← Quay lại trang sách

30 Rock – Tòa nhà số 30 Rockerfeller S01

[Nghiêm túc mà nói, hôn nhau là một việc cần có kỹ thuật và chiến thuật bài bản, cần tuân theo một trình tự nhất định, từ nông đến sâu, nhẹ nhàng thăm dò đầu lưỡi rồi mạnh bạo chiếm đoạt... Hôn trong thời gian dài, sẽ làm cho chúng ta loạn tâm ý và rối loạn nhịp thở.]

Chuông cửa reo, tất nhiên sẽ thu hút sự chú ý của mọi người. Đại Khí ngồi ngây đơ, lúc sau mới phản ứng, líu ríu bước ra mở cửa. Từng nhịp chân của nó vẫn lâng lâng, như chưa hiểu điều gì đang xảy ra ở đây.

Chỗ tủ đựng giày quẹo một chút mới là cửa chính, bọn tôi đứng ở đây nhìn không thấy tình hình ngoài cửa, chỉ nghe tiếng kêu ngạc nhiên của Đại Khí: “Á!” lên một tiếng, tiếp theo là tiếng mở cửa, Đại Khí hỏi: “Sao em lại đến đây?”

Tiếng đáp lại: “Đến tham chiến, em là át chủ bài mà!”

Tiếng nói rất quen thuộc – Chu Chu Chu Chu Chu... Chu Tiểu Thiên?!

Bọn tôi còn chưa hiểu ra thì thấy bóng dáng nhanh nhẹn nhỏ nhắn của Tiểu Thiên chạy ào vào trong, vừa vẫy tay bước vào phòng khách vừa liến thoắng: “Em không đến trễ đấy chứ?”

“Vừa bắt đầu!” Cát Cát bên cạnh tôi nói với giọng vui mừng và kích động.

À à − tôi hiểu rồi, không nghi ngờ gì nữa, Cát Cát lúc nãy ở trên lầu gọi điện cho Tiểu Thiên, nếu không nha đầu này làm sao mà đến nhanh vậy. Nhưng Cát Cát muốn làm gì thế này? Chẳng lẽ... cô ấy muốn đối chọi với Di Di?

Tiểu Thiên bước vào, nhanh nhẹn và đường hoàng, mang theo tinh thần đoàn kết giúp đỡ lẫn nhau, tinh thần tương thân tương ái và ý chí quyết thắng, sải bước về phía tôi...

Tôi không thể đoán được cục diện tiếp theo, khỏi cần giải thích, tình hình này, giờ thêm những nhân vật này, cuối cùng người bị thương chắc chắn… vẫn là tôi.

Tiểu Thiên đến bên cạnh Cát Cát, hai người nhìn nhau cười.

“À, nhìn kiểu này chắc là tìm người giúp sức rồi.” Di Di nhìn Tiểu Thiên từ trên xuống dưới, ánh mắt khiêu khích.

Tiểu Thiên vuốt tóc mái, quay đầu hất tóc quyến rũ như người mẫu quảng cáo dầu gội, nhìn Di Di cười: “Bà chị, nhìn gì chứ?”

Nét mặt Di Di lập tức biến sắc. Con gái mà, sợ nhất bị người ta nói mình già, tuy cô ta cũng mặt hoa da phấn, nhưng Tiểu Thiên quả thật trẻ hơn rất nhiều.

Nhưng chỉ là bất ngờ một chút, Di Di bắt đầu phản kích: “Lông còn chưa mọc đủ, còn muốn đấu khẩu với ai?”

Tiểu Thiên vẫn giữ gương mặt ngọt ngào: “Bà chị, con gái cần nhiều lông vậy làm gì?” Nói xong nhìn Cát Cát, hai người cười khúc khích với nhau.

Nét mặt Di Di càng khó coi, nếu so sánh thì những người lúc nãy đeo bộ mặt khó coi bây giờ đã khá hơn, đang nhìn Tiểu Thiên tán đồng, đồng thời nhìn Di Di và cười trên nỗi đau của cô ta.

Di Di không chịu được nỗi bực tức: “Bất kể cô là ai, ở đây không có chuyện của cô!” Nói xong nhìn qua Cát Cát: “Coi như lần đầu thấy cô, sao hả, bây giờ Lại Bảo do cô quản?”

“Không phải quản.” Cát Cát lắc đầu, đặt tay lên vai tôi: “Nên nói thế này, anh ấy giờ là của tôi.”

Mặt Đàm Đôn vô cùng đắc ý, tay đưa xuống thấp giơ ngón cái lên, Phó Dụ cẩn thận liếc Đại Khí. Tên mập ấy càng như bị chồng thêm lớp mây mù, ngồi ngơ ngác, nhìn Cát Cát ngây ngô.

“Của cô? Ha ha!” Di Di cười, nhưng tiếng cười có phần miễn cưỡng: “Cô biết tôi là gì của Lại Bảo không?”

“Vậy cô biết tôi là gì của Lại Bảo không?” Cát Cát phản pháo.

Di Di ra vẻ đứng thẳng lên, khoanh tay trước ngực: “Là gì? Bồ chắc? Cô chẳng phải là em gái Đại Khí sao?

“Vậy, bà chị là gì của anh ấy?” Tiểu Thiên chen ngang.

“Tôi là người yêu cũ của anh ta, thực ra cũng không tính là người yêu cũ, nên nói anh ta là người tình của tôi, ha ha!” Di Di đắc ý, cười xong nhìn tôi: “Xem kìa, nhìn mặt anh ta biến sắc kìa!”

Chu Tiểu Thiên không thèm tiếp lời, trả đũa: “À, bạn gái cũ, vậy tôi trịnh trọng giới thiệu với chị, vị này là…” Vừa nói vừa nghiêng qua một bên, chỉ qua Cát Cát.

