PHẦN KẾT GWEN-Bốn tháng sau
Tôi đang ngọ nguậy một cách khó khăn trên chiếc ghế cứng đơ và đối diện với một con mắt bằng kính không chớp. Lần này không phải là chương trình Howie Hamlin Show.
Đó là một cái máy quay phim, nhưng nó không bật lên. Nó đang nằm trên giá với cả đống thiết bị khác. Dụng cụ dành cho một thương vụ. Một thương vụ mà tôi hy vọng mình sẽ tham gia, nếu như tôi vượt qua được cuộc phỏng vấn này.
“Tôi thường bắt đầu bằng cách nói “Hãy nói cho tôi nghe về bản thân bạn”.” Người phụ nữ có gương mặt tròn ngồi đối diện tôi nói. Bà ấy có làn da rám nắng; ưa thích hoạt động ngoài trời là cụm từ nảy lên trong trí óc tôi, và bà ấy cũng chẳng ngại việc nhuộm lại mái tóc bạc và gọn gàng của mình. “Điều đó thực sự không cần thiết với cô, bởi vì ngạc nhiên không, tôi chưa từng thấy nhiều kết quả tìm kiếm Google như thế trong đời mà không phải là của một diễn viên. Dẫu vậy: hãy kể về bản thân cô đi, Gwen. Tôi muốn biết quan điểm của cô.”
“Đó là điều tôi không muốn nói đến nhất đấy.” Tôi nói với J.B. Hall. Chữ J, bà ấy đã xác nhận lại với tôi, rằng chẳng viết tắt cho bất kỳ cái gì cả. B là cho Barbara, cái tên mà bà ấy ghét. “Tôi không phức tạp đến mức ấy đâu. Tôi chỉ muốn cả gia đình mình được ở bên nhau, và an toàn, tránh xa khỏi nguy hiểm.”
“Điều cơ bản nhất…” Bà ấy nói. “Dẫn đến đủ những chuyện vô lý, phải không?”
“Trong trường hợp của tôi ư? Đúng thế.”
“Tôi ngưỡng mộ những gì cô đã làm được.” J.B nói. “Không chỉ là sống sót, mặc dù điều đó đáng được ngưỡng mộ, mà còn là việc khám phá ra nhiều điều trong suốt quá trình ấy. Không phải ai cũng có những bản năng này. Hoặc nghị lực này. Điều đó thật ấn tượng.”
“Tôi không làm những điều ấy một mình.” Tôi nói vói bà ấy.
“Tôi biết điều đó. Mối quan hệ gia đình, phải không?”
“Ít nhiều.” Thật đau đớn khi nói thế, bởi tôi muốn nói có. Tôi muốn Sam như một phần của gia đình mình. Tôi cần điều đó. Và có lẽ điều ấy sẽ xảy ra. Nhưng có những vết thương tồn tại giữa chúng tôi, cần thời gian và tình yêu để chữa lành trước khi một trong hai chúng tôi muốn biến nó trở thành hợp pháp. Chúng tôi ở bên cạnh nhau. Tôi có thể nói là chúng tôi ổn. Vẫn chưa.
“Bản năng và sự hiến dâng là tất cả những gì nằm trong quá trình này.” Bà ấy nói với tôi. “Tất cả những thứ khác đều có thể học được. Cô đã hoàn thành phần lớn bài tập, đúng chứ?” Bà ấy đang nói đến bằng cấp liên kết cần thiết để đảm bảo giấy phép hành nghề dành cho điều tra viên tư nhân.
“Tôi đã hoàn thành bảy mươi phần trăm rồi.” Tôi nói với bà ấy. “Tôi sẽ xong vào cuối quý này. Đến lúc đó, tôi có thể mở một công ty độc lập, hoặc tham gia vào một công ty khác.”
“Và tại sao cô lại chọn công ty của tôi?”
