Chương 10
Bà Hattie cầu nguyện suốt buổi sáng. Martha đã đến được một lúc, và cùng cầu nguyện với bà, cuối cùng họ cũng thấy thanh thản. Bà Hattie nói điều bà linh cảm.
- Ta biết mọi chuyện bây giờ đã bình an, cuộc chiến đã thắng lợi và cuộc chiến ấy sẽ kết thúc ở ngay đây.
Sau đó, bà kiên nhẫn chờ đợi. Bà ngồi ngắm làn hơi nước phụt ra từ chiếc bàn ủi trong lúc Martha ủi đồ. Đội nhiên bà giật mình khi nghe tiếng bánh xe hơi nghiến trên lớp sỏi trải ngoài lối đi. Martha đặt bàn ủi xuống đến bên cửa sổ hé rèm ra xem, mắt cô mở to.
- Thưa bà Hattie! Bà nói đúng.
Nó đây rồi! Một mái ấm gia đình, một nơi thân thiết nhất trên trái đất này luôn sống mãi trong tâm trí Bridget. Đó là căn nhà xây bằng vữa gạch, quét vôi trắng đã cũ kỹ, mái tôn thoai thoải xuống bậc thềm rộng phía trước, những cây gỗ hoàng dương rậm rập và những cây đỗ quyên vẫn bám rễ thật sâu dưới mảnh đấy này, mặt sau ngôi nhà cũng vẫn là những đỉnh núi hùng vĩ phủ đầy sương. Những đỉnh núi ấy vẫn thường trở về với nàng trong những giấc mơ nơi xứ người. Nhưng nàng không hề muốn trở về nhà theo cái cách như thế này.
Jonah thắng chiếc xe Plymouth ở giữa con đường dẫn vào nhà. Hắn hỏi:
- Mày giấu nó ở đâu. Mày giấu nó ở trong rừng cây hay ở chỗ nào?
Bridget lắc đầu.
- Jonah à! Tiền mất rồi. Ngay ngày đầu tiên có ai đã lấy cắp trên xe buýt.
- Mày nói dối.
- Không. Tôi không nói dối Jonah, của thiên đã trả địa rồi. Anh không thể tìm được tiền nữa đâu.
Hắn chăm chú nhìn nàng mất một phút rồi nói:
- Tao vào trong nhà.
- Không. Không thể như thế được.
Ngay lập tức một họng súng dí vào thái dương nàng.
- Ra khỏi xe ngay!
Nàng mở cửa xe và ra ngoài, Jonah theo sau nàng. Khẩu súng không còn dí vào gáy nàng nữa nhưng nó cũng đang ở rất gần đâu đây thôi.
Cửa chính kịp mở, Bridget nhìn lên bậc thềm. Nàng quên luôn Jonah, quên cả món tiền bị mất. Nàng dừng bước kinh hoàng và sững sỡ nhìn những gì đang diễn ra trước mặt nàng.
Người phụ nữ ra mở cửa không phải là bà ngoại nàng. Cô ta là một phụ nữ da đen. Bridget như muốn quỵ xuống. Một nỗi đau xuyên thấu tim gan nàng. Cơn đau như xé toạc ngực nàng: bà ngoại nàng đã mất rồi. Nàng đã bỏ nhà đi quá lâu và đã trở về nhà quá trễ.
Cô gái da đên dứng trên bậc thềm chờ đợi. Bridget tiến từng bước một lên phía trước, nàng lên bậc tam cấp thật chầm chạp.
Người phụ nữ kia nghi hoặc nhìn Jonah, nhưng hình như chị ấy không sợ hãi. Chị ấy ngoái đầu nói với ai đó trong nhà.
- Bà Hattie! Cô ấy đây nè.
Nghe cái tên đó, tim Bridget đập dồn. Chị da đen mở cửa chính, Bridget bước vào qua ngưỡng cửa và bà ngoại của nàng đó. Bà đang ngồi trên xe đẩy như thể bà đang đợi nàng trở về. Bà già yếu hơn trước, lưng đã còng xuống nhưng bà vẫn giữ nguyên nụ cười dịu dàng thuở nào. Bà ngoại mặc chiếc váy chấm xanh, một cuốn Kinh Thánh khổ lớn mở rộng trong lòng bà. Bridget đến bên bà, quỳ xuống bên xe đẩy và bà ngoại ôm nàng vào lòng. Nước mắt Bridget trào ra. Vậy là nàng về kịp.
Jonah cắt ngang luồn cảm xúc của nàng.
- Đóng cửa vào!
Hắn ra lệnh cho chị da đen nhưng chị chỉ nhìn hắn khinh bỉ mà không hề nhúc nhích. Bà ngoại nói:
- Cứ làm đi, Martha! Nhưng theo tao, mày nên ăn nói cho lịch sự, Jonah Porter!
Jonah tròn mắt ngạc nhiên rồi hắn mấp máy môi nói lời xin lỗi.
Bridget lau mắt nhìn hắn khó chịu nhưng nàng cũng ngạc nhiên. Nàng biết, trước mặt bà ngoại dù cho có là kẻ hư hỏng đến mấy ghê gớm đến mấy cũng không dám lếu láo, hung hăn. Hắn đi vòng quanh căn phòng người hơi lảo đảo.
Bà ngoại lắc đầu.
- Nghiền ngập nó ghê gớm như thế đấy.
Rõ ràng bà ngoại nói đúng. Bridget kéo ghế ngồi bên cạnh bà, cầm lấy tay bà.
Jonah thôi không đi lại nữa, dường như hắn đã nhớ vì lý do gì hắn đến đây. Hắn hỏi bà ngoại:
- Nó giấu cái đó ở đâu?
- Giấu gì?
- Giấu tiền của tôi.
Nghe tới đó, bà ngoại nổi xung lên.
- Tao không mờ mắt vì tiền đâu Jonah Porter, và mày cũng không nên như thế.
