Chương 9
Samantha nhìn Bridget cất cuốn nhật ký vào hộp. Sau đó, con bé xem lại bức hình nó giữ riêng cho mình: bức hình mẹ nó trong chiếc áo đầm dạ hội. Con bé tự hỏi cha nó sẽ nói sao nếu như nó treo bức ảnh mẹ lên tường. Vừa lúc đó cửa bật mở.
Thôi chết! Không hay rồi.
Alasdair bước vào, miệng cười tươi, nét mặt cũng vui vẻ. Nhìn thấy bức hình trong tay nó, rồi nhìn xuống thùng nhật ký, mặt anh biến sắc.
Anh nhìn thẳng vào mắt Bridget.
- Hai người đã làm gì vậy?
Samantha nói:
- Đó là do con. Cha đừng giận cô ấy.
- Con không nên dính vào chuyện này, Samantha.
Bridget nói nhỏ nhẹ:
- Những cuốn nhật ký này trên gác xép
Khuôn mặt của Alasdair chợt đanh lại.
- Có rất nhiều chuyện Samantha không nên biết.
Samantha nói:
- Con đã biết rồi. Con biết mẹ chủ tâm làm cái việc ghê gớm ấy.
Alasdair nhìn Samantha rồi lại nhìn Bridget. Mặt Bridget tái nhợt và Samantha có cảm tưởng nàng sắp sửa òa khóc.
Alasdair nói nhỏ.
- Tôi cần nói chuyện với cô, Bridget.
Bridget bước theo sau anh. Samanthe cũng theo họ ra khỏi phòng. Alasdair đi trước xuống cầu thang.
- Nếu đổ tội cho cô Bridget gây ra chuyện này thì quả thật không công bằng!
Anh ngoái lại quát to.
- Về phòng ngay, Samantha!
- Tốt thôi!
Con bé mặt đỏ bừng đáp trả rồi đi thẳng tới lỗ thông hơi trên tầng nhà của nó. Nó nằm bẹp trên sàn nhà, ghé tai vào cửa nhỏ. Chỉ một lát sau nó đã nghe tiếng họ nói chuyện ở dưới. Cả hai đều nói khá to.
Bridget bảo:
- Tôi làm thế là vì Samantha.
- Vì Samantha thật sao?
Nàng biết khi nào Alasdair nói bằng giọng khó chịu như vậy: Khi có ai đó gây lộn xộn trong nhà anh.
Bridget đáp:
- Phải. Samantha chính là lý do tôi đến đây, bắt đầu toàn bộ chuyện này. Tôi gặp con bé trong nhà thờ. Nó gắn một mẩu giấy lên trên bàn dưới tấm bảng có con chim sẻ đang rớt từ tổ xuống. Đó là lý do tôi đến căn nhà này và tôi biết con bé cần gì.
Samantha chớp mắt. Vậy mà nó cứ tưởng lời cầu nguyện của nó đã được Chúa Trời đáp trả.
- Giờ thì sao nào?
Bridget vẫn tiếp tục.
- Con bé cần phải có ai đó nói sự thật cho nó nghe. Con bé biết thực sự chuyện gì đã xảy ra, nhưng bởi vì không ai nói về chuyện đó cho nên nỗi buồn sự nghi ngờ đã gặm nhấm con bé.
- Cô không biết sự thật là gì đâu.
Có vẻ như cha nói đúng.
Alasdair hỏi:
- Thế Anna có biết gì về mẹ của cô ấy không? Về chuyện bà ấy đã uống thuốc ngủ quá liều khi Anna mới được sáu tuần tuổi? Cô ấy có biết chuyện cha của cô ấy cứ nói đi nói lại về cái sự kiện ghê gớm kia bởi vì muốn Anna không đi vào vết xe đổ của bà mẹ? Cô ấy có đưa ra những thông tin mà các nhà tư vấn tâm lý cô ấy từng gặp và cô ấy có kể rằng họ đã bất lực như thế nào khi phải đứng chống mắt nhìn lịch sử lặp lại một lần nữa? Hãy cho tôi biết tôi phải làm gì đây? Nếu như im lặng cũng không xong, nói ra cũng không được thì phải làm sao?
Bridget phát hoảng:
- Tôi biết có một cách nào đó giữa hai thái cực anh vừa nói, chứ không phải vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra để cho con bé càng lúc càng ấp ủ những cơn căng thẳng thần kinh và cuối cùng bùng phát như một trái bom nổ chậm.
- Sao cô dám buộc tội tôi đã giả vờ như cái chết của Anna chưa từng xảy ra? Sau cái ngày cô ấy qua đời, cái chết của cô ấy để lại dấu ấn trong từng giờ, từng phút của cuộc đời tôi.
- Vậy thì đã đến lúc hãy để chị ấy yên.
Cả hai đều im lặng. Samantha chờ rất lâu vẫn không ai nói câu nào.
Cuối cùng, Bridget hỏi:
- Anh có muốn tôi quay lại đây vào ngày mai không?
Alasdair gào lên như thể anh đã rối trí thực sự.
- Tất nhiên tôi phải thế thôi. Giờ mà vạch ra kế hoạch khác thì đã quá muộn.
Samantha nghe tiếng cửa mở ra rồi đóng sập lại. Con bé chạy vào phòng dành cho khách ở cuối hành lang để có thể nhìn ra cửa sổ trông ra đường. Bridget đang đi trên đường phố vắng. Cô ấy thậm chí còn không mặc áo khoác nữa. Samantha thấy thế lại hơn bởi vì Bridget sẽ quay trở lại ít nhất là để tìm áo khoác của mình.
Jonah đợi bên ngoài cửa hàng thực phẩm rất lâu, hắn tưởng như thời gian dừng lại. Hắn cứ để cho động cơ xe nổ nhè nhẹ. Nhiều lúc hắn cảm giác muốn nổ tung ra nếu hắn không được lao ra khỏi xe. Hắn cần phải đi loanh quanh đâu đó, hắn cắn môi và châm một điếu thuốc khác. Tay hắn run lên bần bật.
