Chương mười hai
Danh cũng cần. Tiền cũng cần
Đắn đo suy nghĩ bội phần khó ghê
Đ oàn làm phim Oẳn tù tình bắt đầu thực hiện kế hoạch của họ. Địa điểm họ chọn quay những cảnh đầu tiên là tại thành phố Vũng Tàu. Thí sinh số 7 cũng được chọn đóng một vai trong kịch bản phim này. Trước ngày đoàn làm phim ra Vũng Tàu, vị Tiến sĩ Y khoa đã tìm gặp Rền Vang:
- Ông ạ! Tôi đóng phim được không?
Rền Vang tưởng gã nói đùa:
- Ông thích đóng vai gì? Vai người tình với thí sinh số 7 à? Được lắm ông ơi! Ha ha!
Robert Tạch nhăn mặt:
- Không! Tôi nói thật. Tôi cần đóng phim.
- Để làm gì vậy? Để được nổi tiếng à?
- Tôi đếch cần nổi tiếng. Bí mật.
Thật sự Robert Tạch cần đóng phim để được gần gũi với thí sinh số 7. Sau cuộc thi Người đẹp thanh lịch của Thẩm mỹ viện Dậy Thì, Robert Tạch cũng đã mò đến địa chỉ của thí sinh này. Gã cũng rủ được người đẹp đi ăn, uống cà phê, nghe nhạc, nhưng điều đáng tiếc nhất là gã vẫn chưa rủ được vào khách sạn. Thế rồi lại đến ngày thí sinh này ra Vũng Tàu đóng phim. Không lẽ gã phải chịu thua à? Đừng hòng! Đôi khi, vì sự có mặt của một người phụ nữ mà đàn ông trở nên mù quáng hoặc thông minh hơn. Robert Tạch rơi vào trường hợp thứ hai. Gã hỏi lại:
- Trong kịch bản phim này, ông xem tôi đóng được vai gì? Hoặc có thể giúp được gì cho đoàn làm phim?
Nghe Robert Tạch nói một cách tha thiết, lập tức trong óc của Rền Vang đặt ra hàng loạt nghi vấn. Rền Vang vẫn liên tục hút thuốc. Khói thuốc bay vòng vèo và y nói:
- Điều ông vừa nói đã làm moa hết sức ngạc nhiên. Thực hiện phim này, thằng Rổn Rảng đã bỏ vốn ra đầy đủ. Moa phải đi theo đoàn làm phim vì vừa là tác giả kịch bản, lại vừa là đạo diễn của bộ phim này. Ông có đi theo với bọn moa thì đi, chứ cần quái gì đóng phim. Mệt xác chứ được gì đâu?
Robert Tạch đáp:
- Đi theo cho vui thì tôi không có thời giờ đâu ông ạ! Nhưng đi theo mà để đóng phim hoặc có một chút quyền hành gì đó thì tôi sẵn sàng ngay.
- Ông cần quyền hành gì ở đoàn làm phim?
Robert Tạch gật gù:
- Có chút quyền hành như ông hoặc như Rổn Rảng thì… mới oai chứ! Những diễn viên mới nể nang chứ!
Nghe vậy, Rền Vang nói ngay:
- Ông nói thẳng ra mẹ đi cho rồi! Cần chút quyền hành để dụ dỗ mấy em diễn viên phải không? Thời buổi này, bọn đàn bà, con gái thèm đóng phim lắm. Nếu phải cho rửng mỡ với nó để nó được đóng phim thì cũng xong ngay. Ông muốn vậy chứ gì?
Rền Vang đã nói trúng tim đen của vị Tiến sĩ Y khoa đạo mạo, gã im bặt. Sau một lúc suy nghĩ, gã nói lí nhí:
- Tùy ông. Ông là bạn của tôi thì ý kiến của ông ra sao? Có thể phong cho tôi chức trợ lý đạo diễn có được không?
- Đạo diễn là cái quái gì! Nó chẳng là con khỉ khô gì ở cuộc đời này cả. Trong phim Oẳn tù tình không có vai trò của đạo diễn. Ai bỏ tiền ra để làm phim thì người đó là đạo diễn.
- Vậy ông cho tôi làm tác giả kịch bản nhé!