Cát Cát ra vẻ khuê các cúi đầu chào, từ từ giơ bàn tay mà cô ấy đeo nhẫn ra.

“Tôi là vợ sắp cưới của Lại Bảo!”

“Cái gì?” Di Di trợn mắt.

“Cái gì?” Đại Khí trợn mắt

“Cái gì?” Lão Phó và Đàm Đôn đều trợn mắt.

Cả phòng cùng trợn mắt.

“Bà chị, mới từng đó tuổi đó chắc không đến nỗi mù lòa rồi chứ? Nhẫn đính hôn to như vậy mà không thấy?” Tiểu Thiên một tay kéo tay Cát Cát giơ lên, một tay chỉ vào chiếc nhẫn.

Đại Khí ngồi ngây người trên sô-pha, còn lão Đàm và lão Phó nhất loạt nhìn tôi, tít mắt lại, trông rất đểu giả, theo kiểu: “Tên tiểu tử nhà người thật cao tay!”

Di Di cười khan: “Cái gì mà sắp cưới? Kiếm một cái nhẫn đến vờ hù dọa tôi hả? Đừng có làm trò mèo!”

Tiểu Thiên bước tới một bước: “Cần lấy ra cho chị kiểm tra không, trong nhẫn còn khắc chữ cơ, ngày 12 tháng 4, đồng tâm suốt kiếp. Nhìn đi!”

Tôi giật mình. Cái gì? Còn khắc chữ? Tôi còn không hề biết chuyện này. Xem ra Cát Cát rất rất coi trọng chiếc nhẫn này. Ngày 12 tháng 4?... À, là ngày đón Đại Khí ở sân bay. Đúng! Cũng là ngày đầu tiên tôi và Cát Cát gặp nhau. Nhưng mà chiếc nhẫn này... không phải của tôi... là của Đại Khí, nó... làm sao có thể... À, tôi hiểu rồi.

Quỷ thần ơi! Hôm đó cũng là ngày đầu tiên Đại Khí và Tiểu Thiên gặp nhau, Trần mập ơi là Trần mập! Mày trách trời trách đất đi, ai bảo duyên phận sắp xếp mọi việc hoàn mỹ như vậy, làm cho mọi thứ liên quan đến chiếc nhẫn này đều trùng khớp với điều kiện để tao tặng cho Cát Cát. Giờ đến cả ngày tháng cũng đúng, cho là tao cố gắng giải thích thì cô ấy cũng không thể tin nổi đâu! Trần mập ơi là Trần mập!

“Đúng vậy thì đã làm sao?” Di Di yếu thế, nhưng vẫn nói cứng: “Vợ sắp cưới cũng chưa chắc là vợ thật đâu nhé!”

Câu còn chưa dứt, Cát Cát đã rất nhanh tiếp lời cô ta: “Thế thì người yêu cũ chắc gì đã là người yêu thật nhỉ?”

Nói xong, Cát Cát lại nhìn sang Tiểu Thiên. Cười phá lên.

Di Di cuối cùng không chịu được, đứng lên chỉ thẳng vào mặt tôi: “Lại Bảo, anh cố ý tìm hai con ranh này đến để làm cho tôi mất mặt phải không?”

Tôi đã hết giận, nhìn cô ta lạnh nhạt: “Là cô làm cho tôi mất mặt suốt đấy thôi.”

“Tôi làm anh mất mặt? Đó là vì anh coi lòng tự trọng của tôi không ra gì.” Di Di lồng lộn: “Anh dựa vào cái gì mà không màng đến tôi? Dựa vào cái gì mà không cần tôi? Dựa vào cái gì mà chia tay với tôi? Tôi cho anh cơ hội anh cũng không thèm đếm xỉa, nói xem có phải anh làm tổn thương tôi không chứ?”

Tôi đang định nói thì Tiểu Thiên phẩy tay, sau đó nhìn Di Di: “Bà chị, cái đó không gọi là lòng tự trọng, mà gọi là không biết mình là ai. Thử hỏi dựa vào cái gì mà Lại Bảo nhất thiết phải để ý đến chị? Dựa vào cái gì mà không được bỏ chị? Dựa vào cái gì mà cả thế giới phải chiều chuông chị? Vì chị là Hot Girl hả? Chị còn có thể Hot được mấy năm nữa?”

Di Di ngơ người, tức không nói được gì, mắt đỏ ngầu.

Cát Cát kéo tay Tiểu Thiên, không cho cô nhóc nói thêm, tự mình tiếp lời: “Di Di! Chúng ta đều là con gái, tôi có thể hiểu được nỗi lòng của cô, nhưng đeo bám Lại Bảo mãi cũng chẳng có ích gì, mà chỉ càng làm cho mình bị tổn thương thêm mà thôi. Cô làm những chuyện như thế này, nếu truyền đi trong đám bạn của cô, họ sẽ nghĩ sao?” Vừa nói vừa dang tay ôm lấy tôi: “Hơn nữa, là chị không quý trọng Lại Bảo trước, giờ làm như vậy càng khiến người khác không quý trọng chị. Nhưng tôi quý trọng anh ấy, tôi muốn ở bên anh ấy, bây giờ anh ấy là của tôi, không phải của ai khác. Vì vậy nhân cuộc gặp ngày hôm nay, tôi trịnh trọng nói với chị một câu, yêu cầu chị sau này đừng níu kéo quấy rầy chồng sắp cưới của tôi, biết không? Nếu còn tiếp diễn, chúng tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”

...

Cả phòng khách im lặng như tờ.

