Chương 2 CÔ GOLD THIÊN THẦN CỦA TÔI
Ngày 5 tháng 3 năm 1973, lời nguyện cầu bấy lâu của tôi đã được đáp lại sau bao nhiêu trông đợi tưởng chừng như vô vọng. Tôi được cứu thoát. Các thầy cô giáo của tôi và những người trong Ban giáo vụ trường Tiểu học Thomas Edison đã can thiệp và báo cảnh sát.
Mọi chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt. Tôi đã khóc hết nước mắt khi nói lời từ biệt với các thầy cô. Tôi có linh cảm rằng mình sẽ không bao giờ được gặp lại họ nữa. Nhìn những giọt nước mắt nơi khóe mắt thầy cô, tôi biết họ đã hiểu sự thật về tôi - một sự thật thật sự. Sự thật tại sao tôi lại quá cá biệt so với những đứa trẻ khác; tại sao cơ thể tôi lại luôn bốc mùi hôi thối và tôi luôn ăn mặc rách rưới; tại sao tôi lại leo vào thùng rác để kiếm những mẩu thức ăn vụn dư thừa...
Trước khi tôi rời khỏi nơi ấy, thầy giáo chủ nhiệm của tôi, thầy Ziegler đã cúi xuống nói với tôi lời tạm biệt. Thầy đã bắt tay tôi và dặn dò tôi hãy cố gắng làm một đứa trẻ ngoan. Rồi thầy khẽ nói với tôi rằng thầy sẽ nói cho cả lớp biết sự thật về tôi. Những lời thầy nói có ý nghĩa rất quan trọng đối với tôi. Tôi thật sự mong muốn được các bạn, các thầy cô... tất cả mọi người yêu thương và thừa nhận.
Viên cảnh sát đứng bên ngoài cửa văn phòng đã phải lên tiếng thúc giục.
- Nhanh lên nào David, chúng ta phải đi thôi.
Tôi lấy tay quệt mũi trước khi bước ra ngoài. Hàng triệu ý nghĩ thi nhau nhảy múa trong đầu tôi, nhưng toàn là những ý nghĩ tồi tệ. Tôi sợ hãi khi nghĩ đến những hậu quả mà mình phải gánh chịu khi mẹ phát hiện ra mọi việc. Từ trước đến nay, chưa có ai từng qua mặt mẹ như thế này cả. Tôi biết rằng nếu bà ấy mà phát hiện ra, thì mọi thứ sẽ biến thành địa ngục ngay lập tức.
Trong lúc viên cảnh sát dẫn tôi ra xe, tôi có thể nghe thấy tiếng cười đùa xôn xao của các học sinh trong trường đang vào giờ ăn trưa. Khi xe lăn bánh, tôi ngoái đầu lại nhìn sân trường lần cuối. Tôi đã rời khỏi trường Tiểu học Thomas Edison mà không có lấy một người bạn. Nhưng điều làm tôi hối tiếc nhất chính là việc tôi đã không thể nói lời từ biệt với cô giáo dạy tiếng Anh của tôi, cô Woodworth; hôm ấy cô bị bệnh. Trong suốt thời gian tôi làm tù nhân của mẹ, cô Woodworth đã âm thầm giúp tôi vượt qua nỗi cô đơn bằng những quyển sách cô cho tôi mượn. Tôi đã dành hàng giờ liền trong bóng tối dưới tầng hầm để đọc những quyển sách viết về những cuộc phiêu lưu vô cùng kỳ thú. Chính những giờ phút ấy đã giúp xoa dịu nỗi đau ẩn chứa trong tôi.
Tại đồn cảnh sát, sau khi điền vào một số giấy tờ, viên cảnh sát đã gọi cho mẹ tôi để thông báo rằng chiều hôm đó tôi sẽ không về nhà và rằng nếu có vấn đề gì thắc mắc, bà ấy có thể gọi cho người có thẩm quyền giải quyết các vấn đề tuổi vị thành niên của Hạt. Tôi ngồi im như tượng, vừa thấy sợ sệt, vừa thấy khoái chí khi nghe viên cảnh sát nói chuyện điện thoại với mẹ. Tôi chỉ có thể hình dung ra những suy nghĩ đang diễn ra trong đầu mẹ. Ông ấy nói với mẹ bằng một giọng lạnh lùng, nhưng tôi lại trông thấy những giọt mồ hôi lấm tấm rịn ra trên trán ông. Sau khi viên cảnh sát gác điện thoại, tôi bỗng tự hỏi xem đã từng có ai khác trải qua cảm giác như viên cảnh sát sau khi nói chuyện với mẹ tôi hay không. Đối với ông ấy, có vẻ như việc chúng tôi phải rời khỏi đồn cảnh sát ngay lúc đó là rất quan trọng. Còn tôi, tôi không thể cưỡng lại được cảm giác hồi hộp và thích thú lúc đó của mình khi cứ nhảy cẫng lên liên hồi và hỏi đi hỏi lại ông ấy cùng một câu:
- Bà ấy đã nói gì vậy chú? Bà ấy đã nói gì vậy chú?
Viên cảnh sát từ chối trả lời câu hỏi của tôi. Khi xe vừa chạy ra khỏi nội thành, trông ông ấy có vẻ thoải mái hơn. Lúc ấy ông mới chồm người nói nhỏ với tôi:
- David, cháu đã được tự do rồi đấy. Mẹ cháu sẽ không bao giờ có thể làm tổn thương cháu một lần nào nữa đâu.
Lúc ấy tôi không thể hiểu hết được tầm quan trọng của những gì viên cảnh sát nói. Vậy mà trước đó, tôi chỉ mong sao ông ấy sẽ đưa tôi vào một trại giam nào đó cùng với những đứa trẻ hư hỏng khác - như những gì mẹ đã khắc sâu vào đầu óc tôi suốt bao năm qua. Đã từ lâu, tôi vẫn xác định rằng thà tôi cứ bị tống giam vào một nhà tù nào đó còn hơn là sống với bà ấy. Tôi quay đi để tránh ánh nắng mặt trời. Một giọt nước mắt ấm nóng bỗng chảy dài trên gò má của tôi.
