Chương mười ba
Rằng: “Xin lỗi ông là ai?”
Bây giờ thì mới chau mày nghiến răng
Đ ã đến ngày đoàn làm phim ra Vũng Tàu để thực hiện những cảnh đầu tiên của kịch bản Oẳn tù tình . Ngày lên đường đã đến. Mây xanh ngát. Nắng trong veo. Chim cười trong lá. Họ có mặt tại Vũng Tàu khi trời đã xế bóng, vì trên đường đi hai lần xe nổ lốp, hai lần vợ chồng Rổn Rảng gây gổ nhau, hai lần Robert Tạch đổi chỗ với Rền Vang để được ngồi bên cạnh thí sinh số 7 và không một lần nào, không có ai nhắc đến sự vắng mặt của nhà đạo diễn Lắc Lơ.
Đêm đầu tiên tại Vũng Tàu. Mọi người đều thấy tâm hồn mình như trẻ thơ. Gió biển đã thổi hết những nhọc nhằn cơm áo, những mệt mỏi của mưu sinh, những mưu toan để được nổi tiếng… ra khỏi tâm hồn. Gió biển đã làm họ thấy yêu đời. Yêu người. Sau khi ăn tối xong, Robert Tạch kín đáo rút tờ bạc “đô” nhét vào tay thí sinh số 7 mà gã ngồi bên cạnh. Gã nói:
- Tôi với em có thể đi dạo mát để ngắm cảnh đẹp của Vũng Tàu không?
- Đi chung với mọi người trong đoàn hay là chỉ em với ông?
- Không! Chỉ tôi với em thôi. Người xưa có dạy rằng: Trà tam, tửu tứ, nhị đồng hành. Có nghĩa là uống trà phải ba người, uống rượu phải bốn người, còn đi chơi với nhau chỉ cần hai người là tuyệt nhất. Đồng ý không em?
- Vâng, em phải xin phép ông Rổn Rảng và ông Rền Vang.
Robert Tạch lắc đầu:
- Không phải xin phép đâu. Ngày mai mới bắt đầu làm phim. Còn đêm nay là đêm của sự riêng tư em ạ! Mình đi dạo mát với nhau thì có gì phải xin phép! Hơn nữa, tôi là một trong những tác giả kịch bản, cần trao đổi trước về ý đồ nghệ thuật với diễn viên.
- Không, em phải xin phép. Má em có dặn rằng phải biết tôn trọng ý kiến của người lớn, gọi phải dạ, bảo phải vâng. Gia đình em nề nếp lắm ông ạ.
Người đẹp nói vậy, Robert Tạch thích chí lắm. Con nhà lành là đây. Sự trinh tiết cũng là đây. Thí sinh số 7 lại nũng nịu:
- Em nhớ nhà quá ông ạ! Chưa bao giờ em đi xa như thế này đâu. Giờ này chắc ba má em cũng nhớ em lắm. Ông ơi! Mẹ em đã từng nói với em: “Tu đâu cho bằng tu nhà, thờ cha kính mẹ mới là chân tu”.
Giọng nói ẽo ợt của thí sinh số 7 càng làm Robert Tạch mê mệt, cô ta lại nhỏ nhẹ hỏi Robert Tạch:
- Ông ơi! Ông có thích đọc sách không? Bạn hãy cho tôi biết bạn thích đọc sách loại nào thì tôi sẽ nói ngay là bạn thuộc hạng người nào. Câu ngạn ngữ của phương Tây đã nói vậy ông ạ! Ông thích đọc sách loại gì?
Vị tiến sĩ y khoa trả lời:
- Do nghề nghiệp của mình nên tôi chỉ thích đọc những sách nghiên cứu về giải phẫu thẩm mỹ. Thú thật, sinh ra trên đời này, tôi chỉ có một khát vọng lớn lao làm phải chấn hưng, phải tô đắp không mệt mỏi vẻ đẹp chân, thiện, mỹ cho người phụ nữ.
- Vậy à! Em khâm phục ông quá. Tuy nhiên để làm cho tâm hồn ông được tắm mát trong suối nguồn tinh khiết, em xin phép được tặng ông quyển sách mà em rất yêu thích đó là quyển Nhị thập tứ hiếu nhé!
Robert Tạch run lên vì cảm động. Sự cảm động ấy vẫn còn đeo đuổi trong tâm hồn gã, khi mà gã cùng thí sinh số 7 đi dạo mát trên bãi biển Vũng Tàu.
