Chương 36
Chiều ngày thứ ba, người ta dò ra được xác máy bay. Khi Socrate biết tin này, ông đang ngồi trong máy bay riêng của ông đi Bồ Đào Nha. Ông trả lời với người phục vụ đưa bức điện cho ông rằng người này hãy làm mọi việc để lấy lên càng nhanh càng tốt chiếc Bonanza. Ông yên chí là Achille không có ở trong đó. Việc người ta chưa tìm thấy anh không có nghĩa là dứt khoát đã chết. Nhiều người gặp lại đã có thể sống ở ngoài khơi đến hai tuần, không ăn không uống, trong những điều kiện khí tượng còn tồi hơn thế này nhiều.
Kallenberg thấy Médée Mikolofides ngày càng giống một con kỳ đà. Trong bộ mặt nhăn nheo và chết cứng của bà lão, chỉ còn hai mắt vẫn là cảnh giác tuy có lúc chúng hình như cho cụp xuống một lớp màng che đi biểu hiện rủa chúng. Sau khi phải chạy chọt khốn đốn để có được cuộc gặp này, “Con yêu râu xanh” đã được tiếp đón không có gì lạnh nhạt hơn thế nữa.
Phải nói rằng đánh giá Kallenberg lấy cả của bà hai cô con gái đi mà không làm cho cô nào hạnh phúc được, Médée không hề là sai hoàn toàn đâu. Mấy chữ thần kỳ “công việc cẩn kíp” kia cuối cùng đã làm cho bà già bằng lòng mở cánh cửa ra cho ông. Bây giờ Herman tự bào chữa đã được nửa giờ rồi:
- Chúng ta đều là một loại người mà! Chúng ta là những người hiện thực chủ nghĩa! Chẳng lẽ vì một cơn buồn mà chúng ta lại để mất đi cái chúng ta đã bỏ bao công sức mới dành lấy được hay sao?
- Đây là chuyện thằng cháu tôi.
- Nó là cháu gọi tôi bằng bác, xin bà chớ có quên điều đó! Trước hết, chưa có cái gì chứng tỏ là nó đã chết cả...
- Gần như hết hy vọng rồi...
- Thôi bà. Người ta đã thấy nhiều chuyện kỳ lạ hơn thế. Có điều khi người ta tìm thấy Achille rồi thì đã quá muộn. Đám cạnh tranh chúng ta sẽ xơi mất chúng ta.
- Ông đúng ra muốn cái gì?
- Satrapoulos đang loạn trí. Hắn sắp chết chìm và sẽ kéo cả chúng ta theo. Hắn ta, có bốn mươi chín phần trăm cổ phần trong công ty Persian Petrolium [1]. Tôi biết là bà có hai mươi. Bản thân tôi có hai mươi mốt.
- Còn mười phần trăm thì đâu! - Bà già to béo hỏi, khi người ta nói với bà con số và khi là chuyện tính đếm thì bà lấy lại được toàn bộ năng lực của bà:
- Họ có sáu người chia nhau chỗ ấy. Một người Pháp ba phần trăm, hai người Anh mỗi người hai phần trăm, và ba nhà công nghiệp khác ba phần trăm.
- Thế là sao?
- Họ đều đã nhận bán cả. Tôi đã trả cao gấp năm lần giá trị thật của tư bản họ. Nếu bà nhận hợp chung chỗ cổ phần của bà và của tôi lại thì tôi mua cổ phần của họ, bà và tôi sẽ trở thành đa số, chúng ta sẽ nắm lấy việc điều khiển công ty!
- Bao nhiêu cho ông, bao nhiêu cho tôi?
- Mỗi bên một nửa! Chúng ta lập ra một công ty mới. Dĩ nhiên là bà chia xẻ với tôi chỗ tôi trả trội thêm cho mấy người có cổ phần nhỏ kia.
- Họ sẵn sàng bao giờ thì thương lượng?
- Khi tôi muốn, mỗi người đều có người đại diện của tôi bám kè kè ở bên hông rồi!
- Socrate tội nghiệp... Thật là khốn khổ quá...
- Tàn khốc! Khi hắn biết tin, mà nếu hắn lại có đầu óc kinh doanh trở lại thì hắn phải cảm ơn chúng ta đấy!
- Con người ta là vô ơn bạc nghĩa lắm... Ông có nghĩ rằng sáng mai tiến hành được việc kia không?
- Mười mươi nếu như tôi được bà đồng ý. Làm thành công là trông vào việc chúng ta xử lý nhanh hay không.
