← Quay lại trang sách

True Blood - Thuần Huyết

[Các nàng ấy, ẩn chứa dưới vẻ ngoài xinh đẹp

của Song Nhi, là một trái tim của Kiến Ninh công chúa.]

Trời đầu xuân vẫn còn rất lạnh, vốn chẳng lường trước sẽ bị tống cổ ra khỏi nhà vào những lúc không ngờ thế này, nên tôi chỉ kịp mặc mỗi chiếc sơ mi trắng quần jean, khoác tạm thêm chiếc jacket. Trước bộ dạng nôn nóng như dập lửa của tên họ Đàm, tôi còn chưa kịp mặc quần lót giữ ấm, một mình run cầm cập đi trong đêm tối, chẳng khác nào “thằng bé bán diêm” tội nghiệp.

Lúc nãy uống nhiều bia, giờ gió thổi đến từng cơn, tôi rùng mình co ro nổi hết cả da gà. Xuống dưới lầu, tự nhiên thấy hối hận, nhà thuê chung, tại sao mình tôi phải cô độc một mình lủi thủi ra khỏi nhà trong rét mướt, còn tên họ Đàm kia lại đang sung sướng chén tạc chén thù với người đẹp chứ?

Trong lúc do dự, lấy điện thoại gọi cho Di Di. Giữa trời khuya lạnh lẽo thế này, thà làm phiền cô ấy còn tốt hơn chường mặt tìm mấy thằng bạn chí cốt.

Điện thoại reo hồi lâu đầu dây bên kia mới nghe máy, tiếng ồn ào chát chúa ập vào tai tôi. Di Di gần như phải hét vào điện thoại, âm thanh và giọng điệu giống hệt mấy chú cảnh sát khuyên tội phạm đầu hàng. Tôi vội vàng hỏi xem cô ấy đang chơi bời ở đâu, nhận được câu trả lời là ở MIX bar, tôi hỏi liệu có thể đến chỗ cô ấy không, Di Di trả lời một cách khô khan: “Tùy anh thôi!”

Cúp máy, xung quanh không có ai, đến gượng cười tự an ủi tôi cũng cố nhịn trong lòng, lôi điếu thuốc ra, châm lửa, lê cái thân đang run lập cập ra ga tàu điện ngầm.

Thái độ chốc vui chốc buồn, lúc nhiệt tình lúc lạnh lùng của Di Di, tôi đã quá quen thuộc. Quen nhau càng lâu tôi càng phát hiện ra, tôi được xếp vào loại người thứ ba mà cô ấy tiếp xúc. Loại thứ nhất là nhóm bạn thân thiết từ thuở xưa của cô ấy, loại thứ hai là đồng nghiệp kiêm nghệ sĩ trồng cây si luôn sẵn sàng xếp hàng theo đuổi, những lúc tẻ nhạt, không còn ai bên cạnh, cô ấy mới tìm đến loại thứ ba là tôi.

Ấy, cũng đúng mà, Di Di là bạn gái của tôi, còn tôi là một trong số các bạn trai của cô ấy.

Cái gọi là “một trong số” đó là do tôi tự đoán thế. Thực ra từ lúc quen nhau đến nay, đặc biệt nửa năm trở lại đây, đủ các trường hợp và biểu hiện giúp tôi càng khẳng định hơn suy đoán của mình. Tôi cũng không muốn nghiên cứu sâu hơn về vấn đề này, từ lâu đã có ý định chia tay cô ấy, quan hệ yêu đương giờ chỉ còn là hình thức. Thực ra tôi đã chia tay cô ấy trong tư tưởng, chỉ là Di Di vẫn chưa hay biết, tất nhiên không phải vì tôi yếu đuối nhát gan, không dám mở miệng nói với cô ấy, chỉ là... bạn cũng biết đấy, những cô gái đẹp ngọt ngào quyến rũ, thân hình bốc lửa thường khiến chúng ta lưu luyến, không nỡ dứt khoát, vì vậy việc nói lời chia tay với cô ấy cứ kéo dài hết ngày này đến ngày khác.

Tuy nhiên, mấy ngày gần đây, tôi đã ngấm ngầm lên kế hoạch gặp Di Di giải quyết dứt điểm, với phương châm cần dứt phải dứt, không dứt tất loạn.