Hắn lấy tay xoa mặt và chĩa khẩu súng về phía Bridget. Hắn ra lệnh.
- Đứng lên!
Nàng đứng lên, vuốt ve bàn tay của bà ngoại lần cuối.
Jonah bước đến bên tường, giật điện thoại ra, sau đó hắn rút một con dao nhỏ trên quần bếp cắt dây điện thoại và gí khẩu súng vào đầu Martha. Hắn ngoảnh nhìn Bridget.
- Nếu cảnh sát đến đây tao sẽ bắn bể sọ hai đứa này.
Martha nói:
- Xin Chúa cứu con!
Bridget van nài.
- Đừng làm thế, Jonah! Tôi xin anh đấy!
Trong suốt bốn giờ đồng hồ sau vì không muốn có bạo lực xảy ra trong nhà bà, nàng đã đi khắp nơi làm bất cứ điều gì hắn bảo nàng làm. Hắn lục tung mọi ngăn kéo, tủ kệ, tủ quần áo, dùng chổi khua dưới gầm tủ, gầm bàn thậm chí nàng cũng phải ra ngoài bới tìm một vài nơi có vẻ như là nơi giấu tiền.
- Tiền không có ở đây. Tôi đã nói thật với anh hết rồi, tiền bị đánh cắp rồi.
Jonah chớp mắt có vẻ hắn không chịu hiểu những điều nàng vừa nói. Nàng lắc đầu quay trở vào nhà bếp, hắn theo sát nàng, mắt chớp chớp cố định thần lại. Ngay lúc này nàng không buồn quan tâm tới chuyện hắn có bắn nàng hay không. Martha đã bình tâm trở lại, quay vào với món thịt chiên, đúng lúc đó nàng cũng bước vào bếp.
Bà ngoại bảo:
- Cả nhà chuẩn bị ăn cơm đi.
Bridget mỉm cười. Cảnh nàng thấy như trong mơ nhưng lại thực cũng với chiếc bàn đó, cũng với chiếc tấm trải bàn kẻ carô trắng và đỏ, cũng những đĩa bát với những hoa văn xưa cũ đó. Martha đặt một hũ mứt màu mận tía lên bàn. Bà ngoại nói với Jonah:
- Mời ngồi xuống ghế đằng đó đi!
Hắn ngoan ngoãn làm theo lời bà bảo rồi mọi người ngồi vào bàn. Bà ngoại cầu nguyện trước bữa ăn, còn Bridget không để tâm tới hoàn cảnh nguy hiểm hiện tại nữa. Tâm trí nàng dồn cả vào những đĩa thức ăn trên bàn, nàng đã đói ngấu.
- Jonah Peter, mày có biết tên của mày là đặt theo tên của ai không?
Hắn ngẩn ngơ nhìn bà ngoại rồi một lúc như thể theo hắn, bà đã phát điên rồi.
- Tên ông nội tôi.
Hắn nói, lưỡi như đã bị líu lại, vậy là hắn đã bớt hận thù đi rồi. Bridget muốn la lên vì vui sướng. Bà ngoại nói:
- Tao đang nói về cái tên Jonah trong Kinh Thánh kìa.
Bridget nhớ lại giọng cô giáo của nàng. Nàng lắc đầu mỉm cười, chỉ có bà ngoại mới có thể biến được một khung cảnh thù nghịch thành một cơ hội truyền bá kinh phúc âm.
Bà ngoại nghiêm khắc nhìn Jonah. Bà tiếp tục bài thuyết giáo của bà.
Chúa Trời bảo đi sang trái Jonah lại đi sang phải.
- Mày giống hệt Jonah, kể từ khi mày là một thằng bé ranh con vắt mũi chưa sạch thì mày đã bướng bỉnh rồi.
Jonah chớp chớp mắt.
- Giờ thì Đức Chúa không thể để cho tông đồ Jonah qua mặt Ngài mãi và Ngài cũng không để cho mày cứ ngỗ ngược mãi. Chú Trời thả một con cá cực lớn nuốt chửng Jonah và tao cũng đã thấy mày sắp sửa chui vào trong bụng cá. Một con cá voi khổng lồ cũng như nhiều kẻ khác tao tao từng chứng kiến trước đây.
Jonah nhìn bà đăm đăm, mắt chớp chớp. Hắn nói:
- Con hiểu rồi bà ạ!
Bridget nhấp một ngụm trà, lắng nghe bà ngoại thong thả kể nốt phần kết cuộc câu chuyện.
- Bây giờ mày còn thời gian để suy nghĩ lại đấy, mày cứ tiếp tục sống sai lầm như trước đây hoặc mày cũng có thể chui ra ngoài bụng của con cá voi kia. Đơn giản lắm bởi vì không phải tay đã dính chàm là nhất định không thể rửa được, hơn nữa mày vì gì mà mày lại đến đây hả? Mày định giết hết tụi tao sao? Chẳng lẽ đó là điều mày muốn.
Jonah đưa tay ôm mặt.
- Mary B, mày phải nói cho tao hay mày đã làm gì với món tiền đó? Nói đi mà.
Hắn gần như nàn nỉ nàng.
- Jonah, tao thề trước mặt cuốn Kinh Thánh của ngoại rằng tao không có số tiền đó, có ai đó đã ăn cắp đi rồi.
Jonah lắc đầu rồi hắn nhìn nàng, mắt hắn ừng ực nước.
- Mày giết tao rồi đấy Mary, thực sự mày là kẻ giết người không dao.
Bà ngoại giục hắn.
- Vậy hắn cầu xin Chúa phù hộ cho mày đi Joanh, bây giờ vẫn chưa muộn đâu.
Jonah đứng lên gần như hắn đạp chiếc ghế ra xa.
- Phải rồi, bà nói đúng, bà Hattie.
