← Quay lại trang sách

Nightmares and Dreamscapes

[Thật ra, trong lòng mỗi người con gái, từ nhỏ đã mơ tưởng đến cảnh một người con trai tay cầm nhẫn quỳ xuống cầu hôn mình. Nếu không phải là ý trung nhân, chúng ta gọi đó là lãng mạn, nếu là ý trung nhân,

chúng ta gọi đó là hạnh phúc!]

Đại Khí đưa Tiểu Thiên về nhà. Lúc thay giày bước ra ngoài, Tiểu Thiên đột nhiên quay sang ôm chầm lấy tôi, làm Đại Khí sợ phát khiếp giật cô ấy ra, trợn mắt hỏi có chuyện gì? Tiểu Thiên mặc kệ, quay lưng bước ra ngoài, đi nhanh về phía trước, hai tay giơ cao, la to: “Hôm nay em thật vui quá!” Đại Khí lo lắng chạy đến tôi hỏi: “Hồi nãy Tiểu Thiên lén uống bia của bọn mình hả? Sao lại giống kiểu say xong quậy thế?”

Cửa đóng, chỉ còn lại tôi và Cát Cát, hai người cùng bước về phòng khách, không nói gì, không khí trở nên bối rối khó xử. Đến cạnh sô-pha, thu dọn bia và đồ ăn trên bàn, vẫn không ai nói gì, không ai dám nhìn ai, sợ nhìn nhau lại khó xử.

Hai đứa cúi đầu, túi đựng đồ ăn và lon bia va vào nhau rất chói tai, hai người thu dọn nhanh chóng, nhưng hình như dọn mãi vẫn không hết.

Khoảng 2 - 3 phút sau, những giây phút dài đằng đẵng, tôi nghe thấy tiếng thở dài rất nhỏ “Haizz…”

Ngẩng lên, thấy Cát Cát đang nhìn tôi. Đụng phải ánh mắt tôi cô ấy nhanh chóng quay ra chỗ khác, nhìn qua phía tai tôi.

“Em thở dài hả?” Tôi muốn phá bỏ không khí ngột ngạt, rất khó coi.

“Vâng!” Cát Cát nhìn tôi trách, lại nhìn qua tai tôi: “Anh... nghĩ sao vậy? Không cảm thấy hơi nhanh sao?”

Tôi đương nhiên biết cô ấy nói về điều gì, ai nói không chứ. Đúng là nhanh, vấn đề không phải do tôi cố ý để nó nhanh như vậy.

Không nhận được sự hưởng ứng của tôi, Cát Cát cũng không bực: “Anh à... có phải vốn dĩ anh muốn có một khung cảnh rất lãng mạn nhưng lại bị em và Tiểu Thiên làm hỏng, phải không?” Cô ấy nghiêng đầu nói, không hiểu suy tư điều gì mà vẻ mặt sáng bừng lên.

“Cát Cát, thực ra...” Tôi muốn nói lại thôi, nửa muốn dừng lại nửa muốn giải quyết.

Nhưng Cát Cát đang hoàn toàn chìm đắm trong niềm vui mà sự hiểu lầm ngọt ngào kia mang lại. Nhìn vẻ mặt đang rất khó coi của tôi, cô ấy lại vui vẻ bước tới, hôn nhẹ lên môi: “Được rồi, không phải buồn. Ha ha, xem ra anh bảo hôm nay có việc cần bàn với bọn họ, chính là chuyện này đây hả? Uổng công rồi!”

Tôi cố gắng cười, trong lòng như lửa đốt, cần phải nói rõ không? Nên hay không? Nên hay không? Nên hay không?

Một bàn tay giơ ra trước mặt tôi: “Nhẫn đâu? Đưa cho em nào.”

Tôi sững người, móc chiếc nhẫn từ trong túi ra, đưa nguyên cả hộp cho cô ấy.

Cát Cát cầm lấy hộp đưa ra trước mặt, mở ra nhìn chăm chăm, lẩm bẩm: “Anh nghĩ làm sao vậy? Đúng là rất bất ngờ, em chưa chuẩn bị gì cả, nhanh quá... em rất vui, nhưng cũng có chút lo sợ.”

Tôi vẫn cười gượng, không thì biết nói gì?

Đừng sợ… − Không được!

Sợ thì thôi vậy… − Cũng không được!

Cát Cát cũng cười, hàm ý nụ cười của cô ấy và của tôi hoàn toàn khác nhau. Cô ấy giống như một đứa trẻ được cho kẹo, vui mừng nên lơ là, mất đi sự quan sát nhạy bén của mình hàng ngày, không để ý nụ cười của tôi đang rất miễn cưỡng, cứ đứng đó giằng xé tâm can một mình.

“Chúng mình mới bao lâu chứ? Anh không sợ em nghĩ hành động của anh chưa chín chắn sao? Anh không sợ em từ chối à?” Giọng điệu trêu đùa, Cát Cát chắp hai tay ra sau, nghiêng về phía trước híp mắt hỏi.

“Vậy... anh lại xem xét kế hoạch lâu dài một chút vậy?” Tôi tiếp lời không do dự, đây là kết quả mà tôi kỳ vọng, việc này phải lên kế hoạch lâu dài mới được.

“Ha ha… Xí!!!” Cát Cát ra sức bĩu môi, ngước mặt đứng thẳng người lên: “Còn nói không sợ, đúng là chết vẫn sĩ diện. Nhìn kìa, em mới nói không đồng ý, mặt anh đã xanh lét!”

...Mặt tôi không phải bây giờ mới xanh, từ nãy đã xanh rồi mà. Được, nương tử vẫn đang mải tập trung sự quan sát vào nét mặt này. Tôi tranh thủ phân vân cách dùng từ, nhưng không biết bắt đầu từ đâu, đành nghiêng người tìm thuốc lá hòng che giấu sự mất tự nhiên của mình.

“Anh này.” Cô ấy lại gọi tôi.

Miệng tôi ngậm điếu thuốc, tay cầm bật lửa đứng thẳng dậy nhìn cô ấy, vẻ mặt ngây ngô.

