← Quay lại trang sách

Supernatural - Siêu nhiên

[Nhìn dáng đi như mèo Garfield của chị ta,

tôi thật muốn thốt ra một câu nãy giờ vẫn luôn

văng vẳng trong đầu: chị giờ chắc khoảng 60 cân

thôi nhỉ?... riêng chân trái ấy!]

Mặt trời lại hé rạng đằng đông, tôi chợt tỉnh rồi miên man không sao ngủ lại được, nhớ lại chuyện tối qua mượn rượu gửi tin nhắn cho Di Di hẹn gặp nhau nói chuyện chia tay, bỗng dưng thấy lo lắng không yên. Muốn thì muốn thật, nhưng cứ nghĩ đến việc phải đối diện với sự chia ly đoạn tuyệt, tôi không biết phải mở miệng thế nào.

Nói những lời nhẫn tâm thì ai cũng nói được, nhưng từ trước tới giờ tôi không muốn khi hết yêu lại thù hận, nếu vậy những kỷ niệm tốt đẹp trước đây chẳng phải đều tan biến hay sao? Vì vậy phải nhẹ nhàng chuyển hướng, có tình có lý, to nhỏ tỉ tê, để Di Di cảm thấy chia tay với tôi còn vui hơn là được tôi cầu hôn, phải nhẹ nhàng, khiêm tốn, mưa dầm thấm lâu... việc này xem ra rất khó khăn, tôi phải ủ mưu mới được.

Phó Dụ vẫn còn đang chìm trong giấc mộng, tôi vốc nước lạnh vào mặt rửa lấy lệ, rồi mở cửa về nhà. Người toàn mùi rượu, ít ra cũng phải thay bộ đồ tử tế đi làm.

Lên taxi, tôi lôi điện thoại ra xem mấy giờ, một tin nhắn đập vào mắt, cũng may không phải từ đối tượng mà hôm nay tôi định gặp mặt, mà từ số lạ kia, vỏn vẹn: “Anh ngủ chưa?”

Tin nhắn này không chỉ dịu dàng mà còn có chút tình ý, chắc chắn chỉ người thân thiết mới hỏi vậy. Xem thời gian tin nhắn đến, chưa tới 5 giờ sáng, cũng thật bái phục kẻ lạ mặt này, dám đùa dai với tôi lâu như vậy, lại còn giỏi thức khuya hơn cả tôi.

Tuy nhiên tin nhắn này cũng chứng minh một điều: trò đùa không phải do Di Di bày ra. Nghĩ mà xem, nếu 5 giờ sáng Di Di còn gửi tin trêu tôi, như vậy có nghĩa tin nhắn trước đó mà tôi gửi cô ấy chắc chắn đã nhận được, không lý nào không trả lời lại.

Cũng có nghĩa: thật ra không phải Di Di đã yêu ai đó rồi nên không trả lời tin nhắn.

Tra chìa mở cửa, tôi còn phải rón rén từng chút, có trời mới biết đôi uyên ương say rượu kia đã dậy hay chưa, lại chẳng may nhằm đúng lúc chúng nó tỉnh dậy, tình cảm vẫn say nồng, tôi vào lại phải chứng kiến cảnh nóng 18+ thì buồn.

Thật không ngờ, vừa mở cửa đã thấy Đàm Đôn mặt mày nhăn nhó, ôm bụng chạy từ phòng khách vào phòng riêng.

Tôi khoái trá: “Giời ạ, không phải chứ, có bầu hả?”

Đàm Đôn yếu ớt xua tay: “Cứ cười đi, không hơi đâu cãi với mày, tao đang bị trời đày thê thảm đây.”

“Sao lại ra nông nỗi này hả?” Tôi vừa thay giày vừa đảo mắt tìm xem Tiểu Hoa đang ở vị trí nào.

“Đồ ăn hôm qua không sạch, nhắc đến tao chỉ muốn khóc!” Đàm Đôn mặt mày hốc hác, vừa vịn vào tường vừa mếu máo: “Hôm qua lúc mày ra khỏi nhà, tao và cô ấy thủ thỉ tỉ tê một hồi rồi hôn nhau, để tao kể cho nghe, hôn nhau một lúc thì vứt nhau đến giường, tý nữa thì ngã, thế mà tự nhiên đau bụng. Lúc đầu tao còn cố, nhưng rốt cuộc không nhịn nổi, âm thanh lạ phát ra, cái mùi đó... làm tụt cả hứng, sau đó đến lượt cô ấy, hình như còn nặng hơn tao, ôm bụng chạy thẳng vào toilet... đồ ăn hết hạn cộng với bia, hic, hành tao khổ sở... Bảo à, mày xem tao gầy đi chưa?”

Chỉ mới tháo xong một chiếc giày, tôi cười đến mức không còn sức để tháo chiếc còn lại. Ông trời ơi, ông đáng yêu quá đấy!

Cố gắng lấy lại hơi, tôi quẹt nước mắt: “Chà, vậy mà tao cứ tưởng thận của mày đêm qua có việc để làm rồi chứ. Thế hóa ra mày với Tiểu Hoa ‘đại sự’ vẫn chưa thành hả?”

“Thành cái gì mà thành, đau bụng bỏ bố! Cô ấy một lượt thì tao cũng một lượt, giành toilet tý nữa còn cãi nhau ấy chứ.” Đàm Đôn thều thào: “Té re ra cả gan lẫn mật rồi, còn sức đâu mà làm ăn gì? Ôi tim tao...”

“Thế Tiểu Hoa đâu?”