Cửa mở, một bà già bước ra. Thằng bé chỉ mặt Carmen cho hắn đang xách túi hộ bà già kia.
Thằng bé trở vào trong cửa hàng với chiếc xe đẩy trống rỗng. Cửa lại mở và cô ta kia rồi. Carmen, người phụ nữ biết hiện Mary B. đang ở đâu. Cô đang nhìn hắn. Như vậy là điềm xấu rồi. Hắn ngồi yên một lát có dễ đến một phút và khi ngẩng đầu lên một chiếc xe cảnh sát đã thắng gấp nơi góc phổ. Jonah sững sờ. Chỉ có quỷ dữ mới biết chuyện lại xảy ra tồi tệ như thế này. Như vậy có nghĩa cảnh sát đã quay lại, lần theo dấu vết của hắn. Ồ không, Carmen có người quen là cảnh sát bởi vì chiếc xe cảnh sát kia đỗ bên vỉa hè và chỉ dừng ở đó, không tiến tiếp về phía hắn. Carmen nghiêng người hôn gã cảnh sát ngồi trong xe thật đằm thắm.
Tay Jonah run bắn. Hắn xoay chìa khóa cho xe nổ máy. Hắn chỉ có một cơ hội là đi theo họ dù họ có đi đâu chăng nữa. Hắn sẽ chờ đến khi viên cảnh sát kia bỏ đi. Hắn sẽ vào nhà tìm Mary.
Hắn lén lút cho xe chạy theo họ suốt quãng đường từ cửa hàng đến một căn hộ nhỏ. Nhưng thay vì lái xe đi thì viên cảnh sát kia lại đậu xe và dắt tay Carmen ra khỏi xe, vào trong nhà. Jonah quyết định tắt máy xe của hắn và chờ cho tới khi viên cảnh sát kia ra khỏi căn hộ của Carmen. Hắn xoa cằm và tu thêm một ngụm rượu mạch nha để lấy tinh thần.
Alasdair ngồi bên bàn ăn rót cho mình một ly cà phê nữa. Lúc này là sáng thứ sáu. Anh không sao ngủ được. Hầu hết thời gian anh dành để đọc những cuốn nhật ký của Anna, quyết định đi theo hành trình mà con gái anh và Bridget đã trải qua. Anh gặp lại vợ mình trong những trang tập. Vừa đọc anh vừa cười rồi khóc, rồi lại đau khổ. Nó đây! Anh nghĩ khi lật giở từng trang giấy nặng nề. Đó là tất cả những gì anh đã cố gắng nỗ lực biết bao để giấu kín.
Chuông cửa reo, anh nhìn đồng hồ. Nếu là Bridget thì cô ấy đến quá sớm và anh chợt mừng tuy vẫn chưa biết sẽ phải nói gì với cô anh đi ra mở cửa.
- Bob.
Cái tên buột ra khỏi miệng anh một cách vô thức mặc dù người đàn ông đang đứng trước mặt anh đây khác hẳn với cậu học sinh trường dòng của mười lăm năm về trước.
- Tôi tự hỏi liệu cậu có cho tôi gặp vài phút được không?
- Tôi có một cuộc họp với sếp của cậu vào ngày mai.
- Tôi không ở lại lâu đâu.
Alasdair lùi vào.
- Vậy mời cậu vào đi.
- Cảm ơn!
Alasdair đóng cửa lại.
- Chúng ta lên phòng làm việc của tôi nhé.
Bobby theo anh lên lầu. Anh gõ cửa phòng Samantha yêu cầu nó xuống tầng trệt để trông em, sau đó đưa Bob vào phòng làm việc của anh, mời hắn ngồi xuống.
Khi họ đã an tọa, Bob nói:
- Chắc cậu thắc mắc rằng tại sao tôi lại đến đây.
Alasdair nhún vai.
- Tôi đoán chuyện cậu đến đây có liên quan tới chuyện giáo đoàn đang muốn tôi từ chức nhận công việc khác. Một công việc do ông Gerald Whiteman sắp đặt.
Bob gật đầu.
- Chính xác.
Hắn mở cặp lấy ra một tờ giấy đặt lên chiếc bàn nhỏ. Alasdair cầm tờ giấy lên: đó là bản báo cáo của cảnh sát có tên của Samantha trong đó.
Ngày ba mươi tháng mười một: nữ sinh ăn cắp vặt tại cửa hàng thực phẩm Bag and Save. Anh hỏi:
- Cậu đang làm cái quái gì vậy thế hả? Cậu tưởng cậu là ai chứ?
Bob nói vẻ mặt bình thản.
- Tôi là người tận tụy với công việc. Sao? Tôi không được nói nữa à? Hay là tôi cứ nói tiếp nhé bởi vì nếu cậu muốn tôi dừng lại ở đây thì cậu sẽ phải ký vào cái này.
Hắn điệu đàng đặt tờ giấy lên bàn. Alasdair nhìn đọc câu đầu tiên và tự hiểu: Đơn xin từ chức của anh.
- Tôi sẽ không làm cái việc ngớ ngẩn ấy.
Bob chìa tay ra.
- Đừng bao giờ nói không bao giờ.
Hắn quăng tiếp một tờ giấy khác lên bàn. Bản báo cáo về tai nạn của Anna.
Alasdai cầm tờ giấy lên. Mọi chi tiết được miêu tả đầy đủ trong bản báo cáo.
Một vụ tai nạn xe hơi thời gian một giờ ba mươi hai phút chiều.
Tình trạng đường: trơn ướt.
Ước tính tốc độ khi xảy ra tai nạn: sáu mươi lăm dặm một giờ không có dấu bánh xe trên đường.
Những người làm chứng thấy xe tăng tốc khi rời khỏi đường nhựa và nhào xuống mặt nước.
Alasdair đặt tờ giấy xuống bàn.
- Mày là một kẻ đê tiện.
- Ngày hôm qua tôi có đến gặp một người quen tại tòa báo Washington Post. Họ đã để mắt tới cậu rồi đấy, đặc biệt là cậu lại để mình dính dáng đến cái này.