Hắn vừa nói vừa đi ra cửa, ai cũng tưởng hắn chỉ bước ra bậc thềm châm điếu thuốc hút mà thôi.
Cả nhà chăm chăm nhìn hắn. Bridget ra ngoài cửa sổ nhìn hắn ngồi vào chiếc xe Plymouth nổ máy và trở ra con đường dài hun hút đang mịt mù sương.
Nàng ngồi xuống, không thể ngờ mọi chuyện lại diễn ra như vậy.
Bà ngoại bảo:
- Thôi nào cháu gái, bây giờ đến lượt cháu đây. Cháu định làm gì hả?
Bridget không cần phải suy nghĩ lâu. Nàng hăng hái trở lại chạy qua cửa chính băng ngang qua lùn cây, nàng đi bộ tới ¼ dặm đường rồi đến trước cửa nhà Cassidy. Gia đình họ vẫn sống ở đây và nàng rất mừng được gặp họ.
- Có chuyện gì thế?
Bà Cassidy hỏi, mở to mắt nhưng không mở chốt cửa rõ ràng tiếng đồn xấu xa về Bridget đã đến tai bà từ trước.
Briget hỏi:
- Cho phép cháu gọi điện thoại từ nhà bác được không ạ?
Bà Cassidy hỏi:
- Cháu gọi cho ai để ta quay số cho?
Nàng nói số điện thoại rồi quay lại nhà bà ngoại chờ.
Martha bảo:
- Tôi biết ngay thế nào cô cũng quay về.
Bà ngoại nhìn nàng cười đôn hậu. Bà đang ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Bà nói:
- Bà cũng biết cháu bà sẽ về mà!
Bridget đến bên bà, quỳ bên bà lần nữa.
- Cháu xin lỗi bà!
Nàng nói. Cảm giác đã tới lúc sự ăn năn hối hận của nàng được giấu kín lâu nay nên đem ra bày tỏ.
- Cháu biết, cháu nên về với bà khi họ mang các em cháu đi nhưng lúc đó cháu quá giận dữ. Cháu mong sao đòi bằng được các em mình về và cháu đã nhúng tay vào những việc làm khủng khiếp bà ạ.
- Cháu đừng có dằn vặt và quan trọng hóa mọi việc lên như thế. Biết nhận lỗi là tốt nhưng đừng có chuyện bé xé ra to.
Bridget nhìn bà ngoại, lòng chợt ấm áp. Nàng gục đầu vào ngực bà khóc vì buồn tủi, nàng cứ khóc và khóc mãi. Tiếng khóc nhỏ dần rồi sau đó nàng nức nở nghẹn ngào. Khóc xong nàng thấy mệt nhưng đầu óc thanh thản và bình tâm trở lại. Nàng cảm giác tình yêu thương của Chúa bao bọc lấy nàng như vòng tay mạnh mẽ và ấp áp.
Bà ngoại thì thầm.
- Cám ơn Người! Con xin cảm ơn Người! Đã mang cháu gái của con trở về với con.
***
Họ không chỉ lệnh cho một xe cảnh sát mà là hai xe. Một xe thuộc hạt Nelson, xe kia thuộc sở cảnh sát Alexandria. Bridget bước ra ngoài thềm nhà.
Cảnh sát trưởng hạt Nelson ra khỏi xe.
- Này cô! Cô có phải là người gọi điện thoại đến sở cảnh sát xin tự thú không?
Bridget gật đầu.
- Tôi có cần phải giơ tay lên hay úp mặt vào tường hay không?
Ông nói:
- Không thưa cô! Cô không cần phải làm thế!
Rồi ông đọc một văn bản về tội trạng của nàng, y hệt như người ta từng thấy trong những bộ phim trên tivi.
Tài xế của chiếc xe cảnh từ Alexandria bước ra ngoài.
- Đó anh Newlee! Bridget muốn chết ngay vì nhục nhã, chắc hẳn anh đã được cảnh sát trưởng hạt Nelson báo tin.
Newlee quay lại ra hiệu với một người nào đó ngồi ở hàng ghế sau trong xe anh. Người đàn ông bước ra khỏi xe và ngay lập tức Bridget nhận ra đó là ai.
- Ôi trời ơi!
Alasdair bước về phía nàng. Dáng người thật thẳng, đầu ngẩng cao làm như không quan tâm dến cảnh sát trưởng hạt Nelson. Anh dừng lại dưới bậc tam cấp nhìn nàng đang đứng trên bậc thềm.
Nàng bảo:
- Tôi tưởng anh đang ở Richmond.
- Tôi không muốn đi.
- Samantha không sao chứ?
- Con bé không sao. Hiện tai, Samantha đang ở đồn cảnh sát Nelson, cô đã làm đúng, Bridget, khi kể cho nó nghe toàn bộ sự thật.
Bridget cúi đầu xấu hổ. Nàng không dám nhìn thẳng vào mắt của anh. Nàng chỉ nhìn thấy chân anh bước lên bậc tam cấp. Anh đứng trước mặt nàng giơ tay nâng cầm nàng lên, anh nói giọng dịu dàng nhưng cứng rắn.
- Cô nên tin rằng, đối với, thật sự cô là ai không quan trọng
Viên cảnh sát đến bên thềm.
- Thưa cô chúng ta nên đi thôi.
- Tôi có thể vào chào từ biệt bà ngoại tôi được không?
Nàng hỏi. Không muốn lặp lại sai lầm lần trước.
Ông ta gật đầu. Bridget vào bên trong, bà ngoại đang ngồi bên cửa sổ đã nghe thấy hết. Bridget nói:
- Bà ơi! Cháu không ở lại được nữa!
- Ừ!
Bà ngoại đồng tình với nàng. Cặp mắt sắc sảo của bà nhìn thẳng vào Alasdair.
- Anh cần phải nhìn xa trông rộng hơn, đừng quá tiệm cận. Đừng chỉ vì những gì anh nhìn thấy trước mắt mà đã nản lòng.