“Về rồi, về từ sớm, đi mua thuốc còn về nhà thay quần áo, hôm nay vẫn phải đi làm mà!” Đàm Đôn thở hắt ra một hơi dài, tiếp tục vỗ ngực kể lể: “Bảo à, mày biết không, lúc sáng tiễn cô ấy ra cửa, tao ngượng kinh người... chắc hôm nay tao không dám đi làm đâu, mày nghĩ xem gặp nhau ở công ty hai đứa sẽ thế nào chứ?”

Biết được Tiểu Hoa đã về tôi thấy nhẹ nhõm hơn, tháo giày xong vào phòng thay quần áo, vừa cài nút áo sơ mi vừa kéo tủ lấy thêm chiếc áo khoác, vừa nghe Đàm Đôn kể lể vừa gật đầu lấy lệ, đi vòng qua nó đang chặn ở cửa rồi bước ra ngoài. Đàm Đôn lại vừa quặn người ôm bụng vừa chỉ tay về phía tôi: “Này, ui da… mẹ ơi, sao mày không bị sao hả? Mày cũng ăn có ít đâu?”

Lời của nó làm tôi giật mình, đúng rồi, tôi lại không để ý chuyện này, sao tôi không bị làm sao nhỉ? Sức đề kháng tốt? Phát tác chậm? Hay còn tiềm ẩn bên trong? Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có một cách giải thích hợp lý nhất, chắc chắn là vì chai rượu hôm qua uống với Phó Dụ, chẳng phải nồng độ cồn cao có thể diệt vi khuẩn đó sao...

Tôi phải cảm ơn bia lạnh và đồ ăn quá hạn, cảm ơn bộ phim tình cảm từ thể loại bi kịch chuyển thành hài kịch tối qua, cảm ơn quý ngài Đàm Đôn và quý cô Ôn Tiểu Hoa đã bị tiêu chảy, nếu không có những chuyện như thế, không biết sáng nay sẽ còn thấp thỏm thế nào. Có lẽ, mặt nhẫn tâm của tôi là ở chỗ này, thấy người khác xui xẻo tôi lại thấy vui, nhờ đó không còn chán nản khi nghĩ đến chuyện Di Di nữa.

Rõ ràng cũng chỉ là nói chuyện rồi chia tay, có gì khó mở miệng đâu? Chẳng lẽ cô ấy ăn thịt được tôi chắc? Việc gì đến sẽ đến, kiếm đến thì khiên đỡ, phó mặc số phận vậy.

Trên tàu điện ngầm, được sự tự tin cổ vũ tôi tiếp tục gửi tin nhắn cho Di Di, nói cô ấy nhận tin nhắn xong phải liên lạc ngay với tôi, hôm nay tôi nhất định phải gặp cô ấy. Sự thực tôi lại nghĩ thế này: nhỡ đâu hết hưng phấn, tôi lại không có động lực thì chết, đêm dài thì lắm mộng, mà ngày dài thì lắm... mồ hôi.

Vừa ra khỏi ga tàu thì tin nhắn đến, xem qua mà tức muốn nảy đóm đóm, không phải Di Di mà là số điện thoại biến thái kia.

“Anh dậy chưa?”

Một câu nói vô cùng ấm áp dịu dàng, đầy quan tâm, tại sao lúc này tôi lại mường tượng ra một gương mặt cười rất nham hiểm!

Thử nghĩ xem, nếu đó là con trai, hỏi tôi một câu như vậy có phải rất buồn nôn không? Rốt cuộc là ai nhỉ? Kệ đi, thà để dành một hào đánh chứng khoán sướng hơn.

Cũng may khi vừa nhảy sang xe buýt thì Di Di cũng gửi tin nhắn đến: “Em vừa đi làm, trưa gọi.”

Di Di là trợ lý trang điểm cấp cao của một cửa hàng áo cưới, vì vậy cô ấy bảo “trưa” tức là “buổi trưa của cô ấy,” không giống khung giờ của người phàm trần như chúng ta, tức là khi nào có thể rảnh tay ăn cơm thì đó là “buổi trưa”.

Tòa soạn nơi tôi làm việc nằm trong một tòa nhà 5 tầng khá “hoành tráng” trên đường Trường Xuân vành đai 2 phía tây, lại ở tít tầng trên cùng. Tôi rất thích vươn cổ ra ngoài cửa sổ văn phòng để ngắm nhìn thành phố, cảm giác mình như chú chim non trong tổ, không gian bao la ngoài kia khiến ta thấy mình thật nhỏ bé.

Lúc vào thang máy... tòa nhà 5 tầng cũng có thang máy? Đúng vậy, có thật. Thế mới gọi là sành điệu, có thang máy người ta gọi là Plaza, không có thang máy thì chỉ gọi là nhà tầng thôi nhé.

Nhiều lúc, tôi càng không muốn gặp ai thì ông trời lại sắp đặt cho người đó xuất hiện, vào thang máy gặp ngay Ngây Thơ tỷ tỷ.

Gần đây chẳng phải những thành phần tự cho mình có văn hóa đều lấy bút danh đó sao, bà chị Trưởng phòng biên tập của chúng tôi tuổi cận tứ tuần, đã ly hôn, cũng lấy bút danh là “Ngây Thơ”, nghe nói nick name của chị ta là “Yêu quái diễm lệ cô đơn”. Đừng nôn nhé. Tất nhiên cái tên Ngây Thơ đó chúng tôi cũng chỉ dám nói sau lưng thôi, trước mặt vẫn tỏ ra tôn kính gọi là Trưởng phòng biên tập. Ai bảo chị ta có mối quan hệ tốt với sếp tổng tòa soạn chứ, mà lại không phải quan hệ công việc bình thường đâu nhé. Nếu không, với loại người như chị ta, một người còn nhầm tưởng Kaspersky là thương hiệu đồ thể thao lớn trên thế giới, một nữ tác giả luống tuổi, viết một bài bình luận phim khoảng 800 chữ thì có 700 chữ là lời giới thiệu nội dung, mà lại đàng hoàng ngồi vào ghế Trưởng phòng biên tập, thì quả là chuyện hoang đường ở thế kỷ 21.