Trước giờ tôi vẫn luôn tự lau khô nước mắt và dồn nén nỗi đau vào trong vỏ bọc của mình. Lần này, tôi không muốn lau giọt nước mắt ấy đi. Tôi cứ để đấy để cảm nhận rõ nó đang chảy vào miệng tôi, để nếm vị mằn mặn của nó và để cho nó tự khô trên mặt mình dưới sức nóng của ánh nắng mặt trời chiếu qua lớp kính chắn gió. Tôi muốn mình nhớ rằng giọt nước mắt ấy không phải là giọt nước mắt của sợ hãi, của tức giận hay phiền não, mà là giọt nước mắt của niềm vui sướng và tự do. Tôi biết rằng kể từ giây phút đó, mọi thứ trong cuộc đời tôi sẽ sang trang.
Viên cảnh sát đưa tôi tới bệnh viện địa phương. Ngay lập tức, tôi được đưa vào phòng khám. Cô y tá dường như đã rất sốc khi nhìn thấy cơ thể đầy thương tích của tôi. Cô đã nhẹ nhàng tắm cho tôi thật cẩn thận và kỹ càng từ đầu đến chân bằng một miếng bông tắm mềm mại trước khi bác sĩ khám cho tôi. Tôi không thể nhìn thẳng vào cô ấy. Tôi cảm thấy thật xấu hổ khi ngồi trên chiếc giường khám bệnh bằng kim loại lạnh toát, mặc trên người đúng một chiếc quần lót nhàu nhĩ thủng lỗ chỗ. Tôi liếc nhìn căn phòng sơn màu vàng dán đầy hình của các nhân vật trong bộ phim hoạt hình chú chó Snoopy. Tôi nhìn xuống thân thể mình. Chân tay tôi rằn ri những khoang màu vàng nâu lẫn lộn. Những mảng tròn thâm tím nằm ngổn ngang giữa những vết bầm xanh khác - đó là vết tích của những lần tôi bị mẹ ngắt nhéo, bị thoi, bị xô ngã nhào xuống sàn nhà bếp. Khi vị bác sĩ bước vào, ông ấy dường như rất quan tâm đến hai bàn tay và cánh tay của tôi. Các ngón tay của tôi khô, thô ráp và đỏ au sau những năm tháng sử dụng hỗn hợp hóa chất tẩy rửa để lau nhà. Vị bác sĩ véo vào các đầu ngón tay của tôi và hỏi xem tôi có thấy đau không. Tôi lắc đầu. Tôi đã bị mất cảm giác ở các đầu ngón tay của mình từ lâu rồi. Ông ấy lắc đầu bảo rằng điều đó không đáng lo, vì vậy tôi cũng chẳng nghĩ gì về điều đó nữa.
Sau đó, viên cảnh sát lại dẫn tôi đi qua vài dãy hành lang, ghé vào nhiều phòng khác nhau để các bác sĩ tiến hành rất nhiều cuộc xét nghiệm, kiểm tra, thử máu và chụp X-quang cho tôi. Tôi cứ đi như thế trong một tâm trạng hết sức hoang mang. Tôi cảm giác như tôi đang chứng kiến số phận của một người nào khác bằng đôi mắt của chính mình. Trong tôi bỗng dâng lên một nỗi khiếp đảm mơ hồ đến nỗi tôi đã cầu xin viên cảnh sát hãy kiểm tra từng ngóc ngách trong từng căn phòng trước khi tôi bước vào. Chẳng hiểu sao tôi cứ đinh ninh rằng mẹ tôi đang chực chờ sẵn ở đâu đấy, sẵn sàng vồ lấy và mang tôi trở lại căn nhà khủng khiếp đó. Lúc đầu, viên cảnh sát từ chối, nhưng sau khi thấy tôi gần như tê dại đến nỗi phải thở dốc và không thể bước đi, thì ông ấy mới chiều lòng và làm theo những yêu cầu của tôi. Tận sâu trong lòng, tôi vẫn còn hoang mang bởi mọi chuyện đã xảy ra quá nhanh - tôi thoát khỏi mẹ sao mà dễ dàng quá.
Vài giờ sau đó, khi những cuộc kiểm tra cần thiết đã hoàn tất, tôi gặp lại cô y tá đã tắm rửa cho tôi trước đó. Cô ấy cúi xuống, định nói gì đó. Tôi chờ đợi. Cô ấy nhìn vào mắt tôi, rồi vội quay đi. Tôi nghe rõ tiếng cô sụt sịt. Vị bác sĩ bước đến bên tôi, ông vỗ nhẹ lên vai tôi rồi đưa một tuýp kem để tôi bôi vào mấy ngón tay.
Ông ấy còn dặn tôi phải luôn giữ cho hai cánh tay thật sạch sẽ. Tôi ngẩng lên nhìn viên cảnh sát, rồi nhìn xuống đôi tay của mình. Tôi không hiểu. Với tôi, đôi cánh tay của mình chẳng có gì khác trước - vẫn một màu đỏ au với lớp da thật mỏng. Thỉnh thoảng hai cánh tay cũng bị ngứa một chút, nhưng điều đó đã trở nên quá bình thường với tôi rồi. Trước khi viên cảnh sát và tôi rời khỏi bệnh viện, vị bác sĩ tiến đến căn dặn viên cảnh sát:
- Anh nhớ phải cho David ăn uống đầy đủ. Và quan trọng hơn nữa là hãy nhớ cho cậu bé tiếp xúc nhiều hơn với ánh sáng mặt trời nhé.
Nói đoạn, vị bác sĩ ghé người lại gần viên cảnh sát rồi hỏi nhỏ:
- Bà ta đâu rồi? Anh sẽ không gửi trả thằng bé cho... của nó đấy chứ?
Viên cảnh sát nhìn thẳng vào mắt vị bác sĩ:
- Đừng lo, bác sĩ ạ. Tôi đã nói với thằng bé rồi. Mẹ nó sẽ không bao giờ còn có thể làm tổn thương nó thêm lần nào nữa.
Từ giây phút đó trở đi, tôi biết rằng mình đã được an toàn. Đứng cạnh viên cảnh sát, tôi chỉ muốn ôm lấy chân ông ấy, nhưng tôi biết rằng mình không nên làm như vậy. Mắt tôi ánh lên niềm hạnh phúc. Viên cảnh sát đã trở thành vị anh hùng của tôi.
Sau khi chúng tôi rời khỏi bệnh viện được vài phút, khi đi ngang qua những ngọn đồi nhỏ trên con đường một làn xe nhỏ hẹp, viên cảnh sát cho xe đi chậm lại. Tôi kéo kính xe xuống và sửng sốt ngắm nhìn những triền đồi thoai thoải màu nâu và những tàng cây gỗ đỏ cao vun vút. Đi thêm được một lúc, viên cảnh sát cho xe dừng lại.