- Thế thì được, ông thương lượng đi. Toàn quyền. Và nhớ là nếu tôi làm như thế thì là vì các cháu của tôi đấy thôi.
- Bà nghĩ là tôi ngờ điều đó hay sao?
Kallenberg biết rằng quật ngã Satrapoulos bây giờ, ông đã lại thực hiện được thêm một đòn trả miếng hay hay: ông lừa được con mụ già! Ông chỉ đề nghị với những người có cổ phần nhỏ kia gấp hai lần giá trị thật của họ chứ không phải là năm như ông nói.
Ông không thể đoán ra rằng “bà góa” cũng đang lăm le xẻ ông. Lúc ký, bà lão sẽ từ chối chia xẻ khoản tiền trả trội lên kia. Sau tất cả các cái trò đểu giả mà hằn đã làm thì hắn đáng bị bà cho một vố như thế lắm!
- Này! Ở đây người ta ít uống rượu nhỉ?
- Đúng thế thật! Quầy rượu ở đâu?
- Cậu hãy mặc cái váy cô coi quầy rượu vào, tớ sẽ đi kiếm những cái chai đến!
Một quản gia lạnh lùng và thiếu hợp tác, từ hai mươi phút qua đã đưa vào phòng khách lớn một trăm nhà báo ở khắp thế giới mới đổ bộ xuống Athènes. Phần lớn đã ở tại đây từ khi cái tin thảm họa được loan đi. Đáng lẽ kích động ở họ nỗi buồn hay sự ý tứ thì cái lý do bi thảm khiến họ có mặt ở đây lại đẩy họ tới chỗ chua cay châm biếm nó. Họ đã chứng kiến quá nhiều điều bi thảm để không còn có thể xúc động được và họ mặc xác một cách thoải mái tất cả những gì không dính dáng đến họ: trò hài kịch hết!
Vừa biết ý định của Socrate mở cuộc họp báo, họ liền như một bày quạ sà đến biệt dinh của ông ngay.
- Thay vì hỏi lão ta về cái chết của thằng con trai, tớ lại muốn chụp cái đít của mụ vợ lão ta cơ! - Một tên trai chơi Mỹ đeo vắt qua vai nhiều máy quay phim và đèn lóe điện tử nói to. Cười ầm...
Trong nhiều năm, khi họ không có gì để nhá, vì đời sống tình cảm của các nạn nhân của họ đang qua một thời kỳ phẳng lặng, thì họ mua vui cho công chúng của họ bằng những phát hiện bịa đặt. Bọn ngố, miễn sao vào bữa điểm tâm, chúng có được khẩu phần của chúng về những Satrapoulos, Peggy, Kallenberg hay Menelas là chúng lấy làm hài lòng thôi mà. Các cái đó làm cho chúng mơ tưởng, các cái đó chuẩn bị cho chúng điều kiện để nhào vô đương đầu với tám giờ làm lụng và với những lời quở mắng của ông trưởng phòng.
Và bây giờ, cùng một lúc, hai cái scoops [2] rơi vào tay họ, hai câu chuyện đồng thời và ngon lành mà các ông chủ báo của họ đã tiên đoán là chúng sẽ làm cho các con vịt [3] của các ông tăng được số phát hành lên những ba chục phần trăm!
Trong cùng gian phòng, một cánh cửa mở ra, xuất hiện hai người hầu khiêng một pho tượng Mẹ đồng trinh bằng đá hoa cương trắng, cao chừng một mét.
- Quỳ xuống, các anh em! - Một người Đức giễu.
- Nói thật ra, họp chúng ta lại làm gì chứ nhỉ? Người ta đã biết là con trai lão đi tong rồi mà...
- Chắc nó túy lúy càn khôn khi đang lái!
- Cậu điên à? Tớ biết thằng bé! Nó chỉ uống có nước thôi!
Những người hầu rút lui sau khi đã đặt pho tượng lên trên một cái bục nhỏ. Lập tức cửa lại mở ra.
- Câm mõm đi các cậu!
Một giám mục Nhà thờ chính giáo long trọng bước vào. Sau ông là... Peggy!
- Cứt! Tớ sẵn sàng xơi con đĩ này! Cậu có thấy cái đít nó không?
