← Quay lại trang sách

01:33:00

Giờ đã là sẩm tối, bầu trời chuyển dần từ xanh đậm sang đen, những ngôi sao bắt đầu xuất hiện với số lượng lớn hơn. Những lời đe dọa và huênh hoang đã tạm lắng xuống, lãnh chúa Oliver giờ đã đi cùng de Kere vào đại sảnh để dùng bữa tối. Từ trong phòng, họ nghe thấy tiếng quát tháo và tiếng nốc ừng ực; các hiệp sĩ của Oliver đang uống rượu trước trận chiến.

Marek đi cùng với Johnston quay lại kho vũ khí. Anh liếc nhìn đồng hồ tính giờ. Nó chỉ 01:32:14. Giáo sư không hỏi anh xem còn bao nhiêu thời gian, và anh cũng chẳng định nói. Đó là lúc anh nghe thấy một tiếng vút. Những người lính trên tường thành thét lên khi một đống lửa khổng lồ bay qua những bức tường, phần phật trong không khí, và bay xuống chỗ họ nơi góc sân trong.

“Đã bắt đầu rồi,” Giáo sư bình tĩnh nói.

Cách họ hai mươi mét, ngọn lửa đổ xuống đất. Marek thấy đó là một con ngựa chết, hai chân giơ ra cứng đơ trong ngọn lửa. Anh ngủi thấy mùi lông và thịt cháy. Mỡ nổ đôm đốp và bắn tung tóe.

“Chúa ơi,” Marek nói.

“Chết lâu rồi,” Johnston nói, chỉ vào mấy cái chân cứng đờ. “Họ hay ném xác động vật qua tường thành. Chúng ta sẽ còn thấy nhiều chuyện đáng sợ hơn thế trước khi hết đêm đấy.”

Lính mang nước chạy ra để dập lửa. Johnston vào lại trong phòng chế bột. Năm mươi người đàn ông vẫn đang ở đó, nghiền bột. Một trong số họ đang trộn một chiếc bát lớn đầy nhựa cây và vôi sống, tạo ra một chất nhão nhão màu nâu.

Marek nhìn họ và lại nghe thấy một tiếng vút nữa ở bên ngoài. Cái gì đó nặng nề đập lên mái nhà; tất cả những ngọn nến trên những ô cửa sổ đều rung lên bần bật. Anh nghe thấy người quát gọi, tiếng chân chạy lên mái nhà.

Giáo sư thở dài. “Lần thứ hai thì họ ném trúng rồi,” ông ấy nói. “Đây chính là điều thầy đã sợ.”

“Gì ạ?”

“Arnaut biết ở đây có kho vũ khí, và ông ta biết đại khái nó ở đâu – em có thể thấy nếu em trèo lên đồi. Arnaut biết rằng căn phòng này sẽ chất đầy thuốc súng. Nếu ông ta có thể ném chất gây cháy trúng vị trí này, ông ta sẽ biết là mình có thể gây tổn thất lớn đấy.”

“Nó sẽ phát nổ,” Marek nói, nhìn quanh những bao thuốc súng. Dù hầu hết các loại thuốc súng thời Trung Cổ không phát nổ, họ đã chứng minh được rằng chỗ thuốc súng này của Oliver có thể làm nổ tung cả một khẩu thần công.

“Phải, nó sẽ nổ đấy,” Johnston nói. “Và rất nhiều người trong lâu đài sẽ phải chết; sẽ có lộn xộn, và một ngọn lửa lớn sẽ bùng lên ở sân chính. Có nghĩa là lính sẽ phải bỏ tường thành xuống dập lửa. Và nếu anh đưa người đi khỏi tường thành trong khi đang bị vây thành thì…”

“Arnaut sẽ trèo vào.”

“Ngay lập tức, đúng thế.”

Marek nói, “Nhưng liệu Arnaut có thể thực sự đưa chất phóng hỏa vào trong gian phòng này được không? Những bức tường đá kia phải dày đến hơn nửa mét ấy.”

“Ông ta sẽ không vào qua cửa đâu. Mái nhà kia.”