Lúc trên tàu điện ngầm, điện thoại báo tin nhắn đến, mở ra xem, chỉ vỏn vẹn ba chữ: “Anh khỏe chứ?”

Lại là số điện thoại lạ, mặc kệ.

Ra khỏi ga tàu điện số 10 khu Đông Tứ thì điện thoại reo, là Di Di gọi đến. Vừa bắt máy tôi nhận ra ngay cô ấy đã đổi địa điểm, tiếng nhạc đinh tai nhức óc lúc nãy giờ đổi thành tiếng xe cộ qua lại. Tôi còn chưa kịp mở miệng, Di Di tuôn luôn một hồi, bảo tôi không phải tới nữa, cô ấy đổi chỗ chơi, chưa quyết định đi đâu, gọi lại sau.

Thấy rồi chứ, đây chính là bạn gái tôi, một cô gái cực kỳ độc lập, có chủ kiến, thay đổi chủ ý cũng không bao giờ báo trước, để tôi phải công cốc chạy đi chạy lại giữa hai khu Nam Bắc là chuyện thường ngày ở huyện.

Nhớ lại một năm trước, tôi bạo gan theo đuổi cô ấy, sau lần uống say linh đình ở quán bar, tôi không chỉ một lần thề với lòng mình phải đối xử tốt với cô ấy như thế nào, yêu cô ấy ra sao, vì suy cho cùng, ở bên cô ấy tôi chẳng khác nào vịt cặp với thiên nga. Ai ngờ được bên trong diện mạo xinh đẹp đó là trái tim chẳng khác nào Kiến Ninh công chúa, hơn nữa tôi không cần quan sát tỉ mỉ cũng nhận ra: mình bị cắm sừng nhiều đến mức có thể mang đi bán buôn.

Tôi chịu đựng vậy là quá đủ, phải chia tay thôi, tôi thề độc với lòng mình như vậy. Đứng ở ga tàu điện, tôi nhìn tứ phía một cách vô vọng, áo mỏng không che được cái lạnh, hai hàm răng va vào nhau lập cập. Quyết định vẫy taxi, lên xe tài xế hỏi đi đâu, tôi trả lời đang suy nghĩ, có lẽ bác tài cũng đang suy nghĩ xem tôi có vấn đề gì không.

Suy tính một lúc, tôi gọi cho Phó Dụ. Những lúc như thế này, phải kiếm một người nghĩa hiệp, tính tình tốt lại có chỗ cho tôi tránh nạn, Phó Dụ là lựa chọn tốt nhất. Kinh doanh xuất nhập khẩu vài năm, nó cũng có chút tích góp, nghe giang hồ đồn đại, nó có ít nhất vài triệu tệ nhưng chưa bao giờ thừa nhận. Có lẽ những người có tiền đều như vậy, thà để lộ cái không tốt còn hơn để lộ mình giàu, một căn nhà hơn trăm mét vuông, đối với tôi mà nói đã là quá xa xỉ rồi, vậy mà nó lại ở một mình, các bạn nói xem nó có phải người không. Đối với những đứa vừa có tiền vừa có nhà thế này, tôi chỉ có một nguyên tắc duy nhất thôi: phải làm phiền!

Điện thoại đổ chuông, giọng Phó Dụ khô khốc như đang nín thở: “Chuyện gì vậy?”

“Này, đang làm gì vậy? Rặn đẻ hả, sao hì hì hục hục thế?”

“Đang rặn ỉa thì có. Có gì nói nhanh đi, tao đang vận nội công, đừng có phá đám.”

“Đang ở đâu đấy?”

“Ngu! Đang ở trong nhà vệ sinh chứ đâu, không lẽ tao đang ở trên đầu mày à?”

Đồng hồ trên taxi bắt đầu nhảy, tôi chẳng dại lãng phí tiền xe đôi co với nó chuyện giải quyết nỗi buồn: “Tao hỏi là có phải mày đang ở nhà không?”

“Đúng rồi.” Phó Dụ ngơ ra trước giọng điệu gấp gáp của tôi, sau câu trả lời nhẹ nhàng của nó, điện thoại lại tiếp tục vang lên tiếng vận công.

