← Quay lại trang sách

Chương 19 GWEN

Khi nhấn nút điều khiển để mở cái giá sách và đẩy nhẹ nó sang từ lối đi bí mật, tôi sử dụng nó như một tấm lá chắn; tôi không biết liệu chị Pall có đang ở trong văn phòng làm việc với khẩu súng trên tay hay không. Nó có thể xuyên thủng một cái lỗ qua đống sách và cái giá sách, nhưng đó là lớp phòng ngự tốt nhất mà tôi có vào lúc này.

Chị ta không ở trong phòng. Tôi đóng nó lại, và nghe tiếng tách khi cái khóa sập vào.

Chỉ sau đó tôi mới nhìn vào bộ sưu tầm những cuốn sách bìa da màu đỏ đang ngự trị trên giá sách. Chẳng có gì kỳ lạ cả, chỉ là mấy cuốn sách luật mà bạn có thể tìm thấy trong bất kỳ văn phòng luật sư nào. Đặc biệt, Hành vi phạm tội và Tố tụng hình sự, quyển I cho tới quyển VII, tiếp sau là Quy tắc hầu tòa ở Tennessee, quyển I tới quyển III.

Tất cả chúng đều được mạ vàng năm ra đời là năm 1982. Giống như mọi thứ khác Hector Sparks có trong căn nhà này, tất cả đều là giả tạo. Chẳng có gì khác một cái viện bảo tàng tôn vinh thành tựu trước đây của bố anh ta; chắc chắn một luật sư thực thụ sẽ có nhiều những cuốn sách luật mới xuất bản hơn. Không phải Hector. Đó là lý do vì sao ông ta cần sự trợ giúp của tôi trong vụ án của Vee.

Tôi không thể tưởng tượng nổi những thứ biến thái nào đang diễn ra ở đây, những thứ đã tạo nên con quái vật mà chúng tôi mới nhốt bên trong chính lao tù của anh ta, hay người phụ nữ đang giúp đỡ anh ta. Phục vụ anh ta. Celeste. Chị Pall. Tôi không thực sự biết chị ta là ai, hay tại sao chị ta lại là một phần trong chuyện này. Tôi không thể tưởng tượng nổi sự thương tổn nào đã kéo chị ta vào chuyện này.

Bởi vì chị ta chính là những gì mà Miranda Tidewell mường tượng ra nơi tôi: một đồng lõa trung thành và tận tâm trong tội ác của một người đàn ông nhắm vào những người phụ nữ.

Và điều đó khiến cho chị ta trở nên thực sự, thực sự nguy hiểm.

Tôi nghe tiếng bước chân của chị Pall ngay khi tôi mở cánh cửa văn phòng. Những tiếng gõ nhẹ dứt khoát của gót giày trên nền gỗ cứng. Mọi thứ đều ngăn nắp, gọn gàng, sạch sẽ, hoàn hảo. Tất cả vỏ bọc hoàn hảo này không phải là bất cứ điều gì ngoài một chiếc mặt nạ khác, một lớp áo ngụy trang khác nhằm che đậy sự mục ruỗng bên trong.

Tôi nhẹ nhàng ra khỏi văn phòng và đi tới hành lang. Tôi không thể nhớ nổi liệu sàn nhà gỗ có kêu cọt kẹt hay không. Tôi cần phải nhớ ra, nhưng bỗng nhiên mọi thứ trở nên không rõ ràng. Tôi cầm trong tay khẩu súng và hạ xuống bên cạnh mình; tôi nhận ra nó không phải là tấm lá chắn phép thuật, nếu như chị Pall bước qua góc kia với khẩu súng trong tay. Nó sẽ là vấn đề ai phản ứng nhanh nhất, và ngay cả khi tôi nhanh hơn đi chăng nữa, chị ta vẫn có thể hủy diệt tôi với một cú bóp cò ngẫu nhiên, gây ra bởi cơn co giật khi chị ta chết.

Sàn nhà không phát ra tiếng cọt kẹt. Nó im ắng khi tôi cẩn thận tiến về phía trước. Tôi kiểm tra phòng tiếp khách. Trống trơn. Không có ai đứng trên bậc thang dẫn lên tầng thứ hai.

