← Quay lại trang sách

Phần I

Không nghiên cứu thái độ, Toàn tự nhiên mà hành động đúng theo lẽ phải. Công việc đầu tiên từ ba ngày nay là làm quen lại với cuộc sống mà chàng đã ở ngoài lề non ba năm rồi.

Chàng đã đi xem Saigon như người nhà quê mới lên tỉnh, đã qua tất cả các khu phố từ xóm Labbé bê bối đến xóm "cao nguyên" quí phái, và đường Tự Do là nơi mà chàng thám hiểm sau cùng hết, vào sáng hôm nay.

Phố nầy đại khái không có gì thay đổi trừ gương mặt của công viên trước Quốc Hội. Quả các "ba" được mở thêm khá nhiều, nhưng những quán rượu ấy, ban ngày, không hề biến bóng dáng của con phố cho khác đi.

Có một điều mới lạ nho nhỏ, khó thấy nhưng rất quan trọng: đó là máy điện thoại công cộng đặt ngoài phố.

Toàn dừng chơn lại trước một "quán" điện thoại, nhìn qua và thấy rằng không tiện dùng lắm.

Toàn nghĩ thế vì thoạt tiên, chàng định gọi một người bạn cũ để xin tiền. Chàng đã xin tiền nhiều thằng rồi, trừ thằng nầy, vì nó dọn nhà đi đâu mất, mà chàng thì không dám đến ngay sở của nó, sợ nó xấu hổ với làng nước.

Trước kia, họ rất thân nhau, mặc dầu không làm chung sở và anh Mục ấy có tánh chung thủy lắm!

Đứng tần ngần giây lâu, Toàn cả quyết sử dụng điện thoại của phòng nầy. Chàng vào lấy "dơ tông" mở cửa kiếng rồi quay gọi con số mà chàng không thể quên vì đó là số điện thoại của buồng giấy của một người bạn thân mà trước kia chàng gọi ngày hai ba bận, vì tổng số của những con số trong ấy là 9.

Đó là số 20.133.

Mục rất tin dị đoan. Sắm xe, hắn cũng chạy chọt xin cho được một con số mà hắn gọi là hên, số gì cũng được, miễn các con số cộng lại ra chín là hắn sung sướng như trúng độc đắc.

Nhìn xe qua lại, xe nào mang số chẳng hạn như EA 343, N.B.L 622, hắn lắc đầu nói:

- Bù trớt!

Và có vẻ thương hại chủ xe lắm vì hắn tin chắc như đinh đóng rằng chủ xe sớm muộn gì cũng sạt nghiệp, hoặc sắp đụng vào gốc cây gãy giò, nát óc nay mai gì đây.

Hôm nay là ngày mùng năm, lại là thứ sáu mười ba dương lịch, bị bạn cũ xin tiền, chắc hắn sẵn lòng bố thì vì hắn sẽ nghĩ rằng ngày xấu mà bị xin tiền là cái rủi ro dễ chịu nhứt có thể cứu hắn thoát nhiều tai họa khác.

- A lô! Có phải hảng Xucamêcô đó không ạ?

- Phải, ông muốn nói chuyện với ai?

Hễ gọi điện thoại thì luôn luôn Toàn dùng giọng Bắc để được nói cái tiếng "ạ" cuối câu, nó có vẻ lễ độ, nhún nhường mà chàng thích lắm.

Riêng hôm nay, chàng rất mích lòng trước câu đối thoại không được nhã của cô điện thoại viên. Tuy nhiên, bị xúc động thình lình lúc nghe giọng nói của cô ấy ở bên kia đầu dây, chàng quên mất sự khó chịu nơi chàng...

Đó là một giọng rất quen thuộc, hơn thế, một giọng thân yêu, tuy chỉ thân yêu có một chiều hướng thôi.

- Thưa cô, tôi xin nói chuyện với ông Mục, chủ sự phòng Khai thác.

- Ông Mục đã đi Hậu giang từ ba ngày nay.

- Vậy à? Cám ơn cô. À nầy, cô ơi khoan cúp đã!

- Chi nữa đó ông?

- Xin lỗi cô, hình như là tôi đã quen với cô.

Cô điện thoại viên cười rất dòn đáp:

- Rất có thể. Nhưng nếu đó là lời bắt đầu tán tỉnh, thì tôi nói rằng lối bắt đầu ấy đã xưa lắm rồi.

- Xưa chừng mấy ngàn năm, thưa cô?

- Chừng mười năm thôi.

- Tức là họ đã dùng hồi tôi mười sáu. Năm mười sáu tôi chưa biết dùng thì... cũ người mới ta vậy.

- Ông không được vô lễ, tôi nói cho ông biết. Đừng có núp sau bức màn nặc danh của điện thoại để mà...

- Cô Thúy ơi, cô mắng tôi chi nặng nề lắm thế?

Im lặng mấy mươi giây. Toàn hình dung ra một gương mặt kinh ngạc, kinh ngạc vì bị nhận diện

- nói nhận giọng thì đúng hơn

- bị nhận diện mà chính mình không nhận ra người nhận diện mình, hắn bỗng có vẻ một kẻ vô hình rất đáng sợ.

- A lô! Cô Thúy còn đó hả?

Tiếng đáp rất khẽ và có vẻ mệt nhọc của một buồng phổi vừa phải thở mạnh và thở nhiều:

- Ông là ai?

- Toàn đây cô Thúy à!

- Toàn? Toàn nào?

- Toàn của hãng địa ốc "Sàigòn Tổ ấm" cách đây ba năm đó mà!

- À, anh Toàn.

- Lâu quá mới gặp cô. Cô vẫn mạnh?

- Cám ơn anh. Anh cũng mạnh chớ? Thế nào, đã có gia đình chưa? Hiện anh làm ở đâu mà kêu đến đây?

