← Quay lại trang sách

Chương 6

Khoảng gần chín giờ nhóm Narumi và Sawamura mới ra khỏi phòng họp của thị trấn.

“Giờ sao nhỉ, mọi người có muốn đi uống một chút không?” Sawamura đề nghị.

“Được đấy ạ.”

“Em cũng đi.”

Một đôi nam nữ trẻ tuổi tán đồng. “Kawahata thì sao?” Sawamura hỏi Narumi. “Vậy em cũng đi một lát.” Narumi đáp.

Đến trước ga, họ chia tay những người còn lại, đoạn đi về phía quán rượu mọi khi. Đây là quán rượu đóng cửa muộn nhất vùng này.

Khi đến trước cửa quán, Narumi trông thấy bà Setsuko đang đứng gần đê chắn sóng ở phía bên kia đường. Bà đang chăm chú nhìn ra biển. Narumi cất tiếng gọi mẹ.

Như sực tỉnh, bà Setsuko ngoảnh mặt lại, nở một nụ cười khó hiểu, đoạn băng qua đường.

“Chào các cháu.” Sau khi chào hỏi bạn bè của Narumi, bà quay sang phía cô.

“Các con nói chuyện xong rồi à?”

“Vâng, nhưng mà mẹ đang làm gì ở đây thế?”

Bà Setsuko hất cằm về phía quán rượu.

“Mẹ dẫn khách nhà mình đến đây. Cái cậu Yukawa ấy, cậu ấy bảo muốn đi đâu đó uống thêm.”

“Mẹ cũng uống cùng à?”

“Chỉ một chút xíu thôi.” Bà Setsuko chụm ngón cái và ngón trỏ lại với nhau, ngụ ý chỉ uống rất ít.

“Lại nữa sao? Lần nào dẫn khách đi mẹ cũng ngồi cùng họ luôn thôi.”

Từ sau khi ngã bệnh, ông Shigeharu không đụng tới đồ uống có cồn nữa, nhưng bà Setsuko lại rất thích rượu. Nếu không đến quán rượu thì thể nào trước khi đi ngủ bà cũng phải làm một ly whisky pha với nước ấm.

“Con hiểu rồi. Thế nên mẹ đang đứng hóng gió cho tỉnh rượu phải không?”

“Ừ. Con cũng đừng quá chén đấy nhé.”

“Con không muốn nghe câu đó từ mẹ đâu.”

“Vậy mẹ về trước đây. Tạm biệt các cháu nhé.” Bà Setsuko cúi đầu chào.

“Bác đợi chút, để cháu đưa bác về.” Nói đoạn Sawamura nhìn sang Narumi. “Thật ra anh đi xe bán tải của cửa hàng tới, đang đậu ở gần ga. Anh cũng đang chưa biết phải làm thế nào nên sẽ đưa bác gái về rồi tiện thể cất xe luôn.”

“Không cần đâu, như vậy phiền cháu quá.” Bà Setsuko xua tay tỏ vẻ ái ngại.

“Bác đừng ngại, đoạn đường chỗ đó tối lắm, lại còn lên dốc nữa. Đi ô tô thì chỉ mất đôi, ba phút thôi ạ.”

“Không sao thật chứ? Vậy bác cũng không khách sáo nữa.”

“Không sao mà bác. Thế nhé, anh đi một lát rồi sẽ quay lại.” Sawamura nói với Narumi.

“Xin lỗi anh, cảm phiền anh nhé.” Narumi nói lời cảm ơn.

Sau khi tiễn Sawamura và mẹ đi khỏi, Narumi cùng hai người còn lại bước vào quán rượu. Cô liếc nhìn bên trong quán. Yukawa đang ngồi ở một chiếc bàn nằm trong góc và đọc tạp chí. Bên cạnh là cốc rượu shochu uống kèm với đá lạnh.

“Kia chẳng phải nhà vật lý chúng ta vừa gặp hồi chiều sao?” Cô bé sinh viên đi cùng thì thầm vào tai Narumi. “Ô đúng kìa.” Cậu thanh niên còn lại cũng lẩm bẩm theo.

Narumi kể cho hai người nghe chuyện Yukawa đang trọ ở nhà mình. Cả hai gật gù tỏ ý đã hiểu. Họ cũng biết gia đình Narumi kinh doanh nhà trọ.

Narumi cùng hai người trong nhóm ngồi vào một chiếc bàn hơi cách xa chỗ Yukawa. Anh ta vẫn tiếp tục đọc tạp chí.

Ba người vừa uống bia vừa chuyện trò, được khoảng ba mươi phút, Narumi đứng dậy nói, “Tôi xin phép một chút,” đoạn cô tiến đến gần bàn của Yukawa.