Tất cả mọi người nhìn Cát Cát, Di Di ngẩn ngơ, Đại Khí kinh ngạc, Phó Dụ bất ngờ cộng vui sướng, Tiểu Thiên mãn nguyện đắc thắng, Tiêu Tiêu bộ mặt không hiểu chân tướng, Đàm Đôn phấn khích muốn vỗ tay nhưng nhìn mọi người không ai có phản ứng, lại bỏ tay xuống.

Tôi cũng nhìn Cát Cát, cô ấy đang ngẩng lên nhìn vào mắt tôi.

Bốn mắt nhìn nhau, tôi tự nhiên thấy cảm động vô cùng, cố gắng nhớ lại những lời của cô ấy lúc nãy. Điều đó khác với Cát Cát trong ấn tượng của tôi, cô ấy lại nghiêm túc như vậy, trịnh trọng như vậy để thể hiện tình cảm cô ấy đối với tôi, trong ấn tượng của tôi hình như đây là lần đầu tiên...

Một tiếng động nhỏ, đoạn phát biểu kết thúc này lại làm cho cả phòng im lặng, Đại Khí tỉnh ra, nhìn thấy Di Di cầm lấy túi, đi ra phía cửa, mọi ánh mắt dõi theo sau cô ta, tôi đoán được cô ta sẽ quay lưng lại nói thêm gì đó.

Quả nhiên, cô ta đứng ở góc tường gần cửa, quay lại nhìn tôi: “Lại Bảo! Anh đừng tưởng thế là xong. Hôm nay các người lắm mồm nhiều miệng, tôi không cãi lại được. Anh cho là tôi ghen tỵ với cái hạnh phúc giả tạo của anh và cô ta sao? Ha ha, kể cả bên cạnh tôi còn đầy rẫy đàn ông đang xếp hàng chờ tôi, nhưng tôi không tha cho anh đâu, tôi nhất định tìm cơ hội trút giận lên đầu anh, cứ đợi đấy!”

Nói xong bóng dáng khuất sau bức tường, đi giày, tiếng mở cửa, tiếng đóng cửa rất mạnh.

“Yeah!!!”

Cát Cát và Tiểu Thiên đắc ý giơ hai tay lên, đập tay nhau sung sướng, hai cái miệng cười cứ như Trư Bát Giới lạc vào Nữ Nhi Quốc.

Những người còn lại như trút bỏ gánh nặng, thở ra một hơi dài.

Tôi cũng muốn thở ra một hơi dài, nhưng vừa thở ra một nửa lại nín lại − hướng 10 giờ, ánh mắt nghi hoặc của Đại Khí làm tôi hồn tiêu phách tán.

Đàm Đôn và lão Phó bắt tay Cát Cát chúc mừng thắng lợi. Cát Cát phát hiện Đại Khí đang trợn mắt nhìn tôi, lập tức nhìn sang. Tiểu Thiên cũng nhìn thấy, lập tức giúp sức, cùng nhìn.

Đại Khí cảm thấy bất ổn, phát hiện ra bốn người đều đang trợn mắt về phía mình, lập tức dịu lại, cười bước tới, giơ tay vỗ vai tôi: “Bảo à, lần này mày phải cảm ơn Cát Cát và Tiểu Thiên, đặc biệt là Cát Cát, nếu không phải lúc nãy em gái tao vì nghĩa diệt thân, hy sinh sự trong sạch của mình để cứu giúp mày, mày chắc chỉ có nước nhảy lầu tự tử!”

Tôi thấy Đại Khí cười không tự nhiên, đoán rằng, chắc nó nghĩ Cát Cát trong lúc lâm nguy, cùng Tiểu Thiên hợp sức lừa Di Di, giải vây cho tôi thôi, nhưng trong thâm tâm, nó đã bắt đầu có chút bất an.

Nó nói xong không ai tiếp lời, tôi − Cát Cát − Tiểu Thiên cũng chỉ nhìn nó cười, mà hình như nụ cười của tôi còn có chút áy náy gượng gạo gì đó.

Đại Khí bắt đầu lo sợ, biểu hiện của nó mách bảo cho tôi rằng, chút bất an trong lòng nó bắt đầu lan rộng, cảm nhận thấy việc mà nó không muốn xảy ra lại đang diễn ra trước mắt.

Bọn tôi vẫn không nói gì, lão Phó và lão Đàm cũng quay ra hóng hớt. Vẻ mặt Đại Khí rất gượng gạo, nụ cười cùng biểu hiện như muốn nói: “Không sai, đồng chí đã đoán đúng” của ba chúng tôi khiến nó càng thêm sợ hãi, nhưng nó không dám tin, vẫn còn giãy giụa, cố gắng nặn ra nụ cười giơ tay về phía Cát Cát: “Này... này, em trả nhẫn lại cho Bảo đi, nhỡ làm mất thì làm sao? Người ta mua về để đi cầu hôn thật đấy!”

Cát Cát rút tay ra phía sau, lùi lại, ngước mặt lên: “Trả gì chứ? Của em! Là của em mà! Không tin tùy anh!”

Đại Khí lập tức quay đầu nhìn tôi, ánh mắt sáng quắc mang theo một luồng gió lạnh.

Tôi bủn rủn, nhún xuống cười gượng: “Anh à, anh nghe em, từ từ… từ từ, để em giải thích.”

“Cái gì mà từ từ?” Cát Cát đẩy tôi: “Nói rõ một lần chẳng phải là xong sao! Anh… em thích Lại Bảo, bọn em đang yêu nhau!” Nói xong quay sang nhìn tôi như không: “Đấy! Một câu chẳng phải là xong sao?”

Tôi giật bắn người lo sợ, căng thẳng nhìn Đại Khí, nhưng nó làm gì còn có phản ứng gì, hoàn toàn chết lâm sàng tại chỗ, sững sờ và cứng đờ.

