← Quay lại trang sách

Chương 3

Thấm thoát đã hơn ba tháng từ ngày Lý Nhân ở lại Đồng Quan nhận chức phó tướng. Trong thời gian này, chàng tỏ ra hăng say với chức vụ và hết sức tranh thủ lòng tin của Vũ Thành cũng như Triệu Dư. Với khả năng quân sự có sẵn, Lý đưa ra những ý kiến phòng thủ hợp lý mà không ai có thể phản đối. Đồng thời chàng cũng trở thành một người nịnh hót, tỏ ra tham mùi phú quý. Lý Nhân biết mình càng tỏ ra tư cách hèn hạ, tầm thường, càng được Vũ Thành tin cẩn. Và Triệu Dư cũng vậy. Mọi nghi ngờ và ghen ghét của hắn với Lý Nhân lúc ban đầu cũng giảm gần hết. Đã nhiều lần họ Lý tâng bốc Triệu lên tận mây xanh trước mặt Quỳnh Chi tiểu thư làm hắn thêm rạng rỡ đối với mỹ nhân.

Sau khi đã hoàn toàn được tín nhiệm và giao nhiều nhiệm vụ quan trọng trong quân lực Đồng Quan, Lý Nhân bắt đầu âm thầm thi hành kế hoạch. Tất cả mọi ngã đường quan yếu dẫn về Đồng Quan, kho lương thực, vũ khí, bẫy rập v.v... đều được Lý ghi nhận đầy đủ trên một bản đồ mà hằng đêm chàng tỉ mỉ đánh dấu.

Những sự việc trên khiến Quỳnh Chi đau buồn khôn tả. Chàng trai trẻ hào hùng ngày nào đơn đao dẹp cướp đã đi sâu vào tâm hồn vị tiểu thư đài các. Nàng đã thầm yêu mến và mơ ước mối duyên lành trai anh hùng gái thuyền quyên. Nhưng sự thật trái ngược làm nàng băn khoăn không ngớt dù trong thâm tâm, Quỳnh Chi vẫn tin tưởng nơi sự nhận xét ban đầu của mình về Lý Nhân. Nàng đi đến quyết định sẽ tự mình tìm hiểu.

Một ngày nọ, sau khi từ dinh Tổng Đốc bước ra, một ả a hoàn chạy lại lên tiếng:

-Thưa Lý tướng quân, tiểu thư tôi muốn được gặp mặt.

Nghe nói, Lý Nhân lấy làm ngạc nhiên, và sực nhớ khá lâu mình chưa có dịp hàn huyên riêng rẽ cùng người đã đưa mình về đây. Theo nhận xét của chàng, Quỳnh Chi tuy là con gái tên bán nước cầu vinh, nhưng lại là một thục nữ chính chuyên, đoan trang thùy mị. Lý Nhân cũng không quên ánh mắt quan hoài của nàng ngày chàng thi đấu cùng Triệu Dư. Trong tâm, chàng cũng thầm cảm mến nàng. Nhưng với trách nhiệm nặng nề trên vai, chàng phải dùng hết tâm trí đối phó mọi hoàn cảnh chung quanh nên đã tạm dằn mối tình riêng. Đến nay mọi việc trôi chảy như ý muốn, một phần cũng nhờ Quỳnh Chi nên chỉ ngần ngại đôi chút, chàng quyết định:

-Được, ngươi hãy dẫn đường cho ta.

Quỳnh Chi đã chờ đợi sẵn tại thư phòng. Qua chén trà khai vị, nàng cất tiếng:

-Bấy lâu không được diện kiến, Lý tráng sĩ quả nhiên bận bịu.

-Thưa tiểu thư, ty chức...

Quỳnh Chi ngăn lại:

Xin tráng sĩ đừng thưa gởi. Tiện thiếp dầu sao cũng mang ơn cứu mạng, đâu dám ở cao.

Lý Nhân gượng cười:

-Không dám...Tôi cũng bận với công vụ, muốn vấn an tiểu thư cũng chưa có dịp.

Nàng bỗng nhiên nhìn chàng nói:

-Lý tráng sĩ quả thật là người tận tụy, vì nước vì dân hết lòng ra sức.