Bob Henry dằn mạnh một thứ giấy tờ khác nữa lên bàn.
Alasdai cầm lên: đó là Lệnh truy nã của một người nào đó có tên là Mary Bridget Washburn. Cô ta bị kết tội sản xuất, buôn bán thuốc kích thích, một vụ buôn ma túy.
- Ta không biết người này.
Mặc dù nói thế nhưng tim anh vẫn thắt lại bởi anh đã đoán ra phần nào.
- Cậu là một gã khờ tội nghiệp.
Bob gằn từng tiếng rồi quăng lên mặt bàn bảng photocopy màu một bằng lái xe của bang Virginia cấp.
Alasdair phải cố gắng lắm mới giữ cho nhịp thở của mình đều đặn.
Bob tiếp tục:
- Tôi đang nhờ người ta viết cho mấy bài báo về một vị mục sư nổi tiếng nào đó. Trong bài báo cũng để lộ những thông tin để người ta đoán biết được thực ra nhân vật chính của bài báo đó là ai. Cả bài báo sẽ đầy những tư liệu về cuộc đời cậu, những chi tiết về những bí mật bẩn thỉu của gia đình cậu. Rất có thể bài báo sẽ không ướt át như bao câu chuyện hư cấu khác, nhưng công hiệu của nó sẽ có một sức mạnh ngầm khủng khiếp. Cậu cứ cân nhắc đi.
Alasdair trả tờ lệnh truy nã trên bàn.
- Vậy mày muốn gì?
Bob Henry đáp:
- Muốn cậu từ chức. Tớ sẽ fax những thông tin này cho Whiteman và ông ấy sẽ fax cho tôi quyết định bổ nhiệm cậu. Tụi này đã tìm ra một công việc béo bở cho cậu rồi đấy.
- Nếu tôi từ chối thì sao?
Bob Henry nhún vai.
- Cậu quyết định sao cũng được. Còn ngay bây giờ tôi sẽ ra khỏi đây và đến thẳng tòa báo Washington Post. Biên tập viên trang tôn giáo đã dành sẵn cho cậu vài cột báo ở số báo phát hành vào ngày mai. Tự tôi sẽ viết những bài báo đó.
Bob ngả người trên ghế. Một nụ cười nham hiểm thoáng hiện trên môi hắn.
- Tôi đã viết sẵn hai bài báo và tôi chẳng mấy quan tâm là mình sẽ cho đăng bài nào. Nếu như cậu ký vào đơn xin từ chức, tôi sẽ đưa cho tờ báo Washington Post. Bài báo ca ngợi công việc mới của cậu tại trụ sở giáo đoàn. Còn nếu cậu không ký, tôi sẽ đưa cho họ câu chuyện nhơ bẩn kia. Chắc cậu cũng chẳng thích đâu, tùy cậu thôi.
Alasdair nghĩ chắc anh nên nhận công việc ở trụ sở và mọi rắc rối sẽ lùi xa. Nhưng rõ ràng trong việc này còn nhiều bí mật khác nữa và nhiều người biết những bí mật đó. Vậy là anh lại phải thức thêm nhiều đêm nữa để tìm cho ra sự thật.
- Ký đi, Alasdair. Nếu không tôi sẽ lột trần cậu mà mang bêu rếu ngoài phố chợ đông người đấy.
Chắc chắn Bob Henry sẽ làm như hắn đe dọa. Alasdair tin chắc như vậy. Ai cũng biết một phù thủy hùng mạnh và vĩ đại nhất cũng chẳng tài cán gì hơn là một người bình thường khi mất hết quyền năng. Một khi anh đã mất danh tiếng thì anh cũng chẳng còn gì để mất nữa.
Alasdair chợt phát hiện một chi tiết hấp dẫn nếu anh chẳng còn gì để mất thì anh sẽ được yên thân. Chẳng còn phải che chắn, chẳng còn phải bảo vệ và như vậy người ta có hại anh thì cũng có được gì đâu. Nghĩ thế anh nói:
- Tôi không ký kết gì hết.
Bob đe dọa.
- Vậy thì tôi sẽ kể hết ra.
Alasdair mỉm cười.
- Cứ làm những gì cậu thích.
Khi những lời nói ấy thốt ra từ miệng anh, ngay lập tức anh cảm thấy mình như một tù nhân mới được trả tự do.
Vừa thức giấc, cảm giác nặng nề đã chụp lấy Bridget. Nàng cười cay đắng. Có những lần uống trà và ăn tráng miệng với Alasdair nàng đã xém nói ra sự thật. Nếu nàng làm thế thì bây giờ đã gặp rắc rối to rồi. Nếu như anh ta sẵn sàng cắt đứt quan hệ với nàng chỉ bởi vì những cuốn nhật ký của Anna thì anh ta sẽ còn phản ứng ghê gớm đến đâu nếu biết được sự thật về nàng?
Nàng nhìn đồng hồ. Đã đến lúc trở dậy rồi nếu như nàng muốn làm nốt những việc cần làm cuối cùng với Alasdair và bọn trẻ. Nàng sẽ đến nhà anh đưa Samantha đi học và sẽ tận hưởng hai ngày cuối cùng bên hai đứa trẻ sinh đôi và sau đó nàng lại thất nghiệp.
Bridget tắm và mặc đồ. Sau đó, nàng dọn dẹp một vài món đồ nàng muốn mang theo. Nàng nhét quần áo và đồ đạc vào túi xách và đếm món tiền mình dành dụm được, lấy ra phần lớn cho vào phong bì. Nàng ghi lại vài chữ cho Carmen rồi bỏ cả thư lẫn tiền vào trong tủ quần áo của nàng. Sau đó nàng bước thật nhanh ra phòng khách, ghé mắt nhìn qua cửa sổ. Chiếc xe cảnh sát của Newlee vẫn đậu trước cửa nhưng Carmen và Newlee vẫn chưa dậy. Nàng nhìn quanh căn hộ xinh xắn một lần nữa. Giờ đây nàng thấy những dòng chữ nàng viết cho Carmen không đủ nói lên tâm trạng của nàng. Nàng mở túi xách, lấy chìa khóa và cũng lấy luôn mẩu giấy trong túi xách. Đó là số điện thoại đầy bí ẩn mà Carmen đưa cho nàng. Câu chuyện đầy kịch tính tối hôm qua đã khiến nàng quên mất số điện thoại ấy. Nàng đến bên điện thoại và quay số.
