Chương 46
Chiếc xe yêu quý của Utsumi Kaoru là một chiếc Pajero màu đỏ sẫm. Mặc dù được cấp trên chỉ thị cố gắng hạn chế hết mức việc sử dụng ô tô cá nhân cho mục đích điều tra, song Utsumi Kaoru không mấy bận tâm. Bản thân Kusanagi cũng vậy nên anh không có ý định nhắc nhở Utsumi. Thậm chí hôm nay anh còn ngồi ké trên ghế phụ.
Ra khỏi nút giao Chofu, họ chạy xe thêm khoảng mười phút là tới bệnh viện đó. Một tòa nhà hình vuông màu kem và một tòa nhà hình chữ nhật màu xám nằm cạnh nhau. Utsumi Kaoru nói tòa nhà màu xám chính là khu chăm sóc đặc biệt.
Utsumi đỗ xe vào bãi, rồi họ đi vào từ cổng chính. Không khí mát lành phả ra từ điều hòa thật dễ chịu. Trong phòng chờ đặt một dãy ghế dài, đếm sơ qua có khoảng mười mấy người đang ngồi đó. Không rõ có phải tất cả bọn họ đều là bệnh nhân hay không.
Utsumi Kaoru đi về phía quầy thông tin. Cô đã gọi điện hỏi trước và được biết hôm nay viện trưởng có đến bệnh viện. Vấn đề là liệu ông ấy có chịu gặp họ hay không.
Cô gái phụ trách quầy thông tin nhấc điện thoại gọi cho ai đó. Sau khi nói vài câu, cô gái chuyển ống nghe cho Utsumi Kaoru. Utsumi vừa nghe điện, vừa ngoảnh lại nhìn về phía Kusanagi. Cô nói gì đó với vẻ mặt nhã nhặn.
Một lát sau, cuộc gọi kết thúc. Sau khi trao đổi dăm ba câu với cô gái phụ trách, Utsumi Kaoru quay trở lại, trông cô như vừa thở phào nhẹ nhõm.
“Viện trưởng đồng ý gặp chúng ta rồi. Phòng của ông ấy ở tầng hai.”
“Hình như cô đã nói chuyện với ông ấy qua điện thoại à?”
“Ông ấy bảo hôm nay hơi bận, nếu không có việc gì gấp thì để hôm khác.”
“Thế cô đã nói gì?”
“Tôi bảo có chuyện muốn hỏi về ông Tsukahara Masatsugu. Quả nhiên, viện trưởng có quen biết với ông Tsukahara. Ông ấy hỏi có chuyện gì với ông Tsukahara à.”
“Ông ấy không biết ông Tsukahara đã bị giết à?”
“Có vẻ là như vậy. Khi tôi trả lời là ông Tsukahara mất rồi, viện trưởng nói nếu vậy ông ấy cũng muốn nói chuyện với chúng ta. Ông ấy tỏ ra khá bất ngờ.”
“Nếu chưa biết thì bất ngờ là phải thôi. Nào, mau đi thôi.”
Họ leo thang bộ lên tầng hai, sau đó đi trên hành lang. Phòng viện trưởng ở bên cạnh một căn phòng có đề biển Phòng hành chính. Kusanagi gõ cửa. “Mời vào,” tiếng một người đàn ông đáp từ bên trong.
Họ mở cửa ra. Một người đàn ông luống tuổi đeo kính, mặc áo blouse trắng đang đứng đó. Vóc người to cao, mái tóc điểm vài sợi bạc được cắt ngắn. Đôi mắt đằng sau cặp kính trông có vẻ hơi lé.
Sau khi cho viện trưởng xem phù hiệu cảnh sát, Kusanagi đưa cả danh thiếp và tự giới thiệu bản thân. Viện trưởng cũng đưa danh thiếp của mình. Ông tên là Shibamoto Ikuo, viện trưởng Bệnh viện đa khoa Shibamoto.
Trong phòng đặt một bộ bàn ghế tiếp khách đơn giản. Kusanagi và Utsumi Kaoru ngồi xuống ghế xô pha theo lời mời của viện trưởng.
“Cô đây vừa bảo ông Tsukahara mất rồi là sao? Tôi bất ngờ quá. Chuyện xảy ra khi nào vậy?” Shibamoto lần lượt nhìn hai điều tra viên.