“Bởi gia đình nhà White đã đề xuất bà.” Tôi nói với bà ấy. Bố mẹ của Ellie đã vô cùng hạnh phúc vì sự trở về an toàn của cô bé, dẫu cho tôi cũng không đóng góp nhiều công sức lắm. Người phụ nữ này đã ngồi trong phòng chờ với họ vào cái ngày tồi tệ diễn ra chương trình ấy, cái ngày mọi thứ bắt đầu trở nên thật kinh khủng. Thông minh, bình tĩnh, tài năng. Tôi thích bà ấy. Tôi muốn bà ấy cũng thích tôi, và đó là một cảm nhận khá mới mẻ.
“Thật kỳ cục là họ đã đề xuất tôi.” Bà ấy nói. “Dù họ thấy rằng tôi chẳng đi được đến đâu trong vụ đó cả, còn cô và bạn của mình, anh Cade, đã tìm ra chân tướng vụ việc.”
“Họ thích bà.” Tôi nói. “Và bà có rất nhiều kết quả tìm kiếm Google tích cực, vậy nên…”
Bà ấy cười. Tôi thích nụ cười của bà ấy. Trầm và khàn. Nó nhắc tôi nhớ một chút về Miranda Tidewell, nhưng tôi chưa bao giờ nghe thấy người phụ nữ đó cười, dù là trước bất kỳ kiểu hài hước nào. Có điều gì đó tương tự với J.B. Hall, nhưng theo một phiên bản sạch sẽ hơn. Tươi sáng hơn. Có lẽ đó là lý do vì sao tôi ở đây, cố gắng hàn gắn với một bóng ma, người mà - tôi chắc chắn - vẫn sẽ hạnh phúc nếu có thể kéo tôi xuống địa ngục.
Lạy Chúa. Tôi cần nhiều buổi trị liệu hơn nữa.
Chúng tôi đang ở trong một tòa nhà văn phòng cao tầng ở Knoxville - cao tầng theo kiểu Knoxville, có khoảng hai mươi bảy tầng lầu. Văn phòng của J.B. Hall đang bận rộn điên cuồng bên ngoài khối kính mà chúng tôi đang ngồi ở trong; có ít nhất mười hai người đang nói chuyện, đi lại, làm việc trên máy tính, và tôi biết có gấp đôi số người đang làm nhiệm vụ ở bên ngoài. Đây là một nơi tốt, mang lại năng lượng tích cực.
“Nói tôi nghe về giáo phái ở Wolfhunter đi.” Bà ấy nói. “Cô biết gì về nó?”
“Nó được ra đời vào những năm sáu mươi.” Tôi nói với bà ấy. “Ông của Carr đã mở ra một nơi kiểu như nhà thờ giao thoa. Rất nhiều người tham gia vào ngay từ đầu, một vài rời đi. Số người ở lại đã lập thành một giáo phái, và ông của Carr tuyên bố ông ta là người đại diện cho Chúa trên Trái Đất. Ông ta bắt đầu những bài thực hành… rèn luyện.”
“Rèn luyện phụ nữ.” J.B. nói. “Trở thành những người phục vụ hoàn hảo của đàn ông. Mục đích của ông ta là thanh lọc những tội lỗi nguyên thủy ra khỏi người họ.” Bà ấy khinh bỉ. “Tôi chỉ đang nhắc lại dòng chữ họ tìm thấy trên đồ đạc.”
“Một vài người phụ nữ đã bỏ chạy. Một vài chết. Nhưng số người ở lại cũng đủ rồi. Lũ trẻ được nuôi nấng trong - tôi không muốn gọi nó là niềm tin. Giáo phái.” Tôi cảm nhận cái máy quay lại hướng về tôi lần nữa, mặc dù tôi biết nó không theo dõi. “Bố của Hector Sparks là một trong số họ. Và ông ta đào tạo con trai mình và con gái mình, mặc dù họ đã chạy trốn khỏi giáo phái sau cái chết của ông ta.”
