← Quay lại trang sách

Chương 2

Lúc Kawahata Narumi xỏ chân vào đôi giày thể thao, chiếc đồng hồ cũ treo trên tường đang chỉ một giờ ba mươi phút. “Vừa kịp,” cô nghĩ. Nếu đạp xe, chắc chỉ mất mười lăm phút là tới hội trường. Cô sẽ có khoảng mười lăm phút để trao đổi lần cuối với mọi người.

“Mẹ ơi, con đi đây.” Cô hét to về phía quầy. Nằm sâu bên trong, phía sau tấm rèm vải treo cao là khu vực nhà bếp. Bà Setsuko vén rèm bước ra. Bà buộc khăn trên đầu, chắc là đang dở tay sơ chế đồ ăn.

“Con đi lâu không?” Bà Setsuko hỏi. Mặc dù đã năm mươi tư tuổi nhưng mặt bà chưa nhiều nếp nhăn. Nếu trang điểm tử tế, trông bà có thể trẻ ra đến chục tuổi. Song có vẻ bà không mặn mà gì với việc làm điệu, suốt mùa hè bà chỉ dặm chút kem nền kiêm luôn cả chống nắng.

“Con cũng không biết nữa, chắc khoảng hai tiếng gì đó.” Narumi đáp. “Hôm nay chỉ có một nhóm đặt phòng mẹ nhỉ. Mẹ có hỏi khoảng mấy giờ khách tới không ạ?”

“Mẹ không hỏi kỹ, họ chỉ bảo tầm chiều tối.”

“Hừm, thế không sao đâu, con sẽ về trước lúc đó.”

“Với cả hôm nay Kyohei sẽ đến nhà mình đấy.”

“À đúng rồi nhỉ. Em ấy đi một mình ạ?”

“Ừ, mẹ nghĩ chắc tàu cũng sắp tới nơi rồi.”

“Con biết rồi. Con đi đường đấy nên sẽ tạt qua xem sao. Nếu em ấy không biết đường, con sẽ dẫn em về.”

“Vậy nhờ con nhé. Để thằng bé bị lạc ở đây thì mẹ chẳng còn mặt mũi nào mà nhìn bố nó nữa.”

Mặc dù nghĩ bụng ở cái thị trấn bé tí tẹo này làm gì có chuyện đi lạc nhưng Narumi vẫn gật đầu đáp Vâng rồi ra khỏi nhà.

Hôm nay cũng là một ngày trời quang mây và nắng gay nắng gắt. Tảng đá khảm vỏ chai dòng chữ Lục Nham Trang ngay cạnh lối vào sáng chói cả mắt.

Khoác chiếc túi đeo chéo trên vai, Narumi leo lên xe, đạp về phía nhà ga. Đường sá quanh đây chỗ nào cũng mấp mô, khúc khuỷu. Nhà trọ Lục Nham Trang nằm ở nơi đất cao, xuống một con dốc thẳng tuột là tới ga.

Chưa đầy năm phút Narumi đã tới ga. Hình như vừa đúng lúc tàu cập ga, hành khách đang bước từ cầu thang xuống. Nói vậy nhưng cũng chỉ có đâu mươi người là cùng.

Trong số đó có một cậu bé trong trang phục dạo phố với áo thun đỏ cùng quần soóc màu kaki, lưng đeo ba lô.

Mặc dù nhận ra khuôn mặt trông có vẻ khó tính đó nhưng trong phút chốc Narumi ngập ngừng chưa cất tiếng gọi. Không chỉ vì sau hai năm gặp lại trông Kyohei đã cao lớn hơn nhiều so với cô nghĩ, mà còn vì lúc này cậu bé đang trò chuyện thân mật với người đàn ông đi bên cạnh. Cô nghe nói Kyohei tới đây một mình, còn nếu là Keiichi bố của cậu bé thì Narumi đã gặp nhiều lần rồi.