Cát Cát nhìn tôi buồn bực, giống như đang suy nghĩ điều gì, rồi đột nhiên bay qua ôm chầm tôi, tì cằm lên vai tôi thì thầm: “Bảo, em bây giờ... không thể đồng ý ngay, vì đường đột quá! Hơn nữa, bố mẹ em còn chưa gặp anh, em không thể tự gả mình như thế này chứ? Anh có hiểu đươc không?”

Tôi gật đầu lia lịa.

Cát Cát thẳng người lên, mặt đối mặt, hai tay ôm trọn khuôn mặt tôi, dùng ánh mắt nghịch ngợm khiêu khích trêu chọc: “Nhưng mà... chiếc nhẫn này em sẽ tạm giữ, tránh trường hợp trước khi em đồng ý anh mang đi đeo cho người khác. Ha ha ha… Không cho anh cơ hội hối hận!”

Lòng tôi lập tức nhẹ nhõm, cũng không rõ tại sao. Dù sao áp lực lúc nãy cũng đã tiêu tan, ôm chặt lấy Cát Cát: “Sao lại thế được, anh không tặng ai hết, cứ để chỗ em cả đời luôn.”

Cát Cát nhẹ nhàng nép sát vào lòng tôi, hai vai cười rung lên: “Hi hi, vậy còn được!!!”

Tôi bị hơi ấm và tiếng cười của cô ấy làm cho cảm động, nhưng cảm động không làm tôi mất lý trí, một kế hoạch vẹn toàn lóe ra, tôi ghé tai thì thầm dịu dàng: “Cát Cát, thế này nhé, nhẫn anh đưa cho em, đó có phải là lời hứa hoặc ước hẹn không, tùy em quyết định. Trước khi em suy nghĩ thấu đáo, hãy cứ xem đó là một món quà nhỏ, được không?”

Thế nào gọi là tùy cơ ứng biến? Thế nào gọi là túc trí đa mưu? Thế nào gọi là liệu việc như thần chứ? Ha ha ha... không được rồi, tôi phải tự bái phục mình mới được!

Những lời này đều giải quyết êm thấm mọi việc, em xem là món quà không vấn đề, em xem là nhẫn đính hôn anh cũng chấp nhận, đều không phải chuyện bây giờ. Hãy cứ yêu thêm một thời gian nữa, sau khi tình cảm được củng cố, bái kiến phụ mẫu hai nhà... bất kể thế nào trước mắt đã giải quyết xong sự hiểu lầm này, còn về chiếc nhẫn, cũng chẳng phải do tôi mua!

Quả nhiên Cát Cát cảm động, ngước lên nhìn tôi: “Em biết anh có thể hiểu mà, anh nhìn xem, như vậy chẳng phải rất tốt sao, cũng rất lãng mạn mà.” Vừa nói cô ấy từ từ nhắm mắt lại, nhón nhẹ gót chân...

Về phòng, nằm trên giường lại gửi tin nhắn trêu ghẹo nhau, tin nhắn cuối cùng của Cát Cát: “Tối nay em sẽ đeo nó đi ngủ. Bảo thối, anh biết không? Thật ra, trong lòng mỗi người con gái, từ nhỏ đã mơ tưởng đến cảnh một người con trai tay cầm nhẫn quỳ xuống cầu hôn mình. Nếu không phải ý trung nhân, chúng ta gọi đó là lãng mạn. Nếu là ý trung nhân, chúng ta gọi đó là hạnh phúc! Dù thế nào, em cũng vẫn sẽ đeo nó, anh hiểu mà, nhỉ? Ngủ ngon nhé, hôn anh.”

Tôi gác hai tay sau gáy, cố gắng, hết sức cố gắng nhớ lại. Tôi có cầm chiếc nhẫn, quỳ một gối xuống đâu? Cũng không hề hé răng: “Đồng ý lấy anh nhé”! Cô ngốc này nhìn thấy chiếc nhẫn thì vui quá quên cả trời đất, giờ lại vận dụng trí tưởng tượng của mình để hoàn thành mọi kỳ vọng.

Nhưng sao tôi lại vui như thế? Lúc nghe cô ấy nói: “Em sẽ đeo nó, anh hiểu mà.” Tôi đã vui niềm vui khi mình được công nhận? Khi hiểu lầm nảy sinh, tôi cũng thực sự muốn cô ấy nhận lời ấy nhỉ? Nếu cô ấy từ chối chắc tôi sẽ đau lòng lắm, lẽ nào trong tiềm thức tôi cũng đã chờ đợi đến màn cầu hôn này? Nếu không lúc nãy khi Cát Cát đeo chiếc nhẫn, vui mừng quay một vòng, trước khi chạy như bay lên tầng còn hôn vào môi tôi một cái, tại sao toàn thân tôi lại tràn ngập một cảm giác hạnh phúc đến thế? Từ lúc bị hiểu lầm đến giờ, sao tôi không hề có ý định phải thanh minh việc đó nhỉ...

Không lâu sau nghe tiếng thình thịch của Đại Khí mở cửa, thay giày, đẩy cửa xông vào phòng tôi, giọng rất hung hãn: “Nhẫn của tao đâu?”

Tôi đã có kế sách từ trước, bảo chiếc nhẫn bị Cát Cát lấy đi rồi. Đây là lần đầu tiên cô ấy trông thấy nhẫn cầu hôn, muốn chụp vài tấm ảnh cho lên blog. Con gái mà... nhìn thấy nhẫn lúc nào chẳng hưng phấn, có lẽ em gái của mày cũng mong đến ngày làm tân nương đây!

Đại Khí nghe xong thở dài, không biết làm gì hơn. Sau đó rất nhiệt tình đưa thuốc châm lửa cho tôi hút, dặn dò ngày mai Cát Cát trả nhẫn về thì tôi phải giữ cẩn thận, gặp thì trả luôn cho nó.

Tôi đồng ý tắp lự, trong lòng thì bảo: “Nhẫn kim cương còn trả cho mày? Thà mày cứ mơ ngày bóng đá Trung Quốc được cúp vàng WorldCup còn dễ thực hiện hơn. Tự làm thì tự chịu, cảm ơn mày đã cho không món quà cầu hôn nhé.”

*

Nói sao nhỉ, làm người không được vui quá hóa rồ, nếu không tiếp theo sẽ là vui quá hóa bi kịch.