Thật ra tôi cũng biết đây là quy luật tự nhiên. Tạo hóa cho phép sinh vật có loài sống ký sinh, thì cũng cho phép quanh ta cũng có người sống ký gửi. Nhưng hiểu và chán ghét là hai chuyện khác nhau, mỗi lần thấy bà Ngây Thơ tỷ tỷ ép mình ăn vận trang điểm chẳng khác thiếu nữ đôi mươi, lại thêm mùi nước hoa rẻ tiền khiến cay con mắt nồng lỗ mũi, nhiều khi tôi chỉ muốn lấy gót giày của mình đóng dấu lên mặt chị ta một cái. Gương mặt với một lớp phấn dày trắng bệch, lại thêm cái mùi nước hoa kỳ quặc, chị ta trông chẳng khác gì zombie.

Thang máy lại chỉ có tôi và chị ta, mà hai người vốn đã không có thiện cảm với nhau từ trước. Cũng trách tôi tuổi trẻ nông nổi, vừa vào tòa soạn đã dám cãi lại, thế là Ngây Thơ tỷ tỷ lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, cố tình gây khó dễ với tôi. Tuy vậy mọi thứ đều nằm trong tảng băng ngầm, biểu hiện bên ngoài vẫn rất hòa nhã, gặp mặt cũng vẫn gật đầu cười nói vui vẻ, nhưng trong bụng lại chửi cha mắng mẹ nhau.

Sau khi gật đầu chào và đứng cạnh nhau, tôi cố gắng điều chỉnh “chế độ cảm xúc” của mình, muốn nói vài câu dịu dàng quan tâm, nhưng chị ta mắt thì hướng lên trên, mũi cứ hếch ra phía trước, chẳng quan tâm gì đến tôi. Chà, nếu tính cách tôi mạnh mẽ hơn, tâm thần bất ổn hơn một chút, tôi đã bóp cổ ám sát chị ta trong thang máy rồi. Nhưng phải nhịn, trong công việc không nên đấu đá nhau, đại trượng phu đã chịu đựng được thì nên tiếp tục chịu đựng.

5 tầng, cảm giác còn lâu hơn cả leo lên tòa trung tâm thương mại, lúc nút thang máy hiện tầng 4, tôi mới cẩn thận hỏi chị ta: “Trưởng phòng, chị tới sớm vậy, ăn sáng chưa ạ?”

Ngây Thơ tỷ tỷ không thèm nhìn tôi lấy một cái, trả lời chanh chua, cụt ngủn: “Không đói.”

...Nếu chị ta nói “Ăn rồi” còn có thể xem là đối đáp bình thường, nhưng câu “Không đói” này đúng là chặn họng, cũng may tôi thông minh nhanh nhạy, lập tức tiếp chiêu: “Giảm cân ạ? Thảo nào dạo này trông chị gầy đi.”

Câu này quả nhiên đánh trúng tim đen chị ta, hầu như không có người phụ nữ nào không muốn nghe người khác bảo mình như thế. Lúc thang máy sắp mở cửa Ngây Thơ tỷ tỷ quay lại cười thật nhanh với tôi, vừa bước ra đã bay ngay vào phòng làm việc của sếp tổng. Người trên thế giới này đều biết, nhất định chị ta lại qua phòng chào ông ấy, rồi nũng nịu đủ kiểu, điều này trước giờ đã thành quy định.

Nhìn dáng đi như mèo Garfield của chị ta, tôi thật muốn thốt ra một câu nãy giờ vẫn luôn văng vẳng trong đầu: chị giờ chắc khoảng 60 cân thôi nhỉ... riêng chân trái ấy!

Tòa soạn nơi tôi làm việc, bất kể chất lượng bài đăng hay độ nổi tiếng đều thuộc dạng xếp bét bảng, đơn giản chỉ là một tờ tạp chí tổng hợp đủ thứ đủ loại ăn chơi, nghỉ ngơi của dân tình. Đại loại như việc giới làm công ăn lương đi xe, đợi tàu như nào, đi vệ sinh, đi chơi có nên mua thêm một tấm bìa lót để ngồi lên hay không, vân vân và vân vân... Công việc cũng nhàn hạ, nửa tháng ra một tập san, đầu tháng và giữa tháng hoàn thành bản thảo của lĩnh vực mà mình phụ trách, giả vờ bàn bạc với người phụ trách thiết kế nội dung và hình thức, còn lại chỉ là giết thời gian ở tòa soạn, lướt internet chùa, lại còn có đồng nghiệp hàn huyên cùng, còn gì bằng.