Bridget kêu lên.
- Không, bà ơi cháu sẽ phải đi tù mà.
Bà ngoại ngồi thẳng dậy, bà nói chắc như đinh đóng cột.
- Cháu sẽ phải đi tù một thời gian nhưng cháu không ở tù lâu đâu, chính Chúa Trời đã mách bảo bà điều đó.
Martha nhẹ bước đến sau xe đẩy của bà ngoại. Chị nói:
- Nếu như bà nói chính Chúa Trời mách bảo bà thì hầu như lần nào bà cũng đúng. Đêm qua, bà đã nằm mơ thấy cô trở về nhà bước lên những bậc tam cấp này đấy.
Bridget cố gượng cười. Nàng cúi xuống hôn vào bên má của bà.
- Tạm biệt!
Bà ngoại nói chắc như đinh đóng cột.
- Thế nào rồi cháu cũng sẽ trở về.
Vợ của ông Gerald Whiteman mở cửa cho Bobby Henry vào và đưa hắn tới phòng đọc sách. Bà bảo:
- Gery đang nói chuyện điện thoại, anh ấy sẽ xuống đây ngay bây giờ.
Bob ngồi xuống chiếc ghế bà Whiteman chỉ cho hắn. Hắn uống cà phê, nôn nóng mong bà đi ra khỏi phòng. Khi hắn vừa đi, hắn rút tờ báo Washington Post ra khỏi cặp. Hắn không phải nhọc công nhìn tựa bài báo nữa, một tấm ảnh MacPherson đi chung với một bài báo chiếm hết ¼ trang báo về cuộc sống gia đình bất ổn của MacPherson.
Bob cố làm sao cho bài báo kia đạt được ấn tượng hoàn hả. Thay vì là một bài báo liệt kê những sự kiện thì bài báo này đọc như một bản phân tích, nó vạch rõ đằng sau vẻ hoàn hảo về tư cách và sự nghiệp của Alasdair MacPherson chỉ là một tâm hồn vẩn đục. Biên tập của bài báo đã tạo được ấn tượng như như Bob hằng hy vọng. Ông ta đã được hứa hẹn sẽ có nhiều công việc béo bở sắp tới và Bob cũng sẽ được thăng quan tiến chức. Sau một vài tháng nữa thôi hắn sẽ có một bàn làm việc chỉnh tề, một máy tính và một công việc mang lại thu nhập cao. Chuông cửa reo đưa Bob về với hiện tại, hắn nghe tiếng bước chân ngoài hành lang, trong lòng vô cùng hồi hộp.
Hắn đứng lên khi thấy một nhóm người bước vào. Gerald Whiteman dẫn đầu ba vị cao tuổi ở xóm đạo Knox là các ông Sutton, Sedgewick và Smith.
Tất cả cùng ngồi xuống. Không ai mỉm cười, nét mặt Gerry lạnh băng.
Trước khi ai đó kịp lên tiếng, ông Sutton lấy trong cặp ra một tờ báo Washington Post đặt trên bàn. Ông trừng mắt nhìn Bob.
- Ông phải chịu trách nhiệm về việc này.
Ông nói, mặt đỏ lên vì tức giận. Ông quay sang Whiteman.
- Chúng tôi không hề yêu cầu ông làm việc gì khác hơn là chỉ thuyến phục Alasdair MacPherson mà thôi.
Whiteman nói lớn:
- Tôi hoàn toàn hiểu ý cái ông, hãy tin tôi! Tôi không hề biết bất cứ chuyện gì về bài báo này.
Bốn cặp mắt nảy lửa đều quay cả lại, hướng vào Bob Henry.
Smith nói thêm, nét mặt rất nghiêm túc.
- Chúng tôi không muốn nguời ta chính thức than phiền, làm vấy bẩn hồ sơ lý lịch của MacPherson. Chúng tôi những tuởng ông Whiteman có thể tìm cho anh ta một vị trí ở trụ sở để anh ta có thể thăng tiến nhanh hơn. Chẳng bao giờ chúng tôi nhắc tới chuyện buộc anh ta phải làm bất cứ điều gì và chắc chắn không bao giờ chúng tôi lại muốn một kiểu tống tiền lén lút hèn hạ như thế này. Đây là nhà thờ chứ không phải hang ổ của bọn mafia!
- Chúng tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho chuyện này.
Ông Sutton nói lạnh lùng. Ông kinh tởm nhìn tờ báo đặt trên bàn.
Whiremen đồng tình.
- Đúng! Chuyện này không thể tha thứ.
Bob phản công.
- Đó chỉ là phương cách làm việc mà thôi. Mấy nguời dường như không hiểu hay sao?
Họ nhìn cả vào hắn, nét mặt u uẩn. Chỉ có mỗi Gerry là lên tiếng.
- Chúng tôi hiểu hết cả đấy. Chúng tôi còn hiểu hơn là anh tuởng nữa kìa.
Khi nghe tới đó, Bob biết mình nên đi là hơn. Hắn đứng lên, dừng lại nơi nguỡng cửa ngoái đầu nhìn lại, chỉ một lần, rồi cắm cúi đi thẳng.
Gerry ôm đầu. Ông hỏi những nguời còn lại bên bàn.
- Rồi chúng ta phải làm gì?
Ngay đêm đầu tiên quay trở lại Alexandria, Alasdair ký giấy bảo lãnh rồi đưa nàng về nhà. Sau khi Lorna ôm nàng thật chặt, hôn vào hai má nàng, sau khi nàng nói chuyện với Samantha suốt một giờ đồng hồ, sau khi nàng nhẹ bước lên lầu ngắm Cam và Bonnie đang ngủ thì Bridget quay trở lại nhà bếp. Nàng thấy Alasdair đang chuẩn bị món bánh ngọt cho nàng, món bánh táo. Bánh mua ở ngoài tiệm nhưng anh đã hâm nóng và trang trí bánh bằng kem vani rất ngon. Trà đã ngấm và được dọn sẵn sàng. Trên bàn còn có một cây nến rất to đang cháy sáng.