Sáng hôm sau, Cát Cát vẫn dậy sớm làm đồ ăn sáng xong đi làm trước. Đại Khí sau khi thức dậy cứ một mực giục tôi đòi nhẫn về, tôi bảo dù sao cũng phải đợi tối cô ấy về chứ? Đại Khí bắt tôi gọi điện thoại, hỏi cô ấy có phải để trong phòng ngủ, tuyệt đối đừng để cô ấy mang lên công ty.

Tôi vào phòng lấy điện thoại nhấn số xong vứt qua cho Đại Khí, bảo nó nói chuyện. Bởi Cát Cát nghĩ chiếc nhẫn là của tôi, giờ nó bảo tôi lấy nhẫn về, làm sao tôi mở miệng được, làm cứ như tôi keo kiệt không tin tưởng người ta vậy.

Đại Khí giương mắt nhìn điện thoại do dự hồi lâu, bảo thôi cũng được, nhưng buổi tối nhất định phải lấy về cho nó.

Tôi cười. Biết ngay nó không dám gọi, sợ mở miệng không biết nói chuyện lại lộ chân tướng. Vừa định để điện thoại xuống mới phát hiện ra có tin nhắn, buổi sáng thức dậy tôi đã không chú ý.

Là Cát Cát, tôi nhìn thấy khoái trá, sao lại tâm đầu ý hợp vậy chứ! Nội dung: “Vị hôn phu chưa được người ta đồng ý kia ơi, em mang nhẫn lên công ty chơi nhé, làm mất thì em không chịu trách nhiệm đâu, hi hi.”

Vốn dĩ Cát Cát gửi đến đùa với tôi, đúng lúc tôi lấy ra trêu con lợn kia.

Vứt qua trước mặt Đại Khí: “Xem xem, em gái mày đấy, tao còn cách nào chứ?”

Đại Khí xem xong, đau khổ vò đầu bứt tai, bê cốc sữa đậu nành nốc một hơi hết sạch, đứng phắt dậy la toáng: “Đi làm!” Hét um lên xong cúi xuống nhìn tôi: “Mày đi không đấy?”

“Đi… đi chứ!” Tôi gật đầu vặn eo, không chọc nó tức, nhưng nhìn miệng nó vẫn còn vết sữa đậu nành trắng ởn, tôi che miệng giả vờ õng ẹo: “Anh ơi, lau sạch miệng đi đã, trông gợi tình quá!”

*

Tới công ty, nó làm việc nó tôi vào việc tôi, trên đường vô tình gặp chị Lai, thế là cùng nhau xem đề tài và bản thảo cho kỳ tiếp theo. Không gọi những người khác, chỉ có hai chúng tôi.

Vừa ngồi vào văn phòng bàn bạc được vài câu thì điện thoại reo, tôi nhích nửa mông lên lấy điện thoại, chị Lai ngồi bên hỏi: “Là vợ tôi hả?”

Tôi lắc đầu, nhìn số điện thoại suy ngẫm, số điện thoại này rất quen, trong phút chốc có chút mơ hồ.

Cũng chỉ trong 1 giây, tôi liền tỉnh ngộ − là số của Di Di! Sau sự việc uống say lần trước, tôi xóa số điện thoại của cô ta khỏi danh bạ, lúc đó Cát Cát còn hăm he: “Đừng có xóa trong điện thoại nhưng lại nhớ trong đầu...”

Đứng lên ra gần cửa sổ, chỉnh giọng một cách không tự nhiên, nhấn nghe: “Alo, ai vậy?”

Bên kia mấy giây không lên tiếng, sau đó một giọng nói bực bội nạt nộ rất quen thuộc vang lên: “Lại Bảo! Anh hỏi lại lần nữa ai vậy xem xem?”

Tôi không thoải mái − lại như thế! Luôn luôn nói với tôi bằng cái giọng ra lệnh, luôn là bộ dạng kẻ bề trên. Cô cho rằng đàn ông trên thế giới này chiều cô, dựa vào cái gì mà bắt tôi cũng chiều chứ?

Nhưng vướng chị Lai ngồi cạnh, tôi nghiêng qua phía cửa sổ một chút, cố gắng lấy giọng tự nhiên: “À, là cô hả, có việc gì? Tôi đang họp.”

“Họp gì mà họp? Mỗi lần tôi tìm anh đều bảo đang họp! Biến đi!” Giọng nói lạnh xương sống.

Tôi bực: “Cô gọi nhầm điện thoại rồi hả? Người mỗi lần cô tìm đều đang họp là tôi sao? Quen nhiều quá nhớ nhầm phải không?”

“Đừng giở trò!” Cô ta nổi giận: “Anh dám nói với tôi như thế?”

Tôi mặc kệ: “Rốt cuộc là có việc gì hay không?”

“Có!”

“Có thì nói đi.”

“Tôi không nói.”

Đồ thần kinh... tôi tắt điện thoại, lẩm bẩm mắng. Thở hắt ra một hơi dài, tự điều tiết cảm xúc quay sang cười với chị Lai, vừa định bước tới thì điện thoại lại reo.

Vẫn là cô ta.

Tôi nổi nóng, lửa bốc tới đầu rồi, chỉ muốn nhấn từ chối xong tắt máy quách cho xong. Nhưng trước mặt còn có gián điệp của Cát Cát, để tránh bị nghi ngờ một cách không cần thiết, vẫn phải nghe vậy.

Nghe thì nghe nhưng tôi không nói gì, chỉ áp vào tai. Tôi muốn xem cô ta còn giương oai múa võ mắng người khác đến bao giờ.

Bên kia the thé alo vài tiếng xong, giọng điệu hơi dịu xuống, nhưng vẫn rất ra uy: “Bảo, em nhất định phải gặp anh nói chuyện, khi nào anh có thời gian?”

“Xin lỗi, tôi không có thời gian.”

“Bởi vậy em mới hỏi anh khi nào anh có thời gian.”

“Không có thời gian”

“...Ồ vậy hả! Anh tưởng tôi không tìm được anh phải không?”

“Gì nữa không?”

“Được, anh đợi đấy!”

Điện thoại tắt, lồng ngực nhói lên một cái, chắc là do quá tức giận. Tôi không thể hiểu được rốt cuộc là chuyện gì, chẳng lẽ Di Di quyết không chịu để tôi được sống yên ổn? Hay lòng tự trọng bị tổn thương quá lớn khi tôi nói chia tay, nên sống chết muốn dằn vặt tôi?”