“Đại Khí! Đại Khí? Mày bình tĩnh một chút! Đừng kích động...” Tôi giơ tay lắc mạnh vai nó, rất sợ tin này làm nó đột quỵ.

Đại Khí gắng sức lắc mạnh đầu, ánh mắt bình thường trở lại, nhưng vẫn cố mở miệng: “Tụi mày... không phải... tao... này sao lại... đừng nói nhé, đừng nói gì cả, đầu tao... hơi loạn…”

Không ai nói gì, tôi và lão Phó dìu nó ngồi xuống sô-pha. Đàm Đôn châm cho nó điếu thuốc, Cát Cát và Tiểu Thiên đứng bên cạnh cười, Tiêu Tiêu hình như cũng hiểu ra gì đó, cười theo.

Hút được 2 hơi, Đại Khí giống như xác ướp, ngồi thẳng dậy, nhìn trân trân vào tôi, phun khói ra quát to: “Hả? Các người yêu nhau? Lại Bảo… mày và em gái tao… yêu nhau?!?”

Lão Phó và lão Đàm chạy qua chắn trước mặt tôi, chỉ sợ Đại Khí nhảy lên.

Tiểu Thiên bổ nhào qua, quỳ xuống lấy tay đè lên đùi Đại Khí: “Bất ngờ không? Vui không?”

Đại Khí ngốc nghếch gật đầu, rồi lại lắc mạnh: “Không phải... ý mày nói... mày đây là... làm sao lại như vậy? Sao tao lại không biết chứ?”

Cát Cát bước qua, đưa tay sờ cái đầu trọc của nó: “Anh, chưa nói vì sợ anh quá lo lắng, nghĩ quẩn rồi gây mâu thuẫn với Lại Bảo thì sao? Hơn nữa, Lại Bảo nói với em, từ trước anh đã ra mệnh lệnh không được có ý đồ với em, anh ấy làm sao dám nói với anh chứ!”

Đại Khí lại lần nữa gật gật đầu, đột nhiên lại thẳng người lên: “À, đúng rồi, Lại Bảo, mày là thằng khốn, tao chẳng phải nói là không được phép rồi còn gì?”

Tôi đứng im, gãi đầu liên tục, cười xấu hổ: “Hề hề, nói sao nhỉ, là em gái mày cưa tao!”

“Anh chết đi!” Cát Cát quay ra cho tôi một đấm, lại quay sang: “Anh… anh hiểu chút nào chưa? Thực ra lúc đầu em với Lại Bảo chỉ là tìm hiểu, rồi tiếp xúc, rồi từng chút từng chút xác định tình cảm. Ban đầu chưa xác định nên chưa nói cho anh biết, sợ làm phiền phức hơn, sau đó thì không tìm được cơ hội thích hợp để nói cho anh biết, bởi vậy cứ kéo dài tới bây giờ.”

“Đúng đúng, tao muốn nói với mày, nhưng Cát Cát không cho!” Tôi gật đầu lia lịa.

Lại bị một đấm.

Đại Khí ngồi trên sô-pha, bị Tiểu Thiên nghiêng người đè lên, trân trân ngồi nghĩ, chầm chậm ngước lên nhìn tôi: “Bảo, mày bảo tao phải nói thế nào bây giờ? Tao không phải nói mày không tốt, quen nhau lâu như vậy mày là người như thế nào tao hiểu, nhưng mày và em tao, sao tao cứ thấy kỳ kỳ thế nào ấy? Không phải tao không yên tâm về mày, nhưng ngộ nhỡ...”

Tôi bước nhanh qua ngồi chồm hỗm, tay để lên đùi Đại Khí, sau đó nắm tay nó: “Bởi vậy mới không có ngộ nhỡ. Nếu mày nói ngộ nhỡ, vậy tao không chỉ mất đi tình yêu, mà mất luôn tình bạn của chúng ta?” Nói xong tôi quay đầu nhìn xung quanh: “Những người này cũng không thèm gặp tao thì sao, vậy chẳng phải tao mất luôn cuộc sống này à?”

Phó Dụ và Đàm Đôn lập tức nói giúp tôi: “Đúng… đúng, nếu Lại Bảo không tốt với Cát Cát, bọn tao cũng không tha cho nó. Mà nếu thế, ai còn coi nó là bạn, dám làm tổn thương cả em gái của bạn, còn là người không chứ!”

Tiểu Thiên hét to: “Em là người đầu tiên không tha cho lão ta. Nếu dám giở trò, em sẽ ném xuống bể phốt!”

Câu này làm tôi run lập cập, lập tức tập trung lại tinh thần bày tỏ: “Đúng không Đại Khí, nói cho cùng, yêu Cát Cát, người mạo hiểm là tao mới đúng. Ngộ nhỡ có gì sai sót, tao mất đi quá nhiều, mày nói xem tao dám không? Cho dù Cát Cát nhục mạ, bạo hành tao... tao cũng không thể xa cô ấy được, chấm dứt với cô ấy cũng đồng nghĩa là chấm dứt với tất cả tụi mày!”

Một tràng pháo tay nổ lên giòn giã.

Đại Khí tiếp tục ngây ra, suy nghĩ, rồi bắt đầu nhệch miệng cười: “Hình như cũng có lý! Này… này… thực ra đây là việc tốt, vừa là bạn vừa là em rể, cũng không tệ!” Vừa nói vừa ngước lên nhìn mọi người: “Đúng không? Tốt quá rồi còn gì. Tụi mày...” Đột nhiên, mặt nó nặng xuống: “Ấy, không đúng, sao giờ tụi mày đều giúp nó nói vào thế? Không đứa nào ngạc nhiên là sao?... Tụi mày biết từ trước rồi hả?”

