Chương 63
Các nếp nhăn hằn sâu giữa trán Tatara trong suốt khoảng thời gian anh nhìn vào bản báo cáo. Bên dưới chiếc bàn họp, Kusanagi xát hai tay vào nhau, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
“Tóm lại là,” Tatara rướn mắt lên, thở dài một hơi. “Không có bằng chứng gì cả phải không?”
“Tôi xin lỗi.” Kusanagi cúi đầu. “Như đã viết trong báo cáo, nhiều khả năng bà Kawahata Setsuko và con gái Narumi có liên quan đến vụ sát hại Miyake Nobuko. Nhưng chừng nào Senba chưa chịu mở miệng thì tôi buộc phải nói rằng rất khó để chứng minh điều đó.”
Tatara chống tay lên má, khẽ ậm ừ.
“Ông Tsukahara đã không thể làm sáng tỏ sự việc à. Biết làm sao được. Vụ án Miyake Nobuko cũng đã khép lại hoàn toàn rồi. Giờ Sở Cảnh sát chúng ta cũng chẳng thể làm gì nữa. Có làm gì cũng vô ích. Các cậu đã làm rất tốt. Ít nhất thì tôi cũng cảm thấy nhẹ lòng rồi.”
“Còn vụ đó anh tính sao?” Kusanagi hỏi. Anh đang nói đến vụ án ở Harigaura.
Tatara lại ậm ừ, đoạn lấy cuốn sổ tay ra khỏi túi áo.
“Phòng Cảnh sát Hari đã liên lạc với tôi. Xem ra họ định kết luận đây là một vụ tai nạn. Đội giám định nhận định rằng lời khai của những người liên quan không có điểm gì đáng nghi, gần như không có khả năng cố ý gây tai nạn. Họ không nhắc gì đến quan hệ giữa Tsukahara với mẹ con Kawahata. Vì chúng ta không thông báo cho họ, nên điều đó cũng là đương nhiên thôi.”
“Chúng ta nên làm gì ạ? Có nên báo cho họ không?”
Trước câu hỏi của Kusanagi, Tatara mở to mắt. Anh khoanh hai tay trước ngực, nhìn chằm chằm Kusanagi.
“Thông báo rồi sao chứ? Chúng ta đâu có ý định điều tra lại vụ Miyake Nobuko.”
Kusanagi rụt cổ. “Vậy phải làm thế nào ạ?”
Tatara cầm lấy bản báo cáo, từ tốn xé đi.
“Chấp nhận phán đoán của cảnh sát tỉnh thôi. Tôi sẽ giải thích với vợ anh Tsukahara.”
“Như vậy có…” Kusanagi nuốt lại hai chữ được không.
Tatara nắm chặt bản báo cáo đã bị xé vụn, nhìn thẳng vào Kusanagi. “Cậu vất vả rồi. Giờ cậu quay lại nhiệm vụ chính của mình đi thôi.”
Kusanagi đứng dậy, cúi chào rồi đi ra phía cửa. Lúc ra khỏi phòng, ngay trước khi đóng cửa lại, anh nhìn Tatara. Vị chánh thanh tra với mái tóc bạc trắng đang đăm chiêu nhìn ra cửa sổ, mắt ánh lên một niềm hối tiếc.