← Quay lại trang sách

Chương 3 THỬ THÁCH

Hai ngày sau đó, cô Gold đưa tôi đến tòa án địa phương. Chuyến đi hôm ấy diễn ra trong bầu không khí im lặng tuyệt đối. Tôi ngồi sát ra phía cửa xe, mắt chăm chăm nhìn cảnh vật hai bên đường. Chiếc xe chạy trên Đường cao tốc 280 hướng về phía Bắc, dọc theo hệ thống ống dẫn nước mà gia đình tôi vẫn thường lái xe chạy ngang qua trên đường đến Công viên Memorial* nhiều năm trước. Cuối cùng cô Gold cũng đã phá tan bầu không khí im lặng nặng nề đó. Cô nhỏ nhẹ nói rằng hôm nay quan tòa sẽ quyết định để tôi hoặc trở thành “đứa trẻ được đặt dưới sự giám hộ thường trực của tòa án”, hoặc phải trở về chịu sự quản thúc của mẹ tôi. Tôi không hiểu cái gọi là “đứa trẻ được đặt dưới sự giám hộ thường trực của tòa án”, nhưng tôi hiểu rõ thế nào là “trở về chịu sự quản thúc của mẹ”. Tôi rùng mình khi nghe cô Gold nhắc đến chuyện tôi trở về nhà với mẹ. Tôi ngẩng lên nhìn cô, tự hỏi sau phiên tòa, tôi sẽ đi cùng cô Gold hay sẽ trở về nhà trên chiếc xe của mẹ. Tôi hỏi cô Gold có khi nào mẹ giành được quyền bắt tôi trở về nhà hay không. Cô Gold vỗ nhẹ tay tôi và khẽ gật đầu. Đầu tôi như muốn đổ sụm về phía trước. Tôi không còn đủ sức để chịu đựng thêm nữa. Tôi đã không thể chợp mắt được kể từ lần cuối cùng gặp mẹ. Càng đến gần tòa án, tôi càng cảm thấy như mình đang trượt dần khỏi vòng bảo bọc an toàn của cô Gold mà trở về với những nanh vuốt của mẹ.

Công viên Memorial là công viên đô thị ở Houston, Texas. Đó là một trong những công viên đô thị lớn nhất nước Mỹ. Công viên này mở cửa từ năm 1924, có diện tích khoảng 1,466 mẫu – khoảng 6km2

Tôi nắm chặt hai bàn tay lại và bắt đầu đếm ngược.

Cô Gold nhẹ nhàng nắm chặt lấy bàn tay trái của tôi. Chẳng hiểu sao tôi lại giật mình thảng thốt rút tay lại rồi che lấy mặt. Phải mất một lúc tôi mới nhớ rằng người ngồi kế tôi là cô Gold chứ không phải là mẹ. Tôi hít một hơi thật sâu rồi tự gật đầu trấn an mình.

- David à, - cô Gold cất lời, - hãy lắng nghe cô thật rõ đây. Đây là cuộc nói chuyện của cháu với bà Pam - Pamela Gold, không phải với cô Gold, cô nhân viên xã hội của cháu đâu. Cháu có hiểu không?

Tôi không nén được tiếng thở dài. Tôi biết chúng tôi chỉ còn cách tòa án chừng vài dặm đường nữa mà thôi.

- Vâng, thưa cô. Cháu hiểu ạ.

