bếp cũng kiếm được một ít tiền mà lận lưng làm vốn. Tuổi thơ cơ cực nên trong đầu gã lúc nào cũng nuôi chí làm giàu. Gã ước mơ sau một đêm nằm ngủ thì mình biến thành tỷ phú. Có tiếng động mạnh. Gã bừng mắt dậy.

- Chào ông Tiến sĩ Y khoa.

Gã dụi mắt. À! Người đàn bà xinh đẹp sửa mắt:

- Thưa bà, nhân viên của tôi làm cho bà hài lòng chứ!

- Cám ơn ông. Thẩm mỹ viện của ông thật tuyệt.

- Bác sĩ hẹn với bà như thế nào?

- Dạ, ông ta hẹn hai ngày sau nữa đến cắt mí mắt.

Giọng nói của người đàn bà đã mê hoặc gã. Gã nuốt nước bọt. Đâu đây thoang thoảng mùi nước hoa vừa rẻ tiền vừa cao cấp. Rẻ tiền vì nó thơm nồng. Cao cấp vì nó quyến rũ. Robert Tạch buột miệng nói:

- Thưa bà, buổi sáng hôm nay rất đẹp. Mời bà ngồi lại đây một chút!

- Vâng.

Robert Tạch chợt nhớ đến nhà văn Rền Vang, phải áp dụng nghệ thuật tán tỉnh của nhà văn trong trường hợp này. Gã uốn lưỡi bảy lần. Để nói. Để tuôn ra những lời lẽ dịu ngọt nhằm chinh phục người đàn bà này. Vừa có học vị, vừa là Việt kiều thì tại sao không kéo thị vào vòng tay của mình? Phải bày tỏ cho thị biết là mình rất am hiểu về phẫu thuật thẩm mỹ. Có làm được như vậy, thị mới tôn trọng kiến thức của mình, từ chỗ tôn trọng kiến thức sẽ tôn trọng lời tỏ tình của mình. Suy nghĩ chín chắn và đạo đức như vậy, gã bắt đầu ba hoa:

- Mời bà dùng ly trà thơm. Trà này ngon lắm.

- Vâng. Cám ơn ông.

- Tôi được người ta tặng cho hơn một ký trà này vì lý do như sau. Một cô gái đáng thương, vì muốn sửa sắc đẹp nhưng lại tin vào bọn lang băm nên đã gây ra những tai biến nghiêm trọng. Cô ta đã đến một thẩm mỹ viện nọ để tạo hình lại gương mặt. Cô ta được bác sĩ chích vào má những mũi nhỏ silicon và hẹn cứ bốn ngày thì đến chích một lần. Vài ngày sau khi được chích mũi thuốc đầu tiên, gò má cô ta căng lên, trông đẹp hẳn ra. Nhưng chỉ một năm sau, khuôn mặt cô ta bắt đầu biến dạng. Gương mặt và mí mắt sưng đỏ lên, gò má cứng lại.

Người đàn bà kêu lên hoảng hốt:

- Trời! Ối trời!

Gã cười hiền lành:

- Xin bà bình tĩnh để tôi nói tiếp. Những hậu quả trên là do silicon sau khi được tiêm vào da đã bao quanh các sợi dây thần kinh, tạo thành những mô sẹo dưới da và làm nứt các mạch máu.

- Trời! Ối trời!

- Vâng, đó là những chỗ làm thẩm mỹ không có tay nghề. Chứ tôi và các bác sĩ ở đây khi du học tại Huê Kỳ đã được đào tạo chuyên môn tại những trường đại học cao cấp, thậm chí còn đi huấn nghiệp ở bệnh viện Boucicaut tại Paris.

Nghe Robert Tạch múa mép bốc phét như thế, người đàn bà đã nhìn gã bằng con mắt khác. Con mắt có những tia nhìn kính trọng hơn. Bằng chứng là mắt của thị chớp chớp rất thẹn thùng và lưu luyến! Gã quyết định tấn công tiếp:

- Thưa bà, còn có một trường hợp khác nữa. Xin bà ghi nhớ rằng, các thủ thuật tạo hình ở mũi đôi khi làm cho khoang mũi bị hẹp lại, gây rối loạn hô hấp hoặc gây nhiễm khuẩn ở các sụn. Có một cô gái mười sáu tuổi đến một thẩm mỹ viện nọ để sửa lại sóng mũi cao như nữ hoàng Cleopatra. Sau một tuần được bác sĩ phẫu thuật, cô ta bị sốt chảy nước mũi và đau nhức liên tu bất tận. Không chịu nổi, cô ta phải năn nỉ bác sĩ lấy chất đệm ở sóng mũi. Hỡi ôi! Đau đớn thay chiếc mũi cô ta bây giờ đã trở thành… mũi tẹt! Thưa bà, hai trường hợp trên, nạn nhân đều đến nhờ chúng tôi và chúng tôi đã giúp họ xinh đẹp tuyệt vời!

Người đàn bà gật gù thán phục:

- Các ông giỏi quá!

