Chương 14
Kusanagi đang viết báo cáo bỗng thấy có người đi đến đứng trước bàn mình. Ngẩng mặt lên khỏi bàn phím máy tính, anh thấy đội trưởng Mamiya đang nhìn xuống.
“Gì thế này, cậu không thể gõ mà không cần nhìn bàn phím à?”
“Đội trưởng gõ được ạ?”
“Tôi đương nhiên không làm được rồi.” Lia mắt một vòng nhìn xung quanh, Mamiya khom người xuống. “Giờ cậu có rảnh không?”
Kusanagi cười rung cả người. “Chính đội trưởng bảo em phải nhanh mà nộp báo cáo đấy thôi.”
“Cái đó để sau cũng được, cậu đi cùng tôi một lát. Anh Tatara đang đợi.”
“Chánh thanh tra ấy ạ?” Ngay lập tức Kusanagi vội nhẩm lại xem gần đây mình có phạm phải lỗi gì khi phát ngôn hay hành động không.
“Đừng lo, không phải anh ấy gọi cậu đến để khiển trách đâu. Cứ đi cái đã.”
Mamiya cất bước mà không đợi câu trả lời. Kusanagi vội vã đứng dậy, đi theo sau. Đến trước cửa phòng họp nhỏ, Mamiya gõ cửa. Có tiếng đáp: “Mời vào,” là giọng của Tatara.
Mamiya mở cửa bước vào trong, Kusanagi cũng theo sau.
Tatara đã cởi áo khoác, đang ngồi trên ghế. Trên mặt bàn có một tập hồ sơ kèm ảnh chụp. Còn có cả một tấm bản đồ photo nữa, không rõ là bản đồ nơi nào.
“Xin lỗi đã làm phiền trong lúc các cậu đang bận. Nào, ngồi xuống đi.”
Nghe Tatara thúc giục, Kusanagi, Mamiya cùng ngồi xuống ghế.
“Tôi gọi các cậu đến đây là vì muốn nhờ Kusanagi một việc hơi vi phạm quy tắc một chút.” Tatara hướng ánh mắt về phía Kusanagi. Mặc dù vẫn giữ vẻ mặt điềm đạm, song có một tia sáng sắc lạnh phát ra từ khóe mắt phía sau cặp kính của Tatara.
“Vâng.” Kusanagi dựng thẳng lưng, đáp.
“Chắc cậu cũng nghe chuyện anh Tsukahara Masatsugu qua đời rồi chứ?”
Kusanagi không thể trả lời ngay, bởi câu hỏi này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh.
“Hôm qua tôi có nghe tin, hình như ông ấy mất trong lúc đang đi du lịch.”
Cho đến khoảng mười năm trước, Tsukahara Masatsugu vẫn còn làm việc tại tổ điều tra số Một. Sau đó, vì lý do sức khỏe nên ông đã chuyển sang bộ phận khác. Do mảng điều tra khác nhau nên Kusanagi hầu như không biết gì về Tsukahara. Chuyện ông Tsukahara đã về hưu hồi năm ngoái cũng phải đến tận hôm qua anh mới hay biết.
“Anh Tsukahara là tiền bối của tôi, anh ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Có thể nói tôi trở thành một cảnh sát chững chạc được như bây giờ là nhờ công anh ấy.”
Kusanagi cúi đầu, anh không biết có nên nói lời chia buồn hay không.
“Hôm qua tôi đã cùng vợ anh ấy tới xem hiện trường. Là nơi này.” Tatara đặt một bức ảnh trước mặt Kusanagi. Bức ảnh chụp một vách đá ven bờ biển, góc chụp từ trên xuống. “Người ta tìm thấy anh ấy nằm trên vách đá này. Kết quả chẩn đoán cho thấy anh ấy bị chấn thương sọ não.”
Kusanagi nhíu mày. “Có phải do trượt chân ngã từ bờ đê hoặc đâu đó xuống không ạ?”
“Phía cảnh sát địa phương đang muốn khép án lại với kết luận đó đấy. Họ cũng không định chuyển cho bên giải phẫu tử thi.”
Kusanagi cảm thấy có hàm ý gì đó trong cách nói mập mờ này. “Có phải anh đã phát hiện ra điều gì không ạ?”
“Ngay khi nhìn thấy thi thể anh ấy ở phòng xác, tôi đã nghĩ ngay chuyện này không đơn giản là tai nạn.” Tatara hết nhìn Kusanagi lại nhìn Mamiya, đoạn nói tiếp. “Tôi đã từng nhìn xác chết do bị ngã nhiều lần rồi. Kể cả ở độ cao vài mét thôi nhưng một khi đã va chạm mạnh đến nỗi chấn thương sọ não, chắc chắn nạn nhân sẽ bị chảy máu trong khắp cơ thể. Thế nhưng, tôi gần như không thấy dấu hiệu chảy máu trong trên thi thể anh ấy. Tóm lại, rất có khả năng anh ấy đã chết trước khi rơi xuống vách đá.”
