Chương 64
Trong lúc Keiichi đang thanh toán ở quầy lễ tân, Kyohei vẫn đi loanh quanh trong sảnh. Dù biết là phí công vô ích nhưng cậu vẫn nhòm cả vào phòng nghỉ và bể bơi. Song không thấy bóng dáng Yukawa ở đâu cả. Chú ấy đã bảo để mai rồi nói chuyện cơ mà. Trong lòng Kyohei trào lên một nỗi tức giận. Người lớn lúc nào cũng thản nhiên thất hứa. Vậy mà cậu còn nghĩ giáo sư sẽ không như thế.
“Này, con đang làm gì thế? Đi thôi.” Keiichi cất tiếng gọi. “Giờ ta ra ga là vừa kịp giờ. Nhanh lên con.” Keiichi vừa nhìn đồng hồ đeo tay, vừa đi về phía cửa chính.
Kyohei không thể đòi hỏi hơn được nữa. Cậu đành theo sau bố.
Họ lên taxi từ trước cửa khách sạn. Kyohei nhìn ra bên ngoài qua cửa kính ô tô. Hôm nay cảng cá cũng tấp nập toàn thuyền là thuyền. Xa xa, bãi cát ở khu vực tắm biển sáng trắng lên lấp lánh.
“A.” Kyohei khẽ thốt lên. Cậu vừa nhìn thấy con đê chắn sóng nơi cậu đã cùng Yukawa bắn tên lửa nước. Vừa mới hôm trước thôi mà sao cậu cảm thấy như đã lâu lắm rồi.
Chiếc taxi đến ga Harigaura nhanh hơn cậu tưởng.
Vừa ra khỏi xe mồ hôi đã túa ra ướt đẫm.
“Hôm nay cũng nóng ghê. Không biết phòng đợi nhà ga có bật máy lạnh không nữa.” Keiichi nói.
Đi lên cầu thang, họ trông thấy một phòng đợi nhỏ. Bên trong bật máy lạnh vừa phải. Nhưng còn có một việc khiến Kyohei vui sướng hơn. Cậu thấy Yukawa đang đọc báo ở góc phòng.
“Giáo sư!” Kyohei vừa gọi vừa chạy tới.
Yukawa ngẩng mặt lên, gật đầu. “Đúng như chú nghĩ. Nhóc sẽ lên chuyến tàu tốc hành tiếp theo phải không?”
“Vâng, giáo sư cũng đi chuyến đó ạ?” Kyohei đặt ba lô xuống, ngồi bên cạnh Yukawa.
“Không, chú không lên chuyến đó. Chú sẽ đi xe buýt về Tokyo cùng người của Desmec.”
“… Vậy ạ.” Kyohei không khỏi thất vọng. Cậu muốn thong thả nói chuyện với Yukawa cơ.
“Chú đến đây là để gặp cháu.” Nói rồi Yukawa ngước nhìn Keiichi đang tỏ ra bối rối. “Tôi có thể nói chuyện với cậu bé một lát không?”
“Tất nhiên rồi, tôi sẽ đi ra ngoài.” Keiichi dùng ngón tay làm cử chỉ kẹp điếu thuốc, đoạn đi ra ngoài.
“Đầu tiên là cái này.” Yukawa lấy tài liệu từ túi áo khoác ra. “Đây là dữ liệu dùng khi bắn tên lửa nước. Không có thứ này, nhóc sẽ không thể hoàn thành bài nghiên cứu tự do phải không.”
“A, đúng rồi.” Kyohei nhận lấy tài liệu, đưa mắt nhìn qua. Trong đó có một dãy những con số chi tiết. Người không biết nhìn vào chắc sẽ chẳng hiểu đây là dữ liệu gì. Nhưng Kyohei hiểu. Cậu vẫn nhớ như in hình ảnh khi tên lửa bắn thành công, và cả khi nó không nhúc nhích được tẹo nào.
“Trên thế giới này,” Yukawa nói, “vẫn còn những bí ẩn mà khoa học hiện đại không thể lý giải được. Nhưng cùng với sự phát triển của khoa học, có lẽ đến một lúc nào đó những bí ẩn ấy cũng sẽ được làm sáng tỏ. Vậy khoa học có hạn chế gì không? Nếu có thì điều gì sinh ra những hạn chế ấy?”
Kyohei nhìn Yukawa. Cậu không hiểu tại sao nhà vật lý lại nói những điều này. Song cậu có dự cảm người này sắp cho mình biết một điều gì đó vô cùng quan trọng.
Yukawa chỉ tay vào trán Kyohei, nói: “Đó chính là con người. Bộ não của con người. Như trong thế giới toán học chẳng hạn, khi người ta phát hiện ra một lý luận gì mới, họ sẽ cần các nhà toán học khác kiểm chứng xem lý luận đó có đúng hay không. Nhưng những lý luận mà họ phát hiện ra ngày một tiên tiến hơn. Khi đó, đương nhiên, số lượng nhà toán học đủ khả năng kiểm chứng sẽ bị hạn chế lại. Vậy giả sử như lý luận đó quá khó hiểu, không một ai có thể lý giải được thì sao? Để nó trở thành một lý luận vững chắc, chúng ta lại buộc phải đợi đến khi có một thiên tài khác xuất hiện. Đó chính là lý do vì sao chú nói bộ não của con người tạo ra giới hạn cho khoa học. Nhóc hiểu chứ?”