Lão Phó và Đàm Đôn nhìn nhau, lập tức nhào qua, tư thế quỳ xuống giống tôi, lần lượt thanh minh rằng họ cũng chỉ đoán ra thôi, hơn nữa cũng giúp Đại Khí quan sát xem tôi đối với Cát Cát thế nào, nếu phát hiện thấy có khả nghi, bọn nó sẽ làm tốt thí, giúp Đại Khí trừ hại cho dân...

Tên mập trợn mắt nhìn từng tên một, thở hắt ra một hơi, cười khổ: “Bà nội ơi, chuyện đến thế mà tao là người biết sau cùng!” Nói xong túm cổ áo tôi, dí tảng mỡ trên mặt sát vào tôi hằm hè: “Bảo, nói cho mày biết. Thứ nhất, chuyện mày và em gái tao, phải để tao có thời gian để thích ứng. Thứ hai, hai đứa vẫn đang dưới sự quan sát của tao, nếu mày đối với Cát Cát không tốt... liệu đấy, lúc đó tao sẽ mang hoa quả vào viện thăm mày!”

“Anh rể!” Tôi nắm chặt tay Đại Khí: “Nếu Cát Cát đối với tao không tốt thì sao?”

“Tao cũng mang hoa quả vào viện thăm mày.”

Cát Cát và Tiểu Thiên bên cạnh ôm bụng cười ngả nghiêng, mấy tên còn lại cũng ngoác miệng cười ha hả. Không khí đột nhiên vui như Tết.

Đại Khí đột nhiên sững ra, mắt dính vào chiếc nhẫn trên tay Cát Cát: “Này, Cát Cát, chiếc nhẫn đó...”

Cát Cát cười vui vẻ, cố tình đưa tay ra trước mặt Đại Khí cho nó xem: “Anh, hôm qua anh còn chưa biết Lại Bảo mua chiếc nhẫn này cho ai, giờ biết rồi chứ? Hi hi, đẹp không? Ngưỡng mộ không? Vậy anh cũng mua cho Tiểu Thiên một chiếc đi! Anh cầu hôn cô ấy chắc chắn em ủng hộ.”

Tiểu Thiên lập tức bĩu môi: “Xí, ai chịu chứ, em mới quen anh ta mấy ngày, chưa gì đã cầu hôn, vậy gọi gì là đàn ông?”

Tôi không đồng ý: “Tiểu Thiên, em nói ai vậy hả?”

Tiểu Thiên nhìn tôi, lập tức cười phẩy tay với Đại Khí: “Lại Bảo khác, nhìn là biết sẽ là mẫu người chung thủy cả đời, vừa ý chưa?”

Hai cô nhóc cười ha hả, họ không hề để ý, bên cạnh còn có một ánh mắt đau khổ muốn chảy hai dòng máu.

Đại Khí nhìn chăm chăm vào chiếc nhẫn của Cát Cát, cắn răng nhưng chết không dám nhận. Thứ nhất, Tiểu Thiên còn ở đây. Thứ hai những lời vừa rồi của Tiểu Thiên làm cho nó tiêu tan ý định một cách tuyệt đối.

Nhân lúc hai cô nhóc đang cười đùa, Đại Khí nhích qua bọn tôi nói nhỏ: “Bọn mày thấy ai hối hận mà chết không? Tao đấy!”

Tôi xát muối: “Anh rể, hôm qua lúc chiếc nhẫn này bị phát hiện, mày lại chết sống bảo của tao, Cát Cát nghe thấy lẽ nào không lấy? Mày còn khắc ngày tháng, ngày đó không chỉ mày gặp Tiểu Thiên, mà cũng là ngày tao và Cát Cát gặp nhau lần đầu, rõ ràng đó là bằng chứng thép, giải thích nữa giải thích mãi cũng chẳng ai tin.”

Phó Dụ và Đàm Đôn chắc giờ hiểu ra, cười ngất.

Đại Khí bĩu môi xong cười như mếu, đột nhiên lại liếc tôi lạnh tanh: “Coi như tao bán cho mày, lát đưa hóa đơn!”

Mọi việc coi như vui vẻ, vạn sự như ý. Để chúc mừng bọn tôi thoát khỏi Di Di, đương nhiên cũng chúc mừng chuyện của tôi và Cát Cát được công khai, càng quan trọng hơn là Đại Khí muốn mượn rượu giải sầu, thế là cùng đi ăn!

Mọi người thu dọn xong, Tiêu Tiêu còn xin lỗi Cát Cát. Đại ý lúc trước hiểu lầm, đã có lời lẽ không lịch sự với tôi, đương nhiên tôi bỏ qua.

Mở cửa ra ngoài! Mọi người chen lấn nhau ở cửa thay giày, thay xong Đàm Đôn đứng ngoài hét om ỏi: “Nhanh lên nào!” Đại Khí vừa xoay điện thoại và chìa khóa vừa kêu lên: “Này… này, gọi cho Khải đại ca và Xương Xẩu, Tiểu Hoa, còn ai nữa? Gọi hết đến, càng đông càng vui!”

Tiếng cười nói ồn ào hưởng ứng vang khắp hành lang.

Đột nhiên, phòng khách vọng lại tiếng Đại Khí nghi ngờ: “Này… chuyện Lại Bảo và Cát Cát bọn Khải đại ca cũng biết trước tao hả?”

Ngoài cửa đột nhiên im lặng, nín thinh một hồi, tiếp theo là tiếng bước chân tranh nhau chạy loạn xạ.

Tối hôm đó mọi người không ngừng chúc mừng Cát Cát, đắm chìm trong tiếng chúc mừng cộng thêm sự cổ vũ của Tiểu Thiên, Cát Cát khoe với mọi người cái gọi là nhẫn cầu hôn của tôi. Trong tiếng khen ngợi nức nở, Đại Khí tự chuốc rượu mình hết ly này đến ly khác.