Nhưng đó quả đúng là Kyohei. Chẳng mấy chốc cậu bé cũng nhận ra Narumi. Cậu nói gì đấy với người đàn ông đi cùng, đoạn chạy về phía Narumi.

“Em chào chị.”

“Chào em, trông em lớn quá nhỉ.”

“Ôi, thật thế ạ?”

“Em học lớp năm rồi nhỉ?”

“Vâng. Narumichan đến tận đây đón em đấy à?” Cậu bé ngước lên, khuôn mặt rạng rỡ.

Narumi không khỏi cảm thấy kỳ lạ khi bị cậu em họ kém gần hai mươi tuổi gọi chan* kèm sau tên như vậy. Chắc vì bố mẹ Kyohei thường gọi Narumi như vậy nên cậu học theo.

Từ thêm vào sau tên các bé gái.

“Chị đến xem em đã đến nơi an toàn chưa. Chị đang có việc đi chỗ khác, nhưng vẫn còn thời gian nên nếu em không biết đường, để chị dẫn em về.”

Cậu bé vừa lắc đầu vừa phẩy tay.

“Không cần đâu. Em có bản đồ, với lại hồi trước em từng đến đây rồi mà. Chỉ cần leo thẳng con dốc này là đến nơi đúng không?” Cậu bé chỉ tay về phía con dốc trước mặt.

“Đúng rồi. Ngay trước cửa có một tảng đá to, đó chính là dấu hiệu nhận biết.”

“Vâng, em biết rồi.”

“Kyohei này, em quen người kia hả? Khi nãy chị thấy em nói chuyện với anh ta.” Narumi hướng ánh mắt về phía xa. Người đàn ông đi cùng Kyohei ban nãy lúc này đang nói chuyện điện thoại.

“Chú ấy đi cùng tàu với em, nhưng em không quen.”

“Hừm, không quen mà lại nói chuyện thế à?”

Narumi nghĩ bụng việc đó không được hay cho lắm. Mặc dù trông người đàn ông không có vẻ gì là đáng ngờ.

“Em bị một ông lão kỳ quặc càu nhàu, chú ấy đã giúp em.”

“Ồ.”

Không hiểu thằng bé bị càu nhàu chuyện gì. Narumi quan tâm đến điều đó hơn. Nhưng dù sao như thế cũng yên tâm rồi.

“Thôi em đi đây.”

“Ừ, đi cẩn thận nhé. Chị em mình sẽ nói chuyện thong thả sau nhé.”

Kyohei gật đầu, đoạn đi về phía con dốc. Narumi nhìn theo, sau đó cô nhấn pê đan. Cô trông thấy người đàn ông khi nãy đang đứng ở bến đậu taxi. Tội nghiệp anh ta, Narumi nghĩ. Taxi ở thị trấn này chỉ đến ga theo giờ tàu dừng. Hơn nữa cũng chỉ có hai, ba chiếc là nhiều. Nếu giờ không còn chiếc nào đỗ ở đây nghĩa là xe đã rời đi hết, nhanh nhất cũng phải ba mươi phút nữa mới lại có xe.

Narumi đạp xe êm ru trên con đường dọc bờ biển. Những cơn gió mang theo mùi ghềnh đá làm mái tóc rối tung, nhưng cô chẳng bận tâm. Đã hơn mười năm rồi cô không nuôi tóc dài. Bởi lúc nào hứng lên cô sẽ đi lặn biển, rồi cứ thế ra quán uống bia mà chẳng buồn tắm gội lại. Nghĩ đến điều đó, cô chẳng thể cười nổi việc mẹ mình, bà Setsuko không hề có hứng thú gì với chuyện trang điểm.