Đêm đầu tiên ở Vũng Tàu thật thú vị. Vợ của Rổn Rảng đi ngủ trước, vì mệt mỏi sau một ngày dài ngồi trên xe. Những người khác trong đoàn làm phim cũng tếch đi theo nhu cầu cần thiết của họ. Chỉ có Rền Vang và Rổn Rảng đi nhậu với nhau. Họ nằm dài trên chiếc ghế để hứng lấy gió biển rồi nghe ngoài khơi xa vỗ ì ầm những đợt sóng và uống bia, thử hỏi còn có gì thoải mái hơn? Thoải mái hơn nữa là chỗ ngồi nhậu không cách xa khách sạn bao nhiêu, nếu mệt thì anh chỉ đứng lên, bước vài bước là đến chỗ ngủ, nếu làm biếng, anh cứ nằm tại chỗ mà ngủ, nào có ai cấm anh đâu! Sướng thật. Nốc cạn ly bia và ngoác mồm ra để nhai con mực dai nhách, Rổn Rảng hỏi:
- Anh Rền Vang ạ! Phim sẽ ăn khách vì vợ em đóng vai chính đấy nhé! Không phải vì vợ em cần nổi tiếng như V.T, T.T.H, T.N.A… Đời chó thật, vợ mình mà nổi tiếng thì thằng khác sẽ sà vào tán tỉnh ngay! Nhưng em cần vợ em đóng vai chính vì vợ em rất có khả năng diễn xuất. Diễn xuất rất tuyệt anh ơi!
Rền Vang chỉ muốn nằm nghe tiếng gió ru, tiếng sóng hát nên bỏ mặc những lời ấy ra ngoài tai. Điều Rền Vang khoái chí nhất là chuyện giữa y và vợ Rổn Rảng vẫn giữ kín như bưng. Đàn bà hay thật. Họ không khai ra thì đố mười Rổn Rảng, hai mươi Sherlock Holmes cũng không thể biết nổi. Y chỉ đáp ngắn gọn:
- Ông cứ nói hoài! Vợ ông không đóng vai chính thì ai đóng? Mình bỏ tiền ra là mình có quyền! Có tiền là có quyền!
Rổn Rảng hứng chí:
- Lời nói của anh thật chí lý, chí tình. Nào nâng ly! Em xin phép được mời anh!
Họ lại uống với nhau. Những lon bia cạn dần. Đêm càng về khuya. Họ ngất ngưởng say. Rổn Rảng nói:
- Em với anh đi massage nghen?
Rền Vang đáp hờ hững:
- Đi thì đi! Tội gì không đi!
Thế là hai người bạn tri âm tri kỷ như Bá Nha - Tử Kỳ, như Lưu Bình - Dương Lễ chui vào phòng massage. Rền Vang vào phòng số 3, Rổn Rảng vào phòng số 5. Rổn Rảng mặc quần xà lỏn nằm ưỡn người ra để cô gái có đôi chân to như bắp chuối đạp lên thình thịch. Hắn khoái chí mở mồm hát:
- Em về ôi em về! Em về chách chách chùm em về! Ôi! Ôi! Em về chách chách chùm tan trường chách chách chùm…
Trong khi đó, Rền Vang đã bỏ về. Không phải vì những cô gái đã làm y không vừa lòng. Nhưng bây giờ y đang say. Một khi cơn say đến, y lại nhớ đến hình ảnh vợ của Rổn Rảng nằm hớ hênh trong phòng máy lạnh ở công viên Vó Ngựa Chung Tình. Mùi da thịt thơm tho và trắng nõn nà lại thúc giục y phạm tội. Giờ này em đã ngủ chưa hả em? Chồng em thì đang say bí tỉ trong phòng massage rồi! Em có nhớ đến anh không? Rền Vang loạng choạng trở về khách sạn. Y leo lên cầu thang. Gió biển thổi lồng lộng. Y mở ổ khóa để đẩy cửa bước vào phòng của mình. Căn phòng trống trơn. Máy lạnh chạy rù rì. Chán ngắt. Y ngả người trên giường nệm và nhìn trần nhà. Thở dài. Y bước ra khỏi phòng. Đến phòng của Robert Tạch, y gõ cửa. Không có tiếng ai trả lời. Chà! Robert Tạch với thí sinh số 7 đi đâu mà giờ này chưa về? Y bước qua những phòng khác, anh em trong đoàn làm phim vẫn còn hú hí đâu đó chứ chưa về ngủ. Vậy lúc này chỉ có mỗi vợ Rổn Rảng là không đi đâu chơi thôi, ả đang ngủ.
