Chương 48
Chiếc điện thoại đang để trên bàn của bố lại đổ chuông. Kyohei ngẩng mặt lên khỏi quyển vở. Keiichi vừa tặc lưỡi, vừa kiểm tra số gọi đến, đoạn nghe máy. Đây đã là cuộc gọi thứ tư trong vòng một tiếng qua. Có lẽ lần này cũng vẫn là điện thoại từ Yuri.
“… Sao cơ? Anh đã bảo chuyện đó anh cũng chưa biết cơ mà… Thì hai bố con đang ở khách sạn đây. Vừa làm thủ tục nhận phòng xong, giờ đang chờ đây… Đang chờ. Vừa nãy anh chẳng đã nói rồi. Với tình hình đó chắc chắn cảnh sát sẽ…” Nói đến đây, Keiichi bỗng nhìn quanh, hạ thấp giọng hết mức có thể. “Chắc chắn cảnh sát sẽ muốn hỏi chuyện Kyohei… Em đến đây thì được tích sự gì. Chỉ khiến mọi chuyện càng thêm rắc rối thôi… Không, anh nói rồi, giờ không thể thay đổi kế hoạch khai trương được đâu…” Keiichi đứng dậy, đoạn đi xa khỏi chiếc bàn, điện thoại vẫn áp trên tai.
Kyohei đang hút nước cam. Bố con cậu đang ở sảnh đợi của khách sạn. Sảnh đợi ở đây là một khoảng không gian mở, có bể bơi ngay bên cạnh. Tuy nhiên, dưới bể bơi chỉ có mỗi đứa bé chừng năm tuổi đeo phao với một người phụ nữ trông như mẹ đứa bé kia.
Keiichi đi ra góc sảnh, tiếp tục nói chuyện điện thoại. Xem ra anh đã giao phó toàn bộ công việc ở Osaka cho vợ để đến đây. Ngay cả Kyohei cũng có thể hình dung được công tác chuẩn bị để khai trương một cửa hàng mới hẳn là vất vả lắm. Dáng vẻ lo lắng, bồn chồn của mẹ như hiện ra trước mắt cậu. Chắc mẹ cậu đang rất giận vì trong lúc nước sôi lửa bỏng thế này mà anh chị chồng lại làm một việc chẳng ra làm sao.
Ban đầu, Keiichi đã nói dối về việc đột nhiên tới đón Kyohei, nhưng sau khi rời khỏi nhà trọ Lục Nham Trang, trước khi làm thủ tục nhận phòng ở khách sạn nghỉ dưỡng này, anh đã nói sự thật cho con trai. Cái chết của người khách trọ có tên Tsukahara kia thật ra là một tai nạn do sự cố hỏng hóc lò hơi. Để lấp liếm chuyện đó, ông Shigeharu và bà Setsuko đã vứt cái xác xuống vách đá.
“Lẽ ra hai bác phải báo cảnh sát ngay mới phải. Chính vì họ đã làm một chuyện kỳ quặc như vậy nên mới thành ra phiền toái thế này. Không biết chừng họ sẽ phải ngồi tù…” Keiichi nói với vẻ mặt u ám.
Kyohei nhớ lại thái độ của vợ chồng bác Kawahata sau khi xảy ra vụ việc. Đúng là cả hai người đều biểu hiện rất lạ. Nếu mọi chuyện xảy ra đúng như những gì Keiichi nói thì Kyohei có thể lý giải được.
Đang uống nước cam, Kyohei bỗng có cảm giác như ai đó đang đứng cạnh mình. Ngẩng mặt lên, cậu đã thấy Yukawa ở đó. “A, giáo sư!”
“Bố con nhóc cũng trọ ở khách sạn này à?”
“Cháu vừa tới đây với bố khi nãy. Giáo sư cũng ở đây ạ?”
“Hồi đầu Desmec đặt phòng cho chú ở đây mà. Không ngờ lại phải chuyển tới đây thế này.”
Kyohei ngước nhìn Yukawa. “Giáo sư cũng biết chuyện rồi ạ?”
Nhà vật lý dùng ngón tay khẽ đẩy gọng kính lên. “Chuyện gì cơ?”
“Thì… chuyện bác cháu gây tai nạn ý.”
Nghe vậy, Yukawa liền lẩm bẩm “Tai nạn à…” đoạn anh khẽ nghiêng đầu. “Ừ thì, chú cũng có lờ mờ đoán ra mấy thứ. Khoan nói đến chuyện đó, hai bố con nhóc ở đây đến khi nào vậy?”
“Cháu không biết. Bố cháu bảo nhanh thì có khi tối muộn hôm nay là xuất phát rồi.”
“Vậy à.” Yukawa gật đầu. “Vậy cũng tốt, có lẽ nhóc không nên ở lại đây thì hơn.”
Thật là một cách nói khiến người ta tò mò. “Tại sao ạ?” Cậu hỏi.
“Không phải chính nhóc mới là người hiểu rõ nhất hay sao?”
Kyohei bất giác rụt người lại, ngước mắt nhìn Yukawa.
Đúng lúc đó Keiichi quay lại. Dường như nhận ra điều đó, Yukawa liền sải bước rời đi.
“Người đó là ai vậy?” Keiichi hỏi.
Kyohei không biết trả lời thế nào, chỉ nhìn theo bóng lưng Yukawa đang khuất dần.