← Quay lại trang sách

Chương 12

Yukawa yêu cầu ăn tối lúc bảy giờ, vậy mà đến giờ rồi vẫn chưa thấy bóng dáng nhà vật lý lập dị đó đâu.

Narumi còn đang nghĩ xem nên làm thế nào thì Yukawa xuất hiện, hai tay cầm hai cái túi giấy, người nhễ nhại mồ hôi.

“Tôi đang định gọi điện cho anh đây.”

“Xin lỗi nhé, tôi lại không bắt được taxi.”

“Anh có muốn lên phòng trước không?”

“Không, tôi ăn luôn thôi.”

Khay ăn đã được chuẩn bị sẵn. Sau khi để đồ đạc và áo khoác sang một bên, Yukawa ngồi khoanh chân trên đệm.

“Anh vừa đi Home Center đấy à?” Vừa rót bia vào cốc thủy tinh, Narumi vừa hỏi. Túi giấy Yukawa mang về là của cửa hàng đó, một cửa hàng tuy nhỏ nhưng rất hay được mọi người lui tới ở thị trấn này.

“Tôi đang muốn thực hiện một thí nghiệm nhỏ.” Yukawa đưa cốc bia lên gần miệng, nhưng anh chưa uống vội mà nhìn Narumi. “Tôi có việc này muốn nhờ cô, không biết có được không.”

“Chuyện gì vậy?”

“Tôi cần mấy chai nhựa rỗng. Chai đựng đồ uống có ga thì càng tốt.”

“Chai nhựa? Nếu là chai Coca lít rưỡi thì tôi nghĩ có đấy.”

“Tuyệt. Cô kiếm cho tôi khoảng năm, sáu chai nhé. Lát tôi sẽ đến chỗ cô lấy sau.”

“Anh dùng chúng làm gì vậy?”

“Chuyện đó thì ngày mai cô hỏi cậu bé lập dị sẽ rõ.”

“Cậu bé lập dị?” Narumi chau mày. “Ý anh là em họ tôi à?”

“Đúng vậy. Nói thế này cũng hơi quá nhưng lâu rồi tôi mới gặp một cậu bé kỳ quặc như thế.”

Narumi nhìn chằm chằm khuôn mặt của Yukawa khi đó đang uống bia ngon lành. Thấy thế, anh ta liền hỏi: “Trên mặt tôi có gì sao?”

“Không.” Narumi cố nén cười đáp, đoạn đứng dậy. “Chúc anh ngon miệng.”

Sau khi ra khỏi phòng tiệc, Narumi đi thẳng tới thang máy. Cô lên phòng của Yukawa ở tầng ba để trải đệm. Chìa khóa chủ đã để sẵn trong túi.

Vừa bước vào phòng, đập ngay vào mắt Narumi là chiếc thùng các tông đặt trước tokonoma*. Là đồ người ta vừa chuyển phát đến hôm nay. Yukawa quyết định trọ ở đây từ hôm qua, nên có lẽ anh ta đã yêu cầu ai đó gửi cái này cho mình sau khi tới đây. Trên vận đơn đề tên người gửi là phòng nghiên cứu số 13, khoa Vật lý trường Đại học Teito. Trên thùng có dán tem chú ý đồ dễ vỡ, cột tên hàng hóa ghi chai lọ.

Một góc nhỏ được xây thụt vào, là nơi bài trí những vật dụng có tính thẩm mĩ cao như tranh ảnh, các bức thư pháp, cây cảnh bonsai hay bình hoa, …

Trải đệm xong, Narumi quay trở về phòng khách. Đúng lúc ông Shigeharu và bà Setsuko đang ngồi uống trà sau bữa tối. Không thấy bóng dáng Kyohei đâu, chắc cậu bé đang ở phòng mình.

“Con vừa trải đệm cho anh Yukawa xong.”

“Con vất vả rồi.” Bà Setsuko thì thào, giọng ủ rũ. Sắc mặt ông Shigeharu cũng không được tươi tắn cho lắm.

“Có chuyện gì thế ạ?” Narumi hết nhìn bố rồi lại nhìn mẹ.

“À không, bố mẹ chỉ đang nói chuyện thôi.” Ông Shigeharu lên tiếng. “Chắc cũng sắp đến lúc rồi.”

“Đến lúc…” Chỉ vậy thôi cô cũng đủ hiểu họ đang nói về chuyện gì. “Bố mẹ định đóng cửa nhà trọ này sao?”