Thúy vẫn đon đả hỏi thăm rối rít, nhưng giọng nàng không hết mệt nhọc mà có phần còn mệt nhọc hơn nữa. Toàn đã đoán thấy nàng thở hổn hển, giờ chàng nghe được cái nghẹn ngào cố nén trong giọng nói của nàng.

- Tôi sung sướng lắm, cô Thúy ơi, mà được cô nói chuyện với, khá nhiều như thế nầy.

Chàng gián tiếp nhắc đến chuyện ngày xưa, thuở hai người cùng làm chung một sở, cả hai cùng mới vào đời, chàng hăm ba nàng mười chín, đồng nghiệp với nhau, mà Thúy khinh khỉnh xem chàng như kẻ dưới tay.

Chàng vô tình mà ám chỉ như thế, và chợt thấy mình đã ác, đã vụng về nên vội gỡ tội:

- Cô Thúy ơi, còn cô, đã có đôi bạn rồi chớ?

- Đã. Cám ơn anh.

Người ta đã nói đến hai tiếng "ăn ảnh" từ nhiều năm nay rồi và bắt đầu nói đến mấy tiếng "ăn máy vi âm". Nhưng người ta quên tánh cách "ăn điện thoại" của nhiều giọng nói.

Giọng của Thúy là giọng "ăn điện thoại" ấy.

Giọng của nàng vốn ở ngoài vừa trong vừa ấm, khi mà không thấy mặt người, giọng đẹp ấy giúp người ta thưởng thức nhiều hơn lên, người nghe giống hệt kẻ mù lòa thu nhận rất tinh tế các thứ âm thanh.

Toàn đã mê cái giọng đó, đã si con người ở bên kia đầu dây và sau mấy năm vắng mặt, chàng thình lình bắt gặp lại người ấy, không thay đổi chút nào

- ít ra cũng ở phương diện đó

- "Chắc nàng vẫn trẻ đẹp y như ngày nào". Toàn nghĩ.

Phải, Thúy phải còn trẻ đẹp. Sức khỏe của nàng dồi dào, nàng có tiền, biết trang điểm thì không thể già và xấu được.

Toàn thất vọng lắm. Không hiểu sao, chàng cứ yêu, người con gái đã coi rẻ chàng và cứ mơ hão nàng ở vậy cho đến ngày kia, phấn lợt hương phai, nàng sẽ bám níu vào một người đàn ông xoàng xoàng nào đó, có thể là chàng lắm. Chuyện tương lai xa ấy, chàng biết chắc rằng hiện giờ nó chưa xảy ra, vì nàng mới có hăm ba, nhưng vẫn cứ mong. Mong và tuyệt vọng khi hay rằng nàng đã có chồng.

- Trời!

Tiếng kêu than nầy, Toàn buộc mồm thốt ra, quên day mặt đi nơi khác, thành thử nó theo sợi dây thép nhỏ xíu, của đường điện thoại để chạy đến tai của Thúy.

- Trời, cái anh thợ ấy, đóng đinh mạnh tay quá, không nghe gì được hết!

Mặc dầu Toàn đã lanh trí, mau miệng, vội chữa lời kêu than cụt ngũn mà rất đau thương của chàng thành ra một câu phàn nàn anh thợ vô tình nào đó, Thúy vẫn hiểu được tình cảm của người bên kia đầu dây.

Nàng không thích Toàn, nhưng thương xót hắn quá, an ủi bằng một cử chỉ đẹp:

- Sáng chúa nhựt, mời anh đến nhà chơi.

- Vâng, cám ơn cô.

Thúy mời bậy một tiếng như vậy cho đỡ tội nghiệp người thanh niên không có gì đặc biệt cho nàng phải lưu tâm đến, mời xong, nàng hối hận ngay, sợ hắn nhận lời thì phiền.

Nhưng hắn chỉ nói cám ơn, rồi nín thinh luôn mà không hỏi địa chỉ, nàng đợi mấy mươi giây thì hiểu rõ nghĩa của hai tiếng cám ơn đó. Đó là lối nhận bậy rồi thôi, cũng như nàng đã mời bậy cho qua đường.

Tự ái của Thúy bị va chạm mạnh quá. Nàng tức và biết không làm gì người ở bên kia đầu dây, nên chỉ còn biết xuống nước, mời hắn cho kỳ được, cho đỡ xấu hổ với chính mình.

- Anh nhận lời chớ?

- Ơ...vâng, rất hân hạnh mà được cô tiếp!

- Đừng khách sáo. Vậy mấy giờ?

- Dạ chín giờ.

- Ô. Kê. Anh có bút chì đó không?

- Có.

- Vậy ghi địa chỉ đi: 399.178 F đường Bàn cờ.

- Bàn cờ, nhưng đường nào cô Thúy?

- TÔI NÓI ĐƯỜNG BÀN-CỜ. Đó là một con đường không tên, đi song song với đường Nguyễn Thiện Thuật mà dân chúng gọi là đường Bàn-Cờ. Anh cứ hỏi tài xế tắc xi là họ đưa tới nơi.

Toàn nghe Thúy móc máy nói lại, kêu một cái cụp mau lẹ quá, chàng không kịp hỏi thăm gì thêm.

Chàng rất khó nghĩ về cuộc thăm viếng ba hôm nữa đây. Thúy đã lấy chồng, chàng thật không có lý do để gặp lại nàng.

Tệ hơn thế, lối đối xử của nàng với chàng khi nãy, sự móc máy nói một cách vùng vằng, thật là không khác sự thờ ơ, sự khinh bạc ngày xưa chút nào cả.

Nhưng đã trót nhận lời thì...

Rời phòng điện thoại, chàng rẽ tay trái nơi góc La Pagode để lại Kho Tiết kiệm Đô thành hỏi xem chàng còn được đồng xu nào trong đó hay không.

Ba hôm rồi, chàng chỉ tiêu xài bằng tiền bố thí của bạn hữu, quên mất rằng mình có chương mục ở Kho Tiết kiệm.

