Chương 3
“Con dốc này dài thế cơ à.” Kyohei dừng chân, nhìn quanh với vẻ chán nản. Lần trước khi tới đây cậu cũng đã đi qua đi lại con đường này mấy lần để ra bãi biển. Nhưng hồi đó là bố cậu lái ô tô. Đây là lần đầu tiên cậu phải cuốc bộ thế này.
So với hai năm trước, cảnh vật xung quanh không mấy thay đổi. Một căn nhà lớn mà trước đây có lẽ từng là nhà trọ ẩn mình ngay bên dưới chân dốc. Mái nhà và tường đã ngả sang màu tro cũ kỹ, lớp sơn trên tấm biển hiệu khổng lồ cũng đã bong tróc cả. Kyohei nhớ lại lần trước khi đi ô tô qua đây, bố cậu đã nhắc tới vết tích của sự đổ nát.
“Người ta gọi đây là vết tích của sự đổ nát đấy. Chữ Hán từ này hơi khó, tóm lại là chỉ những căn nhà tan hoang, không người ở. Ngày xưa chắc nó đã từng là một nhà trọ hoành tráng lắm.”
“Tại sao không có ai ở đó nữa ạ?” Kyohei hỏi.
“Thì làm ăn không sinh lời, khách không đến trọ nữa chứ sao.”
“Sao khách lại không đến nữa ạ?”
Bố cậu trả lời sau một tiếng hừ…m: “Vì họ đến những nơi khác tốt hơn.”
“Tốt hơn thế nào ạ?”
“Những chỗ vui hơn như Disneyland hay Hawaii chẳng hạn.”
“Hừm.”
Kyohei chưa được đi Hawaii bao giờ, nhưng Disneyland thì cậu rất khoái. Khi cậu kể cho mấy đứa bạn nghe chuyện sẽ đi Harigaura, chẳng đứa nào biết đấy là đâu, cũng chẳng đứa nào lấy làm ghen tị.
Vừa nhớ lại đoạn hội thoại khi ấy, Kyohei vừa tiếp tục leo dốc. Ngay từ đầu cậu đã thắc mắc không hiểu tại sao người ta lại xây một nhà trọ lớn như thế ở nơi này. Chắc ngày xưa du khách tới đây nhiều lắm.
Chẳng mấy chốc căn nhà quen thuộc hiện ra trước mắt cậu. Mặc dù rộng chưa bằng một phần tư căn nhà đổ nát khi nãy nhưng xét về độ cũ thì không hề thua kém. Chủ nhà trọ là bác trai của Kyohei, ông Kawahata Shigeharu. Ông là chủ đời thứ hai, nhưng kể từ sau khi tiếp quản nhà trọ này cách đây khoảng mười lăm năm, ông chưa một lần tiến hành cải tạo lại. Bố Kyohei vẫn thường nói: “Đằng nào cũng chẳng có khách tới, chi bằng bỏ quách cái nhà trọ rách nát ấy đi.”
Kyohei mở cửa kéo ngoài hiên, bước vào trong. Điều hòa bật vừa phải khiến cậu cảm thấy thật dễ chịu. “Cháu chào bác ạ!” Kyohei gọi với vào trong.
Tấm rèm sau quầy đung đưa, bác gái cậu, bà Kawahata Setsuko tươi cười bước ra.
“Ái chà chà, chào cháu, Kyohei. Cháu lớn thật đấy.” Câu đầu tiên của bà giống hệt câu của Narumi. Có lẽ họ nghĩ bọn trẻ con sẽ vui khi được khen như vậy.
Kyohei cúi gập người xuống. “Từ hôm nay mong bác giúp đỡ ạ.”
Bà Setsuko nở nụ cười nhăn nhó. “Cháu nói gì thế, khách sáo quá. Nào, vào đây đi đã.”
Kyohei cởi giày, xỏ chân vào đôi dép đi trong nhà. Căn nhà trọ này có cả tiền sảnh, dù khá nhỏ. Ở đó đặt một chiếc ghế mây dài.
“Bên ngoài nóng lắm phải không? Bác lấy thứ gì mát cho cháu uống nhé. Cháu uống nước hoa quả hay trà lúa mạch? Có cả Coca nữa đấy.”
“Thế bác cho cháu Coca ạ.”
“Coca hả, Ok.” Bà Setsuko giơ hai ngón tay hình chữ V, đoạn đi về phía sau quầy.