Câu nói của Quỳnh Chi làm chàng lúng túng. Bốn chữ "vì nước vì dân" đượm màu mai mỉa. Nàng làm sao biết được hành động của chàng quả thật vì dân, vì nước... ở một môi trường đặc biệt. Chàng hơi cúi mặt tránh ánh mắt sắc như gương của Quỳnh Chi.

-Ồ, tôi chỉ ráng hết sức, xứng đáng với sự đề cử của Tổng Đốc đại nhân thôi.

Thấy Lý Nhân mất tự nhiên, Quỳnh Chi vội đổi vấn đề.

-Hôm nay gặp tráng sĩ chỉ để hàn huyên, ta không nên nói chuyện công nữa...Sáng nay thiếp tình cờ đọc lại vài trang lịch sử, thấy ngày xưa Lý Thường Kiệt đã trước tác một bài thơ để khích lệ binh sĩ khi đang chiến đấu cùng binh Tống, nhưng không tìm được bài thơ đó. Lý tráng sĩ là con nhà võ, có thể đọc cho thiếp rõ không?

Nghe Quỳnh Chi nhắc đến chiến công của tiền nhân, Lý Nhân bỗng nổi hùng tâm tráng chí. Chàng đáp:

-Được chứ, - và khẽ ngâm:

Nam quốc sơn hà Nam đế cư

Tiệt nhiên định phận tại thiên thư

Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm

Nhữ đẳng hành khang thủ bại hư

Hỡi ơi, đã từng có câu "Anh hùng khôn quá mỹ nhân quan". Lý Nhân trong một phút hứng chí đã quên mất cảnh giác với giai nhân trước mặt, người chàng đã từng dùng như một quân cờ thơ ngây. Thái độ khác thường của Lý Nhân không qua khỏi cặp mắt thông minh của tiểu thư Quỳnh Chi. Quả như nàng dự đoán, Lý Nhân ở Đồng Quan không phải con người thực sự của chàng. Một tên theo giặc cầu vinh dù tán tận lương tâm đến đâu cũng phải thẹn thùng khi nhắc đến tấm gương yêu nước trung liệt của tiền nhân. Nay đối diện nàng là một Lý Nhân rạng ngời chính khí, như đang trước ba quân vung đao phá giặc.

Quỳnh Chi bèn đánh một đòn chót.

-Lý tráng sĩ quả nhiên kinh sử làu thông...Nghe nói tại Lam Sơn có Lê Lợi đang khởi binh chống lại quan quân, tráng sĩ nghĩ thế nào?

Nghe nàng nhắc đến Lam Sơn, Lý Nhân giật mình. nàng có ý gì khi tự nhiên đặt câu hỏi trên?

-Lê Lợi chỉ là một lũ giặc cỏ, theo tôi, ngày nào đó binh triều cũng sẽ tiêu diệt hết.

Quỳnh Chi mỉm cười:

-Tráng sĩ nghĩ vây ư? Thiếp nghĩ, Lê Lợi khởi nghĩa...chống ngoại xâm, hành vi anh hùng đáng để mọi người noi theo, chứ nào phải giặc cỏ tầm thường?

Bây giờ thì Lý Nhân đã tỉnh ngộ, Quỳnh Chi mời chàng đến đây là có dụng ý. Vị tiểu thư này không phải ngây thơ vô hại như chàng nghĩ. Nàng là người thâm thúy và hiểu biết mà mình trong một lúc sơ ý đã để cho nàng nảy mối nghi ngờ.

Chàng bèn đứng dậy từ giã để né tránh câu chuyện đang trên đà không hay với Quỳnh Chi.

-Trời đã gần tối, ty chức xin kiếu để còn lo việc tuần phòng. Kính chào tiểu thư.

Nói xong, Lý Nhân bước nhanh ra khỏi cửa.

Còn lại một mình Quỳnh Chi trong thư phòng, hoang mang với sự khám phá của mình. Lý Nhân thường ngày chỉ là hèn hạ giả dối để che đậy một mục đích khác: do thám quân tình. Chàng phải là người của Lê Lợi phái đến. Quỳnh Chi bỗng thấy xen lẫn sự hân hoan vì người nàng yêu mến đúng thực là một trang hảo hán, đơn thân độc mã dám vào hang cọp thi hành thủ đoạn...Nhưng rồi nàng lại rùng mình sợ hãi. Giặc đã đến tận đây mà cha nàng không hề hay biết, lại còn tin dùng rất mực.