Kusanagi cảm thấy ớn lạnh, toàn thân nổi da gà. Chính anh cũng không rõ mình như vậy là vì cái dự cảm đây có thể là một vụ án mạng, hay vì khiếp sợ con mắt tinh tường của Tatara nữa.
“Khi đến xem hiện trường, tôi càng tin chắc hơn. Anh Tsukahara thích uống rượu nhưng không bao giờ có chuyện uống đến say mèm. Tôi tuyệt đối không thể chấp nhận giả thiết anh ấy say rượu nên đã trèo lên bờ đê rồi trượt chân ngã xuống được.”
“Anh có nói như vậy với cảnh sát dưới đó không?” Mamiya hỏi.
Tatara cười thiểu não, lắc đầu.
“Nếu giao vụ này cho mấy cảnh sát dưới đó, có lẽ chờ đến mùa quýt họ cũng chưa thể xác định ngay cả nguyên nhân cái chết cũng nên. Thay vào đó mang thi thể về đây làm giải phẫu có khi câu chuyện còn đi nhanh hơn.”
Mamiya trợn tròn mắt. “Anh định giải phẫu ở đây sao?”
“Có gì đâu mà cậu phải ngạc nhiên thế. Chỉ cần làm vài thủ tục là chẳng vấn đề gì hết. Thật ra tôi đã nhờ trưởng phòng điều tra hình sự gọi điện cho Sở Cảnh sát tỉnh nói với họ chúng ta sẽ giải phẫu ở đây rồi, nếu có cơ sở nghi ngờ đây là một vụ án mạng thì sẽ chuyển ngay cho tổ điều tra số Một của họ điều tra. Đương nhiên chúng ta sẽ cung cấp đầy đủ thông tin cho họ mà không để rò rỉ ra bên ngoài. Như vậy phía bên kia sẽ không cảm thấy mất thể diện, cảnh sát trưởng Phòng Cảnh sát Hari cũng đồng ý rồi.”
Tatara nói rất nhanh, nhìn khuôn mặt đó Kusanagi không khỏi cảm thấy thán phục. Nghe nói thời còn làm điều tra viên, Tatara đã không theo phong cách tóc tai chải chuốt kiểu nhân viên ngân hàng mà thường có những hành động hơi quá khích khiến người xung quanh phải nín thở. Nghe những gì Tatara vừa nói, Kusanagi nghĩ đó không chỉ đơn thuần là lời đồn thổi.
“Vậy anh định khi nào sẽ giải phẫu ạ?”
Nghe câu hỏi của Mamiya, Tatara nhoẻn miệng cười. “Xong cả rồi.”
“Dạ?!” Cả Kusanagi và Mamiya cùng thốt lên.
“À không, nói xong rồi cũng không đúng. Thi thể được chuyển lên Tokyo tối qua, từ sáng sớm nay bên pháp y đã bắt tay vào giải phẫu, nhưng biên bản khám nghiệm tử thi chính thức thì vẫn chưa có. Hình như họ vẫn chưa tìm ra nguyên nhân cái chết.”
“Chết không rõ nguyên nhân gì…” Kusanagi lầm bẩm. “Nói vậy nghĩa là không phải chết vì chấn thương sọ não?”
“Đúng thế. Mặc dù chưa biết nguyên nhân cái chết, nhưng rõ ràng là vết thương phía sau đầu xảy ra sau khi nạn nhân đã chết. Bên pháp y cũng loại bỏ khả năng chết tự nhiên do xuất huyết não hay nhồi máu cơ tim. Tóm lại, chuyện nạn nhân bị đột tử khi đứng trên bờ đê rồi ngã xuống là không thể xảy ra. Hơn nữa, ngoài vết thương sau gáy ra, không có vết thương nào có khả năng gây tử vong cả.”
“Không có vết thương, cũng không phải chết vì bệnh, vậy là…” Kusanagi thận trọng tiếp lời. “Trúng độc phải không ạ?”
“Rất có thể.” Tatara gật đầu. “Hiện tại, bên pháp y đang tiến hành rất nhiều xét nghiệm khác nhau. Chắc chắn họ sẽ làm rõ được nguyên nhân cái chết, vấn đề chỉ là thời gian thôi. Tuy nhiên thực chất vấn đề không nằm đó mà ở chỗ tại sao một người đã chết lại ngã ở một nơi như thế kia.” Tatara chỉ tay về phía bức ảnh chụp vách đá khi nãy.
Kusanagi biết Tatara đang muốn nói điều gì. Tsukahara Masatsugu đã bị ai đó sát hại.
“Vậy là có thể sẽ thành lập tổ điều tra ở Phòng Cảnh sát Hari phải không ạ?”