Những bước chân của chị Pall đến từ phía bên kia của căn nhà. Tôi hoàn toàn đứng giữa những đứa con của mình và người phụ nữ này, cùng người đàn ông bên trong buồng giam ở tầng hầm. Nếu tôi ngã xuống, chúng sẽ biến mất. Connor… Anh ta sẽ giết thằng bé. Thằng bé không hữu dụng gì với anh ta. Nhưng bọn họ sẽ giết con gái tôi bằng một cách hoàn toàn khác. Anh ta sẽ hủy hoại và tra tấn con bé, vặn con bé thành hình thù mà anh ta cho là thỏa mãn nhất. Con bé sẽ sống và chết dưới đó. Và Vee, con bé giờ cũng thuộc về trách nhiệm của tôi, cũng yếu đuối và dễ tổn thương. Và hai người phụ nữ đau khổ mà chúng tôi mới thả tự do.

Tôi không thể buông xuôi. Không thể.

Chị Pall đang lặng lẽ ngân nga khi tôi di chuyển qua nhà ăn được kê một cái bàn đủ lớn dành cho hàng tá người; mặt gỗ sáng bóng, đống đồ sứ nằm trong các ngăn tủ trông không tì vết và được sắp xếp theo trật tự hoàn hảo. Ở trung tâm là một lọ hoa tươi có vẻ như mới được ngắt từ vườn sáng hôm nay, và mùi hương nồng nặc của hoa sơn chi phảng phất trong không khí, khiến mũi tôi ngứa ngáy. Tấm thảm mềm bọc lấy từng bước chân.

Chị ta đang ở trong bếp. Tôi không thích điều đó. Nhưng căn bếp luôn đầy rẫy vũ khí chết chóc. Chị ta có thứ gì đó đang sôi ở trong nồi có thể dùng để hất vào tôi. Một kệ cắm dao đầy những lựa chọn. Nhiều vật cùn như cái chảo cứng treo trên giá ở phía trên trung tâm quầy bếp.

Căn phòng có mùi như tỏi băm nhỏ và thịt nướng. Giống với mùi ban nãy, nhưng giờ thì nồng hơn.

Chị ta đang quay lưng lại với tôi. Chị ta là hình ảnh hoàn hảo của người quản gia những năm 1950, từ mái tóc búi gọn, ngọc trai lấp lánh ở gáy, đến cái nơ hoàn hảo ở đằng sau tạp dề.

Tôi bước nhẹ nhàng vào trong phòng.

Sàn nhà kêu cọt kẹt.

Người chị ta đông cứng. Tôi không thể trông thấy tay chị ta. Thứ tôi có thấy được là khẩu súng săn nằm dựa vào góc tường cách chị ta ba mét. Tôi nhắm nòng súng lục vào lưng chị ta. “Mọi chuyện kết thúc rồi.” Tôi nói. “Những người phụ nữ đã được thả ra.”

“Anh trai tôi đâu?” Chị Pall hỏi.

Anh trai chị ta. Phải rồi. Tôi tự hỏi liệu chị ta có từng thực sự kết hôn hay không, nếu có thì chồng chị ta sống được bao lâu sau đám cưới.

“Chị không cần phải thế này.” Tôi nói. “Tôi đã thay đổi. Chị có thể thay đổi. Dù điều gì đã xảy ra với chị, chị cũng có thể thay đổi.”

“Cô không biết chuyện gì đã xảy ra với tôi.” Đôi vai của Celeste quay lại và tôi có thể tưởng tượng cằm chị ta hếch lên. Chị ta quay lại, đủ chậm để tôi không nổ súng. Tay phải chị ta giơ lên, và chị ta quay lại theo hướng đó.

Chị ta ném con dao bằng tay trái. Tôi nổ súng, nhưng tôi cũng cố né. Chị ta có tốc độ và kỹ năng của một người đã luyện tập động tác này. Nó không phải là hoảng loạn, nó chính xác. Ngay khi tôi di chuyển, chị ta cũng điều chỉnh.

Con dao cắm phập vào bên trên cánh tay phải của tôi, và tôi cảm nhận được nó xuyên vào xương. Tôi bị sốc vì cú ném đó, chứ không phải vì cơn đau. Nhưng chị ta đã thành công trong việc ngăn chặn khả năng nổ súng của tôi. Dù vậy tôi vẫn thử. Tôi bắn trượt, và cơn đau rần rật nơi cánh tay khiến những ngón tay của tôi co thắt.

Tôi đánh rơi khẩu súng.

Ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc.

Tôi không để điều đó làm mình chậm lại khi tôi cúi xuống nhặt khẩu súng. Chị ta cũng nhanh không kém, nhưng đôi giày chị ta trượt đi trên mặt sàn bóng loáng. Giày của tôi thì không. Tôi tóm lấy khẩu súng. Theo bản năng, tôi nhặt nó lên bằng tay phải, nhưng những ngón tay tôi trở nên nóng và lạnh với những cơn giật đau đớn. Khẩu súng lật nhào với một tiếng rơi nặng trịch khi cả bàn tay tôi co thắt.