Kyohei cởi ba lô, ngồi xuống ghế mây. Cậu lơ đãng nhìn quanh phòng. Một bức tranh sơn dầu có vẻ là vẽ bãi biển gần đây được lồng trong khung trang trí. Bên cạnh đó dán một tấm bản đồ kèm theo hình minh họa giới thiệu các địa điểm du lịch quanh đây. Ấy vậy nhưng màu của nó đã phai sạch thành ra không còn đọc được gì. Chiếc đồng hồ cũ kỹ treo trên tường đang chỉ hai giờ chiều.
“Ồ, ồ.” Kyohei nghe thấy một giọng nói khàn khàn. Cậu quay ra thì thấy ông Shigeharu đang đi lại từ bên trong hành lang. “Chào cháu, Kyohei lớn thật rồi nhỉ, đi một mình tới tận đây.”
Ông Shigeharu vẫn to béo hệt một con búp bê Daruma, y như lần gặp hai năm trước, có khác chăng chỉ là giờ đây ông phải chống gậy. Mái tóc đã mỏng hơn nhiều, phải gọi là đầu hói mới đúng. Kyohei nhớ bố cậu từng nhắc đến chuyện bác bị tăng cân quá nhiều nên đầu gối không còn chống đỡ được nữa.
Kyohei đứng lên chào người bác.
“Không phải đứng lên đâu, bác cũng ngồi xuống đây. Hây dà.” Ông Shigeharu ngồi xuống đối diện Kyohei, cười hề hề. Trông mặt ông cứ như thần Ebisu vậy. “Thế nào, bố mẹ cháu khỏe cả chứ?”
Kyohei gật đầu. “Vâng. Cả hai đều rất bận ạ.”
“Vậy à? Làm ăn khấm khá thế là tươm rồi.” Bà Setsuko bưng chiếc khay đặt sẵn một bình trà và ba chiếc cốc ra, có lẽ bà đã nghe thấy tiếng ông Shigeharu. Trong đó, một chiếc cốc đã rót sẵn Coca.
“Ái chà, tôi cũng muốn uống Coca.” Ông Shigeharu nói.
“Không được, ông phải kiêng đồ ngọt.” Bà Setsuko rót trà lúa mạch vào cốc.
Kyohei đang khát khô cả cổ, cậu uống Coca một cách ngon lành.
Setsuko là chị gái cùng cha khác mẹ với Keiichi. Nghe nói mẹ của bà Setsuko mất trong một vụ tai nạn giao thông từ hồi bà còn nhỏ. Sau đó, bố bà tái hôn và sinh ra Keiichi. Bởi vậy mà hai người chênh nhau những chín tuổi.
“Cháu gặp chị Narumi ở ga rồi ạ. Chị ấy bảo đang có việc gì đó.”
“Việc á? Việc gì thế?” Ông Shigeharu hỏi bà Setsuko, có vẻ ông cũng không nắm được tình hình.
“Thì chuyện đó đấy. Chuyện liên quan đến biển, gì mà khai thác vàng với bạc dưới đáy biển ấy.”
“À, chuyện đó hả.” Ông Shigeharu tỏ vẻ không mấy quan tâm. “Không biết thế nào, thật là ngon ăn thế, hay lại lừa đảo?”
“Ai mà biết.” Bà Setsuko nghiêng đầu. “Con bé Narumi lo biển sẽ bị ô nhiễm nếu họ thực sự tiến hành khai thác.”
“Biển à… Thế thì không được.” Ông Shigeharu hớp một ngụm trà, mặt tỏ vẻ nghiêm nghị.
“À, phải rồi.” Kyohei mở ba lô, lấy ra một bọc giấy. “Cháu quên mất, đây là quà mẹ nhờ cháu gửi biếu hai bác ạ.”
“Chà chà chà, thật ngại quá. Đâu cần câu nệ thế chứ.” Bà Setsuko nhíu mày, mỉm cười nhận lấy món quà, đoạn mở gói bọc ngay tắp lự. “Ái chà, là món khô bò ướt mặn ngọt đây mà. Cửa hàng này nổi tiếng lắm phải không. Phải gửi lời cảm ơn mợ Yuri mới được.”
Kyohei uống hết cốc Coca. Thấy vậy bà Setsuko liền hỏi: “Cháu uống thêm không?” Kyohei vừa gật đầu vừa đáp Có ạ, bà Setsuko đã cầm ngay chiếc cốc rỗng đi. Nếu ở nhà thể nào cậu cũng phải nghe những câu đại loại như “Muốn uống thì tự đi mà lấy.”
Kyohei nghĩ bụng: “Ở đây đến hết kỳ nghỉ hè cũng không phải ý tồi.”