Chắc cũng không còn đồng nào. Chàng đã rút tiền ra để làm bảnh với Thúy một cách trèo đèo, thật là buồn cười, rút nhiều lắm, đối với của cải của chàng mà cũng chỉ sắm nổi một chiếc Vết Ba khổ mà chàng không có can đảm mời Thúy cùng đi lần nào cả.

Thúy là con của một thương gia sắp lên. Ông ấy quyết biến vợ con thành phụ nữ "mông đen" một cách tốc hành. Ông nhà giàu mới nào lại không thế, nên ngay từ lúc nàng mới mười sáu, đã bỏ văn hóa để học dương cầm, học khiêu vũ, học xã giao, học hai ba thứ ngoại ngữ cùng một lúc, học lái xe, tập vài môn thể thao sa lông vân... vân...

Đùng một cái năm ấy ông ta xuống đột ngột hết sức, bị khánh tận và suýt vào tù vì một ngân phiếu không tiền bảo chứng. Thúy phải đi làm, chỉ làm thư ký đánh máy lương tháng ngàn rưỡi thôi cho hãng "Địa ốc Tổ ấm" mà chủ nhơn ngày xưa là cai phu của ông ta, nên mới vì tình cũ, nhận Thúy.

Nhưng Thúy vẫn sang y như hồi còn là tiểu thơ, vì đã trót trèo cao, không thể xuống được.

Lúc đi làm, nàng còn đầy đủ tham vọng của những ngày ngồi đánh dương cầm trong biệt thự nhà và nhứt là cố giữ đầy đủ phong độ của những ngày ấy.

Các bạn đồng sở khác của nàng đều biết thân, thủ phận gối rơm, chỉ có cái anh thủ quỹ tầm khùng Toàn là dám cả gan si nàng thôi.

Nhớ lại sự thờ ơ, lãnh đạm, hơn thế, thái độ kiêu hãnh của Thúy đối với chàng năm ấy, Toàn đau xót quá, và sự căm hận bị đè nén, giờ lừng 1ên, lừng lên không phải để xui chàng trả thù mà để ràng buộc chàng thêm với kẻ mà chàng căm hận.

Ấy, có một điểm tâm lý rất kỳ dị đó nơi lòng người. Họ có thể gắn bó hơn với người mà họ yêu nhưng không được, gắn bó chỉ vì bị hất hủi, càng bị hất hủi, càng gắn bó chặt chẽ.

Trong trường hợp của chàng với Thúy, sự gắn bó nầy được tăng cường gấp hai vì chàng đã là nạn nhân của Thúy, đã vào tù vì Thúy.

Không, Thúy không hề gián tiếp hay trực tiếp hại chàng, nhưng chàng vẫn mang hại vì Thúy.

Số là ông chủ hãng địa ốc ấy có một người em họ du học ở Âu-Châu mới về, đến tìm mua một biệt thự và gặp Thúy.

Người thanh niên ấy đẹp trai vô cùng, giàu có và rất nhiều tương lai. Nghề nghiệp của ông ấy lại làm cho Thúy mê chết đi: ông ta học nghề điện ảnh và định sản xuất phím.

Thúy không lên được trong xã hội nhờ của phụ ấm, toan lên bằng đường nghệ thuật. Nàng đã học ca hát, nhưng không thành công, nàng buồn lắm. Gặp cái ông sản xuất phim tương lai ấy, nàng thấy ngay rằng đó là nẻo tiến thân của nàng.

Hắn không phải nhọc một tí công nào mà cũng chinh phục được Thúy mà chàng xem là một thành trì kiên cố quá sức tấn công của chàng.

Khi nghe phong phanh Thúy sắp thôi việc để theo về với ông ấy, chàng quýnh lên ngỡ mình còn có thể cứu vãn tình thế và đã làm một chuyện hết sức điên rồ: chàng thụt kết.

Vâng, chàng ngỡ phải có tiền mới chinh phục Thúy được. Vâng, thì đúng như vậy. Nhưng số tiền chàng thụt có là bao đâu mà Thúy thì lại cần một triệu phú.

Trẻ tuổi còn khờ, chàng nóng mũi làm bậy vậy thôi. Mà có lẽ đó là một hình thức tự tử. Biết rằng phải vào tù mà cứ làm, tức là hủy mình một cách nhè nhẹ, quyên sinh mà không chết vậy.

Ngày ông chủ hãng phát giác vụ thụt kết của Toàn thì Thúy đã thôi việc hơn một tuần lễ rồi.

Toàn đã tới Kho Tiết Kiệm từ lâu rồi nhưng không vào vì bận nghĩ vơ vẩn trên vỉa hè.

Vụ thụt kết bị khám phá ngay, Toàn nhớ tiếp, và số tiền thụt kết chàng phải lòi trả ra hết.

Ăn cắp tiền để đi ăn xài với một ả bá vơ nào, tuy cũng điên, nhưng chỉ điên có bằng phân nửa cái điên của chàng, vì ít ra, kẻ ăn cắp như vậy cũng đã hưởng cái gì.

Thế nên nói rằng Toàn đã tự tử một cách kém can đảm, không phải là bịa chuyện đâu. Chàng thấy rằng đời chàng đã sụp đổ nên thay vì hủy mình, chỉ dám hủy hoại tương lai thôi.

Người thanh niên lạc hướng nầy đã tìm thấy tại lòng tin trong khám đường, yêu lại cuộc đời tốt đẹp mà chàng quyết chen vào để tái khởi hành. Nhưng vừa ra khỏi nơi đền tội có ba hôm thì sự tình cờ lại dắt chàng vào tình trường nguy hiểm.

Lâu lắm, Toàn mới bước vào trong hỏi thăm và quả chàng không còn tiền thật.

Trở ra vỉa hè, Toàn do dự chưa biết đi đâu. Hôm nay là thứ sáu. Ngủ hai đêm là đến ngày hẹn với Thúy.

