← Quay lại trang sách

Chương 49

Cho dù cảnh sát có thay đổi cách hỏi thế nào, Narumi cũng chỉ biết lặp đi lặp lại cùng một câu trả lời. Tối hôm đó, cô đã ở quán rượu cùng bạn. Cô biết tin ông Tsukahara mất tích lúc vẫn còn ngồi trong quán. Sau khi trở về nhà, cô về phòng mình và không ra khỏi đó cho đến tận sáng hôm sau. Cô hoàn toàn không hay biết gì về chuyện lò hơi bị hỏng.

“Vậy tối hôm qua cô mới biết sự thật?” Viên cảnh sát tên Nonogaki hỏi.

“Đúng vậy, tôi đã nói rất nhiều lần rồi.”

“Ừ…m.” Nonogaki khoanh tay trước ngực, ậm ừ.

“Chuyện đó thật là… Tôi không thể hiểu được. Chẳng phải cô sống cùng một nhà với họ sao? Lẽ thường cô phải nhận ra có gì đó khác lạ chứ.”

“Anh nói thế thì tôi cũng…” Narumi cúi đầu. Cô đang ngồi đối diện với viên cảnh sát trong một căn phòng ở Phòng Cảnh sát Hari. Căn phòng này có lẽ vốn là phòng họp chứ không phải phòng thẩm vấn. Chắc hẳn ông Shigeharu và bà Setsuko đang bị tra hỏi gay gắt trong một căn phòng thẩm vấn chật chội hơn. Chỉ tưởng tượng thôi Narumi đã thấy nhói đau trong lồng ngực.

Cô nhớ lại cảnh tượng đêm qua, khi ông Shigeharu bắt đầu thú nhận mọi chuyện. Sau khi nói, “Có chuyện này bố phải cho con biết. Một chuyện vô cùng quan trọng.” ông Shigeharu tiếp tục. “Ngày mai, bố sẽ đi tự thú.”

Narumi sửng sốt đến nỗi tưởng như tim ngừng đập. Mặc dù đã bắt đầu nghi ngờ bố mẹ mình có liên quan đến vụ án, song khi nghe ông Shigeharu thừa nhận, Narumi không khỏi cảm thấy sốc.

“Nghĩa là sao ạ?” Narumi hỏi, cô cảm thấy khó thở. Ông Shigeharu đáp với vẻ mặt buông xuôi “Đó là tai nạn. Ông Tsukahara mất do tai nạn. Nhưng người gây ra tai nạn đó chính là bố. Nếu bố thành khẩn khai nhận với cảnh sát thì đã không đến nỗi, nhưng bố lại tìm cách lấp liếm. Bố đã vứt cái xác để giấu giếm chuyện này. Thật sự bố đã làm một việc ngu ngốc mất rồi…”

Phần sau của câu chuyện cũng là nội dung ông đã khai nhận khi cảnh sát tới nhà trọ Lục Nham Trang ban nãy. Trước đó, khi gọi Nishiguchi đến, ông Shigeharu cũng nói những điều tương tự.

“Trước sau gì cảnh sát cũng sẽ vạch trần được chân tướng sự việc. Nhưng hơn hết, nếu cứ thế này lương tâm bố sẽ rất cắn rứt. Bố rất đau lòng về chuyện mẹ con cũng sẽ bị bắt, nhưng nếu bố khẳng định mình đã ép buộc bà ấy làm theo, có lẽ cảnh sát sẽ xem xét giảm án cho bà ấy.” Ông Shigeharu đã nói như vậy.

Narumi bị kích động mạnh, đồng thời cô cảm thấy thật hỗn độn. Vứt xác để che giấu tai nạn chết người, một câu chuyện đáng sợ làm sao. Cứ như một cơn ác mộng vậy.

Có điều, tuyệt vọng là thế song sự thật trong sâu thẳm trái tim Narumi, cô lại cảm thấy thở phào nhẹ nhõm. Chỉ đơn giản là tai nạn thôi sao? Không có uẩn khúc phức tạp nào đằng sau cái chết của ông Tsukahara, chỉ đơn giản là do thiết bị xuống cấp? Nếu đúng như vậy thật, trong cái rủi vẫn có cái may rồi.