- Nào, David, chúng ta tới nơi rồi.
Tôi nhìn xuống phía dưới, nơi có căn nhà đẹp nhất mà tôi từng được thấy trong đời. Viên cảnh sát nói rằng tôi sẽ sống ở đấy một thời gian và rằng đấy sẽ là nhà nuôi dưỡng mới của tôi. Từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ được nghe cụm từ nhà nuôi dưỡng, nhưng tôi biết chắc rằng tôi sẽ yêu ngôi nhà ấy lắm. Đối với tôi, nó giống một căn nhà khổng lồ làm từ gỗ ghép với nhiều cửa sổ để mở. Tôi còn trông thấy phía sau căn nhà là một khoảng sân rất lớn, nơi những tiếng la hét ầm ĩ và tiếng cười đùa bất tận sẽ bị mặt nước của nhánh sông chảy qua làm cho vang vọng trở lại.
Một người phụ nữ đứng tuổi hiện đang quản lý căn nhà tự giới thiệu cô là “Cô Mary” đã niềm nở đón tôi ngay tại cửa bếp. Tôi cảm ơn viên cảnh sát và siết tay ông thật chặt. Tôi cảm thấy thật áy náy vì ông đã phải vì tôi mà làm việc bất kể giờ giấc thế này. Ông quỳ xuống cạnh tôi và nói bằng một giọng trầm ấm:
- David ạ, chính những đứa trẻ như cháu đã thôi thúc chú được trở thành một cảnh sát.
Không một chút nghĩ ngợi, tôi choàng tay ôm chặt lấy cổ ông. Bị cọ xát mạnh, hai cánh tay của tôi bỗng nóng lên như thiêu đốt. Nhưng tôi chẳng mấy bận tâm.
- Cháu cảm ơn chú.
- Này nhóc, không có gì đâu mà. - Ông nhìn tôi rồi mỉm cười hiền từ đáp lời.
Rồi ông đi dọc theo con đường ngoằn ngoèo để trở ra xe. Từ trong xe, ông vẫy tay chào tôi rồi mới lái xe đi khỏi. Đến lúc ấy, tôi thậm chí còn không biết tên của ông.
Sau khi cho tôi ăn một bữa tối ngon lành với phi lê cá bơn, cô Mary dẫn tôi đến giới thiệu với bảy đứa trẻ khác. Cũng giống như tôi, các bạn ấy không còn sống cùng với cha mẹ vì nhiều lý do khác nhau. Tôi lướt nhìn qua khuôn mặt của từng người bạn cùng cảnh ngộ. Có những đôi mắt thảng thốt ngơ ngác, có những đôi mắt trĩu nặng lo âu, và cũng có những đôi mắt bối rối xấu hổ. Tôi chưa từng nghĩ rằng ngoài mình ra, vẫn còn có những đứa trẻ khác tồn tại trên đời này mà không được yêu thương. Suốt chừng ấy năm, tôi vẫn luôn nghĩ rằng mình hoàn toàn đơn độc giữa thế giới xa lạ này. Lúc đầu, tôi còn bẽn lẽn mắc cỡ, nhưng sau một vài câu chào hỏi từ mọi người, tôi đã trở nên cởi mở hơn. “Sao bạn lại đến đây?”, “Bạn gặp chuyện gì vậy?” - Các bạn hỏi tôi những câu đại loại như vậy.
Tôi vừa cúi gằm mặt vừa trả lời rằng mẹ tôi không ưa tôi bởi vì tôi là một đứa chuyên gây rắc rối. Tôi cảm thấy xấu hổ. Tôi không muốn nói với họ biết bí mật giữa mẹ và tôi. Nhưng những gì tôi nói ra chẳng khiến họ mảy may ngạc nhiên. Bởi thật ra tôi cũng chỉ là một trong những trường hợp như họ mà thôi. Tôi ngay lập tức được mọi người đón nhận. Tôi cảm thấy như có một nguồn năng lượng vô biên nào đó dâng trào trong người mình. Kể từ giây phút ấy, tôi trở thành một đứa trẻ cuồng nhiệt hơn bao giờ hết. Tôi chạy nhảy nô đùa khắp nhà như thể có một nguồn sức mạnh bí ẩn nào đó đang thôi thúc. Tôi đùa giỡn, cười nói và la hét trong niềm vui sướng bất tận, bỏ lại sau lung những năm tháng sống cô độc và câm lặng.
Tôi không thể kiểm soát được cảm xúc của mình nữa. Tôi chạy nhảy hết phòng này đến phòng khác, nhảy cẫng lên từng tấm nệm trong nhà. Tôi nảy người lên cao đến độ đầu tôi đụng cả vào trần nhà. Tôi cứ thế chơi giỡn cho đến khi mắt nổ đom đóm mới thôi. Nhưng tôi cũng không quan tâm. Những đứa trẻ khác thì cứ thế hò hét, vỗ tay cổ động cho tôi không ngớt. Tiếng cười của chúng không lạnh nhạt và khô khốc như những tiếng xì xầm cạnh khóe của những đứa bạn của tôi trong trường học, mà đầy ắp niềm hoan hỉ và khích lệ.
Lúc chạy qua phòng khách, tôi quá khích đến độ suýt làm ngã một cái đèn. Theo phản xạ, cô Mary túm tay tôi lại. Vừa định rầy la tôi thì cô ấy chợt khựng lại khi nhìn thấy tôi đang co rúm người. Tôi che mặt lại, và đầu gối bắt đầu run lên bần bật. Cô Mary là một phụ nữ đứng tuổi và rất nghiêm khắc. Cô nổi tiếng là người luôn giữ vững lập trường, nhưng lần này thì cô không la mắng tôi như đã từng la những đứa trẻ khác khi chúng cũng làm sai việc gì đó. Ngay buổi tối hôm đó, tính hiếu động thái quá của tôi cũng chấm dứt, nhanh như một trái bóng bay bị xì hơi. Cô Mary buông tay tôi ra và quỳ xuống bên tôi, nhẹ nhàng hỏi:
- Bà ấy đã làm gì cháu?
- Cháu xin lỗi. - Tôi lí nhí trong miệng. Tôi không chắc cô Mary đang muốn gì ở tôi, thế nên tôi lại rút trở vào vỏ bọc cố thủ của mình. - Cháu là một đứa trẻ hư, nên cháu đáng bị như vậy...