Nguồn bản thảo càng không phải lo, tự sáng tác ra dăm ba bài cho đủ, khung quảng cáo lại nhiều, lẽ thường để kiếm tiền mà. Còn lại là lên mạng kiếm, phần văn học thì tìm một bài gì đó về tình yêu nhăng nhít, phần giải trí thì tìm vài mẩu chuyện tếu, lại không phải trả tiền tác giả, tác giả là ai không cần biết, có biết cũng giả vờ không biết, internet mà, cha chung không ai khóc, chẳng có gì phải xấu hổ, còn đỡ hơn mấy ông tác giả nổi tiếng nhưng chỉ quen đi chép đầu này một tý ghép đầu kia một tý lại cho ra sách. Tòa soạn của chúng tôi chỉ là tòa soạn vô danh tiểu tốt, làm phong phú thêm đời sống bà con trong lúc trà dư tửu hậu, tại sao lại không áp dụng chứ?

Giai đoạn đầu tháng vừa qua đi, vẫn chưa tới giữa tháng, đúng lúc rảnh rang, vào văn phòng chào xong đồng nghiệp ngồi xuống là bắt đầu tán chuyện. Bộ phận biên tập của tôi đều chung một phòng làm việc, mỗi người một máy tính, đều mở nào là QQ, MSN, SM... bên này tán gẫu bằng miệng, bên kia thì tán gẫu bằng tay, không ai để ý đến kim đồng hồ cứ xoay, một vòng rồi lại một vòng. Công việc, nhiều lúc chỉ đơn giản là như vậy.

Đại lão gia Chu Tự Thanh, ông thông minh lắm mà, hãy cho tôi biết vì sao ngày tháng của chúng tôi một đi không bao giờ trở lại?

Ngoài dự đoán, hơn 11 giờ Di Di đã gọi đến, câu đầu tiên đã nhão nhoẹt đến rùng mình: “Em đang đợi xem khi nào thì anh qua tìm em đây, hihi, nhớ em rồi hả?”

Tôi cắn răng cố tỏ ra lạnh lùng, lấy lại khí chất nam nhi, giọng trầm mặc: “Em xong việc chưa? Chúng mình nói chút chuyện.”

“Chiều em không bận gì cả.” Cô nàng lại xuất chiêu độc với cái giọng búp bê Barbie: “Sáng hóa trang xong, chiều họ đi quay ngoại cảnh rồi, anh qua chỗ em nha!”

Nhịn! Phải nhịn! Tôi bị cái giọng nhão nhoẹt của cô ấy làm cho động lòng mất thôi. Hít sâu một hơi, tôi trả lời: “Được, chút nữa anh qua, mình cùng ăn cơm nhé, anh tới sẽ gọi điện cho em.”

“Vâng ạ.” Giọng nói ngọt ngào làm sao, xứng đáng cho bốn điểm cộng.

Đứng dậy ra khỏi văn phòng, trong lòng tần ngần tính kế mở miệng với Di Di. Chết tiệt, lúc đợi thang máy lại gặp ngay Ngây Thơ tỷ tỷ từ văn phòng đi ra, bước đi õng ẹo như xà tinh tu luyện lâu năm thành người, ngẩng đầu lên thấy tôi đứng ở cửa thang máy, ngây người ra trong giây lát, nghiêm mặt: “Chưa đến giờ nghỉ trưa, đi đâu đây?”

Hết chị ta ngây người lại đến phiên tôi giật mình, cũng may tôi lúc nào cũng nhanh trí, đối đáp lưu loát: “Ồ, trưởng phòng, em ra ngoài một tý, qua chỗ bán phim ảnh mua cái đĩa, mục bình luận phim chưa thấy bài thích hợp, em định bù vào.”

Ha ha, làm lính, ai chẳng có bản lĩnh nói dối hoặc giả vờ để xin nghỉ phép.

Ngây Thơ tỷ tỷ gật đầu: “À, vậy đi đi, về nhanh bổ sung bài nhé, tiện tìm giúp chị một đĩa Nhật Bản, thể loại tình yêu trong sáng nhé.”

Nhịn nôn, cố gắng cười rạng rỡ, thang máy mở ra, tôi vừa chạy vội vào vừa ra dấu ok với Ngây Thơ tỷ tỷ. Thang máy từ từ khép lại, bàn tay ok lúc này giữ nguyên, tiếp theo ngón áp út và ngón út cũng cong xuống, cuối cùng chỉ còn lại ngón giữa đang giơ lên.

Tôi chạy vội ra Vương Phủ Tỉnh, không đi thẳng ra tiệm đồ cưới của Di Di, trước tiên tôi phải tìm một quán mỳ trong hẻm, làm một bát cho no bụng đã, cũng coi như là kế tiết kiệm. Ngân lượng trong túi tôi thực sự không thể đáp ứng được cái tật không thèm để ý đồ ăn, chỉ để ý không khí, phong cách của quán như Di Di, do đó bình thường nếu muốn đi ăn theo kiểu trai gái hẹn hò, tôi cứ phải ăn no trước, lúc đi cùng cô ấy cũng có thể tiết kiệm được phần một người ăn.

Một bát mỳ bò, tôi xì xụp húp cạn đáy, ợ mấy cái, đi thẳng tới tiệm áo cưới, đồng thời gọi cho Di Di: “Có thể xuất cung được rồi, nô tài đến tiếp giá đây.”

Di Di ra khỏi cửa thấy tôi, cười tít mắt, ngắm nghía hồi lâu, kéo tay tôi đến một nơi mà tôi hận đến xương tủy, nhưng lại là quán quen của cô ấy − quán One Tea One Seat ở Tân Đông An.

Tư tưởng của tôi rất nho nhã nhưng dạ dày lại rất phàm tục, cứ cảm thấy ăn cơm là ăn cơm, giống như lúc nãy một bát mỳ 4 tệ cũng no căng, chứ phải hưởng thụ không khí phong cảnh tao nhã kiểu này, tôi e là cả đời mình cũng không học được. Nhưng Di Di lại thích nơi này, kéo tay tôi theo cô phục vụ tìm chỗ ngồi, rành rọt gọi món, thịt chiên phô mai, pudding... làu làu như cháo chảy.

