← Quay lại trang sách

Chương 11

Gần ga Harigaura có rất nhiều cửa hàng nhỏ bán quà lưu niệm. Đang đứng trước một cửa hàng trong số ấy, Kyohei nghe tiếng ai đó gọi mình. Đúng lúc ấy Narumi chầm chậm đạp xe lại gần. “Em đang làm gì thế? Chưa gì đã chọn quà mang về rồi à?”

Kyohei lắc đầu.

“Không có việc gì làm, em chán quá nên thử ra đây xem có gì hay ho không.”

“Thế à? Đáng lẽ hôm nay em sẽ được đi ra biển chơi nhỉ.” Khuôn mặt Narumi tỏ vẻ u ám.

“Vâng, đành vậy thôi ạ.”

Đến tận chiều, người của Sở Cảnh sát vẫn liên tục tới nhà trọ Lục Nham Trang, thành ra ông Shigeharu không thể bỏ đó mà đi được.

“Cảnh sát vẫn đang ở nhà mình à?”

“Em nghĩ họ về rồi. Buổi thuyết trình của chị thế nào? Có thú vị không ạ?”

Narumi cười thiểu não. “Họp hành thì có gì mà thú vị chứ. Em chưa định về à?”

“Vâng, em muốn đi dạo thêm một lát.”

“Ừ, nhưng đừng về muộn quá nhé.” Narumi xuống xe, bắt đầu đi lên dốc.

Kyohei quyết định mua Coca ở máy bán hàng tự động để thỏa cơn khát. Vừa uống Coca, cậu vừa nghĩ xem nên làm gì tiếp theo. Đúng lúc đó, cậu trông thấy Yukawa đang đi bộ tới. Anh ta cởi áo khoác ngoài, vắt trên vai.

“Hình như nhóc không ra biển phải không?” Yukawa nhìn Kyohei, nói.

“Sao chú biết?”

Yukawa chỉ tay lên mặt Kyohei. “Trông nhóc chẳng bị rám nắng tí nào.”

Kyohei trề môi dưới. “Cảnh sát lại đến nên bác cháu bận.”

“Thế thì tiếc thật. Không hiểu cảnh sát đang điều tra gì vậy nhỉ?”

“Cháu không biết. Vừa nãy cháu ra vách đá xem nhưng hình như họ đã dọn dẹp hết rồi.”

“Vách đá?” Cặp kính của Yukawa sáng bóng lên. “Nhóc biết hiện trường ở đâu à?”

“Biết ạ. Bác cháu nói cho cháu mà. Mặc dù bác ấy bảo cháu không được lại gần đấy.”

Yukawa khẽ gật đầu. “Dẫn chú tới đó đi.”

“Hả? Cháu á?”

“Đúng, còn ai ở đây nữa?”

“Cũng được… nhưng chẳng còn gì đâu.”

“Không sao. Nào, đi thôi.” Yukawa bước đi trước.

Vài phút sau, hai người đã đứng cạnh bờ đê. Mặc dù xung quanh có chăng bằng dây đề chữ Cấm vào song không thấy cảnh sát đứng canh. Đúng là vùng quê có khác. Thấy Yukawa không ngần ngại bước vào bên trong, Kyohei cũng bắt chước theo. Họ tiến sát tới bờ đê, ngó xuống dưới.

“Hình như người đó bị ngã xuống kia.” Kyohei chỉ tay về phía tảng đá có dính máu. “Nghe nói họ chỉ tìm thấy một chiếc guốc thôi, chiếc còn lại chắc bị rơi xuống biển rồi.”

“Một chiếc? Thế chiếc đó vẫn còn đi ở chân à?”

“Chắc thế ạ.”

Yukawa gật đầu, lấy ngón giữa chỉnh lại gọng kính. Anh nhìn chăm chú xuống vách đá như để quan sát gì đó.

“Có chuyện gì vậy ạ?”

Như sực tỉnh ra, Yukawa chớp chớp mắt nói: “Không, không có gì.” Sau đó, anh hướng ánh mắt ra xa. “Nói gì thì nói khung cảnh nơi này đẹp thật đấy. Chẳng trách cái cô Narumi kia lại tự hào đến thế.”

“Ban ngày còn đẹp hơn cơ. Này, chú có biết tại sao tên của vùng này lại có chữ Hari không?”

“Không phải vì đây là vành đai núi lửa sao?” Yukawa trả lời thản nhiên.

“Núi lửa? Vì sao ạ?”

“Vì hari là một loại vật chất không kết tinh có trong dung nham.”

Kyohei cau mày nhìn khuôn mặt tỉnh bơ của Yukawa.

“Không phải đâu. Từ hari ở đây có nghĩa là pha lê. Chú có biết thất bảo là gì không? Theo Phật giáo trên thế giới này có bảy loại bảo bối cao quý nhất, một trong số đó chính là pha lê đấy.”

Yukawa chậm rãi nhìn sang phía Kyohei. “Nhóc là tín đồ Phật giáo à?”

Kyohei cười đắc chí, gãi gãi dưới cánh mũi.

“Hôm qua bác Shigeharu đã nói cho cháu nghe lúc hai bác cháu chơi pháo hoa.”

