← Quay lại trang sách

Đến thành phố hoa phượng đỏ

Vượt sông Thái Bình tôi đến Hải Phòng – thành phố hoa phượng đỏ.

Cửa sông vùng này phức tạp, khó tiếp cận và thường các tỉnh thành phố được phân chia địa phận bởi các con sông.

Hải Phòng là nơi gắn với kỷ niệm lần đầu tiên tôi đến biển. Chỉ khi đến với biển tôi mới biết thế nào là mênh mông không bờ bến, mới biết đến sóng vỗ dập dờn và những bãi cát dài mịn miên man.

Lúc đó, tôi mới học lớp Một. Nhà khách 21 ở Đồ Sơn là nơi tôi nghỉ chân khi ấy. Tôi nhớ bãi tắm ở ngay cạnh khách sạn. Cảm giác háo hức, thích thú và đôi chút sợ sệt của đứa trẻ bảy tuổi năm nào ùa về. Một vết sẹo ở chân do giẫm phải hà đến giờ vẫn còn, nhưng cũng vẫn thật “muỗi” so với niềm háo hức khi đó. Mọi giác quan của tôi khi ấy, tất cả tâm trí chỉ đổ dồn vào biển cả mênh mông.

Hôm nay, quay lại đây trong chuyến đi xuyên bờ biển Việt Nam chụp ảnh rác của mình, đến ngắm nghía và lần giở bao kỷ niệm lần đầu đến biển, tôi thấy cảnh vẫn đẹp dù đã có nhiều đổi khác về cách làm dịch vụ. Giờ thì nhà khách đã cho cả khách ngoài thuê, giá từ 600-700 nghìn/đêm.

Buồn nhất, bãi biển cứ thi thoảng lại thấy nhiều rác trôi từ ngoài vào, không còn đẹp hoang sơ như ngày xưa tôi từng đến nữa. Đồ Sơn là khu nghỉ mát lý tưởng với địa thế vụng vịnh – bán đảo đặc biệt, sóng đánh lớn và hải sản phong phú, ít nhiều để lại dấu ấn trong lòng du khách. Nhưng rác thì cứ như kiểu “con sâu làm rầu nồi canh”.

Hải Phòng mùa lạnh không có đông người đến các bãi tắm như mùa hè. Mùa này thành phố đón du khách quốc tế nhiều hơn.

Khi lang thang ra chợ cá, tôi bị người ta tưởng là người Hàn Quốc. Lúc mua đồ, có chị giơ tờ 50 nghìn hua hua tay ra hiệu, mới đầu tưởng chị không nói được, hóa ra không phải, chị tưởng tôi là diễn viên xứ Kim Chi nên giơ tay ra hiệu.

Khi đi vệ sinh công cộng, chú trông coi cứ “thuy thuy” và giơ ba ngón tay để chỉ số tiền tôi phải trả.

Còn khi ăn cơm, chị chủ quán lẩm bẩm “u pa u pa” gì đó. Cả lúc tôi thuê thuyền, ông chủ thuyền ngạc nhiên hỏi “cậu nói được tiếng Việt à?”.

“Vâng, eng yêu gái Việt, con gái Việt xuynh nhưng mà dữ quá, bắt eng học tiếng Việt bằng được thì thôi” – Tôi giả giọng lơ lớ trêu ông chủ thuyền. Giờ nghĩ lại vẫn không nhịn được cười.

Ở Hải Phòng tôi tranh thủ qua đảo Cát Bà, một đảo lớn trong hệ thống đảo – quần đảo của vịnh Bắc Bộ.

Đến đảo Cát Bà, tôi bắt gặp thuyền của ban quản lý đi thu gom rác của các gia đình sống trên đảo. Tiền du khách mua vé tham quan vịnh Lan Hạ được trích 50% để Ban Quản lý có thể thu gom rác ở đây. Từ một đến ba ngày, họ đi vòng qua các nhà để gom rác.

Một việc mà có lẽ nhiều đảo khác nên học tập.

Tôi đi một vòng quanh vịnh và chợt nhớ đến khu chợ nổi Cái Răng – Cần Thơ tôi đã qua, diện tích không thể rộng bằng vịnh Lan Hạ nhưng do không có ai thu gom rác, rác cứ bay vèo xuống nước. Có người dân ở chợ nổi Cái Răng bảo tôi thế này: “thà dùng tiền tổ chức hát hò mỗi tuần trên chợ nổi dành cho việc gom rác, gom vào lúc 9 giờ sáng và 3 giờ chiều mỗi ngày thì hay hơn” nhưng có lẽ đó chỉ là mong ước và sẽ còn lâu lắm mới thực hiện được.

Nhìn dòng nước xanh mát của vịnh Lan Hạ, đi qua những khối đá nhô lên khỏi mặt nước như những con rồng đang tắm biển, tôi thấy mến phục ban quản lý ở đây quá. Họ đã quen với nhịp công việc ấy, tiếng sóng dạt, tiếng khỏa nước của mái chèo sao mà bình yên quá.