← Quay lại trang sách

Khởi đầu lành mạnh

Kể từ khi cô bỏ đi, mỗi tối anh lại lăn ra ngủ một chỗ: trên ghế sofa, trên ghế bành ngoài phòng khách, trên tấm thảm trải ngoài ban công như một gã vô gia cư lang thang. Và mọi buổi sáng, anh đều đặt quyết tâm ra ngoài ăn sáng. Tù nhân cũng có cữ đi bộ hàng ngày ngoài sân kia mà, phải không nào? Tại quán cà phê, người ta luôn xếp cho anh một bàn dành cho hai người, và để anh ngồi đối diện với một cái ghế trống. Luôn vậy. Thậm chí cả khi người phục vụ bàn hỏi đích danh anh liệu có phải anh chỉ đi một mình. Những người khác thường ngồi thành nhóm hai hay ba người, cười đùa hay nếm thử đồ ăn của nhau, hay tranh nhau trả tiền, trong khi Miron ngồi một mình ăn bữa Khởi Đầu Lành Mạnh của anh – nước cam, món Muesli (1) với mật ong, kèm theo một suất đúp espresso đã lọc caffeine cùng sữa nóng ít béo. Tất nhiên, sẽ hay hơn nếu có ai ngồi đối diện và cười cùng anh, nếu có ai đó để tranh nhau trả tiền, hẳn anh sẽ phải đưa tiền bằng được cho cô phục vụ và nói, “Đừng nhận tiền của anh ấy! Avril, cất lại đi. Bữa này tôi trả.” Nhưng anh thực sự không có ai để làm vậy, nhưng dẫu sao, ăn sáng một mình trong một quán cà phê vẫn tốt chán so với ở nhà.

Miron dành nhiều thời gian đưa mắt quan sát các bàn khác. Anh nghe lỏm những cuộc trò chuyện, đọc các phụ bản Thể thao hay theo dõi sự lên xuống của các cổ phiếu Israel tại phố Wall với vẻ quan tâm hờ hững. Đôi khi, ai đó ghé qua hỏi mượn một phần tờ báo anh vừa đọc xong, anh sẽ gật đầu và gượng cười. Có lần, khi một bà mẹ trẻ nom rất hấp dẫn với đứa con đặt trong xe nôi bước tới chỗ anh, anh đưa cho cô ta mượn trang đầu với hàng tít về một vụ cưỡng dâm tập thể ở khu ngoại ô và thậm chí còn lên tiếng bắt chuyện với cô ta. “Chúng ta đã đưa con cái mình vào một thế giới điên rồ thế đấy.” Anh nghĩ mấy lời đó nghe giống những câu nói làm người ta xích lại gần nhau, vì chỉ ra số phận chung của họ, nhưng bà mẹ hấp dẫn kia chỉ chằm chằm nhìn anh, rồi cầm luôn cả phụ bản Sống Lành Mạnh đi mà chẳng buồn hỏi xin.

Rồi đến một ngày thứ Năm, một người đàn ông béo phị nhễ nhại mồ hôi bước vào quán cà phê và mỉm cười với anh. Miron bị đưa vào thế hoàn toàn bất ngờ. Người cuối cùng dành cho anh một nụ cười là Maayan, ngay trước khi cô bỏ anh đi năm tháng trước; chỉ có điều nụ cười của cô lộ rõ vẻ mỉa mai, trong khi nụ cười này thật dịu dàng, còn ra chừng áy náy nữa. Người đàn ông béo phác ra cử chỉ nào đó, có vẻ ra dấu anh ta muốn ngồi xuống, và chẳng nghĩ ngợi gì Miro gật đầu. Anh chàng béo ngồi xuống ghế.

“Reuben,” anh ta nói, “nghe này, tôi thực sự xin lỗi. Tôi biết là tôi đến muộn. Tôi biết chúng ta đã hẹn nhau 10 giờ nhưng tôi đã có một buổi sáng kinh khủng với con bé con.”

Miron thoáng nghĩ có lẽ anh cần bảo với chàng béo rằng mình không phải là Reuben, nhưng đột nhiên anh lại giơ đồng hồ đeo tay lên xem giờ, và nói. “Mười phút thì có sao chứ? Quên chuyện đó đi.”

Sau đó, cả hai cùng im lặng trong giây lát, rồi Miron hỏi con bé con có ổn không. Và chàng béo nói nó ổn cả, chỉ là nó mới chuyển sang nhà trẻ mới, và cứ mỗi lần anh ta đưa con tới đó nó lại không muốn bố về.

“Nhưng đừng bận tâm,” anh ta ngừng kể. “Bận bịu như anh thì hơi đâu đi nghe chuyện của tôi làm gì. Chúng ta bàn công chuyện thôi.”