- Ai đó?
Giọng một phụ nữ ở đầu dây bên kia.
- Tôi là Bridget Collins. Chị đang cần gặp tôi phải không?
- Xin chờ cho một phút.
Người kia nói và Bridget nghe ở đầu dây bên kia có tiếng trẻ con khóc và tiếng cửa đóng lại.
- Vâng, tôi ở với Eric, ở Charlottesville, cô còn nhớ không? Anh ấy đã làm cho cô bộ giấy tờ tùy thân mới.
Ruột Bridget quặn thắt vì lo lắng.
- Tại sao chị lại gọi cho tôi?
- Có người đang tìm cô và Eric đã cho hắn thông tin của cô rồi.
Tâm trạng rối bời, Bridget hỏi:
- Hắn là ai thế?
- Một gã cao gầy, điệu bộ lạ lùng, lúc nào cũng nôn nóng.
Người phụ nữ kia hốt hoảng nói thêm:
- Hắn còn có súng nữa.
- Eric cho hắn biết những gì?
- Tất cả những gì anh ấy biết. Nếu tôi tìm được cô thì gã kia cũng sẽ tìm ra cô thôi.
- Cảm ơn chị!
- Lúc này hắn không tìm chúng tôi nữa.
Người phụ nữ kia nói rồi treo máy.
Tay Bridget run lên bần bật. Nàng đặt ống nghe xuống rồi mở máy vi tính. Trong khi chờ máy khởi động, nàng nôn nóng đến độ muốn gào thật to. Rồi nàng lập tức vào mạng thông tin quản lý tù nhân Virginia. Nàng nhập tên của Jonah vào.
Màn hình hiện ra. Nàng mở tròn mắt, quá sợ hãi đến độ không sao nhúc nhích được.
Jonah Porter – Tình trạng: Mãn hạn tù.
Nàng nhấp chuột xem hình hắn và hắn đây rồi. Cũng với khuôn mặt góc cạnh đó, cũng với đôi mắt đó, một đôi mắt trống rỗng, tăm tối như thể linh hồn phía sau đôi mắt kia đã tan rã tự bao giờ. Hắn đã ra tù. Và hắn biết nàng đang ở đâu.
Nàng phải đi thôi! Nàng thậm chí không nên đến nhà Alasdair. Có thể nàng sẽ dẫn Jonah đến nhà họ gây rối. Nàng dừng lại cắn môi.
- Xin chào!
Bridget giật nảy mình.
Carmen đứng ngay ngưỡng cửa tròn mắt nhìn nàng.
- Có chuyện gì thế?
Bridget không trả lời. Nàng tắt máy tính rồi quay lại, vẫn thấy Carmen đứng đó nhìn nàng.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Carmen lại hỏi. Lần này giọng chị gay gắt hơn.
- Không có gì! – Bridget trả lời thật nhanh.
- Vậy em làm thế để làm gì?
- Em có làm gì đâu.
Carmen chỉ chiếc túi xách của Bridget rồi nhìn nàng chăm chú hơn.
- Cái kia kìa. Chuyện gì xảy ra với em thế.
- Chẳng có chuyện gì xảy ra với em cả.
Bridget nói dối, cố giữ giọng nói thật tự nhiên. Em sắp sửa đến nhà Alasdair ở lại vài hôm, Alasdair lại đi công tác.
Carmen càng kinh ngạc hơn.
- Em có chắc em không muốn kể cho chị nghe không?
Có vẻ như Carmen không chịu bỏ cuộc khi chưa tìm hiểu thấu đáo mọi chuyện.
- Chẳng có gì để nói đâu, em phải đi đây.
Bridget mở cửa quyết định đi ngay ra khỏi nhà trước khi Newlee từ trong phòng bước ra và bắt đầu hỏi han này nọ. Nàng nhìn màn sương xám vào buổi sáng sớm nhưng nàng không thể đứng đó quan sát lâu vì như thế Carmen sẽ sinh nghi và gọi Newlee dậy. Và như thế nàng đành phải đầu hàng chịu thua, nộp mình cho cảnh sát mà không kịp trở tay.
Bridget không thấy ai lảng vảng trên đường. Nàng bước ra đóng cửa lại nhưng thay vì đi ra lối cửa chính, nàng lại đi vòng ra sau tòa nhà. Trời mưa. Một làn mưa bụi bay đìu hiu trong gió. Nàng băng ngang qua con hẻm nhỏ, đi vòng qua dãy nhà đón xe buýt tại bến đỗ xe cách xa nơi bến đỗ thường ngày của nàng.
Nàng lên xe, thả mình từ từ ngồi xuống xe, mắt liếc nhìn dọc hai bên vỉa hè. Không thấy hắn ở đó. Ít ra thì nàng không nhìn thấy hắn.
Hơi thở của nàng dần chậm lại. Tuy nhiên, những suy tính trong đầu nàng lại đang gia tăng tốc độ. Chiếc xe buýt đi ngang qua nhà thờ và nhà mục sư, nàng vẫn ngồi trên xe. Nhưng đi được nửa đường tới bến đỗ kế tiếp trái tim mách bảo nàng: nàng nên nói lời tạm biệt. Nếu không Samantha sẽ nghĩ nàng giận dỗi cha nó nên bỏ đi. Nàng xuống xe nhìn quanh để chắc không có ai theo mình rồi mới quay đầu bước đi.
Jonah nhìn lên đúng lúc thấy Mary đang hiện ra sau những bụi cây trồng quanh khu chung cư. Gần như ngay lập tức, hắn mở máy. Bởi vì hắn không muốn cô gái hoảng hốt la lối ầm ĩ nên tốt hơn hết hắn nên đi theo nàng. Rồi nàng lên xe buýt hắn cố bám theo chiếc xe và cuối cùng cũng thấy nàng ra khỏi xe. Hắn thắng xe lại rồi cho xe chạy thật chậm đằng sau cô gái. Hôm nay quả là ngày may mắn của hắn: cô ta kia rồi. Mary B. vừa bước qua cánh cổng sắt màu đen.