- David à, những gì mà mẹ cháu đã gây ra cho cháu là hoàn toàn sai trái. Rất sai trái. Không đứa trẻ nào đáng bị đối xử như vậy cả. Bà ấy thật bệnh hoạn. - Giọng của cô Pam nhẹ nhàng và điềm tĩnh vô cùng. Nhưng dường như cô đang cố nén để không bật khóc. - Cháu có nhớ hôm buổi chiều thứ Hai cô có nói với cháu rằng một ngày nào đó cháu phải có quyết định cho cuộc đời mình không? Hôm nay chính là ngày đó của cháu đấy. Quyết định mà cháu phải đưa ra trong ngày hôm nay sẽ ảnh hưởng đến phần đời còn lại của cháu. Chỉ có cháu mới có quyền quyết định số phận của mình. Những người khác chỉ làm những gì trong khả năng của họ - các thầy cô của cháu, cô y tá của trường cháu, cô Mary, tất cả mọi người. Còn bây giờ, tất cả phụ thuộc vào cháu. David à, cô rất tin tưởng ở cháu. Cháu là một chàng trai rất dũng cảm. Không phải đứa trẻ nào cũng đủ can đảm để nói lên sự thật như cháu đâu. Một ngày nào đó, những ký ức chỉ còn là quá khứ mà thôi.- Cô im lặng một lát. - David à, cháu là một chàng trai rất dũng cảm.

- Cô ơi, cháu lại không thấy mình dũng cảm chút nào cả. Cháu thấy mình... giống như... giống như một kẻ phản bội.

- David này, - cô Pam mỉm cười, - cháu không phản bội ai hết! Sao cháu không quên điều đó đi nhỉ.

- Nếu bà ấy bị bệnh, vậy thì những người anh em khác của cháu sẽ thế nào đây? Cô có sẵn lòng giúp họ không? Điều gì sẽ xảy ra nếu bà ấy lại nhắm vào họ?

- À, vào thời điểm này thì mối quan tâm duy nhất của cô chính là cháu. Cô không có bất cứ thông tin nào cho thấy mẹ cháu đang hoặc sẽ ngược đãi các anh em của cháu. Chúng ta hãy giải quyết cho xong chuyện này đã. Hãy thực hiện từng bước một cháu nhé. Được chứ? David này... - Cô Gold tắt máy xe. Chúng tôi đã đến tòa án.

- Vâng, thưa cô?

- Cô muốn cháu biết rằng cô yêu cháu. - Tôi nhìn vào mắt cô Gold. Đôi mắt ấy mới trong trẻo làm sao. - Cô thực sự rất yêu quý cháu. - Nói rồi cô Gold đưa tay vuốt nhẹ má tôi.

Tôi khẽ gật đầu, nước mắt lưng tròng. Cô Gold âu yếm nâng cằm tôi lên. Tôi ghì chặt đầu vào tay cô, tránh né ánh nhìn đầy quan tâm và thương yêu của cô. Tôi khóc vì biết rằng một lát nữa đây, tôi sẽ phản bội lại những tình cảm mà cô Pam đã dành cho mình.

Một lát sau, chúng tôi đi vào phòng chờ của tòa án. Cô Gold nắm chặt tay tôi. Mẹ và các anh em của tôi cũng đang ngồi đợi trên một băng ghế. Khi đi ngang qua chỗ mẹ, cô Gold khẽ gật đầu chào. Tôi trộm nhìn mẹ. Bà ấy mặc một chiếc đầm rất đẹp, đầu tóc được chải bới rất chỉn chu.

Chân của Ron có một vết hằn.

Không ai chú ý đến tôi, nhưng tôi vẫn cảm nhận được lòng thù hận của mẹ. Cô Gold và tôi ngồi xuống, chờ tới lượt mình. Khoảng thời gian chờ đợi ấy thật ngột ngạt. Tôi nép sát vào cô Gold rồi khẽ thì thầm hỏi xin cô một cây bút và một tờ giấy. Tôi bắt đầu viết nguệch ngoạc vào mẩu giấy nhỏ:

Gửi mẹ:

Con thành thật xin lỗi. Con không có ý làm mọi chuyện ra nông nỗi này. Con không có ý nói ra sự thật. Con không có ý làm tổn thương gia đình mình. Mẹ có thể tha thứ cho con không?