Tuyệt lắm.
Y hí hửng mừng thầm trong bụng. Và cũng như tất cả những truyện tiểu thuyết diễm tình khác, bọn nhà văn hạng bét sẽ cho nhân vật của mình dòm vào ổ khóa để nhìn người đẹp đang lõa lồ ngủ hoặc đôi tình nhân đang mèo chuột chẳng hạn. Nhìn qua ổ khóa: Ấy là những mô-típ phổ biến của bọn nhà văn ba xu thường đẩy nhân vật của mình vào tình huống hấp dẫn như vậy. Nhưng biết làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ hả trời? Khi mà chàng nhà báo Rền Vang cũng khom người xuống, mắt y dán vào ổ khóa. Y thấy vợ của bạn mình đang ngủ ngon lành. Người đàn bà đẹp nhất là lúc trên giường ngủ. Thiên thần hiển hiện trên từng chân lông kẽ tóc. Thánh thiện và trong sạch. Bởi vì khi họ ngủ, ác quỷ trong con người của họ đã rong chơi. Chỉ còn đây một tấm thân kiều diễm.
Rền Vang đẩy cửa phòng bước vào. Y tắt đèn, và rút luôn cầu chì. Phòng tối om om. Y ngồi dưới chân người đàn bà đang ngủ say. Bàn tay của y sờ soạng. Từng cúc áo được bật tung ra. Chiếc váy màu đỏ của vợ Rổn Rảng được lật ngược lên. Bàn tay của y phiêu lưu trên từng vùng thân xác của người đẹp. Y cúi xuống hôn vào đôi môi. Môi ngọt ngào và thơm mùi son phấn của tình dục. Vợ Rổn Rảng bỗng ú ớ kêu lên khi thấy có người nằm trên thân thể của mình. Rền Vang khóa lại tiếng kêu ấy bằng một môi hôn nồng cháy. Có phải chồng mình không? Căn phòng tối quá! Ả không nhận diện được. Ả đưa tay lên vuốt tóc người đàn ông. Không phải mái tóc của Rổn Rảng. Ả ngờ ngợ lo sợ và hoảng hốt kêu lên:
- Ai? Ai?
Không có ai trả lời cả. Ả vùng lên để thoát khỏi tấm thân nặng nề đang nằm trên người mình.
- Ai? Ai?
Không có ai trả lời cả. Bất chấp những tiếng kêu hoảng hốt kia, Rền Vang cứ hùng hục nhấp nhổm người lên xuống theo nhịp của tốc độ 188 mà thuật ngữ trong âm nhạc gọi là prestissimo! Ban đầu, ả còn kêu lên nhưng thấy người đàn ông cuồng nhiệt quá và cảm giác khoái cảm cũng dâng lên ngùn ngụt nên ta chỉ nghe ả kêu:
- Ài? Ài?
Tiếng ài ài mỗi lúc mỗi nhỏ dần như tiếng đàn bị rè!
Tại phòng massage, Rổn Rảng nốc thêm mấy lon bia nữa và mặc quần áo, lừ đà lừ đừ đứng dậy. Đi ngang phòng số 3, hắn đập ầm ầm để gọi Rền Vang cùng về. Không có ai trả lời cả. Điên tiết hắn co chân đạp cửa phòng lần nữa. Cánh cửa bật tung ra. Cô gái phục vụ và người đàn ông lạ hoắc chưa kịp mặc quần áo. Ủa! Không có Rền Vang. Vậy y đi đâu rồi? Người đàn ông trong phòng chỉ mặc mỗi chiếc quần xà lỏn, y hùng hổ bước ra và gằn giọng:
- Say rồi quậy phải không?
Nhà thơ của chúng ta co rúm người lại như con sâu, hắn lí nhí đáp:
- Xin lỗi ông, tôi lộn phòng.
Hắn vừa nói dứt câu, người đàn ông đã vung cánh tay lực lưỡng đấm thẳng vào mặt:
- Đất có thổ công, sông có Hà Bá nghe mậy! Cho mày chết. Lộn phòng! Lộn phòng!
Cú đấm chính xác ấy đã đẩy nhà thơ của tuổi mới lớn ra khỏi cửa. Gương mặt hắn bê bết máu. Cánh cửa phòng massage đóng sập lại. Rổn Rảng vung tay lên trời và hét lên để trả thù:
- Mày đánh tao cũng như mày đánh bố mày!