Không thể mang chài, mang lưới như thế này để đến nhà nàng. Phải về bỏ giặt tốc hành hăm bốn tiếng một bộ y phục đã nằm trong va ly ở nhà trọ mà đợi chàng ngót ba năm, vàng hoe vì thời gian, y như bộ chàng đang mặc trên người hôm nay.

Nhưng mà... Có nên đến hay không? Thật là vô lý! Đến để làm gì mới được chớ?

Đừng hỏi tại sao rồi rốt cuộc chàng lại quyết định không sai hẹn. Chàng đã tự hỏi rồi mà không đáp được. Hay đáp được mà không muốn đáp vì những lý do thúc đẩy chàng, vừa lẩn lút, vừa phức tạp, phân tách ra mệt trí lắm.

Đừng hỏi gì hết, cũng như đừng hỏi tại sao mà chàng lại điên rồ đến đỗi thụt một món tiền không đủ sang một căn phố đẹp cho Thúy ở, chớ đừng nói chi tới việc trang hoàng căn phố ấy, tới việc cùng ăn xài về sau, nếu số đào hoa mà có chiếu mạng chàng đi nữa.

Đừng hỏi tại sao hết. Cuộc đời không phi lý đến như một phái triết lý đã quả quyết. Cái gì cũng có lý do của nó, không lộ lẫy thì sâu kín.

Nhưng con người không ưa nói rõ lý do của hành động của họ cho kẻ khác biết mà cho chính cả với họ, họ cũng không nói.

Toàn chỉ còn băn khoăn tự hỏi không biết Thúy đã "biết" hay không.

Thúy nó không bao giờ đọc báo mà vụ một anh thơ ký thụt kết cũng không phải là đầu đề câu chuyện trong giới của nó thì có thể là nó không hay gì cả.

Khổ ở chỗ đó. Chàng sợ từ đây đến ngày hẹn, rủi ro Thúy nghe ai kể chuyện chàng thì phiền. Chàng quên hỏi nó xem Mục chừng nào về. Nếu bạn chàng về sở sáng thứ bảy, thế nào Thúy cũng cho hắn biết cú điện thoại của chàng rồi có thể họ nói về chàng và sẽ lòi chành ra hết.

Nếu Thúy đã biết thì không sao cả. Nàng biết mà cứ dám mời chàng đến nhà, tức là không khinh chàng đã phạm tội. Xem ra Thúy không đạo đức lắm bề mặt ấy. Con một ông thương gia xem tù nợ, tù thụt kết hẳn phải thường. Huống chi chính ông bố nàng cũng đã suýt ngồi khám vì cái séc kia mà!

"Vái cho nó đã biết, hoặc không bao giờ biết cả, hay có biết cũng để gặp mặt nhau rồi nó hẳn biết. Nó biết bây giờ thật ngỡ ngàng, mà có thế nó sẽ đóng cửa không tiếp mình cũng nên.

"Nhưng tại sao nó lại tử tế với mình đến thế, mời mình đến nhà chơi, như mình là một người bạn cũ mà nó thích lắm?

"Hay nó đã già quá rồi, xấu xí quá rồi nên mới hạ mình chơi với kẻ dưới tay cho đỡ cô đơn cái phận không mong vói lên được nữa?

"Nhưng không! Nó đã lấy chồng rồi kia mà!

"Không, ta đừng hỏi tại sao mà nó thay đổi thái độ. Chưa chắc nó đã biết rõ 1ý do của một lời mời tùy hứng.

"Không biết nó còn đẹp như xưa hay chăng. Cái giọng thì y hệt giọng cô gái mười chín thuở nào.

"A, mà nó lấy ai? Chắc chắn không phải lấy anh sản xuất điện ảnh đâu, vì vợ anh đó, mà cho cả vợ bé hoặc nhơn tình của anh đó, đâu có phải chui trong Bàn-cờ"

° ° °

Thúy móc máy nói lại rồi đâm hoảng không biết làm thế nào để hồi lời mời của nàng vì quên mất hỏi xem Toàn làm ở đâu mà gọi lại.

Nàng không tìm thấy thú vị nào trong việc tiếp một người con trai không có gì hấp dẫn như Toàn. Nhưng nếu phải chịu khổ dịch đó một lần thì cũng chẳng sao. Phiền lắm là hắn có thể trở 1ại lần thứ nhì, lần thứ ba, lần thứ tư vì nàng đã dại dột cho hắn biết nhà.

Không lẽ mới dọn lại chỗ ở bây giờ có mười ngày lại dọn đi nữa để trốn một kẻ không có quyền hành gì hết đối với nàng.

Thúy bứt tóc bứt tai, tức cho mình sao đã ngốc quá như vậy. Thương xót hắn, thì cứ thương xót, nhưng thiếu chi cách an ủi hắn, lại đi mời hắn đến nhà?

Không, không thể được! Nàng có thể nghèo xác nghèo xơ, có thể già xấu ra rồi, nhưng không thể nào để cho hắn thấy cái...

Thúy có nghĩ đến việc đợi thầy Mục về để hỏi cho biết số điện thoại của Toàn. Mai thầy ấy về vào giữa buổi làm việc sáng; còn hỏi thăm và gọi Toàn kịp trước chiều thứ bảy mà sở nào cũng nghỉ việc.

Nhưng nàng lại thôi. Không nên gợi cho họ nói chuyện về nàng. Nghe nàng quen với Toàn, thế nào thầy Mục cũng sẽ gọi Toàn để nói xấu nàng. Đàn ông họ cũng bép xép ghê lắm.

Tuy rồi về sau, họ cũng nói với nhau về vụ ấy, nhưng nàng cũng tìm thế ngăn Toàn đến nữa. Nàng sẽ xấu nặc danh, không còn gặp hắn mà phải sợ hắn cười chê gì.

Miễn là lần gặp gỡ nầy khỏi phải ngỡ ngàng thì thôi. Không, lần nầy thì hắn không thể biết gì đâu mà phải lo sợ lắm.