“Chào anh.”

Yukawa ngẩng mặt lên khỏi cuốn tạp chí, chớp mắt. “À, chào cô.”

Anh ta không có vẻ gì ngạc nhiên khi Narumi bắt chuyện, có lẽ anh ta đã nhận ra sự có mặt của họ từ trước rồi.

“Hình như vừa nãy anh uống cùng mẹ tôi thì phải?”

“Ừ, có vẻ bà ấy thích uống rượu nên chúng tôi đã ngồi cùng nhau một lát. Không được sao?”

“Ý tôi không phải vậy… Tôi ngồi đây một lát được không?” Narumi chỉ tay về phía chiếc ghế đối diện.

“Đương nhiên là được. Nhưng hình như cô đang đi cùng bạn mà?”

“Không sao đâu.” Narumi nhìn về phía đôi bạn trẻ. Họ đang ngồi đối diện nhau, chuyện trò vui vẻ.

“Tôi muốn để họ ngồi riêng với nhau một lát.” Thấy Yukawa nghiêng đầu, Narumi tiếp tục nói khẽ. “Hai người đó đang hẹn hò.”

“À, ra là vậy.”

Narumi gọi nhân viên phục vụ, cô cũng yêu cầu một cốc shochu kèm đá lạnh.

“Tôi nghe mẹ cô kể hôm nay cô cũng tham gia buổi thuyết trình đó à?”

“Anh nhớ người đã đặt câu hỏi về vấn đề bảo vệ sinh vật dưới tầng nước sâu chứ? Tôi cùng hội với anh ấy.”

“Cùng hội với người đó à.” Yukawa gật gù. “Vậy nhờ cô gửi lời xin lỗi anh ấy giúp tôi vì đã xen ngang câu chuyện.”

“Nếu nghĩ vậy thì anh tự đi mà nói với anh ấy. Anh ấy cũng sắp sửa tới đây rồi. Nhưng tôi nghĩ anh đâu cần phải xin lỗi, ý kiến của anh rất chân thật mà.”

“Hơi chân thật quá. Cái tính tôi thế, không thể ngồi yên khi nghe những phát ngôn phi lý được.”

Nhân viên phục vụ bưng cốc rượu tới. Yukawa cũng cầm cốc của mình lên. Thành ra họ cứ thế chạm cốc nhau.

“Nghe cách nói chuyện của mẹ cô, có vẻ cô là một nhà hoạt động khá cực đoan.”

“Không có chuyện đó đâu, tôi chỉ đang làm những việc mình nên làm thôi.”

“Phản đối khai thác tài nguyên dưới biển là việc cô nên làm ư?”

“Tôi không phản đối việc khai thác tài nguyên, tôi chỉ muốn bảo vệ thiên nhiên thôi. Đặc biệt là biển.”

Yukawa lắc lắc chiếc cốc làm đá bên trong kêu lanh canh rồi từ tốn nhấp một ngụm shochu như thể đang nhâm nhi câu nói của Narumi.

“Bảo vệ biển nghĩa là sao? Chẳng lẽ biển mỏng manh, yếu đuối đến mức cần con người bảo vệ à?”

“Chính con người đã làm cho nó trở nên yếu đuối, bằng thứ vũ khí mang tên văn minh khoa học.”

Yukawa đặt cốc rượu xuống. “Ồ, thật thế sao?”

“Chắc anh cũng biết mọi loài sinh vật đều có nguồn gốc từ biển. Trải qua hàng trăm triệu năm, nhiều giống loài mới được sinh ra và tiến hóa như bây giờ. Vậy mà chỉ trong ba mươi năm gần đây, số lượng động vật biển đã giảm tới hơn ba mươi phần trăm. Anh có biết điều đó không? Ví dụ tiêu biểu nhất chính là các bãi san hô.”

Narumi có thể nói trơn tru như vậy là bởi cô đã nói điều này ở rất nhiều nơi rồi.

“Theo cô đó là lỗi của khoa học sao?”

“Chẳng phải chính các nhà khoa học đã tiến hành những vụ thử hạt nhân trên biển Thái Bình Dương đó sao?”

Yukawa cầm cốc rượu shochu lên. Nhưng trước khi đưa lên miệng, anh đưa mắt nhìn về phía trước.

“Vậy là đối với kế hoạch khai thác quặng nhiệt dịch dưới biển lần này, nhóm các cô cũng quy chụp rằng những nhà khoa học như chúng tôi sẽ phạm phải sai lầm tương tự? Rằng chúng tôi sẽ lại tàn phá biển mà không thèm nhìn lại những bài học về việc phá hoại môi trường?”