Tất nhiên, Narumi không thể ngăn việc trong cô bắt đầu nhen nhóm một suy nghĩ khác. Có thật vậy không? Có thật chỉ là tai nạn không? Hay đây lại là một sự che giấu nữa? Song, Narumi không thể nói hết ra những nghi vấn đó. Cuối cùng, cô chấp nhận tin lời thú nhận của ông Shigeharu là sự thật. Nói đúng hơn, cô còn thật tâm mong đó là sự thật.

Trong suốt khoảng thời gian đó, bà Setsuko chỉ im lặng. Narumi có cảm giác lý do không phải chỉ vì khi ấy ông Shigeharu đã yêu cầu bà im lặng. Bà Setsuko cũng có suy nghĩ của riêng mình, song có lẽ bà đã quyết định sẽ làm theo ý chồng.

Sau khi nghe lời thú nhận của ông Shigeharu, Narumi cũng không hỏi gì nhiều. Cô chỉ hỏi mấy câu vụn vặt như rồi đây nhà trọ sẽ thế nào, Kyohei thì sao. Đương nhiên ông Shigeharu đã suy tính vẹn toàn tất cả những chuyện ấy. Ông cười buồn bã nói làm sao có thể tiếp tục kinh doanh một nhà trọ đã gây tai nạn được chứ.

Đêm qua Narumi hầu như không ngủ được. Cứ nghĩ đến việc chỉ ngày mai thôi bố mẹ cô sẽ trở thành tội phạm và bị cảnh sát bắt đi là cô lại sợ trời sáng. Nhưng mặt khác, một nỗi bất an hoàn toàn khác cũng đang tràn ngập trong lòng cô. Rằng liệu mọi chuyện có thật sẽ kết thúc ở đây không? Cuộc điện thoại từ Ozeki Reiko khiến cô thấp thỏm không yên. Phải chăng Sở Cảnh sát Tokyo cũng đang điều tra về mẹ con cô?

“… Cô có chơi không?”

Giọng nói của Nonogaki khiến Narumi sực tỉnh. “Dạ? Anh hỏi gì cơ?”

“Tôi đang hỏi cô có chơi môn thể thao nào không?”

“À… Hồi học cấp hai tôi có chơi soft tennis.”

“Tennis à?” Nonogaki nhìn chằm chằm vào người Narumi. “Cô còn làm huấn luyện viên lặn biển nữa phải không? Con gái mà thế thì cũng thuộc diện có sức khỏe đấy chứ nhỉ.”

“Chuyện đó tôi cũng không rõ.”

Ngón tay Nonogaki chậm rãi gõ lên mặt bàn. “Nghĩ thế nào tôi cũng thấy hai người đó làm không nổi. Bố cô thì đau chân, mẹ cô người lại nhỏ, không có sức. Vác cái xác từ tầng bốn xuống, đưa lên xe ô tô rồi chở ra vách đá để ném xuống. Hừ…m…, liệu họ có làm được không nhỉ? Theo cô họ có làm nổi không?”

“… Chính họ đã nói vậy thì chắc là không sai đâu.”

“Vậy ư.” Nonogaki nghiêng hẳn đầu. “Hai người đó không làm nổi đâu. Ai nhìn vào cũng thấy rõ ràng là như vậy.”

Nghe vậy Narumi cũng chẳng biết phải làm sao.

Nonogaki đặt hai khuỷu tay lên bàn, nhìn vào mặt Narumi.

“Đương nhiên bố mẹ nào chẳng muốn bảo vệ con mình. Bản thân mình có bị bắt cũng chẳng sao, chỉ cần con mình bình an vô sự là được.”

“Ý anh là gì?”

“Cô không hiểu à? Làm gì có chuyện thế được nhỉ? Chẳng lẽ lại đang tâm để cho ông bố bà mẹ đã có tuổi của mình vào tù, còn bản thân thì sống nhơn nhơn?”

Narumi hiểu viên cảnh sát đang muốn nói đến điều gì. Cô thấy hai má mình cứng đờ.

“Ý anh là… tôi cũng đã giúp họ?”

Miệng Nonogaki méo xệch.