- Ở nhà em, anh không thấy có cây táo nào cả.
Alasdair nói, rót trà cho nàng. Không hiểu anh biết ý thích của nàng từ lúc nào mà anh cũng bỏ một muỗng đuờng vào trà như nàng thích.
- Chúng ta sẽ trở về nơi đó sống. Anh và em sẽ mang theo bọn trẻ. Và em nhớ phải đưa bọn anh đi chơi một vòng nữa đấy.
Bridget chớp chớp mắt. Anh đề nghị.
- Em ăn bánh đi chứ kẻo kem chảy ra hết bây giờ.
Nàng cắn một miếng bánh và ráng nuốt cho trôi xuống cổ họng. Nàng không thấy đói lắm.
Bridget nói thẳng:
- Em không thể giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Alasdair nhấp một ngụm trà.
- Anh không bao giờ khuyên em nên giả đò như thế. Anh nghĩ nếu mình gần gũi với một ai đó mà cứ giữ bí mật rồi giả làm một nguời khác thì họ không chỉ nợ nguời bạn đời của mình lời giải thích mà còn phải xin lỗi nữa cơ.
Anh đặt ly xuống và nói giản dị:
- Anh xin lỗi em! Em không phải là người duy nhất trong hai chúng ta cố giữ những bí mật riêng.
- Nhưng hai chuyện không có giống nhau.
Nàng lảnh tránh mắt anh. Nàng thấy nhục nhã khi quay trở lại nhà anh sau những gì mọi nguời đều chứng kiến. Thật tủi nhục làm sao. Nàng đột nhiên nhớ tới bài báo nọ và đã nhìn thấy nét mặt bình tĩnh của Alasdair lúc ban ngày. Nàng không phải là nguời duy nhất đang bị bới lông tìm vết. Mắt nàng sáng lên, nàng nâng khăn ăn lên lau miệng.
Alasdair đau đớn nói.
- Cũng không khác nhau gì nhiều lắm đâu. Không có ai chết vì sự thờ ơ của em.
- Chuyện đó em biết rồi.
Anh khẽ nhún vai.
- Vậy chúng ta còn tự trừng phạt mình cho tới bao giờ nữa đây? Theo anh đó mới chính là vấn đề. Tự dằn vặt mình sẽ không thể lấy lại những gì mình mất hoặc không thể sửa chữa những sai lầm của mình trong quá khứ.
Anh ngắm nhìn khuôn mặt nàng.
- Vậy chúng ta phải làm sao?
Nàng lắc đầu.
- Thật ra em không bao giờ cố ý gây nên chuyện ngày hôm nay.
Alasdiar hỏi với giọng cởi mở, thân ái và dịu dàng.
- Vậy, chuyện xảy ra như thế nào?
Nàng ngần ngừ một lát rồi đặt đĩa xuống kể hết toàn bộ câu chuyện cho anh nghe.
Samantha không nghe cho đến hết câu chuyện của Bridget. Cô bé chỉ nghe lỏm cho tới lúc chắc rằng mọi chuyện đều ổn cả.
- Bây giờ cô Bridget đã an toàn rồi.
Con bé nghĩ, đóng lỗ thông hơi lại. Bây giờ cô ấy đang kể lại chuyện cũ và chỉ có thế thôi. Samantha lên giường ngủ. Tấm mềm ấm và mềm mại trùm lên má cô bé, tấm mềm như cánh tay ai đó dịu dàng ôm lấy nó. Samantha nhắm mắt. Có thể rồi đây mọi chuyện sẽ ổn cả.
Bà Sondra đang ở giai đọan kết thúc những vụ do bà thụ lý. Bà mở tập hồ sơ của Mary Bridget Washburn và dùng ngón tay có móng cắt ngắn gõ lên tập hồ sơ đó. Thế còn tập hồ sơ này thì sao, cô ấy đồng ý làm chứng chống lại Porter và xin đuợc huởng án treo.
Tom Dinwiddie nhìn bà ngờ vực:
- Tôi đã trở nên mềm yếu rồi sao?
Bà Sondra mỉm cuời.
- Theo tôi, ông không định bắt cô bé này bỏ tù. Phần tội lại càng không. Cô ấy đã thay đổi. Hơn nữa chúng ta biết thù hận là nguyên nhân chính của vụ này, ta cũng biết ai là thủ phạm rồi.
- Thôi đuợc, cứ gọi tôi là thằng ngốc hay yếu lòng đi.
Dinwiddie vừa nói vừa ký tên vào biên bản thỏa thuận cho phép Mary Bridget Washburn đuợc huởng án treo. Sau đó ông đi thẳng vào vấn đề chính của vụ án này.
- Sao? Về Porter thì thế nào?
Sondra xem lại tập hồ sơ của Jonah.
- Hắn không được may mắn cho lắm! Không hiểu sao hắn dám chĩa súng vào đầu cảnh sát truởng hạt Nelson khi ông này định bắt giữ hắn. Khi Jonah Porter ra khỏi bệnh viện tâm thần trông hắn như thể đã ở trong tù nhiều năm trời chứ không phải chỉ mới vài tháng như thực tế.
Ông Dinwinddie trả lời lạnh lùng.
- Porter sẽ còn phải ngồi tù lâu.
Bà Sondra bảo:
- Thưa đúng. Theo tôi chắc vụ này kết thúc ở đây.
Ông Dinwiddie gật đầu, theo bà ra khỏi văn phòng.
- Hãy quay trở lại vào ngày thứ tư. Chúng tôi có một số giấy tờ tuyển dụng đã sẵn sàng chờ bà ký.
- Tôi mong đến lúc đó lắm!