Nhưng những lần sau?

Sáng mốt đây, nàng có thể đóng cửa lại, hắn gọi mãi không được, ngỡ nàng quên buổi hẹn và hắn bỏ đi. Được lắm. Nhưng lần thứ nhì, thứ ba làm thế nào mà biết được ngày giờ hắn đến để đi trốn hoặc bế môn cho kịp lúc.

"Nhưng mà kệ, ngày mốt, mình sẽ tùy cơ ứng biến. Nếu không tìm được mẹo gì cho đẹp đẻ cho lịch sự một chút thì mình cứ nói thẳng cho hắn biết rằng không nên đến nữa. Á, mà cũng dễ giải thích lời yêu cầu ấy, và cần phải giải thích cho sự đuổi xô bớt tàn nhẫn một chút, mình sẽ nói là chồng mình ghen ghê lắm.

Về sau, nhờ thầy Mục cho biết sự thật hắn sẽ tự uhiên không đến nữa.

Hôm ấy ra sở, Thúy ghé hiệu ba za mua một cái gạc tàn thuốc, không phải để cho người khách tương lai dùng mà để cho hắn thấy là nhà có đàn ông. Nàng lại mua một gói thuổc thơm rồi về nhà, cố hút ba bốn điếu gạt tàn trong đó, vứt que diêm và mẩu thuốc vào đó.

Nhưng tối lại, ngồi nhìn lối ngụy trang ấy một hơi, nàng thấy là không ổn, vì gạt tàn thuốc không chứng tỏ điều nàng muốn chứng tỏ. Nàng không có bạn trai đến chơi sao chớ? Bằng cớ là hắn đến đây, đã gạt tàn thuốc vào đó, chớ không cứ gì phải là một người chồng.

Nàng mặc kệ. Hiện giờ cái anh chồng ấy không cần thiết lắm. Về sau, hắn sẽ cần thiết, nhưng chỉ đối với người khác thôi, người khách nầy đâu còn đến nữa mà lo.

° ° °

Sáng chúa nhựt, lúc vào ngõ hẻm, Toàn càng tin chắc rằng chồng Thúy không phải là nhà sản xuất phim. Chàng nghe lại thì ông ấy không thèm sản xuất gì cả, nhưng lại làm giàu, nhờ nhập cảng phim Ấn Độ, giàu, giàu ghê lắm. Mà xóm nầy lụp xụp quá đâu để xứng đáng với vợ một nhà triệu phú.

Thúy đã sẵn sàng để tiếp khách: cửa mở toát ra, nàng ngồi không nơi ghế xa lông mà đọc báo, nàng làm như ân cần với khách lắm, để rồi có căn cớ tống cổ hắn đi, hắn cũng không giận.

Nhà Thúy ở lụp xụp như tất cả mọi nhà khác trong ngõ, nhưng bên trong trang trí sang và khéo lắm.

Thấy rõ rằng chủ nhà là một kẻ đã "chọn nhầm thế kỷ" vì thiếu tài chánh, một người sang phải tạm ở xóm lao động, nhưng không để thiếu hụt tiện nghi bên trong.

- Anh! Anh tìm nhà có khó lắm không?

- Cũng dễ thôi.

- Thế nào? Đời sống có được cải thiện hay không, ở sở bây giờ?

- Cám ơn cô, cũng vậy vậy thôi.

Toàn rảo mắt qua khắp bốn bức tường và mấy đầu tủ nhỏ, mấy bàn con ở buồng tiếp khách mà không thấy ảnh của vợ chồng chủ nhân để xem mặt mũi người tốt phước ra thế nào. Điều đó cũng không lạ gì, vì treo ảnh chơn dung ở phòng khách không phải là cái lệ phải theo, hơn thế, lối chường mặt ra như vậy còn hơi quê nữa là khác.

Thế nên chàng phải hỏi lần lần:

- Cô được mấy cháu rồi?

Câu hỏi xã giao nầy rất là tầm thường, nhưng không hiểu sao lại làm cho Thúy giựt nẩy mình. Nàng cố trấn tỉnh nhưng không giấu được sự bối rối, ấp úng đáp:

- Cám ơn anh...ơ... nhưng... tôi... chưa có cháu nào hết.

- Còn... anh ấy...? Cũng làm chung sở với cô hay nơi khác?

Thúy lại bối rối lên, ú ớ những gì mà Toàn đoán rằng: "Vâng, cũng cùng sở".

Chàng ngạc nhiên hết sức, không biết tại sao cô gái, không, người thiếu phụ rất hách nầy, lại bỗng dưng bị mặc cảm trước một anh con trai mà trước đây nàng đã xem như là không có.

Và chàng chợt thấy rằng chàng đã biến ra một con người khác rồi. Chàng đã tự tôn mặc cảm được đối với nàng, không phải vì nàng đã tự ti, mà có lẽ vì chàng đã sống thêm được mấy năm nữa, mà là sống nhiều quá mức thường, và cũng có lẽ vì chàng đã nghiền ngẫm nhiều quá về sự nhút nhát của mình nên đã thủ tiêu được mặc cảm cũ.

- Khi nãy cô hỏi tôi làm ở sở mới thế nào, sao cô biết tôi đã đổi sở?

Thúy cười dòn lên mà rằng:

- Không cần là thánh cũng biết được điều ấy vì hãng địa ốc Tổ Ấm đã đóng cửa từ lâu rồi.

Đó là một điều mà Toàn mới biết. Nhưng chàng không ngạc nhiên, và còn bình tĩnh cười nói, y như chàng đã hỏi vặn Thúy chơi vậy.

- Tôi ngỡ cô không thèm biết đến việc xưa nữa chớ.

- Không muốn biết cũng phải biết vì ông Tổ Ấm ổng qua đời, tôi có đi đưa đám ma của ổng.

- Vậy à.

Toàn giựt mình vì cái tin buồn hay trễ nầy, và hơi bùi ngùi thương cho con người cần cù là ông chủ hãng địa ốc Tổ Ấm, ông ta là người tốt rất hiếm hoi thời nay.