Sau Peggy, đi cuối cùng là Socrate, bộ alpaga đen vĩnh cửu, sơ-mi trắng, ca-vát và kính đen, tóc màu gỉ sắt, trung thành với vai nhân vật của ông đến tận chi tiết, trừ đi điếu xì gà. Có điều, khi ông bỏ kính ra, người ta liền thấy không còn nhận ra được nổi ông nữa, nhợt nhạt, nét mặt bơ phờ, mắt thâm quầng. Những máy quay phim ro ro kêu, khẽ phá vỡ bầu im lặng tiếp theo sau khi ông bước vào. Ai nấy đều hiểu rằng người quyến rũ đàn bà vừa mới qua một cuộc biến hóa. Vị tu sĩ và Peggy ngồi vào sau một cái bàn nhỏ... Socrate đứng. Người ta nghe câu nói cay cú của một phóng viên nhiếp ảnh:
- Giôn! Cái chân chống của cậu làm vướng tớ!
Một chị biên tập viên có vẻ nhanh nhẩu thì thào:
- Ông ta già sọm hẳn đi kìa!
- Thưa các ông! - Socrate bắt đầu - Tôi hân hạnh được giới thiệu với các ông Đức giám mục Corybantes, tăng viện trưởng Corfou, Đức giám mục đã vui lòng cho tôi cái ân huệ là chứng kiến những lời tôi sắp tuyên bố với các ông. Tôi xin cảm ơn Đức giám mục về cả một ân huệ từ thiện khác nữa. Nhờ sự cho phép của ngài mà Mẹ đồng trinh Trắng - ông chỉ vào pho tượng - đã có thể rời khỏi trường dòng Corfou, nên các tín đồ từ sáu thế kỷ nay vẫn đến cầu nguyện với Mẹ. Có thể là trong những giờ hãi hùng này, Mẹ đồng trinh Trắng lại sẽ nghe thấu lời cầu nguyện của tôi hôm nay...
- Cục cứt, cái đít kia mà nghe ấy à, không đúng!... - Một chàng trai chơi người Mỹ bốc lên, trong khi câu lảm nhảm vẫn tiếp tục...
- Ở trước mặt các ông - Socrate nói tiếp - là một con người tan nát ruột gan. Tôi có một đứa con trai, con trai độc nhất, Achille. Đang lúc tôi nói đây, tôi không biết nó ở đâu. Tôi cũng không biết liệu nó còn sống hay không. Với tôi đời nó còn quý báu hơn đời của tôi.
- A, cái đít kìa!
- Câm! Anh chẳng kính trọng cái gì cả! - Chị biên tập viên nhanh nhảu nổi nóng.
- Bây giờ, đây là điều tôi cần nói với các ông - Socrate nói tiếp... - Nếu Chúa đã gọi con trai tôi về với Người thì tôi xin lui khỏi công việc kinh doanh và thế giới. Vợ tôi hoàn toàn tán thành quyết định này của tôi (Tủm tỉm cười ở trong các góc, xôn xao cựa quậy). Nhưng nếu, nhờ phép lạ, nhờ ơn Chúa, nhờ Mẹ đồng trinh Trắng rủ phép lành, tôi tìm thấy Achille còn sống, thì tôi xin long trọng thề - Đến đây, Socrate quay lại nói với Tăng viện trưởng Corybantes - tôi xin long trọng thề rằng tôi sẽ trao hết tài sản, của cải của tôi, tôi nói là TẤT CẢ, cho nhà Thờ ĐỨC MẸ của chúng ta.
- Về điều khoản này, chắc vợ ông ta ít tán thành hơn! - Một người xấu bụng châm biếm.
- Thưa các ông, - Socrate kết luận - tôi cám ơn các ông. Các cuộc tìm kiếm đang tiếp tục.
Buổi họp kết thúc. Thậm chí trước cả khi ông Giám mục bước xuống bục, một nửa nhà báo đã ra khỏi gian phòng để nhào đến máy nói. Đàn bà trước nhất. Còn đám đàn ông, họ nán lại vài giây nữa. Để nhìn Peggy đi ra. Nhìn đằng lưng.
Socrate vẻ tức tối nhìn chòng chọc Lewis: anh ta cản đường ông từ bao giờ thế này?
- Anh muốn gì?
- Thưa ông, quan trọng...
Viên thư ký riêng mang một mặt bộ mặt thiểu não nhưng không vì thế mà tránh ra một bên. Ngạc nhiên, Tăng viện trưởng tò mò nhìn anh. Peggy kéo ông đi:
- Sao? - Socrate sủa - Anh không thấy là tôi đưa tiễn Đức Giám mục ư?