Giữa chừng Narumi rẽ sang ngang, đi xa khỏi biển. Đoạn này hơi dốc. Ở đây tọa lạc nào trung tâm mua sắm, ngân hàng, mang lại cảm giác phồn hoa, dù chẳng nhiều nhặn gì. Đi qua chỗ này sẽ thấy một tòa nhà màu xám. Đó chính là tòa thị chính của thành phố. Hôm nay, một cuộc họp quan trọng sẽ diễn ra tại đây.

Sau khi để xe vào nơi quy định, Narumi liếc nhìn quanh bãi đậu. Một chiếc xe khách đang đỗ ở đó. Cô lại gần, nhìn tấm biển treo ở chính diện. Trên đó đề dòng chữ: Đoàn DESMEC. Tên chính thức là Cơ quan Tài nguyên kim loại và khoáng sản dưới biển nhưng mọi người đều tiện miệng gọi luôn là Desmec.

Trên xe không có người. Có lẽ họ đã tới nơi và đang chuẩn bị. Phía mình cũng không thể lơ là được, nghĩ vậy Narumi đi về phía cửa.

Người của tòa thị chính đang đứng ở lối vào để kiểm tra. Narumi xuất trình thẻ tham dự, đoạn đi về phía sảnh chính.

Những người đến tham dự cuộc họp đều đã tập trung ở đây. Cô bồn chồn đảo mắt nhìn quanh thì chợt nghe thấy tiếng ai đó gọi tên mình.

Sawamura Motoya đang sải bước về phía cô. Sawamura mới nghỉ việc ở Tokyo và trở về quê mùa xuân vừa rồi, hiện anh vừa phụ giúp ở cửa hàng đồ điện của gia đình, vừa làm một cây bút tự do. Cả khuôn mặt lẫn cánh tay lộ ra dưới áo sơ mi đều đen nhẻm.

“Em làm gì mà đến muộn thế?”

“Em xin lỗi. Những người khác đâu rồi ạ?”

“Mọi người tập trung cả rồi, ở đằng này.” Narumi theo sau Sawamura. Không hiểu bọn họ nói thế nào mà lại được sử dụng nguyên một phòng chờ. Trong phòng có khoảng mười mấy người, toàn là những gương mặt quen thuộc. Phân nửa trong số họ trạc tuổi Narumi, số còn lại thì đầu bốn, đầu năm. Họ làm đủ nghề khác nhau, nhưng tất cả đều là cư dân đang sinh sống tại Harigaura. Cũng có người Narumi quen từ trước, nhưng hầu hết đều là quen qua cuộc vận động lần này.

Sawamura hít một hơi sâu, đoạn nhìn một lượt tất cả mọi người.

“Trước mắt hôm nay chúng ta cứ nghe xem họ nói gì. Tài liệu tôi vừa phát khi nãy tổng hợp những nội dung mà chúng ta đã tự tìm hiểu được. Tôi nghĩ lời giải thích bên phía họ chắc chắn sẽ có những điểm mâu thuẫn với tài liệu này. Mọi người hãy coi đó là trọng tâm của cuộc thảo luận lần này. Tuy nhiên, buổi thảo luận chính sẽ diễn ra vào ngày mai. Chúng ta cứ nghe toàn bộ giải thích của phía bên kia rồi tối nay sẽ hợp tác chiến thêm một lần nữa. Có ai có câu hỏi gì không?”

“Trong này không viết gì đến chuyện tiền nong nhỉ?” Một thầy giáo dạy môn Xã hội ở trường cấp hai lên tiếng. “Chẳng hạn việc khai thác lần này sẽ đem lại hiệu quả kinh tế ra sao? Tôi nghĩ phía bên kia sẽ nhấn mạnh vào điểm này.”

Sawamura mỉm cười với vị thầy giáo.

“Nói về hiệu quả kinh tế cũng giống như một miếng bánh mochi được vẽ trên giấy vậy. Nó sẽ thay đổi tùy thuộc vào việc người vẽ là ai và cách chúng ta nhìn nó như thế nào. Tôi đồ rằng phía bên kia sẽ chỉ toàn nói những lời có cánh, nhưng chúng ta tuyệt đối không được nhẹ dạ cả tin.”