- Chớ anh không hay sao?

- Không. Tôi đi làm trên Ban mê thuộc mới về đây có hai tháng.

- Lạ quá! Ngày xưa anh hay đọc báo lắm mà!

- Thì bây giờ cũng vậy. Nhưng ai lại đọc tới những lời cáo phó đăng ở dưới trang tư.

- Tôi thì tôi không đọc báo bao giờ cả, nhưng tôi biết hết thời sự.

Cái thời sự mà Thúy vừa nói đến là thời sự nhỏ trong thành phố, những việc quan, hôn, tang, tế, những đám đánh ghen, những cuộc giựt hụi, những xì căn đan ái tình do một vài đào kép trẻ gây ra.

Như vậy, một vụ thụt kết cũng nằm trong mớ thời sự ấy. Lần nầy, Toàn kinh sợ hết sức chớ không còn tự tôn được như nãy giờ nữa.

Lạ quá. Khi lo lắng trước lúc đến đây, chàng suy nghiệm rồi dám liều. Chàng suy nghiệm rằng Thúy đã chịu mời chàng đến thì cho dẫu nàng biết được sự thật đi nữa, chắc nàng cũng đã bỏ qua đi cho, nên mới chịu ban ân cho chàng làm một người khách ngày chúa nhựt.

Nhưng nãy giờ, thấy rằng Thúy không biết, giờ chàng lại hoảug mà ngỡ nàng biết. Sự liều mạng của chàng bị mềm yếu đi vì hết lý do. Cái lý do đó là sự không biết của Thúy.

Toàn nhìn thẳng vào mặt Thúy để quan sát xem nàng có mỉa mai, có khinh bỉ, có chế giễu gì hay không. Nhưng Thúy chỉ hơi sốt ruột thôi.

Không, chắc là Thúy không biết. Thụt kết hai trăm ngàn bạc là một vụ nhỏ quá, đối với giá của tiền bạc đời bây giờ. Kẻ thụt kết cũng không vì mê cô vũ nữ nào thì các báo khó lòng mà khai thác rùm beng được. Chắc họ đã bố thí cho vụ chàng một cột ba phân, lẫn lộn trong mớ tin xe hơi cán chó thì những người đàn bà ăn không ngồi rồi không buồn bàn đến làm gì thì Thúy không sao hay được tin đó.

Còn nàng sốt ruột, chắc chỉ vì đang bươi trí tìm cách để tống cổ chàng đi mà thôi.

Toàn là người lịch sự, chàng biết rằng hễ người ta không ưa mình thì nên rút lui ngay.

Nhưng đã trót... Chàng dư biết rằng Thúy không ưa chàng, mà trót đến thì chàng vẫn làm lì ngồi la cà mãi nơi đây, cũng như đã làm lì mà đến. Đã trót mặt chai mày đá thì cứ tiếp tục không biết điều luôn, có lợi hơn là lịch sự nửa chừng, lịch sự ở giai đoạn sau.

Toàn lại rảo mắt quan sát sự trang trí nhà cửa của Thúy.

Nước sơn vách và trần còn mới lắm. Có thể là chủ nhà mới cho sơn lại, nhưng Toàn xem kỹ thì thấy đó là sự mới sửa sang, chớ không phải chỉ mới cho sơn mà thôi.

- Cô ở đây được bao lâu rồi?

Một lần nữa, Thúy lại bối rối nhưng tương đối ít hơn mấy lần trước.

- Hai tuần.

- Vậy à? Xin lỗi cô, ông cụ bà cụ của cô vẫn mạnh chớ?

Thúy châu mày:

- Ba má tôi đã qua đời hết rồi.

- Trời, tôi nào có hay biết gì. Vậy xin phân ưu trễ muộn cùng cô.

- Cám ơn anh.

- Tôi muốn ra mắt... anh ở nhà... cô cho phép... tôi...được...

- Nhà tôi đi vắng. Rất tiếc.

- Đáng tiếc thật. Thôi để khi khác.

Thúy sực nhớ lại kế hoạch đã sắp đặt là nếu không tìm được mẹo gì để tống cổ khách thì cần bịa rằng chồng nàng ghen ghê lắm.

Bây giờ là dịp thuận tiện nhứt để đưa chuyện bịa ấy ra, nhưng không hiểu tại sao, nàng lại không có gan thực hiện cái mẹo rất hiệu quả ấy.

Đời bây giờ bọn trẻ tuổi hãnh diện vì sư ghen tuông của chính họ, của người hôn phối của họ hoặc của nhơn tình của họ, chớ không phải xấu hổ vì thứ tình cảm ấy như ngày xưa mà phải che giấu.

Một ý nghĩ thoáng hiện qua ý thuc của người chủ nhà xấu bụng nầy. Đó chỉ là ý nghĩ còn lẩn lút thôi, nàng chưa nghe rõ trí nàng muốn cái gì đích xác, nàng vừa hoài thai một kế hoạch, nhưng lại hoài thai bằng linh cảm hơn là bằng trí thông minh và chính vì thế mà nàng chưa biết được ý muốn của nàng.

- Vâng, thật đáng tiếc, nhưng anh còn đến chơi chớ lẽ nào không.

Thúy kinh ngạc không hiểu vì sao nàng lại nói như vậy. Đó là lời mời mọc hẳn rồi, hơn thế, đó là lời mời mọc hàm ý hơi cố nài, chớ không phải là nói lấy lệ đâu.

Toàn thấy rõ là Thúy đã xuống chân sánh với mức sống của nàng mấy năm trước. Tuy nhiên, nàng vẫn sang hơn chàng nhiều bực mà con người nầy lại phân biệt giai cấp lắm thì lòng tử tế của nàng thật khó hiểu.

- Ngày thường và ngày nghỉ, cô thường rảnh rang vào lúc nào?