“Ra vậy, thế cái pha lê đó làm sao?”

“Khi mặt trời lên gần đến đỉnh đầu, đáy biển trong ánh nắng rực rỡ trông sẽ như những dải pha lê sắc màu đang chìm xuống ấy, vì thế mà người ta gọi nơi này là Hari, Harigaura.”

Yukawa gật đầu, miệng hơi há ra, ánh mắt lại hướng về phía biển.

“Ra vậy, nước biển ở đây trong xanh đến mức đó cơ à. Đúng là được mở mang đầu óc. Nếu có dịp chú sẽ đến đây vào ban ngày.”

“Nhưng hình như chỗ nước nông sẽ không nhìn thấy được đâu. Bác ấy bảo ít nhất cũng phải ra khơi khoảng một trăm mét mới được.”

“Một trăm mét à, cỡ đó cũng không phải là không bơi được nhỉ.”

“Nhưng chỗ này cấm bơi mà.”

“Thì ra bãi tắm là được.”

“Chú chẳng hiểu gì cả. Những chỗ có bãi tắm thì còn phải ra khơi xa hơn nữa mới thấy được đáy biển đẹp cơ. Hai trăm hay ba trăm mét gì đó. Còn xa hơn cả chỗ đặt phao tiêu cấm bơi ấy.”

“Đúng rồi, bãi tắm thường nông hơn nhỉ. Thế đi tàu ra là được.”

“Biết ngay mà.” Kyohei chùng vai xuống.

“Sao vậy? Có vấn đề gì à?”

Kyohei khoanh hai tay lên thành đê, đoạn đặt cằm của mình lên đó.

“Tàu lớn thì không sao chứ tàu bé là cháu say ngay. Mẹ cháu bảo tại cháu ăn uống không cân đối nên mới thế, nhưng cháu nghĩ chẳng liên quan gì cả, do thể trạng thôi. Bạn cháu có đứa còn khảnh ăn hơn nhiều mà nó có bị say tàu xe bao giờ đâu.”

“Đúng là thể trạng có ảnh hưởng khá nhiều, bị say là do ba ống bán khuyên hoạt động không tốt. Nhưng nếu để ý một chút thì cũng có trường hợp cải thiện được kha khá đấy. Nhóc có bị say ô tô không?”

“Xe của bố thì cháu không sao, nhưng xe buýt thi thoảng cũng say. Vì thế cháu thường xin ngồi ở ghế đầu, chỗ đó ít rung lắc hơn.”

“Không chỉ ngồi ở ghế trên mà tầm nhìn cũng rất quan trọng. Chẳng hạn khi xe chạy trên cung đường nhiều khúc quanh, cơ thể sẽ bị lắc lư bởi lực ly tâm đúng không? Nếu lúc đó hướng nhìn của nhóc cũng lắc lư theo thì thông tin của ba ống bán khuyên với thông tin của thị giác không đồng nhất sẽ khiến cho não bị loạn. Kết quả là nhóc sẽ say xe. Chỉ cần nhóc giữ hướng nhìn của mình cố định theo hướng chạy của xe thì triệu chứng say xe sẽ khó xảy ra. Đó là lý do tại sao những người dễ say xe khi tự cầm lái lại không sao cả, bởi vì trong lúc lái xe họ luôn luôn nhìn về phía trước.”

Kyohei ngẩng mặt lên nhìn Yukawa. “Giáo sư cũng nghiên cứu cả những cái đó ạ?”

“Cái đó không phải chuyên môn của chú, nhưng chú từng nghiên cứu về một loại kỹ thuật có liên quan.”

“Hừm, các nhà khoa học làm nhiều việc thật. Lần tới đi xe buýt cháu sẽ thử áp dụng cách đó xem sao. Nhưng kể cả có hữu hiệu với xe buýt chắc cũng không xi nhê với tàu đâu nhỉ.”

“Tại sao?”

“Vì cháu muốn ngắm đáy biển mà. Nếu cháu cứ nhìn mãi về đằng trước làm sao nhìn xuống dưới được nữa.”

“Ừ, cũng phải.”

“Mẹ bảo cháu không nên lạm dụng thuốc chống say. Tiếc thật, nhưng biết làm sao được.” Kyohei bỏ tay khỏi thành đê, quay gót bước lại con đường cậu vừa tới khi nãy.

“Nhóc định từ bỏ à?” Yukawa hỏi. “Nhóc không muốn xem pha lê dưới đáy biển nữa sao?”

“Thì còn cách nào nữa đâu ạ? Cháu không muốn bị say tàu đâu.” Nói đoạn Kyohei lại đi tiếp, được vài bước thì cậu dừng chân ngoảnh lại. Yukawa vẫn đang đứng yên bên cạnh bờ đê. “Chú không về nhà trọ à?”

Yukawa khoác lại chiếc áo mới nãy còn vắt trên vai. “Nhóc về trước đi, chú ở đây lên kế hoạch chút đã.”

“Kế hoạch gì ạ?”

“Đương nhiên là kế hoạch đưa nhóc đi xem pha lê rồi.”