“Hơn nữa,” Narumi chen ngang, “theo tôi vấn đề quan trọng không phải là tiền mà ở chỗ họ sẽ làm thế nào để bảo vệ bờ biển xinh đẹp của chúng ta. Bởi một khi môi trường đã bị phá hoại, cho dù có bỏ ra vài trăm triệu yên cũng không thể trả lại như cũ được nữa.”

Trước lời lẽ có phần mạnh mẽ đó, thầy giáo Xã hội nhún vai tỏ ý ừ thì đúng là vậy.

Có tiếng gõ cửa. Cửa mở ra, một nam nhân viên trẻ của tòa thị chính nhòm vào.

“Sắp tới giờ rồi, xin mời các anh chị vào hội trường.”

“Ok, chúng ta đi thôi.” Sawamura hăng hái nói. Nghe hiệu lệnh đó, những người khác rục rịch đứng lên.

Ghế trong hội trường được xếp hình bậc thang. Nếu ngồi kín chỗ này thì có khi phải chứa được bốn, năm trăm người. Nghe đâu hội trường được thiết kế để dùng cho cả các buổi diễn thuyết, tuy nhiên trong ký ức của Narumi, chưa từng có buổi diễn thuyết của người nổi tiếng nào được tổ chức tại đây.

Nhóm của Narumi chiếm lấy hàng ghế phía trên. Họ đặt tài liệu trên mặt bàn, chuẩn bị giấy bút để ghi chép. Ngồi bên cạnh, Sawamura đang kiểm tra lại máy ghi âm.

Hội trường rộng lớn dần được lấp kín. Cô thấy cả ngài thị trưởng và người đứng đầu thị trấn. Nghe đâu không chỉ có người dân địa phương mà cả những người từ các tỉnh thành khác cũng đến. Ai cũng quan tâm nhưng hầu như chẳng ai biết gì cả. Chủ đề được bàn luận ngày hôm nay chính là như vậy.

Trong lúc nhìn những người đến tham gia, Narumi bắt gặp ánh mắt của một người đàn ông áng chừng ngoài sáu mươi. Ông ta để đầu húi cua, tóc điểm vài sợi bạc, mặc một chiếc áo sơ mi hở cổ. Người đàn ông nhoẻn miệng cười, đoạn khẽ cúi đầu chào Narumi. Cô cũng đáp lại, song không rõ ông ta là ai.

Trên bục có đặt một chiếc bàn dài cùng mấy chiếc ghế gấp xếp thẳng hàng. Trên bàn có dán giấy đề chức danh và họ tên. Hầu hết đều là người của Desmec, ngoài ra còn có sự góp mặt của một vài nhà hải dương học và vật lý học. Họ còn chuẩn bị sẵn một màn hình ở ngay chính giữa căn phòng.

Cánh cửa phía trước mở ra, những người đàn ông trong trang phục áo vest nối đuôi nhau đi vào. Khuôn mặt ai nấy đều nghiêm nghị. Theo chỉ dẫn của nhân viên tòa thị chính, họ lặng lẽ ngồi vào những chiếc ghế đã được chuẩn bị sẵn trên bục.

Cách đó một khoảng là chỗ ngồi dành cho người dẫn chương trình. Một cậu thanh niên khoảng ba mươi tuổi, mắt đeo kính cầm lấy micro.

“Hiện đã đến giờ, vậy tôi xin phép được bắt đầu. Còn thiếu một người nữa, nhưng chắc anh ấy sẽ đến ngay thôi…”

Người dẫn chương trình vừa nói đến đó thì cánh cửa bật mở, một người đàn ông tay cầm áo khoác hớt hải chạy vào.