Quay lưng bước về chỗ ngồi, cứ nghĩ mình đang cười, nhìn chị Lai: “Được rồi, sếp Lai, lúc nãy chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ?”

Chị Lai nhìn tôi, nhếch miệng cười, vỗ vai tôi: “Là cô Di Di đó hả?”

Tôi gật đầu, không có gì phải giấu, cũng không giấu được. Tôi biết sắc mặt của tôi rất khó coi, mắt chắc hơi đỏ, tay chân hình như đang run, đều do quá bức xúc mà ra.

Giọng chị Lai đều đều: “Tôi đã bảo, cậu hãy cho cô ta cơ hội, để cô ta bộc phát sự tức tối này, có lẽ tâm lý sẽ lấy lại được sự cân bằng.”

Tôi ngồi thẳng lên: “Vấn đề là dựa vào cái gì chứ? Thứ nhất, không phải em nợ cô ta. Thứ hai, không phải em phụ bạc cô ta. Thứ ba, không phải em làm tổn thương cô ta! Chị vẫn chưa gặp người này, chỉ nghe mọi người nói nhưng chắc cũng biết cô ta như thế nào rồi chứ? Ai là người bị hại ở đây chứ?”

Chị Lai gật đầu: “Tôi biết... tôi biết, cả tình yêu đơn phương của cậu tôi cũng biết, tôi biết cậu cũng tức giận, cũng mất thăng bằng.”

...Con gái với nhau, đúng là không có gì gọi là bí mật. Cát Cát, em đợi đấy!

Chị Lai nhìn sắc mặt tôi thay đổi, cười nhẹ nhàng: “Ha ha, tôi không nói cho ai biết đâu, cậu đừng lo. Tôi đang nói với cậu về Di Di mà, không phải so đo với cô ta, nhanh chóng làm cô ta hết giận đi.”

Chị Lai nhìn tôi, cười một cách bình tĩnh, đi qua bàn làm việc lấy gói thuốc và bật lửa, rút ra một điếu đưa cho tôi, lại còn châm

lửa giúp.

“Lại Bảo, tôi biết cậu cũng rất tức giận, nhưng phải biết lùi một bước, nhường nhịn cô ta một chút, suy cho cùng Di Di cũng là con gái.” Nhìn tôi hút thuốc, chị Lai qua ngồi đối diện: “Việc gì rồi cũng qua, cậu đã thấy tình cảm giữa mình và cô ta đến mức không dám quay đầu nhìn lại rồi đúng không? Hà tất phải biến nó tồi tệ hơn nữa? Hơn nữa, người không hạnh phúc mới oán hận khi người khác hạnh phúc hơn họ, như Di Di vậy. Bây giờ cậu có Cát Cát, hạnh phúc hơn cô ta. Đúng không?”

...Cúi đầu hút thuốc, gật nhẹ, ngước lên cười, bỗng dưng cảm giác trong lòng rất thanh thản. Nhìn chị Lai tôi thật lòng nghĩ: bà chị này đúng là có tố chất làm chị.

Hết giờ làm nhận được điện thoại của Phó Dụ, bảo rằng hết giờ làm nó không có việc gì, cùng về với tôi, tìm Đại Khí bàn bạc chuyện dì Triệu về. Vì suy cho cùng sau khi Đại Khí về nước hai mẹ con vẫn chưa gặp nhau, kiểu gì cũng phải làm bữa tiệc đoàn viên chẳng hạn.

Nói rất đúng, tôi ủng hộ. Bảo lão Phó qua công ty đón tôi, sau đó cùng đón Cát Cát về. Lão Phó bảo được nhưng trên đường tôi phải ngồi ghế lái phụ, không được ngồi sau với Cát Cát, tránh làm bẩn ghế sau.

Cười chửi nó vài câu rồi tắt điện thoại, gửi tin nhắn cho Cát Cát bảo cô ấy đợi, có xe đến đón.

Đón xong Cát Cát, ba người cùng về nhà. Trên đường tìm lý do khớp khẩu cung với Cát Cát, nói cô ấy đến công ty tìm chị Lai đúng lúc lão Phó đến, thế là cùng về nhà.

Lão Phó lắc đầu cười đau khổ: “Bọn mày cả ngày như thế này không mệt hả, nói thẳng với Đại Khí có phải hơn không.”

Tôi bèn kể cho lão Phó kế hoạch công khai của mình, kế hoạch này Cát Cát cũng nghe lần đầu tiên, nhưng tôi đã ấp ủ từ lâu.

Kế hoạch thật ra rất đơn giản. Trước tiên bảo Cát Cát nói riêng với Đại Khí, tiết lộ rằng cô ấy có chút thích tôi, kể lể rằng bình thường tôi chăm sóc và quan tâm tỉ mỉ đến cô ấy, khiến cô ấy thấy ấm áp như mùa xuân, dần dần nảy sinh sự dựa dẫm, rố từ ấn tượng tốt biến thành tình ý...

Bị lão Phó cho mấy đấm, nhưng tôi ý chí kiên cường vẫn tiếp tục: Cát Cát mà nói với Đại Khí chắc thái độ của nó không đến nỗi phủ định liên tục. Quen nhau bao nhiêu năm nay nó biết tôi không phải hạng người xấu xa, nhưng nó sẽ cũng có chút không an tâm. Tất nhiên thôi vì đó là thái độ có trách nhiệm với em gái, bởi vậy chắc chắn sẽ tìm tôi nói chuyện. Không thể nói trực tiếp, nó sẽ vòng vo hỏi tôi lý tưởng, thái độ với tình yêu và hôn nhân bla bla… tôi chắc chắn sẽ hoan hỉ với nó, tích cực thể hiện thái độ hướng thiện, tinh thần cố gắng phấn đấu, có trách nhiệm với tình yêu và hôn nhân, thái độ chung thủy yêu một người suốt đời suốt kiếp, làm nó tin tôi là người đáng tin tưởng, mẫu người chồng lý tưởng.