Tôi thật thà: “Được, vậy tao qua chỗ mày, có việc cần tìm.” Còn lý do tìm nó, có lẽ trên đường đi tôi sẽ nghĩ tiếp, cứ nói trước như vậy đã.

“Mày đến hả? Ông nội ơi, đến nhanh nhanh đi!” Giọng Phó Dụ lanh lảnh: “Thằng Xương Xẩu đến đây từ chiều đấy.”

Gác điện thoại, tôi thở phào nhẹ nhõm, có Xương Xẩu ở đó thì mọi việc dễ hơn rồi, tới đó có thể nói chuyện của nó, tra hỏi, giải quyết nó trước, không cần tôi hy sinh vài nơ-ron thần kinh hay chất xám để tìm cớ đến nhà Phó Dụ nữa.

Tối nay gặp phải một bác tài rất im lặng như đang có tâm sự, vẻ mặt buồn bã khiến tôi mấy lần định nói chuyện cũng không dám mở miệng, đang lúc cả hai đều im lặng đến khó chịu, điện thoại lại báo tin nhắn, vẫn là số điện thoại lạ đó, vẫn câu hỏi ngắn gọn: “Anh không khỏe sao?”

Tôi bèn trả lời, dù sao cũng đang không có việc gì làm, tiêu hết 1 hào tán dóc với nhà ngươi vậy: “Em khỏe thì anh cũng khỏe.”

Sau đó điện thoại im lìm cho tới lúc đến nhà Phó Dụ.

Không khí rất nặng nề.

Tên Xương Xẩu ngồi im lặng ở một góc sô-pha, Phó Dụ vừa luyện công xong tinh thần sảng khoái, đang ngồi bấm điều khiển lựa kênh truyền hình; tôi là người chán nhất, vì muốn tránh sự chán nản mới mò đến nhà Phó Dụ, ai ngờ lại gặp đúng những người đang chán nản, tôi mang theo sự chán nản của mình đến, khiến mọi người ở đây càng thêm chán nản.

Phó Dụ nhìn Xương Xẩu ngao ngán lắc đầu, tiện tay ném chiếc điện thoại trên bàn cho tôi: “Gọi đại ca Khải đến nhanh đi! Sao giờ này còn chưa tới, đến mà giải quyết tên yếu đuối này chứ!”

Xương Xẩu lí nhí trong miệng: “Tao đến vì muốn bàn bạc với tụi mày, có cần tụi mày khích lệ tao đâu?”

Phó Dụ trợn to mắt, trông cứ như thần giữ cửa: “Khích lệ? Có cần bọn tao thành lập đội hoạt náo viên cho mày không?”

“Được rồi, được rồi!” Tôi gọi vào số Khải đại ca, bắt Phó Dụ câm miệng: “Xương Xẩu cứ phải gọi là một lần bị rắn cắn, 10 năm sợ dây thừng. Ha ha, ai bảo nó yêu lần nào là sống chết lần ấy cơ chứ?” Vừa nói xong, đầu dây bên kia đã bắt máy. “Đại ca, đang đâu đấy? Rồi, đến nhanh nhé, bọn em bó tay rồi!”

Gác điện thoại, báo cáo sếp Phó: “Đang ở cầu vượt, sắp tới rồi.”

Phó Dụ ngửa mặt than thở: “Đến nhanh đi, em không đỡ được nữa rồi, tới không kịp, em biến thằng Xương Xẩu này thành tro mất.”

Xương Xẩu ngước lên liếc Phó Dụ muốn phản bác, nhưng mồm nó như cá chép nằm trên thớt, há ra ngậm lại, chẳng nói thành tiếng.

Tên thật của Xương Xẩu là Trần Cốc, từ lúc quen nó, bạn bè đều đã gọi như vậy, tôi nhập gia tùy tục, cũng gọi theo. Tôi cũng tìm hiểu sơ qua cái biệt danh rất có hồn của nó, nghe giang hồ đồn rằng, lúc bấy giờ Trần Cốc trải qua một lần thất tình đau thương nhất trong đời: nam tử hán cao 1m8, trong một thời gian ngắn cân nặng từ 80 kg giảm xuống còn hơn 50 kg, làm bạn bè được một phen hoảng hốt, cứ ngỡ nó bị bùa phép cướp mất hồn, hoàn toàn như một thây ma. Biệt danh của nó ra đời từ đó.