“Hector bắt đầu bắt cóc phụ nữ, với sự trợ giúp của em gái mình. Giả vờ rằng bằng cách nào đó, anh ta đang cứu họ, ít nhất là đối với anh ta.” J.B. Hall gật đầu. “Kinh khủng.”
“Đứng vậy.” Tôi nói. “Nó đúng là như thế. Tất cả bọn chúng.”
“Cô không để tên mình xuất hiện trên các mặt báo.”
“Tôi đã cố, và tôi được giúp đỡ.” Không ai, hóa ra là vậy, thực sự muốn tôn vinh vợ cũ của kẻ giết người hàng loạt nổi tiếng vì đã góp công phá một vụ án, vậy nên việc quyết định tưởng nhớ công lao của thanh tra Fairweather đã hy sinh là câu trả lời dễ dàng cho FBI, TBI, và văn phòng cảnh sát trưởng của hạt. Tôi không có ý kiến gì về việc đó. Sam cũng vậy.
“Và… tội danh của Sam thì sao?”
“Cảnh sát trưởng Weldon thú nhận là đã cho người giết Sam và con trai tôi.” Tôi nói với bà ấy, và thậm chí đến giờ, điều đó vẫn khiến máu tôi sôi trào và tay tôi run rẩy. “Tội danh đã được xóa bỏ. Tạ ơn Chúa.”
“Tốt. Và tôi hiểu đoạn phim tài liệu về Melvin Royal đã bị ngưng lại.”
Tôi thả lỏng, chỉ một chút. “Nỗi ám ảnh của Miranda đã xuống mồ cùng cô ta. Sẽ mất nhiều năm để giải quyết khối tài sản của cô ta, nên họ không có nguồn tài trợ để tiếp tục.”
J.B. Hall ngả người về phía sau và đánh giá tôi. Nó thật ấm áp, nhưng cùng lúc cũng mang tính phân tích.
“Tôi thực sự muốn công việc này, J.B.” Tôi tiết lộ sự thật, và mặc dù nó đúng, tôi mong mình không đi quá xa.
“Và cô sẽ làm tốt.” Bà ấy đồng tình. “Cô có chắc mình muốn ở lại đó không, ở hồ Stillhouse ấy? Tôi có thể dành một chỗ ở đây cho cô, trong văn phòng. Cô có thể tìm một căn nhà trong thị trấn.” Bà ấy đang đề xuất công việc với tôi. Lạy Chúa. Bằng cách nào đó tôi đã không chuẩn bị cho giây phút này. Tôi đã rất mong muốn có được nó, đến nỗi tôi đã quên mất mình phải làm gì nếu như thực sự đạt được nó.
Sam đã không rời đi vì công việc trong mơ của mình. Tôi cũng không thể. Không, nếu như tôi thực sự cam kết sẽ khiến mọi việc trở nên tốt hơn giữa hai chúng tôi. “Tôi nghĩ mục tiêu của tôi là làm việc từ xa.”
“Nếu cô muốn. Phần lớn những điều tra viên của tôi làm việc từ xa, hoặc làm việc nay đây mai đó. Những người cô trông thấy ở đây là những người dân sống tại địa phương ưa thích sự quy củ. Mỗi người có một cách khác nhau, tôi nghĩ vậy.” Bà ấy dừng lại một chút. “Cô có tên tuổi sẵn rồi. Tôi nhận ra là cô có thể mang đến cho chúng tôi chút… tên tuổi, cả theo nghĩa tốt lẫn nghĩa xấu. Cô có những người theo dõi cô, muốn cô tổn thương, hoặc chết, và đó có thể là rắc rối mà chúng tôi không cần. Nhưng sự thật là, phần lớn những nhân viên của tôi chưa từng đối mặt với tình huống nguy hiểm nào. Kể cả phần lớn những người có xuất thân từ lực lượng thực thi pháp luật cũng chưa từng xông pha vào một trận đấu súng thực sự trước đây. Nhưng cô thì có. Và điều đó rất có giá trị. Có những vụ án - như vụ bắt cóc của Ellie White hay những người phụ nữ dưới tầng hầm của Hector - không phải là những vụ thường trông thấy. Chúng cần sự sáng suốt và sáng tạo. Tôi nghĩ cô có điều đó. Tôi chỉ lo rằng cô sẽ thu hút những rắc rối nếu ở lại hồ Stillhouse. Tôi đã đọc các báo cáo của cảnh sát. Cô gặp vấn đề với những cư dân địa phương sống trên đồi ở gần đó.”