Lại lần nữa lão Phó và Cát Cát giả vờ nôn rồi cho mấy đấm, tôi kiên cường tiếp tục suy tính: Đại Khí nghe xong cũng yên tâm phần nào, bởi tôi sẽ biểu hiện rất thành thật, uống rượu xong thường phun ra lời thật mà. Sau đó nó sẽ cảnh giác hé lộ từng chút, hỏi tôi có cảm giác gì với Cát Cát không. Tôi sẽ giả vờ vô cùng bất ngờ, sau đó đăm chiêu, bảo với Đại Khí rằng việc này rất phức tạp, thật ra tôi cũng có cảm tình với Cát Cát nhưng vì cô ấy là em gái nó, nên không dám manh động. Giờ thì phiền phức rồi, Cát Cát đã biểu hiện tình cảm với tôi, tôi cũng không thể làm tổn thương cô ấy, làm như thế sau này nhìn mặt nhau thế nào? Nhưng nếu như chấp nhận, vậy thì đó phải là chuyện ăn đời ở kiếp, nếu không cũng đồng nghĩa với việc không thể làm bạn với Đại Khí tiếp được nữa...

Bị đánh túi bụi, tôi vẫn tiếp tục nói: Đại Khí nghe xong tất nhiên sẽ vui mừng, tự cho mình thông minh, nói rằng không sai, nếu từ chối sẽ làm tổn thương cô ấy, nếu thành thì đúng là chuyện trăm năm, nếu không đến bạn cũng mất! Nó sẽ cho rằng như thế này là giành hạnh phúc cho em gái nó, hơn nữa dựa vào tài trí thông minh của nó ép tôi đến đường cùng. Tôi sẽ suy nghĩ cặn kẽ lần nữa, không nói gì, sau đó ánh mắt kiên định cụng ly với Đại Khí, bảo rằng tôi đối với Cát Cát không chỉ có tình yêu mà còn có một phần trách nhiệm, vì suy cho cùng cũng là em gái tôi, vì vậy tôi chấp nhận. Hơn nữa nhất định sẽ đối xử thật tốt với cô ấy. Nếu cô ấy tìm được hạnh phúc mới rồi rời xa tôi thì cũng không còn cách nào khác, tôi không cản, nhưng tôi tuyệt đối không rời xa cô ấy! Đại Khí chắc chắn sẽ rất cảm động, bọn tôi sẽ nắm chặt tay nhau nói những lời tâm can...

Kể xong tôi ngẩng đầu ưỡn ngực trịnh trọng, nhìn ra ngoài cửa xe, tự thấy mình thật vĩ đại. Lão Phó bấm còi bíp bíp bíp inh ỏi thể hiện sự tán đồng. Cát Cát nghe xong những lời tôi nói cũng cảm động, mặt đỏ ửng, nhưng vẫn cứng đầu nhõng nhẽo: “Tại sao lại là em tìm anh ấy nói trước mà không phải là anh chứ?”

“Ngốc à? Nếu anh nói chắc chắn chưa há mồm nổi mấy câu đã bị anh em thiêu sống rồi, em nói nó mới cảm thấy chuyện này đáng tin.”

Phó Dụ vừa lái xe vừa lắc đầu than thở: “Đúng là biết người biết ta nhỉ, Đại Khí chắc chắn không thoát nổi, nếu tao là Đại Khí chắc chắn cũng rơi vào cái bẫy này. Cũng may tao không có em gái…”

*

Gần về đến nhà thì nhận được tin nhắn, là Đàm Đôn gửi đến, nội dung rất kỳ lạ: “Đang ở đâu? Đừng…”

Đây căn bản không phải tiếng người, chắc say rồi? Không để ý, có việc nó sẽ gọi.

Từ nhà xe đi thang máy lên, biết Đại Khí có nhà, lão Phó nhanh chân chạy đến bấm chuông một cách có nhịp điệu, tôi đẩy nó một cái: “Mày đánh nhạc hả?”

Cửa mở, Đại Khí ngạc nhiên: “Ái chà, tình hình gì đây? Ba người mày về chung cùng nhau là sao?”

Lão Phó giơ bàn tay gấu ra đẩy Đại Khí sang bên, cúi người làm động tác xin mời. Cát Cát cười tươi tắn bước vào, tôi dùng tay làm kiểu đặt súng để trước ngực, làm vệ sĩ đi theo sau.

Vừa thay giày, sau cửa xuất hiện một bóng người, là Đàm Đôn. Thấy tôi nó cười to một cách khoa trương, hai tay hai chân nhảy chồm qua, hét to nhiệt liệt hoan nghênh xong ôm lấy tôi, ghé tai tôi nói nhỏ: “Sao lại còn về cùng nhau thế?”

Tôi nhìn nó ngơ ngác không hiểu, trợn tròn mắt nhìn nó, thay giày xong cùng bước vào phòng khách, đến cửa vô tình đưa mắt quét một lượt qua phòng khách − Ái chà, còn có người khác. Trên sô-pha còn có hai người đẹp, nhìn kỹ, một là Tiêu Tiêu, ha ha, lão Đàm còn mang cả vợ nó sang, hiếm thấy! Một nữa là, sao nhìn quen thế...

Di Di!

Tôi thấy cả người mình đông cứng hóa đá, tâm thần phân liệt, vụn vỡ rơi lả tả xuống đất.

Lão Phó cũng nhìn thấy, phản ứng đầu tiên là kéo Cát Cát ra sau lưng. Cát Cát cũng thấy không bình thường, nhưng cô ấy chưa nhận ra được ai, vì suy cho cùng lúc trước chỉ nhìn qua ảnh mà thôi.

“Cô ta sao lại đến đây?” Tôi hơi nghiêng người hỏi Đàm Đôn.

Không ngờ Đại Khí nghe thấy, nhích qua giải thích: “À, Di Di gọi cho tao hỏi mày đang ở đâu, nói chỗ cô ấy còn một ít đồ của mày, muốn mang trả lại, tao bảo cô ấy mang đến đây. Không sao chứ?” Nhìn mặt tôi khó coi, nó khoác vai nói: “Đừng có dùng gương mặt như vậy, có gì nói rõ ràng với nhau, nếu có thể làm bạn được càng tốt, không thể làm bạn thì dứt khoát một cách rõ ràng, đúng không?”

Tôi bực bội. Đại Khí muốn tốt cho tôi, nhưng nó làm sao biết trong này có bao nhiêu là rắc rối!