- Thưa ông, rất là nghiêm trọng ạ...
- Cái gì nghiêm trọng hơn cái điều tôi hiện đang phải đau khổ lúc này nữa?
- Tôi biết là không còn cái gì nữa, thưa ông, nhưng có điều...
- Rặn ngay ra đi!
- Đây là về công ty Persian Petrolium...
- Anh mất trí rồi hay sao? Tôi vừa mới công bố là tôi từ bỏ dứt khoát mọi cái rồi cơ mà! Thế mà lập tức lại là công việc! Anh muốn là cái đó liên quan gì đến tôi nào, cái Persian Petrolium của anh ấy?
- Đây là ông Kallenberg, thưa ông...
- Anh nói cái gì vậy?
- Và bà Mikolofides...
- Sao, có chuyện gì?
- Hai người vừa mới chung vốn nhau, thưa ông! Họ đang định đánh chìm ông!
- Họ ghét nhau cơ mà!
- Có thể. Tóm lại, họ mua lại cổ phần của những người có ít để chung vốn lại và trở thành số đông.
Socrate càng trở nên nhợt nhạt:
- Bọn tồi tàn! Anh chắc chắn chứ?
- Chắc chắn ạ, thưa ông!
- Họ dám ư? Họ biết là tôi đang chết dở đây và họ lại dám!
- Chính vì thế họ mới dám ạ.
- A, không. Không bao giờ. Dù là chỉ vì lòng kính trọng đối với Achille không thôi, không bao giờ!... Ta làm gì bây giờ?
- Tất cả trông vào hai hành động. Cần phải ngăn họ làm được cả hai. Ông cho phép tôi lo liệu chứ?
- Được, Lewis! Anh có toàn quyền! Diệt cho tôi những con kền kền ấy đi!
Từ tám giờ qua, người ta trục xác chiếc máy bay lên, cực kỳ thận trọng, từng cen-ti-mét một. Những công nhân cẩu không thể đảm bảo là kéo được nó ra khỏi mặt nước hoàn toàn. Ở dưới sâu không thể biết được những móc thép quét mò dưới đáy biển đã ngoạm vào chỗ kim loại nào của chiếc máy bay. Kéo quá mạnh, động tác quá đột ngột là mọi cố gắng lại ra công cốc: Chiếc Bonanza lại vùi sâu lần nữa, và chẳng bao giờ ai còn có thể đưa nó ra khỏi cái nhà tù nặng trịch bằng chất lỏng của nó được nữa.
Hải quân Hy Lạp đã bố trí người nhái dọc những sợi dây cáp, cho đến một độ sâu một trăm mét. Trong chừng mực có thể, nhiệm vụ của họ là cột chặt hơn nữa xác chiếc máy bay vào và đỡ nó lên đến tận mặt nước.
Đầu trần dưới nắng, đứng trên một tốc hạm đung đưa trên sóng, Socrate chờ đợi, xa lạ với mọi chuyện, con mắt dán chặt vào những sợi cáp thép đang quấn hết sức chậm chạp vào những cái tời kia, trong bầu im lặng mênh mông, bị tiếng ròng rọc nghiến rít và tiếng kêu hoảng hốt của các con hải âu khe khẽ khuấy động. Thình lình, một cái tăm to tướng màu đỏ sẫm đến vỡ loang trên bọt sông: tín hiệu... Nó có nghĩa là xác chiếc máy bay vừa đi qua chỗ người thợ lặn bố trí ở dưới sâu nhất. Còn một nửa giờ nữa là người ta sẽ được biết liệu chiếc máy bay tan vụn có dùng làm cỗ áo quan cho Achille hay không.
Mặc dù không muốn, tất cả những ai tham gia việc vớt này đều vụng trộm quan sát Socrate.
Từ sáu ngày nay, trong một bán kính một trăm cây số, mỗi mét vuông biển đều đã được rất nhiều tàu cày nát lên hàng chục lần. Không thể nghĩ nổi rằng một người bị nạn lại có thể lọt qua được những mắt của tấm lưới đó. Dẫu sau thì tất cả những người đi cứu đều cầm chắc dứt khoát là như thế rồi. Tất cả, trừ Socrate. Không lý lẽ nào làm lung lay được niềm tin bên trong của ông xây dựng bên trên mối giao lưu thầm kín mà ông đang duy trì với các vị thần riêng biệt của ông. Hai mươi năm trước, các vị đã yêu cầu ông phải gieo xuống đây những tro tàn của mẹ ông. Cho nên các vị không thể nào lại cho phép hôm nay biển giữ mất của ông cơ thể con trai ông làm lễ vật phụ được. Có những nơi đầy những tín hiệu. Đây là một. Ông đã không chọn nó, vậy mà lần thứ hai, ông lại chơi ở đây cuộc đời thứ hai của ông. Lần thứ nhất, cái chết của người kia làm cho ông sống lại. Hôm nay, nếu nó được xác nhận thì nó sẽ làm cho ông chết đi.
