Cậu bé lịch sự
Cậu bé lịch sự gõ cửa. Bố mẹ nó đang mải cãi nhau nên không mở cửa, nên sau khi gõ vài lần, cuối cùng nó vẫn đi vào. “Một sai lầm,” ông bố nói với bà mẹ, “chúng ta là một sai lầm, giống như trong những bức ảnh người ta chỉ ra cho ta thấy không nên làm điều gì đó ra sao. Đó chính là chúng ta, với một chữ ‘Không!’ to tướng bên dưới và cái mặt bị gạch chéo bằng một dấu X to đùng.” “Anh muốn em nói gì?” bà mẹ nói với ông bố. “Ý em là, dù có nói gì lúc này về sau em cũng sẽ hối tiếc.” “Nói đi, nói đi,” ông bố gắt lên. “Tại sao phải đợi tới sau này mới hối tiếc trong khi em có thể hối tiếc ngay bây giờ?” Cậu bé lịch sự cầm trên tay một cái mô hình máy bay do nó tự lắp. Bản hướng dẫn được viết bằng một thứ tiếng cậu bé không hiểu, nhưng có những hình vẽ rất tốt kèm theo các mũi tên hướng dẫn nữa, và cậu bé lịch sự, vốn luôn được ông bố nói là có đôi bàn tay khéo léo, đã mò mẫm ráp được mô hình máy bay mà không cần tới sự giúp đỡ nào từ người lớn. “Em từng hay cười,” bà mẹ nói, “em đã cười rất nhiều mỗi ngày. Và bây giờ…” Bà ta lơ đãng xoa đầu cậu bé lịch sự. “Em không còn cười nữa, chỉ vậy thôi.” “Chỉ vậy thôi à?” ông bố gắt lên. “Chỉ vậy thôi à? ‘Em từng hay cười’, đấy là cái điều mà em sẽ hối tiếc khi nói ra à? Đúng là chết tiệt!”
“Máy bay đẹp quá,” bà mẹ nói và cố ý đưa mắt khỏi ông bố. “Tại sao con không ra ngoài chơi với nó đi?” “Con đi được chứ?” cậu bé lịch sự hỏi lại. “Tất nhiên là được,” bà mẹ mỉm cười và lại xoa đầu con trai, giống như cách người ta xoa đầu một con chó. “Và con có thể ở ngoài bao lâu ạ?” cậu bé lịch sự hỏi. “Lâu chừng nào con thích,” ông bố buột miệng, “và nếu con thấy thích ở ngoài đó, con không phải quay vào nữa. Chỉ cần thỉnh thoảng hãy gọi điện để mẹ không lo.” Bà mẹ đứng dậy, và tát ông bố mạnh hết mức có thể. Kể cũng lạ, vì có vẻ cái tát này chỉ làm ông bố hạnh phúc, và bà mẹ mới là người khóc. “Đi nào, đi đi con,” bà mẹ nói với cậu bé lịch sự giữa những tiếng nức nở, “ra ngoài chơi đi con, chừng nào bên ngoài vẫn còn sáng, nhưng hãy quay vào trước khi trời tối.” “Có thể khuôn mặt bố cứng như đá vậy,” cậu bé lịch sự thầm nghĩ trong khi bước xuống cầu thang, “và vì thế nó làm bàn tay mẹ đau khi mẹ tát bố.”