Sự việc lần này của Xương Xẩu nói lớn chẳng phải, mà nói nhỏ cũng không đành, tuy đơn giản nhưng diễn biến phức tạp.

Từ lúc bạn gái cũ tuyệt tình dứt áo ra đi, Xương Xẩu như rơi xuống vực thẳm, rơi vào tận cùng của đau khổ. Sau tròn 3 năm tự tìm niềm vui cho mình, gần đây nó mới tuyên bố rằng trong trùng trùng nhân thế đã kiếm được một ý trung nhân, nàng tên Ngải Mỵ, hai người yêu nhau qua mạng, gắn bó keo sơn nhưng lại chưa từng gặp mặt. Sức mạnh của tình yêu thật ghê gớm, khi hai người không cam tâm chỉ liếc mắt đưa tình qua camera, Ngải Mỵ đã dũng cảm phá vỡ không gian ảo của internet, đưa tình yêu của hai người đến đời thực, nàng lập tức vượt đường xa từ Thượng Hải lên Bắc Kinh, lao vào vòng tay của Xương Xẩu.

Cứ ngỡ cuộc tình qua mạng đến đây đã có một happy ending, nào ngờ không phải vậy, sự việc còn ly kỳ hơn nhiều. Đây chính là thông tin mà tối nay Xương Xẩu tiết lộ cho bọn tôi, vốn dĩ là Lương Sơn Bá − Chúc Anh Đài, tự nhiên biến thành Tây Môn Khánh và Phan Kim Liên, cô nàng Ngải Mỵ đó lại là hoa đã có chủ, người mà Ngải Mỵ gọi là bạn trai cũ đó không biết đã dùng phép thuật của yêu quái phương nào tìm ra được tung tích của Ngải Mỵ, còn ngày đêm khủng bố điện thoại, đòi cô nàng quay lại. Nhưng Ngải Mỵ rất cương quyết, sống chết cũng phải lấy Xương Xẩu, muốn gây dựng một gia đình hạnh phúc, và sinh cho cậu chàng những đứa con kháu khỉnh...

Thế là tên đó nổi đóa, gần đây mò tới Bắc Kinh tìm Xương Xẩu nói chuyện, nghe nói không đơn thương độc mã, mà còn mang theo vài ba tên bạn bè mặt mày bặm trợn lấy uy. Xương Xẩu nghe xong mặt mũi biến sắc, vãi cả ra quần phi đến nhà Phó Dụ, vừa vào cửa đã hét ầm ĩ: “Cầu xin chi viện, cầu xin chi viện!”

Thật lòng mà nói, quen Xương Xẩu lâu vậy, thỉnh thoảng tôi cũng tự hỏi tại sao bạn gái cũ lại bỏ nó ra đi, e rằng nguyên nhân chính là do nhược điểm lớn nhất trong tính cách của nó − yếu đuối. Tên ủy mị này thật tình nhiều lúc cũng làm người ta tức muốn chết, ví như lần này, bạn trai Ngải Mỵ tới nói chuyện thì cứ gặp, chẳng lẽ gặp rồi lại gây chuyện? Nhưng Xương Xẩu không biết nói gì, sợ nhỡ nói không lại, thua rồi phải ký giấy bán vợ hoặc đại loại thế. Nói một cách dễ hiểu, Xương Xẩu là dạng người ban đêm giữa đường gặp cướp, chắc chắn sẽ khóc lóc: “Mấy anh cướp to gan ngông cuồng ơi, tôi để lại tiền các anh tha mạng cho tôi.” Chả hiểu cái cô Ngải Mỵ thích nó ở điểm nào nữa.

Lúc này Xương Xẩu nằm dài trên sô-pha, không còn chút ý chí, tôi và Phó Dụ cũng không cần khách sáo, loại nó ra khỏi tầm mắt, tránh sang một bên nói chuyện riêng.