Con trai của mẹ, David

Cô Gold đọc qua mẩu giấy rồi gật đầu ra hiệu đồng ý để tôi đưa cho mẹ. Tôi lúng túng đi về phía mẹ. Bất kỳ lúc nào phải đối diện với mẹ, tôi lại trở về là một thằng nhóc không được thừa nhận. Tôi cúi gằm xuống đất, hai tay ép sát vào người. Tôi chờ đợi mẹ sẽ nói điều gì đó, sẽ hét vào mặt tôi, sẽ tát tôi, bất cứ điều gì. Nhưng không. Bà ấy thậm chí còn không thèm để tâm đến sự hiện diện của tôi. Tôi len lén ngước nhìn bà. Rồi tôi rụt rè chìa mẩu giấy cho mẹ. Mẹ giật mạnh lấy mẩu giấy, đọc lướt qua rồi xé nó làm đôi. Tôi cúi đầu lầm lũi trở về chỗ cô Gold đang ngồi. Cô nhẹ nhàng choàng tay ôm lấy vai tôi.

Một lát sau, cô Gold, mẹ, bốn người anh em của tôi và tôi cùng đi vào phòng xử án. Tôi ngồi phía sau một cái bàn màu đen, lấm lét nhìn người đàn ông mặc chiếc áo choàng màu đen đứng ở phía trên.

- Đừng sợ. - Cô Gold thì thầm. - Quan tòa sẽ hỏi cháu vài câu. Việc cháu nói sự thật với ông ấy quan trọng lắm, rất quan trọng. - Cô Gold nhấn mạnh từng chữ.

Biết kết quả cuối cùng sẽ sớm được quyết định chỉ trong ít phút nữa thôi, nên tôi cứ bóp bóp tay cô Gold với vẻ bồn chồn. Cháu xin lỗi vì đã mang đến cho cô không biết bao nhiêu rắc rối... Tôi muốn nói với cô ấy sự thật - một sự thật thật sự - nhưng tôi lại không có đủ dũng khí. Lại thêm việc thiếu ngủ mấy đêm qua khiến đầu óc tôi trở nên mụ mẫm, cơ thể rệu rã Cô Gold mỉm cười trấn an tôi, nụ cười để lộ hàm răng trắng như sứ tuyệt đẹp. Ngay lúc ấy, một mùi hương quen thuộc lại phảng phất trong tôi. Tôi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu...

Viên thư ký phiên tòa bắt đầu đọc số và tên của tôi. Vừa nghe thấy tên của mình, tôi ngước nhìn về phía viên thẩm phán, ông ấy đưa tay chỉnh lại cặp kính và nhìn xuống chỗ tôi đang ngồi.

- Vâng, trường... à... trường hợp của cậu bé Pelzer. Vâng. Xin cho tôi biết đại diện từ phía địa phương đã có mặt chưa ạ? - Vị quan tòa hỏi.

Cô Gold đằng hắng lấy giọng và nháy mắt với tôi.

- Chúng tôi đã có mặt ở đây.

Viên thẩm phán gật đầu với cô Gold.

- Cô sẽ có vài lời giới thiệu chứ?

- Xin cảm ơn, thưa ngài. Như tòa đã biết, qua bản tóm tắt kết quả kiểm tra sức khỏe tổng quát của bác sĩ nhi khoa, qua những cuộc tiếp xúc với các thầy cô giáo cũ của cậu bé, một số cuộc tiếp xúc với những người có liên quan, và những báo cáo của tôi, địa phương xin khuyến nghị David Pelzer được tòa giám hộ thường trực.

Tôi sững sờ nhìn chằm chằm cô Gold. Chính là giọng nói của cô. Tôi biết người đang nói chính là cô, nhưng giọng nói ấy đã trở nên đanh thép lạ kỳ. Tôi nhìn xuống chân của cô. Đầu gối cô đang run lên. Tôi nhắm nghiền mắt..Ôi Chúa ơi, tôi thều thào. Khi tôi mở mắt ra, tôi thấy cô Gold đã trở về chỗ ngồi và cố giấu đi đôi tay đang run rẩy. Viên thẩm phán lại hỏi:

- Bà Pelzer? Bà có muốn nói gì không?