Miron hít một hơi sâu và chờ đợi.

“Xem này,” anh chàng béo nói, “500 là quá cao. Hãy để cho tôi với giá 400. Thôi thì 410 cũng được, tôi sẽ lấy sáu trăm cái.”

“480,” Miron nói. “480. Và giá đó chỉ có khi anh chịu mua một nghìn.”

“Anh cần phải hiểu,” anh chàng béo nói, “thị trường đang nát bét, với cuộc suy thoái và những thứ khác. Chỉ mới tối qua thôi trên bản tin người ta còn chiếu cảnh dân tình bới thùng rác kiếm đồ ăn kia kìa. Nếu anh cứ ép nữa, tôi sẽ phải bán giá cao. Anh ép thế khác nào bảo tôi đừng có làm nữa.”

“Đừng lo,” Miron nói với anh ta. “Cứ ba người phải moi thùng rác để ăn lại có một người lái xe Mercedes đấy.”

Câu nói làm anh chàng béo bật cười lớn. “Người ta nói là anh rắn lắm,” anh ta thì thầm cùng nụ cười.

“Tôi cũng giống anh thôi,” Miron phản đối. “Tôi cũng phải vật lộn để sinh tồn chứ.”

Anh chàng béo chùi lòng bàn tay ướt sũng mồ hôi lên cái áo sơ mi đang mặc, rồi chìa nó ra. “460 vậy,” anh ta nói. “460 và tôi sẽ mua một nghìn.” Khi thấy Miron không hề phản ứng, anh ta nói thêm: “460, một nghìn cái, và tôi nợ anh một ân huệ. Và anh biết hơn ai hết đấy, Reuben ạ, là trong nghề của chúng ta, ân huệ đáng giá hơn tiền bạc.”

Câu nói cuối cùng này là tất cả những gì Miron cần để đón nhận bàn tay đang chìa ra và bắt lấy nó. Lần đầu tiên trong đời anh, có người nợ anh một ân huệ. Người này nhầm anh là Reuben, nhưng dù sao cũng vẫn thật tuyệt. Và khi họ ăn xong, trong lúc cả hai tranh nhau trả tiền, một cảm giác ấm áp lan tỏa trong bụng Miron. Anh nhanh hơn anh chàng béo một phần mười giây và nhét được tờ bạc nhăn nhúm vào tay cô phục vụ bàn.

Từ hôm đó trở đi, chuyện này trở thành một quy trình chuẩn tắc. Miron sẽ tìm một cái bàn, gọi đồ và chăm chú để ý bất cứ vị khách mới nào bước vào quán cà phê, và nếu người đó bắt đầu tìm kiếm quanh phòng với vẻ trông đợi, Miron sẽ nhanh chóng vẫy tay mời người đó lại chỗ mình.

“Tôi không muốn chuyện này kết thúc trước tòa,” một người đàn ông hói đầu với đôi lông mày rậm nói với anh.

“Tôi cũng không muốn,” Miron thừa nhận. “Thu xếp mọi thứ một cách hữu nghị bao giờ cũng tốt hơn.”

“Chỉ làm ơn nhớ cho là tôi không làm ca đêm,” một cô nàng tóc bạch kim môi tiêm Botox tuyên bố.

“Vậy thì cô trông đợi gì đây? Rằng tất cả mọi người sẽ làm ca đêm, trừ cô ra chăng?” Miron gay gắt đáp lại.

“Gabi nhờ tôi nói với anh là anh ấy xin lỗi,” một người đàn ông đeo khuyên tai với hàm răng sâu ruỗng nói.

“Nếu thực sự xin lỗi,” Miron đáp lại, “anh ta đáng ra phải tự đến và tự nói với tôi. Không qua trung gian nào hết!”

“Trong email anh có vẻ cao hơn,” một cô nàng tóc đỏ gầy nhom phàn nàn. “Trong email của cô, cô có vẻ ít kén chọn hơn nhiều,” Miron cấm cẳn.

Và bằng cách nào đó, cuối cùng mọi thứ đều kết thúc ổn thỏa. Anh và Đầu Hói đã thỏa thuận được với nhau mà không phải ra tòa. Môi Botox đồng ý nhờ em gái trông con để cô ta có thể làm ca đêm mỗi tuần một buổi. Răng Sâu hứa Gabi sẽ gọi điện, và cô nàng tóc đỏ cùng Miron đi đến nhất trí là hai người họ không phải dành cho nhau. Về bữa ăn thì có lúc người kia thanh toán, lúc thì anh. Với cô nàng tóc đỏ, hai người chia đôi. Và chuyện này hay ho đến mức nếu một buổi sáng trôi qua mà không có ai tới ngồi xuống đối diện với mình, Miron sẽ cảm thấy rất phiền muộn. May sao, chuyện này không xảy ra quá thường xuyên.

