← Quay lại trang sách

01:01:52

Khom người bên cạnh cánh cửa, Kate từ từ đứng dậy. Cô đang đứng trong một khoảng không khá hẹp, không đến một mét rưỡi, với những bức tường đá cao ngất ở hai bên. Ánh lửa rọi vào qua một khe hở ở bên trái cô. Dưới ánh sáng vàng rực, cô thấy một cánh cửa thẳng ngay trước mặt. Đằng sau lưng là cầu thang, dốc thẳng lên trần nhà, cách đất khoảng mười mét.

Nhưng cô đang ở đâu?

Chris hé mắt nhìn qua khe cửa, và chỉ tay về phía ánh lửa. Anh thì thầm; “Tôi nghĩ chúng ta biết tại sao họ không bao giờ tìm được cánh cửa dẫn tới đường hầm này.”

“Tại sao?”

“Nó ở đằng sau lò sưởi.”

“Đằng sau lò sưởi?” cô thì thầm. Và cô nhận ra rằng anh nói đúng. Khoảng không nhỏ hẹp này là một trong những đường hầm bí mật của La Roque: phía sau lò sưởi của đại sảnh.

Kate thận trọng tiến về phía trước, đi qua cánh cửa ở bên trái – và nhìn trân trân ra ngoài từ bức tường đằng sau lò sưởi trong đại sảnh. Lò sưởi cao tới gần ba mét. Qua những ngọn lửa bập bùng, cô thấy cái bàn cao của Oliver, những hiệp sĩ của hắn ta đang ngồi ăn, quay lưng lại với cô. Cô chẳng cách họ được đến năm mét.

Cô thì thầm, “Anh nói đúng. Nó ở đằng sau lò sưởi.”

Cô quay lại nhìn Chris, rồi ra hiệu cho anh tiến lại. Cô vừa định đi ra cánh cửa ngay phía trước thì Guy liếc về chỗ lò sưởi khi hắn ném một cái chân gà vào ngọn lửa. Hắn ta quay mặt lại chỗ bàn, tiếp tục ăn.

Cô nghĩ, Ra khỏi đây ngay.

Nhưng đã quá muộn. Vai của Guy giật lên; hắn đã quay lại lần nữa. Hắn ta đã nhìn thấy rõ cô, mắt hắn chạm mắt cô, và hắn hét lên, “Lãnh chúa!” Hắn xô bàn đứng dậy và rút kiếm ra.

Kate chạy tới chỗ cánh cửa, giật nó ra, nhưng nó bị khóa, hoặc bị chặn, cô không mở ra được. Cô quay lại chỗ cầu thang hẹp phía sau. Cô thấy Guy đang đứng bên kia ngọn lửa, lưỡng lự. Hắn nhìn cô lần nữa, và phóng qua ngọn lửa xông vào cô. Cô thấy Chris đi qua cánh cửa bí mật và nói, “Nằm xuống!” Anh chúi người xuống khi cô luống cuống chạy lên cầu thang.

Guy nhoài người về phía chân cô, suýt nữa là tóm được cả người, thanh kiếm của hắn chém vào đá. Hắn chửi cô, rồi nhìn xuống cửa vào đường hầm bên dưới. Rõ ràng là hắn không nhìn thấy Chris, vì ngay sau đấy cô nghe thấy tiếng hắn chạy lên cầu thang đuổi theo mình.

Cô không có vũ khí; cô chẳng có gì hết.

Cô chạy.

*

Trên đầu cầu thang, cách mặt đất mười mét, có một chiếu nghỉ hẹp, và khi lên đến nơi, cô thấy một màn tơ nhện dày đặc, bám vào mặt mình. Cô vội vã gạt nó đi. Chiếu nghỉ không rộng hơn nửa mét là mấy. Nó khá chênh vênh, nhưng cô là một người leo núi nên nó cũng chẳng làm cô nao núng.

Nhưng nó làm Guy nao núng. Hắn tiến lên những bậc thang về phía cô một cách thật chậm chạp, tựa sát vai vào tường, tránh mép cầu thang càng xa càng tốt, bấu chặt lấy những gờ nhỏ nổi trên mặt tường. Hắn có vẻ mặt trông rất tuyệt vọng và hơi thở rất nặng nhọc. Vậy ra, hiệp sĩ quả cảm lại sợ độ cao. Nhưng không sợ đến mức phải dừng lại, cô đã thấy thế. Nếu có gì khác thì, cảm giác không thoải mái càng làm hắn tức giận hơn. Hắn hằm hằm nhìn cô với vẻ mặt đằng đằng sát khí.

Chiếu nghỉ đối diện với một cánh cửa gỗ hình chữ nhật, trên đó có một lỗ quan sát tròn cỡ bằng đồng xu. Cầu thang rõ ràng được xây để dẫn tới cái lỗ này, cho phép một người có thể nhìn xuống đại sảnh và thấy tất cả mọi thứ đang diễn ra ở đó. Kate đẩy cửa, dồn lực vào nó, nhưng thay vì mở, cả cánh cửa hình chữ nhật lại văng ra, rơi xuống nền nhà bên dưới, và cô suýt nữa thì cũng rơi qua đó.

Cô đang ở phía trong đại sảnh.

Cô đang ở tít trên cao, giữa những xà gỗ nặng nề của trần nhà mở. Cô nhìn xuống cái bàn cách mình mười mét. Ngay trước mặt là thanh xà nhà chính, chạy dọc theo chiều dài của cả gian phòng. Thanh xà này cứ khoảng một mét rưỡi lại được bắc ngang bằng những thanh xà khác, chạy tới những bức tường ở cả hai bên. Tất cả xà nhà đều được trang trí cầu kỳ, và cứ cách đoạn lại được gia cố một thanh xà bắt chéo.

