← Quay lại trang sách

Một bước xa hơn

Những tay giết thuê, bọn họ giống những bông hoa dại. Bọn họ mọc lên thành nhiều loài hơn mức bạn có thể đặt tên. Tôi từng biết một gã tự xưng là Maximillian Sherman, cho dù tôi biết chắc gã còn nhiều tên giả nữa. Max là một tay cự phách, một sát thủ hạng thượng thừa. Xuất sắc. Loại ra tay cỡ chừng một hay hai lần một năm. Và với cái giá gã được trả cho mỗi mạng, gã không cần phải nhận thêm lời đề nghị nào nữa.

Gã Maximillian tôi đang nói tới đã ăn chay từ năm mười bốn tuổi. Gã cho tôi hay việc này có nguyên do từ lương tâm. Gã cũng đã nhận nuôi một đứa trẻ từ Darfur – một cậu bé tên là Nuri. Max chưa từng gặp đứa nhỏ lấy một lần, nhưng gã đã viết cho nó những lá thư dài, và sau đó Nuri sẽ viết trả lời lại hắn và cho thêm vài bức ảnh vào phong bì. Điều tôi muốn nói ở đây là Maximillian là một tay sát thủ có lòng trắc ẩn. Gã không đời nào giết trẻ con. Tương tự, gã cũng có vấn đề với các bà lão. Kiểu tâm hồn cao thượng đó đã làm hắn mất vô khối tiền trên con đường sự nghiệp. Rất nhiều tiền.

Vậy là có Maximillian, và rồi có tôi. Và đó là điều thú vị về thế giới này của chúng ta, nó quả là một tấm thảm muôn hình ngàn sắc. Tôi không có vẻ bóng bẩy như Maximillian. Và các bạn sẽ không bao giờ bắt gặp tôi chúi mũi vào một bài báo khoa học nào đó viết về các độc tố không thể tìm ra dấu vết trong máu. Nhưng, trái ngược với ông Sherman, tôi sẵn sàng làm thịt một bà lão. Tôi sẽ giết trẻ con với giá tiền tính trên cân nặng. Và tôi sẽ làm điều đó mà không lắp bắp hay chớp mắt, và cũng không đòi thêm tiền.

Luật sư của tôi nói đó là lý do người ta cột vào tôi án tử hình. Ngày nay, lão ta nói, mọi thứ không còn như trước. Ngày trước, dân tình ưa thích một cuộc treo cổ trước công chúng còn hơn một bữa chén ngon. Ngày nay, người ta đã mất hứng thú việc giết những tên sát nhân. Điều đó làm họ đau thắt dạ dày, làm họ cảm thấy tồi tệ về chính mình. Nhưng những kẻ giết trẻ con ư? Với những kẻ đó người ta vẫn trừng trị đầy khoái trá. Các bạn có thể hiểu được ý nghĩa của chuyện đó. Còn về những gì tôi có thể cảm nhận, một mạng là một mạng. Và Maximillian Sherman cùng các vị bồi thẩm chính trực đã phán xét tôi có thể làm ra vẻ ghê tởm bao lâu tùy thích, nhưng tước đi tính mạng của một anh chàng sinh viên hai mươi sáu tuổi mắc chứng cuồng ăn vô độ theo học chuyên ngành về nghiên cứu giới, hay một tài xế limousine sáu mươi tám tuổi có thêm chút hứng thú với thơ, điều đó cũng chẳng nhiều hay ít tồi tệ hơn bóp nghẹt tính mạng của một đứa trẻ ba tuổi thò lò mũi. Các công tố viên thích chẻ nhỏ sợi tóc trong chuyện này. Bọn họ ưa thích tác động vào đầu óc bạn bằng cách nói về sự trong sáng và yếu ớt. Nhưng một mạng là một mạng. Và vốn là một kẻ từng lảng vảng quanh vô khối luật sư ăn hối lộ và chính khách bẩn thỉu trong đời mình, tôi cần nhấn mạnh là vào khoảnh khắc định mệnh, thời điểm cơ thể run rẩy và đôi mắt đảo tròng trong hốc – ngay lúc ấy, tất cả mọi người đều ngây thơ và yếu ớt, chẳng có lấy một li khác biệt. Nhưng cứ thử đi và giải thích điều đó với một bà lão về hưu điếc dở tới từ Miami đang làm thành viên bồi thẩm đoàn với trải nghiệm về mất mát – ngoại trừ từ một ông chồng bà ta chẳng mấy ưa – là chăm sóc một con hamster cảnh tên là Charlie khi nó gục ngã vì một chứng ung thư trong phần ruột kết tí xíu của nó.