Nói xong câu ấy, nhà thơ hả hê lắm, sung sướng lắm dù đang say bí tỉ. Hắn lững thững, lẹo thẹo đi về khách sạn. Cú đấm vừa rồi dù ức lắm, đau lắm, nhưng vốn là một nhà thơ đã từng chăm chút cái đẹp trác tuyệt cho cuộc đời này nên Rổn Rảng đành nhượng bộ. Gió biển thổi lồng lộng. Tóc hắn bay theo gió. Mùi biển mặn phả vào mặt. Hắn cảm thấy dễ chịu. Cú đấm tàn nhẫn vừa rồi đã làm Rổn Rảng tỉnh rượu một chút. Về đến khách sạn, hắn leo lên phòng ngay.
Trong phòng tối om vẫn còn nghe vọng lại tiếng “ài ài” của vợ Rổn Rảng. Nhà thơ bật đèn. Đèn không sáng được. Nghe những tiếng động đực trên giường của vợ, nhà thơ đã biết chuyện gì xảy ra. Hắn lao vào phòng và kêu thảm thiết:
- Em ơi em! Thằng nào? Thằng nào? Thằng nào ngủ với vợ tao? Thằng nào?
Rền Vang hoảng hốt nhảy khỏi giường. Nhưng không kịp nữa rồi. Rổn Rảng đã túm được tóc thằng ăn vụng. Trong phòng tối om om, nhà thơ không nhận diện được ai. Hắn đưa mười ngón tay đã từng viết những vần thơ bay bướm vào cổ họng của kẻ tình địch. Và siết chặt. Hắn gằn giọng:
- Xin lỗi, ông là ai?
Rền Vang sợ quá! Mặt không còn giọt máu. Y dùng hết sức để hất cánh tay của Rổn Rảng và vụt chạy ra khỏi phòng…
Những chuyện trớ trêu này đã xảy ra tại khách sạn, Robert Tạch không hề biết gì cả. Mặc dầu, trong quán cà phê vắng hoe, không còn ai cả ngoài Robert Tạch. Gã vẫn gục đầu xuống bàn ngủ ngon lành. Đã đến giờ đóng cửa nên chủ quán lịch sự đến gọi gã dậy. Và họ cũng hoảng hốt khi thấy gã ngủ như chết.
- Dậy! Dậy mau ông ơi! Quán chúng tôi đóng cửa!
Robert Tạch vẫn không hay biết gì cả. Họ lấy khăn lạnh đắp vào mặt gã. Chủ quán nói:
- Chắc ông khách này bị trúng gió. Lấy dầu Nhị Thiên Đường ra đây mau!
Dầu nóng, dầu gió được xoa vào người Robert Tạch. Phải đến năm phút sau, gã mới mở được mắt. Gã bỗng sực tỉnh. Tỉnh táo như sáo sậu. Gã vụt hiểu tất cả những gì đang xảy ra. Việc đầu tiên là gã đưa tay xuống túi quần.
- Chết mẹ! Mất mẹ giấy tờ, tiền bạc hết rồi! Gọi công an mau!
Robert Tạch đứng dậy lắp bắp hỏi chủ quán:
- Bà chủ quán ơi! Bà có thấy con quỷ nhỏ chạy đường nào không?
- Thưa ông, con quỷ nào ạ!
Robert Tạch bực mình:
- Con quỷ đi chung với tôi chứ con quỷ nào nữa!
Bà chủ quán trả lời:
- À! Cô gái đi chung với ông ấy à? Tôi tưởng là ông dẫn con gái ông đi chơi, xin lỗi, tôi tưởng là vợ ông chứ đâu có biết. Cô ta bỏ về lâu rồi!
Robert Tạch kêu lên:
- Chết mẹ rồi! Chỉ giùm tôi đồn công an ở đâu?
Theo hướng chỉ của bà chủ quán, vị Tiến sĩ Y khoa tất tưởi chạy đi tìm công an. Giờ này mày ở đâu hỡi thí sinh số 7? Robert Tạch gào lên một cách điên dại. Trước khi nghe Robert Tạch tường thuật lại câu chuyện, ông trưởng đồn công an hỏi:
- Giấy tờ của ông không còn gì cả. Ông khai tên tuổi, địa chỉ để chúng tôi ghi biên bản. Vâng, bây giờ ông hãy kể lại chuyện đã xảy ra. Khoan kể ông mất bao nhiêu tiền đã. Xin lỗi, ông là ai?