Cô ấy gọi một món, tôi đau lòng một món, cũng rất rành rọt ngồi nhẩm tính tổng số tiền. Không phải tôi kêu ca, tôi cũng phải có bản lĩnh thể hiện sự phóng khoáng của mình, nhưng bạn cứ đi cả phố thử hỏi xem, có ai ăn một bữa cơm văn phòng lại tốn vậy không hả?

Đợi phục vụ đi khỏi, tôi bắt đầu căng thẳng, chưa có kinh nghiệm nói chia tay lần nào, bắt đầu từ đâu đây?

“Di Di này, anh có chuyện…” Tôi nói nhỏ xíu, tỏ ra trầm ngâm và do dự: “Em xem, chúng ta quen nhau lâu như vậy, ở bên nhau cũng lâu vậy rồi, em thấy...” Đang nói, tôi từ từ ngước lên, ánh mắt cố hết sức để ra vẻ nhẫn nại và thành khẩn.

Câu sau chưa kịp nói ra, vì Di Di cũng chả nhìn tôi, mắt liếc cheo chéo phía đối diện phía sau lưng, vẻ mặt tỏ ra rất khó chịu.

Tôi đang lấy làm lạ, Di Di đã bực dọc buông lời: “Nhìn lại mình xem, thật tởm quá đi, mặc váy ngắn như vậy mà còn cố tình khoe chân, tưởng trắng lắm hả? Thật ngứa mắt, còn hất tóc nữa chứ, ghét nhất loại người tự cho mình ghê gớm!” Nói xong, Di Di lấy cái gương nhỏ từ trong túi xách ra, soi soi mặt, chỉnh chỉnh tóc.

Tôi cũng chẳng hứng thú hay buồn rầu gì nữa, ngả người về phía trước, tỏ ra thành khẩn: “Di Di, thực ra hôm nay anh tìm em là có việc muốn nói, em biết không, anh suy nghĩ rất nhiều rồi...”

Lời “bộc bạch” lại lần nữa thất bại, Di Di ngồi trước mặt chỉ cố định một tư thế soi gương, ánh mắt cứ như thấy được con mồi vậy, rõ ràng đang cố tình nhìn người phía sau qua gương.

“Này Bảo, anh nhìn cô ả sau lưng em, mặc áo xanh đấy, thấy chưa? Uống cà phê mà cũng dùng tay kiểu hoa lan cầm muỗng, muốn ói quá đi, giả vờ thục nữ gì chứ! Chà, nhưng cái vòng tay của cô ta cũng đẹp đấy.”

Tôi gần như vô vọng, vốn dĩ đang căng thẳng không biết phải nói sao, lại còn bị gián đoạn hết lần này đến lần khác, trong lòng như đang lượn tàu siêu tốc, chẳng lẽ tạo hóa trêu ngươi, con gái mỗi lần thấy nhau là phải bình phẩm chê bai người ta như thế?

Phải quyết đoán, cứ mải mê đánh thái cực quyền chi bằng chơi quyền anh luôn.

“Di Di, anh muốn tìm em để nói, chúng mình chia tay nhau đi!” Giọng nói của tôi không to nhưng dứt khoát, nhẹ nhàng nhưng nghiêm túc, bình tĩnh nhưng kiên quyết, rất đàn ông.

Di Di có lẽ đã nghe thấy, nhưng ánh mắt vẫn dán vào gương để quan sát sau lưng, hồi lâu mới phản ứng lại, từ từ bỏ gương xuống nhìn chăm chăm vào tôi, ánh mắt có vẻ rất ngờ vực.

“Anh nói gì vậy?”

Bị cô ấy nhìn như vậy, thái độ của tôi cũng chuyển từ cương quyết sang lúng túng, giọng nói vừa yếu ớt vừa lắp bắp: “Anh nói... chia tay.”

Di Di hẳn là vô cùng ngạc nhiên, có vẻ không tin tôi có thể thốt lên những lời như vậy, chỉ vào mũi mình hỏi: “Chia tay? Anh với em?”

Tôi suýt bật cười, không phải em thì ai? Chẳng lẽ tôi lại đi kéo một cô gái bên cạnh không quen biết sang nói lời chia tay, người ta không đánh chết tôi chắc? Hít sâu một hơi, để tâm trạng bình thường trở lại, phải nghiêm túc, tôi đến là để nói lời chia tay mà.

“Đúng vậy, là chúng ta.” Tôi lấy lại giọng nghiêm nghị của đàn ông, làm cho không khí nặng nề một chút, dù gì cũng là chia tay, cũng là đề tài thường làm cho nữ giới đau lòng.

Di Di không nói gì, lại nhìn tôi chăm chăm, biểu hiện có vẻ rất kỳ lạ. Tôi hiểu cô ấy, có lẽ... từ trước tới giờ chưa bao giờ nghĩ tôi dám nói lời chia tay, bất kể thế nào, như vậy có nghĩa là cô ấy bị bỏ rơi, mà đối với một người kiêu kỳ như cô ấy, đây quả là một sự đả kích vô cùng lớn. Nhưng tôi lại hoàn toàn không muốn làm cô ấy buồn, dù sao đến giờ tôi vẫn thật lòng thích người con gái đang ngồi trước mặt mình.