Tại tòa, người ta nghi ngờ tôi là một gã căm ghét trẻ con. Có thể cũng có ít nhiều chuyện này. Họ moi móc bới ra một sự kiện xưa rích khi tôi sát hại một cặp sinh đôi không có trong hợp đồng. Chẳng phải là làm miễn phí hay lý do nào khác, chỉ đơn giản là chúng mắc kẹt tại hiện trường. Và cũng không phải tôi có bất cứ vấn đề nào với lũ trẻ khi xét về, ngoại hình của chúng chẳng hạn. Vì bọn trẻ – về ngoại hình – quả thực rất dễ thương. Như mọi người, nhưng bé nhỏ. Chúng nhắc tôi nhớ tới những lon soda mini và những gói hạt ăn vặt bé tẹo người ta hay phục vụ trên máy bay. Nhưng còn về cách cư xử? Tôi xin lỗi. Tôi không chính xác là người hâm mộ những cơn cáu giận và suy sụp bé xíu của chúng, những màn lăn ra sàn giãy đành đạch giữa trung tâm mua sắm. Tất cả những tiếng hét chói tai, với những Bố-đi-đi và Con-không-yêu-mẹ – và tất cả chỉ vì một món đồ chơi chết tiệt giá hai đô la mà dù nếu bạn có mua nó cho chúng, cũng sẽ chẳng được sờ đến chơi trong quá một phút. Tôi thậm chí còn ghét tất cả những trò kể chuyện trước khi đi ngủ. Đó không chỉ là tình huống rầy rà trong đó bạn buộc phải nằm xuống bên cạnh chúng trên những cái giường bé tẹo gò bó của chúng, hay những màn tống tiền cảm xúc từ chúng. Và, tin tôi đi, chúng sẽ chẳng chịu thôi đâu, chúng sẽ ép bạn tới cùng để đòi thêm một câu chuyện nữa từ bạn, nhưng với tôi, phần tệ hại nhất là bản thân các câu chuyện. Luôn đẹp đẽ, với những con vật dễ thương sống trong rừng đã bị bẻ nanh nhổ vuốt; những lời dối trá có minh họa về những thế giới không có cái ác, những nơi còn chán hơn cả cái chết. Và nếu chúng ta trở lại với chủ đề cái chết: luật sư của tôi nghĩ chúng tôi có thể kháng án. Không phải vì làm thế sẽ có ích. Nhưng đảm bảo để toàn bộ màn kịch này leo lên cấp tòa án cao hơn sẽ giúp chúng tôi kéo dài thêm chút thời gian. Tôi nói với lão tôi không quan tâm. Nói riêng giữa các vị và tôi, tôi sẽ được gì từ cái mẩu thời gian sống bé tẹo đó đây? Thêm nhiều lần chống đẩy nữa trong một xà lim rộng một mét tám dài hai mét bảy chăng? Hay được xem nhiều hơn những trận bóng rổ đại học và chương trình truyền hình thực tế dở ẹc? Nếu thứ duy nhất tôi nhận được đi xuống theo đường dây truyền dịch là một mũi tiêm đầy thuốc độc, hãy để nó đến với tôi ngay bây giờ cho xong việc. Đừng ề à câu giờ làm gì nữa.