Hắn cho xe vòng qua dãy nhà và đậu xe vào lỗi nhỏ sau bãi đậu của nhà thờ. Ở đây chẳng ai để ý đến hắn. Hắn ra khỏi xe, dạo bước trong khu vực nghĩa trang. Hắn như nhìn thấy các bóng ma đang nhảy múa. Các bóng ma cầm tay nhau nhảy theo hình vòng tròn. Bọn ma khủng khiếp ấy hát lớn.
- Chúng tôi sẽ giúp anh tìm ra con bé đó. Chúng tôi sẽ giúp lấy lại những gì con bé đó lấy của anh.
Trong cơn ảo giác, hắn gật đầu ngồi xuống chiếc ghế bằng đá hoa cương chờ cho tới khi những bóng ma kia chỉ cách cho hắn phải làm gì.
Bridget vào lối cửa hậu, khi đã vào được bên trong nàng dựa lưng vào cánh cửa rồi cố giữ cho nhịp thở thật đều.
Có tiếng nước chảy rồi có tiếng giày đế mềm di chuyển trong nhà. Có lẽ là Samantha. Sau đó nàng nghe tiếng máy giặt kêu ù ù như thường lệ. Dần dần những âm thanh thường ngày ấy khiến nàng bớt hốt hoảng hơn. Nàng đặt túi xách xuống và cởi áo khoác.
- Hóa ra cô ở đây.
Giọng nói của Samantha làm nàng giật mình.Nàng quyết định nói sự thật ngay lập tức.
- Cô không thể ở lại.
Samantha buồn so.
- Cha cháu đâu?
- Cha trên lầu cùng với ông nào ấy.
Bridget gật đầu. Nàng vừa đau khổ lại vừa cảm thấy nhẹ nhõm.
- Tại sao cô phải đi thế? Cha cháu hết giận cô rồi mà. Cháu chắc chắn thế.
Bridget lắc đầu.
- Không phải chuyện đó.
Nàng hít một hơi thật sâu rồi nói thẳng ra.
- Cô đã làm một chuyện xấu xa.
- Chuyện gì?
Bridget đau đớn.
- Cô không nên nói, cô không có thời gian giải thích. Muốn cháu hiểu thì cô phải kể hết câu chuyện mà chuyện thì dài lắm.
Samantha suy nghĩ một lát rồi nói:
- Chỉ vì thế mà cô bỏ đi sao?
Bridget nhún vai.
- Đúng vậy, chuyện phức tạp lắm.
Samantha khoanh tay trước ngực.
- Còn cháu thì lại chẳng thấy phức tạp gì cả. Hôm qua, cháu đã nghe lén chuyện cô nói và cháu tưởng cô mạnh mẽ hơn nhiều.
Bridget tròn mắt.
- Giờ thì cô lại chạy trốn.
Qua giọng nói của con bé thì trong mắt nó nàng là một kẻ hèn nhát.
Bridget không thể ngăn một nụ cười.
- Có đôi khi cuộc đời không đơn giản như cháu nghĩ, Samantha.
Samantha nhún vai vẻ không cần quan tâm.
- Sao cũng được.
- Cam và Bonnie có trong phòng khách không?
Samantha gật đầu không đáp. Bridget đi ngang trước mặt con bé vào trong phòng khách. Hai đứa trẻ đang xem truyền hình.
- Chào cô!
Chúng chào nàng. Nàng thậm chí không thốt nên lời nào. Nàng ôm hôn chúng từng đứa một rồi quay lại nhà bếp. Samantha vẫn đứng đó.
- Cô phải đi đây.
Bridget nhắc lại, cổ họng nàng nghẹn đắng và đau nhói.
Lúc đầu nàng tưởng Samantha cứ đứng như vậy khoanh tay trước ngực trừng mắt nhìn nàng. Nhưng vào giây phút cuối cùng con bé nhào tới ôm chặt Bridget và van xin.
- Khi nào có thể cô hãy trở về nhé!
Bridget không dám nhìn con bé. Nàng mở cánh cửa hậu và đi ra.
Carmen không thể quên được khuôn mặt thần chết lạnh lẽo và cặp mắt lén lút kia. Chị hoang mang tới nỗi chị không nhận ra Newlee đến bên ngưỡng cửa tự lúc nào.
- Có chuyện gì thế em yêu?
Anh hỏi. Và chị thấy nghe vẻ mặt thường thấy của những viên cảnh sát đã thay thế nét mặt ngái ngủ của anh.
- Em không biết chuyện gì, Newlee ạ! Nhưng rõ ràng có chuyện gì không hay rồi. Em bước vào phòng đúng lúc Bridget đang tắt máy tính. Cô ấy có thái độ lạ lắm khiến em buộc phải chú ý. Cô ấy dùng password để vào mạng. Em nhấp chuột vào thư mục lưu trữ để xem cô ấy đang làm gì và đây là thứ em tìm thấy.
Chị đến bên máy tính rê chuột và bức hình lại hiện ra. Newlee cúi xuống nhìn cho rõ hơn. Không cần nhìn dòng chú thích anh cũng biết ngay đó là ảnh của một kẻ tội đồ.
Jonah Porter – đàn ông – da trắng – ba mươi ba tuổi. Hoàn cảnh hiện tại: Mới mãn hạn tù. Tiền án: Sản xuất và buôn bán ma túy.
Carmen chợt thắc mắc.
- Newlee! Hôm qua em thấy hắn. Hắn đứng ngay trước cửa chính của cửa hàng. Hắn cao hơn người bình thường. Chính vì thế em mới để ý tới hắn.
- Bridget giờ đang ở đâu?
Newlee vừa đi vào phòng ngủ lấy quần áo vừa hỏi.
- Cô ấy đến nhà mục sư.