Chị ta lấy được khẩu súng. Tôi nhào người về phía nó, kéo nó xuống, bám vào chị ta trong khi chị ta loạng choạng tìm nơi bấu víu. Chị ta ngã, chống hai tay và hai đầu gối xuống đất, để thoát ra một tiếng rít khiến tôi ớn lạnh đến tận xương tủy, như thể tiếng nữ thần báo tử được thả ra từ trong hầm mộ, và chị ta lao vào tôi với những móng tay sắc nhọn và ngón tay khum lại.

Tôi đấm chị ta bằng tay trái.

Chị ta ngã về phía sau, và tôi đá khẩu súng văng ra xa, ngã đè lên người chị ta. Chị ta khỏe và dẻo dai, nhưng tôi có nhiều cơ bắp hơn. Tôi đấm chị ta hai cú nữa trước khi chị ta hất tôi sang bên, lăn người và loạng choạng đứng dậy.

Tôi nghĩ chị ta sẽ lấy khẩu súng săn, nhưng không. Chị ta chạy về phía cánh cửa nơi tôi đi vào và nhặt lên khẩu súng lục bị đá văng ra. Chị ta không dừng lại để bắn tôi. Chị ta tiếp tục chạy. Tôi cầm khẩu súng săn lên và kiểm tra. Hai nòng, sẵn sàng chiến đấu. Câu hỏi đặt ra là làm thế quái nào để tôi có thể bắn nó, đó là vấn đề. Tôi biết tôi không nên rút con dao ra khỏi cánh tay mình trong trường hợp nó xuyên vào mạch máu chủ; áp lực từ lưỡi dao đang giữ lại bất cứ thứ gì chuẩn bị vỡ ra. Nhưng chẳng có cách nào mà tôi có thể giữ khẩu súng săn bằng một tay và bóp cò chính xác với một con dao trên cánh tay cả.

Tôi đặt khẩu súng lên bàn bếp. Tôi nắm lấy con dao, hít một hơi và rút nó ra. Tôi có cảm giác lưỡi dao rời khỏi xương tôi trong chớp mắt, thật đau đớn, nó gần như khiến hai đầu gối tôi rụng rời; tôi cố hết sức đứng thẳng dậy và thả con dao xuống bồn rửa. Dòng máu ấm nóng trào ra trên cánh tay tôi. Chó chết. Nếu tôi không băng nó lại, tôi sẽ chết, nhưng tôi phải đuổi kịp chị Pall. Nếu chị ta đi xuống dưới tầng hầm…

Tôi vớ lấy một cái giẻ lau bát và buộc nó quanh vết thương. Một màn sương kéo đến bao phủ lấy tôi, nhưng chỉ trong một giây trước khi dòng adrenaline trỗi dậy trở lại và xua tan nó đi. Tôi tóm lấy khẩu súng săn, nhưng rồi tôi nhận ra rằng tôi có thể nghe tiếng chị ta đang chạy trên mặt sàn nơi hành lang, lao về phía văn phòng làm việc của anh trai mình.

Tôi không cần phải đuổi kịp chị ta. Tôi chỉ cần ngăn chị ta lại.

Tôi lôi cái điều khiển từ xa ra và nhấn nút khóa cửa văn phòng lại. Khi nhét nó vào túi và lấy khẩu súng săn, tôi nghe tiếng chị ta hét lên bất lực vì phẫn nộ. Tôi thử tay phải của mình. Những ngón tay tôi phản ứng, không phải là hoàn hảo, chúng vẫn run rẩy và còn yếu, nhưng chúng sẽ làm được. Chúng cần phải như thế.

Tôi theo sau chị ta.

Tôi không đủ nhanh; ngay khi tôi chạy qua phòng ăn, chị ta đã lên đến bậc thang cao nhất và chạy thật lực về phía bên trái của căn nhà. Tôi theo sau. Nếu tôi có thể có được tầm bắn thoáng, tôi sẽ chớp lấy nó. Tôi cần phải hạ chị ta. Tôi sẽ.

Khi tôi lên đến bậc thang cao nhất, chị ta đã biến mất. Đó là một hành lang dài, hẹp với những cánh cửa ở hai bên. Nguy hiểm. Tôi bước một bước. Sàn nhà kêu lên cọt kẹt.

Chị ta sẽ nghe thấy tôi.

Tôi hít một hơi và chạy qua hai cánh cửa đóng kín.

