Chương 15
Lúc nghe thấy âm thanh phản lực bùm chiu phát ra, tên lửa đã bay rất xa về phía trước. Kyohei trề môi, vậy là cậu lại để lỡ mất khoảnh khắc tên lửa phóng lên rồi. Mắt cậu không đuổi kịp tốc độ bay của tên lửa. Lực phóng của nó vượt xa tưởng tượng của cậu.
Yukawa ghé mắt vào ống nhòm nhỏ. Có vẻ như tên lửa đã đáp xuống mặt nước.
“Khoảng cách bao nhiêu?”
Kyohei kiểm tra vạch đo trên cần câu cá tự động được cố định dưới mặt đất. Tên lửa được buộc với cước câu để có thể đo được khoảng cách bay đại khái dựa vào độ dài dây cước bị kéo đi.
“Ừ…m, một trăm ba mươi lăm mét ạ. Hơi giảm so với lúc nãy.”
“Được rồi, kéo về cho chú đi.” Yukawa ngồi khoanh chân trên nền đất, bắt đầu gõ bàn phím chiếc máy tính cá nhân đang để trên cặp xách.
Vừa liếc mắt nhìn Yukawa, Kyohei vừa dùng cần câu kéo tên lửa về. Từ nãy đến giờ cậu đã làm đi làm lại việc này tới sáu lần. Yukawa chỉ chăm chăm phóng tên lửa, mãi chẳng cho Kyohei ngắm đáy biển gì cả. Mà vốn dĩ Kyohei cũng chẳng hiểu họ làm thế này để làm gì.
Yukawa nhìn chằm chằm màn hình máy tính, hai tay khoanh trước ngực.
“Có vẻ đã ra được kết luận rồi đây. Nguyên nhân gây ra sự sai khác giữa các kết quả mô phỏng cũng đã rõ, giờ chúng ta có thể phóng tên lửa với điều kiện tối ưu rồi.”
“Lại phóng nữa ạ? Rốt cuộc chú định phóng bao nhiêu lần mới thỏa mãn đây?”
“Nếu được thì càng nhiều càng tốt. Dù là tên lửa vũ trụ có người lái hay tên lửa nước cũng vậy, để chuẩn bị cho lần phóng thật chúng ta cần phải phóng thử càng nhiều lần càng tốt. Tuy nhiên, tên lửa thật bị giới hạn về mặt ngân sách, còn tên lửa nước của chúng ta thì bị giới hạn về mặt thời gian. Mặt trời sắp lên cao rồi, nếu cứ lần khần sẽ không kịp xem cảnh pha lê dưới đáy biển mất. Nên lần này phóng thật luôn nhé.”
Yukawa đứng dậy, ném chiếc xô bên cạnh xuống biển. Chiếc xô được buộc với dây thừng ni lông.
Trong lúc Kyohei dùng cần câu thu tên lửa nước lại thì Yukawa khéo léo điều khiển chiếc xô đã được buộc dây thừng để múc nước biển lên. Đây đều là những việc họ đã làm đi làm lại không biết bao nhiêu lần suốt từ nãy đến giờ.
Tên lửa nước mà Yukawa làm ra không chỉ to mà còn gắn một đôi cánh có hình dạng kỳ lạ. Để chủ nhân của nó lên tiếng hẳn anh ta sẽ nói đó là chiếc tên lửa chính hiệu Yukawa không đâu có, song Kyohei thì chịu không biết nó độc đáo ở chỗ nào. Ngoài ra nó còn có một đặc điểm nữa, đó là ở bên trong có đặt chì lưới cỡ bằng bao thuốc lá. Mỗi lần phóng thử nghiệm, Yukawa lại thay đổi vị trí của chì lưới đó một chút. Chì lưới nặng khoảng một trăm gram, Kyohei nghĩ chính vì thế mà tên lửa của họ không thể gia tăng khoảng cách bay, nhưng Yukawa lại bảo nó là vật không thể thiếu được.
Kyohei không khỏi băn khoăn rốt cuộc nhà vật lý này là người như thế nào. Đúng là cậu đã nói muốn xem pha lê dưới đáy biển, nhưng đó đâu phải ước mong gì quá mãnh liệt. Vậy mà người đàn ông này lại cố gắng đáp ứng nguyện vọng của cậu một cách nghiêm túc đến thế. Có điều, anh ta chẳng buồn giải thích cụ thể cho cậu, chỉ bảo cậu nhìn là sẽ hiểu rồi cứ thế lẳng lặng làm. Ấy vậy mà, thật lạ là Kyohei lại chẳng hề có ý định chống đối. Chẳng những thế cậu còn thấy háo hức, rằng ở cạnh Yukawa, biết đâu cậu sẽ được thấy một thứ gì đó khiến tim mình đập rộn lên.
“Nào, giờ chúng ta sẽ phóng thật nhé.”