Rền Vang không ngờ Robert Tạch lại cố đấm ăn xôi, y bèn đáp:
- Thôi được! Có ông đi theo đoàn làm phim là moa cũng thích lắm. Bây giờ, để moa tính lại xem. Thằng Rổn Rảng bỏ vốn ra làm phim thì phải để tên nó, không thể bỏ ra ngoài được. Moa, một nhà báo chân chính, là người đã sáng tạo ra kịch bản này, vậy cũng không thể gạt tên của moa. À! Chỉ còn tên thằng Lắc Lơ. Gạt tên của thằng này thì cũng được Nhưng có lẽ, ông phải thương lượng với nó ông ạ!
Robert Tạch gật đầu đồng ý:
- Ngay bây giờ tôi đưa ông lên nhà Lắc Lơ nhé!
- Đi thì đi.
Trời lúc này không mưa cũng không nắng. Chỉ hiu hiu gió. Robert Tạch chở Rền Vang lên nhà Lắc Lơ. Xe chạy qua những ngã tư, ngã ba, ngã bảy và chui vào trong một hẻm nhỏ. Căn nhà của đạo diễn đoàn Nòng súng nằm sâu hun hút, phải quẹo phải, quẹo trái rồi quẹo phải lại quẹo trái… Đường hẻm lầy lội. Những căn nhà tranh mái lá mọc lên. Phải mất hơn nửa tiếng đồng hồ, họ mới tìm ra nhà của Lắc Lơ. Vì sự danh dự của ngôn ngữ, ta hãy gọi ấy là cái nhà. Những cây cột khẳng khiu được dựng lên, dăm ba miếng tôn được đậy lại, còn vách là những tấm cạc tông che bít bùng, ánh sáng không lọt vào được nên nhìn vào trong thấy tối om om. Robert Tạch bước chân vào nhà nhưng gã phải sững lại và thoát ngay ra ngoài vì mùi nước đái xông lên nghẹt mũi. Lúc này, Lắc Lơ đang nằm với vợ trên chiếc giường tre ọp ẹp. Hắn bực mình vì có tiếng gọi của hai người khách không mời mà đến. Hắn vội vã leo xuống giường và khoác vội chiếc áo để bước ra đón khách.
- Xin chào hai vị khách quý. Rồng đã đến nhà tôm. Xin mời vào.
Hắn nói một cách nhiệt tình và lấy tay lôi khách xồng xộc vào trong nhà. Rền Vang và Robert Tạch phải nín thở. Mùi nước đái cộng với mùi phân trẻ con lẫn lộn với mùi cống rãnh xông lên trong cái gọi là căn nhà này. Trong nhà không có bàn ghế nên chủ nói với khách:
- Hai anh ngồi tạm trên giường này nhé!
Chiếc giường tre mà Lắc Lơ vừa nằm ngủ với vợ.
Không thể chịu đựng được nữa, Robert Tạch nói ngay:
- Tôi với Rền Vang đến đây mời ông đi nhậu. Bọn tôi đứng ngoài nhà để chờ! Mau lên! Ông thay quần áo rồi đi ngay nhé!
- Nhậu à? Được. Chờ tôi chút xíu.
Rền Vang và Robert Tạch nhanh chân bước ra khỏi nhà. Vị Tiến sĩ Y khoa nói một cách khinh bỉ:
- Nhà cửa thế này thì quả là nhục cho bọn đạo diễn quá!
Rền Vang đáp:
- Trò đời là vậy ông ơi! Moa thương hắn lắm. Nhà hắn nghèo, ông xem đấy làm gì có chỗ để cho hắn ngồi viết kịch bản phim được. Moa phải viết rồi cho hắn đứng tên để hắn kiếm chút tiền nuôi vợ con. Hắn rách lắm. Hắn đang cần tiền. Lời nói không mất tiền mua, lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau. Ông lựa lời mà nói với hắn nhé.
Không cần phải đợi lâu, Lắc Lơ đã có mặt theo lời mời của hai vị khách quý. Gì chứ nghe đến chuyện đi nhậu là y khoái rồi. Mấy hôm nay, vẫn là những con cá sặc phơi khô, những cọng rau muống luộc, xào chấm với xì dầu, nước tương đã làm hắn ớn tận cuống họng. Những bữa ăn như vậy làm sao mà nhà đạo diễn của đoàn Nòng Súng có thể cống hiến đời mình cho nghệ thuật? Lắc Lơ cười toe toét để chìa ra hàm răng vẩu:
- Nhậu ở quán nào? Hai ông đi trước để tôi bám theo sau.