Kyohei gật đầu, song cậu không hiểu Yukawa đang muốn nói tới điều gì.
“Chắc chắn vấn đề nào cũng có lời giải đáp.” Từ sau cặp kính, Yukawa nhìn thẳng vào Kyohei. “Nhưng không phải lúc nào chúng ta cũng có thể tìm ngay ra đáp án ấy. Cuộc đời con người cũng vậy. Có lẽ rồi đây sẽ xuất hiện những vấn đề mà ngay lúc ấy chúng ta không thể đưa ra câu trả lời. Mỗi vấn đề xuất hiện đều đáng để chúng ta trăn trở. Nhưng không cần phải sốt ruột. Bởi nhiều khi chúng ta cần phải trưởng thành hơn mới có thể đưa ra câu trả lời. Chính vì thế mà con người mới phải học tập, nỗ lực và trau dồi bản thân.”
Sau khi nghiền ngẫm lời nói của Yukawa, Kyohei đột nhiên thốt lên một tiếng a rất khẽ. Bởi cậu đã hiểu ra điều mà Yukawa đang muốn nói.
“Chuyện lần này, cho đến khi nhóc tìm ra được lời đáp nào đó cho bản thân mình, chú sẽ tiếp tục giữ vấn đề ấy trong lòng như nhóc, trăn trở cùng nhóc. Chú mong nhóc sẽ không quên. Nhóc không hề đơn độc.”
Kyohei vừa nhìn Yukawa, vừa hít thở sâu. Cậu có cảm giác một ngọn đèn vừa được thắp lên trong tim mình. Cảm giác nặng nề đè nặng trái tim cậu từ suốt mấy ngày trước đã biến mất hoàn toàn. Giờ đây cuối cùng cậu đã hiểu mình muốn nói điều gì với Yukawa. Quả thật cậu đã mong được nghe những lời này.
Keiichi quay trở lại. “Chuẩn bị đi thôi nhỉ, tàu sắp đến rồi.”
Kyohei đứng lên. Cậu lại quay sang nhìn Yukawa. “Cháu hiểu rồi. Cảm ơn giáo sư ạ.”
Yukawa mỉm cười, gật đầu. “Giữ gìn sức khỏe nhé.”
Kyohei theo sau Keiichi đi qua cửa soát vé. Vừa đúng lúc chuyến tàu tốc hành chạy vào sân ga. Trước khi lên tàu, cậu vẫn ngoảnh đầu lại nhìn chỗ phòng đợi. Yukawa đã không còn ở đó nữa.
Kyohei ngồi đối diện bố trên dãy ghế đôi dành cho bốn người. Keiichi hỏi hai người đã nói chuyện gì nên cậu cho bố xem tập tài liệu. Trước đó, cậu đã kể với bố về chuyện thí nghiệm tên lửa nước.
“Cái gì đây? Nhìn khó ghê nhỉ. Bố chẳng hiểu lắm.” Có vẻ không mấy hứng thú nên Keiichi trả lại ngay cho Kyohei. “Đương nhiên rồi,” Kyohei nhủ thầm. Người không tham gia vào thí nghiệm sẽ không hiểu được, đó chính là khoa học.
Kyohei đưa mắt nhìn cảnh vật lướt bên ngoài cửa sổ. Mặt biển sáng lấp lánh. Những đám mây trông giống như kem tươi lơ lửng trôi trên đường chân trời.
“Chuyện này là bí mật nhé.” Giọng ông Shigeharu văng vẳng bên tai cậu. Đó là cái đêm họ cùng chơi bắn pháo hoa. Ông Shigeharu bảo pháo hoa mà bay vào nhà thì phiền hà lắm nên phải bịt ống khói lại, chỉ cần đặt thùng các tông ướt lên trên là được. Ông Shigeharu không thể tự mình leo lên tầng thượng với đôi chân đau ấy được.
Lúc đó Kyohei không hề hay biết gì cả. Cậu không hề nghĩ đến việc nếu mình bịt ống khói lại thì chuyện gì sẽ xảy ra.
Sau khi đậy nắp lên ống khói, họ đã bắn vài phát pháo. Mỗi lần như vậy Kyohei lại ngước nhìn bầu trời đêm.
Bất giác cậu nhìn sang bên cạnh, ông Shigeharu cũng đang nhìn lên. Nhưng không phải nhìn bầu trời đêm mà là nhìn về phía tòa nhà. Ông chắp hai tay trước ngực giống như người ta vẫn hay làm khi đứng trước ban thờ. Khuôn mặt đó không hiểu sao lại vô cùng đau khổ.
Có lẽ khi ấy ông Shigeharu đang xin lỗi ai đó.
“Thôi kệ.” Kyohei thầm nghĩ. Mình chưa cần phải đưa ra câu trả lời vội. Mình sẽ học thật nhiều và từ từ tìm ra câu trả lời. Bởi vì, mình không đơn độc.
HẾT