Yukawa cầm tên lửa trên tay, gỡ bỏ cục chì lưới vốn đang được gắn ở bên trong ra. “Ơ?!” Kyohei thốt lên. “Không phải chú bảo cục chì lưới đó rất quan trọng sao ạ?”
“Cái chì lưới này chỉ dùng tạm để thử nghiệm thôi. Khi phóng thật, chú sẽ lắp một thứ khác vào đây.”
Đúng lúc ấy, có tiếng chuông điện thoại phát ra từ đâu đó. Yukawa lấy điện thoại ra khỏi cặp xách, mặt anh sầm lại khi nhìn vào màn hình tinh thể lỏng, đoạn anh nghe máy. “Vâng, tôi Yukawa đây.”
Hình như đầu dây bên kia đang nói gì đó. Lông mày Yukawa chuyển động.
“Xin lỗi nhưng hôm nay thì không được. Để sau ngày mai đi… Giờ tôi đang bận. Tôi đang làm thí nghiệm vật lý nên hôm nay không được đâu. Vậy nhé.” Yukawa cúp máy.
“Chuyện công việc ạ?” Kyohei hỏi.
“Người của Desmec. Họ lấy danh nghĩa họp hành nhưng chẳng qua chỉ là ngồi ăn uống rồi nói ba chuyện tầm phào thôi. Cái đó không gọi là công việc được.”
Yukawa đổ một lượng nước biển đã được đo đạc cẩn thận vào bình chứa của tên lửa. Lỗ phóng ở đuôi tên lửa có gắn một cái van được chế từ van ống nước. Sau khi gắn toàn bộ tên lửa vào dàn phóng, cũng là đồ tự chế, Yukawa dùng bơm xe đạp bắt đầu bơm khí vào bên trong bình chứa. Nhìn bằng mắt cũng có thể thấy rất rõ chai nhựa đang phồng lên. Lượng nước, lượng không khí bơm vào, góc độ của dàn phóng như thế nào là tốt nhất, Yukawa đều đã nắm rõ qua các lần phóng thử nghiệm. Điểm khác biệt duy nhất với những lần trước là lần này anh không gắn chì lưới vào nữa.
“Được rồi.” Nói rồi Yukawa rút bơm ra khỏi tên lửa. Tiếp đó, anh lấy chiếc điện thoại di động khi nãy ra khỏi túi. Sau khi thao tác thật nhanh bằng ngón cái, anh bắt đầu đặt điện thoại vào vị trí ban nãy còn để chì lưới.
“Ơ, chú cho điện thoại vào đấy à?”
Kyohei ngạc nhiên hỏi, đúng lúc ấy điện thoại của cậu đổ chuông. Bất giác cậu định mở ra nghe.
“Lát nữa hẵng nghe.” Yukawa nói lớn. “Đếm ngược từ ba nhé. Ba, hai, một, phóng!”
Khoảnh khắc Yukawa bấm vào công tắc gắn trên dàn phóng, một lượng nước lớn phụt mạnh ra khỏi đuôi tên lửa. Kyohei nhanh chóng hướng ánh mắt về phía trước. Chiếc tên lửa trong suốt thẳng cánh bay trên nền trời xanh. Tắm mình trong ánh mặt trời chói chang, tên lửa nước tỏa sáng lấp lánh.
Tên lửa rơi xuống mặt biển ở khoảng cách xa hơn rất nhiều so với khi nãy. Kyohei nhìn vạch đo trên cần câu. Hai trăm hai mươi lăm mét, kỷ lục cao nhất từ trước đến giờ. Kyohei phấn khích thông báo tin vui cho Yukawa.
“Được rồi.” Nhà vật lý phản ứng rất hời hợt. “Giờ thì nhóc nghe điện thoại đi.”
Nghe Yukawa nói vậy, Kyohei mới nhận ra điện thoại của cậu vẫn đổ chuông suốt nãy giờ. Lấy điện thoại ra khỏi túi, cậu thấy màn hình hiển thị cuộc gọi video. Kyohei nhìn chằm chằm vào màn hình tinh thể lỏng, ấn nút nghe.
“Oa!” Bất giác cậu thốt lên.
Trên màn hình là khung cảnh rực rỡ đầy sắc màu dưới đáy biển. Đỏ, xanh dương, xanh lục. Hệt như một tấm kính màu khổng lồ đang chìm dưới đáy biển. Nước biển trong vắt, có thể thấy màu sắc thay đổi theo góc độ của ánh sáng.
“Thế nào?” Yukawa hỏi.
Kyohei lặng lẽ giơ màn hình điện thoại về phía Yukawa. Nhà vật lý khi nãy còn giữ vẻ mặt không cảm xúc, lúc này cũng thoáng chút ngạc nhiên. Sau đó anh gật gù hai, ba lần đầy thỏa mãn, nói bằng giọng chẳng có ngữ điệu: “Vậy là thí nghiệm thành công.”