- Vâng, thưa bà những người tu nghiệp ở nước ngoài bao giờ cũng có tay nghề hơn các bác sĩ nội địa. Không những học về nghệ thuật phẫu thuật thẩm mỹ, chúng tôi còn được học quan niệm về cái đẹp. Theo quan niệm của phương Tây, thân thể của đàn bà là sản phẩm siêu cấp của Thượng đế. Sản phẩm đó, cái quý nhất là…

Gã ngừng lại thăm dò. Người đàn bà vừa tò mò vừa hồi hộp:

- Thưa ông, ông nói tiếp đi! Nhưng đừng nói sỗ sàng rằng cái đó là…

Gã cả cười một cách kín đáo:

- Xin bà bình tâm. Đó chính là… cái lưỡi! Vâng, tôi xin nhấn mạnh đó chính là cái lưỡi!

- Ủa! Ủa! Tôi chưa nghe ai nói thế bao giờ.

Gã bắt đầu uốn lưỡi nói về giá trị của cái lưỡi. Bất chợt gã lại nhớ đến hình ảnh của ông chú năm xưa, khi còn đi bán thuốc Sơn Đông mãi võ. Ông chú của gã quảng cáo rất hay, thường bắt đầu bằng câu:

- Thưa quý vị, thưa bà con cô bác!

Gã hít thở thật chậm:

- Thưa bà, lưỡi không xương thì nhiều đường lắt léo. Ngoài nhiệm vụ trong vấn đề giao tiếp, nghĩa là nói, cái lưỡi còn đóng một vai trò quan trọng trong tình yêu của loài người. Nó là bộ phận gợi tình nhất của hai kẻ yêu nhau. Nếu quý vị, xin lỗi, thưa bà, nếu bà năng sử dụng tới lưỡi thì nó sẽ trở nên uyển chuyển lẹ làng và quyến rũ vô cùng. Xin thứ lỗi cho tôi được hỏi, bà đã hôn một người đàn ông nào chưa? Rồi! Bà thấy sao? Có phải là chiếc lưỡi của người đàn ông đã làm bà lao đao ngây ngất không nào?

Gã đứng dậy và bước sang phía ghế của người đàn bà đang lắng tai nghe như uống từng lời của gã. Gã nuốt nước bọt. Mùi nước hoa thơm nồng nàn quá! Quyến rũ quá!

- Thưa bà, tôi xin cống hiến cho bà một bài thực tập để làm gia tăng sự mềm mại dễ uốn đê mê của cái lưỡi. Đó là gì? Thưa bà, đó là vấn đề phải kéo dài thêm chiều dài của cái lưỡi. Bà hãy tin lời của tôi. Nếu bà kiên nhẫn tập luyện thì khi bà hôn một người đàn ông, người đó sẽ không bao giờ có thể thốt lời từ biệt bởi cái hôn của bà đã làm người đó mê mệt, ngây ngấy đến tột cùng của sự thăng hoa trong tình yêu thánh thiện!

Vừa nói, gã vừa chồm người sát đến gương mặt diễm kiều của người đàn bà.

- Bài thực tập như thế này nhé. Rất đơn giản, nhưng vô cùng hiệu nghiệm. Buổi sáng khi thức dậy, bà hãy đưa lưỡi ra ngoài, càng xa càng tốt. Rồi lại đưa vào bên trong, càng sâu càng hay. Làm như vậy năm lần. Đưa lưỡi xuống tận cằm, năm lần. Bà nhớ chưa? Sau đó, bà rà lưỡi trên hai bờ môi trên năm lần và hai bờ môi dưới cũng năm lần. Kiên nhẫn làm trong vòng một tháng, bà sẽ thấy được công dụng tuyệt hảo của nó. Bây giờ bà thử nhé!

Người đàn bà bằng lòng kính trọng, bằng sự kính nể về kiến thức uyên bác của Tiến sĩ Y khoa Robert Tạch nên đã vâng theo lời gã. Bà ta nhắm mắt lại và bắt đầu đưa lưỡi ra ngoài. Gã muốn đứng tim. Chao ơi! Chiếc lưỡi thon và dài. Đẹp quá! Gã nuốt nước bọt. Bỗng gã liều lĩnh đột ngột cúi xuống và liều lĩnh đặt cái mồm của mình vào miệng người đàn bà. Gã nói lắp bắp:

- Bà đẹp quá! Cho tôi… tôi được… hôn bà.

Người đàn bà giật nẩy người, sao lại kỳ cục như thế này. Thị choáng váng vì hành động sàm sỡ diễn ra quá sức đột ngột. Thị giận run người. À! Thì ra mày cũng thuộc loại lang băm đây mà! Hai tay của Robert Tạch bấu chặt lấy cái cổ trắng ngần của người đẹp, thị kêu ú ớ. Không kêu to lên được vì cái lưỡi của Robert Tạch đã gắn chặt vào miệng của thị rồi. Lập tức, nạn nhân của “bài thực tập về cái lưỡi” đã vươn tay nhặt lấy cái ly trên bàn. Thị đập thật mạnh vào đầu của gã. Gã kêu rú lên:

- Ối trời đất ơi! Chết tôi.

Máu từ đầu gã phun ra tung tóe! Người đàn bà đã thoát được vòng tay của gã và vụt chạy khỏi cửa. Gã ngồi bịch xuống ghế rên rỉ. Đến lúc bác sĩ và các cô nhân viên phục vụ chạy ra hoảng hốt:

- Sao vậy anh Ba?

Gã đưa tay xua đuổi mọi người. Không nói năng gì cả. Mọi người đều ngơ ngác, không hiểu chuyện gì đã xảy ra với một Tiến sĩ Y khoa!