Robert Tạch đáp:
- Quán bia Quắc Cần Câu. Rõ chưa?
Lắc Lơ cười khì khì với chùm khói đen sì mà Robert Tạch vừa phóng xe chở Rền Vang chạy mất hút…
Chẳng mấy chốc họ có mặt tại điểm hẹn. Bia được đem ra. Những cô gái xinh như mộng ngồi bên cạnh. Họ ngồi thân mật uống với nhau. Trong quán, những ngọn đèn không đủ sáng. Mùi nước hoa của những cô gái ngồi bên cạnh thoang thoảng dịu dàng, điều đó làm Lắc Lơ ngây ngất. Hắn đưa tay vào trong váy của người đẹp. Người đẹp khẽ rên rỉ một cách nũng nịu và hai cánh tay của thị đã bấu vào cổ y, níu đầu y xuống để hôn chùn chụt trên môi. Môi nhà đạo diễn thơm mùi tình ái ba xu và trở nên hưng phấn lạ thường:
- Dô trăm phần trăm.
Hắn nâng ly lên mời hai người bạn, hắn hoàn toàn không hiểu tại sao mình lại được mời nhậu. Cần quái gì phải hiểu, được mời nhậu là sướng rồi. Tuy nhiên, hắn lấy làm tiếc là trong bữa nhậu sao không có món thịt bò xào hoặc thịt gà luộc chẳng hạn mà chỉ toàn trái cây! Đồ ti tiện, điều nhục nhất của thằng nghệ sĩ khi được mời đi nhậu là vậy. Trong bụng đói meo, chỉ cần vài ngàn bạc để ăn lót dạ tô hủ tiếu hoặc ổ bánh mì là được rồi, nhưng không, trên bàn ê hề là bia, bia muốn bao nhiêu cũng có nhưng lại không có gì để bỏ vào mồm. Bụng đang đói nên Lắc Lơ nhai trái cây ngấu nghiến. Dần dần hai mắt hắn lờ đờ say. Hắn thầm mong Robert Tạch gọi món ăn gì đó, nhưng là khách mời còn giữ lòng tự trọng nên hắn không dám gợi ý! Những cái ly lại được cụng vào nhau. Và uống. Đến lúc mọi người đều ngà ngà say, Rền Vang mới mở miệng:
- Cho moa được phát biểu ý kiến nhé! Ông đạo diễn tài năng Lắc Lơ, moa hỏi thật nhé. Ông viết một kịch bản phim là nhằm mục đích gì? Vì muốn truyền bá cho nhân loại những tư tưởng cao thượng của ông hay vì tiền? Ông trả lời ngay!
Nhà đạo diễn của đoàn Nòng Súng dõng dạc:
- Vì tôi muốn đưa đến công chúng những thông điệp của tôi.
Câu nói ấy đã được những người ngồi trong bàn tán thưởng bằng trận cười hô hố. Robert Tạch hỏi lại:
- Thông điệp gì vậy?
Lắc Lơ nói như két:
- Chà! Có vậy mà ông cũng hỏi à? Trong Tự điển Tiếng Việt của Viện Ngôn ngữ học Việt Nam đã định nghĩa như sau: “Thông điệp là công văn ngoại giao quan trọng do nước này gửi cho một hay nhiều nước khác. Là báo cáo do tổng thống một nước tư bản chủ nghĩa gửi cho quốc hội để trình bày tình hình và chính sách. Ví dụ, thông điệp của tổng thống Mỹ gửi cho quốc hội”. Vậy đó! Đối với thằng nghệ sĩ thì tôi cho rằng, hắn cũng có thông điệp của hắn để gửi đến cho nhân loại.
Những lời nói tâm huyết của Lắc Lơ lại được tán thưởng bằng nhiều giọng cười chế giễu. Những giọng cười ấy đã làm nhà đạo diễn sửng cồ, dồn dập tự ái:
- Sao lại cười? Đừng tưởng tôi say nhá. Tôi nói cho mà nghe, nói cho mà biết. Tôi luôn luôn sung sướng và tự hào khi nhìn lại lịch sử văn học nước Nam ta vì bất cứ thời đại nào cũng có những tài năng lỗi lạc, những nhân tài kiệt xuất. Văn học ta từ khi mới ra đời cho đến nay gắn liền với đấu tranh thiên nhiên và đấu tranh chống đế quốc, phong kiến. Văn học ta là văn học của tình yêu con người và cuộc sống trong cái nghĩa đẹp nhất và cao rộng nhất của nó. Tôi nói là nói đúng. Vậy mấy ông cười là cười cái gì?