Đêm hôm đó, cô Mary dẫn tôi vào giường ngủ. Tôi bắt đầu khóc. Tôi nói với cô rằng tôi sợ mẹ sẽ đến và mang tôi đi. Nghe thế, cô trấn an rằng tôi đã được an toàn, rồi cô ở lại với tôi cho đến khi tôi thực sự cảm thấy an toàn và bình tâm trở lại. Tôi nhìn chằm chằm lên trần nhà tối om làm bằng gỗ cây tuyết tùng. Nó khiến tôi nhớ về căn nhà cũ ở Guemeville. Tôi chìm vào giấc ngủ, đầu óc vẫn lởn vởn ý nghĩ mẹ đang ở đâu đó ngoài kia, đang chờ để bắt tôi đi.
Rồi tôi thiếp đi. Những giấc mơ lại chập choạng ập tới. Tôi thấy mình đang đứng ở cuối một dãy hành lang rất dài và tối. Cái tối có thể khiến con người ta cảm thấy ngập thở. Bỗng một cái bóng mờ xuất hiện ra ở đầu hành lang. Tôi mơ hồ nhận ra cái bóng ấy chính là mẹ. Bà bắt đầu tiến dần về phía tôi. Chẳng hiểu sao tôi vẫn cứ đứng yên đấy như tượng. Tôi không thể cử động, mà tôi cũng chẳng buồn gắng gượng.
Càng đến gần tôi, khuôn mặt đỏ lừ đầy thù hận của mẹ càng hiện ra rõ hơn và đáng sợ hơn. Trên tay mẹ là con dao nhọn sáng choang chực chờ, sẵn sàng đâm vào người tôi. Tôi thảng thốt quay lưng bỏ chạy dọc theo cái hành lang dài vô tận và hun hút tối ấy. Lấy hết sức bình sinh, tôi cố gắng sải chân chạy càng nhanh càng tốt, vừa chạy vừa dáo dác tìm kiếm chút ánh sáng phía trước. Tôi cứ thế chạy mãi, chạy mãi. Cái hành lang cứ quanh co, ngoằn ngoèo như trêu đùa trong lúc tôi cố tìm cho mình một lối thoát. Rồi tôi cảm nhận rõ hơi thở của mẹ phà vào cổ tôi, nghe thấy giọng mẹ lạnh lùng thổi vào tai tôi những lời chua cay rằng sẽ không có bất kỳ lối thoát nào cho tôi và rằng bà ấy sẽ không bao giờ để tôi thoát.
Tôi giật mình tỉnh giấc. Mồ hôi lạnh tuôn ra ướt đẫm cả mặt và ngực tôi. Tôi đưa tay ôm lấy mặt, chẳng biết mình đang tỉnh hay mơ. Sau khi hoàn hồn, tôi lại dáo dác nhìn quanh. Tôi vẫn đâng ở trong căn phòng có trần nhà làm bằng gỗ cây tuyết tùng. Tôi vẫn đang mặc bộ pi-ja-ma mà cô Mary đã cho tôi mượn ban tối. Tôi vỗ mạnh vào người để xem có đau không. Chỉ là mơ thôi mà, tôi nhủ thầm. Một cơn ác mộng, chỉ vậy thôi. Tôi cố gắng kiểm soát nhịp thở, nhưng tôi vẫn không sao khiến cho đầu óc tình táo trở lại. Những lời nói của mẹ cứ ong ong trong đầu tôi: Tao sẽ không bao giờ cho mày đi. Không bao giờ!
Tôi nhảy khỏi giường, lồm cồm bò trong bóng tối để tìm quần áo và tròng vội vào người. Rồi tôi quay trở lại ngồi bó gối ở phía đầu giường. Tôi không tài nào ngủ lại được. Bởi giờ đây thì mẹ đã tồn tại ngay cả trong giấc mơ của tôi. Bỗng tôi cảm thấy việc mình bị đưa đi xa như thế này quả là một sai lầm, và tôi biết rằng sớm muộn thì tôi cũng sẽ phải trở về với bà ấy mà thôi. Đêm hôm đó, và liên tiếp những đêm tiếp theo, trong khi mọi người ngon giấc thì tôi cứ thế ngồi bó gối, lắc lư người rồi tự lẩm bẩm với mình giữa căn phòng tối om. Thỉnh thoảng tôi chỉ biết nhìn ra ngoài cửa sổ, lắng nghe tiếng cây lá đung đưa trong gió đêm. Tôi thầm nhủ tôi sẽ không để mình gặp lại cơn ác mộng đó một lần nào nữa.
Hôm tôi đến Trung tâm Bảo vệ Trẻ em của địa phương, người đầu tiên tôi gặp là Cô Gold. Mái tóc dài vàng óng ả và gương mặt tươi sáng, phúc hậu thật đúng với tên gọi của cô.
- Chào cháu. - Cô mỉm cười. - Cô là nhân viên xã hội.
Và thế là giữa tôi và cô bắt đầu có những buổi làm việc kéo dài vài giờ liền, những lúc ấy tôi phải trình bày nhiều việc mà thậm chí tôi còn không hiểu rõ. Vào buổi làm việc đầu tiên, tôi ngồi thu mình vào một góc của chiếc ghế dài, còn cô Gold thì ngồi ở đầu ghế bên kia. Rồi cô nhích dần về phía tôi mà tôi không hề hay biết, đến khi cô chỉ còn ngồi cách tôi một khoảng rất ngắn, đủ để cô có thể nắm lấy tay tôi. Lúc đầu, tôi đã rất sợ hãi khi cô ấy chạm vào người mình. Tôi không xứng đáng để cô ấy phải đối xử tử tế với tôi như vậy. Nhưng cô Gold cứ giữ chặt lấy bàn tay của tôi, vuốt ve lòng bàn tay của tôi với tất cả sự yêu thương trìu mến và trấn an tôi rằng cô đang muốn giúp tôi. Ngày hôm đó, cô đã ở bên cạnh tôi suốt hơn năm giờ đồng hồ.