Cậu bé lịch sự phóng cái máy bay mô hình lên không trung cao hết mức có thể. Cái máy bay lượn một vòng, rồi tiếp tục lượn thêm chút nữa song song với mặt đất, rồi đâm sầm vào một vòi nước uống. Cánh mô hình hơi bị biến dạng đi, và cậu bé lịch sự cố hết sức để uốn thẳng nó ra. “Ái chà,” một cô bé mặt lốm đốm tàn nhang ở đâu xuất hiện, vừa nói vừa chìa bàn tay đầy tàn nhang của mình ra. “Cái máy bay đẹp quá. Tớ phi nó bay lên được chứ?” “Đây không phải là một cái máy bay,” cậu bé đính chính. “Đây là một cái mô hình máy bay. Nếu có động cơ nó mới là máy bay.” “Thôi nào, cho tớ chơi thử đi,” cô bé ra lệnh và không hề hạ thấp bàn tay xuống. “Đừng ki bo thế.” “Tớ phải sửa cái cánh trước đã,” cậu bé ngăn lại. “Cậu không thấy nó bị cong à?” “Cậu ki bo,” cô bé nói. “Tớ mong thật nhiều chuyện kinh khủng xảy ra với cậu.” Cô bé cau trán lại, cố nghĩ ra điều gì đó cụ thể hơn, và khi nghĩ ra, cô bé mỉm cười. “Tớ hy vọng mẹ cậu chết. Đúng thế, tớ hy vọng bà ấy chết. Amen.” Cậu bé lịch sự không để ý đến cô bé kia; đúng như cậu đã được dạy. Cậu cao hơn cô bé cả một cái đầu và nếu muốn, cậu có thể tát cô bé, và như thế sẽ làm cô bé rất đau, đau hơn nhiều so với những gì cái tát có thể gây ra cho cậu, vì khuôn mặt lốm đốm tàn nhang của cô bé chắc chắn không làm bằng đá. Nhưng cậu không tát, cũng không đá cô bé, hay ném một hòn cuội hoặc nói trả lại điều gì đó kinh khủng với cô bé, vì cậu lịch sự. “Và tớ hy vọng cả bố cậu cũng chết,” cô bé nói thêm, như thể vừa nghĩ ra, rồi bỏ đi.
Cậu bé lịch sự phi mô hình máy bay lên vài lần nữa. Trong lần phóng giỏi nhất của cậu, cái mô hình lượn ba vòng liền trong không trung rồi mới rơi xuống đất. Mặt trời cũng bắt đầu lặn xuống, và cả bầu trời xung quanh trở nên ngày càng đỏ hơn. Bố cậu bé từng nói với cậu rằng nếu người ta nhìn mặt trời quá lâu mà không chớp mắt thì có thể bị mù, và chính vì thế cậu bé lịch sự luôn cẩn thận cứ vài giây lại nhắm mắt vào. Nhưng ngay cả khi nhắm mắt, cậu vẫn có thể thấy màu đỏ của bầu trời. Thật lạ, và cậu bé lịch sự rất háo hức muốn hiểu rõ hơn, nhưng cậu biết nếu không về nhà đúng giờ, mẹ cậu sẽ lo lắng. “Mặt trời luôn mọc,” cậu bé lịch sự tự nhủ, rồi cúi xuống nhặt cái mô hình máy bay lên khỏi mặt cỏ, “và mình không bao giờ về muộn.”
Khi cậu bé lịch sự vào trong nhà, mẹ cậu vẫn đang ở trong phòng khách khóc, siết chặt bàn tay lại. Ông bố không có đó. Bà mẹ nói bố cậu đang ngủ trong phòng, vì ông đã phải làm ca đêm, rồi bà đi chuẩn bị cho cậu bé lịch sự bữa tối với món Scrambled Suprise (1) . Cửa phòng ngủ để hé mở, và cậu bé lịch sự khẽ đẩy nhẹ cánh cửa. Ông bố đang nằm trên giường, đi nguyên giày, mặc nguyên quần áo. Ông nằm sấp, mắt mở, và khi cậu bé lịch sự ngó vào, ông hỏi, không buồn nhấc đầu dậy, “Cái mô hình máy bay thế nào?” “Nó ổn ạ,” cậu bé lịch sự nói, và khi cảm thấy những gì mình nói chưa đủ, cậu nói thêm, “Nó thực sự ổn ạ.” “Mẹ và bố thỉnh thoảng đánh nhau và nói ra những lời làm nhau tổn thương,” ông bố nói, nhìn xuống sàn nhà rồi nhìn vào cậu con trai, “nhưng con biết là bố luôn yêu con. Luôn luôn. Cho dù bất cứ ai có nói gì đi nữa. Con hiểu không?” “Có ạ,” cậu bé lịch sự gật đầu, rồi bắt đầu đóng cửa lại sau lưng mình. “Con biết. Cảm ơn bố.”