Phó Dụ ném cho tôi một điếu thuốc rồi tự châm thuốc cho mình, sau đó cầm hộp diêm giơ giơ vài lần mới ném cho tôi, vừa ngậm điếu thuốc vừa cười, đột nhiên chồm dậy: “Này, mày biết gì chưa, Đại Khí sắp về rồi đấy.”

Hả? Tin này đúng là làm cho tôi vô cùng ngạc nhiên.

Đại Khí, Phó Dụ và tôi là ba đứa bạn chơi với nhau từ hồi mười mấy tuổi, nhưng Đại Khí 5 năm trước với danh nghĩa đi du học đã bay sang trời Tây tìm đường phát tài, đến tận bây giờ vẫn chưa trở về, thỉnh thoảng gọi điện thoại cũng chỉ nói ngôn ngữ của nó. Đặc biệt một năm trở lại đây, giọng của nó thay đổi nhiều, có lẽ sống chung với đồng bào Hồng Kông, Ma Cao và Đài Loan, nên khi nói chuyện miệng như ngậm tất, giọng ngang phè phè. Nhưng nó trở về quả thật là một tin tốt đẹp.

“Sao mày biết?”

Phó Dụ giả điệu đang gọi điện: “Ngàn dặm truyền tin mà. Nó nói có gọi cho mày nhưng mày không nghe máy.”

Tôi ngây ra, nhớ lại lúc chiều sau khi bị Đàm Đôn đánh thức, điện thoại có cuộc gọi nhỡ nhưng không hiện được số, hóa ra là của Đại Khí gọi từ nước ngoài về.

“Khi nào về vậy?” Tiếng chuông báo tin nhắn, tôi vừa hỏi vừa lôi điện thoại từ trong túi ra.

“Không rõ, chắc khoảng 4 - 5 ngày nữa.” Phó Dụ liếc qua điện thoại của tôi: “Ai đấy, Di Di tìm hả?”

Tôi lắc đầu, tin nhắn vẫn từ số lạ ban nãy, nội dung vẫn cũ mèm: “Anh khỏe, em không khỏe.”

Tôi ném điện thoại cho Phó Dụ, nhờ nó xem thử số điện thoại đó, Phó Dụ lắc đầu, đột nhiên phát hiện bên tai có tiếng thở phì phò, thấy Xương Xẩu lết qua lấy thuốc lá, Phó Dụ vội giật lấy: “Đàn ông mới hút thuốc, thái giám hút cái gì?” Nói xong quay qua tôi hỏi tiếp: “Mày chưa trả lời đấy chứ? Không sợ bị lừa hả?”

Tôi liếc qua tên Xương Xẩu ngồi thu lu bên góc sô-pha, bộ dạng nom vô cùng tội nghiệp, nổi lòng từ bi, lấy cho nó điếu thuốc, vừa nhắn tin vừa trả lời Phó Dụ: “Lừa thì lừa, tao hiện giờ có gì để mà lừa, không tiền không xe, cái ngàn vàng cũng mất từ lâu rồi.”

Tin nhắn tôi trả lời rằng: “Không khỏe cũng giả vờ là khỏe.”

Gửi xong tin nhắn, đột nhiên nổi gai ốc, Phó Dụ xem ra đã đúng. Lạy Chúa, số lạ này không phải của Di Di đấy chứ, có khi nào cô nàng rảnh rang không có việc gì làm, bèn đổi số lấy tôi làm trò đùa không?

Lúc mới quen, Phó Dụ đã phán Di Di thế này: Sinh ra vốn xinh đẹp, từ nhỏ đến lớn chưa từng trải, được yêu thương bao bọc cưng chiều hết mực, nghĩ đàn ông vây xung quanh và chịu sự sai bảo của cô nàng là chuyện bình thường, bởi vậy lời nói thường vô tâm, không qua não, vô ý vô tứ làm người khác tổn thương.

Tới hôm nay, phải công nhận Phó Dụ phán chuẩn, lời nói quý tựa ngàn vàng, người ngoài cuộc lúc nào cũng tỉnh táo hơn.

Lúc này, nghi ngờ tin nhắn lạ kia là trò đùa của Di Di, cảm xúc lẫn lộn, tôi nói chuyện với Phó Dụ về Đại Khí mà câu được câu mất, đầu óc vẩn vơ. Mãi sau không thấy số lạ nhắn lại, chỉ thấy Khải đại ca tới.

