Chương 5
Tầng một của nhà trọ Lục Nham Trang có vài căn phòng dùng cho các bữa tiệc nhỏ. Hiện tại chúng được sử dụng làm phòng ăn cho khách. Kyohei sẽ ăn tối cùng gia đình Narumi ở căn phòng cạnh khu bếp. Nhưng nghe nói người đàn ông có tên Yukawa sẽ ăn tối ở phòng tiệc lúc sáu giờ nên Kyohei thử ghé qua đó xem sao.
Tấm cửa kéo của căn phòng ngay trước mặt đang mở. Cậu thấy xe đẩy thức ăn ngoài hành lang, có lẽ bà Setsuko đang mang đồ ăn tới.
Kyohei rón rén nhòm vào trong. Yukawa ngồi lọt thỏm một mình giữa căn phòng có thể chứa được khoảng mười người. Bà Setsuko đang bày biện thức ăn lên chiếc khay nhỏ đặt trước mặt.
“Vậy à, ý cô là vẫn có quán mở tới khá khuya phải không ạ?” Yukawa hỏi bà Setsuko. Kyohei không rõ họ đang nói về chuyện gì.
“Chỗ này nhà quê mà, nên nói muộn cũng chỉ đến mười giờ, mười rưỡi là cùng thôi. Nếu anh muốn, tôi sẽ dẫn anh tới quán mà tôi biết.” Bà Setsuko đáp.
“Thế thì tốt quá, cô có hay ra ngoài uống rượu không ạ?”
“Không, làm gì có. Chỉ thảng hoặc thôi.”
“Thế ạ.” Bất giác Yukawa nhìn về phía Kyohei. Hai người mắt chạm mắt làm cậu bé giật mình rụt cổ lại.
“Có chuyện gì vậy?” Bà Setsuko hỏi. Có vẻ bà không nhận ra Kyohei đang đứng đó.
“Không có gì. Tôi xin phép dùng bữa nhé.”
Nghe thấy giọng của Yukawa, Kyohei quay lưng, rón rén rời đi.
Một lát sau, Kyohei cùng gia đình bà Setsuko cũng bắt đầu dùng bữa tối. Có lẽ phấn khởi vì cậu cháu trai lâu lắm mới tới chơi nên trên bàn bày la liệt món ăn, còn có cả món sashimi nữa.
“Cháu ăn nhiều vào nhé. Bố mẹ cháu gửi cháu nhà bác, đến lúc về cháu lại gầy đi thì gay to.” Ông Shigeharu vừa đẩy đĩa sashimi về phía Kyohei vừa nói. Bụng cậu bé đã tròn thu lu như quả dưa hấu.
“Mà này, bác không ngờ cháu còn dẫn khách về cho nhà mình cơ đấy.” Bà Setsuko nói. Có vẻ bà đã nghe Yukawa kể chuyện tại sao anh lại biết nhà trọ này.
“Cháu chỉ mở bản đồ ra xem thôi, tự nhiên chú ấy đòi xin số điện thoại đấy chứ.”
“Thế cũng được chứ sao. Chắc chú ấy đã nghĩ nhà trọ này phải an toàn lắm thì người ta mới dám cho trẻ con trọ ở đây một mình.”
Kyohei nghiêng đầu ngẫm nghĩ. Cậu không thấy vậy.
Theo lời chị Narumi, Yukawa là một nhà vật lý tới đây tham dự buổi thuyết trình về kế hoạch khai thác tài nguyên dưới biển. Kyohei nhớ lại chuyện chú ta đã dùng giấy thiếc để bọc chiếc điện thoại.
Gần bảy giờ, Narumi đứng dậy. Cô có cuộc họp với hội vận động bảo vệ biển. Kyohei cũng quyết định trở về phòng xem chương trình tivi mà cậu yêu thích.
Kyohei đứng chờ thang máy, cửa mở và cậu trông thấy một người đàn ông luống tuổi, tóc ngắn bước ra. Ông ta mặc bộ yukata, sắc mặt khá tốt, chắc vừa mới tắm xong. Người này thoáng bất ngờ khi trông thấy Kyohei, sau đó ông ta đi về phía phòng tiệc.
Kyohei bấm thang máy lên tầng hai. Cậu được xếp cho một căn phòng vốn dành cho bốn người. Bà Setsuko còn lo cậu sẽ buồn vì phải ở một mình trong căn phòng quá rộng, song Kyohei đâu còn bé bỏng gì nữa nên làm gì có chuyện buồn bã kia chứ. Cậu nằm dang tay dang chân hình chữ đại trên chiếu, vươn tay với điều khiển tivi.
Sau khi xem tivi khoảng một tiếng đồng hồ, Kyohei đứng ngắm nghía bên ngoài cửa sổ nhân lúc kéo rèm. Đáng lý có thể nhìn thấy biển ở đằng xa nhưng vì trời tối quá nên cậu không thấy rõ.
Một lát sau có tiếng mở cửa ở dưới hiên, xem ra ai đó vừa ra ngoài. Là Yukawa và bà Setsuko. Không hiểu hai người đi đâu vào giờ này. Cậu không thấy bóng dáng ông Shigeharu đâu cả.
Đột nhiên chuông điện thoại trong phòng cậu reo vang. Kyohei ngạc nhiên, vội vàng nhấc ống nghe lên.
“A lô.”
“À, Kyohei hả. Bác đây, cháu ngủ chưa?” Ông Shigeharu hỏi.
“Chưa ạ, cháu vừa xem tivi xong.”
“Thế hả? Cháu muốn chơi pháo hoa không? Pháo hoa lần trước bác mua vẫn còn.”
“Có, có ạ, mình chơi đi bác.”
“Thế cháu xuống đây nhé.”
“Vâng ạ, cháu xuống ngay đây ạ.”
Kyohei đi xuống, thấy ông Shigeharu đang đứng đợi ở chỗ để giày. Dưới chân ông là một cái xô và một thùng các tông.
“Mọi người ra ngoài cả rồi. Bác cháu mình mà không chơi là thiệt đấy.” Ông Shigeharu nói.
Kyohei nhòm vào bên trong thùng các tông. Trong thùng không chỉ có pháo hoa cầm tay mà còn có rất nhiều loại như loại cắm xuống đất, loại phụt lên trời.
“Nào, đi thôi. Cháu cầm hộ bác cái thùng kia nhé.” Ông Shigeharu một tay xách xô, một tay chống gậy bước đi. Kyohei ôm thùng các tông đi theo sau.