Narumi không khỏi bất ngờ. Đó chính là người cô đã gặp ở nhà ga, người khi nãy đi cùng với Kyohei. Hai bên thái dương anh ta ướt đẫm mồ hôi. Hẳn là anh ta không bắt được taxi và phải đi bộ từ ga tới đây. Chạy xe đạp chỉ loáng cái là tới, nhưng đi bộ thì cũng mất kha khá thời gian.

Anh ta ngồi vào chiếc ghế có đề dòng chữ: Yukawa Manabu - Phó giáo sư vật lý trường Đại học Teito.

“Vâng, vậy là đã đông đủ tất cả mọi người, tôi xin phép được bắt đầu lại.” Người dẫn chương trình lên tiếng. “Hôm nay chúng ta sẽ có buổi thuyết trình liên quan đến việc khai thác tài nguyên kim loại và khoáng sản dưới biển. Tôi tên là Kuwano đến từ phòng Quan hệ công chúng thuộc Cơ quan Tài nguyên kim loại và khoáng sản dưới biển. Tôi xin phép được dẫn chương trình cho buổi ngày hôm nay. Rất mong nhận được sự hợp tác từ phía quý vị. Vâng, trước tiên sẽ là phần giải thích sơ lược của phòng Kỹ thuật.”

Người đàn ông với chức danh trưởng phòng Kỹ thuật vừa đứng lên thì đèn trong phòng được tắt đi. Trên màn hình xuất hiện dòng tiêu đề với cỡ đại: Về đề án khai thác tài nguyên kim loại và khoáng sản dưới biển.

Narumi dựng thẳng lưng, nghĩ bụng không thể để sót một câu một chữ nào của đối phương. Sứ mệnh của cô là bảo vệ biển, không thể để việc khai thác tài nguyên hủy hoại bảo bối quý giá của thiên nhiên được.

Mùa hè này đã xảy ra một sự việc gây xôn xao dư luận Harigaura và các vùng lân cận. Nguyên nhân bắt nguồn từ một bản báo cáo được công bố bởi Hội nghiên cứu năng lượng tài nguyên thuộc Bộ Kinh tế, Thương mại và công nghiệp. Nội dung bản báo cáo cho rằng dải biển từ Harigaura kéo dài mấy chục ki lô mét về hướng Nam rất có tiềm năng cho việc thử nghiệm khai thác quặng nhiệt dịch dưới biển, nhằm hướng đến thương mại hóa.

Quặng nhiệt dịch là khối đá được hình thành do sự lắng đọng của các thành phần kim loại có chứa trong nguồn nước nóng phun trào từ đáy biển. Thành phần của nó bao gồm đồng, chì, kẽm, vàng, bạc… Ngoài ra còn có một lượng lớn các kim loại hiếm như germanium, gallium. Nếu có thể khai thác những kim loại đang ngày càng khan hiếm trên khắp thế giới đó một cách có lợi nhuận thì Nhật Bản sẽ vươn lên trở thành cường quốc về tài nguyên thiên nhiên. Bởi thế chính phủ đầu tư phát triển kỹ thuật cho lĩnh vực này như một lẽ đương nhiên. Và Desmec chính là nhà tiên phong.

Lần này người ta đặc biệt quan tâm đến quặng nhiệt dịch ở đây bởi nó nằm ở tầng khá nông, khoảng tám trăm mét dưới đáy biển. Càng nông thì việc khai thác càng dễ dàng, và chi phí cũng nhờ thế mà giảm đi. Vài chục ki lô mét từ đất liền là khoảng cách vừa phải để nhắm đến thương mại hóa. Ngay khi kế hoạch khai thác đó được công bố, dư luận ở Harigaura nói riêng và các tỉnh lân cận nói chung trở nên xôn xao. Không phải họ tức giận vì biển của mình sẽ bị tàn phá. Rất nhiều người kỳ vọng sẽ có một ngành công nghiệp mới sinh ra trên vùng đất của họ.