Tiếng chuông vừa reo, Phó Dụ phi như bay đến mở cửa, miệng bô bô: “Đại ca có mang bao tải với cuốc tới không? Bọn mình chôn sống thằng Xương Xẩu luôn đi, em chịu hết nổi rồi.”

Khải đại ca bước vào, cái đầu trọc lốc làm cho phòng khách bỗng sáng sủa hơn rất nhiều, thân hình vạm vỡ mặc chiếc áo bố hiệu Yama bước tới chỗ Xương Xẩu, bàn tay to như gấu vỗ mạnh: “Sao thế người anh em? Bị luộc rồi hả?”

Tay gấu vừa đặt xuống vai, toàn thân Xương Xẩu trở nên linh hoạt, nó từ từ ngước mắt nhìn, nấc lên từng tiếng, hồi lâu mới phun ra một câu kinh điển: “Đại ca à, anh nói đi, sao số em lại khổ thế này?”

Kể lể, lại kể lể, ban đầu một người kể, sau đó hai người kể, cuối cùng tất cả đồng loạt lên tiếng.

Khải đại ca nghe xong đầu đuôi câu chuyện gật đầu, rồi đột nhiên bước tới kéo cằm Xương Xẩu ngắm nghía: “Có gì to tát? Mày nói đi việc này có gì ghê gớm, nói chuyện cái con khỉ, cứ bảo với nó Ngải Mỵ là vợ tao, mày liệu hồn mà biến về hòn ngọc Phương Đông của mày ấy!”

Tôi và Phó Dụ ở bên cạnh phì cười, hai thằng còn vỗ tay, gật đầu khen: “Đại ca giỏi thật, có học phết, còn biết cả hòn ngọc Phương Đông cơ đấy.”

Xương Xẩu được chí khí của Khải đại ca khích lệ, đôi mắt mở to hy vọng, miệng thì thào: “Đại ca, nó không đến một mình, nếu lúc đó Ngải Mỵ cũng đến, em sợ... em sợ mất mặt trước cô ấy.”

Xem ra nó nói đúng, ba chúng tôi nhìn nhau thông cảm, ai cũng sợ mất mặt trước người yêu, âu cũng là lẽ thường tình của đàn ông.

Khải đại ca vỗ vỗ mặt Xương Xẩu: “Nó từ Thượng Hải tới, có thể mang theo mấy thằng? Đây là Bắc Kinh. Cọp xuống đồng bằng còn bị bò khinh, sợ gì hả?”

Nghe xong, Phó Dụ phải cố gắng cúi mặt xuống đất, nhịn cười: “Đại ca, là chó khinh, chó khinh chứ.”

Khải đại ca đang đùng đùng nghĩa khí, không thèm để ý: “Tao thách nó có mấy cái đầu cọp, cũng chẳng cần biết nó là lạc đà hay ngựa, chỉ là người thôi, chúng ta đi!”

Được, xem như không uổng công khen có học thức.

Mắt Xương Xẩu lúc này chẳng khác nào nhìn thấy bầu trời đất nước ngày giải phóng, chớp chớp đầy vẻ tôn kính, nắm chặt tay của Khải đại ca: “Anh hai, anh đi cùng là em yên tâm rồi, nếu tụi nó không phục, em sẽ để anh dạy cho tụi nó bài học.”

“Đánh nhau hả?” Khải đại ca đằng hắng: “Tao thách hai lá gan tụi nó đấy!” Vừa nói vừa lôi trong túi quần ra một chiếc dao găm màu đen, cắm cái “phịch” lên bàn trà.

Ồ, lúc này cần giới thiệu thêm về lai lịch của Khải đại ca một chút, nhìn bộ dạng của nó lúc nãy, chắc hẳn các bạn cũng đoán ra được nó chẳng phải thành phần giáo sư tiến sĩ. Chúng tôi bị cấm gọi tên thật của vị hiệp nghĩa đầu trọc này, nguyên nhân chỉ vì cái tên đó nghe rất nho nhã, gọi không thuận miệng, lúc mới quen chúng tôi hay gọi anh hai, sau này thân thiết rồi gọi luôn là đại ca.

