← Quay lại trang sách

Chương 45

Kyohei đang ra sức phá ngọn núi bùn. Cậu dùng cả hai tay mà phá. Thế nhưng, càng phá, càng phá thì đống bùn càng đùn lên nhiều hơn, mỗi lúc một quyết liệt hơn.

Cuối cùng, đống bùn còn cao hơn cả Kyohei. Rồi sau đó nó bắt đầu thay đổi hình dạng. Nhìn chẳng khác nào một con người. Kyohei bỏ chạy. Vì cậu biết gã người bùn kia sẽ đuổi theo mình. Song, chân cậu không thể nhích nổi một bước nào. Cực chẳng đã, cậu đành ngồi thu lu xuống ngay đấy. Thế rồi, người bùn cố nhòm vào mặt cậu. Kyohei biết người bùn có khuôn mặt rất đáng sợ, vì vậy cậu nhắm nghiền mắt lại. Người bùn ghé sát mặt mình vào mặt Kyohei. Ngay lập tức, cậu thấy khó thở. Dù vậy cậu vẫn khép chặt mi mắt. Nhất định không được mở mắt ra.

Không chịu được nữa, Kyohei hắt ra hơi thở đã cố nín nãy giờ. Lúc này cậu cảm giác không phải bùn mà một thứ gì đó khác đang áp vào mặt mình. Một thứ mềm hơn rất nhiều.

Kyohei sợ hãi mở mắt ra. Ra là cậu đang nằm trên chăn. Cậu đã ngủ trong tư thế đầu rời khỏi gối còn mặt vùi trong chăn. Thật may, đó chỉ là một giấc mơ.

Cậu chậm rãi ngồi dậy. Bộ pyjama ướt sũng mồ hôi.

Cậu lấy điện thoại để trên chiếc bàn ăn thấp, đầu óc vẫn còn liêng biêng. Nhìn giờ, cậu không khỏi có chút ngạc nhiên. Sắp sửa mười một giờ trưa rồi. Đây là lần đầu tiên kể từ khi tới đây cậu dậy muộn đến thế.

Kyohei thay quần áo, ra khỏi phòng. Cậu thấy đói. Cậu đi thang máy xuống tầng một, định bụng đi về phía phòng tiệc. Nhưng giữa chừng cậu dừng chân lại. Giờ này chắc hẳn Yukawa đã ăn sáng xong xuôi từ lâu rồi.

Cậu rẽ ngang qua sảnh, đi về phía phòng bác mình. Thế rồi, cậu nghe thấy tiếng ai đó đang trò chuyện. Cậu giật mình đứng lại. Cậu nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm kia. “Vị giáo sư kia chắc đã đoán ra được gì rồi.” Đến tận bây giờ, giọng nói của ông Shigeharu vẫn văng vẳng bên tai cậu.

Kyohei rón rén, lại gần cửa ra vào. Đúng lúc cậu định ghé tai vào cửa kéo thì ai đó nói Tại sao lại thành ra thế này, Kyohei không khỏi sửng sốt. Vì giọng nói đó giống hệt giọng của một người đàn ông mà Kyohei biết rất rõ. Người đó không thể nào có mặt ở đây vào lúc này được.

“Anh thật sự xin lỗi vì đã làm phiền cậu.” Giọng của ông Shigeharu.

“Không, anh có xin lỗi em thì cũng đâu giải quyết được gì.”

Không thể sai được. Kyohei mở cửa kéo.

Ông Shigeharu và bà Setsuko đang ngồi cạnh nhau. Cả hai đều tỏ vẻ ngạc nhiên. Sau đó, người ngồi đối diện họ cũng ngoảnh đầu lại. Là Keiichi, bố của Kyohei. Bố cậu mặc quần jean cùng áo thun, chiếc túi du lịch để bên cạnh.

“Kyohei… Con ở đó từ bao giờ thế?”

“Con vừa xuống xong. Sao bố lại ở đây vậy?”

“Sao trăng gì chứ, đương nhiên là đến đón con rồi.”

“Nhanh vậy ạ? Công việc ở Osaka xong rồi hả bố? Còn mẹ con?”

“Công việc của bố mẹ vẫn chưa xong. Mẹ con vẫn đang ở Osaka. Bố con mình sẽ tới Osaka.”

“Osaka? Cả con á?” Kyohei bối rối.

“Ừ. Bố mẹ cũng rảnh hơn rồi, nên không có chuyện để con ở khách sạn đâu. Với lại cũng đến lúc con phải tập trung làm cho xong đống bài tập rồi còn gì. Có bố mẹ bên cạnh chẳng tốt hơn sao?”

Kyohei nhìn mặt bố, cậu nghĩ chuyện này thật kỳ lạ. Chắc chắn phải có lý do gì đấy thì bố mới lặn lội đến tận đây đón cậu. Có chuyện gì vậy nhỉ? Bụng nghĩ thế nhưng cậu lại không thể hỏi, cậu sợ phải nghe câu trả lời.

“Mình đi Osaka ngay bây giờ ạ?”

“Không, chuyện đó thì…” Keiichi nhìn ông Shigeharu và bà Setsuko, sau đó mới hướng ánh mắt trở lại phía Kyohei. “Không phải ngay bây giờ, bố nghĩ chúng ta sẽ ở lại đây đến tối. Mà không, có thể sáng mai bố con mình mới xuất phát.”

“Ngày mai ạ?”

“Bố có mấy việc phải làm cho xong đã. Bố đã đặt phòng ở chỗ khác rồi, con cũng chuyển đến đó luôn nhé.”

“Tại sao ạ? Mình ở lại đây cũng được mà.”

“Bác xin lỗi nhé, Kyohei.” Bà Setsuko mỉm cười. “Nhà bác cũng có chút chuyện.”

“Xin lỗi cháu.” Ông Shigeharu nói theo.

“Hừm.” Kyohei gật đầu, đoạn đóng cửa lại. Cậu đi trên hành lang, ra ngoài sảnh. Nhìn bảng giờ tàu chạy dán trên tường, Kyohei dừng chân lại. Trong đầu cậu chợt nảy ra một nghi vấn.

Để đến được Harigaura vào giờ này, không biết bố cậu đã phải rời Osaka từ lúc mấy giờ. Kyohei không biết cụ thể, song có lẽ bố cậu đã phải lên chuyến tàu Shinkansen từ rất sớm. Tại sao bố lại phải vội vàng tới đây như vậy?