Điều oái oăm là chính nàng dẫn giặc vào nhà.

Thống lãnh Mộc Thạnh đến Đông Đô làm Vũ Thành lo lắng. Hắn biết chỉ khi nào có chuyện quan trọng Mộc mới đích thân đến, còn ngoài ra, thường hắn chỉ cho người phi báo cho Vũ Thành những chỉ thị cần thiết. Vũ bèn đích thân đốc thúc quân sĩ chỉnh trang trong việc phòng vệ. Hắn rất sợ nếu chểnh mảng có thể bị khiển trách, làm phương hại đến sự nghiệp.

Lý Nhân dĩ nhiên cũng bận rộn với tin trên. Từ ngày nói chuyện với Quỳnh Chi tiểu thư, chàng càng ra tâm cẩn thận hơn. Tấm bản đồ quân sự coi như đã xong. Chiến trận ngày mai quyết định thành bại của dân tộc một phần đang tùy thuộc vào sứ mạng của chàng. Sáng nay Lý Nhân giả vờ bị té ngựa và cáo bệnh không thể tham gia việc canh phòng cho cuộc họp mặt giữa Vũ Thành cùng các tướng lãnh nhà Minh. Ý định của chàng là muốn được rảnh tay rình nghe buổi họp. Phải có nhiều sự việc quan trọng liên quan đến tình hình chiến sự mà chàng cần biết rõ để thông báo cho nghĩa quân.

Khi màn đêm buông xuống, Lý Nhân phỏng chừng buổi họp sắp bắt đầu. Với bộ áo dạ hành đen kịt, khăn trùm kín mặt, chàng ra tay hành động. Đã thông thuộc đường lối, Lý Nhân dễ dàng tìm một chỗ phục kín đáo trên nóc đại sảnh, nơi đang diễn ra cuộc họp, và khẽ kéo viên ngói tạo một lỗ nhỏ nhìn xuống.

Bên dưới, Mộc Thạnh cùng hai viên quan Tàu ngồi một bên. Sau lưng hắn là bốn tên vệ sĩ sắc mặt lạnh lùng hung ác. Nhìn thấy chúng Lý Nhân đã biết đều là những tay võ nghệ cao cường. Bên kia, Vũ Thành đang khúm núm nghe Mộc Thạnh chỉ thị về việc sưu thuế, binh lương... Lý Nhân nhất nhất đều ghi nhớ.

Giữa lúc Mộc Thạnh đang thao thao bất tuyệt trấn an Vũ Thành vì đã gởi người xin viện binh từ Trung Quốc để chống lại nghĩa quân Lam Sơn, một tên vệ sĩ của Mộc Thạnh la lên:

-Có gian tế.

Lý Nhân lanh mắt lăn mình tránh khỏi ngọn phi tiêu bắn lên ngay nơi chàng nằm. "Lộ rồi". Không suy nghĩ gì thêm, chàng nhảy xuống tìm đường tẩu thoát. Nhưng đã trễ, bốn vệ sĩ của Mộc Thạnh đã chờ sẵn phía dưới, tiến lại vây đánh ngay tức khắc. Túng thế, Lý Nhân đành rút đao đương cự.

Tuy thần dũng, Lý Nhân cũng không sao chống cự nổi bốn tay vũ sư Trung quốc mà Mộc Thạnh đã tốn nhiều vàng bạc mời qua làm hộ vệ cho mình. Vai chàng đã bị trúng kiếm, tay đao yếu dần, trong khi quan binh kéo đến càng lúc càng đông. Cái chết đã gần kề. Lý Nhân bỗng nhớ tới tấm bản đồ chiến lược Đồng Quan đang giữ trong người. Tương lai dân tộc đang nằm ở đây. Chàng phải thoát thân, hoàn thành sứ mệnh. Ý chí quật cường và tinh thần quốc gia bừng động khiến Lý Nhân quên đi đau dớn. Thanh đao trong tay lồng lộn như con cọp dữ. Chàng chém mạnh, bức một tên vệ sĩ lùi lại tạo một khoảng trống. Lý phóng mình thoát khỏi vòng vây chạy về phía trước.

