Xe buýt to màu xanh
Một vài đứa trẻ nằm lăn ra sàn và gào thét ăn vạ. Chúng la khóc, đập đập hai cánh tay và lăn lộn cho tới khi mặt chúng đỏ lựng, nước dãi và nước mũi rớt ra từ miệng và mũi chúng bắt đầu dây bẩn lên những viên đá xám lát vỉa hè. Nhưng thật may làm sao thằng bé không phải một đứa như thế.
Gilad bám lấy ý nghĩ đó trong nỗ lực để bình tĩnh lại. Ý nghĩ đó và hít thở chậm. Và nó đã có ích. Trên vỉa hè bên cạnh anh là cậu bé Hillel, hai nắm tay siết chặt, trán cau lại, mắt nhắm nghiền và miệng khẽ nhẩm đi nhẩm lại cùng mấy từ như một câu tôn chỉ: “Tôi muốn tôi muốn tôi muốn.”
Gilad quyết định mỉm cười trước khi anh bắt đầu nói. Anh biết Hillel không thể thực sự thấy nụ cười, nhưng hy vọng là bằng cách nào đó, một điều gì đó trong nụ cười sẽ được chuyển vào giọng nói của anh. “Hillel, con yêu,” anh nói trong nụ cười, “Hillel, kho báu của bố, chúng ta đi thôi trước khi quá muộn. Hôm nay mọi người sẽ có món bánh kếp cho bữa sáng tại trường mẫu giáo, và nếu chúng ta không đến đúng giờ, các bạn khác sẽ ăn hết mọi thứ và chẳng để lại gì cho con đâu.”
Tôi muốntôi muốntôi muốntôi muốntôi muốn
Tôi muốntôi muốntôi muốntôi muốntôi muốn
Trước khi anh và Naama chia tay, họ đã có quy định về việc Hillel không được xem truyền hình. Naama là người khởi xướng. Cô đã đọc được gì đó trong Haaretz , và Gilad tiếp tục làm theo quy định. Nó dường như có lý. Nhưng sau khi hai người chia tay, họ chẳng còn đó để giám sát lẫn nhau. Nói gì thì nói, khi bạn phải xoay xở một mình, thật khó duy trì sự nhất quán. Mỗi lần nhượng bộ, bạn cảm thấy như thể sau này người kia sẽ là người phải trả giá cho nó, hay ít nhất phải chia đôi hóa đơn với bạn, và đột nhiên cái giá phải trả trở nên chấp nhận được. Cũng ít nhiều giống như ném đầu mẩu thuốc lá ngoài cầu thang hay trong chính nhà bạn. Và giờ đây, khi họ không còn một ngôi nhà nữa, nghĩa là không còn cùng một ngôi nhà chung, họ bèn tặc lưỡi bất cứ lúc nào.
Tôi muốntôi muốntôi muốntôi muốntôi muốn
Tôi muốntôi muốntôi muốntôi muốntôi muốn
Một trong những chương trình Hillel thích xem khi thằng bé ở cùng Gilad là một bộ phim hoạt hình Nhật nhiều tập về một cậu bé có những quyền năng màu nhiệm tên là Tony. Mẹ cậu bé, một bà tiên, có lần dạy con trai là nếu cậu bé chỉ cần nhắm mắt lại và nhắc đi nhắc lại “Tôi muốn”, mọi điều ước của cậu sẽ trở thành sự thật. Đôi lúc chỉ cần chưa tới một giây để giấc mơ của Tony được thực hiện, và nếu chuyện đó không xảy ra, bà tiên mẹ cậu giải thích không phải vì cậu thất bại mà vì đã ngừng nói “tôi muốn” quá sớm. Tony có thể trải qua gần như cả tập phim nhắm mắt và liên tục kiên trì “tôi muốn tôi muốn tôi muốn” cho tới khi phép màu diễn ra. Nếu nói về chi phí sản xuất, ý tưởng này quả là rất kinh tế, vì trong mỗi tập bạn có thể dùng lại đoạn phim vẽ hình Tony với giọt mồ hôi long lanh trên trán cậu ta, lẩm nhẩm nhắc đi nhắc lại “tôi muốn tôi muốn tôi muốn”. Cùng đoạn phim, hết lần này tới lần khác, trong tất cả các tập. Bạn có thể phát điên chỉ với việc ngồi đó mà theo dõi bộ phim này, nhưng Hillel không thể rời mắt khỏi màn hình.
Tôi muốntôi muốntôi muốntôi muốntôi muốn
Tôi muốntôi muốntôi muốntôi muốntôi muốn
Gilad lại mỉm cười. “Như thế chẳng ích gì đâu, Hilleli,” anh nói. “Cho dù con có nói một triệu lần, điều đó cũng chẳng ích gì đâu. Chúng ta không thể đi xe buýt tới trường mẫu giáo vì trường ở rất gần. Ngay đây, ở cuối con đường này. Và không có xe buýt nào chạy tới đó cả.”
