00:36:02
Trên màn hình máy tính trong phòng điều khiển, trường sóng thể hiện trên máy tính đã bắt đầu có những nét gai. Cắn môi, Kramer nhìn những đường gai càng lúc càng cao hơn và rộng hơn. Cô gõ ngón tay lên mặt bàn. Cuối cùng, cô nói, “Được rồi. ít nhất thì cứ đổ nước vào bể đi. Để xem chúng có thể chịu được đến đâu.”
“Tốt,” Gordon nói, có vẻ nhẹ cả người. Anh nhấc điện đàm lên, bắt đầu ra chỉ thị cho kỹ thuật viên ở dưới phòng dịch chuyển.
Trên màn hình vi tính, Stern nhìn những chiếc ống dẫn nặng nề được kéo vào chiếc bể trống đầu tiên. Mọi người trèo lên thang và chỉnh các đầu ống dẫn. “Tôi nghĩ đây là cách tốt nhất.” Gordon nói. “Ít nhất thì chúng ta cũng…”
Stern đứng bật dậy. “Không,” anh nói. “Đừng làm thế.”
“Gì cơ?”
“Đừng dẫn nước vào bể.”
Kramer nhìn anh chằm chằm. “Sao lại thế? Có thể làm gì…”
“Đừng làm thế!” Stern nói. Anh đang gào lên trong cái phòng điều khiển bé tẹo. Trên màn hình, các kỹ thuật viên đang giơ những cái ống dẫn nước lên trên miệng bể. “Nói họ dừng lại đi! Không được cho bất cứ giọt nước nào vào bể! Không một giọt nào hết!”
Gordon ra lệnh qua điện đàm. Những kỹ thuật viên ngạc nhiên ngước nhìn lên, nhưng họ cũng vẫn dừng việc đó lại, hạ những chiếc ống dẫn xuống nền nhà.
“David,” Gordon từ tốn nói, “Tôi nghĩ là chúng ta phải…”
“Không,” Stern nói, “Chúng ta không được đổ nước vào bể.”
“Sao lại không?”
“Vì nó sẽ làm hỏng keo.”
“Keo?”
“Phải,” anh nói, “Tôi đã biết cách gia cố những cái bể đó rồi.”
Kramer nói, “Anh biết sao? Bằng cách nào vậy?”
Gordon quay về phía kỹ thuật viên. “Còn bao lâu?”
“Ba lăm phút.”
Anh quay lại phía Stern. “Chỉ còn ba lăm phút thôi, David. Chẳng còn thời gian làm gì nữa đâu.”
“Còn đấy,” Stern nói. “Vẫn còn đủ thời gian. Nếu chúng ta làm cật lực.”
* 00:33:09Kate đi ra sân chính của La Roque, cô đã nhìn thấy Chris lần cuối ở đây. Nhưng Chris chẳng còn ở đó nữa rồi.
“Chris?”
Cô chẳng nghe thấy tiếng đáp lại nào trong tai nghe hết.
Và anh đang giữ miếng sứ, cô nghĩ.
Khắp trên sân, xung quanh cô, la liệt những xác chết. Cô chạy hết cái xác này đến cái xác kia, nhìn xem liệu có Chris trong số đó không.
Cô thấy Raimondo, anh ta khẽ gật đầu và vẫy tay – và rồi anh ta rùng mình. Trong giây lát cô nghĩ đó là sức nóng từ ngọn lửa, nhưng rồi cô thấy Raimondo quay người lại, bên sườn chảy đầy máu. Có một người đàn ông đứng đằng sau anh ta, dùng kiếm đâm anh ta liên tiếp, chém vào tay, vai, bụng, chân của anh ta. Tất cả những nhát chém đều rất sâu, nhưng chỉ đủ làm bị thương chứ không chết. Raimondo loạng choạng lùi lại, máu chảy xối xả. người đàn ông đó tiến lên, vẫn tiếp tục đâm. Raimondo khuỵu xuống. Người đàn ông đứng phía trên anh ta và tiếp tục đâm liên tiếp. Raimondo đổ người ra sau, và giờ người đàn ông đó bắt đầu chém vào mặt Raimondo, chém xuyên chéo môi và mũi, khiến từng mảnh thịt văng ra xa. Mặt kẻ tấn công bị khuất trong lửa, nhưng cô nghe thấy tiếng hắn nói, “Khốn nạn, khốn nạn, khốn nạn,” trong từng nhát đâm. Cô nhận ra rằng hắn đang nói tiếng Anh, Và cô biết người đàn ông đó là ai.