- Cố nhiên là ngày thường tôi rảnh ban đêm như anh, như bất kỳ người đi làm nào. Còn ngày nghỉ thì không biết chừng. Nhưng dạo nầy tôi không đi đâu cả thì có thể nói rằng tôi có mặt ở nhà trong những giờ mà các công tư sở nghỉ việc.

- Nhưng tôi đến thăm cô lúc nào tiện cho cô nhứt?

- Lúc nào cũng tiện cả. Anh khỏi bận tâm về điều ấy.

Người chủ nhà sang trọng nầy tiễn khách ra tới khúc quanh ở ngõ hẻm thứ nhứt đưa vào đây.

Toàn lững thững bước, cứ băn khoăn mãi về thái độ mới của con người kiêu hãnh và phách lối ngày xưa.

Chàng cảm nghe mang máng như là cái nhà mà chàng vừa rời khỏi, không có đàn ông.

Bỗng chàng vụt cười khan lên rồi tự chế giễu mình: "Mầy vẫn cứ còn ngốc như hồi đó. Cỡ như nàng không có chồng đi nữa, và đang cần một người chồng, hoặc một người yêu lắm đi nữa, thì nàng cũng không chọn mầy đâu. Không, nàng tử tế với mầy là vì lẽ khác, vì một lẽ bí mật nào đó mà mầy chưa khám phá ra, chớ không phải là muốn o mầy đâu, ngốc ơi, đừng có hy vọng hão, đoán bậy, mừng hụt, rồi phải xấu hổ với chính mầy"

Trái hẳn với sự lo sợ của hai người, không ai nói với ông Mục về người kia cả. Ông nầy đi công tác về, Thúy làm bộ quên luôn cú điện thoại của Toàn mà nàng có bổn phận nhận ghi vào sổ đàng hoàng để báo cáo lại. Ông Mục là nhơn viên cao cấp ở hãng Xucamêcô chớ không phải tay vừa.

Còn Toàn thì cũng thôi, không buồn gọi người bạn cũ nữa.

Cả hai đều sợ bị lộ tẩy. Nếu Thúy báo cáo, có thể ông Mục sẽ gọi Toàn và nói: "À, toa.gọi mỏa có việc gì" Và Toàn sẽ đáp: "Để rủ toa tối hôm ấy đi nghe nhạc vậy mà!"

- Tiếc quá!

- Nhưng mỏa thì không tiếc vì mỏa được dịp gặp lại cố nhân của mỏa là cô điện thoại viên.

- A, té ra cô Thúy là cố nhân của mầy?

- Ừ.

Rất có thể vì tự ái hão, vì tánh khoe khoang, Toàn sẽ nhận bừa như vậy cho le chơi, và ông Mục sẽ nói:

- Tội nghiệp, giờ cô ấy xuống dữ lắm. Mầy có biết chuyện...

Không, nguy lắm, không nên để cho ông Mục có dịp mách lẻo.

Còn Toàn thì tưởng tượng ra câu chuyện sau đây giữa ông Mục và Thúy:

- À, cô Thúy, té ra cô quen biết với Toàn à? Tội nghiệp nó bây giờ xuống lắm. Cô còn nhớ vụ thụt kết...

Không, Thúy không nên biết điều đó. Mặc dầu sự không biết của nàng cũng không giúp chàng thêm được đồng xu hy vọng nào nhưng... không thể để nàng biết.

Không ai dám nói với ông Mục về người kia mhưng ai cũng ngứa miệng, muốn nói ghê lắm. Để trả thù ấy mà!

Trả thù? Vâng.

Nầy nhé, nếu người kia nói với ông Mục về mình thì hẳn ông Mục đã kể chuyện mình cho y nghe. Như vậy dại gì mình lại không nói với ông Mục về y để ông ấy kể chuyện y cho mình nghe.

Ngứa miệng, nhưng không có gan nói, vì chưa chắc người kia đã nói, vì chưa chắc người kia đã nói, mình nói, tức khui chuyện ra tùm lùm.

Không nói mà cứ lo rằng người kia đã nói, và nhờ thế đã biết, nên lần gặp mặt thứ nhì cả hai đều sượng sùng, làm như người đối thoại với họ đã rõ từng chi tiết một đời tư không sạch sẽ của họ.

Toàn trở lại thăm Thúy sáu hôm sau, vào đêm thứ sáu.

Thường thì các gia đình ở nhà, vào đêm ấy, trong mỗi tuần, một là họ đã mệt mỏi sau một tuần làm việc, hai là họ muốn dự trữ sức lực để thứ bảy chúa nhựt có đi chơi đâu cũng không mệt lắm.

Đến chơi hôm thứ sáu, Toàn hy vọng sẽ được nhiều may mắn gặp mặt Thúy hơn hết trong tuần vì có đi xi nê, chắc nàng đợi đêm sau.

Và đến ban đêm, Toàn hy vọng may mắn gặp chồng Thúy hơn là đến ban ngày, ngày chúa nhựt chẳng hạn.

Chàng tò mò về anh chồng nầy ghê lắm, đinh ninh rằng hắn rất bảnh trai, và Thúy không lấy được chồng giàu, ắt hẳn phải lấy chồng đẹp.

Chàng muốn sự gặp mặt giữa hai người thanh niên sẽ xác nhận dự đoán của chàng và như thế chàng sẽ "được" tủi thân vì sự lép vế của mình.

Tủi thân, nhưng chàng nhờ thế mà sẽ biết thân. Mà hễ biết thân được rồi, chàng sẽ hết hi vọng hảo huyền và sẽ đỡ khổ.

Với lại, chàng cứ nghe như có điều gì bí ẩn trong gia đạo của Thúy. Không có dấu hiệu gì khiến chàng nghĩ như vậy nhưng chàng cứ linh cảm rằng Thúy đang khổ.