“Di Di, em nghe anh nói, anh thực sự đã nghĩ rất nghiêm túc về mối quan hệ và tương lai giữa chúng ta, anh cảm thấy... anh cảm thấy chúng ta không hợp nhau, anh không thể cho em cuộc sống mà em mong muốn, anh không có tiền, sau này cũng không chắc sẽ có, anh không muốn thấy em vì anh mà chịu khổ, em nên có tương lai và một nơi chốn hạnh phúc hơn, phải vậy không? Anh thấy tương lai còn nhiều thử thách lắm, của anh, của em, còn của chúng ta nữa. Anh... anh không muốn vì một niềm vui nhỏ của mình mà làm hỏng hạnh phúc cả đời của em, em hiểu không?”

Tôi thấy mình nói rất hay, đến câu hỏi thì dừng lại đúng lúc, nghiêm túc nhìn Di Di. Cô ấy cũng nghiêm túc nhìn tôi, đột nhiên nói: “Anh nói những điều này... có liên quan tới em hả?”

“Đương nhiên rồi, anh đang nói chúng ta có nên nghiêm túc nghĩ về tình yêu của chúng ta hay không, vì điều này liên quan tới...”

“Đợi một chút! Đợi một chút!” Di Di lập tức giơ hai tay về phía tôi, ra chiều muốn ngắt lời: “Em hơi mơ hồ... cái gì mà yêu đương?”

Câu này quả thật làm tôi thấy lạ: “Hả? Anh nói hai chúng ta, quan hệ yêu đương của chúng ta.”

Di Di nhìn tôi trân trân, không nháy mắt, nhìn đến nỗi tôi thấy sờ sợ, bỗng dưng cô ấy cười phá lên, đến nỗi cả hai vai đều rung lên bần bật: “Ha ha, Bảo này, anh nói anh với em? Yêu nhau? Haha, anh không bị làm sao đấy chứ?”

Việc này có nghĩa là sao? Lúc này tôi như bị sét đánh, một dự cảm không tốt ùa về, phủ đen trên đỉnh đầu của tôi: “Di Di, ý em muốn nói...”

Di Di không thèm để ý, vẫn cười, cười đến nỗi muốn bò cả ra bàn, suýt nữa đụng phải cốc nước trước mặt, mọi người đổ dồn ánh mắt tò mò về phía chúng tôi.

Di Di mặt úp xuống hai tay, chỉ còn thấy mái tóc màu hạt dẻ đang run run vì cười. Tôi đột nhiên nhận thức ra một sự thật phũ phàng, thậm chí đáng sợ. Nếu khả năng này biến thành hiện thực thì sự đả kích đối với tôi không lời nào tả xiết được, thế giới giờ phút này rất có thể sẽ thiếu đi một thanh niên lạc quan yêu đời và đầy tài năng, cửa Phật sẽ có thêm một đệ tử đến nương nhờ lánh xa bụi trần với pháp danh: Trí Chương.

Di Di cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nén cười và công bố với tôi sự thật: “Bảo, anh thật dễ thương, yêu đương ư? Hai chúng ta ư? Sao anh lại có ý nghĩ buồn cười vậy chứ?”

*

Vương Phủ Tỉnh à, mi đúng là một nơi phồn hoa, ồn ào náo nhiệt, những con người hiện đại nối tiếp nhau, đang cố gắng khoe khoang bản thân, tôi cũng được xem là một trong những con người bình thường đó, nhưng còn không nổi bật bằng chiếc ba lô đắt tiền mà người ta mang trên vai. Cũng như giờ phút này không ai thèm để ý tâm hồn tôi đang chảy máu.

“Thật đấy! Anh Bảo, đừng giận nhé, trước giờ em vẫn xem anh là bạn tốt, không ngờ anh lại nghĩ như vậy.”

Câu nói này hắt một gáo nước lạnh thẳng vào mặt tôi, đủ rồi, không cần phải nói gì nữa cả, tôi say rồi, phải lấy lại bình tĩnh trong vài giây, tôi buộc mình phải nói ra vài câu, hòng giữ lại chút thể diện cuối cùng, đại loại như: “Hahahaa! Em không xem là thật thì tốt rồi, anh chỉ sợ em tưởng thật lại đau lòng, anh cũng không xem là thật, anh có biết yêu đương là gì đâu, hihihi, hahaha...”

Sau đó Di Di nói gì, nghe điện thoại xong ra về thế nào, tôi trả tiền ra sao, hoàn toàn mơ hồ, lúc đầu óc tỉnh táo lại phát hiện mình đang đứng bên lề đường rồi.

Ok, tôi thừa nhận, trên thế gian còn có việc nào khiến người ta muốn chết hơn việc này? Tôi đã đơn phương theo đuổi cái gọi là tình yêu mà thực ra nó không hề tồn tại, mặt mũi nào mà nhìn người khác đây, đã thế tôi còn cố lấy hết can đảm đi nói lời chia tay trước nữa chứ, nhục mặt chưa!

*

Lang thang như người mất hồn ở Vương Phủ Tỉnh gần tiếng đồng hồ, mua được một cái đĩa, về tòa soạn gõ cửa phòng Ngây Thơ tỷ tỷ, phải đợi được phép, tôi mới chỉnh lại khuôn mặt đờ đẫn, cố gắng nở nụ cười thật tươi bước vào. Bà nội đang giả vờ bận rộn việc gì đó, diễn tuồng cho ai xem chứ? Ai mà chẳng biết ở cái tòa soạn rách nát này có việc quái nào được coi là công việc?

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng vẫn phải giả vờ khiêm tốn, bước tới đặt cái đĩa lên bàn: “Trưởng phòng, em mua được rồi.”