Khi tôi còn bé, bố tôi luôn rên rỉ về Thiên đường. Ông nói về nó nhiều đến nỗi ông hoàn toàn không hề biết tới gã đàn ông mẹ tôi đã ngoại tình sau lưng ông. Nếu cách bố tôi nhìn nhận về thế giới kế tiếp là đúng, thì có mặt ở đó quả thực chán ngắt. Bố tôi là người Do Thái. Nhưng trong tù, khi người ta hỏi, tôi yêu cầu cho mình một mục sư. Theo cách nào đó, những người Ki tô giáo này có vẻ ít trừu tượng khó hiểu hơn với tôi. Và trong tình thế của tôi, khía cạnh triết lý không hẳn có ý nghĩa. Điều quan trọng ngay lúc này là phần thực hành. Việc tôi sẽ kết thúc dưới Địa ngục là một điều hiển nhiên, và càng moi được nhiều thông tin từ vị mục sư, tôi càng được chuẩn bị chu đáo hơn khi tới đó. Tôi đang nói từ kinh nghiệm khi tôi nói với các vị rằng chẳng có nơi nào việc nghiền nát một cái xương bánh chè hay khoét thủng một cái sọ lại không làm tăng thêm vị thế xã hội của bạn. Cho dù nơi đó là một trại cải tạo ở Georgia, trung tâm huấn luyện cơ bản của Thủy quân lục chiến, hay một cánh nhà tù cấm cố tại Bangkok. Sự thông thái nằm ở khả năng xác định chính xác ai đã nghiền nát cái gì. Và đây chính là chỗ vị mục sư được trông đợi sẽ giúp. Hồi tưởng lại, tôi thấy tôi đã có thể yêu cầu một giáo sĩ Do Thái, một giáo sĩ đạo Hồi hay thậm chí một thầy tu Hindu câm, vì vị mục sư ba hoa nọ đã chẳng giúp được gì. Trông ông ta hệt như một khách du lịch Nhật Bản và hẳn ông ta cũng biết điều đó, vì điều đầu tiên ông ta hối hả nói với tôi là ông ta đã là người Mỹ thế hệ thứ tư, nghĩa là hơn đứt những gì các vị có thể nói về tôi. Vị mục sư nói địa ngục hoàn toàn mang tính cá nhân. Cũng giống như Thiên đường. Kết cuộc lại, mọi người sẽ nhận được Địa ngục hay Thiên đường họ xứng đáng. Dẫu vậy, tôi vẫn không bỏ cuộc. Ai phụ trách ở đó? Tôi hỏi ông ta. Nơi đó hoạt động thế nào? Đã từng có chuyện nào kể lại về những người thành công thoát khỏi nơi đó không? Nhưng ông ta không trả lời, chỉ gật gù cái đầu như những con chó bạn hay để trên bảng điều khiển trong xe hơi. Đến lần thứ ba ông ta yêu cầu tôi xưng tội, tôi không thể chịu đựng hơn được nữa và nện ông ta một cú ra trò. Tay chân tôi đều bị còng khi tôi ra đòn, vậy là tôi buộc phải dùng đầu. Nó là quá đủ. Tôi không biết thời nay người ta sử dụng thứ vật liệu nào để tạo ra các ông mục sư người Nhật, nhưng tay mục sư của tôi kềnh ra trong nháy mắt.