Lý Nhân cắn răng nhịn đau chạy mãi. Bốn võ sư Tàu vẫn đuổi theo, nhưng vì không quen thuộc đường lối, thêm bóng tối che khuất, dần dần chúng bị bỏ lại đàng sau. Đám quan binh Đồng Quan chỉ reo hò trợ oai. Chúng không dại gì lại gần con hổ đang liều mạng để lãnh cái chết! Lý Nhân vừa băng mình vừa tính đường thoát thân. Chàng biết nguy cơ vẫn còn đầy dẫy. Vòng vây bên ngoài đã khép kín. Thoát khỏi nơi này thật khó hơn lên trời.

Đang tính toán, Lý Nhân bỗng thấy trước mặt một căn nhà nhỏ quen thuộc vẫn còn ánh đèn. Chàng nhớ ra đây là khuôn viên của tiểu thư Quỳnh Chi đã một lần ghé qua. Một ý nghĩ thoáng hiện trong óc: bắt lầy Quỳnh Chi làm con tin thì Vũ Thành sẽ bị trói tay. Tình thế quá cấp bách khiến chàng không suy nghĩ gì hơn, tung mình nhảy vào...

Quỳnh Chi đang trên giường sửa soạn giấc ngủ. Nàng định với tay tắt ngọn đèn thì một bóng đen lao vào từ cửa sổ. Lý Nhân nhanh như cắt ấn Quỳnh Chi xuống giường, kề dao ngay cổ nàng uy hiếp.

-Nằm im. Chàng khẽ quát.

Hoảng hồn sợ hãi, nàng nằm mộng cũng không nghĩ tới kẻ gian nào dám vào tận dinh Tổng Đốc mưu đồ đen tối. Và nàng ngạc nhiên hơn nữa khi nhận ra người uy hiếp mình không ai khác hơn là...Lý phó tướng, người mà nàng đang thầm yêu trộm nhớ. Nỗi sợ hãi bỗng xen lẫn sự thẹn thùng khi chàng trai đang ở sát bên mình, vai chạm vai, má kề má.

Hương thơm từ người con gái dậy thì tỏa ra ngào ngạt đáng lẽ phải làm cho bất cứ chàng trai nào cũng ngây ngất. Nhưng Lý Nhân đâu còn tâm trí để thưởng thức. Quân sĩ Đồng Quan đã đuổi kịp đến nơi. Chúng đốt đuốc sáng rực một vùng ra sức truy lùng. Vài tên đập cửa phòng Quỳnh Chi kêu:

-Tiểu thư! Tiểu thư! Có gian tế. Tiểu thư vẫn bình an chứ?

Lý Nhân khẽ đưa mắt ra hiệu cho ả thị tỳ nãy giờ vẫn sững sờ với sự việc xảy ra. Hiểu ý, cố gắng gượng lấy lại bình tĩnh bước ra, sừng sộ cùng lũ binh sĩ:

-Các ngươi làm ồn quá. Có biết tiểu thư đang an giấc không?

-Dạ thưa Thúy cô nương, bọn tiểu nhân đến đây bảo vệ tiểu thư, sợ gian tế mạo phạm.

Có tiếng Quỳnh Chi từ bên trong:

-Tiểu Thúy, chuyện gì? Bọn quân sĩ bèn nhao nhao:

-Có gian tế, tiểu thư.

-Hừ, gian tế? Mà ta vẫn yên ổn như vậy ư? Các ngươi sao chưa đi truy lùng còn ở đó làm phiền ta?

Nghe tiểu thư mắng và biết nàng vẫn bình yên, đám lính bèn kéo nhau đi nơi khác tiếp tục truy lùng. Trong kia, Lý Nhân thở nhẹ tạm yên tâm. Sức cầm cự của chàng tới đây như đã cạn hết. Trận ác đấu kinh hồn để thoát thân thêm vết thương trên vai mất khá nhiều máu làm chàng cảm thấy tay chân bải hoải, mặt tối sầm lại. Cánh tay đang ghì chặt Quỳnh Chi bỗng lỏng dần. Chàng ngã quỵ xuống đất.