Một người nhái thình lình nhô lên hoa rộng hai tay ra hiệu cho người ta kéo nhè nhẹ hơn nữa. Các thủy thủ cho chậm tốc độ tời lại. Trên boong sau của chiếc hải phòng hạm, đứng bên nhau mà không nói với nhau một lời, vai bên vai mà không nhìn ngó đến nhau, Lena và Peggy, bà vợ cũ và bà vợ mới, cùng một xung động quắp chặt tay vào lan can tàu. Cử chỉ tương tự vì những lý do đối chọi: Peggy vì đã quen với cái chết, Lena vì chưa bao giờ chớm khổ, xưa nay. Và cho lần thử lửa ban đầu này, lại chính là con trai của cô!
Theo hiệu còi của người đốc công, tất cả các tàu nhỏ, nhẹ đều dãn ra để quay tròn lấy chung quanh những sợi dây cáp thép căng thẳng như những sợi dây đàn ghi-ta. Dưới nước, người ta lờ mờ trông thấy một hình khối xam xám rất to mà ánh phản chiếu của mặt trời làm cho các đường biên không rõ rệt, mờ nhòa và lay động. Chỉ có chiếc ca-nô của Socrate không nhúc nhích. Satrapoulos có một hiệu tay quá mạnh gắt đến nỗi viên sĩ quan không dám điều khiển tiếp công việc. Có một xoáy nước cồn lên. Đuôi chiếc máy bay hiện ra, rõ chữ G.A.L của hàng hàng không Hy Lạp. Một móc thép to dùng ngoạm lấy cánh ngang của đuôi máy bay và người ta nom thấy có vết xé rách. Sau đó thân máy bay dứt ra khỏi khối nước, cho thấy cái móc thứ hai ngoạm lấy bụng nó.
Trong một giây nữa, người ta sẽ có thể phân biệt ra buồng lái. Socrate nắm mạnh bàn tay đến làm vỡ cái đầu pho tượng Mẹ đồng trinh ra mất! Cái hàm thép cuối cùng khẽ làm vỡ bục mặt nước đỡ lấy đầu cánh bên phải mà người cảm thấy nó đang rung rung: Được kéo lên như thế, chiếc máy bay nhoi ba phần tư ra khỏi nước, trong một góc độ kỳ quặc, không cân đối so với chiều ngang, mũi chúi xuống, vẫn chưa trông thấy, tựa như bắt đầu một bổ nhào thì giữa chừng nó đã dừng sững lại vậy.
Lớp kính của phần trông thấy của buồng lái bị một thứ bụi nước làm cho tối đi, không cho bên ngoài nhìn bên trong.
- Dừng lại! - Viên sĩ quan điều khiển hét to.
Người ta ngừng quay tời. Bây giờ đến lượt những lính làm cầu vào cuộc. Họ lùa những cái phao xuống dưới xác chiếc máy bay để giữ nó nổi trên mặt nước. Sau đó, người ta sẽ kéo nó lên một cảng nổi.
Lúc đó, trong bầu im lặng kỳ ảo, diễn ra một cái gì kinh ngạc.
Socrate thò dài tay ra sờ vào một đầu cánh. Ông bám lấy nó. Chiếc ca-nô của ông chao khẽ dưới sức đẩy của người ông. Một thủy thủ làm một động tác để can thiệp. Nhìn anh ta một cách giận dữ, ông làm cho anh ta đứng im tại chỗ. Chưa ai kịp động cựa để can ngăn ông thì ông đã bám hai tay vào đường mép cánh, rướn người leo lên trên cánh rồi bắt đầu bò về thân máy bay...
- Thưa ôngl - Viên chỉ huy chiếc hải phòng hạm sợ hãi gọi to...
Socrate không nghe thấy. Dù bắn đại bác, người ta cũng không thể ngăn ông làm cái việc ông đang cần làm: ông phải biết rõ. Dưới sức nặng của người ông, khung chiếc Bonanza rung lên. Quá muộn rồi, từ bây giờ không ai còn có thể chen vào được nữa. Thêm một chút trọng lượng là vỏ kim loại đang bị những móc thép ngoạm lấy sẽ rách toang ra như lụa mủn.