Những lần gặp gỡ sau đó cũng kéo dài suốt nhiều giờ liền như vậy. Thỉnh thoảng tôi lại cảm thấy sợ hãi đến độ không nói được lời nào và để cho những giây phút im lặng cứ thế trôi qua. Cũng có lúc chẳng hiểu sao tôi lại bật khóc nức nở. Nhưng cô Gold không quan tâm đến những điều đó. Lúc nào cô cũng chỉ ôm tôi thật chặt vào lòng, vỗ về tôi, thì thầm với tôi rằng mọi chuyện sẽ ổn. Rồi có những lúc hai chúng tôi nằm dài xuống ghế, tôi thủ thỉ kể cho cô nghe về những chuyện chẳng liên quan gì đến quá khứ u tối của mình. Những lúc như thế, tôi cứ mân mê nghịch ngợm những lọn tóc dài óng ả của cô Gold. Tôi ủ mình trong vòng tay ấm áp của cô, hít lấy mùi nước hoa thoảng trong tóc cô. Tôi nhanh chóng đặt lòng tin vào cô Gold.
Cô ấy đã trở thành người bạn thân thiết nhất của tôi. Sau khi tan học, chỉ cần nhìn thấy xe của cô Gold là tôi lại chạy hết tốc lực về nhà cô Mary, vì biết chắc rằng có cô Gold đến thăm tôi. Sau mỗi lần trò chuyện, hai cô cháu đều ôm chào tạm biệt nhau thắm thiết. Lần ấy, cô cúi xuống và nói với tôi rằng tôi không đáng bị đối xử như trước đây và rằng những gì mẹ đã gây ra cho tôi không phải do lỗi của tôi. Trước đây tôi cũng đã nghe những lời này của cô, nhưng sau nhiều năm tháng bị mẹ tẩy não, tôi dường như không còn mấy niềm tin vào những điều đó nữa. Quá nhiều chuyện đã xảy ra và xảy ra quá nhanh. Một lần tôi hỏi cô Gold tại sao cô ấy lại cần những thông tin về mẹ tôi và tôi như vậy. Và tôi kinh hãi khi cô ấy nói rằng, chính quyền địa phương cần những thông tin ấy để buộc tội mẹ tôi.
- Không được! - Tôi hoảng hốt van xin. - Không bao giờ được để bà ấy biết cháu đã nói những gì với cô! Không bao giờ!
Cô Gold trấn an rằng tôi đang làm đúng, nhưng khi cô ấy để tôi lại một mình với những dòng suy nghĩ, thì tôi lại nghĩ khác. Tôi cứ nhớ rằng mình là một đứa chuyên gây rắc rối. Tôi luôn bị phạt không vì lý do này thì cũng vì lý do khác. Bất cứ khi nào cha mẹ cãi nhau, thì tôi cũng chính là nguyên nhân. Vậy đó có thật là lỗi của mẹ? Có lẽ tôi đáng phải nhận lấy tất cả những điều đó trong suốt thời gian qua. Tôi đã nói dối và đánh cắp thức ăn. Tôi còn biết mình chính là nguyên nhân khiến cho cha mẹ không sống chung với nhau nữa. Liệu tòa án địa phương có bỏ tù mẹ tôi không? Rồi chuyện gì sẽ xảy đến cho các anh em của tôi? Ngày hôm đó, sau khi cô Gold ra về, tôi ngồi một mình trên chiếc ghế dài. Hàng ngàn câu hỏi nhảy múa trong đầu tôi. Tôi thấy lòng mình sao mà tê tái. Chúa ơi! Mình vừa làm gì thế này!
Vài ngày sau, vào một chiều Chủ nhật, khi đang ở ngoài sân học chơi bóng rổ, tôi nghe thấy tiếng xe quen thuộc của mẹ. Tim tôi như ngừng đập. Tôi nhắm mắt lại, nghĩ rằng mình đang mơ. Khi định thần trở lại, tôi quay đầu chạy thục mạng vào trong nhà và va vào người cô Mary.
- Đó là... Đó là... của cháu. - Tôi lắp bắp.
- Ừ, cô biết rồi. - Cô Mary ôm lấy tôi và dịu dàng trả lời. - Cháu sẽ không sao hết.
- Không! Cô không hiểu... đâu... Bà ấy đến để đem cháu đi! Bà ấy đã tìm thấy cháu rồi! - Tôi vừa hét lên vừa cố giằng mình thoát khỏi vòng tay của cô để chạy ra ngoài tìm một nơi nào đó thật an toàn để nấp.
Nhưng cô Mary không chịu buông tôi ra. Cô nói:
- Cô không muốn làm cháu lo lắng đâu. Bà ấy chỉ ghé qua để đưa vài bộ quần áo cho cháu thôi. Cháu sẽ đến tòa án vào thứ Tư này, và mẹ cháu muốn nhìn thấy cháu thật tươm tất.
- Không! - Tôi gào khóc. - Bà ấy sẽ đưa cháu đi. Bà ấy sắp mang cháu về nhà rồi cô ơi!
- David, bình tĩnh nào! Cô sẽ ở đây với cháu nếu cháu thấy cần. Nào, giờ thì bình tĩnh lại đã nào chàng trai!
Cô Mary cố hết sức để giúp tôi bình tình trở lại. Nhưng mắt tôi gần như muốn nổ tung khi trông thấy mẹ đi xuống lối đi dẫn vào nhà, theo sau là bốn đứa con trai của bà ấy.
Tôi ngồi ngay cạnh cô Mary. Hai bên chào hỏi qua lại. Và giống như một con chó đã được huấn luyện, tôi trở về với phần tự kỷ xưa cũ của mình - đứa trẻ người ta gọi là “Nó”. Chỉ trong tích tắc, tôi từ một cậu bé hiếu động vụt biến thành tên nô lệ quen thuộc của mẹ.
Mẹ thậm chí còn không màng đến sự có mặt của tôi. Thay vào đó, bà ấy quay sang hỏi cô Mary:
- Nào, giờ thì cho tôi biết Thằng bé thế nào rồi?
Tôi nhìn cô Mary. Cô có vẻ hơi giật mình.
- David ư? David rất khỏe, cảm ơn chị. Cậu bé đang ở ngay đây, chị biết mà. - Cô Mary vừa trả lời vừa ôm chặt lấy tôi.
- Vâng. - Mẹ tôi lạnh lùng đáp lại. - Tôi nhìn thấy nó mà. À này, nó làm quen với những đứa trẻ khác như thế nào nhỉ? - Tôi có thể cảm nhận rõ lửa hận thù ánh lên trong mắt mẹ.
Cô Mary hất đầu về một bên ra chiều thách thức.