Chị ta bắn qua cánh cửa đầu tiên ở bên trái, để lại ba cái lỗ nham nhở trên mặt gỗ và mảnh vụn văng ra trên sàn. Tôi dừng lại, áp trọng lượng cơ thể vào gần bức tường nhất có thể và lùi lại nhẹ nhàng. Rồi tôi cúi xuống chậm rãi và nổ súng qua tay nắm để đẩy cửa ra. Chúa ơi, cú dội ngược gần như khiến tôi ngã sóng xoài, và màn sương mù quay trở lại theo dòng máu chảy ra.

Cái giẻ bếp giờ đã bị máu nhuộm đỏ. Máu nhỏ từng giọt xuống nơi mép giẻ. Tôi ấn nó chặt hơn, và đứng dậy.

Tôi trông thấy căn phòng ngủ mờ ảo có màu hồng tươi và cam tươi, phong cách những bé gái tuổi teen tầm mười hai tuổi sẽ thích. Những poster cũ kĩ hình Madonna treo trên tường. Thú nhồi bông. Tôi nhắm khẩu súng quanh căn phòng, nhưng không trông thấy chị ta. Chị ta không có ở đây.

Buồng thay đồ. Hoặc dưới gầm giường. Hoặc đằng sau cánh cửa.

Tôi kiểm tra cánh cửa và không thấy gì. Chị ta sẽ bắn vào chân tôi nếu chị ta ở dưới gầm giường. Tôi nhào người tới và đẩy mạnh: cả cái giường trượt đi. Không có gì ở phía dưới cả, thậm chí cả một con thỏ bám bụi cũng không.

Phải là cái buồng thay đồ.

Tôi không muốn làm điều này, không muốn, nhưng tôi buộc phải. Tôi đã ở đây rồi. Bằng tất cả những gì tôi biết, chị ta đang cố lấy khẩu súng săn nữa, hoặc có một cái điều khiển từ xa khác có thể dùng để mở khóa văn phòng kia và đến chỗ những đứa trẻ. Tôi cần phải ngăn người phụ nữ này lại. Chị ta từng là một đứa trẻ thích Madonna và những con gấu nhồi bông, nhưng nó không còn quan trọng nữa. Nó không thể.

Tôi hít thở một chút, lấy lại sức mạnh mà tôi biết đang giảm dần xuống, và đẩy cánh cửa ra.

Nó không phải là một buồng thay đồ. Đó là một cánh cửa nối sang phòng bên cạnh. Một căn phòng của bé trai, như thể thời gian bị đóng băng giống như căn phòng kia. Cánh cửa mở ra ngoài hành lang; chị ta dẫn dụ tôi vào đây rồi chạy đi, và tôi đã mất dấu chị ta.

Điều tôi không bỏ lỡ là những cái còng tay nằm trong góc chiếc giường đôi của cậu bé. Chúng được treo lên, đung đưa nhè nhẹ, và chúng còn dính những vết máu cũ. Tôi quay lại và nhìn vào cái giường xinh đẹp bé nhỏ đằng sau mình.

Có cả những chiếc còng tay ở đó nữa, treo trên đầu giường.

Chuyện gì đã xảy ra ở đây? Tôi không biết nữa. Tôi không thể tưởng tượng nổi.

Tôi cũng kiểm tra dưới gầm giường cậu bé. Không có gì cả.

Có một tủ quần áo chứa đầy những trang phục của trẻ con. Đồ của bé gái được để một bên, của bé trai ở bên còn lại. Tất cả đều cũ và thuộc về ít nhất ba mươi năm về trước… nhưng có một ngăn nữa. Quần áo mới hơn, được treo cẩn thận trên mắc. Một cái quần bò. Một cái áo ba lỗ. Một cái áo nỉ. Một cái quần soóc kaki.

Quần áo của những người phụ nữ bị bắt cóc. Đó là nơi chị Pall lấy quần áo mới cho Vee mặc. Một trò đùa. Một trò đùa đen tối.

Chị ta suýt thì nhắm trúng tôi khi tôi rời khỏi chỗ tủ quần áo. Tôi trông thấy một chuyển động vụt qua và né người; viên đạn của chị ta xuyên vào tấm gỗ trên đầu tôi. Tôi muốn bắn trả, nhưng tôi biết mình sẽ phí phạm cú bắn này; chị ta đã đang di chuyển khi bóp cò. Tôi nghe tiếng gót giày nện trên sàn của hành lang. Rồi những tiếng đập trên nền thảm.

Chị ta đang đi xuống những bậc thang trải thảm.

Tôi theo sau, bởi nếu chị ta đang xuống dưới, chị ta hẳn đã có cách để xuống căn hầm.

Vào thời điểm tôi xuống đến nửa đường, tôi có thể trông thấy chị ta rẽ ngoặt về phía phòng làm việc, tôi nhắm và bắn.