Carmen cũng bắt đầu thay quần áo. Chị mặc đồ xong còn Newlee đang đi giày.
Chị lấy chìa khoá và túi xách.
- Em tới đó đây.
- Chờ đó!
Đó không phải là lời đề nghị mà là một lời mệnh lệnh.
Chị đợi. Lúc này chị không có hứng để cãi cọ. Chị chỉ đứng nhìn anh chờ đợi. Mắt mở lớn khi thấy Newlee kiểm tra súng giắt vào thắt lưng.
- Con bé đó kia rồi! Đi theo nó ngay!
Những bóng ma gào lên và Jonah lên đường, khi đi theo Mary cơn giận càng lúc càng tăng trong hắn. Hắn tự hỏi: tiền của hắn có trong cái túi xách con bé đang khoác trên vai hay không? Nàng lên xe buýt chạy trong thành phố. Jonah cho xe bám theo. Hắn cho xe vượt đèn đỏ luôn để không mất dấu nàng. Xe buýt vào xa lộ đi ngang qua nhà trọ của hắn rồi đỗ xịch ngay tại ga Greyhound. Mary xuống xe vào trong sân ga.
Chuông cửa reo, Alasdair xuống hành lang nhìn qua lỗ cửa. Ngoài kia là một người đàn ông và một người đàn bà. Hai người này nhìn trông quen quen. Anh mở tung cánh cửa.
- Bridget đâu?
Người phụ nữ hỏi trước khi anh kịp lên tiếng.
Alasdair nghe tiếng cửa hậu mở ra rồi đóng lại. Anh để hai người khách đứng trên hành lang và đi như chạy về phía nhà bếp.
Lorna hiện ra.
- Samantha gọi cho em. Con bé cần em chở nó tới trường.
Nét mặt lo lắng đã thế chỗ cho nụ cười thường trực của chị. Chị càng lo hơn khi trông thấy gương mặt bối rối của anh.
- Bridget đâu? Chuyện gì xảy ra thế?
Anh không trả lời chị, quay lại hành lang. Lorna theo sát gót anh.
Lorna hỏi:
- Carmen, chị làm gì ở đây?
Alasdair máy móc nhắc lại.
- Carmen à!
Carmen giải thích.
- Tôi là bạn cùng phòng với Bridget. Đây là vị hôn phu của tôi, Newlee Blackstone. Chúng tôi lo cho Bridget. Cô ấy có ở đây không?
Giọng Samantha vang lên nơi cầu thang.
- Cô ấy đã ở đây, nhưng cô ấy đi rồi.
Hôn phu của Carmen hỏi:
- Cách đây bao lâu?
- Cách đây khoảng mười lăm phút.
Alasdair hỏi:
- Chuyện gì xảy ra thế này?
Newlee và Carmen nhìn nhau. Newlee hỏi:
- Cô ấy định đi đâu?
Samantha trả lời:
- Cô ấy không nói. Cô ấy chỉ bảo nhất định cô phải đi.
- Samantha về phòng ngay! Lát nữa cha sẽ nhờ cô Lorna đưa con đến trường.
- Không đời nào!
Alasdair ra lệnh.
- Đi ngay! Cha nói là phải làm!
Samantha về phòng của con! Về phòng của con ngay! Cứ mỗi khi có chuyện gì hay ho xảy ra là mình phải về phòng. Samantha thở dài lên lỗ thông hơi nghe trộm.
Thế này thì chán quá, nhưng nếu không thế thì làm như thế nào. Ít ra nó cũng biết được chuyện đang xảy ra.
Nó ghé tai vào lỗ thông hơi và nghe thấy hết. Carmen là cô thu ngân của cửa hàng Bag and Save. Cô nói rằng có một gã nào đó đang theo dõi Bridget và cha nó nói rằng cô ấy đang bị buộc tội buôn bán ma túy v.v… có đời nào lại thế đâu nhỉ?
Samantha nghe thêm vài phút nữa. Dưới kia người lớn đang bàn nhau nên phải làm gì. Người bạn trai là cảnh sát của cô Carmen nói chú ấy sẽ gọi điện cho cảnh sát để có thêm người giúp họ giải quyết vụ này.
Samantha ngồi thẳng người lên, bước ra ngoài hành lang đến bên phòng dành cho khách. Nó quay lại để chắc không có ai nhìn thấy nó. Cuốn Kinh Thánh của Bridget vẫn còn để trên chiếc bàn cạnh giường. Samantha mở trang đầu tiên.
“Mary Bridget Washburn, hộp thư số 252, phòng số 4 Woodbine Virginia 22908”
Mary Bridget Washburn có thể là tên của Bridget chứ không phải là tên của mẹ cô ấy như cô nói với nó. Samantha lật vài trang để tìm xem có manh mối nào về quá khứ của Bridget hay không. Hai mảnh giấy rơi ra từ cuốn Kinh Thánh. Một mảnh là một mẩu báo cắt ra từ một tờ nhật trình, còn tờ kia là thông tin tải từ internet và được in ra. Con bé cầm mẩu báo lên. Đó là một mẩu báo về những kẻ buôn ma túy bị cảnh sát bắt, còn tờ giấy in từ mạng internet ghi những thông tin từ mạng lưới nhà tù của Virginia. Đó là lý lịch của một kẻ nào đó có tên Jonah Porter. Thế này thì không hay rồi. Những tờ giấy này chứng minh lời họ bàn tán là đúng. Bridget đúng là một kẻ buôn bán ma túy và bấy lâu nay cô ấy đã nói dối họ.
Samantha đặt hai mảnh giấy xuống. Con bé có thể tức điên lên, nhưng không, bởi Samantha không quan tâm Bridget đã làm gì trong quá khứ hoặc trước đây cô ta là ai. Bridget – Mary, sao cũng được, có gì khác nhau đâu. Con người ta bao giờ cũng nên được lượng thứ, cho họ một cơ hội khác để làm lại từ đầu.