Mọi người đều quay về phía mẹ. Thoạt đầu, tôi nghĩ mẹ không nghe thấy lời của thẩm phán.

Bà chỉ nhìn về phía ghế ngồi của viên thẩm phán với gương mặt không một chút biểu cảm. Vài giây sau đó, tôi nhận ra mẹ đang toan tính điều gì. Mẹ đang nhìn chằm chằm vị quan tòa để cố tạo một chút áp lực đối với ông ấy.

- Ừm... Bà Pelzer đây đúng không ạ? Bà có muốn nói điều gì liên quan đến con trai bà là David hay không?

- Tôi không có gì để nói cả. - Mẹ trả lời bằng một giọng hết sức thản nhiên.

Viên thẩm phán nhăn trán rồi khẽ lắc đầu:

- Tốt. Cảm ơn bà, bà Pelzer. Tòa chấp nhận.

Rồi ông ấy quay sang cô Gold:

- Đây là một trường hợp rất phức tạp, rất bất thường. Tôi đã đọc qua bản cáo trạng, và tôi thấy băn khoăn ở điểm này...

Tôi không còn khái niệm về thời gian khi vị thẩm phán bắt đầu nói những câu dài lê thê. Tôi thấy lòng mình chùng xuống. Tôi biết, rồi đây mọi thủ tục cũng được hoàn tất và tôi sẽ trở về với mẹ. Tôi liếc nhìn về phía mẹ. Khuôn mặt bà lạnh như băng. Tôi nhắm mắt, hình dung cảnh mình sẽ quay lại cái chân cầu thang tăm tối và ngồi trên hai lòng bàn tay, đói khát, tủi nhục, bơ vơ như một con thú hoang. Tôi không biết rồi đây mình có trở lại với cuộc sống u ám và ngột ngạt đó hay không. Tôi chỉ muốn thoát khỏi những đớn đau và sỉ nhục ê chề mà thôi.

- David? - Cô Gold vừa huých vào người tôi vừa nói khẽ. - David, quan tòa muốn cháu đứng lên kìa.

Tôi lắc đầu định thần trở lại. Nãy giờ tôi lại buồn ngủ nữa rồi.

- Gì cơ ạ? Cháu không hiểu...

Cô Gold nắm lấy khuỷu tay tôi thúc giục.

- Nhanh lên nào, David. Quan tòa đang đợi đấy.

Tôi ngước nhìn vị thẩm phán, ông nhìn tôi gật đầu ra hiệu bảo tôi đứng dậy, cổ họng tôi nghẹn lại như thể có một quả táo to mắc kẹt trong đó. Khi tôi từ từ đẩy ghế đứng lên, cô Gold vỗ nhẹ vào tay tôi và nói:

- Sẽ ổn cả thôi cháu ạ. Chỉ cần cháu nói với quan tòa sự thật là được rồi...

- Nào, cháu bé. - Quan tòa lên tiếng. - Sự việc có thể tóm tắt như thế này: Nếu tòa yêu cầu và nếu cháu tin rằng gia đình hiện tại không được như mong muốn của cháu... cháu có thể trở thành đứa trẻ được tòa giám hộ thường trực, nếu không, cháu có thể trở về với mẹ và chung sống với gia đình của mình.

Tôi mở to mắt. Không thể tin được giây phút này rồi cũng đến. Mọi ánh mắt trong căn phòng nhỏ đều đổ dồn về phía tôi. Người phụ nữ đứng tuổi có mái tóc hoa râm đang đặt sẵn tay trên cái máy đánh chữ có hình thù kỳ lạ, chuẩn bị gõ lại những lời nói của tôi. Mỗi lần có ai đó nói, người phụ nữ ấy lại nhanh chóng gõ cạch cạch xuống cái bàn phím một cách tỉ mỉ. Tôi nuốt nước bọt một cách khó khăn và siết chặt hai bàn tay vào nhau. Liếc mắt về phía mẹ, tôi cảm nhận rõ lòng thù hận trong mẹ lại trỗi lên.