Ngây Thơ tỷ tỷ liếc một cái, tay vẫn không ngừng “làm việc”, cố tỏ ra mình đang trăm công nghìn việc: “Đi lâu vậy?”

“Loại đĩa này không dễ tìm, em tìm nhiều chỗ mới mua được.” Tôi nói dối trơn tru, đồng thời giả vờ đưa tay quệt mồ hôi trên trán.

Ngây Thơ tỷ tỷ gật đầu, nhìn qua cái đĩa: “Được, bao nhiêu tiền thế?”

“Chị buồn cười, tiền nong gì chứ, không có gì đâu em xin phép nhé.” Tôi xua tay rồi lùi ra sau, nhìn chị ta.

Quả nhiên, Ngây Thơ tỷ tỷ vốn đã chủ định không móc tiền ra trả, đến nhìn còn không thèm nhìn tôi, tiếp tục làm việc, miệng thì tiễn: “Ừ, cảm ơn nhé, cậu ra đi.”

Tôi gật đầu quay lưng bước ra, mặt mày thì tươi như hoa, nhưng lòng thì uất hận cuồn cuộn tuôn trào.

*

Cả chiều hôm đó, tôi như người mất hồn, không một cái nhiệt kế nào có thể đo được độ lạnh của gáo nước mà Di Di hắt vào mặt tôi. Có huynh đệ nào từng trải qua trường hợp đối phương không hề hay biết nhưng mình vẫn khư khư tưởng bở trong thời gian dài như vậy chưa? Cả buổi chiều tôi chỉ làm được mỗi việc là thay status: “Lòng ta từ nay đã nguội lạnh, xin đừng pm làm phiền…”

Cứ thế đến hết giờ làm, đội gió mưa phong trần về đến nhà, tôi lại thấy mừng: một lần nữa may mắn không bị giẫm đạp đến chết trên tàu điện ngầm. Càng ngạc nhiên hơn, phát hiện Đàm Đôn về còn sớm hơn cả tôi, đang ngồi trên sô-pha một tay cầm điện thoại, một tay đang cậy móng chân, bản mặt vô cùng nham nhở.

Khỏi cần phải hỏi, đầu bên kia ắt hẳn là Đông Tiêu Tiêu, bạn gái cậu ta.

Gì cơ? Nó có bạn gái? Ừ, ở xa cả nghìn dặm có một cô gái tên là Đông Tiêu Tiêu. Thực ra tôi chưa gặp lần nào, nghe Đàm Đôn bảo, một năm có khi gặp không tới 2 lần, nhưng khoảng cách đôi khi lại chứng minh cho tình yêu, thiên tình sử của cặp Ngưu Lang − Chức Nữ này kéo dài đã hơn 2 năm nay, ngoài chat webcam trên máy tính ra thì nấu cháo điện thoại, cứ kiểu xa xôi sống không thấy người, chết không thấy xác, vậy mà tình cảm của hai người họ không những không phai nhạt mà có vẻ ngày càng mãnh liệt tha thiết hơn.

Tất nhiên, cuộc sống gian truân khổ ải hay đẹp như thơ như mơ, chỉ có thể phụ thuộc vào cách nhìn nhận của mỗi người thôi. Như Đàm Đôn nói, lúc xa nhau chỉ nên nghĩ về một phương, lúc gặp nhau chỉ nên làm một việc, vậy là đủ…

Nhưng thứ mà tôi không chịu nổi là cái kiểu buôn chuyện lê thê của nó và Tiêu Tiêu, thật kinh khủng. Thật ra tôi chưa bao giờ trải qua mối tình nào kiểu “càng xa nhau, ta càng yêu nhau nhiều hơn”, nên không thể hiểu được tại sao hai người bọn họ lại có nhiều chuyện để nói đến vậy, lại là những chuyện vô cùng nhảm nhí, nhảm đến mức khiến người bên cạnh chỉ muốn tương nát cái điện thoại để cho họ quay trở về với thực tại.

Theo quy luật như cũ, bắt đầu cuộc nấu cháo điện thoại, hai vị Đàm − Đông hầu như tập trung vào những mẩu đối thoại mà người ở hành tinh chúng ta không tài nào hiểu nổi.

Đàm Đôn ghé vào điện thoại: “Em là ai vậy?”

Tiêu Tiêu trả lời: “Anh là ai vậy?”

Đàm Đôn: “Anh là anh.”

Tiêu Tiêu: “Em cũng là em.”

Đàm Đôn: “Vậy em tìm ai?”

Tiêu Tiêu: “Anh tìm ai?”

Đàm Đôn: “ Anh tìm em mà.”

Tiêu Tiêu: “Thế anh là ai?”

Đàm Đôn: “Anh là anh.”

Cứ như vậy hỏi hỏi đáp đáp, vờ không quan tâm là ai, họ có thể nói đến mấy chục phút, lại rất đỗi ngọt ngào tình tứ.

Đến lúc gần gác điện thoại, hai người lại tiếp tục lảm nhảm đến phát ngán. Tôi từng tận tai nghe Đàm Đôn cầm điện thoại nhai đi nhai lại: “Em tắt trước đi. Không, em tắt trước. Ngoan nào, em tắt trước đi. Anh không tắt, đợi em tắt trước. Nghe lời nào, em tắt máy đi. Em tắt đi, em tắt đi. Không, em tắt trước...”

Cứ vậy gần nửa tiếng đồng hồ mà chẳng bên nào tắt máy.