Bữa tối hôm đó còn xác nhận một việc, vì thái độ của Tiêu Tiêu đã thay đổi và cũng hòa nhập, mọi người cũng chúc mừng cô ta và Đàm Đôn, hơn nữa dưới tác dụng của men rượu cổ vũ, Đàm Đôn bèn quyết định cùng Tiêu Tiêu về Thượng Hải, mạo hiểm vì tình yêu.

Bữa tối đó còn ra một kế sách mang tính lịch sử trọng đại − tất cả mọi người ngồi đấy đều nhận được một nhiệm vụ quan trọng: tiến cử tất cả những người con gái xung quanh mình quen biết, tính tình lương thiện giới thiệu cho Phó Dụ, hy vọng sớm kết thúc tình trạng là gã độc thân duy nhất trong nhóm.

Bữa tối hôm đó còn... còn nói rất nhiều, kể chuyện cũng nhiều, nhưng mọi người đều uống say cả, tôi cũng say, rất nhiều việc khi đó thấy rất vui rất ý nghĩa, rất buồn cười, bây giờ đều không tài nào nhớ ra nổi.

*

Mấy ngày sau, tôi vẫn nhận được điện thoại của Di Di. Trong điện thoại, thái độ của cô ta vẫn rất ngạo mạn, nhưng cảm giác không tự nhiên. Cô ta bảo viết email cho tôi, gửi vào hộp thư, đợi tôi trả lời, sau đó tắt ngang.

Đó là buổi chiều thứ bảy, tôi ở trong phòng mở email đọc thư. Cát Cát len lén bước vào, vốn dĩ muốn làm tôi bất ngờ, bất ngờ thấy thư, xị mặt hỏi tôi là việc gì.

Lúc đó tôi rất căng thẳng, ý niệm đầu tiên xẹt đến là phải lấp liếm nhưng lại nhanh chóng quyết định, đứng dậy đưa laptop cho cô ấy. Tôi biết những lúc thế này che giấu chính là giải thích, mà giải thích cũng chính là che giấu, và cuối cùng thì hậu họa khôn lường.

Nói rõ mọi việc, thành thật đưa cho cô ấy xem thư Di Di viết cho tôi, sau đó hai đứa cùng đọc.

Thư rất ngắn:

Lại Bảo:

Em biết có lúc em rất không tốt, em biết tính cách của em khiến nhiều người chán ghét. Em đã không hề để ý đến điều đó. Nhưng đối với anh, em không nói rõ được cảm giác ấy, em vẫn luôn nghĩ mình không thích anh, nhưng khi anh nói lời chia tay, mặc dù em thấy buồn cười, nhưng trong lòng vẫn nhói đau một chút.

Sau đó thái độ của anh đối với em bắt đầu thay đổi, em rất tức giận, rất không cam lòng, em cảm thấy mình bị sỉ nhục. Em rất muốn báo thù anh, nhưng bản thân em cũng không biết rốt cuộc mình muốn gì. Thậm chí còn không hiểu, sao anh lại khiến em khó chịu, để ý như vậy.

Sau đó dần dần em cũng hiểu ra, khi một người đã yêu bạn rất lâu cuối cùng quay lưng bước đi, làm vỡ nát một phần ngạo mạn, một phần hư vinh trong bạn, tiếp đó bạn không còn được đóng vai chính nữa, không còn được làm công chúa nữa, bạn sẽ cảm thấy hụt hẫng, sau đó rất phẫn nộ, và cuối cùng trở thành hận thù.

Là vậy đó, em đã từng hận và giờ em cũng vẫn hận anh như vậy. Cứ nghĩ đến người đã gây cho em một vết thương sâu sắc như vậy lại là anh, em thấy vô cùng bực tức! Em cũng biết em làm vậy là quá vô lý, nhưng hà cớ gì em phải nghĩ cho anh chứ?

Đấy, em đã nói hết những gì em muốn nói, những lời mà em không thể nói trực tiếp hay qua điện thoại. Có lẽ sau này khi em đau lòng, tủi thân, hay không vui cũng có thể sẽ gọi điện thoại mắng anh, bởi anh là kẻ thù của em, chỉ có mắng anh em mới xả hết được nỗi tức bực của mình.

Anh ghét em lắm phải không? Vậy thì đã làm sao nào?

*

“Xiêu lòng rồi hả?” Đọc xong thư, Cát Cát ngả vào lòng tôi, nghiêng mắt lên nhìn tôi cười.

“Không có.” Tôi nói thật lòng, rất thật lòng: “Nhưng có chút không thoải mái.”

“Vậy thì reply rằng hòa lại với cô ta.” Cát Cát vừa nói, giơ tay quờ quạng, hồi lâu quờ được mặt tôi, nhéo một cái: “Tới lúc đó em biến thành Di Di, đeo bám, dày vò anh đến chết.”

“Em không phải loại người đó.” Tôi cười: “Em đọc xong có cảm nghĩ gì không?”

Cát Cát im lặng hồi lâu, tay nhéo mặt tôi lúc nãy giờ lại xoa xoa: “Cô ta nói câu: khi người yêu bạn rất lâu cuối cùng cũng từ bỏ và quay đi, em thấy rất thật, em nghĩ em hiểu cảm giác khó chịu đó.”

“Ô? Em cũng có trải nghiệm như vậy?”

“Ngứa da hả?” Bàn tay xoa mặt tôi bây giờ lại nhéo nhẹ một cái: “Này, nếu quả thật cô ta vẫn không buông tha anh thì sao? Làm thế nào đây?”

“Không buông tha thì đã làm sao? Nhẫn em đã đeo rồi, cô ta chẳng lẽ bắt cóc anh vào động phủ của cô ta làm nô lệ?”