Rền Vang nói nhỏ vào tai của Robert Tạch:
- Hắn say lắm rồi. Nói hăng tiết vịt quá! Ông đừng nói khích hắn nữa nhé. Để cho moa nói với hắn.
Robert Tạch gật đầu. Rền Vang hét lớn:
- Bà chủ quán nhậu đâu? Cho thêm một em tiếp viên nữa. Mau lên!
Rồi quay sang Lắc Lơ dỗ ngọt:
- Ông nói đúng, một câu một chữ cũng không sai. Nhưng, nè, ông biết ông có lỗi gì không?
Lắc Lơ vẫn nổi nóng như Trương Phi:
- Tôi đếch có lỗi gì cả!
- Ha ha! Moa nói cho ông rõ nhé! Ông có lỗi rất lớn, đó là ông không ve vuốt, nâng niu bông hoa đang ngồi bên cạnh ông. Người đẹp đang cô đơn, tâm hồn đang héo úa đang cần ông chăm sóc, nâng như trứng hứng như hoa! Vậy mà nãy giờ ông làm gì? Ông biết lỗi chưa? Để chuộc lỗi, thì ngay bây giờ, ngay lúc này, ngay tức khắc ông hãy vì những người đẹp đang ngồi trong bàn nhậu. Uống muôn năm. Nào, uống!
Câu nói của nhà báo đã làm nhà đạo diễn vuốt ve được tự ái. Và tự ái của hắn biến mất khi bên cạnh hắn lại có thêm một bóng hồng ngồi sà vào lòng. Rền Vang nói sùi bọt mép:
- Ông là ưu tiên một đấy nhé! Hì hì, ưu tiên được ngồi cạnh những hai người đẹp mà không say thì cũng phí đời trai. Nào nhậu tiếp!
Những cái ly lại cụng vào nhau. Vui vẻ lắm. Hữu tình lắm. Bất chợt Lắc Lơ cảm thấy nhớ vợ một cách khủng khiếp. Bởi cô gái mới đến ngồi cạnh hắn, từ trong nách của thị tỏa ra mùi hương như mùi của vợ. Vợ ơi là vợ! Giờ này em đang chuẩn bị bữa ăn chiều cho các con có những món gì? Hay chỉ là rau muống luộc chấm xì dầu? Nhìn những vỏ lon bia vứt vung vãi trên bàn, dưới đất, hắn cảm thấy tiếc tiền quá! Phải chi Robert Tạch cho hắn ít tiền - ít thôi, dù là chỉ bằng tiền mua vài lon bia - để chiều nay, hắn mua cho vợ vài lạng thịt bò! Gương mặt hắn buồn xo. Rền Vang nói:
- Nè ông Lắc Lơ, giữa tiền và thông điệp gửi cho nhân loại, ông chọn cái nào? Chắc ông chọn thông điệp phải không? Còn moa thú thật với ông là moa chỉ chọn tiền thôi!
Robert Tạch hùa vào:
- Vâng, tôi cũng vậy, tôi chỉ chọn tiền thôi. Tiền bạc cũng giống như đàn bà, muốn giữ nó thì phải chăm sóc nó, nếu không nó sẽ đi tạo hạnh phúc cho kẻ khác. Chính vì vậy, tôi là người quý trọng đồng tiền để từ đồng tiền này sinh sản ra những đồng tiền khác.
Những câu nói chí lý trên đã làm Lắc Lơ ngán ngẩm và buồn thân phận của mình:
- Tôi đâu có tiền để mà yêu tiền.
Không để cho nhà đạo diễn nói hết câu, Rền Vang nhảy vào miệng Lắc Lơ:
- Vậy bây giờ ông có thích tiền được cất vào túi ông không?
- Đùa hoài! Không lẽ ông cho tiền tôi à?
- Ừ! Có người cho tiền ông đấy!
Lắc Lơ trố mắt:
- Ai?
- Robert Tạch sẽ đưa tiền cho ông xài.
- Thật à?
- Sao không thật!