Tôi cố gắng tập trung nhìn vị quan tòa. Tôi lại nuốt nước bọt một cách khó khăn lần nữa trước khi bắt đầu thốt ra những lời nói mà trước đó tôi đã lặp đi lặp lại nhiều lần về việc tôi đã nói dối như thế nào, rằng thật sự chính tôi đã gây ra bao nhiêu rắc rối ở nhà và rằng mẹ chưa bao giờ ngược đãi tôi. Tôi lại lấm lét liếc nhìn về phía mẹ. Tôi thấy lửa hận thù trong đôi mắt mẹ như đang táp vào tôi, như muốn thiêu rụi tôi.

Thời gian như ngừng trôi. Tôi nhắm mắt lại và tưởng tượng ra cảnh mình bị đưa trở về nhà với mẹ. Rồi bà sẽ đánh đập tôi, và tôi sẽ tiếp tục ở dưới chân cầu thang, nơm nớp lo sợ giây phút chương trình quảng cáo trên ti-vi được phát sóng. Và hằng đêm co ro trong cái ga-ra tối tăm lạnh lẽo, tôi lại khao khát một ngày nào đó mình có thể thoát khỏi mẹ để được làm một đứa trẻ bình thường, không còn sợ hãi và được vô tư chơi đùa...

Đột nhiên tôi quay về phía cô Gold và lại nuốt nước bọt một lần nữa. Tôi bỗng khựng lại vì một mùi hương quen thuộc. Là mùi nước hoa cô Gold vẫn thường dùng. Là mùi nước hoa tôi vẫn ngửi thấy mỗi khi cô Gold ôm lấy tôi hoặc khi cả hai cô cháu cùng nằm dài trên trường kỷ. Tôi lại hình dung ra cảnh mình đang đùa nghịch với những lọn tóc xoăn óng ả của cô.

Rồi tôi hình dung đến cảnh tôi đang ở ngoài sân nhà cô Mary, đang cười đùa với đám trẻ, cùng chơi bóng rổ, trốn tìm; đến chiều tối, cả bọn chúng tôi bị lôi vào nhà để tắm rửa sau khi đã thỏa thích chơi đùa, lùng sục bên bến sông. Tôi mở mắt, lén nhìn xuống đôi tay của mình. Chúng không còn tấy đỏ nữa. Giờ đây trông chúng chỉ như bị rám nắng thôi.

Tôi cảm giác như có một luồng điện từ mẹ bắn vào tôi và len lỏi khắp người tôi. Tôi thấy cơ thể mình như đang bị kéo nghiêng về phía mẹ. Một nỗi sợ hãi như điện chạy dọc sống lưng tôi. Tôi rùng mình. Tôi tự trấn an bằng cách hít thật sâu mùi nước hoa thoảng trong tóc cô Gold.

Tôi nín thở. Rồi tôi hít một hơi thật sâu như để thu lấy dũng khí, tôi thốt ra:

- Là với ngài, thưa ngài! Cháu muốn được ở với ngài! Cháu xin lỗi! Cháu thật sự xin lỗi! Cháu không có ý nói là! Cháu không có ý gây ra bất cứ rắc rối nào cả!

Những tia lửa thù hận của mẹ như đang bốc lên ngùn ngụt.; Tôi cố gắng đứng vững, nhưng đầu gối của tôi dường như sắp khuỵu xuống.

- Vậy thì hãy làm như thế. - Vị quan tòa nhanh chóng tuyên bố. - Đây cũng là phán quyết của phiên tòa ngày hôm nay. Cậu bé David James Pelzer sẽ trở thành đứa trẻ được tòa giám hộ và sự giám hộ này sẽ kéo dài cho đến khi cậu bé được mười tám tuổi. Bãi tòa!

Ngay khi vừa đưa ra phán quyết cuối cùng, ông giáng búa đánh cộp xuống miếng gỗ nhỏ một cách dứt khoát.