Gần hai tháng trôi qua kể từ lần gặp anh chàng béo nhễ nhại mồ hôi, một người đàn ông mặt rỗ bước vào quán. Tuy mặt rỗ và trông già hơn Miron cả chục tuổi, ông ta vẫn ưa nhìn và đầy lôi cuốn. Điều đầu tiên ông ta nói khi ngồi xuống là: “Tôi cứ tưởng anh sẽ không đến.”

“Nhưng chúng ta đã nhất trí gặp nhau mà,” Miron đáp.

“Phải,” người đàn ông mặt rỗ nói với một nụ cười buồn, “chỉ có điều là sau khi tôi quát lên với anh trong điện thoại, tôi e là anh sẽ sợ.”

“Và tôi đây,” Miron nói, gần như đùa bỡn.

“Tôi rất tiếc đã la lối với anh trên điện thoại,” người đàn ông xin lỗi. “Tôi đã không kiềm chế được. Nhưng mỗi lời tôi nói đều chân thành – anh hiểu chứ? Tôi yêu cầu anh thôi không gặp cô ấy nữa.”

“Nhưng tôi yêu cô ấy,” Miron nói với giọng nghèn nghẹn.

“Đôi khi anh có thể yêu thứ gì đó nhưng vẫn phải từ bỏ nó,” người đàn ông mặt rỗ nói. “Hãy nghe lời một người ít nhiều lớn tuổi hơn anh. Đôi khi anh cần phải từ bỏ.”

“Rất tiếc,” Miron nói, “nhưng tôi không thể.”

“Có đấy, anh có thể,” người đàn ông phản pháo. “Anh có thể và sẽ làm thế. Không còn cách nào khác. Có thể cả hai chúng ta đều yêu cô ấy, nhưng vô tình tôi lại là chồng cô ấy, và tôi sẽ không để anh phá vỡ gia đình tôi. Hiểu chưa?”

Miron lắc đầu. “Anh không biết cuộc đời tôi đã thế nào trong năm vừa qua đâu,” anh nói với người chồng. “Địa ngục. Thậm chí còn chẳng phải địa ngục, chỉ là một đống hổ lốn thối tha vô nghĩa to tướng. Và khi anh đã sống vô nghĩa lâu đến thế, rồi đột nhiên điều gì đó xuất hiện, anh không thể đơn giản bảo nó hãy đi đi. Anh hiểu tôi chứ, phải không nào? Tôi biết là anh hiểu.”

Người chồng bặm môi. “Nếu anh gặp cô ấy một lần nữa,” ông ta nói, “tôi sẽ giết anh. Tôi nghiêm túc đấy, và anh biết thế.”

“Vậy giết tôi đi,” Miron nhún vai. “Điều đó chẳng làm tôi sợ. Cuối cùng tất cả chúng ta đều phải chết.”

Người chồng nhoài người qua bàn và đấm vào hàm Miron. Đây là lần đầu tiên trong đời có người đánh anh mạnh đến vậy, và Miron cảm thấy một cơn đau nóng rát bùng lên đâu đó trên khuôn mặt mình rồi lan đi theo mọi hướng. Vài giây sau, anh nhận ra mình đang nằm dưới sàn, trong khi người chồng đang đứng phía trên anh.

“Tao sẽ đưa cô ấy đi khỏi đây,” người chồng vừa hét lớn vùa túi bụi đá vào sườn, vào bụng Miron. “Tao sẽ đưa cô ấy đi thật xa, tới một nước khác, và mày sẽ không thể biết cô ấy ở đâu. Mày sẽ không bao giờ gặp lại cô ấy nữa, mày hiểu chưa, đồ thối tha khốn kiếp?”

Hai người phục vụ lao vào ông chồng và bằng cách nào đó đã lôi được ông ta ra khỏi Miron. Ai đó lớn tiếng bảo người phục vụ quầy bar gọi cảnh sát. Với một bên má vẫn dán xuống mặt sàn lạnh ngắt, Miron nhìn người chồng chạy ra khỏi quán cà phê. Một người phục vụ cúi xuống hỏi anh có sao không, và Miron cố gắng trả lời.

“Ông có muốn tôi gọi xe cấp cứu không?” người phục vụ hỏi.

Miron thì thào từ chối. “Ông chắc chứ?” người phục vụ gặng hỏi. “Ông đang chảy máu đấy.” Miron chậm rãi gật đầu và nhắm mắt lại. Anh cố hết sức để hình dung ra mình với người phụ nữ đó. Người phụ nữ anh sẽ không bao giờ gặp lại. Anh cố gắng, và trong một khoảnh khắc đã gần như thành công. Cả người anh đau nhức nhối. Anh cảm thấy mình đang sống.