- Tốt cả. David rất lễ phép và thường hay giúp đỡ chúng tôi. Cậu bé luôn sẵn sàng giúp người khác khi họ gặp khó khăn. - Cô Mary trả lời, trong lòng đã hiểu rằng mẹ không có ý định nói chuyện trực tiếp với tôi.
- À... mà chị phải cẩn thận đấy nhé. - Mẹ lên tiếng cảnh báo cô Mary. - Nó chuyên đánh những đứa trẻ khác đấy. Nó sống không được hòa thuận lắm với những người xung quanh đâu. Thằng bé này rất hung tợn. Nó cần được đặc biệt chú ý và quản thúc, và việc đó chỉ có tôi mới làm được. Chị không biết Thằng bé này thế nào đâu.
Tôi cảm thấy tay cô Mary đang run lên và siết chặt lấy tôi. Cô hơi khom người về phía trước, nhìn mẹ tôi và cười rất tươi - kiểu cười như thể đấm thẳng vào sự bệnh hoạn của mẹ tôi. Rồi cô từ tốn: David là một cậu bé ngoan. David hơi khó bảo một tí... nhưng điều đó có thể được giải thích bởi những gì mà cậu bé đã phải trải qua!
Tôi bất chợt hiểu được chuyện gì đang diễn ra. Mẹ đang cố nắm quyền kiểm soát cô Mary, nhưng mẹ đã thất bại. Bề ngoài, tôi chùng vai, mắt dán xuống sàn nhà, thỉnh thoảng lấm lét nhìn mẹ dò xét. Nhưng bên trong, tai của tôi dỏng lên như một cái ra-đa, bắt lấy từng câu nói, từng âm tiết phát ra trong cuộc nói chuyện.
Cuối cùng, tôi nói với chính mình, cuối cùng cũng đã có người đặt mẹ vào đúng vị trí của bà ấy. Phải vậy chứ!
Càng nghe thấy giọng nói lúc trầm lúc bổng của cô Mary khi nói chuyện với mẹ, khuôn mặt tôi càng rạng rỡ hẳn ra. Tôi thấy thích thú làm sao. Tôi từ từ ngẩng đầu lên. Tôi đã dám nhìn thẳng vào mắt mẹ. Tôi cười thầm trong bụng. Chà, như thế này không tốt à. Đã đến lúc rồi đây, tôi tự nhủ. Ngồi nghe hai người nói chuyện, đầu tôi bắt đầu lúc lắc qua lại, như thể tôi đang theo dõi một trận đấu quần vợt vậy. Cô Mary đang cố làm cho mẹ thừa nhận tôi. Tôi quay sang nhìn mẹ gật đầu như thể công khai sự đồng tình của mình với những gì cô Mary nói.
Lúc bấy giờ tôi bắt đầu cảm thấy cực kỳ tự tin. Tôi đã được làm một ai đó. Tôi đã trở thành một người nào đó. Tôi cảm thấy cơ thể được thả lỏng thật thoải mái. Tôi không còn thấy sợ hãi nữa. Lần đầu tiên, mọi thứ đến với tôi thật tốt đẹp - cho đến khi tôi nghe tiếng chuông điện thoại. Tôi quay ngoắt sang bên phải khi nghe tiếng chuông điện thoại trong nhà bếp vang lên inh ỏi. Tôi hồi hộp đếm từng hồi chuông, cầu mong cho ai đó hãy gác máy đi. Cả người tôi căng lên sau hồi chuông thứ mười hai. Cô Mary quay về phía nhà bếp. Tôi níu tay cô ấy lại. Thôi nào, tôi tự nói trong lòng. Không có ai ở nhà đâu. Gác máy đi mà. Nhưng những hồi chuông vẫn cứ réo vang - hồi thứ mười sáu, thứ mười bảy, thứ mười tám. Gác máy đi mà! Gác máy đi mà! Cô Mary đang dợm người đứng dậy. Tôi bám chặt lấy tay cô, cố níu cô ở lại. Khi cô Mary đứng dậy, tôi cũng đứng lên theo. Tay phải của tôi cứ giữ chặt lấy cánh tay trái của cô. Bỗng cô dừng lại nhìn tôi, rồi cô nhẹ nhàng gỡ tay tôi ra.
- David, thôi nào. Cô phải đi nghe điện thoại. Vì Chúa, cháu đừng cư xử khiếm nhã như thế chứ. Bây giờ thì trở lại chỗ ngồi của cháu đi.
Tôi đứng đó như trời trồng, thảng thốt nhìn vào mắt cô Mary. Chừng hiểu ra ý của tôi, cô gật đầu.
- Thôi được rồi. - Cô Mary nói khẽ. - Đi nào, cháu cứ ở bên cạnh cô cũng được.
Tôi thở phào nhẹ nhõm rồi lẽo đẽo theo chân cô ấy vào nhà bếp. Đột nhiên, vai trái của tôi bị kéo ngược trở lại. Tôi gần như không đứng vững được nữa. Theo phản xạ, tôi vùng mình để giữ thăng bằng. Tôi nhắm mắt, bặm môi. Chân tôi run lên. Ngay trước mặt tôi là khuôn mặt tím tái của mẹ. Hơi thở dồn dập, nặng nề của bà khiến người tôi run lên bần bật. Tôi có thể thấy đôi mắt phía sau cặp kính của bà đang long lên dữ tợn. Tôi đảo mắt tìm kiếm vị cứu tinh của mình, nhưng cô Mary đã vào bếp tự lúc nào.
Tôi nhìn chằm chằm xuống sàn nhà, chỉ ước sao mẹ hãy tan biến đi. Bà bóp chặt lấy tay tôi.
- Nhìn tao đây này! - Bà rít lên.
Tôi như hóa đá. Tôi muốn la lên, nhưng cổ họng cứ ứ nghẹn lại. Đôi mắt ác quỷ của bà nhìn vào mắt tôi chòng chọc. Tôi rúm người và nhắm nghiền mắt lại khi bà cứ dí đầu vào mặt của tôi. Giọng nói vốn đều đều của mẹ trở nên hằn học.
- Phải mày đấy không, thằng con hoang tự phụ tự mãn? Ái chà, mày cũng đâu có cao lớn hơn là mấy đâu nhỉ. Đúng không nào? Chuyện gì thế nhỉ? Bà cô Mary bé bỏng của mày bỏ mày đi đâu rồi à? - Giọng bà nhài nhại mỉa mai.
