Lột vỏ
Bắt đầu bằng một cái hôn. Việc đó gần như luôn bắt đầu bằng một cái hôn. Ella và Tsiki đang ở trên giường, trần truồng, và chỉ có lưỡi chạm lưỡi – đúng lúc đó cô cảm thấy thứ gì đó chọc vào mình. “Anh có làm đau em không?” Tsiki hỏi, và khi cô lắc đầu, anh ta nhanh chóng nói thêm, “Em đang chảy máu kìa.” Và đúng là cô đang chảy máu, trên miệng. “Anh xin lỗi,” anh ta nói và bắt đầu cuống cuồng tìm kiếm trong bếp, lấy khay đá ra khỏi tủ lạnh và đập cành cạch cái khay lên mặt bàn bếp. “Đây, áp cái này vào,” anh ta nói, đưa cho cô ít đá viên bằng bàn tay run rẩy, “áp nó lên môi em. Nó sẽ giúp cầm máu lại.” Tsiki luôn rất giỏi trong mấy chuyện này. Trong quân đội, anh ta từng là quân y. Anh ta cũng là một hướng dẫn viên du lịch được đào tạo. “Anh xin lỗi,” anh ta nói tiếp, trở nên tái xanh hơn. “Chắc anh đã cắn phải em. Em biết đấy, trong cơn đam mê nóng bỏng.” “Đừng …ận …âm,” cô mỉm cười với anh ta, viên đá lạnh bám dính vào môi dưới của cô. “Không …ó …ì đâu.” Tất nhiên đó là một lời nói dối. Bởi vì …ó chuyện …ì đó đã xảy ra. Chẳng phải ngày nào cũng có chuyện người bạn sống cùng làm bạn chảy máu, sau đó nói dối rằng anh ta đã cắn bạn, trong khi bạn rõ ràng đã cảm thấy thứ gì đó chọc vào mình.
Họ không hôn nhau trong vài ngày sau đó, vì vết thương của cô. Môi là một bộ phận rất nhạy cảm của cơ thể. Và sau đó, khi có thể, họ sẽ phải rất thận trọng. Cô có thể đoan chắc anh ta đang giấu giếm điều gì đó. Và tất nhiên rồi, đến một tối nọ, lợi dụng lúc anh ta há miệng ra ngủ, cô nhẹ nhàng thò ngón tay vào dưới lưỡi anh ta – và tìm thấy thứ đó. Một cái khóa kéo. Một cái khóa kéo bé xíu. Nhưng khi cô kéo khóa, toàn bộ cơ thể Tsiki của cô mở toang ra như một con hàu, và bên trong là Jurgen. Không giống như Tsiki, Jurgen có một chòm râu dê, tóc mai dài được xén tỉa tỉ mỉ và một cái dương vật không cắt bao quy đầu. Ella quan sát anh ta trong giấc ngủ. Rất, rất khẽ khàng, cô gấp cái vỏ Tsiki lại và giấu vào trong tủ xếp bát đĩa trong bếp đằng sau thùng rác, nơi họ cất các túi đựng rác.
Cuộc sống với Jurgen không hề dễ dàng. Chuyện làm tình thật tuyệt diệu, nhưng anh ta uống rất nhiều, và những lúc như thế, anh ta lại làm ầm ĩ lên và rơi vào đủ thứ tình thế phiền toái. Hơn tất cả, anh ta thích làm cô phải cảm thấy có lỗi vì cô là lý do làm anh ta rời châu Âu tới đây sống. Bất cứ lúc nào có chuyện gì không hay xảy ra tại đất nước này, dù ngoài đời thực hay trên TV, anh ta lại nói với cô, “Nhìn xem đất nước của em đang đi tới đâu kìa.” Tiếng Do Thái của anh ta thật thảm hại, và mấy từ “của em” trong câu nói của anh ta luôn nghe đầy vẻ buộc tội. Bố mẹ cô không ưa anh ta. Mẹ cô, người từng thực sự thích Tsiki, gọi Jurgen là kẻ ngoại đạo. Bố cô luôn hỏi anh ta về công việc, và Jurgen khi đó sẽ cười khẩy và nói, “Làm việc cũng như bộ ria mép vậy, thưa bác Shviro. Nó đã lỗi mốt từ lâu rồi.” Một câu trả lời chẳng ai thấy thú vị nổi, và chắc chắn càng không phải bố Ella, vốn vẫn để ria mép.
Cuối cùng, Jurgen ra đi. Anh ta trở về Dusseldorf hoạt động âm nhạc và sống bằng thu nhập kiếm được. Anh ta chẳng bao giờ kiếm sống được với tư cách ca sĩ tại đất nước này, anh ta nói vậy, vì dân tình sẽ lấy khẩu âm của anh ta ra để phản đối anh ta. Người ở đây rất định kiến. Họ không thích người Đức. Ella nghĩ thậm chí ở Đức thứ âm nhạc kỳ quái và những ca từ vô vị rỗng tuếch của anh ta cũng khó lòng đưa anh ta đi xa nổi. Thậm chí anh ta từng viết một bài hát về cô. Bài hát được đặt tên là “Nữ thần” và cả bài chỉ nói về chuyện làm tình trên đê chắn sóng cũng như việc lúc cô đạt cực khoái, chuyện đó cũng “giống một con sóng ập vào một tảng đá vỡ tung” – và đó là một câu trong bài hát.
Sáu tháng sau khi Jurgen bỏ đi, khi cô đang tìm một cái túi đựng rác thì thấy cái vỏ của Tsiki. Cô thầm nghĩ, có lẽ mở cái khóa kéo của anh ta là sai lầm. Có thể lắm. Với những chuyện thế này khó lòng đoan chắc được. Cùng buổi tối đó, trong lúc đang đánh răng, cô lại nghĩ về cái hôn đó, vì cảm giác đau khi bị chọc. Cô súc miệng bằng rất nhiều nước và nhìn vào gương. Cái sẹo vẫn còn đó, và khi nhìn thật kỹ, Ella thấy một cái khóa kéo nhỏ dưới lưỡi mình. Ella ngập ngừng đưa ngón tay chạm vào nó, và cố hình dung xem mình trông sẽ thế nào ở bên trong. Điều đó làm cô cảm thấy đầy hy vọng, song cũng có cả chút lo âu – chủ yếu về bàn tay bị tàn nhang và một nước da khô ráp. Có thể cô còn có một hình xăm bông hồng nữa, Ella nghĩ. Cô vẫn luôn muốn có một hình xăm như thế, nhưng chưa bao giờ có đủ can đảm. Cô nghĩ chuyện đó chắc sẽ rất đau.