“Vấn đề là thời gian. Có thể Sở Cảnh sát tỉnh sẽ yêu cầu chúng ta hợp tác điều tra. Nhưng nếu đợi đến lúc đấy tôi e rằng việc điều tra của chúng ta sẽ rơi vào thế bị động. Vả lại có lẽ phía bên kia sẽ không muốn cho chúng ta quyền chỉ đạo, vì vậy không dám chắc họ sẽ cung cấp mọi thông tin cho chúng ta. Tóm lại, chúng ta vẫn phải tiến hành điều tra độc lập.”
“Nghĩa là thực chất chúng ta sẽ nắm quyền chủ động phải không ạ?”
Nghe câu hỏi của Kusanagi, Tatara lắc đầu.
“Không phải như vậy. Tôi không có ý định qua mặt họ. Nếu như cảnh sát dưới đó có thể điều tra đâu ra đấy và tìm được hung thủ thì là cái tốt. Nhưng giả sử họ suy đoán sai lầm kéo dài việc điều tra, rồi cứ thế lạc vào mê cung thì đâu chỉ gia quyến của anh ấy, mà còn cả anh ấy thế giới bên kia nữa, tôi còn mặt mũi nào mà nhìn mặt họ. Chính bởi vậy tôi mới nghĩ đến chuyện tiến hành điều tra độc lập. Dĩ nhiên nếu nắm được manh mối có lợi, ta cũng sẽ cung cấp thông tin ngay cho Sở Cảnh sát tỉnh.”
“Nghĩa là anh muốn tôi phụ trách việc điều tra độc lập đó?”
“Đúng vậy.” Tatara chuyển ánh mắt về phía Mamiya. “Cậu thấy sao? Bên các cậu vừa mới giải quyết xong một vụ, chắc thời gian tới sẽ còn rảnh rang. Tất nhiên sẽ không thể mãi được, nhưng cậu có thể cho tôi mượn Kusanagi từ giờ cho đến đợt ra quân tiếp theo chứ?”
“Chuyện đó… với tôi thì không vấn đề gì.” Mamiya quay sang nhìn Kusanagi.
“Tại sao lại là tôi ạ?” Kusanagi hỏi.
Ánh mắt Tatara sáng lên. “Cậu không thích à?”
“Không phải như vậy, tôi chỉ thấy lạ thôi. Ở đây còn nhiều tiền bối biết rõ về ông Tsukahara hơn tôi cơ mà.”
“Tôi biết chứ, như tôi chẳng hạn.”
“Vâng, đương nhiên tôi hiểu chánh thanh tra không thể tự mình đi điều tra được.”
Chánh thanh tra Tatara đang chỉ huy nhiều tổ điều tra khác nhau, một vài trong số đó hiện cũng đang có sự vụ.
“Ở Sở Cảnh sát Tokyo này, không ai biết rõ anh ấy hơn tôi. Tóm lại, nếu không phải là tôi tự điều tra thì những người khác thảy đều như nhau cả, xét về mặt quen biết nạn nhân.”
“Ai cũng như nhau, nên một người vừa hay đang rảnh tay như tôi mới được chọn phải không ạ?”
“Này, Kusanagi.” Mamiya gằn giọng. “Cẩn thận lời nói của cậu đấy.”
“Không sao. Kusanagi thắc mắc cũng là điều dễ hiểu.” Tatara nở một nụ cười đầy hàm ý, đoạn cầm một tờ tài liệu lên tay. “Như tôi vừa nói khi nãy, phía Sở Cảnh sát tỉnh vẫn chưa yêu cầu hợp tác, nên giờ mà chúng ta có những hành động gây chú ý sẽ không được hay cho lắm. Làm không khéo, gây mất hòa khí thì về sau còn rắc rối hơn nhiều. Nói vậy nhưng nếu không có thông tin gì từ địa phương, chúng ta cũng khó mà điều tra được. Phải tìm cách thu thập được thông tin quanh khu vực hiện trường. Vậy vấn đề này giải quyết thế nào đây?” Tatara đẩy tờ giấy đang cầm trên tay về phía Kusanagi. “Tôi có hỏi một điều tra viên trẻ tuổi làm việc ở Phòng Cảnh sát Hari xem tại nhà trọ mà ông Tsukahara nghỉ chân còn có những khách nào đến trọ, cậu ta đáp lời tôi không chút do dự. Thật ngạc nhiên là ngoài ông Tsukahara ra chỉ có duy nhất một vị khách nữa. Và còn bất ngờ hơn khi đó lại là nhân vật mà chúng ta đều biết rất rõ.”
Kusanagi đưa tay cầm lấy tờ giấy. Trên đó có ghi thông tin về nhà trọ Lục Nham Trang do một người có tên là Kawahata Shigeharu quản lý. Và, tên của vị khách trọ đó là…
“Yukawa ư?” Kusanagi ngẩng mặt lên khỏi tờ giấy. “Cậu ta trọ ở đó sao?”
“Nghe nói hiện vẫn đang ở đấy.” Tatara mỉm cười. “Giờ thì cậu đã hiểu tại sao tôi lại chọn cậu phụ trách vụ án này rồi chứ?”