Còn có chuyện bi hài hơn, lần trước đôi Ngưu Lang − Chức Nữ này tỉ tê trên điện thoại, lúc gần kết thúc câu chuyện, hai bên đang nhường nhau ai tắt máy trước, điện thoại tự nhiên nghẽn mạng, Đàm Đôn nheo mắt nhìn điện thoại một lúc, nhanh chóng gọi lại cho bên kia, ngọt ngào giải thích: “Vợ iu à, điện thoại rớt mạng, hihi, lúc nãy xem như anh tắt máy trước, giờ thì đến lượt em tắt trước nhé.”

Rồi thi thoảng lúc ra phòng khách, thấy Đàm Đôn cuộn tròn trên sô-pha lải nhải vô hồn với cái loa điện thoại: “Em tắt, em tắt, em tắt, em tắt đi…!” Đại loại như vậy, tôi thường không chịu được mà phì cười, cảm giác hai người họ đã ngọt ngào tới mức nói chuyện mà cứ như tụng kinh trù ẻo đối phương.

Còn một lần khác, tôi và Đàm Đôn ai ở phòng người nấy lên mạng chơi CS, tôi tỉa một phát, Đàm Đôn chết ngay tức thì, thế là từ phòng bên cạnh vọng lại tiếng than rõ to: “Mẹ kiếp! Tao tắt đây!!!”

Tôi phá lên cười.

Liên tưởng kết thúc, giờ trở lại hiện tai.

Nhìn Đàm Đôn tốn tiền gọi điện thoại đường dài, thi đua với Tiêu Tiêu xem ai phí lời hơn, tôi bịt ngay lỗ tai trốn vào phòng riêng, tốt nhất không nên xem cảnh người ta anh anh em em ngọt ngào như thế, hôm nay tôi thất tình mà.

Hừ! Đáng ra không nên nghĩ đến chuyện này. Là con người ai cũng đều như vậy cả, chuyện xảy ra với người khác thì cho là chuyện tiếu lâm, xảy ra với bản thân mình lại gọi là bi kịch... Xem nào, hôm nay tôi có được tính là thất tình không?

Tôi ngồi gặm nhấm lại mối tình đơn phương hơn một năm với Di Di, lúc dụi tắt điếu thuốc thứ ba thì vang lên tiếng gõ cửa, giọng õng ẹo của Đàm Đôn vọng vào:

“Bảo... Bảo... ban ngày ban mặt đóng cửa làm gì đấy? Xem phim đồi trụy hả?”

Tôi bước ra mở cửa, Đàm Đôn như cún con nhảy bay vào. Tôi quả thật đang rất buồn chán, không có tâm trạng giết người, đứng ở cửa cho tay vào túi quần nhìn nó, cũng chả buồn nói chuyện, chỉ dùng ánh mắt biểu lộ sự tức giận của mình.

Đàm Đôn cũng chả nhìn tôi, chạy ngay vào tủ quần áo, mở toang ra: “Chà chà, đôi giày hiệu con lừa đâu rồi, ngoài giá dép không có, mày giấu ở đâu hả? Cho tao mượn lát đi. Tối nay tao hẹn với người đẹp... À, đây rồi!” Đàm Đôn cầm đôi giày đắc ý đứng dậy bảo tôi: “Mượn nhé! Mày nên cảm ơn vì tao đã hạ cố đi đôi giày ghẻ này!”

Xem tình hình, có vẻ nó lại hẹn hò với cái cô Tiểu Hoa kia rồi, được đấy, vừa gác điện thoại người yêu đã hẹn hò với người tình, lòng tôi dậy sóng, trả đũa: “Biến ngay và luôn, tối nay tao cũng có mùa xuân rồi, mày tốt nhất đừng về nhà nhé!”

“Ừ, đi làm Lý Liên Anh cho Di Di đi.” Đàm Đôn còn không thèm ngẩng đầu nhìn.

Lòng tôi lại thắt lại, miệng với chả mồm, đôi co với nó làm gì, để nó có cơ hội chọc vào vết thương đang rỉ máu của mình chứ, do dự một lúc, tôi trả lời thẳng thắn: “Tao và cô ấy chia tay rồi, vừa lúc chiều.”

Đàm Đôn dừng ngay lại, ngồi im không đổi tư thế, suy nghĩ một lúc, hình như đang xác định lại là mình không nghe nhầm, sau đó đứng thẳng dậy, xoay người nhìn tôi ánh mắt nghi hoặc, lúc tôi nhìn lại nó khẳng định chắc chắn, nó giơ ngón tay cái ra hiệu “like”: “Thế mới là chuẩn đàn ông! Tao từ lâu đã thấy Di Di chướng mắt, lúc nào cũng nghĩ mình là công chúa, bỏ là tốt!”

Tôi bĩu môi khua tay, ra vẻ bất cần: “Mày nghĩ tao còn có thể kết hôn với cô ấy à? Chán thì bỏ thôi.” Vừa nói tôi vừa lấy một tay che ngực, con tim lại rớm máu.

Đàm Đôn lại ngồi xuống tiếp tục công việc lúc nãy, miệng không ngớt: “Được, việc này tao ghi nhận, lúc nào rảnh tao mời mày một bữa tẩy trần, hai chúng ta ăn mừng một phen!” Vừa nói vừa đứng phắt dậy, ngoái đầu nhìn tôi: “Này, Bảo, cái áo màu xanh da trời cổ hình trái tim viền trắng, có túi hình hoa văn xanh đậm, in chữ màu hồng trang trí ấy đâu rồi nhỉ? Mày mặc rồi hả?”

“...Cho tiền tao cũng không thèm mặc.”