Đàm Đôn nhích qua nhỏ giọng: “Di Di đến tìm Tiêu Tiêu, muốn cùng qua chỗ mày, tao sợ có chuyện nên đi theo đến. Muốn gửi tin nhắn cho mày, bảo mày đừng về, mới gửi có một nửa thì Tiêu Tiêu nhào qua giật điện thoại, tao nhớ đã nhấn gửi cho mày rồi mà. Mày xem không hiểu hả?”

Tôi nhớ lại tin nhắn đó, gửi nửa chừng như vậy, có ma hiểu được! Trách là trách tôi, lúc ấy chịu khó động não. Mà cũng không được, Di Di đã tìm đến đây, tôi không về cũng không trốn đâu được...

Đang nghĩ, Đại Khí đi qua đẩy tôi vào phòng khách, hai cô ngồi bên kia cũng đứng lên, Tiêu Tiêu mặt lạnh như tiền, còn Di Di vẻ mặt vô cùng đắc ý.

Tôi nhìn Cát Cát cười: “Nhóc à, lên gác đi, bọn anh có chút việc!” Vừa nói vừa nháy mắt với lão Phó.

Lão Phó lập tức hiểu ra ngay: “Đi đi, người lớn nói chuyện, trẻ con đừng quấy rầy.”

Cát Cát lúc này đã hiểu ra mọi chuyện, nhìn tôi hậm hực. Tôi vội vàng nháy 5 - 6 cái với cô ấy, muốn nói với cô ấy rằng trường hợp này đừng gây sự, anh Đại Khí của em còn ở đây!

Đại Khí không biết chuyện gì nhưng cũng thấy tình cảnh này em gái của nó cũng nên tránh đi, nên bảo Cát Cát lên lầu. Cát Cát nhìn một lượt mọi người trong phòng khách, rồi lon ton chạy lên lầu, bước chân nặng chình chịch.

Thùng thuốc nổ này tránh đi, tôi thấy yên tâm hơn rất nhiều, hơn nữa Di Di cũng không động tĩnh, chắc cũng chưa nhận ra Cát Cát, may quá. Tiếp theo phải làm là có gì nói nhanh, nói xong tiễn khách.

Tất cả ngồi xuống.

Di Di cười rất ngọt ngào, gật đầu chào lão Phó: “Anh Phó cũng đến hả? Lâu quá không gặp.”

Lão Phó sững người. Quen nhau lâu như vậy, Di Di có bao giờ lễ phép với đám bạn của tôi? Đây chẳng phải sống mà nhìn thấy ma sao, ai mà thích nghi cho được.

Toàn thân tôi nổi cả da gà, đằng hắng một tiếng, nhìn thẳng phe địch: “Cô đến tìm rốt cuộc là có chuyện gì?”

Di Di hình như giật mình, cúi mặt xuống không dám nhìn tôi, bộ dạng như bị ai dọa nạt, đáng thương.

Tiêu Tiêu đứng bên cạnh nhìn thấy, bực bội: “Lại Bảo, anh làm gì thế? Anh không thể dịu dàng một chút sao? Dù sao hai người cũng từng với nhau, anh làm sao mà máu lạnh như vậy?”

Lão Phó cười, Đàm Đôn cũng cười, đều nhìn tôi. Chỉ có Đại Khí ngồi ngây ra.

Tôi nhìn qua trái, lại nhìn qua phải, cũng bực mình cười, rút thuốc ra cho những tên còn lại, quay sang bảo Phó Dụ đốt thuốc hộ, hít một hơi rồi phun ra: “Phù… Di Di, cô đừng chơi kiểu này nữa được không? Cô bảo xem mấy người này, ngoài Đại Khí và Tiêu Tiêu, ai chẳng biết cô là hạng người như thế nào? Cô đừng làm như thể mấy nhân vật nữ phản diện trong phim Hàn Quốc, được không?”

Di Di đỏ mặt, nhanh chóng bình tĩnh, lập tức thẳng người ngẩng đầu lên, khoanh hai tay trước ngực nhìn tôi cười.

Tôi cố gắng nhẫn nại, cười lại: “Sao nào, cô đến rốt cuộc là việc gì?”

Tên mập chết tiệt Đại Khí không biết nội tình, cảm giác không khí không được tốt, nói giúp hòa giải: “Người ta mang đồ đến cho mày.”

“Vậy đồ đâu?” Người khác không biết chẳng lẽ tôi cũng không biết? Tôi có gì ở chỗ cô ta chứ? Đến cô ta sống ở đâu tôi còn không biết.

“Quên mang rồi!” Di Di nhìn tôi, trả lời rất thẳng thắn.

Đây chẳng phải là kiếm cớ sao? Tôi thật không hiểu được cô ta muốn làm gì... hoặc là cô ta thật ra cũng chẳng muốn làm gì, chỉ đến làm tôi khó coi thôi.

“Di Di, tôi thật sự thấy cứ dai dẳng thế này hoài chẳng có nghĩa lý gì…” Tôi hít sâu, bình tĩnh, giọng đều đều: “Chẳng phải cô muốn gặp tôi nói chuyện sao? Bây giờ thì được rồi, đúng lúc có thêm vài người làm chứng, nói đi.”

Di Di nhìn qua Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu gật đầu khích lệ − thật không hiểu cô ta bị Di Di cho uống thứ gì, cứ một mực đứng về phe địch.

“Nói đi!” Tiêu Tiêu nhướng mày.

“Nói đi!” Đàm Đôn nhích nửa mông, mặt mày hớn hở như đi xem kịch.

“Nói đi!” Lão Phó nhìn tôi và Di Di khó hiểu, nó không biết gì cả, tình hình này nó còn cảm thấy hoang đường hơn cả tôi.

Đại Khí hết nhìn phải rồi nhìn trái, vẻ mặt ngơ ngẩn.

Không khí như đông lại, không ai nói chuyện, chỉ lần lượt nhìn nhau, giống như thời gian trôi chậm lại vậy.

“Nói... cái gì?” Vẫn là người ngoài cuộc Đại Khí mở miệng trước, phá tan sự im lặng.

Tôi nhìn Di Di, dụi điếu thuốc vào gạt tàn, một lần không tắt hẳn, tôi lại cẩn thận dụi lần nữa: “Chúng ta chia tay rồi, cũng không thể làm bạn. Giờ chúng ta là người không liên quan đến nhau, đã không dính dáng đến nhau thì không nên có bất cứ liên hệ nào, cô thấy...”