“Tôi nghĩ các anh cũng có quan tâm tới việc bảo vệ môi trường, nhưng chính các anh cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra phải không? Khi con người bắt đầu sử dụng dầu mỏ, các nhà khoa học cũng đâu dự đoán được nhiệt độ trái đất sẽ tăng lên, đúng không?”

“Chính bởi vậy nên mới cần phải điều tra và nghiên cứu. Desmec không nói họ sẽ đào bới lòng biển ngay bây giờ để phục vụ cho mục đích thương mại hóa. Như cô nói đấy, không ai biết điều gì sẽ xảy ra khi con người khai thác lòng biển. Nên họ mới nói sẽ làm rõ trong khả năng có thể.”

“Nhưng cũng đâu thể làm rõ một cách tuyệt đối phải không? Trong buổi thuyết trình hôm nay, chính anh cũng đã nói như vậy mà.”

“Chắc chắn tôi cũng đã nói thêm rằng đây là vấn đề lựa chọn. Nếu chúng ta không cần các kim loại hiếm đó đến mức phải đào xới lòng biển thì kế hoạch lần này chẳng có nghĩa gì cả.”

Anh ta đã nói trúng bản chất của cuộc tranh cãi lần này. Đó là có thật sự cần thiết phải khai thác tài nguyên khoáng sản dưới đáy biển hay không? Đây cũng chính là chủ đề trọng tâm cho buổi thảo luận ngày mai.

“Về vấn đề đó,” Narumi nói, “chúng tôi định sẽ nói trong buổi thảo luận ngày mai ở tòa thị chính.”

Yukawa khẽ mỉm cười.

“Tức là cô không thể tiết lộ kế hoạch chứ gì, không sao cả.” Sau khi gọi thêm một cốc shochu, Yukawa hướng ánh mắt trở lại phía Narumi. “Nhưng tôi cũng nói trước để cô biết, tôi tuyệt đối không phải người của phe ủng hộ đâu đấy.”

“Thật vậy sao?” Narumi ngạc nhiên nhìn khuôn mặt điển trai của nhà vật lý. “Vậy tại sao anh lại ngồi chỗ đó?”

“Tôi nhận lời đề nghị từ phía Desmec. Họ nói rằng có thể sẽ cần giải thích về việc thăm dò điện từ.”

“Thăm dò điện từ?” Narumi không hiểu từ này.

“Tức là dùng một cuộn dây kim loại để đo đạc và phân tích trường điện từ dưới đáy biển, qua đó có thể nắm được cấu trúc ở độ sâu hàng trăm mét. Tóm lại có thể biết rõ nguồn tài nguyên kim loại được phân bổ ở đâu và như thế nào mà không cần phải đào bới lên.”

“Ý anh muốn nói đó là cách làm thân thiện với môi trường?”

“Tất nhiên đó là ưu điểm lớn nhất của phương pháp này.”

Cốc shochu kèm đá lạnh được bưng tới. Yukawa xem thực đơn và gọi món shiokara*.

Shiokara là một dạng mắm, được làm từ những miếng hải sản nhỏ, ủ cho lên men trong khoảng từ một đến sáu tháng.

“Anh đang nghiên cứu cái đó mà lại nói mình không phải người của phe ủng hộ sao?”

“Tại sao tôi không thể nói thế? Đúng là tôi đã đề xuất phương pháp thăm dò điện từ mới cho phe ủng hộ Desmec. Tuy nhiên, đây là vì tôi cho rằng giả dụ kế hoạch đó được triển khai thì cũng nên có một phương pháp hợp lý xét cả về khía cạnh kinh tế lẫn bảo vệ môi trường. Còn nếu kế hoạch có bị dừng lại thì cũng chẳng sao cả.”

“Nếu vậy chẳng phải việc nghiên cứu của anh sẽ trở thành công cốc hay sao?”

“Trên đời này chẳng có nghiên cứu nào là vô ích cả.”

Nhân viên phục vụ mang đĩa shiokara tới. “Chà, trông ngon ghê!” Hai mắt Yukawa híp cả lại sau cặp kính.

Đúng lúc đó, cánh cửa ra vào quán rượu đột nhiên mở ra, Sawamura bước vào. Sau khi nhìn một lượt khắp quán, khuôn mặt anh lộ vẻ bối rối khi trông thấy Narumi đang ngồi riêng ở một bàn khác, lại còn cùng với nhà vật lý họ đã gặp hồi chiều nữa.

Sawamura lại gần, mặt vẫn tỏ vẻ khó hiểu. “Như này là sao?”

“Anh biết rồi đúng không, đây là thầy Yukawa đến từ trường Đại học Teito. Em chưa có lúc nào để nói với anh là anh ấy đang trọ ở nhà em.”