“Thi thể ông ấy được tìm thấy khoảng năm ngày trước ở Harigaura.”
“Harigaura? Sao lại ở tận đấy…”
“Báo chí ở đây vẫn chưa đưa tin. Họ phát hiện ông ấy ngã ở vách đá. Vẫn chưa biết đây có phải là một vụ án hay không.” Kusanagi nói vậy vì nghĩ khiến viện trưởng cảnh giác một cách không cần thiết cũng chẳng phải là ý hay.
“Vậy ư? Nhưng nếu đúng như vậy thì hơi rắc rối đây.” Viện trưởng lầm bầm như thể đang nói một mình.
“Rắc rối? Ý ông là sao?”
“À không, chuyện của bệnh viện ấy mà. Vậy anh chị muốn hỏi tôi chuyện gì?”
Kusanagi hơi ưỡn ngực, dựng thẳng lưng, sau đó nhìn thẳng vào mắt Shibamoto.
“Ông Senba Hidetoshi đang nằm điều trị ở đây phải không? Và người thu xếp để ông ấy có thể nhập viện được chính là ông Tsukahara. Chúng tôi đoán vậy, mà không biết có nhầm không?”
Shibamoto thoáng bối rối, song không có vẻ gì là dao động. Ngay lập tức, ông khẽ gật đầu.
“Không, đúng như vậy. Không nhầm đâu.”
“Từ khi nào vậy ạ?”
“Có lẽ là từ cuối tháng Tư.”
Kusanagi gật đầu. Điều này trùng khớp với việc từ tháng Năm, không còn ai trông thấy bóng dáng Tsukahara xuất hiện trong các buổi phân phát đồ ăn miễn phí ở công viên Ueno nữa.
“Tôi xin lỗi nhưng bác sĩ và ông Tsukahara là quan hệ thế nào vậy ạ?”
Shibamoto im lặng trong chốc lát như để sắp xếp lại các suy nghĩ, sau đó ông chậm rãi mở lời.
“Khoảng hai mươi năm trước, viện chúng tôi xảy ra một vụ lùm xùm do sơ suất trong điều trị bệnh. Khi ấy có kẻ đã tố cáo chúng tôi để cho một bác sĩ chẩn đoán nhầm khiến bệnh nhân thiệt mạng nhưng cả bệnh viện lại giấu nhẹm đi. Thường thì rất khó để chứng minh việc có sơ suất trong điều trị. Nhưng khi đó lại ngược lại. Họ tìm được toàn những bằng chứng bất lợi cho bệnh viện. Chúng tôi đã cố gắng khẳng định mình vô tội, nhưng không hiểu tại sao toàn bộ tài liệu có thể làm bằng chứng đều biến mất. Bệnh viện rơi vào thế bị dồn vào chân tường. Viện trưởng hồi đó là bố tôi. Hồi ấy bố tôi gầy rộc người đi vì việc điều tra kéo dài.”
Chính ông Tsukahara Masatsugu đã cứu bệnh viện khỏi bước đường cùng. Ông đã lấy lời khai một cách cẩn trọng, cuối cùng cũng tìm ra được người tung tin. Đó là một y tá dày dặn kinh nghiệm, đã có mặt trong buổi phẫu thuật. Người đó khai nhận rằng vì thường ngày luôn thấy bất mãn với chế độ đãi ngộ bệnh viện dành cho mình nên đã rắp tâm khiến bệnh viện phải rơi vào một phen khốn đốn trước khi nghỉ việc.
“Một động cơ hết sức ấu trĩ nhưng đã dồn bệnh viện chúng tôi vào chân tường. Nếu không làm sáng tỏ được chân tướng sự việc, kể cả không bị khởi tố đi chăng nữa, chúng tôi cũng không thể tránh khỏi việc đánh mất hình ảnh.” Shibamoto kết luận bằng một giọng điệu ôn hòa.
“Vì chịu ơn như vậy nên khi ông Tsukahara dẫn một người vô gia cư đến cậy nhờ, viện trưởng đã không thể lạnh lùng từ chối phải không?”
Trong một thoáng, Shikamoto tỏ vẻ bất đắc dĩ, nhưng rồi ngay sau đó ông mỉm cười.
