← Quay lại trang sách

Nhắm mắt

Tôi biết một người đàn ông lúc nào cũng tưởng tượng. Ý tôi là anh chàng này thậm chí đi xuống phố với đôi mắt nhắm tịt. Một ngày nọ, khi đang ngồi ghế hành khách trên xe của anh ta, tôi quay sang trái nhìn và thấy anh ta đang để cả hai bàn tay lên vô lăng, còn đôi mắt nhắm tịt. Tôi nói nghiêm túc đấy, anh ta lái xe như thế trên một con đường chính.

“Haggai,” tôi nói, “đó không phải là ý hay đâu. Haggai, mở mắt ra.” Nhưng anh ta vẫn tiếp tục lái như thể mọi thứ đều ổn cả.

“Cậu biết bây giờ tôi đang ở đâu không?” anh ta hỏi tôi.

“Mở mắt ra đi,” tôi nói lại, “thôi nào, tôi đang sợ chết khiếp đây.” Thật thần kỳ, chúng tôi không đâm vào đâu cả.

Anh ta sẵn sàng tưởng tượng về nhà của người khác, cho rằng đó là nhà của mình. Rồi về xe, về công việc của người khác. Họ làm gì cũng được, anh ta chẳng bận tâm. Rồi về vợ của họ. Anh ta tưởng tượng rằng những người phụ nữ khác là vợ mình. Và cả con cái nữa, những đứa trẻ anh ta gặp trên đường phố hay trong công viên, hay thấy trên một bộ phim truyền hình nào đó, anh ta tưởng tượng đó là gia đình mình thay vì những đứa con thực sự của anh ta. Anh ta dành ra hàng giờ liền mơ mộng như thế. Nếu cứ để kệ, khéo anh ta mơ mộng thế cả đời mất.

“Haggai,” tôi nói với anh ta, “Haggai, tỉnh dậy đi. Tỉnh dậy về với cuộc đời của chính anh đi. Anh có một cuộc sống tuyệt vời. Một người vợ tuyệt diệu. Những đứa con tuyệt hảo. Tỉnh dậy đi.”

“Ngừng ngay,” anh ta trả lời, người như chìm nghỉm trong chiếc ghế lười, “đừng có phá đám. Cậu có biết lúc này tôi đang ở cùng ai không? Yotam Ratsabi, anh bạn cũ thời quân ngũ của tôi. Tôi đang đi bằng xe jeep cùng Yotam Ratsabi. Chỉ có tôi, Yoti và thằng bé Eviatar Mendelssohn. Nó là một thằng nhóc khôn ranh từ nhà trẻ của Amit. Và thằng quỷ con Enviatar đó nói với tôi rằng, ‘Bố, con khát quá. Con uống ít bia được chứ?’ Thử hình dung ra xem. Thằng nhóc còn chưa được 7 tuổi. Vậy nên tôi nói, ‘Không được uống bia, Evi. Con biết là mẹ không cho phép mà.’ Mẹ nó ở đây là cô vợ cũ tôi quen từ thời phổ thông, Rona Yedidia. Xinh đẹp như người mẫu, nhưng cứng rắn, rắn như đinh ấy.”

“Haggai,” tôi nói, “thằng nhóc đó không phải con trai cậu, và cô ta cũng không phải vợ cậu. Cậu vẫn chưa ly dị, anh bạn, gia đình cậu đang hạnh phúc. Mở mắt ra đi.”

“Mỗi lần tôi mang thằng nhóc về nhà cho cô ta, tôi lại cương cứng lên,” anh ta nói, cứ như thể chẳng hề nghe thấy tôi. “Nó dựng đứng lên như cái cột buồm ấy. Cô ta rất đẹp, cô vợ cũ của tôi ấy, đẹp nhưng cứng rắn. Và chính sự cứng rắn đó khiến tôi cương lên.”

“Cô ta không phải vợ cũ của cậu,” tôi nói, “và cậu chẳng có cơn cương cứng nào hết.” Tôi biết mình đang nói về cái gì. Anh ta ngồi cách tôi có một mét, lại đang mặc quần sooc nữa. Chẳng có gì cương cứng lên trong đó cả.

“Chúng tôi đã phải chia tay,” anh ta nói, “tôi ghét phải sống với cô ta. Và cô ta cũng ghét phải sống với chính mình.”

“Haggai,” tôi nài nỉ, “vợ cậu tên là Carnie. Và đúng là cô ấy rất đẹp. Nhưng cô ấy không cứng rắn. Với cậu thì không.” Vợ anh ta thực sự nhẹ nhàng. Nàng có tâm hồn dịu dàng của một chú chim và một trái tim bao la; nàng nghĩ cho tất cả mọi người. Chúng tôi đã cặp với nhau tới giờ được chín tháng. Haggai đi làm sớm, vì thế tôi tới gặp nàng lúc tám giờ rưỡi, ngay sau khi nàng đưa bọn trẻ đi nhà trẻ.

“Rona và tôi gặp nhau ở trường,” anh ta nói tiếp. “Cô ấy là cô gái đầu tiên của tôi, còn tôi là chàng trai đầu tiên của cô ấy. Sau khi ly dị, tôi quan hệ với khá nhiều phụ nữ, nhưng chẳng ai trong họ thậm chí giống được cô ấy. Và, cậu biết đấy, ít nhất từ đằng xa trông cô ấy có vẻ như vẫn độc thân. Nếu tôi phát hiện ra cô ấy có ai đó, chuyện này sẽ làm tôi tan nát, cho dù chúng tôi đã ly dị. Sẽ làm tôi vỡ tan thành từng mảnh. Chỉ đơn giản là tôi không thể chấp nhận điều đó. Không người đàn bà nào khác có chút ý nghĩa. Chỉ cô ấy thôi. Cô ấy là người duy nhất luôn hiện diện trong tim tôi.”

“Haggai,” tôi nói, “tên vợ cậu là Carnie và chẳng ai ở cùng cô ấy hết. Hôn nhân của cậu vẫn đang tiếp diễn.”

“Cũng không có ai ở cùng Rona,” anh ta nói, và liếm đôi môi khô khốc của mình, “không ai hết. Tôi sẽ tự sát nếu có ai đó.”

Carnie lúc này đang đi vào căn hộ, mang theo một túi đồ. Cô ném một câu “chào” hờ hững về phía tôi. Vì chúng tôi đang cặp với nhau, nên nàng luôn tỏ ra xa cách khi có mặt người khác. Thậm chí nàng còn không chào Haggai; bởi nàng biết nói với anh ta cũng chỉ vô ích khi mắt anh ta đang nhắm tịt.

“Nhà tôi,” anh ta nói, “ngay trung tâm Tel Aviv. Đẹp tuyệt, với một cây dâu ngay bên ngoài cửa sổ. Nhưng nó rất nhỏ, quá nhỏ. Tôi cần một căn phòng nữa. Vào mỗi dịp cuối tuần, khi đón bọn trẻ về, tôi buộc phải kéo sofa ra thành giường ngủ. Đó thực sự là một chuyện khó chịu. Nếu đến mùa hè mà vẫn không tìm ra được giải pháp nào, tôi sẽ chuyển nhà luôn.”