Chưa dứt lời đã bị giọng điệu đả kích của Di Di chen ngang: “Ha ha..” lúc tôi ngước lên nhìn qua, cô ta đang cười nhạt: “Chia tay? Chúng ta yêu nhau sao? Anh không sao đấy chứ?”

Vẻ mặt khó coi, cảm xúc đột nhiên thấy khó chịu, tôi cúi xuống tiếp tục dụi thuốc, không biết phải nói lại như thế nào.

Nhưng miệng lưỡi cô ta không dừng lại: “Chẳng qua chỉ là lên giường với nhau thôi, chứ yêu đương gì chứ? Anh xứng làm bạn trai tôi không? Lúc anh nói chia tay tôi đã cười tý sặc. Chúng ta tính ra quen nhau được bao lâu, rảnh thì đi chơi với nhau, tôi nhớ mình đã từng nói rất rõ ràng với anh rồi mà? Mấy năm nay tôi cũng thay mấy người yêu, nhưng trước giờ chưa bao giờ coi anh là người yêu tôi cả.”

Tàn thuốc tôi dụi nát tươm, tay cứ đưa qua đưa lại trong cái gạt tàn, tàn thuốc bay lên, cảm thấy bụng của mình nhíu lại. Đau quá! Lửa hận bốc lên bừng bừng, như sắp bị nổ tung ra.

Ngước lên nhìn Di Di lạnh lùng, cảm thấy Đàm Đôn và Đại Khí đều đang nhìn tôi, ánh mắt rất kỳ lạ. Phó Dụ nhìn Di Di, ánh mắt giận dữ. Tiêu Tiêu quay sang nhìn người mà cô ta vẫn gọi là chị em ngồi bên cạnh, ngả người ra phía sau, gương mặt kinh ngạc.

Tôi hết chịu đựng được nữa, giơ tay chỉ: “Đúng, chúng ta không hề yêu nhau! Vậy bây giờ cô muốn gì? Tôi nói chia tay cô, cô còn đeo bám không thôi làm gì?”

“Ha ha!” Di Di ngước mắt lên nhìn tôi hậm hực: “Không yêu nhau thì chia tay nỗi gì? Không có chia tay thì làm gì có chuyện chia tay xong tôi đeo bám anh? Tôi đeo bám anh sao? Tôi là muốn trả thù anh, anh là cái thá gì chứ? Anh nói gì thì mọi chuyện sẽ như vậy sao? Anh nói không liên lạc là không liên lạc sao? Anh bảo không liên quan là không liên quan sao? Anh dám ra lệnh cho tôi hả?”

“Vậy rốt cuộc cô muốn gì? Chẳng phải cô muốn báo thù sao? Vậy thì báo thù đi. Cô thấy kiểu báo thù này có ý nghĩa hả?” Tôi hét to, muốn phát điên.

“Rất có ý nghĩa…” Giọng điệu Di Di giảm xuống, dựa hẳn người vào thành sô-pha, nhìn tôi với anh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống: “Tôi thấy rất có ý nghĩa!”

Tôi bất chợt muốn đập phá tất cả mọi thứ trên bàn.

Không ai nói gì. Đại Khí gần như mơ hồ, hỗn loạn. Tiêu Tiêu nhìn Di Di giận dữ, ngồi nhích qua một bên cách Di Di một khoảng; Đàm Đôn cúi xuống không nói gì, bô dạng ngạo mạn lạnh lùng của Di Di nó đã quá quen.

“Di Di, tôi nói có thể hơi khó nghe. Cô cứ như thế này, với Lại Bảo mà nói, có phần ép người quá đáng, đối với bản thân cô mà nói, có phần trơ tráo.” Lão Phó nhìn Di Di vô cảm.

“Ở đây không có chỗ cho anh nói chuyện?” Di Di liếc lão Phó lạnh như băng: “Anh là cái thá gì chứ?”

Phó Dụ cười, cười rất nhạt: “Sao cô biết tôi là cái thá? Trước đây, tôi, à không, chúng tôi nghĩ rằng cô là người yêu của Lại Bảo, nên mới nể mặt cô một chút, không thèm so đo với hạng người như cô. Giờ cô chẳng là gì cả, còn ở đây hàm hồ, tôi có hàng vạn lý do xách cổ cô ném ra khỏi đây, biết không hả? Cô nghĩ cô là thứ gì chứ?”

Di Di giật mình, có lẽ cô ta không ngờ trong mắt cô ta lão Phó là người ít nói, lại có thể nói ra những lời tàn nhẫn như vậy. Nhưng ngay lập tức lại dùng giọng điệu kỳ quái đối phó: “Ha! Tôi là cái gì thì cũng hơn anh, người yêu bỏ đi mất, anh vật vã khác gì thằng điên, sống dở chết dở. Đến bạn gái của mình còn không giữ được, còn dám mạnh mồm dạy bảo tôi? Anh đủ tư cách sao?”

...Những lời này quả là tàn nhẫn, cô ta dám nhắc đến người yêu mà lão Phó rất nặng tình khi xưa, nhưng đã bỏ đi không một lời từ biệt, từ đó cũng mang theo luôn một mảnh tâm hồn nó. Tôi căng thẳng nhìn sang, chỉ sợ lão Phó mất bình tĩnh. Liếc qua, nó đang nghiến răng, mắt bốc lửa, người căng ra, nhưng ngồi đó không động đậy.

“Di Di, quá đủ rồi! Cô qua đây nói chuyện hay cãi nhau hả?” Đàm Đôn không nhịn được, cuối cùng cũng mở miệng, mặc dù cố gắng cười gượng gạo, nhưng ánh mắt có phần phẫn nộ.

“Tôi khinh bỉ anh nhất!” Di Di không nể mặt Đàm Đôn, quay ngoắt lại: “Nhìn thấy gái đẹp mặt mày hớn hở, sao không thử soi gương xem mình chất lượng ra sao. Anh nói xem, lúc trước lần nào đi ăn chung anh không lân la cùng gái đẹp? Anh nhớ lại xem có lần nào tôi trông thấy bản mặt anh mà thấy vui vẻ không?”

Tiêu Tiêu ngồi cạnh vẻ bất mãn: “Cô nói gì vậy? Di Di, sao cô lại là loại người này chứ?”