“Nếu không phải ông Tsukahara, đúng là tôi khó lòng thuyết phục được những người ở phòng hành chính thật.”
“Ông Tsukahara giải thích thế nào về Senba vậy?”
“Ông ấy không giải thích cụ thể. Chỉ nói rằng đó là một người quen cũ thôi.”
“Toàn bộ chi phí điều trị đều do ông Tsukahara chi trả sao?”
“Đúng vậy, vì bệnh nhân không một xu dính túi mà.”
“Vừa nãy ông bảo rắc rối là vì chuyện này phải không?”
“Vâng, đúng là như vậy.”
“Tình trạng bệnh của Senba thế nào? Theo tôi được biết thì ông ta đang ở khu chăm sóc đặc biệt.”
Shibamoto chau mày, bặm môi.
“Chúng tôi không được phép tiết lộ tình trạng bệnh của bệnh nhân nhưng trường hợp này là bất đắc dĩ phải không? Đúng như anh nói, bệnh nhân Senba đang ở khu chăm sóc giảm nhẹ. Ông ấy bị u não.”
“Não…” Kusanagi không ngờ tới. Nghe nói ung thư giai đoạn cuối nên anh đã tưởng tượng đến ung thư lá lách hoặc ung thư dạ dày.
“Là u ác tính ạ?” Utsumi Kaoru hỏi.
Shibamoto thu cằm lại, vẻ mặt nghiêm nghị.
“Lúc ông Tsukahara dẫn ông ấy tới đây, bệnh đã tiến triển khá nặng rồi. Cố xoay xở thì ông ấy vẫn đi được, nhưng phải cần đến gậy. Bệnh nhân thiếu dinh dưỡng, thành ra bị suy nhược nặng. Theo lời ông Tsukahara, bệnh nhân đã được những người cùng cảnh ngộ chăm sóc, nhưng nếu ông Tsukahara phát hiện muộn một tuần thôi thì bệnh nhân có thể đã nguy kịch rồi.”
Một câu chuyện chỉ nghe thôi cũng đủ thấy tâm trạng trở nên nặng nề.
“Liệu có hy vọng cứu chữa được không?” Shibamoto nhún vai.
“Nếu có thì bệnh nhân đã không phải nằm ở khu đấy. Không thể phẫu thuật được. Nói đúng hơn là phẫu thuật cũng chẳng ích gì.”
Kusanagi thở dài, sau đó rướn người về phía trước. “Hiện bệnh nhân có tỉnh táo để giao tiếp không ạ?”
“Tùy tình trạng, anh muốn gặp bệnh nhân à?”
Đó là mục đích chính của Kusanagi. Anh trả lời ngay tắp lự: “Nếu có thể.”
“Xin các vị đợi cho một lát.” Shibamoto đứng dậy, đi ra bàn phía sau gọi điện thoại. Sau khi thì thầm trao đổi vài câu ngắn gọn, Shibamoto nhìn Kusanagi và Utsumi Kaoru, tay vẫn cầm ống nghe.
“Tôi mới hỏi hộ lý, hôm nay thể trạng bệnh nhân tương đối tốt. Nếu muốn hai người có thể gặp được luôn.”
“Vậy xin nhờ viện trưởng.” Kusanagi nói.
Shibamoto gật đầu, tiếp tục nói chuyện điện thoại, sau đó đặt ống nghe xuống.
“Hai người lên tầng ba khu chăm sóc giảm nhẹ, rồi đợi ở phòng trò chuyện nhé.”
“Chúng tôi hiểu rồi.” Nói đoạn Kusanagi cùng Utsumi Kaoru đứng dậy.
Ra khỏi phòng viện trưởng, họ xuống tầng một, sau đó đi về phía khu chăm sóc đặc biệt. Khu này trông có vẻ mới hơn một chút. Ngay khi vừa đi qua cửa kính tự động, một bầu không khí tĩnh lặng hơn hẳn bao trùm lấy họ. Họ nhìn quanh nhưng không thấy phòng chờ, cũng chẳng có quầy thông tin nào cả. Chỉ có một vật làm bằng kim loại trông giống cái cây đặt ở đó. Theo tờ giới thiệu nó được làm theo mô típ vòng luân hồi chuyển kiếp.