Bà nói, giơ cao cặp hồ sơ của Mary Bridget Washburn.
- Để tôi lưu trữ tập hồ sơ này. Có thể đây là vụ cuối cùng của tôi với danh nghĩa luật sư bào chữa.
Dinwiddie mỉm cuời với bà.
- Rất mừng vì sắp đuợc cộng tác với bà.
Họ chờ ngoài hành lang, đợi Alasdair đi họp về. Tất cả mọi người đều chờ anh: Winifred, Fiona, Bridget và cả bọn trẻ. Anh biết họ đang nôn nóng. Alasdair vào truớc, giữ cửa cho Lorna buớc theo sau anh rồi theo chị vào nhà.
Cả nhà nhìn anh, những khuôn mặt chờ đợi. anh quyết định không kéo dài làm cho họ phải đau khổ lâu.
- Gerald Whiteman nói kẻ bức hại gia đình chúng ta là không thể tha thứ và hắn định chuộc lỗi và hứa sẽ làm tất cả để hàn gắn chuyện này. Những bậc cao tuổi trong giáo đoàn đã đồng ý. Tôi đuợc phép chọn lựa, hoặc là giữ một chức vụ ở trụ sở, hoặc tiếp tục trông coi nhà thờ ở đây và được toàn bộ giáo đoàn ủng hộ. Đây là một giải pháp có đuợc sự đồng lòng nhất trí của tất cả mọi nguời.
Winifred hài lòng gật đầu.
- Có lẽ họ sắp sửa khởi kiện thì phải? Chị nghe nói Bob Henry bị đuổi việc.
- Thế cha nói gì với cấp trên cũng như mọi nguời trong giáo đoàn?
Samantha hỏi.
Alasdair cuời thật tuơi.
- Cha đã từ chức.
Anh nói mà không tin mình vừa thốt ra câu ấy.
Winifred hoảng lên.
- Không thể như thế được!
Bridget hỏi với nỗi lo lắng hiện rõ trên nét mặt nàng.
- Anh nghĩ thế nào mà quyết định thế?
- Anh cho là mình đã quyết định đúng. Anh phải tự hỏi mình rằng, anh có bực bội khi đưa ra quyết định đó hay không, nhưng anh cho là không. Anh chỉ nghĩ rằng còn có một việc nữa anh phải giải quyết ngay bây giờ. Whiteman nói liên đoàn Anh giáo sẽ mua nhà cho chúng ta ở nơi ở mới thế nên chúng ta sẽ có nhiều việc phải làm. Hôm nay, họ đã đi khảo sát vài địa ốc trên thị trường và cuối cùng thì chúng ta sắp sửa có được một tổ ấm tuyệt vời.
Fiona hỏi:
- Còn cậu sẽ làm gì? Cậu sẽ lại tiếp tục thuyết pháp qua sóng phát thanh và viết sách ư?
Alasdair lắc đầu.
- Em đã gọi điện đến vài nơi trong buổi sáng hôm nay. Em đã gọi điện thoại thôi không tham gia phát sóng và cũng đã nói chuyện với nhà xuất bản rằng em sẽ nghỉ viết một thời gian.
Winifred thất sắc, nhìn chị như sắp muốn xỉu.
- Vậy cậu sẽ làm gì?
Anh nhún vai.
- Em cũng không biết nữa.
Tâm trạng anh tràn ngập niềm vui được tự do khi anh nói chuyện với nhà xuất bản rằng em sẽ nghỉ viết một thời gian.
Winifred tỏ vẻ nghi ngờ. Bridget tái mặt, nhìn nét mặt anh không ai đoán ra điều gì. Anh dọn giọng.
- Cũng có tin sốt dẻo: Một thành viên khác trong gia đình sẽ giữ một chức vụ ở trụ sở giáo đoàn.
Giờ thì Winifred thật sự nổi giận.
- Fiona! Sao cô không nói câu nào với tôi hết vậy!
Fiona lắc đầu.
- Không phải em đâu mà.
Alasdair tuyên bố.
- Em không nói tin tức dành cho Fiona. Xin chúc mừng chị Lorna, trợ lý riêng của chủ tịch Whiteman.
- Không!
Winifred quá ngỡ ngàng.
Lorna sung sướng đỏ bừng mặt.
- Ở vị trí mới, em sẽ lãnh luơng cao hơn cả hai khoản luơng hiện nay của em và ông Whiteman, cũng nói em sẽ còn thăng tiến nhiều trong lĩnh vực quản lý.
Bridget chấp tay lại vì vui mừng, niềm hân hoan tỏa sáng khuôn mặt nàng. Nhưng khi giây phút đó qua đi, nỗi buồn lại chế ngự tâm tư của nàng.
Lorna hỏi:
- Thế còn em, Bridget. Em sẽ làm gì?
Nét mặt Alasdair căng thẳng. Câu hỏi đó quá bất ngờ đối với anh. Anh đã vẽ ra một viễn cảnh hoàn toàn mới mẻ đối với anh nhưng đây không phải là cách để anh bắt đầu khoe với mọi nguời viễn cảnh ấy. Anh hít một hơi thật sâu và chờ câu trả lời của nàng.
Bridget ngẫm nghĩ một lát truớc khi nói nhưng cặp mắt sáng của nàng đầy nuớc mắt khi nàng cất tiếng, giọng nàng lặng lẽ và cương nghị.
- Em muốn về nhà!
- Thì ra là thế.
Alasdair nhìn xuống sàn nhà, hy vọng nét thất vọng không hiện ra thái độ của anh.
