Chương 2
Tin Quỳnh Chi tiểu thư giữa đường gặp nạn được hiệp sĩ họ Lý ra tay giải cứu, quan Tổng Đốc cho tỷ võ chiêu hiền, và đích thân quan Tổng Binh Triệu Dư khảo thí, trong một đêm đã loan truyền khắp Đồng Quan. Trời vừa hừng sáng, Diễn Võ đường của dinh Tổng Đốc đã dày đặc quân sĩ và bá tánh. Tất cả đều muốn thấy người hiệp sĩ diệt cướp phò nguy, đồng thời họ cũng muốn tận mặt chiêm ngưỡng tài nghệ của Tổng Binh họ Triệu, từ lâu vẫn nổi tiếng khắp Đồng Quan.
Quỳnh Chi tiểu thư cũng có mặt tại hiện trường, ngồi sau lưng cha. Nàng nghe tin ân nhân sáng nay sẽ giao đấu cùng Triệu Dư bỗng cảm thấy lo ngại. Đã đành nàng chứng kiến Lý Nhân võ dõng diệt cướp hôm qua. Nhưng cũng đã một lần nàng thấy Triệu Dư tay không hạ hơn chục tên binh sĩ vạm vỡ dễ như trở bàn tay. Hắn lại là người hung dữ và có ý theo đuổi nàng từ lâu, nên có thể ra tay đả thương chàng trai họ Lý.
Dưới đấu trường, hai đấu thủ đã chuẩn bị sẵn sàng. Lý Nhân vẫn trong bộ võ phục màu trắng gọn gàng, đầu chít khăn xanh phất phới theo gió. Chàng có vẻ nhàn nhã, điềm nhiên. Bên kia, Triệu Dư cũng oai hùng lẫm liệt. Hắn mặc áo chẽn màu đen tuyền, để lộ thân hình rắn chắc và đôi tay lực lưỡng, mỉm cười đầy kiêu ngạo và tự tin.
Đến giờ khảo đấu, Tổng Đốc Vũ Thành đứng lên. Hắn nhìn quanh một cách đắc ý, dõng dạc tuyên bố:
-Hai người hãy nghe, đây là luyện võ thi đấu, không phải bãi chiến trường. Ta ra hạn một trăm thế sẽ ngừng. Thắng bại chỉ điểm tới mà thôi. Đao kiếm vô tình, hai người phải hết sức cẩn thận...Nào, bắt đầu.
Cả đấu trường bỗng trở nên yên lặng. Lý Nhân chậm rãi bước ra với thanh đao gia truyền trên tay. Chàng chào Vũ Thành, và nhẹ nhàng khẽ gật đầu với Quỳnh Chi phía sau. Xong, Lý bắt đầu múa thế " Đồng Tử Bái Phật". Đây là thế võ chung cho giới võ học mỗi khi ra tay tranh tài, không phải quyết chiến. Triệu Dư cũng hiểu như vậy, và để chứng tỏ mình cũng là tay anh hùng, hắn vung kiếm múa đáp lễ "Thần Long Bái Vĩ" cũng mang ý nghĩa tương tự, nhưng hùng dũng hơn. Quân sĩ hắn cất tiếng reo hò vang dội sau khi hắn biểu diễn thế võ đẹp mắt. Triệu Dư đắc ý và nhìn lên phía Quỳnh Chi.
Nguyên họ Triệu mang hai dòng máu Tàu-Việt, cha hắn là người Trung hoa buôn bán gần biên giới giữa hai nước, lấy một cô gái Nam sinh ra hắn. Vừa lớn lên, cha y đem về Tàu cho theo luyện võ cùng với một môn phái nổi tiếng thời đó. Khi quân Minh sang xâm lấn An Nam, Triệu Dư được Mộc Thạnh tin dùng dưới trướng và đề cử làm Tổng Binh, nắm trọn quân cờ Đồng Quan, một cửa ngõ tất yếu bảo vệ Đông Đô. Tuy chức vụ dưới quyền Tổng Đốc Vũ Thành, nhưng vì có dòng máu Tàu trong người nên được Mộc Thạnh tín cẩn hơn, dùng hắn để kiềm chế và giám thị Vũ Thành. Từ ngày về Đồng Quan, Triệu Dư đã xiêu lòng trước dung nhan diễm lệ của nàng Quỳnh Chi, và định bụng sẽ nhờ chủ tướng tác chủ. Sở dĩ hắn chưa thực hành ý định vì với tuổi trẻ, chức phận hơn người, hắn muốn chinh phục mỹ nhân bằng chính tài nghệ của mình trước.
Vũ Thành cũng hiểu như vậy. Đã mấy lần thấy Triệu Dư vượt quá quyền hạn không coi Vũ Thành ra gì vì hắn nắm trọn binh trong tay mà. Sở dĩ Triệu Dư vẫn còn nể vì Vũ là do Quỳnh Chi mà thôi. Hôm nay, mới gặp Lý Nhân và biết được hùng tài của chàng, Vũ Thành liền có ý định thâu phục họ Lý làm tay chân riêng của mình, đối đầu với Triệu.