“Sẽ có,” Hillel nói và dù cậu bé ngừng lẩm bẩm, đôi mắt cậu vẫn nhắm nghiền, và trán tiếp tục cau lại. “Thật đấy bố. Sẽ có. Chỉ là con đã dừng lại quá sớm. Gilad sắp sửa tận dụng khoảng gián đoạn của chuỗi lẩm nhẩm để đưa ra một đề xuất đầy cám dỗ. Một sự mua chuộc. Có thể là một thanh Snickers. Có một cửa hàng ngay cạnh trường mẫu giáo. Naama không cho phép con trai ăn sô cô la buổi sáng, nhưng giờ thì anh chẳng bận tâm. Naama sẽ không cho phép, và Gilad sẽ cho phép. Có những tình tiết giảm nhẹ. Những ý nghĩ này lướt qua trong đầu anh, nhưng trước khi Gilad có cơ hội đề xuất thanh Snickers, Hillel đã lại tiếp tục.
Tôi muốntôi muốntôi muốntôi muốntôi muốn
Tôi muốntôi muốntôi muốntôi muốntôi muốn
Gilad thông báo về Snickers. Anh nhắc lại vài lần. Snickers. Snickers. Snick-ers. Nói to hết sức. Kề sát vào tai Hillel. Nếu Naama có mặt ở đó, cô hẳn sẽ bảo Gilad dừng ngay việc hét vào tai thằng bé và cô trông chắc sẽ rất kinh hoàng. Đó là một thứ cô rất giỏi – trông có vẻ kinh hoàng. Làm anh cảm thấy vào bất cứ khoảnh khắc nào rằng anh là một ông bố bạo hành hay một ông bố hung hãn hay chỉ là một kẻ cặn bã. Và đó là một dạng tài năng. Một quyền năng màu nhiệm. Một thứ phép màu yếu ớt, phải, yếu ớt và gây đau đầu, nhưng vẫn là phép màu. Và Gilad có thể chưng ra thứ phép màu nào đây? Chẳng có gì. Một bà mẹ có phép màu, một đứa con có phép màu, một ông bố chẳng có chút quyền năng nào. Một bộ phim hoạt hình Nhật nhiều tập. Nó có thể tiếp tục như thế đến vô tận.
Tôi muốntôi muốntôi muốntôi muốntôi muốn
Tôi muốntôi muốntôi muốntôi muốntôi muốn
Gilad giữ chặt lấy Hillel bằng cả hai cánh tay, bế thằng bé lên và bắt đầu chạy. Hillel thật ấm, như vẫn luôn thế. Ngay cả lúc này nó vẫn tiếp tục lẩm nhẩm, nhưng ngay khi Gilad bắt đầu ôm chầm lấy thằng bé, những tiếng lẩm nhẩm trở nên bình tĩnh hơn, và những nếp nhăn trên trán nó biến mất. Gilad cảm thấy anh cũng cần lẩm nhẩm gì đó, cùng với Hillel. Anh bắt đầu bằng “Chúng ta tới trường mẫu giáo chúng ta tới trường mẫu giáo”, và đến nửa đường anh chuyển sang “Chúng ta sắp tới nơi chúng ta sắp tới nơi”, và khi họ thực sự gần sân chơi và cánh cổng điều khiển bằng điện đang đóng kín, câu lẩm nhẩm đột ngột chuyển thành “Bố yêu bố yêu bố yêu”. Nó chẳng liên quan tới bất cứ cái gì, và câu này chẳng hề có vị ngữ cho dù đã quá hiển nhiên, ít nhất với Gilad, là ý anh muốn nói anh yêu Hillel.
Khi hai bố con bước vào trường mẫu giáo, anh ngừng lẩm nhẩm và đặt Hillel xuống đất. Hillel tiếp tục, mắt nhắm tịt: “Tôi muốn tôi muốn tôi muốn.” Gilad mỉm cười với một trong số các cô trợ giáo, một phụ nữ mũm mĩm tình cờ anh có thích, và treo cái túi có hình thêu của Hillel cùng bộ quần áo dự phòng và cái chai nhựa lên móc có ghi tên HILLEL bằng chữ đậm. Anh bắt đầu đi ra thì cô giáo ngăn anh lại.
Tôi muốntôi muốntôi muốntôi muốntôi muốn
Tôi muốntôi muốntôi muốntôi muốntôi muốn
Gilad mỉm cười với cô này. Anh đang vã mồ hôi sau cữ chạy và hơi thở gấp một chút nữa, nhưng nụ cười của anh nói rõ mọi thứ đều ổn. “Đó là câu Hillel thấy trên tivi tối qua,” anh giải thích. “Trong bộ phim hoạt hình đó – Tony và những con bướm màu nhiệm. Một bộ phim Nhật. Lũ trẻ thích xem nó…” Cô giáo suỵt anh theo cách anh từng thấy cô này làm với những đứa trẻ xử sự không ngoan. Thật xúc phạm, song anh không muốn phản ứng. Tất cả những gì anh muốn là ra khỏi đó. Và càng bình tĩnh và lịch sự – anh nghĩ – anh sẽ càng sớm có thể rời đi. Và anh luôn có thể nói với cô giáo về một cuộc hẹn làm việc tại văn phòng hay chuyện gì đó. Nói cho cùng, cô này biết anh là một luật sư.