Tôi bắn trượt.

Cú giật ném tôi ngược trở lại, khiến cái giẻ bếp tôi đang dùng như một vật cầm máu lỏng ra, và lần này màn sương sà xuống và chôn tôi trong hơi mù. Tôi chật vật lần nữa. Đây không phải là một khẩu súng săn lên đạn; tôi không còn đạn nữa. Tôi ném nó đi và loạng choạng bước xuống những bậc thang còn lại, rẽ ở góc tường và trông thấy chị ta đã mở được cửa phòng làm việc.

Chị ta đang đứng ở chỗ giá sách. Chị ta có một cái điều khiển từ xa trong tay.

Tôi tóm lấy cái dụng cụ mở phong bì thư trên bàn làm việc của Hector Sparks và đâm nó vào lưng chị ta. Nó xuyên qua và nhô ra từ phía đằng kia. Chị ta hét lên, làm rơi cái điều khiển và hướng khẩu súng về phía tôi. Tôi không có sự lựa chọn nào; tôi tóm lấy nó. Chúng tôi vật lộn. Tôi nghe tiếng giá sách mở ra, và tôi nghĩ, Không, không, nhưng chị ta đã mở được cửa để xuống chỗ anh trai mình, và nếu tôi không cướp khẩu súng này khỏi tay chị ta, lũ trẻ sẽ không còn cơ hội nào. Màn sương mù hiện ra dày đặc. Cơ thể tôi có cảm giác nặng trịch và chậm chạp, não tôi như mất hết trọng lượng một cách kỳ cục. Nhưng hình ảnh con gái tôi bị còng tay nằm trên cái giường bé gái đó đã thúc một dòng sức mạnh cuối cùng ra khỏi những cơ bắp rệu rã của tôi, và tôi bẻ cong cánh tay chị Pall lên cao hết sức và… ngay lúc đó chị ta bóp cò.

Viên đạn xuyên thẳng vào dưới cằm chị ta. Miệng chị ta há ra, và bỗng nhiên toàn bộ trọng lượng cơ thể chị ta run lên trong tay tôi. Tôi nhìn vào đôi mắt chị ta, và trong một tích tắc, tôi trông thấy sự hoang mang tột độ trong đó. Và cả nỗi sợ hãi.

Tôi trông thấy một đứa trẻ.

“Tôi rất tiếc.” Tôi nói với chị ta. Không phải cho điều này, mà là cho tất cả những gì đã đưa chị ta đến bước đường này.

Và rồi tôi không thể giữ chị ta được nữa, chị ta ngã xuống, và tôi cũng vậy. Tôi biết tôi nên đứng lên. Tôi cảm nhận được điều đó một cách cấp bách. Nhưng một làn máu ấm và nhiều đang lan ra bên dưới tôi, ngấm vào tấm thảm phương Đông đắt tiền, và tôi không biết đó là máu của Celeste hay của tôi, nhưng có lẽ điều đó cũng chẳng còn quan trọng nữa.

“Mẹ?”

Ai đó đang giữ chặt tôi. Một cơn đau đủ dữ dội khiến tôi phải mở mắt ra. “Au.”

“Giữ nó chặt hơn!” Đó là giọng con trai tôi.

“Chị biết rồi.” Lanny. Cơn đau trở nên tồi tệ hơn. “Con xin lỗi, mẹ, nhưng chúng ta phải cầm máu.” Nó thực sự đau, và tôi chật vật ngăn nó lại. “Đặt mẹ cháu nằm xuống!”

Tôi trông thấy Sam, cứng cỏi và bình tĩnh. Connor ở bên cạnh. Cả hai đang giữ lấy tôi khi con gái tôi khẩn trương quấn một cái thắt lưng da quanh một miếng vải dày, to. Con bé đang dùng chính cái áo phông của mình làm thành bông cầm máu, tôi nhận ra. Con bé đang mặc mỗi chiếc áo lót thể thao. Mặc cái gì vào đi. Tôi cố nói với con bé, bởi tôi không muốn thấy ai dễ bị tổn thương ngay lúc này, không phải ở đây, không phải trong căn nhà này.

Có một người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát và đội chiếc mũ lớn đang đi đi lại lại đằng sau họ. Anh ta đang nói chuyện trên điện thoại.

“Yên nào.” Sam nói với tôi, và áp bàn tay lên gương mặt tôi. “Gwen, cứu trợ đang đến rồi. Lũ trẻ ổn. Tất cả chúng ta đều ổn.”

Tôi nghĩ anh ấy đang nói dối, nhưng tôi không quan tâm.

Tôi buông xuôi.