Lát sau, anh nhìn lên bắt gặp ánh mắt của Bridget. Anh những tuởng nàng đưa ra quyết định kia một cách giản dị dễ dàng. Nhưng khi nhìn sâu vào đôi mắt ây, anh đọc thấy niềm mong mỏi, khao khát trong ánh mắt nàng nhìn anh. Ánh mắt trong sáng ngây thơ và không thể che giấu đuợc những cảm xúc bên trong. Ánh mắt đó như khuấy động một cơn bão lòng trong anh. Có thể anh không hiểu nhiều qua ánh mắt ấy nhưng có một điều chắc chắn và quá rõ ràng: anh không thể mất nàng. Anh cảm thấy chao đảo và như từ vô thức anh thốt lên thành lời giản dị thẳng thắn không có chút gì giống với những bài diễn văn đầy tính hùng biện anh từng phát biểu truớc đông đảo giáo dân.
- Vậy cả nhà sẽ đưa em về.
Câu nói vô tình như một lời mời, nhưng ý nghĩa của câu nói ấy thì không ai trong phòng là không hiểu cả.
Winifred há hốc miệng vì ngạc nhiên. Fiona nhoẻn môi như muốn cuời, Lorna cố gắng lắm mới khỏi không hét lên vì sung suớng, còn Samantha thì nhảy cỡn lên la hét.
- Đúng! Đúng! Đúng rồi!
Duy nhất trong phòng có một nguời không hiểu. Nét mặt nàng không biểu lộ một cảm xúc gì, chỉ có cặp mắt mở to sững sờ rồi dần dần như hiểu ra những điều anh vừa nói. Đột nhiên Alasdair cảm giác một điều gì mới lạ. Một điều mà đã nhiều năm nay anh chưa hề cảm thấy: Liệu anh đang ngộ nhận thì sao nhỉ, ngỗ nhỡ cô ấy không yêu anh thì sao.
Không khí trong phòng chợt lặng đi. Hai nguời cảm tuởng như chỉ có mình họ đứng trong nhà mà thôi. Miệng anh khô đắng, Alasdair nuốt khan.
- Tất nhiên nếu đó là điều em muốn.
Anh nói rồi chờ câu trả lời của nàng với trái tim đập như muốn vỡ lồng ngực.
Nuớc mắt tràn ra khỏi mi, nàng cắn môi buớc về phía anh. Anh mở rộng vòng tay và nàng ngả vào lòng anh.
Anh vùi mặt vào làn tóc bạch kim óng muợt, tận huởng mùi thơm của nàng. Đó là mùi không khí mùa hè thoang thoảng vị ngọt của mật ong. Anh hôn nàng và thốt lên những lời nói xuất phát từ tận đáy lòng.
- Kể từ khi anh lên chiếc xe của Newlee, rong ruổi dọc quãng đuờng dài để tìm em, anh biết Chúa Trời đã ban em cho anh. Anh thật là kẻ quá ngu ngốc vì bấy lâu này anh không nhận ra điều đó. Anh yêu em, Bridget! Yêu em với cả trái tim! Em sẽ chấp nhận anh là chồng của em chứ!
- Không còn điều gì khác trên đời này khiến em vui suớng hơn.
Nàng nói và đột nhiên mọi chuyện trở nên quá giản dị.
Bridget nhìn quanh nhà lần cuối. Trong nhà, mọi thứ đều sạch sẽ tinh tuơm. Thậm chí phong cảnh bên ngoài cũng như đang mời gọi, thảm cỏ mướt xanh, những cây hoàng duơng mới trồng đang trổ lá xanh tuơi. Nàng đặt một chậu cây thật lớn ngay truớc cánh cổng sắt để chào mừng vị mục sư mới và vợ anh ta.
Nàng và Alasdair đã mang những đồ dùng cần thiết vào trong chiếc xe tải. Chiếc thùng lạnh đằng sau thùng xe chứa đầy đồ ăn cho cả cuộc hành trình: nào là bánh sandwich bơ, đậu phộng, nào là hàng chục hộp nuớc trái cây và sữa socola. Alasdair chỉ mang tư trang của anh thôi. Winifred và Fiona sẽ vui hơn vì giúp anh trông coi những món đồ kỷ niệm của mẹ anh.
- Thế cũng tốt lắm.
Anh nói với các chị mình: một sự khởi đầu hoàn toàn mới là thứ anh đang cần lúc này.
Winifred chẳng phải là người hay gây rối như Bridget thuờng nghĩ. Tuy nhiên chị đã suýt nổi nóng lên khi vợ chồng nàng nói sẽ nhờ một vị mục sư của giáo đoàn lân cận làm phép cuới cho họ và chị cũng chỉ trích kế hoạch của họ định chuyển đến sống ở Woodbine. Tối qua chị vẫn còn càu nhàu khi họ đến từ biệt chị.
- Đó là kế hoạch kỳ cục nhất mà chị từng biết. Tự nhiên dọn nhà đến một nơi lạ lẫm, không biết mình sẽ ở đâu và sẽ làm gì khi đến đó.
Nhưng họ biết họ sẽ ở đâu. Bridget nhìn Alasdair đang cúi đầu bên thùng xe tìm xem liệu họ còn để quên món gì chuẩn bị sẵn cho cuộc hành trình hay chưa. Thể nào bà ngoại cũng ủng hộ nàng, bà chắc sẽ vui sướng vô cùng khi thấy Bridget về nhà, mang theo cả chồng và những đứa trẻ giờ đã là con nàng. Nàng như đang ở trên thiên đường.
Bridget nói với Alasdair:
- Em còn muốn một thứ nữa.
Anh mỉm cuời nhìn nàng.
- Em cứ làm điều gì em muốn.
Nàng đi ngang qua bãi cỏ, đến bên nhà thờ, lên bậc tam cấp vào trong giáo đường mát lạnh, nhớ lại cũng khung cảnh thanh bình này đã từng chào đón nàng lúc truớc. Nàng nhìn lên tấm bảng vẽ hình con chim sẻ đang rời khỏi tổ. Nàng mỉm cuời rồi buớc thẳng vào trong.