“Đừng có xem thường cảnh sát chúng tôi nhé. Chỉ cần cho hai người đó tái hiện lại hành vi phạm tội, không đúng là sẽ lộ ra ngay thôi. Và đương nhiên việc họ đang che giấu cho ai đó cũng sẽ bị phanh phui. Vậy rốt cuộc họ đang che giấu cho ai? Chuyện đó đâu cần phải nghĩ đúng không?”

Narumi lắc đầu. Cô cảm thấy mặt mình đang nóng bừng.

“Tôi không làm gì cả. Đó là sự thật. Nếu làm tôi sẽ thành khẩn khai nhận. Tuyệt đối không bao giờ có chuyện tôi để bố mẹ phải gánh tội như vậy. Không bao giờ.”

Thế nhưng, Nonogaki lại đưa ngón tay lên ngoáy lỗ tai như thể coi Narumi là kẻ ngốc vậy. Dường như anh ta đang muốn nói dù cô có diễn như thật, tôi cũng không bị lừa đâu.

Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa, cánh cửa được mở hé ra. Giọng ai đó gọi từ bên ngoài “Phiền anh Nonogaki một lát.”

Nonogaki vùng vằng đứng dậy, hằn học ra khỏi phòng rồi đóng sầm cửa lại.

Narumi đặt tay lên trán. Mặc dù đã xác định là sẽ bị hỏi nhiều chuyện, song cô không nghĩ chính mình cũng bị nghi ngờ. Chắc chắn lúc này cảnh sát cũng đang tra hỏi bố mẹ cô xem có phải cô đã tham gia giúp họ hay không.

Thế nhưng, Narumi cũng rất hiểu những lời viên cảnh sát vừa nói. Quả thật nếu chỉ có hai người thì khó mà xử lý được cái xác.

Cửa mở, Nonogaki quay trở vào. Biểu hiện của anh ta hơi khác so với khi nãy. Nếp nhăn giữa hai cung mày vẫn vậy, song ánh mắt lại tố cáo anh ta đang hơi mất bình tĩnh.

Ngồi xuống ghế rồi, Nonogaki lại gõ ngón tay lên bàn y như ban nãy. Song nhịp gõ lúc này nhanh hơn nhiều. Một lát sau, anh ta dừng lại, nhìn Narumi.

“Lúc cô vào quán rượu là khoảng chín giờ đúng không nhỉ?”

“Vâng.” Narumi nhìn trả viên cảnh sát.

“Lúc Tsukahara tử vong cô đang ở quán rượu đúng không? Cô nói mình đến quán vào khoảng chín giờ, chuyện này không có nhầm lẫn gì chứ?” Nonogaki nói, vẻ bực dọc.

“Vâng, tôi nghĩ không có nhầm lẫn gì đâu.” Narumi đáp trong sự bối rối. Cô không hiểu tại sao chuyện lại quay về đoạn này.

“Cô nói sau đó cái người tên Sawamura đã đưa mẹ cô về nhà đúng không? Anh ta quay trở lại quán rượu vào khoảng mấy giờ?”

“Anh ấy quay lại lúc mấy giờ? Tôi nghĩ có lẽ khoảng trước mười giờ. Khi ấy tôi cũng nghĩ chỉ đưa mẹ tôi về thôi mà sao lâu thế, sau mới biết anh ấy đã đi tìm ông Tsukahara cùng bố tôi… Xin hỏi, chuyện đó có vấn đề gì sao?”

Nonogaki thoáng vẻ do dự, đoạn anh ta lẩm bẩm: “Mà thôi, đằng nào cô cũng biết ngay thôi.”

“Bố mẹ tôi có chuyện gì sao?”

“Không, không phải vậy. Một điều tra viên của chúng tôi đã tới chỗ Sawamura Motoya để thu thập lời khai, anh ta thừa nhận chính mình là người giúp bố mẹ cô xử lý cái xác.”

“Hả…” Narumi bất giác ngồi thẳng dậy.

“Sẽ có cuộc thẩm vấn chính thức, nhưng lời khai của anh ta có vẻ hợp lý và có sức thuyết phục hơn so với câu chuyện của bố mẹ cô. Có lẽ cuối cùng cũng đi đến kết luận được rồi.” Nonogaki nói, dường như không còn muốn tiếp tục tra hỏi Narumi nữa.