Rồi mẹ kéo mạnh tôi để tôi buộc phải nhìn thẳng vào mặt bà. Trong lúc bà mắng, tôi có thể ngửi thấy hơi thở nồng nặc của mẹ và cảm giác được từng giọt nước bọt bắn thẳng vào mặt. Rồi giọng mẹ chợt lạnh như băng:
- Mày có biết mày đã làm cái quái quỷ gì không? Mày có biết không?! Mày có biết người ta hỏi tao những gì không? Mày có biết mày đã khiến gia đình phải xấu hổ vì những việc mày đã làm không hả?
Mẹ vừa đặt ra một đống câu hỏi vừa chỉ vào những người anh em của tôi đang ngồi cạnh bà.
Đầu gối của tôi như chùng xuống. Tôi muốn vào nhà tắm mà nôn ra. Mẹ mỉm cười, để lộ hai hàm răng vàng xỉn.
- Người ta nghĩ tao cố tình đánh đập mày. Vậy tại sao bây giờ tao phải làm điều đó nhỉ?
Tôi cố gắng ngoái đầu về phía nhà bếp. Tôi nghe loáng thoáng giọng của cô Mary vẫn đang đều đều nói chuyện với ai đó qua điện thoại.
- Này thằng kia! - Mẹ rít lên. - Thằng kia... mày nghe cho rõ đây! Tao không cần biết chúng nó nói những gì! Tao không cần biết chúng nó làm những gì! Mày chưa thoát khỏi tay tao đâu! Tao sẽ lôi được mày về! Mày có nghe tao nói không? Tao sẽ lôi mày về bằng được!
Nghe tiếng cô Mary gác điện thoại, mẹ buông tay ra và đẩy tôi đi. Tôi ngồi trở lại vào chiếc ghế rộng, lấm lét nhìn vị cứu tinh của tôi đang quay trở lại phòng khách và ngồi xuống cạnh tôi.
- Tôi xin lỗi vì chuyện vừa rồi. - Cô Mary nói.
Mẹ chớp mắt và phẩy tay. Đột nhiên bà ấy tỏ ra kiểu cách. Màn kịch bắt đầu.
- Chuyện vừa rồi? À, điện thoại? Không sao. Tôi phải... Ý tôi là, dù sao chúng tôi cũng sắp phải đi rồi.
Tôi lén nhìn mấy anh em của mình. Đôi mắt của chúng ánh lên những tia nhìn khó chịu. Tôi nhìn chúng chằm chằm, tự hỏi chúng đang nghĩ gì về mình. Ngoại trừ Kevin chỉ mới biết đi, thì những đứa còn lại dường như chỉ muốn ném tôi ra ngoài đường và mặc sức giẫm đạp lên người tôi mà thôi. Tôi biết chứng ghét tôi, và tôi thấy mình đáng bị như vậy. Bởi tôi đã tiết lộ bí mật bấy lâu của gia đình mình.
Tôi cố tưởng tượng mấy anh em của tôi sẽ sống với mẹ thế nào. Chẳng hiểu sao tôi vẫn cầu nguyện để họ tha thứ cho tôi. Tôi thấy mình như một kẻ đào ngũ. Tôi cũng cầu nguyện cho vòng tròn thù hận ấy sẽ không chuyển sang ai trong số những người anh em của mình. Tôi lấy làm tiếc cho họ. Họ phải sống trong cảnh địa ngục với mẹ.
Sau vài câu pha trò lịch sự và thêm vài lời cảnh báo mẹ nói với cô Mary, gia đình tôi ra về. Nghe tiếng bánh xe cán rôm rốp trên con đường rải đá cuội, tôi vẫn còn thừ người ra trên ghế. Tôi ngồi như thế trong phòng khách suốt một đỗi lâu sau khi mẹ đi, lắc lư người và lặp đi lặp lại câu nói của mẹ: “Tao sẽ lôi mày về bằng được. Tao sẽ lôi mày về bằng được”.
Tối hôm ấy, tôi không ăn uống gì được. Tôi cứ trằn trọc trên giường rồi bật dậy ngồi bó gối thu lu ở góc giường. Mẹ nói đúng. Hơn ai hết, tôi thừa biết rồi bà sẽ bắt được tôi trở về nhà. Tôi nhìn ra cửa sổ. Tôi nghe thấy tiếng gió rít qua những tàng cây và tiếng những cành cây va vào nhau xào xạc. Ngực tôi thắt lại. Tôi khóc. Ngay lúc này đây, tôi biết sẽ không có lối thoát nào cho mình nữa hết.
Ngày hôm sau đến trường, tôi không thể tập trung vào bài vở. Tôi tha thẩn đi quanh sân trường như người chết rồi. Chiều hôm đó, tôi gặp cô Gold ở nhà cô Mary.
- David này, hai ngày nữa chúng ta sẽ ra tòa.
Cô muốn hỏi cháu một vài câu để rõ hơn trường hợp này của chúng ta. Được không bé cưng? - Cô vừa hỏi vừa nở một nụ cười thật tươi.
Tôi không nói không rằng và cứ thế ngồi yên ở góc chiếc ghế dài. Tôi không thể nhìn vào cô Gold. Trước sự ngỡ ngàng của cô ấy, tôi lí nhí:
- Cháu nghĩ là cháu không nên nói thêm điều gì nữa cả.
Cô Gold gần như muốn bật ngửa. Cô ấy định nói gì đó, nhưng tôi đưa tay cắt lời cô. Rồi tôi bắt đầu làm mọi cách để đính chính những gì mình đã nói trong thời gian qua. Tôi còn khẳng định mình đã nói dối mọi chuyện. Tôi nói rằng chính tôi đã gây ra những rắc rối ở nhà. Tôi nói với cô ấy rằng tôi đã bị té cầu thang. Tôi đã chạy tông vào nắm tay mở cửa. Tôi đã tự đánh đập mình. Tôi đã tự đâm vào da thịt mình. Rồi tôi khóc mà nói với cô Gold rằng mẹ tôi là một phụ nữ xinh đẹp, tử tế, rằng mẹ đã trồng được một vườn hoa rất đẹp, chăm sóc cho cả gia đình, và rằng tôi ghen tị với những người anh em của mình vì sự quan tâm mà mẹ đã dành cho họ, tôi khao khát được mẹ quan tâm nhiều hơn nữa. Và rằng mọi thứ là lỗi của tôi.