Nó trả hai mẩu giấy vào trong cuốn Kinh Thánh, rồi nhét cuốn Kinh Thánh nhỏ vào lưng quần jean. Nó đi xuống hành lang dưới tầng trệt. Người lớn vẫn còn đang bàn tán. Nó trở lại phòng mình lấy chiếc phong bì có số tiền nó được thưởng sau lễ Giáng sinh. Cô Winifred và Fiona mỗi người thưởng cho nó hai mươi đôla vào mỗi dịp Giáng sinh như thế. Con bé nhét hai tờ bạc vào túi áo và lén ra cầu thang.
Họ cứ vẫn bàn tán mãi. Con bé xuống dưới nhà, đi nép vào bức tường phía trong. Nó đi thật nhẹ chân và tất nhiên không ai nhận ra nó. Samantha ra ngoài bằng cửa hậu, nó băng ngang qua bãi cỏ rồi dừng lại.
Nếu nó là Bridget nó sẽ làm gì.
Sẽ ra khỏi thị trấn này ngay. Bằng cách nào? Hình như cô ấy không có xe hơi. Vậy chắc đi xe buýt. Chính xác rồi! Bridget nói cô ấy cũng đi xe buýt đến Alexandria. Samantha biết muốn đi xe buýt thì phải làm thế nào rồi. Mấy ngày nó trốn học, nó đã biết quá đủ các thông tin về các ga xe buýt.
Xe số 223 khởi hành đi Fairfax Harrisonburg Stauson và Charlottesville. Xe đón khách ở cổng số hai.
Bridget nghe lại thông báo, hé mắt nhìn ra ngoài cửa nhà vệ sinh, nàng không nhìn thấy Jonah. Nàng đi thẳng ra ngay bãi xe khắp khởi hành nhưng rồi dừng lại giữa đường. Cô bé đứng bên cửa giống Samantha. Nàng nhíu mày nhìn cho kỹ hơn: cô bé đó chính là Samantha.
Bridget chờ cho con bé chạy như bay về phía nàng.
- Samantha, cháu làm gì ở đây?
- Cháu đến nói với cô rằng chuyện đó không hề gì.
- Ý cháu là sao? Chuyện không hề gì nghĩa là thế nào?
- Ý cháu là dù cho cô có sản xuất và buôn bán ma túy thì cũng không hề gì. Theo cháu, cô cũng giống như những người khác phạm sai lầm mà thôi.
Bridget ngạc nhiên chưa từng thấy. Nàng lắc đầu.
- Ý cháu muốn nói là mặt khác, cô không giống như những người khác.
Bridget ôm con bé vào lòng.
Samantha cũng ôm chặt lấy nàng.
Con bé nói:
- Cô hãy về nhà đi! Cha cháu đã biết lỗi rồi! Cha cháu sẽ bảo vệ cô, sẽ làm tất cả để giải quyết chuyện ổn thỏa.
- Thế ư?
Bridget xiêu lòng nhưng rồi nàng lắc đầu nhớ hoàn cảnh của mình lúc này.
- Cha cháu không nên làm thế.
Nàng tiếp tục bước về nơi xe sắp khởi hành.
Samantha tuyệt vọng. Nó cầu xin.
- Cô cứ chờ một phút đã.
Bridget nói:
- Cô không thể chờ, Samantha! Cô rất lấy làm tiếc! Cô phải đi thôi!
- Cháu xin cô đấy! Chờ một chút đi mà!
Samantha chạy về phía điện thoại công cộng. Nó xoay lưng lại phía nàng để bỏ xu vào máy và quay số.
Bridget vừa nhìn chiếc xe buýt, vừa nhìn Samantha. Xe đã sắp sửa chuyển bánh, tại sao nàng còn đứng chở ở đây? Nếu nàng quay về với Samantha nàng sẽ bị bắt ngay tại đây và cuộc hành trình tội lỗi của nàng không bao giờ chấm dứt. Nàng xoay lưng đi về phía cánh cửa xoay.
Một bàn tay chộp lấy cánh tay nàng. Nàng còn đang mông lung nên chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Lúc đầu nàng hy vọng đó là Alasdair nhưng chỉ một tích tắc sau, thậm chí nàng không cần phải quay đầu lại, nàng cũng có thể nhận ra nàng đã lầm. Bàn tay này bầm tím toát lên lòng thù hận, cơn giận dữ và sự điên cuồng. Khi nàng xác minh chủ nhân của bàn tay ấy, nàng không hề ngạc nhiên.
- Đừng có bắt tao phải giết những người này.
Samantha nhìn quanh. Hắn giở tà áo khoác lên cho nàng thấy khẩu súng giắt bên hông.
Nàng im lặng để hắn lôi nàng ra phía cửa trước của ga Greyhound. Nàng không nhìn Samantha, không muốn Jonah biết có Samantha ở đó. Hắn đẩy nàng tới chiếc xe Plymouth cũ rích rồi mở cửa cạnh tài xế đẩy nàng vào, bắt nàng trèo sang ghế bên kia.
Hắn chộp lấy chiếc túi xách của nàng mở dây kéo quăng quần áo đầy trong xe.
- Nó đâu rồi?
Hắn hỏi sau khi lục tìm.
Tất nhiên hắn hỏi tiền của hắn. Ngay lúc nàng nói với hắn tiền đã không cánh mà bay thì cũng là lúc hắn sẽ kết liễu mạng sống của nàng. Hơn nữa nàng biết thần kinh hắn không được bình thường. Cơn hoang tưởng của hắn vô cùng tệ hại. Đây là lúc nguy hiểm nhất. Lúc này nàng phải tỉnh táo, nàng cần kéo dài thời gian. Nàng cần lôi hắn tránh xa Samantha. Con bé đang đi thẳng tới chỗ nàng.
Hắn lôi tấm vé xe ra khỏi tay nàng, nhìn nơi nàng định đến, rồi làm ra vẻ hắn đã đi guốc trong bụng nàng. Hắn khởi động xe rồ máy lao ra khỏi bãi đậu. Bridget liều lĩnh nhìn Samantha lần cuối cùng. Nàng tưởng con bé sẽ cuống cuồng gào khóc. Nhưng không, Samantha nhìn thật kỹ chiếc xe. Hình như con bé đang ghi lại mọi chi tiết về chiếc xe Plymouth cũ. Thế rồi nó quay người chạy vào trong trạm xe buýt.