Không chút do dự, Kate bước lên thanh xà chính. Tất cả những người ở bên dưới đều ngước nhìn lên; họ há hốc ra khi thấy cô, chỉ tay lên trên. Cô nghe thấy tiếng Oliver gào lên, “Thánh George và lũ bị nguyền rủa! Đứa trợ lý! Chúng ta bị phản bội rồi! Học giả!”

Hắn ta đập bàn, đứng dậy, hằm hằm ngước nhìn cô.

.

Cô nói, “Chris, tìm Giáo sư đi.”

Cô nghe thấy một tiếng cạch “…Được.”

“Anh có nghe thấy tôi không? Chris?”

Chỉ có tiếng lạo xạo.

Kate đi vội theo thanh xà chính, bất chấp độ cao so với mặt đất, cô vẫn cảm thấy thoải mái. Thanh xà rộng hơn ba mươi xăng ti mét. Chẳng là gì hết. Nghe tiếng thở hắt nữa từ phía những người bên dưới, cô liếc lại đằng sau và thấy Guy cũng đã bước lên thanh xà chính. Hắn có vẻ sợ sệt, nhưng sự hiện diện của đám đông khán giả đã làm hắn thêm phần bạo dạn. Hoặc là thế hoặc là hắn không dám để lộ nỗi sợ hãi ra trong khi đang ở chỗ đông người. Guy dè dặt bước một bước, lấy được thăng bằng, và đi thẳng ra chỗ cô, thật nhanh. Hắn vung kiếm lỏng tay. Hắn đã đến trụ dọc đầu tiên, hít một hơi, và, bám chặt lấy cái cột thẳng đứng, nghiêng người đi qua nó. Hắn tiếp tục đi trên thanh xà chính.

Kate lùi lại, nhận ra rằng thanh xà này quá rộng, quá dễ dàng cho hắn. Cô đi nghiêng theo một thanh xà ngang, hướng về phía bức tường bên. Thanh xà này chỉ rộng chưa tới mười lăm xăng ti mét; hắn sẽ gặp nhiều khó khăn đây. Cô leo qua một chỗ xà bắt chéo hơi khó đi, rồi tiếp tục tiến lên.

Chỉ khi đó cô mới nhận ra sai lầm của mình.

Thông thường thì, những trần nhà mở kiểu Trung cổ có một chi tiết thiết kế nơi chúng gặp tường – một thanh dầm khác, một thanh trang trí, một dạng xà nhà mà cô có thể đi dọc theo được. Nhưng trần nhà này là kiểu Pháp; xà nhà chạy thẳng vào bức tường bên, nơi nó khớp vào hốc cắt phía dưới gờ mái chừng nửa mét. Chẳng có chi tiết trang trí nào trên tường hết. Giờ cô đã nhớ rằng mình từng đứng giữa đống đổ nát của La Roque và đã nhìn thấy những hốc cắt này. Cô đang nghĩ gì chứ?

Cô đã bị mắc kẹt trên thanh xà nhà rồi.

Cô không thể tiến lên, vì xà nhà đã dừng lại chỗ bức tường. Cô không thể quay ra giữa, vì Guy đang ở đó, đợi sẵn. Và cô cũng không thể đi ra chỗ thanh xà tiếp theo, vì nó cách tới gần hai mét, quá xa khó có thể nhảy tới được.

Không phải là không thể, nhưng mà quá xa. Đặc biệt là khi không có lưới bảo hiểm.

Nhìn lại, cô thấy Guy đang đi dọc theo thanh xà về phía mình, thận trọng giữ thăng bằng, từ từ vung thanh kiếm lên. Hắn vừa cười một cách thâm độc vừa tiến về phía trước. Hắn biết mình đã tóm được cô.

Giờ không còn sự lựa chọn nào khác. Cô nhìn về thanh xà gần đó, cách chừng hai mét. Cô phải làm thôi. Vấn đề là phải có đủ độ cao. Cô sẽ phải nhảy lên nếu muốn băng qua được.

Guy đang lần qua chỗ cái thanh xà bắt chéo. Hắn chỉ còn cách cô vài giây nữa thôi. Cô khom người trên thanh gỗ, hít thật sâu, căng cơ ra – và giậm chân thật mạnh, đẩy cả người mình bay vào khoảng không.

*

Chris đi lên khỏi cánh cửa đá. Anh nhìn qua ngọn lửa và thấy tất cả mọi người trong phòng đang ngước lên trần nhà. Anh biết là Kate đang ở trên đó, nhưng anh chẳng làm được gì cho cô hết. Anh đi thẳng tới cánh cửa bên và cố mở ra. Thấy nó không chịu bật mở, anh thúc cả người lên, có vẻ dịch ra được vài phân. Anh huých lại lần nữa, cánh cửa kêu kẹt, rồi mở tung ra.

Anh bước ra sân trong của La Roque. Lính đang chạy khắp mọi nơi. Một ngọn lửa đã bùng lên ở một trong những khu hàng rào, những ban công bằng gỗ chạy dọc theo mặt tường thành. Thứ gì đó đang cháy bùng như lửa trại ở chính giữa sân. Trong cơn hỗn loạn, chẳng ai thèm để ý gì đến anh.

Anh nói, “André. Anh có đấy không?”

Một tiếng cạch. Chẳng có gì hết.

Và rồi: “Đây.” Là giọng của André.

“André? Anh ở đâu?”

“Đang ở cùng với Giáo sư.”

“Ở đâu?” Chris hỏi.

“Kho vũ khí.”

“Nó ở đâu?”