Sa Vỹ, điểm cuối cùng của hành trình
Rời vịnh Lan Hạ, tôi đến Bãi Cháy. Đây là đường nối từ Hải Phòng sang Quảng Ninh.
Ở một nơi cách phà không xa, lần đầu tôi mới biết và đến thăm vị trí Trần Hưng Đạo cho đóng cọc và phủ cỏ lên trên, rồi cho quân khiêu chiến, giả vờ bỏ chạy dụ quân Nguyên đuổi theo, khi nước triều rút xuống, thuyền quân Nguyên vướng cọc và nghiêng đắm gần hết. Trận này quân Nguyên đại bại, ta bắt được tướng Nguyên là Ô Mã Nhi, Tích Lệ Cơ Ngọc và hàng trăm chiến thuyền.
Trước đó năm 938, Ngô Quyền lãnh đạo quân ta đánh quân Nam Hán trên sông Bạch Đằng, cũng giành thắng lợi nhờ kế sách cắm cọc nhọn dưới lòng sông Bạch Đằng.
Miên man với những câu chuyện lịch sử oai hùng, tôi càng thêm động lực để thực hiện những kế hoạch đang ấp ủ của mình. Bác Hồ đã dạy: “Các anh hùng đã có công dựng nước, bác cháu ta phải cùng nhau giữ lấy nước”. Không có chiến tranh, nhưng cuộc chiến với rác thải mới thực cam go. Phải kiên trì, nỗ lực hơn nữa, tôi tự nhủ. Và tôi lại chất hành lý lên đường. Hôm nay, tôi sẽ đến Sa Vỹ, điểm cuối trong hành trình chụp ảnh rác của mình.
Sa Vỹ là một nơi rất đặc biệt. Đây là nơi địa đầu tổ quốc, nơi chấm bút đầu tiên vẽ hình chữ S của Việt Nam, phía sau lưng tôi đã là địa phận Trung Quốc rồi. Khung cảnh lúc này thật bình yên, những đàn chim sải cánh trên trời rộng, những chiếc thuyền nhỏ bé đi lại trên con sông biên giới giữa Việt Nam và Trung Quốc. Sau lưng tôi là mảnh đất, có biểu tượng những ngọn dương vút thẳng lên trời xanh của Mũi Sa Vỹ mà mọi người vẫn đến tham quan.
Giây phút đi bộ mấy cây số trên bãi cát của Sa Vỹ thực sự rưng rưng xúc động, cảm giác sung sướng và tự hào khiến tôi quên luôn đôi chân đang buốt giá vì mưa lạnh. Không chỉ bởi đây là mảnh đất thiêng liêng nơi địa đầu tổ quốc, còn bởi tôi đã đi hết 3.620km bờ biển của đất nước, đã ghi lại không biết bao nhiêu ảnh và quay phim về rác thải nhựa. Không thể kìm nén được cảm xúc dâng trào, tôi đã hét thật to, hét một mình vang vọng giữa mênh mông đất trời tổ quốc.
Tiếng hét của tôi vang lên trong không trung, hòa vào gió biển, nhanh chóng tan đi. “Mình thật nhỏ bé. Đất nước mình rộng lớn và xinh đẹp quá. Dù thế nào, dù chỉ là một cá nhân bé nhỏ, mình sẽ cố gắng, cố gắng bảo vệ đất nước xinh đẹp này”. Một lần nữa, tôi tự hứa với lòng mình, với biển bao la, với đất nước mình.