Trong lúc Robert Tạch kể lại sự việc tại đồn công an thì tại khách sạn, Rổn Rảng ngao ngán nhìn thân thể lõa lồ của vợ. Hắn lại nốc bia ừng ực để quên đi nỗi đau đớn của một nhà thơ đang bị mọc sừng. Bia vật hắn ngã xuống chân giường, hắn lấy mấy viên thuốc ngủ tọng vào mồm. Chỉ có ngủ mới quên được nỗi nhục nhã vừa xảy ra. Hắn lại nốc bia và đập đầu ầm ầm vào gối, vợ ơi là vợ! Đến lúc mệt lả người, hắn ngã người ra ngủ. Giấc ngủ đến chập chờn. Chập chờn cơn mộng dữ. Trong giấc ngủ của hắn không còn nàng thơ đến vỗ về mà chỉ có ác quỷ đến hăm dọa! Hắn ú ớ kêu lên rồi lại ngoặt cổ ngủ. Vợ Rổn Rảng khóc tức tưởi. Ả bế xốc hắn lên giường và đắp mền lại cho hắn. Nhà thơ đang chìm đắm vào cơn mơ. Hắn thấy vợ hắn của thuở hai người mới quen nhau. Thấy lại ngày hợp hôn. Thấy vợ mình đi vào bệnh viện Từ Dũ. Sinh con đẻ cái. Con hắn đẹp như hoa hồng. Hắn bồng con hắn và hôn vào đôi má bầu bĩnh bọng sữa dù hơi giống Rền Vang. Nhưng con hắn co chân đạp mạnh để thoát khỏi vòng tay âu yếm của hắn. Lạ quá! Con hắn mới đẻ ra mà đã biết nói rồi sao? Con hắn nói:
- Tại sao ông bồng tôi và hôn vào má tôi? Xin lỗi, ông là ai?
Tiếng nói đằng đằng sát khí của con hắn đã làm hắn rùng mình. Một cơn gió thổi thốc vào phòng. Rổn Rảng giật mình ngồi dậy. Người hắn đầm đìa mồ hôi. Hắn thấy đầu mình nhức buốt như có ai lấy búa đập vào thái dương…
Sau khi thoát khỏi cánh tay của Rổn Rảng, Rền Vang cũng bỏ của chạy lấy người. Đêm đã khuya. Y không dám trở lại khách sạn. Y đi lang thang trên bãi biển. Đi như kẻ mộng du. Biển tối đen. Sóng ì ầm. Từ phía xa có ánh đèn pin thấp thoáng, Rổn Rảng báo công an bắt mình chăng? Một cảm giác lạnh buốt chạy dọc theo sống lưng. Y run lẩy bẩy như tàu chuối khô và ngồi sụp xuống bãi biển. Ánh đèn pin đi gần đến chỗ y. Có tiếng hỏi:
- Ai đó! Ngồi yên! Chạy là chúng tôi bắn.
Rền Vang nói yếu ớt:
- Tôi! Tôi, nhà báo.
Họ hỏi:
- Xin ông cho chúng tôi kiểm tra giấy tờ?
Giấy tờ để lại hết trong khách sạn rồi, lấy gì mà đưa ra hả trời? Lại có tiếng nói:
- Không có giấy tờ gì à? Ha ha! Có phải mày là thằng chích choác vừa trốn tù, phải không?
Rền Vang hoảng hồn:
- Không! Không! Tôi là người dân lương thiện, tôi là nhà báo kiêm nhà văn!
Ánh đèn pin rọi thẳng vào mặt y:
- Nhà báo, nhà văn gì mà đi trong đêm khuya như thế này? Giấy tờ tùy thân lại không có! Xin lỗi, ông là ai?
Là ai bây giờ?
Sóng biển vẫn vỗ ầm ầm vào ghềnh đá. Đêm tối đen. Không có một ngọn gió nào phiêu linh qua trần gian này. Đêm vẫn tối đen nhưng từ ngoài khơi xa đã có vài ánh đèn giăng câu lóe sáng. Sóng biển vẫn vỗ ầm ầm vào ghềnh đá.
Rền Vang tay che ánh đèn pin đang rọi thẳng vào mặt mình. Y chợt rùng mình, nếu lúc Rổn Rảng siết cổ y trong phòng khách mà bị ánh đèn chiếu sáng như thế này thì bỏ mẹ rồi. Vậy cũng còn may. Y lúng búng trong cổ họng như mèo ăn vụng bột:
- Đời, thế mà vui.
LÊ MINH QUỐC
(Phú Nhuận - 1992, chỉnh sửa 2014)