- Nói chậm thôi Samantha. Nói cho cha nghe con đang ở đâu?
Đang ngồi trong bếp, Alasdair nghe tiếng điện thoại. Anh chụp lấy ống nghe. Lorna đứng đó nhìn anh, mặt mày thất thần.
- Con đang ở bến xe buýt. Có một gã lôi cô Bridget vào trong xe và rồi xe phóng đi mất.
- Con đang ở đâu thì đứng yên ở đó. Nhớ đấy!
Anh treo máy, chộp lấy áo khoác bước ra hành lang kể cho Newlee nghe chuyện vừa xảy ra. Newlee nói:
- Hãy đi xe của tôi, tôi có máy bộ đàm.
Alasdair gật đầu. Đột nhiên, đối với anh chẳng còn gì là quan trọng. Kể cả tương lai, sự nghiệp, kể cả những điều bí ẩn của anh ngày mai sẽ được phơi bày trên mặt báo. Anh chỉ còn mỗi một mong ước tìm ra Bridget và đưa nàng về nhà. Anh không quan tâm những việc nàng đã làm trước đây. Điều duy nhất anh hiểu rõ là anh không thể chịu đựng nỗi nếu như để mất nàng.
Samantha chờ ngay trước cửa chính của ga xe buýt. Con bé mở cửa nhảy vào hàng ghế sau ngay khi chiếc xe cảnh sát chạy chậm lại.
- Đây là số xe.
Vừa lau vết mực dính trên tay, con bé vừa nói. Samantha đã viết những hàng số và chữ ấy bằng bút bi màu xanh.
Alasdair tự hào không sao kể xiết.
Samantha của cha cừ thật.
Anh hỏi:
- Con không sao chứ?
- Con không sao. Cô Bridget đã định đi lên chiếc xe hơi đi đến…chờ con một chút con đã viết điểm đến ra tay: đó là Fairfax Harrisonburg Stauson và Charlottesville.
Newlee dùng máy bộ đàm gọi về sở cảnh sát báo số xe và yêu cầu thông tin về chiếc xe này. Đó là chiếc xe bị đánh cắp. Anh không ngạc nhiên khi nghe tin ấy.
- Con nghĩ cô ấy sẽ đến đây đấy.
Samantha nói. Con bé giúi cuốn Kinh Thánh nhỏ vào tay anh. Anh mở trang đầu đọc cái tên và địa chỉ, đây là tên thật của Bridget, Mary Bridget Washburn ở Woodbine.
Newlee giải thích:
- Woodbine nằm ở phía nam Charlottesvilee, hạt Nelson. Nếu như vậy thì đúng rồi. Cũng ở nơi đó người ta công bố lệnh truy nã đây mà.
Anh nói chuyện với vài người qua máy bộ đàm.
- Chúng ta đang trên đường tới Charlottesville. Tôi hy vọng một vài đồn cảnh sát sẽ phát hiện ra xe của hắn trước khi chúng ta tới đó.
Alasdair đề nghị.
- Hãy đưa con gái tôi về nhà trước đã!
- Không! Con hứa con chỉ đứng nhìn thôi mà! Đừng có đưa con về nhà!
Newlee bảo:
- Thời gian của chúng ta không còn nhiều. Hơn nữa tôi không thể đích thân bắt Jonah Porter được đâu cho nên ông đừng lo sẽ có chuyện nguy hiểm gì xảy ra. Cảnh sát tuần tra của bang hoặc cảnh sát trưởng của hạt Nelson sẽ có trách nhiệm bắt hắn.
Alasdair gật đầu. Xe của họ bật đèn pha sáng chói nhưng không hú còi. Bầu không khí trong xe im lặng trừ những âm thanh phát ra từ máy bộ đàm.
Xe dừng lại ở cửa hàng DC. Jonah giấu chiếc đầu máy đời mới trong một bãi đậu xe. Sau đó hắn đi tìm bạn hắn bán chiếc đầu máy lấy 50 đôla. Khoảng mười một giờ, Jonah cho xe chạy về hướng trung tâm Charlottesville. Jonah cho xe chạy thật nhanh và miệng nói huyên thuyên trong suốt một giờ đồng hồ. Hắn nói như điên về quỷ dữ, về chuyện hắn bị người ta moi tim móc óc. Rõ ràng hắn không còn tỉnh táo được bao lâu nữa.
- Tao cần mua một thứ.
Jonah tuyên bố rồi đậu xe bên một nhà trọ bảo Bridget vào bên trong thuê một phòng. Hắn đã mua sắn một số dụng cụ để ở trong cốp xe và hắn bắt nàng mang vào phía bên trong nhà trọ. Những dụng cụ đó là những chiếc chai lọ hiệu Mason, muỗng thủy tinh hiệu Pyrex, những ống dẫn và dung dịch kiềm. Nàng nghĩ tốt. Hắn càng sớm bắt đầu việc nấu những viên kẹo độc dược như trước thì hắn càng sớm vào ngồi tù. Nàng nằm trên giường không dám dùng chăn nệm vì sợ trong chăn đầy rận. Nhưng hình như nàng có chợp mắt một chút bởi vì lúc nàng nhận thức được là lúc Jonah đang cúi xuống giật tay nàng kêu nàng tỉnh dậy.
Hắn bảo nàng mang dụng cụ của hắn trở lại ngoài xe sau đó họ lên xe. Jonah lại xe, khi xe ra tới xa lộ, Bridget tránh nhìn mặt hắn, nàng ngoảnh mặt ra ngoài đường.
Dần dần nàng ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy nàng thấy những địa danh quen thuộc vụt qua trước mắt nhưng thay vì nhảy cẫng lên vì vui mừng thì một nỗi xấu hổ nhục nhã vây lấy nàng.
- Không. Không phải đây! Đừng có làm như thế, tôi xin anh đấy!
Jonah nói:
- Tao muốn tiền của tao và tao biết mày giấu tiền ở đây.