Robert Tạch móc tiền ra đặt vào tay Lắc Lơ:
- Ông giữ tiền này đi! Bạn bè với nhau thì giúp đỡ nhau là chuyện thường tình. Đừng cám ơn. Đừng e ngại gì cả.
Tiền nằm trong tay. Bàn tay của hắn bỗng run lên. Lắc Lơ cảm thấy hai lỗ mũi của mình phập phồng. Mùi giấy bạc thơm như mùi hương nách của vợ. Vợ ơi là vợ! Có tiền rồi! Hắn vội nghĩ đến những lạng thịt bò xào với rau cần. Và hắn chảy nước bọt. Đợi cho cơn xúc động của Lắc Lơ trôi qua, Rền Vang mới nghiêm nét mặt mà rằng:
- Bất cứ cái gì cũng đều có cái giá của nó cả. Moa thành thật khuyên ông là nên chấp nhận đề nghị của moa. Kịch bản phim Oẳn tù tình sắp thực hiện thành phim. Người ta xem phim là xem nhân vật, tình huống và gương mặt diễn viên. Không có ai để ý đến tên đạo diễn, tác giả kịch bản đâu! Ngoài số tiền mà Rổn Rảng đã trả cho ông. Lần này Robert Tạch trả cho ông một lần nữa. Ông để cho Robert Tạch đứng tên vào chỗ của ông nhé! Được nhé! Dù không có tiếng nhưng ông lại có miếng. Cần gì tiếng. Moa cũng thích được như ông. Nhưng hỡi ôi! Nào có ai đưa cho moa một xu nào đâu!
Lắc Lơ kêu lên thảng thốt:
- Gạt tên tôi ra để đưa tên Robert Tạch vào à?
Rền Vang thong thả nhả khói thuốc bay:
- Ừ!
Nghe nhà báo đáp gọn lỏn như thế, Lắc Lơ thấy bàng hoàng. Hắn đưa tay sờ vào túi quần. Tiền vẫn ngoan ngoãn nằm đó. Để được những lạng thịt bò hay được tên trên những tấm bảng quảng cáo?
Người nghệ sĩ cần danh hơn cần tiền. Trả lui lại tiền này nhé! Lắc Lơ thọc tay vào túi quần, hắn nắm chặt lại những tờ giấy bạc. Tờ bạc nhám nhịt trong lòng bàn tay. Hắn lại thả tay ra. Những tờ bạc vẫn còn đó. Hắn đưa tay lên mũi ngửi ngửi và thấy những mùi thơm quyến rũ. Cần quái gì tên với tuổi. Đời nghệ sĩ còn dài, không làm phim này thì làm phim khác, không viết kịch bản này thì viết cái khác. Ôi! Danh trên đời này là danh hão. Chỉ có tiền là thật. Tiền đang nằm trong túi quần. Không đợi cho Lắc Lơ trả lời, Rền Vang đã nháy mắt với những cô tiếp viên. Những cô gái này lại nâng ly lên mời mọi người. Một cô gái đưa tay xoa xoa vào ngực lép của Lắc Lơ. Hắn sướng tê người. Và uống. Rồi lại uống.
- Vậy là xong nghen Lắc Lơ. Kệ mẹ đời! Đời này có ai sống được bằng cái danh đâu! Người ta chỉ sống được bằng tiền ông ạ! Uống đi! Đời, thế mà vui.
Nhà đạo diễn đang được cô gái thò tay xoa xoa xuống lỗ rốn. Hắn lại đê mê. Và gật đầu trong khi hai mắt nhắm tít lại. Tiền trong túi và gái bên cạnh. Đời sống phù vân và ngắn ngủi lắm trời ạ! Thấy Lắc Lơ gật đầu, Robert Tạch vội lấy cây bút và tờ giấy đặt trên bàn, hắn viết: “Giấy biên nhận! Tôi là đạo diễn của đoàn Nòng Súng hoàn toàn đồng ý cho ông Robert Tạch đứng tên tác giả kịch bản Oẳn tù tình vì kịch bản này do ông Rền Vang, Rổn Rảng và Robert Tạch cùng viết. Tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm những dòng chữ này trước pháp luật và kỷ cương nhà nước. Ký tên”. Viết xong, gã đưa cho Rền Vang. Nhà báo liếc mắt đọc qua, y thầm khen Robert Tạch cẩn thận vậy là tốt. Tuy nhiên văn chương, câu cú của tờ giấy biên nhận có gì đó không ổn, viết nhăng nhít chẳng ra ngô khoai gì cả. Biết vậy, nhưng y vẫn cười toe toét:
- Ông viết khá lám. Moa rất thích những dòng chữ bay bướm của ông. Đưa cho Lắc Lơ ký là xong.