“Đúng vậy.” Tôi nói với bà ấy. “Nhưng tôi đã hứa với bọn trẻ là chúng tôi sẽ không chạy trốn nữa. Chúng có một cuộc sống ổn định, có bạn bè, có một mái nhà thật sự. Tôi không thể tước những điều đó khỏi chúng lúc này.”
“Và cô biết là mình sẽ phải tranh đấu để bảo vệ điều đó?”
Tôi nặn ra một nụ cười. “Tôi nghĩ là bà biết điều này chẳng hề mới mẻ gì đối với tôi.”
Nếu bà ấy chuẩn bị giảng giải cho tôi, thì bà ấy cũng bỏ cuộc. “Cánh tay phải của cô dạo này sao rồi?”
Tôi giơ nó ra. Nó ổn định, không còn run rẩy nữa. Tôi tạo một cú đấm. Nó nhanh, uyển chuyển và đầy thuyết phục. Sự thật là nó đau đớn, nhưng nó không có nghĩa là tôi không thể giả vờ một cách chuyên nghiệp.
“Tuyệt vời.” Bà ấy nói. “Chúng ta sẽ đi vào chuyện quan trọng như bảo hiểm y tế và quyền lợi trong ít phút nữa, nhưng tôi cần phải hỏi: Cô có ý kiến gì không về việc sẽ có những áp lực mà chúng tôi gặp phải từ việc thuê cô?”
Đây rồi. Bà ấy có ý như vậy. Bà ấy thực sự sẽ trao cho tôi công việc này. Và giờ tôi cảm nhận được một cơn phấn khích không bút nào tả xiết. Nó thật là… kỳ lạ. Có phải đây là niềm hạnh phúc, kiểu hạnh phúc mà người bình thường cảm nhận được hay không? Tôi không quen với nó. Không phải với những thứ nằm ngoài phạm vi gia đình mình.
Nhưng đây là phần thưởng của tôi. Điều gì đó dành cho tôi. Và nó quý giá, như một hơi thở trong lành tôi đã không biết mình cần có.
“Tôi sẽ sử dụng những tranh cãi về tôi.” Tôi nói với bà ấy. “Xem này, sẽ luôn có những người ghét tôi. Tôi không thể làm gì cả. Hội Những thiên thần đã mất - nhóm được thành lập bởi gia đình các nạn nhân của Melvin…” Bởi Sam. Điều đó vẫn khiến tôi đau nhói, nhưng đó là một cơn đau xa xôi, quen thuộc. “Hội Những thiên thần đã mất sẽ luôn tin rằng tôi có liên quan đến những tội ác của hắn. Những thuyết âm mưu ở khắp mọi nơi. Nhưng gần đây tôi đã học được rằng tất cả chúng ta đều đang tự hành hạ chính mình mỗi khi nhìn lại quá khứ. Tôi muốn dùng quá khứ của tôi để giúp mọi người. Và tôi hy vọng bà sẽ giúp tôi làm điều đó.”
Bà ấy nở nụ cười chậm rãi và gật đầu. Tôi nghĩ bà ấy thích câu trả lời đó.
Tôi nghĩ tôi cũng thích nó.
HẾT