Khải đại ca vốn là dân xây dựng ở Mật Vân, mấy năm nay hùn vốn với bạn làm ăn, mở thêm công ty vận chuyển. Dân tình đều hiểu rõ, bất kể ở thành phố nào, một khi đã hành nghề vận chuyển mà còn kiếm ra tiền, ít nhất cũng phải có số má, người ngay kẻ gian đều có thể hòa đồng, những việc sâu xa hơn thì tôi chẳng rõ, đại ca trước giờ cũng chẳng khoe khoang. Nó bảo là bạn bè, có việc thì giúp, không có việc thì nhậu, biết rõ về nhau quá chẳng có gì tốt cả.

Lời này của đại ca, đến nay tôi vẫn lấy làm nguyên tắc kết bạn của mình.

Quay lại hiện trường lúc nãy, đại ca cắm con dao găm có cái chuôi màu đen trên bàn trà, Phó Dụ mặt và mắt đều tắp lự, bước nhanh tới gỡ ra giơ ngang mũi xem, tấm tắc không ngừng: “Được của nó đấy, anh hai, đây không phải là của dân quân sao, anh kiếm đâu ra siêu thế!”

Khải đại ca có vẻ rất đắc ý, ra vẻ phóng khoáng: “Cho mày đấy, cho tên tiểu phú hào nhà ngươi, giữ lấy, lúc nào bị bắt cóc tống tiền còn có cái mà tự sát.”

Sự việc căn bản đã được giải quyết, Khải đại ca dắt Xương Xẩu biến trước, Phó Dụ bảo tôi tối nay đừng về nhà nữa, nó quay lưng đi lấy một chai rượu ngoại và 2 cái cốc. Tôi hỏi rượu gì, Phó Dụ vừa rót rượu vừa lắc đầu: “Không rõ, hình như là Whisky, người ta biếu đấy.”

Tôi cầm lên nhấp thử một ngụm, tự dưng thấy buồn cười: “Uống rượu trắng thì xem nồng độ, uống rượu ngoại phải xem vỏ bình, tao uống thấy có mỗi một vị, chả phân biệt nổi.”

“Đừng phí lời nữa! Bắt đầu đi, tao đoán mày đến đây vì chuyện với Di Di, phải không?” Phó Dụ rót rượu cho mình rồi quay sang hỏi tôi: “Này, thêm đá không?”

Tôi đưa cốc cho nó: “Mày cho vào đây vài quả trứng gà là được.”

Hai thằng phá lên cười.

Nói đến Di Di, tôi không ngăn được tiếng thở dài, cứ ngỡ là tiên nữ, ai ngờ là “hồ ly tu luyện ngàn năm.”

Phó Dụ nghe tôi than thở xong, lập tức ủng hộ quyết định chia tay của tôi ra mặt, còn bảo, thực ra một số bạn bè trong nhóm cũng bàn tán sau lưng tôi, không ai ưa Di Di cả, dù không nói ra nhưng họ đều nghĩ lần nào đi chơi chung, cô ấy cũng làm cao, tự cho mình là thiên nga. Bọn chúng còn nói, tôi bị cô ấy điều khiển, không biết lượng sức mình, mù quáng tin rằng có thể cùng Di Di đầu bạc răng long, thực ra số phận đã an bài để cô ấy đùa giỡn với tình cảm của tôi mà thôi.

Phó Dụ trầm giọng: “Bây giờ đã như thế, tình yêu của mày còn ý nghĩa quái gì nữa chứ? Người ta vốn không muốn trọn đời sống chết với mày, cứ dùng dằng như thế chẳng phải lãng phí thanh xuân của mình sao? Bảo à, đừng đùa giỡn với bản thân vậy chứ, tuổi trẻ không phải dùng để hối hận đâu!”

Tôi vỗ đùi đánh đét tán đồng, câu nói của Phó Dụ quả khiến cả người thực vật cũng phải tỉnh dậy, tôi mượn hơi men lấy dũng khí gửi tin nhắn cho Di Di lúc 12 giờ 10 phút: “Tỉnh thì gọi cho anh, chúng ta cần nói chuyện.”

Phó Dụ ngồi cạnh vỗ tay cảm thán: “Lạnh lùng đấy, phải thế chứ!”