Lắc Lơ đang nhắm mắt tận hưởng lạc thú trên đời.
Robert Tạch đẩy tờ giấy về phía hắn:
- Ký giùm tôi tờ biên nhận ông ơi!
Nhà đạo diễn mở mắt nhìn qua và đọc, mắt lờ mờ trong cơn say ngất ngưởng nên không đọc nổi nội dung là gì cả. Một tay Lắc Lơ đang thò vào váy của cô tiếp viên và một tay còn lại, hắn cầm bút ký. Chữ ký thảm hại như gương mặt trơ trẽn của con gái nhà lành, sau khi say lại thấy mình ngủ trên giường nhà lạ! Vậy là xong. Lắc Lơ không cần biết chuyện gì đã xảy ra. Hắn đang nũng nịu với gái tiếp viên. Giọng lè nhè say, hắn hỏi cô gái:
- Em đã có chồng chưa? Làm vợ anh không?
Cô gái hứ:
- Để bị đánh ghen à?
- Ai dám đánh ghen em? Chỉ có anh sợ bị thằng chồng em đâm cho một nhát dao, khốn nạn lắm.
Cô gái cười ngả ngớn:
- Khốn nạn lắm anh ơi! Em ba lần lấy chồng nhưng vẫn còn trinh đây anh ơi!
Nói xong cô ta cười hô hố và mọi người trong bàn cũng cười theo tán thưởng sự trơ trẽn của câu nói duyên dáng đó. Lắc Lơ hỏi lại một cách say mê:
- Trời đất ơi! Sao lạ lùng vậy em. Cưới chồng ba lần mà vẫn còn… nguyên vẹn à?
Cô tiếp viên cười hí hí như tiếng ngựa lồng:
- Đúng vậy anh ạ. Lần thứ nhất chồng em làm bảo vệ ở công ty xuất nhập khẩu, không bao giờ chàng đụng tới em vì chàng bảo thủ trưởng cơ quan quy định “phải giữ nguyên hiện trường” . Lần thứ hai em cưới chồng khác, chồng em làm nghề hướng dẫn viên bảo tàng, không bao giờ chàng đụng đến em vì chàng luôn tuân thủ nội quy “không được sờ vào hiện vật!” . Đấy mấy anh thấy chưa? Khốn nạn cho đời em. Em bèn ly dị lần nữa để lấy chồng khác. Lần thứ ba thì mấy anh biết chồng em làm nghề gì không? Chàng ta làm nghề giám đốc! Chàng ta chỉ dám nói đốc vào, nói rất giỏi nhưng đếch biết làm gì cả!
Mọi người cùng phá lên cười hô hố! Câu chuyện nhố nhăng một cách trí tuệ, nhảm nhí một cách thông minh không biết cô tiếp viên này đã kể đến lần thứ bao nhiêu rồi. Đời sống của tiếp viên nữ ở các nhà hàng, quán nhậu nghèo nàn về mặt tri thức, chỉ bấy nhiêu ngôn ngữ, bấy nhiêu bài hát, bấy nhiêu câu chuyện cứ lặp đi lặp lại cho khách mua vui. Thế nhưng do đứng đắn nên Rền Vang lại thích các cô tiếp viên ẽo ợt lẳng lơ kia góp vui làm sang trọng không khí của buổi nhậu rất đáng trân trọng của tình bạn. Thế nhưng, bằng tài năng của một nhà đạo diễn, nghe xong, lập tức Lắc Lơ đập bàn hét lớn một cách hùng dũng:
- Hay! Tuyệt hay! Tôi sẽ viết kịch bản “Nước mắt dậy thì” từ câu chuyện này. Tôi sẽ đạo diễn. Tôi sẽ cho trình diễn trên sân khấu thành phố. Hì hì!
Buổi nhậu tiếp tục. Một bàn tay của Lắc Lơ vẫn chưa rút ra khỏi váy của cô tiếp viên và y gật gù:
- Đời, thế mà vui.