Tôi muốntôi muốntôi muốntôi muốntôi muốn
Tôi muốntôi muốntôi muốntôi muốntôi muốn
Cô giáo cố nói với Hillel. Thậm chí cô còn dịu dàng vỗ nhẹ lên mặt cậu bé, song Hillel vẫn không ngừng lẩm nhẩm và không mở mắt ra. Bản năng của Gilad là bảo cô này làm thế sẽ chẳng ích gì, song anh không dám chắc nói thế có lợi cho mình hay không. Có thể lúc này, anh tự nhủ, có thể lúc này là thời điểm thích hợp để nhắc tới cuộc hẹn tại văn phòng và cứ thế rời đi.
Tôi muốntôi muốntôi muốntôi muốntôi muốn
Tôi muốntôi muốntôi muốntôi muốntôi muốn
“Tôi xin lỗi,” cô giáo nói, “ông không thể để cậu bé lại đây trong tình trạng này được.” Gilad cố giải thích rằng đây không phải là một tình trạng. Đó chỉ là một thứ rác rưởi người ta chiếu trên truyền hình, nó giống như một trò chơi. Không giống như trường hợp đứa trẻ đang mắc một chứng bệnh nào đó. Thằng bé chỉ đơn giản là bị trò vớ vẩn đó ám ảnh. Nhưng cô giáo không chịu nghe và Gilad không còn lựa chọn nào khác ngoài lại bế Hillel lên. Cô giáo tiễn hai bố con anh ra ngoài, và trong khi mở cửa cho họ, cô này nói với giọng thông cảm là có lẽ gọi điện thoại cho Naama sẽ là một ý kiến hay vì đây không phải là điều họ có thể bỏ qua, và Gilad lập tức tán thành với cô này và nói anh sẽ lo giải quyết việc này, chủ yếu vì anh sợ cô giáo sẽ tự gọi điện cho Naama.
Tôi muốntôi muốntôi muốntôi muốntôi muốn
Tôi muốntôi muốntôi muốntôi muốntôi muốn
Sau khi hai bố con đã ra ngoài, anh đặt Hillel xuống vỉa hè và nói với giọng khá bình tĩnh: “Xe buýt nào?” Và vì Hillel tiếp tục lẩm nhẩm, anh nhắc lại câu hỏi lớn tiếng hơn: “Xe buýt nào?” Hillel ngừng lại, mở mắt ra, nhìn Gilad thật sắc sảo và nói: “Một cái xe buýt to màu xanh.” Gilad gật đầu và cố tỏ vẻ hoàn toàn bình thường, hoàn toàn không nước mắt, anh hỏi liệu số hiệu của xe buýt có quan trọng không. Và Hillel mỉm cười, lắc đầu.
Hai bố con họ đi bộ về phía phố Dizengoff và đợi tại bến xe buýt. Chiếc xe đầu tiên tới có màu đỏ. Họ không lên xe. Nhưng ngay sau đó, một chiếc khác dừng lại. Nó to và màu xanh. Buýt số 1 tới Abu Kabir. Trong khi Gilad mua vé, Hillel kiên nhẫn đợi đúng theo cách thằng bé hứa sẽ đợi, rồi sau đó thận trọng đi dọc xuống theo lối đi giữa xe, bám vào các tay vịn. Hai bố con họ ngồi xuống ở cuối xe, cạnh nhau. Chiếc buýt hoàn toàn vắng người. Gilad cố nhớ lại lần cuối cùng anh tới Abu Kabir. Đó là hồi anh vẫn còn đang tập sự và ai đó trong văn phòng cử anh tới Viện Pháp y ở đó để photocopy một bản báo cáo giải phẫu tử thi. Đó là chuyện từ trước khi anh nhận ra luật hình sự không phải dành cho mình. Hillel muốn biết liệu chuyến buýt này có chạy tới trường mẫu giáo hay không, và Gilad nói là ít nhiều, hay nói một cách ẩn dụ thì cuối cùng chuyến buýt có tới đó. Nếu Hillel hỏi một cách ẩn dụ nghĩa là gì như thằng bé thỉnh thoảng vẫn hỏi khi nó bắt gặp những từ kiểu đó, anh sẽ gặp rắc rối. Nhưng Hillel không hỏi. Cậu bé chỉ đặt bàn tay bé nhỏ lên đùi Gilad và nhìn ra ngoài cửa sổ. Gilad ngả người ra sau, nhắm mắt lại và cố không nghĩ về điều gì. Gió thổi qua cửa xe để mở khá mạnh, nhưng không quá mạnh. Cơ thể anh đang hít thở chậm rãi và đôi môi anh không hề mấp máy, nhưng trong tim mình anh không ngừng nói: “Tôi muốn tôi muốn tôi muốn tôi muốn tôi muốn tôi muốn.”