Cho nên khi Triệu Dư nhìn lên và bắt gặp ánh mắt quan hoài của Quỳnh Chi dành cho Lý Nhân, hắn cảm thấy ghen tức tràn đầy. Không nghĩ gì hơn, Triệu Dư hét lên một tiếng thị uy và vung kiếm tấn công Lý Nhân liền ba thế.
Tiếng binh khí chạm nhau nẩy lửa. Hai bóng người xoắn lấy nhau, rồi lại tách ra. Quỳnh Chi tiểu thư hồi hộp thấy Lý Nhân vẫn an nhàn dao để trước ngực chờ đợi, trong khi Triệu Dư vẫn múa kiếm vun vút. Một người vững chãi như núi Thái Sơn, một người như Giao Long xuất động. Ba thế đầu tiên đủ tìm hiểu sức tay của địch thủ, không hẹn, cả hai lại xấn vào nhau tiếp tục cuộc tỷ võ. Hai bóng một trắng một đen quấn lấy nhau xoay tít thật lẹ làng khiến người ngoài không ai biết được đâu là Lý, đâu là Triệu.
Triệu Dư vẫn trổ tài tấn công như vũ bão. Trước mặt ba quân, và nhất là sự hiện diện của Quỳnh Chi, hắn muốn hạ ngay Lý Nhân để thị uy. Nhưng Lý Nhân không dễ dàng cho hắn thỏa mãn. Chàng thủ nhiều hơn công, phát huy đao pháp gia truyền của họ Lý chống đỡ. Bề ngoài là Triệu Dư giảo nghiệm võ học Lý Nhân, nhưng thật ra bên trong Lý vừa đánh vừa tìm hiểu võ nghệ của Triệu. Chàng hiểu đây là một cuộc tỷ võ. Chỉ cần chống đỡ ngoài trăm thế là đủ gây tin tưởng nơi Vũ Thành. Mai kia giữa chiến trường khi quân Chí Linh kéo về, hai người sẽ gặp lại nhau quyết định sống chết.
Thoáng chốc đã hơn trăm hiệp. Vũ Thành vẫn chưa ra hiệu ngưng cuộc đấu. Hắn cũng như tất cả mọi người đều say sưa theo dõi cuộc đấu của hai tay kỳ phùng địch thủ. Trong kia, Lý Nhân biết đã đến lúc mình nên thua để lấy lòng Triệu Dư. Chàng không tấn công một thế nào nữa mà chỉ lùi dần lộ vẻ yếu thế rõ rệt. Diễn biến thay đổi làm Quỳnh Chi bồn chồn lo lắng. Ân nhân của nàng có vẻ không chống đỡ được nữa, trong khi Triệu Dư vẫn tấn công ráo riết không nể nang.
Nàng nhắc Vũ Thành:
-Cha, đã hơn trăm hiệp, bảo họ dừng tay thôi.
Vũ Thành như tỉnh giấc, hắn hoàn toàn hài lòng với tài nghệ của họ Lý nên vội vàng truyền lịnh ngưng trận đấu.
Nghe tiếng kẻng báo hiệu, Lý Nhân lẹ làng nhảy ra ngoài, vòng tay nói:
-Cám ơn Tổng Binh tướng quân nương tay.
Triệu Dư cũng không có lý do gì đánh thêm được nữa. Hắn chỉ tiếc nếu Tổng Đốc Vũ Thành ra hiệu chậm hơn một chút, có thể hắn đã đánh rơi vũ khí đối thủ. Tuy nhiên hắn cũng thầm phục Lý Nhân đã chống cự với mình một thời gian khá lâu.
-Lý tráng sĩ, ông cũng giỏi thiệt.
-Đây là Tổng Binh muốn thử tài tôi, nếu không tôi đã bị rơi đao từ lâu rồi.
Câu nói làm Triệu Dư lấy lại thể diện trước ba quân. Lòng nghi kỵ với Lý Nhân giảm xuống phần nào. Cả hai cùng tiến đến ra mắt Vũ Thành. Triệu Dư nói:
-Tài nghệ Lý tráng sĩ quả xứng đáng với chức phó tướng, thưa Tổng Đốc.
Buổi diễn võ chấm dứt trong sự vui vẻ của tất cả mọi người. Khán giả đến xem hả hê với trận thi tài hiếm có. Vũ Thành mừng thầm vì từ đây mình đã có con beo gấm Lý Nhân để đối chọi với Triệu Dư. Hắn tin tưởng với chức tước ban cho và vàng bạc sau này, Lý Nhân sẽ trung thành với hắn. Và Lý Nhân, chàng đã hoàn thành bước thứ hai của kế hoạch: kết thân với Vũ Thành. Từ đây cơ hội thi hành nhiệm vụ đã mở cửa. Riêng tiểu thư Quỳnh Chi, tuy hết lo lắng vì Lý Nhân vẫn an toàn sau trận đấu và ở lại Đồng Quan để mình có thể thường xuyên gặp gỡ nhưng trong tâm nàng cảm thấy hối hận về việc đưa Lý về đây. Con người tuấn kiệt như Lý Nhân bỗng chốc trở thành một công cụ cho cha nàng chống lại non sông xã tắc. Chàng có thể là một người không biết đâu là lẽ phải? Trong lòng vị tiểu thư thông minh bỗng nảy ra mối nghi ngờ vị ân nhân trẻ tuổi.