Họ vào thang máy lên tầng ba, xem bản đồ chỉ dẫn được dán trên tường rồi đi theo hành lang. Một hộ lý mặc áo blouse trắng phớt hồng đang đứng trước cửa căn phòng có đề biển Phòng trò chuyện. Nhờ vóc người nhỏ nhắn mà trông cô ta khá trẻ, song tuổi dễ đã ngoài ba mươi.
“Anh chị mới từ phòng viện trưởng qua đây phải không ạ?” Cô hộ lý hỏi. Tấm bảng đeo trên ngực cô đề tên Anzai.
“Vâng, có gì xin phiền cô.”
Kusanagi định lấy phù hiệu cảnh sát ra, song cô hộ lý Anzai ngăn lại, tỏ ý không cần thiết. Trên môi cô nở một nụ cười.
“Anh chị đợi ở đây một lát nhé. Tôi sẽ dẫn bệnh nhân tới.”
“À, vâng.”
Thấy cô hộ lý đi khỏi, Kusanagi và Utsumi Kaoru mới bước vào phòng. Trong phòng có hai chiếc bàn nhỏ, xung quanh là những chiếc ghế gấp. Không có ai ngoài họ.
Kusanagi ngồi xuống chiếc ghế gần mình, nhìn quanh phòng. Một căn phòng ảm đạm, tuyệt nhiên không có thứ đồ trang trí nào. Treo trên tường chỉ duy có chiếc đồng hồ tròn. Âm thanh tích tắc của kim giây vẳng bên tai.
“Yên tĩnh quá nhỉ. Đến mức làm tôi cảm giác như cách thời gian ở đây trôi đi có gì đó hơi khang khác.”
“Không phải họ cố tình làm vậy sao?” Utsumi Kaoru nói.
“Cố tình? Sao lại thế?”
“Chuyện đó…” Utsumi Kaoru thoáng ngập ngừng, đoạn tiếp lời. “Những người bệnh ở đây, thời gian của họ đâu còn nhiều nữa…”
“À…” Kusanagi gật đầu, tựa lưng vào ghế. Anh không nghĩ ra lời nào để đáp lại.
Hai người im lặng, thế rồi họ nghe thấy có tiếng cọ xát của thứ gì đấy phát ra từ đâu đó. Chẳng mấy chốc, Kusanagi nhận ra đó là âm thanh bánh xe lăn trên sàn.
Âm thanh dừng lại, cánh cửa trượt được mở ra. Hộ lý Anzai đẩy xe lăn bước vào. Ngồi trên xe lăn là một ông già ốm yếu, chỉ còn da bọc xương. Lớp da nhăn nheo dính chặt vào xương, nhìn được cả hình dạng hộp sọ. Cái cổ mảnh mai đến nỗi khiến người ta liên tưởng đến cổ một con gà đã bị vặt trụi lông, đôi tay lộ ra dưới ống tay áo pyjama rộng thùng thình trông như cành củi khô.
Kusanagi và Utsumi Kaoru đứng dậy. Hộ lý Anzai đẩy xe đến trước mặt hai người, sau đó thắng bánh xe lại.
Ông lão vẫn nhìn thẳng về phía trước, gần như không cử động. Song tròng mắt đen nằm sâu bên trong hốc mắt đã lõm vào khẽ chuyển động. Kusanagi khom lưng xuống, nhìn xoáy vào đôi mắt ấy. “Ông Senba Hidetoshi phải không?”
Cái cằm gầy guộc của ông lão cử động. “Vâng.” Ông lão đáp. Giọng nói tuy yếu ớt nhưng rõ ràng hơn anh nghĩ.
Kusanagi giơ phù hiệu cảnh sát ra trước mặt ông lão.
“Chúng tôi đến từ tổ điều tra số Một của Sở Cảnh sát Tokyo. Ông biết ông Tsukahara Masatsugu đúng không?”
Senba sau khi chớp mắt vài cái, vừa gật đầu vừa đáp “Vâng.” Kusanagi nhìn Senba, thông báo: “Ông Tsukahara mất rồi.”
Đôi mắt lõm sâu của Senba mở to, tròng mắt đen nhìn chằm chằm vào khoảng không. Sắc mặt không còn chút sinh khí, duy chỉ có khóe mắt đột nhiên đỏ lựng lên. Senba hơi hé miệng, dồn sức hỏi: “Khi nào? Ở đâu?”