Lão Đàm không cười nữa, nhưng cũng không tiếp lời, kéo tay Tiêu Tiêu từ bên cạnh Di Di sang, ngồi lên đùi nó, miệng sát vào tai Tiêu Tiêu: “Được rồi, được rồi, không cần nói nữa, không đáng!”

Tiêu Tiêu nhìn nó mắt như muốn phi đao: “Anh đừng tưởng em không hiểu cô ta nói gì! Đợi lát nữa xem anh giải thích cho em thế nào!”

Di Di rất đắc ý cười to, vừa cười vừa vỗ tay.

Đại Khí đập mạnh xuống bàn: “Đây rốt cuộc là chuyện gì.”

Đàm Đôn lập tức lấy tay chỉ Đại Khí, vừa chỉ vừa làm mặt dữ. Tôi cũng liếc qua nó, Đại Khí lập tức hiểu ra vấn đề, chính nó gọi Di Di đến, tạm thời không bực bội nữa.

“Lại Bảo, thấy chưa? Anh hối hận đã đắc tội với tôi chưa?” Di Di cười: “Vẫn câu nói đó, chỉ có tôi bỏ người khác, dựa vào loại người như anh mà dám bỏ tôi? Tôi có thể cho anh sống an nhàn sao?”

Cuối cùng, lão Phó không nhịn được, mặc dù đã cố gắng nén giận không nói bậy bạ, lão Đàm cũng tham gia, làm sao để hạ nhục người khác thì làm vậy, Tiêu Tiêu cũng giúp phu quân phản công... Di Di đấu khẩu với cả bọn, không hề lo sợ. Đột nhiên tôi nhớ đến lời của chị Lai – “cô ta ấm ức trong bụng, không so đo với cô ta việc này, nhanh chóng làm cô ta bớt giận.”

Ngước lên nhìn qua một lượt, hét to một tiếng: “Đừng cãi nhau nữa!”

Lập tức im lặng, nhìn tôi.

Tôi nhắm mắt thở hắt ra một hơi, nhìn Di Di: “Tôi biết cô không thoải mái, cảm xúc của cô đang mất thăng bằng. Chẳng phải muốn trả thù sao? Thế này đã vui chưa? Nếu chưa thì tùy cô nghĩ ra một cách trả thù tôi, có thể làm cho cô hết bực tức, nếu tôi có thể làm được tôi chắc chắn sẽ làm, ok?”

Di Di nhìn tôi, ngạc nhiên, cười ẩn ý: “Được thôi, tôi nghĩ xem, ừ... thế này đi, từ hôm nay anh làm người yêu tôi, đối xử tốt với tôi như xưa. Thời hạn không ấn định, đến khi tôi chán và bỏ anh, hai chúng ta coi như hết. Anh đồng ý không?”

...Tôi đã chán ngấy lên tận cổ người đang ngồi trước mặt, người mà trước đây tôi từng thích, từng cảm thấy cô ta xinh đẹp quyến rũ. Không phải tôi có mới nới cũ, bây giờ trong mắt tôi, bất kỳ hành động biểu hiện nào của cô ta, tôi đều thấy xấu xa và tệ hại.

Không ai nói gì, chỉ đưa mắt nhìn tôi. Tôi đưa ra điều kiện cho Di Di trước, giờ cô ta ra điều kiện ngược lại, nhưng làm sao tôi đồng ý cho được?

“Không − thể − nào!”

Tiếng nói đó không phải phát ra từ những người ngồi xung quanh tôi, mà là sau lưng, phía xa xa.

Tất cả mọi người quay sang hướng phát ra tiếng nói, tôi tin mọi người ai cũng đoán được đó là ai. Không sai, là Cát Cát đứng vịn cầu thang, đang nhìn xuống.

Tôi, Đàm Đôn và lão Phó sau phút kinh ngạc lại chuyển thành căng thẳng. Cát Cát xuất hiện, cục diện càng trở nên phức tạp − Tiêu Tiêu và Đại Khí mắt tròn mắt dẹt, Di Di cũng ngạc nhiên chẳng kém.

Cát Cát từ trên cầu thang bước xuống, từng bước chậm rãi, hai tay chắp sau lưng, nét mặt hoan hỉ, ánh mắt nhìn từng người, lúc nhìn qua tôi còn nghịch ngợm nháy mắt một cái, đi thẳng đến phòng khách, lượn một vòng xong ra đứng bên cạnh tôi.

“Này này, em làm gì vậy?” Mặt Đại Khí càng kinh ngạc, từ nãy đến giờ nó như bị che trong mây mù, giờ có lẽ càng khó hiểu hơn.

Nhưng câu này hỏi rất đúng, tôi cũng muốn biết, cô ấy muốn làm gì? Tuyệt đối đừng nói bậy...

Di Di nhìn Cát Cát, bĩu môi khinh khỉnh: “Cô là ai? Dám quyết định thay Lại Bảo?”

Cát Cát vẫn tít mắt cười: “Cô là Di Di phải không? Cô không biết tôi sao?”

Di Di ngây người, nhíu mày nhìn mặt đối phương, nét mặt phút chốc như hiểu ra: “Ha ha… cô là cái gì Cát.”

“Đúng, Trần Cát Cát, xin chào!” Cát Cát gật đầu chào.

Di Di vẫn chưa hiểu ra hết, nhìn Cát Cát, lại quay sang nhìn tôi, lại nhìn Đại Khí, sau cùng nhún vai cười: “A ha, ái chà, giờ mới hiểu, hóa ra còn có một tầng quan hệ này sao?”

Đại Khí hoàn toàn mông lung, nhìn Cát Cát trân trân, nó nghĩ em gái nó đang trượng nghĩa ra tay giúp tôi!

Tôi quả thật rất căng thẳng, len lén kéo Cát Cát một cái, nhưng bị cô ấy đẩy ra.

Quay đầu sang nhìn Đàm Đôn, mặt nó như sắp chết đang nhìn tôi, ánh mắt như muốn nói: “Đứt − rồi!”

Ai mà ngờ được, lúc này chết không chết, mà chuông cửa lại reo!

Những sợi dây thần kinh của tôi căng hơn đây đàn, tiếng động này làm tôi quá sợ hãi, còn nhân vật nào nữa chứ?