Cô Gold không nói một lời. Cô khẽ nhích lại gần chỗ tôi đang ngồi. Cô nhiều lần cố đưa tay ra nắm lấy tay tôi. Tôi hất bàn tay mảnh khảnh của cô ra khỏi tay mình. Quá nản chí, cô bật khóc. Sau nhiều giờ liền với biết bao nỗ lực, cô Gold lại nhìn vào mắt tôi, khuôn mặt cô vẫn còn nguyên những vệt nước mắt:
- David, bé cưng à. - Cô sụt sịt. - Cô không hiểu. Tại sao cháu lại không nói chuyện với cô? Làm ơn đi cưng ơi.
Rồi cô bắt đầu đánh vào tâm lý của tôi. Cô đứng bật dậy và chỉ tay về phía tôi.
- Cháu không biết chuyện này quan trọng thế nào sao? Cháu không biết là cô đã kể thế nào với mọi người về một cậu bé rất can đảm khi dám nói lên sự thật sao?
Tôi nhìn cô Gold, rồi tôi lại khiến cô sững sỡ.
- Cháu nghĩ cháu không nên nói thêm gì nữa hết. - Tôi lạnh lùng đáp lời cô.
Cô Gold cúi thấp người, cố để tôi nhìn vào mắt cô.
- David này, làm ơn đi cháu... - Cô ấy lại van nài.
Nhưng đối với tôi, lúc này cô ấy không còn tồn tại trước mặt tôi nữa. Tôi biết rằng cô nhân viên xã hội của tôi đang nỗ lực làm tất cả để giúp tôi, nhưng tôi lại sợ cơn phẫn nộ của mẹ hơn là của cô ấy. Từ giây phút mẹ tuyên bố Tao sẽ giành lại mày, tôi biết rằng mọi thứ trong thế giới mới của tôi sẽ không còn nữa.
Cô Gold đưa tay ra nắm lấy tay tôi. Tôi lại hất tay cô ra. Tôi quay lưng đi.
- David James Pelzer! - Cô ấy quát lên. - Cháu có biết mình đang nói gì không? Cháu có hiểu mình đang làm gì không? Tốt hơn là cháu nên nói ra mọi chuyện! Cháu sắp phải có một quyết định quan trọng, dù cháu còn khá nhỏ, và tốt hơn là cháu nên chuẩn bị tinh thần cho điều đó đi!
Cô Gold ngồi xuống, kẹp chặt tôi ở giữa hai đầu gối của cô.
- David, cháu phải hiểu rằng, trong cuộc đời mỗi người luôn có những phút giây quý giá. Đó là những thời điểm mà những quyết định, những lựa chọn mà cháu thực hiện sẽ tác động đến phần đời còn lại của cháu. Cô có thể giúp cháu, nhưng chỉ khi nào cháu để cho cô làm điều đó. Cháu có hiểu không?
Tôi lại quay đi. Đột nhiên, cô Gold đứng phắt dậy. Mặt cô đỏ bừng và tay cô run lên. Tôi cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng những cảm xúc trong tôi đã bùng nổ.
- Không! - Tôi hét lên. - Cô không biết à? Cô không hiểu à? Bà ấy sẽ đưa cháu về nhà thôi. Bà ấy sẽ thắng. Bà ấy luôn luôn thắng. Không ai có thể cản bước được bà ấy. Cô không thể, bất cứ ai khác cũng không thể. Bà ấy sẽ giành lại cháu mà thôi!
Cô Gold sững sờ.
- Chúa ơi! - Cô Gold vừa kêu lên vừa cúi xuống đỡ lấy tôi. - Có phải đó là điều bà ấy đã nói với cháu không? David, bé cưng à... - Cô dang tay ra ôm lấy tôi.
- Không! - Tôi hét lên. - Cô không để cháu yên được à? Cô... đi... chỗ... khác đi!
Cô Gold đứng yên một lúc, rồi cô quay gót chạy ào ra khỏi phòng. Vài giây sau đó tôi nghe thấy tiếng đóng cửa đánh rầm từ phía nhà bếp. Không kịp suy nghĩ, tôi chạy ngay vào nhà bếp, nhưng rồi tôi lại đứng bất động đằng sau cánh cửa. Qua tấm rèm cửa, tôi thấy cô Gold trượt chân ngã xuống đất. Cô tuột tay đánh rơi mớ giấy tờ rồi lồm cồm đón nhặt từng tờ giấy đang rơi lả tả.
- Quỷ tha ma bắt! - Cô ấy hét lên.
Cô vừa gượng đứng lên được thì lại ngã xuống. Đầu gối bên phải của cô đập xuống nền nhà. Tôi nhìn thấy nỗi thất vọng tràn trề trên khuôn mặt của cô Gold khi cô ấy đưa tay lên miệng để dằn những tiếng nấc chỉ chực bật ra. Cô Gold lại gắng gượng đứng lên. Lần này cô cẩn trọng bước đi về hướng chiếc xe của Hạt đang đậu bên ngoài. Cô đóng sầm cửa xe và gục đầu lên vô lăng. Từ sau cánh cửa, tôi có thể nghe thấy tiếng nức nở vỡ òa của cô Gold - thiên thần của tôi. Một lát sau đó, cô nổ máy xe và lao đi.
Tôi đứng tần ngần sau tấm rèm, trong lòng dậy sóng. Tôi biết rằng không bao giờ tôi có thể tha thứ cho mình. Nhưng rõ ràng việc tôi nói dối cô Gold dù sao vẫn nhẹ hơn so với việc tôi nói ra bí mật của mẹ. Tôi một mình đứng đó sau tấm rèm cửa, lòng rối bời. Tôi cảm nhận được một điều, rằng nếu tôi nói dối, tôi đã bảo vệ được mẹ, tôi đã làm đúng. Tôi biết mẹ sẽ đưa tôi trở về nhà với bà và không ai có thể ngăn cản bà làm điều đó. Nhưng rồi tôi lại nghĩ về sự tử tế mà cô Gold đã dành cho tôi trong suốt thời gian qua. Tôi chợt nhận ra mình đã đặt cô ấy vào một tình thế khủng khiếp như thế nào. Không bao giờ tôi có ý định làm tổn thương ai cả, đặc biệt là cô Gold. Tôi cứ đứng chết trân như thế đằng sau tấm rèm cửa. Tôi ước mình có thể chui vào một tảng đá và ẩn mình ở đó, mãi mãi.