“Cách đây vài ngày. Ở Harigaura.”
“Hari…” Senba mở mắt ra rồi lại nheo mắt lại, cứ mỗi lần như thế, các nếp nhăn trên mặt lại thay đổi một cách khó hiểu. Một lát sau, cổ họng ông phát ra tiếng “ô ô…”, không rõ là tiếng rên rỉ hay tiếng gào thét khẽ khàng nữa. Tuy vậy, Senba gần như không thay đổi tư thế. Ông vẫn nhìn thẳng về phía trước.
“Tuy chưa chắc chắn nhưng có khả năng ông Tsukahara đã bị giết. Ông có biết gì về chuyện này không?”
Mắt Senba đang hướng về phía Kusanagi, song rõ ràng ông không nhìn đúng trọng tâm. Ông ta đã bị dao động mạnh khi nghe tin về cái chết của Tsukahara.
“Ông Senba, ông có biết tại sao ông Tsukahara lại tới Harigaura không? Harigaura rất gần nhà vợ ông phải không? Chuyện đó có liên quan gì với việc ông Tsukahara bị giết không?”
Khóe miệng Senba khẽ mấp máy. Trông ông ta vừa như đang lẩm bẩm một mình, vừa như đang lưỡng lự không biết có nên nói điều gì đó hay không.
Đúng lúc Kusanagi định lặp lại câu hỏi thì Senba khẽ nghiêng đầu. Thế rồi tay trái ông hơi giơ lên một chút. Cử chỉ ấy dường như là một ám hiệu gì đó, hộ lý Anzai liền ghé tai gần miệng Senba. Sau khi gật đầu hai, ba cái, Anzai nói với Kusanagi: “Xin đợi một lát,” đoạn ra khỏi phòng.
Sau đó, Senba khép chặt hai mí mắt, như thể khước từ mọi câu hỏi mới. Cảm nhận được điều đó nên Kusanagi chỉ im lặng.
Hộ lý Anzai trở lại, trên tay cầm một mẩu giấy. Sau khi trao đổi vài lời với Senba, cô đưa mẩu giấy cho Kusanagi.
Mẩu giấy được cắt ra từ một bài báo, phát hành ngày mùng ba tháng Bảy. Nội dung là kêu gọi tham dự buổi thuyết trình và thảo luận liên quan đến kế hoạch khai thác quặng nhiệt dịch dưới biển.
“Với tôi…” Đột nhiên Senba bắt đầu nói. “Biển Harigaura là bảo vật… Vì thế, tôi muốn biết… nó sẽ ra sao… Tôi đã nói chuyện với… ông Tsukahara…” Senba nói tiếp, dồn toàn bộ sức vào từng câu, từng câu một. “Thế rồi… ông ấy bảo… sẽ đi… tới buổi thuyết trình đó… Ông Tsukahara… đã tới… Harigaura… là vì thế.”
“Chỉ vậy thôi sao? Ngoài ra ông Tsukahara đến Harigaura còn vì lý do nào khác nữa không?”
Senba lắc đầu với vẻ mặt u ám.
“Không có. Ngoài ra… không có… lý do gì nữa.” Senba lại khẽ nghiêng đầu, giơ tay phải lên. Thấy vậy, hộ lý Anzai liền nhả thắng xe.
“Xin đợi đã, tôi vẫn còn chút chuyện…”
“Xin lỗi anh, bệnh nhân mệt rồi.” Hộ lý Anzai bắt đầu đẩy xe lăn đi.
Kusanagi nhìn Utsumi Kaoru, thở dài.
Họ ra khỏi khu chăm sóc đặc biệt, đang đi về phía bãi đậu xe thì điện thoại của Kusanagi đổ chuông. Cuộc gọi từ số điện thoại công cộng. Kusanagi nghe máy, đầu dây bên kia liền nói, “Yukawa đây.”
“Sao, cậu đã xác định được hung thủ chưa?” Kusanagi hỏi.
“Rồi, theo nghĩa nào đó.”
“Theo nghĩa nào đó?”
“Tôi vừa mới bị họ yêu cầu rời khỏi nhà trọ đây. Lý do là vì vợ chồng Kawahata sẽ vắng nhà một thời gian dài.”
“Này, liệu có phải…”
“Đúng vậy. Họ định đi đầu thú.”