Thong thả, Socrate nhích dần lên trên sống cánh, đôi khi bị trượt ở trên vỏ nhôm ẩm ướt... Mắt dán vào các động tác của ông, lú lẩn đi, các nhân chứng nín thở! Hình như chỉ một lời nói mạnh cũng đủ làm cho chiếc máy bay gãy ra không cứu chữa được. Nhưng Socrate đã nắm được vào thành buồng lái... Ông tìm một chỗ đặt chân, không thấy, bèn giơ hai tay quàng lấy đỉnh buồng lái và leo lên ngồi xoạc chân ở trên đó.
Viên chỉ huy thử một phen thứ hai. Bằng một giọng uổng công làm cho bình thường, ông gọi:
- Thưa ông!... Ông tụt xuống cánh rồi trở về chỗ của ông! Hãy để cho các chuyên viên của chúng ta làm...
Lần này Socrate nghe thấy. Giận điên lên vì bị quấy rầy, ông làm một cử chỉ mạnh khiến cho ông loạng choạng mất thăng bằng và Peggy khiếp đảm. Khung chiếc máy bay rung lên và tròng trành đáng sợ. Socrate lau trán. Bây giờ ông phải đẩy cửa buồng lái mà sức ép của nước chắc đã làm cho đóng kín lại. Nằm úp sấp, đầu dưới thấp, ông càng lúc càng cúi chúc xuống để với tới chỗ tay nắm cánh cửa. Đầu ngón tay ông chạm sượt vào nó, nắm lấy nó rồi ông tỳ cả người ông lên. Dưới sức đẩy của ông, ông thấy cánh cửa rung lên... Nó phải mở ra, nó phải bầy ra bí mật của nó!... Cố lên một chút nữa thôi... ông cảm thấy có kết quả, nó mở... Nó từ từ quay và mở ra, ông lấy hết sức ra giữ cho nó thăng bằng. Bây giờ, ông phải thò đầu vào trong khoang máy bay, cố lách mình vào trong đó, nếu như sức nặng của cái cửa khốn kiếp này không làm cho ông lộn nhào xuống biển...
Trên cầu lên xuống của chiếc hải phòng hạm, Lena khóc khe khẽ, Peggy vẫn giữ mắt ráo hoảnh, nhưng còn hơn cả nước mắt, các cơ bắp của cô co rút lại đã cho thấy nỗi lo âu, nỗi sợ hãi ghê gớm, nỗi hoang mang bối rối của cô.
Cô thấy chồng cô lộn về đằng trước trong một cố gắng cuối cùng và rúc gọn vào bên trong khoang máy bay tựa như ông bị hút vào đó. Với một tiếng động khe khẽ và êm, cánh cửa đóng lại. Chính đúng cái lúc đó, cánh ngang của đuôi máy bay bị bung đầu tiên. Đằng cuối chiếc máy bay rơi ầm xuống biển trong một cột nước tung tóe. Cùng một tiếng kêu bật ra từ hàng chục lồng ngực:
- Cẩn thận!
Gần như liền sau đó, lớp kim loại của cánh máy bay hình như nhăn nhúm lại và sợi cáp giữ nó bay tung lên trời với một tiếng vút. Trong nháy mắt, tất cả sức nặng chiếc máy bay dồn lên sợi cáp cuối cùng móc ở bên dưới thân nó. Nó đứt đánh rắc. Không ai kịp làm được một động tác nào.
Mũi đi trước, chiếc máy bay nhào thẳng đứng vào trong mặt nước nhanh như một hòn đá! Trên boong chiếc hải phòng hạm, Peggy quay mặt đi, rên lên một tiếng dài và nắm chặt hai nắm tay. Khi cô cố nhìn lại thì biển trống không. Ở chỗ lúc nãy có chiếc máy bay thì bây giờ chẳng còn gì nữa. Không còn gì nữa ngoài một xoáy nước thật lớn làm tròng trành các tốc hạm và những gợn sóng mềm mại đi xa dần ra ngoài khơi thành những vòng đồng tâm.
Chú thích:
[1] Tiếng Anh là Dầu lửa Ba Tư.
[2] Tiếng Anh: Tin nhanh đưa nhanh nhất.
[2] Tiếng lóng: Báo chí.