“Với tình trạng như bây giờ còn biết làm sao nữa? Đúng là đã hết đợt nghỉ Obon thật, nhưng khách cứ lẹt đẹt một người thế này. Vả lại còn xảy ra tai nạn đó nữa.”

“Tai nạn đó đâu phải do lỗi của nhà mình.”

“Không, cũng không thể nói thế được. Vì nhà mình không có nhân viên nên mới không biết việc ông Tsukahara đi ra ngoài, lúc biết rồi cũng không thể đi tìm ngay được. Hôm nay vợ ông ấy đã đến nhà mình, mặc dù bà ấy chẳng trách móc lời nào nhưng bố vẫn cảm thấy áy náy vô cùng. Vậy mà bà ấy còn bảo sẽ trả tiền trọ một đêm nữa…”

“Không phải bố đã nhận tiền của bà ấy đấy chứ?”

“Nhận là nhận thế nào.” Ông Shigeharu xua mạnh tay. “Đương nhiên bố bảo bà ấy không cần phải trả tiền. Thế mà bà ấy vẫn cứ nói là đã làm phiền đến nhà mình, nên mong nhà mình nhận cho, nói mãi bà ấy cũng không chịu thôi. May mà cuối cùng bà ấy cũng hiểu cho.”

“Vậy ạ…”

“Ừ, bố nghĩ là mình đóng cửa được rồi. Mười lăm năm rồi nhỉ. Nhà mình cũng thuộc diện trụ được lâu đấy chứ.” Ông Shigeharu khoanh tay nhìn quanh phòng như thể đang tiếc nuối quá khứ.

Nghe những lời đó, ký ức thời ấy bỗng vụt hiện lên trong tâm trí Narumi. Khi đó cô vẫn còn là học sinh cấp hai. Ông Shigeharu vốn là nhân viên của một công ty ở Tokyo, quyết tâm về quê kế nghiệp nhà trọ Lục Nham Trang. Thực ra cách đó khoảng vài năm, bố của ông Shigeharu, tức ông nội của Narumi bị đột quỵ do nhồi máu não, khi đó những người xung quanh đã bảo ông Shigeharu suy nghĩ về việc tiếp quản công việc gia đình.

Cho đến tận bây giờ, Narumi vẫn có thể nhớ như in cái ngày gia đình cô chuyển về thị trấn này. Vì là quê nội nên trước đó cô cũng từng về đây nhiều lần rồi, song ý nghĩ từ giờ nơi này sẽ trở thành nhà của mình khiến cô bỗng thấy mọi cảnh vật trông thật khác. Đặc biệt sắc màu tuyệt đẹp của biển khiến cô thật sự động lòng. Trực giác mách bảo cô rằng bảo vệ nơi này chính là sứ mệnh, là mục đích sống của cô.

Giữa lúc đang miên man hoài niệm về quá khứ, một tiếng chuông trầm thấp đã kéo cô trở về thực tại. Có lẽ ai đó đã bấm cái nút được lắp ở quầy tiếp đón khách bên ngoài. Chắc chắn không phải là Yukawa, có lẽ nhà có khách.

“Không biết ai đến vào giờ này nhỉ.” Bà Setsuko nhìn đồng hồ và nói.

Narumi nghiêng đầu, đứng lên. Cô ra sảnh xem thử thì thấy Nishiguchi đang đứng cạnh chỗ để giày.

“Chào, xin lỗi nhưng tớ lại tới làm phiền đây.” Nishiguchi khẽ giơ tay phải lên.

“Không sao, nhưng giờ này cậu vẫn làm việc đấy à? Cảnh sát các cậu vất vả quá nhỉ.”

“Ừ, bình thường cũng không đến nỗi bận lắm đâu, nhưng những khi có chuyện thế này thì đúng là bận thật. Liên quan đến tính mạng con người nên không thể qua loa được.”

Narumi gật đầu, thầm nghĩ hẳn là vậy rồi.

“Sau đó thế nào rồi? Các cậu tìm ra nguyên nhân vụ tai nạn chưa?”

“Chưa, vẫn chưa thể nói được gì. Cũng không rõ có phải là tai nạn hay không nữa.”

Lời Nishiguchi nói ra nhẹ bẫng khiến Narumi không khỏi giật mình.

“Hả? Thế nghĩa là sao? Không phải tai nạn thì là gì? Tự sát à?”

“Thì tớ đã bảo là chưa thể nói được gì mà. Chắc không phải tự sát đâu, có khả năng là… À, không, cũng có thể đúng là tai nạn thôi.” Nishiguchi ấp úng.