“Nhưng làm thế nào…”

“Ông ta có súng thần công,” Giáo sư nói. “Và đạn sắt. Ông ta sẽ đốt thật nóng những quả đạn, rồi bắn chúng qua tường thành, sao cho trúng kho đạn này. Một quả đạn hơn hai mươi cân có thể rạch nát trần nhà và rơi vào trong đây. Khi chuyện đó xảy ra, chúng ta sẽ không muốn ở đây đâu.” Ông cười gượng. “Kate ở chỗ quái nào rồi?”

* 01:22:12

Cô chìm trong bóng tối. Một cơn ác mộng, cô vừa nghĩ vừa khom người trên thuyền, cảm thấy nó trôi theo dòng và đập vào hết nhũ đá này đến nhũ đá khác. Dù có làn gió mát, cô vẫn bắt đầu đổ mồ hôi. Tim đập thình thịch. Hơi thở hổn hển; cô thấy như mình không thể thở bình thường được.

Cô đang hoảng sợ. Cô chuyển trọng tâm, và chiếc thuyền chòng chành một cách đáng báo động. Cô dang cả hai tay ra để giữ nó ổn định lại. Cô gọi, “Chris?”

Cô nghe thấy có tiếng đập nước từ trong bóng tối đằng xa. Như là tiếng ai đó đang bơi vậy.

“Chris?”

Từ khoảng cách khá xa: “Đây.”

“Anh ở đâu?”

“Tôi bị ngã.”

Anh có vẻ đang ở rất xa. Dù Chris có ở đâu đi nữa, cô cũng đang càng lúc càng trôi xa anh hơn. Cô chỉ có một mình. Cô phải kiếm được ánh sáng. Bằng cách nào cô cũng phải kiếm được ánh sáng. Cô bắt đầu bò lại chỗ đuôi thuyền, đưa hai tay ra quờ quạng, mong rằng những ngón tay mình sẽ có thể chạm vào một trong những ngọn đuốc còn lại. Con thuyền lại chòng chành lần nữa.

Chết tiệt.

Cô dừng lại, chờ nó ổn định.

Những ngọn đuốc khác đâu hết rồi? Cô nghĩ chúng ở giữa thuyền. Nhưng cô chẳng thấy chúng đâu hết. Cô sờ thấy mấy cái mái chèo. Cô sờ thấy sàn thuyền. Nhưng không thấy bất kỳ ngọn đuốc nào.

Có phải chúng đã rơi ra khỏi thuyền cùng với Chris không?

Ánh sáng. Cô phải có ánh sáng.

Cô lục cái túi chỗ thắt lưng, quờ quạng mở ra, nhưng rồi cũng chẳng xác định được trong đó có gì. Có những viên con nhộng… cái bình… những ngón tay của cô chạm vào một khối lập phương, giống một cục đường. Nó là một trong những viên lập phương đỏ! Cô lấy nó ra và kẹp vào giữa hai hàm răng.

Rồi cô lấy con dao găm ra và cắt ống tay của chiếc áo chùng, xé một đoạn dài khoảng ba mươi xăng ti mét. Cô bọc chỗ vải này quanh cục màu đỏ và kéo sợi dây.

Cô chờ đợi.

Chẳng có gì xảy ra hết.

Có thể viên đó đã bị thấm nước khi cô rơi xuống sông ở chỗ cối xay. Những viên lập phương này có khả năng chống thấm nước, nhưng cô đã ở dưới nước một thời gian khá dài. Hoặc có lẽ nó bị hỏng. Cô phải thử một viên khác. Cô còn một viên nữa. Vừa định thò tay vào túi lần nữa, thì chỗ vải trong tay cô bốc cháy.

“Ôi!” Cô thét lên. Tay bỏng rát. Cô đã không suy xét kỹ lắm. Nhưng cô không chịu thả nó ra; nghiến chặt răng, giơ nó lên qua đầu, ngay lập tức cô nhìn thấy mấy ngọn đuốc ở bên phải, bị đẩy ra chỗ mạn thuyền. Cô với lấy một ngọn, châm nó vào mảnh vải đang bốc cháy, và cây đuốc bắt lửa. Cô thả miếng vải xuống sông và nhúng vội tay xuống nước.

Tay cô rất đau. Cô nhìn kỹ hơn; da bị đỏ ửng lên nhưng cũng không có vẻ gì là tệ lắm. Lờ cơn đau ấy đi. Cô sẽ tính đến nó sau.