“Đeo vào nhưng em chưa đồng ý đâu đấy.”

“Vậy anh đợi, hì hì…” Tôi ôm chặt Cát Cát, áp lên má cô ấy: “Này, em giúp anh trả lời thư nhé, anh không biết phải nói gì.”

Cát Cát ngồi dậy, quay mặt nhìn tôi: “Thật sao? Vậy em mắng cô ta nhé?”

“Tùy em, anh nghĩ em không làm vậy.”

“Hì hì, đừng bị bề ngoài lương thiện dễ thương của em che mắt nhé!” Cát Cát giơ tay véo mũi tôi.

...Cát Cát trả lời thư, cô ấy chỉ viết một câu:

Ký ức rất đẹp, chúc em hạnh phúc.

*

Trước khi dì Triệu về một ngày, Đàm Đôn và Tiêu Tiêu lên đường về Thượng Hải, trừ Tiểu Hoa, tất cả bọn tôi đều ra tiễn.

Ở sân bay sau khi bận bịu ôm từ biệt, mọi người mặt mày hớn hở vẫy tay chào cặp đôi trẻ Đàm Đôn và Tiêu Tiêu.

Đàm Đôn khóc nước mắt nước mũi ướt nhẹp, cảm xúc của nó làm Tiêu Tiêu cũng khóc theo, còn bọn tôi ngoài mấy cô gái rơi nước mắt ra, mấy thằng đàn ông đều mang bộ mặt hớn hở như được giải thoát.

Sau cùng lão Đàm ức chế không chịu nổi, chạy qua đấm bọn tôi, vừa khóc vừa chửi: “Tiên sư bọn mày, tao khóc thế này, mà chúng mày còn nhe răng cười được à, bọn mày đối với tao sao lại vô tình vậy chứ?”

Lão Phó đại diện ra mặt, ôm chặt Đàm Đôn, ghé tai nó nói: “Mấy thằng bọn tao có một dự cảm giống nhau – thời gian mày sống ở Thượng Hải ấy à, không lâu đâu!”

Đàm Đôn cảm thấy kỳ lạ: “Tại sao?”

Tôi vỗ vỗ mặt nó: “Bởi vì ít ra như mày bây giờ, không phải loại có thể chỉ ở bên cạnh một người con gái sống bình dị cả đời.”

Mọi người vỗ tay tán đồng.

Đàm Đôn cáu quá, quát to: “Hóa ra trong mắt bọn mày tao là loại người như vậy!”

Ai cũng cười: “Mày thấy không đúng hả? Vậy bọn tao chống mắt chờ vậy.”

Đàm Đôn vẫn tức giận, nhưng nghiêng đầu suy nghĩ, tiếp theo ngẩng lên, mặt mày rạng rỡ: “Cũng đúng! Vậy được! Bọn mày đợi tao quay về!”

...Chết tiệt! Thằng ôn đa tình này.

Tiễn Đàm Đôn đi xong, tôi, Phó Dụ và Tiểu Thiên, thêm anh em nhà họ Trần, quay lại nhà Đại Khí, giúp tôi dọn dẹp đồ đạc, dọn về cái ổ mà lúc trước tôi và Đàm Đôn sống.

Hành lý cũng chuẩn bị xong, nhưng túi lớn túi nhỏ cũng không phải là ít, Tiểu Thiên phụ trách nhấn nút thang máy, lão Phó và Đại Khí giúp tôi tha vác mang xuống, tôi phụ trách nhìn xung quanh, xem còn gì sót lại không.

Chuyến cuối cùng chuyển đồ xuống, trong nhà chỉ còn lại tôi và Cát Cát.

Tôi đi một vòng quanh nhà, sống ở đây lâu như vậy, lúc nói phải chuyển đi, cũng có cảm giác không nỡ.

Cát Cát nhìn thấy tôi có phần không vui, nắm tay tôi đi lại trong nhà, lắc lư đầu trêu tức tôi: “Em thấy thoải mái quá, sau này đỡ phải làm một phần ăn sáng, thật tốt!”

Tôi áp mặt qua: “Ngày nào anh cũng đến!”

“Anh đến làm gì?”

“Anh nhớ em mà!”

“Anh nhớ em làm gì?”

“Nhớ em thì vì nhớ làm gì đó!”

Cát Cát ngây ra, suy ngẫm hồi lâu mới hiểu ra, dùng sức tung cú đấm chí mạng, xong đột nhiên nói: “Hừ, cũng chỉ là bây giờ nhớ thôi, sau này ngày nào cũng ở với nhau, nhìn em phát ngấy ấy chứ!”

Tôi biết rõ con gái thích nũng nịu theo cách này, thích nghe lời đường mật, nhưng tôi không thể như vậy: “Ngày nào cũng bên nhau thì phải kết hôn, bây giờ chẳng phải chỉ yêu nhau thôi sao? Yêu nhau mà anh không nhớ em, thế thì bất lịch sự quá!”

Lại bị một đấm: “Anh không thể nói cái gì hay hơn sao! Còn kết hôn nữa chứ!”

“Kết hôn thì sao?” Tôi quay lại, đối mặt với Cát Cát, lấy tay ôm chặt eo cô ấy: “Này, anh cũng đã cầu hôn, nhẫn em cũng đã đeo, có phải chúng ta nên suy nghĩ đến chuyện đám cưới không nhỉ?”

“Bố mẹ em còn chưa gặp anh, làm sao mà cưới!” Cát Cát bĩu môi, đột nhiên mắt sáng rỡ: “Ấy? Mấy ngày nữa trời ấm lên, anh đi với em về gặp bố mẹ nhé. Được không?”

“Chậc... liệu có nguy hiểm không?”