Đám nhân viên an ninh tách chúng tôi ra và nện tôi một trận thật nghiêm túc: nào đá, nào nện dùi cui, nào thụi vào đầu. Bọn chúng làm như thể đang cố gắng kiểm soát tôi, song kỳ thực chúng chỉ nện tôi nhừ tử cho thỏa chứ. Tôi hiểu chúng. Nện người khác thật vui. Sự thật ư? Tôi còn cảm thấy khoan khoái với cú húc đầu vào tay mục sư còn hơn chỗ bít tết và khoai tây rán người ta dọn cho tôi trong bữa ăn cuối cùng, mà miếng bít tết đó của nhà tù cũng không đến nỗi tệ. Nện người khác là niềm vui tuyệt vời – và tôi chỉ có thể hình dung những thứ bạo lực nào đang chờ mình phía bên kia mũi tiêm thuốc độc. Tôi xin hứa với các vị là cho dù Địa ngục với tôi sẽ chẳng vui vẻ gì, nó sẽ còn tồi tệ hơn nhiều cho gã khốn nào đứng trong tầm với của tôi. Và chẳng quan trọng liệu gã đó là một kẻ tội lỗi tầm thường hay một con quỷ, hay là chính Satan. Tay mục sư người Nhật chảy máu dầm dề đã làm tôi hăng tiết.

Mũi kim đau thật. Chắc chắn bọn họ đã có thể tìm được một cái kim không gây đau, đám người tự cho mình là chính trực thanh cao đó, nhưng bọn họ đã chọn một cái kim gây đau. Bọn họ làm thế để trừng phạt tôi.

Trong khi chết dần, tôi nhớ lại tất cả những người tôi đã giết. Tôi thấy vẻ biểu cảm lan ra trên khuôn mặt họ ngay trước khi linh hồn họ thoát ra qua hai lỗ tai. Rất có thể tất cả họ đang đợi ở đó, sôi sùng sục, ở phía bên kia. Ngay sau đó tôi cảm thấy một cơn co thắt cuối cùng, dữ dội bao trùm lấy cơ thể mình, như thể ai đó vừa siết chặt nắm tay bóp chặt quanh tim tôi. Các nạn nhân của tôi chăng? Hãy cứ để họ đợi tôi. Tôi hy vọng họ đang ở đó! Sẽ là một khoái cảm thực sự được giết tất cả họ lần nữa.

Tôi mở mắt ra. Cỏ mọc cao xanh rì quanh tôi, như trong rừng già. Tôi vốn mường tượng ra một Địa ngục giống một tầng hầm hơn, hoàn toàn tối tăm, kín bưng. Nhưng ở đây mọi thứ đều xanh rì và mặt trời cao tít trên bầu trời, chói lóa. Tôi tiến lên một đoạn, tìm kiếm dưới đất thứ gì đó tôi có thể dùng làm vũ khí: một cái que, một hòn đá, một cành cây nhọn đầu. Chẳng có gì. Chẳng có gì quanh tôi ngoài cỏ mọc cao và mặt đất ẩm ướt. Đúng lúc đó tôi trông thấy một đôi chân người khổng lồ ngay gần đó. Dù kẻ đó là ai, hắn cũng to gấp tám lần tôi – và giống như tôi, hoàn toàn không có vũ khí. Tôi sẽ cần tìm ra điểm yếu của hắn: đầu gối, hai quả cà, cổ họng. Tôi cần nện thật mạnh và thật nhanh, đồng thời cầu mong cú ra đòn có hiệu quả. Đúng lúc đó gã khổng lồ cúi xuống. Hắn linh hoạt hơn so với tôi dự đoán. Hắn lôi tôi thật mạnh lên không, và miệng hắn mở ra. Mày đây rồi, hắn nói, và hắn ôm tôi vào ngực mình. Mày đây rồi, gấu yêu quý bé bỏng của tao. Mày biết tao yêu mày hơn bất cứ thứ gì trên thế giới! Tôi cố tận dụng lợi thế của sự kề cận giữa hai chúng tôi, cố cắn vào cổ hắn, chọc một ngón tay vào mắt hắn. Tôi muốn làm thế, nhưng cơ thể tôi không tuân theo. Nó hoạt động trái với ý muốn của tôi, và thế là tôi cũng lại ôm chầm lấy hắn. Rồi đến lượt đôi môi cử động, vượt khỏi tầm kiểm soát của tôi. Chúng tách ra và thì thầm, cháu cũng yêu ông, Christopher Robin. Cháu yêu ông hơn bất cứ ai trên thế giới.