Kẻ tấn công là de Kere.
*Chris đi theo Arnaut vào sâu trong hầm. Họ nghe thấy tiếng người nói vọng lại từ nơi nào đó phía trước. Arnaut giờ di chuyển một cách cảnh giác hơn, đi sát vào bên tường. Cuối cùng họ cũng nhìn được vào trong căn phòng tiếp theo, một cái hố lớn choán gần hết phòng. Phía trên cái hố, một cái lồng kim loại nặng nề đang được treo trên những sợi xích. Giáo sư đứng đằng sau chấn song, nét mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào cả khi chiếc lồng hạ dần xuống bởi hai người lính đang kéo hệ thống tay quay. Marek bị dúi về phía bức tường phía xa, hai tay bị trói chặt. Hại người lính đứng canh anh.
Lãnh chúa Oliver đứng cạnh cái hố, vừa cười vừa nhìn cái lồng hạ dần xuống. Hắn uống rượu từ một cái ly bằng vàng, lau cằm. “Ta đã hứa với ngài, Học giả,” hắn nói, “và ta sẽ giữ đúng lời hứa của mình.” Hướng về phía những tên lính chỗ cái tay quay, hắn nói, “Chậm hơn đi, chậm hơn đi.”
Nhìn chằm chằm vào Oliver, Arnaut gầm lên như một con chó giận dữ, rút kiếm ra. Ông ta quay về phía Chris và thì thầm, “Ta sẽ tấn công Oliver, cậu cứ đánh những tên còn lại.”
Chris nghĩ: Những tên còn lại? Có tới bốn tên lính đang ở trong phòng. Nhưng anh chẳng có thời gian mà cự nự, vì với một tiếng thét đầy căm phẫn, Arnaut phóng thẳng về phía trước, gầm lên, “Oliverrrrr!”
Lãnh chúa Oliver quay người lại, vẫn cầm chiếc ly. Cười khẩy khinh bỉ, hắn nói, “Vậy đấy. Con lợn đã đến rồi đấy.” Hắn ném chiếc ly sang một bên và rút kiếm ra. Trong phút chốc trận chiến đã bắt đầu.
Chris chạy tới chỗ mấy tên bên cái máy, không rõ là anh sẽ làm gì; mấy tên lính đứng cạnh Marek giờ đã giơ kiếm lên. Oliver và Arnaut đang điên cuồng đánh nhau; kiếm chạm chan chát, từng nhát kiếm chém xuống là từng câu chửi được tuôn ra không ngớt.
Lúc này tất cả mọi thứ đều diễn ra thật nhanh. Marek ngáng chân một tên lính bên cạnh, và đâm hắn bằng con dao nhỏ đến nỗi Chris không nhìn thấy nổi. Tên lính còn lại quay lại đối mặt với Marek, và Marek đá mạnh vào hắn, làm hắn loạng choạng ngã về phía cái tay quay, hất văng những tên kia đi.
Không được giữ, xích trên cái tay quay bắt đầu tuột xuống càng lúc càng nhanh. Có một thiết bị giống như bánh cóc, tạo ra những âm thanh đinh tai, nhưng nó rõ ràng là đang quay nhanh hơn trước. Chris thấy cái lồng chứa Giáo sư đang rơi xuống dưới lòng đất, biến mất dưới cái hố.
Lúc này Chris đã tới được chỗ tên lính đầu tiên, hắn đang quay lưng lại anh. Hắn vừa định quay lại thì Chris vung kiếm lên chém, làm hắn bị thương nặng. Chris vung kiếm lên lần nữa, tên đó đổ sập xuống.