“Được! Chia tay!” Cát Cát trợn mắt, cố sức thoát ra khỏi tôi.

Tôi ôm chặt cô ấy vào lòng, cúi xuống hôn lên môi.

Thú săn giằng ra mấy cái, cuối cùng cũng đành chịu yên vị.

Nghiêm túc mà nói, hôn nhau là một việc cần phải có kỹ thuật và chiến thuật bài bản, tiến triển theo trình tự nhất định, từ nông đến sâu, thăm dò đầu lưỡi rồi mạnh bạo chiếm đoạt... hôn trong thời gian dài, sẽ dễ làm cho chúng ta loạn tâm ý và rối loạn nhịp thở.

Thả ra, Cát Cát hổn hển, gối cằm lên vai tôi: “Em… em vốn dĩ chỉ muốn anh đi với em về gặp bố mẹ, nhân tiện chúng mình đi du lịch gần đấy, chơi vài ngày. Núi Nga Mi này... Cửu Trại Câu này... em đi Cửu Trại Câu từ hồi còn nhỏ xíu...”

“Du lịch hả? Được thôi!” Tôi gật đầu, lại nhíu mày: “Hai chúng mình? Chỉ hai chúng mình? Vậy phải ở khách sạn? Vậy... đặt một phòng hay hai phòng?”

Cát Cát sững người một lát, mặt đỏ lên, cúi đầu: “Anh nói xem?”

“Ái chà! Ái chà chà... Anh đi, anh nhất định phải đi! Vậy chúng ta đi ngay bây giờ, à bảo Đại Khí xin phép giúp anh vài ngày.” Tay tôi cuống quýt vuốt vuốt từ hai bên cổ xuống ngực, kêu lên phấn khích.

Cát Cát bịt miệng tôi lại, cười ngất: “Anh điên rồi hả?”

Tôi giang tay ôm chặt cô ấy: “Ha ha, anh nhất định sẽ đi, anh sẽ mặc vest đeo caravat đi gặp bố mẹ em.”

Cát Cát cười hài lòng, sau đó hai mắt nhìn lên trên, giả vờ: “Vâng... bổn cô nương nghĩ rồi, nếu giờ có ai đó chính thức cầu hôn, nói không chừng bổn cô nương đồng ý…”

“Anh! Anh cầu! Anh cầu!” Tôi cuống quýt, rối rít, hai tay sờ túi, nhớ ra: “Nhưng nhẫn của anh đâu!”

Cát Cát quay lưng chạy lên tầng: “Anh cứ giữ nguyên tư thế quỳ ở đó, em lên phòng lấy nhẫn!”

Nửa phút sau cơn gió nhẹ trở lại, Cát Cát giơ hộp nhẫn đến trước mặt tôi, thấy tôi hai chân quỳ xuống vừa tức vừa cười, nói tư thế này không đúng, chỉ quỳ một chân thôi.

Tôi đứng dậy hỏi là chân nào? Quỳ như thế nào? Giơ nhẫn lên như thế nào? Rồi cười giả lả nhìn cô ấy.

Cát Cát cười ngặt nghẽo, bảo làm thế nào giống trong phim Hàn Quốc thì làm.

“Anh quỳ một chân thế này, sau đó giơ nhẫn lên thế này này...” Cát Cát vừa nói đã quỳ xuống giơ nhẫn qua trước mặt tôi.

Tôi đang cười sắp vỡ bụng, sau lưng bỗng “cạch” một tiếng, cửa mở, ba cái đầu thò vào, nhìn thấy cảnh trước mắt, ngẩn tò te.

Lão Phó lấy lại tinh thần trước tiên, cười ầm ĩ: “Ối chà? Giờ còn có trò cầu hôn ngược nhỉ?”

Mọi người cười, tôi bị đánh, mà là liên hoàn cước. Lúc Cát Cát đánh tôi, Tiểu Thiên còn bay vào tiếp tay.

Cùng nhau ra bãi đỗ xe, Cát Cát vòng tay khoác tay tôi. Đại Khí quay đầu nhìn thấy, nhíu mày: “Ái! Mắt của tao! Sao tao cứ thấy mùi loạn luân đâu đây vậy nhỉ?” Vừa nói vừa lao nhanh tới trước.

Tiểu Thiên nhanh chân đuổi theo la lên: “Trần mập, anh đứng lại! Còn dám yêu cả cô giáo mà anh còn nói người ta!?”

Phó Dụ nhìn trước nhìn sau, bĩu môi: “Tao không dại gì đi gần tụi mày, nhỡ có thai rồi đổ cho tao thì phiền lắm!” Nói xong chạy biến đi.

Cát Cát còn không kịp mắng, tức khí nhéo tôi một cái. Tôi đau quá kêu oan, Cát Cát gắt nhẹ: “Trả thù món nợ anh làm hỏng nghi thức cầu hôn lúc nãy.”

Tôi quàng tay qua vai cô ấy: “Được rồi, được rồi, lần sau anh sẽ bù vào, nhất định trịnh trọng cầu hôn em.”

Cát Cát vui mừng, dựa đầu vào vai tôi: “Này, anh biết em muốn làm gì không?”

“Làm gì?”

“Em muốn, lúc chúng mình đi Cửu Trại Câu chơi, trên ngọn núi cao nhất ở Trường Hải, lúc mặt trời mọc, anh quỳ xuống cầu hôn em, em chắc chắn đồng ý! Hi hi, lãng mạn biết chừng nào, đúng không... đúng không?”

“Ừ, rất lãng mạn. Em biết cái gì còn lãng mạn hơn cả việc cầu hôn trên núi lúc mặt trời mọc không?”

“Cái gì?”

“Chỉ cần đặt một phòng khách sạn.”