Narumi rụt cằm, ngước mắt nhìn thẳng vào cậu bạn đã từng một thời học chung. “Ý cậu là có thể người đó đã bị giết à?”

Nishiguchi gãi lông mày, tỏ vẻ lúng túng.

“Thật sự là vẫn chưa khẳng định được gì cả. Chỉ biết ông Tsukahara đó từng làm cảnh sát ở Sở Cảnh sát Tokyo, không những thế còn thuộc tổ điều tra số Một nữa.”

“Hả…” Ngay cả Narumi cũng biết tổ điều tra số Một chuyên phụ trách các vụ án mạng. Đến hồi học cấp hai cô vẫn còn rất mê truyện trinh thám.

“Hôm nay, vợ của nạn nhân cùng với một người nữa là hậu bối của nạn nhân đã tới Phòng Cảnh sát chỗ tớ. Người đó cũng thuộc tổ điều tra số Một, hơn nữa còn là chánh thanh tra. Cậu biết chánh thanh tra là gì không? Chỉ dưới đội trưởng tổ điều tra số Một thôi đấy, thực chất chính là chỉ huy điều tra. Cấp bậc sĩ quan cảnh sát đấy. Một người quyền cao chức trọng như vậy đích thân tới nên đến cả cảnh sát trưởng của tớ cũng đang run lên bần bật kia kìa.”

“Người đó đã nói gì à?”

“Tớ nghĩ chắc là đã nói gì đấy. Thật ra sau khi dẫn ông ấy tới xem hiện trường, ông ấy đã nói muốn trao đổi lại với cảnh sát trưởng. Hai người trao đổi kín đáo trong phòng của cảnh sát trưởng suốt gần một tiếng đồng hồ. Sau đó, vị chánh thanh tra cùng với vợ nạn nhân đã quay về Tokyo. Thi thể ông Tsukahara cũng sẽ được chuyển về đó, nhưng hình như không phải để tổ chức tang lễ đâu.”

“Vậy thì để làm gì?”

“Chuyện đó thì đương nhiên là…” Nishiguchi lấy tay phải che khóe miệng. “Họ định giải phẫu chứ còn làm gì nữa, giải phẫu pháp y ấy.”

Narumi nín thở. Cô không thể thốt ra lời nào.

“Nếu đây là một vụ án mạng thì Sở Cảnh sát tỉnh sẽ không im lặng đâu, vụ án xảy ra ở Harigaura mà lại để cho Sở Cảnh sát Tokyo điều tra thì cũng kỳ, chắc người trên đã bàn đến chuyện này rồi. Tóm lại vì thế nên Phòng Cảnh sát bọn tớ cũng đang căng thẳng lắm đây, bọn tớ vừa nhận được lệnh phải điều tra hết những thứ có thể trong hôm nay.” Nhận ra mình đã hơi nhiều lời, Nishiguchi làm động tác vỗ vỗ vào miệng. “Chết thật, chết thật. Cậu là bạn học của tớ nên tớ mới kể chuyện này, nên nhớ giữ kín giúp tớ đấy nhé.”

“Ừ, tớ biết rồi. Thế cậu tới đây có việc gì?”

“Phải rồi, tớ quên béng mất việc quan trọng.” Nishiguchi dựng thẳng lưng, sau đó khẽ gập người cúi chào. “Thật ra tớ muốn mượn cậu một thứ. Cái đấy gọi là danh bạ khách trọ phải không nhỉ? Tóm lại nếu cậu có danh sách những người đã từng đến trọ ở đây thì tốt quá.”

“Cậu sẽ làm gì với cái đó?”

“Chuyện này cũng hơi khó nói.” Nishiguchi liếc nhìn xung quanh. “Bọn tớ muốn biết tại sao ông Tsukahara lại chọn nhà trọ này.”

“Ý cậu là bình thường người ta sẽ không chọn một nhà trọ vừa cũ vừa bẩn như này à?”

“Không phải thế, biết đâu ông ấy có lý do đặc biệt nào đó, như là được ai đấy giới thiệu chẳng hạn. Nên bọn tớ mới muốn tìm danh sách những khách đã từng đến trọ.”

“À, ra vậy. Cậu cần danh sách trong khoảng thời gian mấy năm?”

“Càng nhiều càng tốt.”

“Tớ hiểu rồi, để tớ hỏi bố mẹ xem.” Vừa quay trở lại phòng khách, Narumi vừa nghĩ lại lời Nishiguchi vừa nói. Đúng thật. Tại sao ông Tsukahara lại chọn nhà trọ Lục Nham Trang nhỉ?