Giờ chỉ còn lại hai tên lính. Marek, tay vẫn bị trói, đang lùi khỏi một tên, né nhát chém rít lên trong không khí. Tên lính thứ hai đứng bên cạnh cái tay quay. Hắn đã rút kiếm ra và sẵn sàng tấn công. Chris vung kiếm; tên đó dễ dàng né. Rồi Marek, vẫn xoay người thoái lui, đâm sầm vào khiến hắn quay người lại. Marek quát lên, “Ngay đi!” và Chris đâm kiếm. Tên đó gục ngã.
Cái tay quay vẫn không ngừng lại. Chris chộp lấy nó, rồi nhảy tránh khi lưỡi kiếm của tên lính thứ tư chát chúa chém xuống. Chiếc lồng tuột xuống sâu hơn. Chris lùi lại. Marek đang giơ đôi tay bị trói ra cho Chris; nhưng Chris không chắc là anh có thể điều khiển được thanh kiếm của mình hay không. Marek thét lên, “Làm đi!” thế là Chris chém xuống; sợi thừng đứt tung ra; và rồi tên lính thứ tư xông vào anh. Tên lính ra đòn với sự thịnh nộ của một người đàn ông bị mắc kẹt; Chris bị chém vào cẳng tay khi giật lùi lại. Anh nhận ra rằng mình đang gặp rắc rối lớn, thì kẻ tấn công anh đột ngột nhìn xuống kinh hãi, đầu nhọn đầy máu của một lưỡi gươm nhô ra khỏi bụng hắn. Tên lính đổ gục xuống, và Chris thấy Marek đang cầm thanh kiếm.
Chris chạy về phía cái máy. Anh giật lấy cái tay quay và cố dừng nó lại. Giờ anh thấy cái lồng đã chìm sâu xuống lớp nước đầy váng, đầu Giáo sư chỉ còn trồi lên chút xíu. Chỉ một lần xoay nữa thôi là ông sẽ chìm hẳn.
Marek tiến lại, và cả hai người cùng nhau quay tay kéo ngược lên. Chris nói, “Còn bao lâu nữa?”
Marek nhìn vào đồng hồ. “Hai mươi sáu phút.”
Trong khi đó, Arnaut và Oliver vẫn tiếp tục đánh nhau; họ giờ đang ở trong góc tối của căn hầm, và Chris có thể thấy ánh lửa tóe lên từ hai thanh gươm kia.
Chiếc lồng tong tỏng nước đã được kéo lên. Giáo sư mỉm cười với Chris. “Thầy nghĩ là em sẽ đến kịp mà,” ông nói.
Chấn song đen kịt của chiếc lồng trơn tuột trong tay Chris khi anh đu đưa nó trên đầu, kéo nó ra khỏi cái hố. Chất nhờn nhờn và nước đen nhỏ lên sàn đất của căn hầm, tạo ra những vũng nước nhỏ. Chris đi lại chỗ cái tay quay; anh và Marek kéo chiếc lồng xuống, hạ nó xuống nền nhà. Giáo sư ướt sũng, nhưng ông có vẻ nhẹ cả người khi lại được đứng trên mặt đất. Chris đi ra mở cửa lồng, nhưng anh nhận ra rằng nó đã bị khóa. Có một cái ổ khóa bằng sắt to bằng cả nắm tay của một người đàn ông.
“Chìa khóa ở đâu?” Chris nói, quay sang Marek.
“Tôi không biết,” Marek nói. “Tôi đang nằm trên mặt đất lúc thầy bị đẩy vào, tôi không thấy.”
“Giáo sư?”
Johnston lắc đầu, “Thầy không rõ. Thầy lúc ấy đang nhìn ra chỗ kia.” Ông hất hàm về phía cái hố.
Marek chém mạnh vào ổ khóa. Lửa tóe lên nhưng ổ khóa vẫn trơ ra; thanh kiếm chỉ làm xước nó. “Cái đó chẳng giúp được gì đâu,” Chris nói. “Chúng ta phải có cái chìa cơ, André.”
André quay người nhìn quanh hầm. Chris nói, “Còn bao nhiêu thời gian nữa?”
“Hai lăm phút.”
Lắc đầu, Chris đi ra chỗ cái xác lính gần nhất, bắt đầu lục soát.