Phần Kết
Kallenberg thấm thấm trán bằng một chiếc mùi xoa lụa có ghi chữ đầu tên ông.
Trong nhà thờ nóng chết người và mùi hương làm ông khó chịu muốn nôn. Với đám cưới thứ tám này, ông đã đuổi sát nút nhà giữ kỷ lục thế giới cùng loại, ông Gustave Bambilt quá cố, người đã từng tái hôn mười một phen. Ông nhớ lại cái sự nhảy cầu đã làm cho ông ta thiệt mạng ở New York trong bể bơi của tầng gác thứ sáu mươi, ngày ông ta ly dị với Nut. Ông cũng khó chịu sống lại cái cảnh không thú vị cho lắm, trong đó Socrate, kẻ đối thủ thân thiết lâu đời của ông đã trở thành vị anh hùng của một ngày bá láp “Người đàn ông với bông hồng”.
Có điều bây giờ còn lại gì của “Người đàn ông với bông hồng” nhỉ? Ông ta đã nằm từ một năm nay ở ngoài khơi các bờ biển Hy Lạp, dưới sâu một nghìn năm trăm mét. Bà vợ góa của ông từ chối người ta làm một toan tính thứ hai để vớt cái xác máy bay được dùng làm áo quan của ông. Các nhà chức trách tôn trọng nỗi buồn của bà và đã nghiêng mình trước ý nguyện ấy! Vậy là số phận đã trả lại cho biển cái đã từ biển sinh ra, sống nhờ vào biển, tập hợp trong cái chết ở trong cuộc đời họ: bà mẹ, đứa con trai và đứa con trai của đứa con trai. Hệ động vật ở đáy biển thừa nhận họ ở tại đấy. Tất cả những điều đó thật rất đáng nản lòng. Đôi phen, khi “Con yêu râu xanh” nhớ đến cái dây chuyền lì lợm của những tang tóc bi thảm đó, ông buồn rầu gật gù, nhưng ngoài ý ông, cũng không khỏi không thoáng phác ra một nụ cười chóng vánh ở trên môi. Dẫu thế nào ông vẫn sống trơ trơ ra đó, khỏe mạnh! Ông không dại cho phép những ý nghĩ rầu rĩ đó xâm chiếm đầu óc ông và quấy đảo sự tiêu hóa của ông. Ông vẫn có sự ngon miệng của con cọp lớn, uống như rồng hút nước và tiếp tục thu nhặt những tài sản thần kỳ, gậm nhấm dần dần đế quốc tài chính của Médée Mikolofides, bà mẹ vợ cũ của ông. Gần tám mươi tuổi, bà vẫn chưa chịu chết cho, cự tuyệt trao tay nối nghiệp, bám víu lấy cuộc sống, đầu độc tất cả mọi người bằng cái sự trường thọ khả nghi của bà.
Kallenberg đưa mắt nhìn cái hình dáng xinh đẹp của người đàn bà trong một phút nữa sẽ trở thành vợ ông. Tuy cao và thon mảnh, chị có vẻ như nhỏ nhoi ở bên cạnh ông. Nhìn từ xa, cặp vợ chồng gợi đến một ông bố quan tâm đi đón con gái bé của mình ở trường về và âu yếm cầm lấy tay nó. Để làm lễ cho cuộc cưới, Tổng giám mục không thể nào làm kém hơn là cử đến đảo Ixion vị đại biểu đáng kể nhất của ngài, Tăng viện trưởng Halirrhotios, đặc biệt từ Istanbul bay đến. Với nhiều tiền bạc ở một phía này và chút ít thiện chí phía bên kia thì những sự xếp đặt vẫn cứ luôn luôn là có thể làm được với những bày tôi của Chúa. Sẽ trở thành Pháp học ở trong biên niên sử tôn giáo, một sắc lệnh đã quy định rằng Kallenberg, do việc góa bụa, được tìm lại thấy sự trinh bạch của người chưa vợ.
Một cách nào đó, cái chết của Irène đã gỡ cho ông hết sạch các cuộc ly dị trước đây.
- Con cú già ở đằng kia là ai thế? - Dodino chỉ vào một ông già gầy gò, sọ hói bóng nhoáng, hỏi Raph Dun có vẻ ngạc nhiên.
- Không đùa chứ, cậu không biết ư? Đó là cố vấn tử vi ngày xưa của Satrapoulos đây!
- Khốn khổ! Chắc là không ăn thua. Vào địa vị con khỉ ấy, tớ phải nghi ngờ.
- Xì... Hình như hắn sử dụng cả việc bói toán của lão.
- Muốn gì thì các dân ấy đều điên cả. Chà! Nếu mà họ biết cô bói của tớ nhỉ! Còn cô vợ chưa cưới của cậu, cái tên săn đuổi hồi môn kinh tởm này!
- Maria ấy à? Không thấy từ ngày bố nó chết... Không phải loại tớ thích... Tiền có hay thật đấy, nhưng không nên trả quá đắt cho nó! Ghê... Sống hết đời với cái khúc giò ấy hả cậu!
- Lịch sự một chút. Đừng có làm bộ õng ẹo cảnh vẻ đi!
- Cậu thấy cô dâu hí hửng nhỉ? Đó thật là một mẹ không lỡ dịp bao giờ cả!
- Ả không còn phải là tập sự nữa đâu!
- Cái gì làm cho cậu liếc người đẹp của tớ thế?
- Không gì cả. Đường kính của cây nến ả đang cầm trong tay. Cậu có thấy không?
- Chớ có mơ tưởng đi!
- Cậu nói đúng, nên biết điều...
- Con đĩ bỉ ổi này! - Raph tủm tỉm cười - Ít ra, cậu ấy, cậu không có thay đổi gì.
- Kia, không!... Cuộc sống tiếp tục mà!
Một cậu bé phục lễ lắc một quả chuông con báo hiệu ba lần trao nhẫn cưới.
Trong bầu im lặng gần như hoàn toàn, Tăng viện trưởng Halirrhotios kín đáo dặng hắng. Bây giờ ông sắp đọc công thức xác nhận làm cho người thiếu phụ trở thành vợ thứ tám của Herman Kallenberg.
Giọng trầm, thấp tuyệt diệu của ông uy nghi cất lên dưới những vòm uốn cong của nhà thờ, trau chuốt câu nghi lễ của Nhà thờ chính giáo.
“Kẻ bày tôi Chúa, Herman được gắn bó bằng sợi dây hôn nhân với kẻ bày tôi Chúa, Peggy. Nhân danh Cha, Con và Thánh Thần”.
HẾT