Tôi sững người. Tôi không dám tin vào những gì vùa xảy ra. Cô Gold nhảy cẫng lên ôm tôi thật chặt như thể muốn siết tôi đến nghẹt thở. Phải mất một lúc sau cô Gold mới lấy lại bình tình. Tôi quệt nước mắt, nước mũi tèm nhèm trên mặt. Tôi nhìn về phía vị quan tòa, ông đang nhìn tôi mỉm cười. Tôi cũng nhoẻn miệng cười đáp lại ông. Ngay trong chính khoảnh khắc đó, chẳng hiểu sao tôi lại nghĩ rằng chính Chúa đã nheo mắt cười với tôi.

Tôi thấy những tia nhìn thù hận của mẹ lóe lên, rồi vụt tắt.

Cô Gold đặt nhẹ tay lên vai tôi và nói:

- David, cô rất tự hào về cháu!

Trước khi cô kịp nói thêm điều gì đó, tôi đã bật khóc:

- Cô ơi, cháu xin lỗi cô nhiều lắm. Cháu không có ý nói dối cô. Cháu xin lỗi vì đã làm cô khóc. Cô có thể tha thứ cho cháu không? Cháu chỉ muốn...

Cô Gold vén những sợi tóc còn vương trên đôi mắt đẫm nước của tôi.

- Sụyt! Đã ổn cả rồi cháu ạ. Cô hiểu những gì cháu đang làm. Còn bây giờ, mẹ cháu muốn...

- Không! - Tôi hét lên. - Bà ấy sẽ đem cháu đi đấy cô ơi!

- Bà ấy chỉ muốn nói lời tạm biệt với cháu thôi. - Cô Gold trấn an tôi.

Lúc cô Gold và tôi rời phòng xử án, tôi nhìn thấy mẹ đang đứng đấy khóc ròng. Cô Gold đẩy tôi về phía mẹ. Tôi cứ chần chừ cho đến khi cảm thấy thật yên tâm vì có cô Gold đứng cạnh bên. Càng tiến gần hơn về phía mẹ, tôi càng khóc to hơn. Một cảm giác thật lạ len trong lòng tôi. Chẳng hiểu sao tôi lại không muốn xa mẹ. Mẹ dang rộng tay ra đón tôi. Tôi lao vào vòng tay rộng mở của mẹ. Mẹ ôm chặt lấy tôi như thể tôi là một đứa bé. Cảm xúc của bà khi ấy là rất thật.

Rồi mẹ buông tôi ra, nắm tay và dẫn tôi ra xe của bà. Lần đầu tiên, tôi cảm thấy không hề sợ hãi khi đi bên cạnh mẹ. Tôi đứng cạnh chiếc xe của mẹ, mẹ bắt đầu chất lên tay tôi nào quần áo mới, nào đồ dùng cá nhân, nào đồ chơi... Tôi kinh ngạc vô cùng. Tôi cứ đứng đấy há hốc mồm trong lúc mẹ tiếp tục chất lên tay tôi bao nhiêu là thứ.

Giọng tôi như vỡ òa khi nói lời tạm biệt với các anh em của mình. Họ chỉ nhìn tôi lắc đầu.

Tôi thấy mình như một kẻ phản bội. Tôi nghĩ họ ghét tôi lắm vì đã tiết lộ bí mật của gia đình.

- Mẹ sẽ nhớ con lắm. - Mẹ vừa nói vừa khóc.

Không kịp nghĩ, tôi trả lời mẹ:

- Con cũng sẽ nhớ mẹ.

Tôi vui mừng vì phán quyết của tòa bao nhiêu thì giờ đây lòng tôi lại càng buồn bã bấy nhiêu. Tôi bị giằng xé giữa một bên là cảm giác tự do với cảm giác phải rời xa mẹ và gia đình. Mọi thứ quá tốt đẹp đến nỗi tôi không thể tin đó là sự thật - tôi được tự do, có quần áo mới, có đồ chơi đẹp. Nhưng thứ mà tôi trân trọng và khao khát nhất vẫn là vòng tay ấm áp của mẹ.