“À.” Sawamura há hốc miệng, gật gù.

“Nói mới nhớ khi nãy mẹ em có bảo dẫn anh Yukawa này tới đây nhỉ. Ra là vậy, hóa ra anh ấy trọ ở nhà em à.”

“Nếu được mời anh ngồi cùng chúng tôi luôn.” Yukawa chỉ tay vào chiếc ghế bên cạnh Narumi.

“Vậy tôi xin phép.” Nói rồi Sawamura kéo ghế ngồi xuống. Anh gọi một cốc bia tươi.

“Anh đi lâu thế.” Narumi nói.

“Ừ, có chút sự cố ở nhà em.”

“Sự cố?” Narumi chau mày, hỏi lại tức thì.

“À không, nói là sự cố thì hơi quá. Khách nhà em đi đâu đó ấy, đến giờ vẫn chưa thấy về nên bố em đang lo. Vì thế anh đã đánh xe đi tìm loanh quanh gần nhà em.”

“Vị khách đó ạ? Hình như tên ông ta là Tsukahara thì phải.”

“Đúng là ông ấy đấy.”

“Thế anh đã tìm thấy ông ấy chưa?”

“Chưa, vẫn chưa thấy.” Sawamura đưa cốc bia vừa được mang tới lên miệng. “Không thấy ông ấy ở quanh khu vực nhà trọ. Anh định sẽ tìm thêm một lúc nữa nhưng chắc bố mẹ em thấy ngại nên giục anh mau quay lại chỗ mọi người, bảo là có khi ông ấy sắp về cũng nên.”

Narumi nghĩ bụng bố mẹ cô thì dễ sẽ nói như vậy thật. Chỉ riêng việc nhờ Sawamura đưa bà Setsuko về nhà rồi lại tiện thể nhờ anh tìm người giúp đã là quá lắm rồi.

“Hay là ông ấy đi câu cá đêm?” Yukawa hỏi.

“Tôi nghĩ không phải. Hành lý của ông ấy không có đồ câu. Vả lại, ông ấy không đến đây để du lịch.”

Narumi kể lại chuyện mình đã gặp Tsukahara ở tòa thị chính. Sawamura tỏ vẻ bối rối.

Sau đó họ uống thêm một lát rồi cùng nhau rời quán. Narumi đi bộ cùng Yukawa về nhà trọ Lục Nham Trang.

“Hôm nay tôi uống hơi nhiều, nhưng nhờ mẹ cô mà tôi biết một quán rượu rất được đấy. Chắc tối nào tôi cũng ra đây mất.” Yukawa vừa đi vừa nói.

“Anh định sẽ ở đây đến khi nào vậy ạ?”

“Tôi cũng chưa rõ. Thật ra theo kế hoạch tôi sẽ theo tàu khảo sát của Desmec để hướng dẫn họ thử nghiệm phương pháp thăm dò điện từ, tuy nhiên chiếc tàu khảo sát quan trọng ấy lại chưa đến. Nghe đâu sẽ phải mất kha khá thời gian vì vấn đề thủ tục. Người nhà nước toàn làm ăn kiểu đó thôi, đến là đau đầu.” Nghe giọng điệu của Yukawa có phần như muốn hắt hủi Desmec. Narumi nghĩ bụng có lẽ chuyện anh ta bảo mình không phải người của phe ủng hộ là nói thật.

Hiên nhà trọ Lục Nham Trang vẫn đang sáng đèn. Bước vào trong nhà, họ thấy ông Shigeharu và bà Setsuko đang ngồi ở hành lang, cả hai đều mang vẻ mặt thẫn thờ. Nhìn thấy Narumi và Yukawa, bà Setsuko cất tiếng chào. Tất nhiên là nói với Yukawa.

“Con nghe kể khách nhà mình vẫn chưa về.” Narumi nói.

“Ừ, mẹ đang bàn với bố con xem nên làm thế nào.”

“Giờ này mà báo cảnh sát thì cũng chẳng ích gì. Bố định để đến sáng mai nếu ông ấy vẫn chưa về sẽ gọi 110…” Ánh mắt ông Shigeharu hướng về phía sau Narumi. Ngoảnh mặt lại, cô thấy Yukawa đang đứng đó, có vẻ anh ta đã nghe cuộc trò chuyện giữa họ.

“Gay go quá nhỉ. Tôi có thể giúp được gì không?” Yukawa hỏi.

“Không cần đâu.” Ông Shigeharu xua tay. “Chúng tôi sẽ làm gì đó. Xin lỗi vì đã phiền tới anh.”

“Vậy à, vậy tôi xin phép. Chúc cả nhà ngủ ngon.” Nói đoạn nhà vật lý đi về phía thang máy.