Cửa giáo đuờng mở rộng, mang ánh sáng của buổi sáng sớm chiếu lên những ô cửa sổ. Nàng không muốn nấn ná lại lâu nên buớc thẳng tới con đường giữa hai hàng ghế, ra ngoài vuờn theo lối cửa hậu.
Nàng nhìn những cành cây táo ngoài sân vuờn nhà thờ rồi đi dọc theo bức tuờng xây bằng gạch đỏ tới dãy mộ chí ở nghĩa trang phía sau nhà thờ. Nàng đến bên một tấm bia mộ bằng đá hoa cương màu trắng. Nàng rờ tay lên lớp đá hoa cuơng mát lạnh.
Nàng thì thầm: Xin Chúa hãy phù hộ cho nguời đã chết. Có thể giờ đây chị ấy đã đuợc nghỉ ngơi sau những lần sanh nở, có thể chị cũng đã đang đến đuợc cõi vĩnh hằng.
Khi nàng thì thầm cầu phúc cho Anna, nàng cũng cảm giác như mình được sanh ra lần thứ hai, thuần khiết và rũ sạch mọi tội lỗi.
Nàng thì thầm: Anna à, em cũng yêu mến tất cả mọi nguời, em cũng yêu quý các con chị thật nhiều. Con xin tạ ơn Chúa Trời.
Có tiếng bước chân trên lối đi, một luồn gió mạnh thổi rung rinh những cành táo và một cơn mưa những cánh hoa rơi trên nền cỏ xanh thắm. Samantha xuất hiện Cameron và Bonnie bám sát theo nó.
Samantha gọi, mắt nó sáng rực.
- Cô Bridget, mình đi thôi.
- Cô tới đây.
Bridget nói, kéo Samantha lại gần, hôn lên trán cô bé rồi nàng cầm tay Cameron và Bonnie. Cả bốn nguời bước về phía Alasdair đang chờ bên xe hơi.
Họ nói lời từ biệt với một nhóm nguời đi tiễn họ và người cuối cùng Bridget nhìn thấy là Lorna. Chị đang lấy tay gạt nuớc mắt từ biệt họ.
Lorna vẫy tay cho tới khi chiếc xe mất dạng. Chị lau khô khuôn mặt nóng bừng. Nhìn họ đi thật đau lòng biết bao nhưng đó là nỗi đau ngọt ngào xen lẫn vui sướng. Một vài nguời ủng hộ MacPherson từ bấy lâu nay cũng đi tiễn anh. Lúc này, họ quay lại nhà thờ vừa uống cà phê vừa nhắc lại những ngày đáng nhớ vừa xảy ra.
Fiona hỏi:
- Em có đi cùng họ không?
- Không.
Lorna lắc đầu. Nàng không hỏi lý do tại sao.
Fiona bảo:
- Vậy thì tạm biệt em nhé.
Lorna mỉm cuời lạ lẫm. Chị không dễ dàng gì khi nói ra những lời ấy. Chị quay lại nhìn căn nhà cũ. Căn nhà sao quá rộng lớn đến như vậy. Nó đã in dấu lên phần lớn cuộc đời chị. Giờ đây chị đã được tự do. Chị rời bỏ nó hệt như một con tàu đuợc cắt dây neo. Ngày mai chị sẽ đi Richmond và Chúa mới biết được cái gì chờ đợi chị ở đó.
Chị nghe tiếng tim mình đập rộn rã khi chị bước vào trong nhà. Chị đi dọc theo hành lang trống vắng, đi qua phòng khách đã đuợc bày trí lại rồi tới nhà bếp. Chị dừng bên bồn rửa chén.
Đây là nơi chị hay cầu nguyện. Chị nhắm mắt và lại thấy họ bằng xuơng bằng thịt. Đây là Alasdair khuôn mặt rạng rỡ vì hạnh phúc, kia là Samantha đang mỉm cuời, kia là hai đứa trẻ sinh đôi đuợc yêu thuơng và chăm sóc chu đáo, rồi hình như tất cả bọn họ đều quay lại nói lời từ biệt. Cậu ấy đã bảo: Đó là điều em định làm, là cuộc sống mới của em. Chị sẽ giúp em.
Lorna mở bừng mắt vui mừng: Xin cảm ơn Đức Chúa Cha. Chị nói to bằng giọng trong trẻo. Cảm ơn vì Nguời luôn giữ lời Nguời hứa.
Chị mỉm cuời nhìn quanh lần cuối rồi chị khóa cửa nhét chìa khóa vào dưới khe cửa và ra đi.
Họ đã lái xe suốt buổi sáng. Bọn trẻ bi bô trò chuyện phía sau họ. Samantha nghe nhạc từ máy headphone. Bridget liếc nhìn Alasdair. Anh cảm nhận đuợc ánh mắt của nàng bởi vì ngay lập tức anh nhìn qua nàng với nét mặt dịu dàng, như thể nàng là cái gì đó thật quý báu mà anh xém chút nữa đã đánh mất đi rồi lại tìm lại đuợc vẹn nguyên.
Anh chìa tay cho nàng.
- Em sắp về nhà rồi đấy!
Anh nói, hất hàm về phía chiếc biển chỉ đuờng, có ghi chỉ còn bảy dặm nữa là tới Woodbine. Nàng gật đầu, lòng tràn đầy cảm xúc khiến nàng nghẹn lời. Nàng chợt nghĩ lại điều bấy lâu nay nàng từng ấp ủ: không ai có thể chạy trốn khỏi Chúa Trời dẫu cho nguời đó có cố đến đâu. Nàng nhìn không chán mắt dãy núi màu xanh chìm trong sương phía xa xa. Chân lý cũng đẹp và vĩnh hằng như những đỉnh núi ấy. Nàng không bao giờ phải cô đơn: Chúa Ngài cũng luôn ở bên nàng phù hộ cho nàng trong suốt quãng đời vừa qua.
HẾT