Cô quơ ngọn đuốc lên; Cô đang bị bao quanh bởi hàng loạt những cái nhũ đá màu trắng nhờ rủ xuống dòng sông. Giống như đang ở trong cái miệng khép hờ của một loài cá khổng lồ và di chuyển giữa hai hàm răng của nó. Chiếc thuyền đập hết qua cái răng này đến cái răng kia.

“Chris?”

Giọng nói từ đằng xa: “Đây.”

“Anh có thấy đuốc của tôi không?”

“Có.”

Cô với tay bám vào một cái nhũ đá, cảm nhận bề mặt trơn trượt, mịn như phấn của nó. Cô dừng thuyền lại được. Nhưng không thể chèo lại chỗ Chris, vì cô phải giữ đuốc.

“Anh có ra được chỗ tôi không?”

“Có.”

Cô nghe tiếng anh đập nước ở nơi nào đó xa phía sau.

*

Khi anh đã lên được thuyền, người ướt nhẹp nhưng tươi cười, cô bỏ tay ra khỏi cái nhũ đá và họ bắt đầu tiếp tục nương theo dòng. Họ mất thêm vài phút nữa trong rừng nhũ đá, và cuối cùng lại tiến vào một cái hang lớn nữa. Dòng chảy xiết hơn. Từ chỗ nào đó phía trước, họ nghe thấy có tiếng ầm ầm. Có vẻ đó là một thác nước.

Nhưng rồi cô thấy một thứ làm tim cô nhảy dựng lên. Nó là một tảng đá lớn chắn bên sông. Cạnh của nó bị mòn do vết buộc thừng. Nó rõ ràng được dùng để buộc thuyền.

“Chris…”

“Tôi thấy rồi.”

Cô thấy thứ giống như một con đường mòn phía sau tảng đá, nhưng không chắc chắn. Chris lái vào một bên, và họ neo thuyền lại rồi trèo ra. Có một con đường thật, dẫn vào một đường hầm có những bức tường phẳng phiu được đẽo gọt bằng tay. Họ đi vào đường hầm. Cô giơ ngọn đuốc ra phía trước.

Cô nín thở.

“Chris? Có bậc thang.”

“Gì cơ?”

“Bậc thang, cắt vào đá. Cách khoảng mười lăm mét.” Cô đi nhanh hơn. Cả hai cùng đi nhanh hơn. “Đúng ra,” cô nói, giơ cao ngọn đuốc hơn nữa, “hơn cả một bậc thang ấy. Đó là một cái cầu thang.”

Dưới ánh nến, chập chờn, họ thấy có hơn chục bậc thang, dốc nghiêng lên trên, không có tay vịn, dừng lại trước một cái trần đá – một cánh cửa bí mật có nắm cửa bằng sắt.

Cô đưa cây đuốc cho Chris, rồi đi vội lên cầu thang. Cô kéo cái nắm cửa, nhưng chẳng có gì xảy ra hết. Cô đẩy nó, lấy vai huých vào nó.

Cô nâng tảng đá lên được một phân.

Cô thấy một tia sáng màu vàng, chói đến nỗi cô phải nheo mắt lại. Cô nghe thấy tiếng bùng bùng của một ngọn lửa gần đó, và tiếng đàn ông cười. Rồi cô không thể giữ được thêm nữa, tảng đá lại trở về vị trí cũ.

Chris đã lên cầu thang và đứng đằng sau cô. “Bật tai nghe lên đi,” anh nói, chạm vào tai.

“Anh nghĩ thế thật à?”

“Chúng ta phải liều thôi.”

Cô chạm vào tai, nghe thấy tiếng cạch. Cô nghe thấy nhịp thở của Chris, được phóng đại lên vì anh đang đứng ngay bên cạnh trên cái gờ hẹp.

Cô nói, “Tôi sẽ đi trước.” Cô thò tay vào túi, lấy chip định vị ra, đưa nó cho anh. Anh cau mày. Cô nói, “Chỉ đề phòng thôi mà. Chúng ta không biết có chuyện gì đang xảy ra ở bên kia.”

“Được rồi.” Chris đặt cây đuốc xuống, rồi lại tựa vai vào cánh cửa. Hòn đá kêu răng rắc và dịch lên trên. Cô chui qua khe hở, rồi giúp anh nhẹ nhàng mở cả cánh cửa ra và hạ nó xuống nền nhà.

Họ đã làm dược.

Họ đã vào được trong La Roque.