- Con thật sự xin lỗi mẹ về mọi chuyện. - Tôi nức nở. - Con thật sự rất... Con không có ý nói ra điều gì cả.

- Đó không phải là.... của con... - Mẹ thổn thức. Ánh mắt mẹ chợt thay đổi. - Không sao đâu. - Giọng mẹ đột nhiên đanh lại. - Giờ thì hãy nghe mẹ nói đây. Con đang có một cơ hội. Đây là một khởi đầu mới cho con. Mẹ muốn con trở thành một cậu bé ngoan.

- Vâng. - Tôi vừa quẹt nước mắt vừa đáp lời mẹ.

- Không! - Mẹ nói bằng một giọng lạnh băng. - Ý mẹ là như thế. Con phải trở thành một cậu bé ngoan. Ngoan hơn đấy!

Tôi nhìn vào đôi mắt mọng nước của mẹ. Tôi hiểu rằng mẹ muốn điều tốt nhất cho tôi. Tôi nhận ra rằng, trước khi tham dự phiên tòa, mẹ đã tiên liệu được kết quả.

- Con sẽ ngoan. Con sẽ cố gắng hết sức. Con sẽ làm cho mẹ tự hào về con. Con sẽ cố gắng hết sức mình để mẹ tự hào về con.

- Điều đó không quan trọng. - Mẹ nói. Trước khi đẩy tôi đi, bà lại ôm tôi lần cuối. - Hãy sống một cuộc sống thật hạnh phúc con nhé.

Tôi quay đi, sụt sịt không ngớt. Tôi không ngoái nhìn lại. Tôi suy nghĩ về điều cuối cùng mẹ vừa nói với tôi, sống một cuộc sống hạnh phúc. Tôi thấy như mẹ đã đẩy tôi đi xa. Khi vừa đến chỗ cô Gold, tôi gần như quỵ ngã. Cô Gold giúp tôi chất đống tài sản quý giá trên tay lên xe hơi của cô. Hai cô cháu đứng cạnh nhau cho đến khi xe mẹ đi khỏi. Tôi vẫy tay chào mọi người, nhưng chỉ có mẹ vẫy tay đáp lại. Qua lớp kính xe đã được kéo lên, chẳng hiểu sao tôi cứ thấy môi bà mấp máy nhắc lại lời nói lúc nãy: Hãy sống một cuộc sống hạnh phúc.

- Hay ta ăn một cây kem nhé? - Cô Gold lên tiếng để phá tan bầu không khí căng thẳng.

Tôi đứng thẳng người và mỉm cười:

- Vâng ạ, thưa cô!

Cô Pam nhẹ nhàng nắm tay tôi. Những ngón tay thon dài, mềm mại của cô bao bọc lấy bàn tay tôi, rồi cô dẫn tôi đến căn-tin. Chúng tôi đi ngang qua vài cái cây mọc thưa thớt bên đường. Mùi hương cây cỏ thoảng trong gió thật dễ chịu. Rồi tôi dừng chân, mắt hướng về phía mặt trời. Tôi cứ đứng như thế một lúc lâu, như thể muốn ôm trọn vạn vật xung quanh. Một cơn gió nhẹ vờn lên tóc tôi. Tôi không run lên như mọi khi. Thảm cỏ dưới chân tôi trải dài xanh rì một màu mơn mởn, óng ánh vàng dưới nắng mặt trời. Tôi biết kể từ giờ phút này, cuộc đời tôi sẽ sang trang.

Cô Gold cũng dừng lại cạnh tôi.

- David, cháu vẫn ổn đấy chứ?

- Vâng ạ! - Tôi mỉm cười. - Cháu chỉ muốn ghi nhớ ngày hôm nay, ngày đầu tiên của quãng đời còn lại của cháu mà thôi cô ạ!