Khi Toàn bước gần tới ngưỡng cửa của căn nhà đặc biệt ở con đường không được đề tên trên bảng đường mà vẫn có tên là đường Bàn Cờ, con đường không phải là một con phố chính thức, thưng cũng chẳng phải ngõ hẻm tư nhơn, thì chàng nghe tiếng dương cầm và chợt nhớ ra là hôm nọ đã thấy một chiếc dương cầm nhỏ đặt ở góc trong của buồng khách.

Đã bảo là Thúy đã được giáo dục để sống một đời sống "mông đen". Nhưng cha mẹ nàng là nhà giàu mới, không sành đời cho lắm, nên cho nàng học dương cầm chỉ cốt le mà không cần luyện cho con họ thạo nhạc.

Thúy lại lười, vì học nhạc một cách nghiêm trang còn khó học hơn học chữ nữa, thành thử nàng học theo lối rừng, nghĩa là bất kể căn bản nhạc lý, nhảy vào là muốn chơi những bản lớn ngay từ lúc chưa biết xướng thanh là gì.

Toàn cũng dốt nhạc lắm, nhưng chàng vẫn nghe được là Thúy đang chơi bản "Giòng sông Danube xanh đẹp" mà chơi sai be bét cả.

Tuy nhiên, chàng lặng lẽ đứng nơi ngưỡng cửa mà sững sờ nhìn vào trong, không phải để thưởng thức bản nhạc danh tiếng bị cưỡng hiếp ấy, mà để ngắm một cảnh đẹp vô song.

Không có gì đẹp bằng một người đàn bà đẹp ngồi trước cây dương cầm, đẹp hơn cả cảnh họ đứng bên cạnh một chiếc xe hơi đờ luýt nữa.

Toàn chỉ tiếc là Thúy mặc ki mô nô nên, y như lần viếng thăm trước, chàng không thưởng thức được thân thể của con người có gương mặt chiếm lòng ấy.

Lần trước nàng mặc đầm bùng rền. Cả hai lần, nàng đều sẵn sàng tiếp khách. Nhưng lần trước hai đàng có hẹn với nhau, chớ đêm nay, chàng đến bất thình lình, sao nàng cũng không mặc bi-da-ma?

Ở đây, cái gì cũng làm cho Toàn thắc mắc cả, vì không có cái gì tự nhiên, không có cái gì ổn hết.

"Hay là nàng đang chờ một người khách nào khác?"

Toàn tự hỏi như vậy rồi toan rút êm đi. Nhưng không kịp nữa. Thúy chơi xong bản nhạc rồi thì hình như là trực giác được một sự có mặt sau lưng nàng, nàng day lại rồi đứng lên ngay mỉm cười rồi nói:

- Anh, anh vào chơi.

- Nếu tôi không lầm thì cô sắp có khách?

Toàn hỏi vậy, nhưng vẫn bước vào nhà.

- Không. Cái gì làm cho anh tưởng như vậy?

- Chiếc ki mô nô của cô.

- A...ơ hơ... không. Tôi vẫn mặc ki mô nô ở nhà.

Không rõ phụ nữ các nước có bắt chước phụ nữ Nhựt Bổn, mặc ki mô nô ở nhà hay không, chớ phụ nữ miền Nam thì nhứt định không.

Tuy ki mô nô rộng rãi, nhưng trong khí hậu nóng bức của miền Nam nầy, người mặc thứ áo ấy vẫn nghe bực bội hơn là mặc bi da ma hay bà ba, hay áo cánh.

Thúy đã giải thích không ổn lối ăn mặc của nàng, khiến Toàn càng thắc mắc hơn lên.

Sau mấy phút linh hoạt ấy, không khí trong nhà bỗng lặng trang. Không ai có gì để nói với nhau nữa, và ai cũng băn khoăn tự hỏi không biết kẻ kia đã biết chuyện mình chưa.

Nếu biết chắc rằng kẻ kia đã biết, họ sẽ cố lì được trong sự khiêu khích câm lặng: "Ừ, tôi như thế đó, rồi sao? Tôi có quyền sống đời riêng của tôi với những màu hồng và màu đen của nó, ai được phép phê bình tôi?"

Nhưng khổ lắm là họ không thể biết chắc được nên không lì được. Cả hai người đều mặc cảm phạm tội, đều sợ sệt người đối thoại và mắc cỡ với người ấy.

Họ len lén liếc nhìn nhau để quan sát nhau, nhưng may quá, bốn mắt chưa bắt gặp nhau lần nào.

Đây là hai đạo binh đang đánh mò với nhau, không đạo nào nắm được tin tức bên kia, do thám báo của mình mang về cả.

Trong khi còn hoang mang, bên nào cũng cố ngụy trang kẻo bên kia tóm được cái ưu thế mà mình không có.

Một hồi lâu, dĩ nhiên là có một khi kia, bốn mắt rình mò ấy phải bắt gặp nhau và họ phải nói với nhau cái gì.

Thúy gọi người nhà mang món giải khát ra. Lần trước Toàn không được hưởng ơn huệ nầy và đây là một cuộc cải thiện tình thế của chàng mà chàng rất biết thưởng thức.

Toàn hỏi:

- Hôm nay anh ấy có nhà phải không cô Thúy?

Buồng trong chỉ bằng phân nửa buồng ngoài, lối ba thước trên ba thước thì ông chủ gia đình nầy không thể nằm trong đó mà chịu nóng bức khi bà nội tướng xinh đẹp ngồi thoải mái ngoài nầy để đánh đàn. Toàn hỏi thế để được dịp biết tin tức của anh chồng bí mật của Thúy thôi.

- À, thật đáng tiếc. Anh ấy vừa bước ra khỏi nhà. Mời anh xơi nước.

Học làm sang, Thúy đã học được động từ "xơi" lịch sự đó.

Trời nóng quá mà cây quạt máy đứng thì rất nhỏ nên Toàn không đợi chủ nhà mời lại lần thứ nhì.

Chàng nâng ly Bireley lạnh lên và hỏi:

- Cô làm ở Xucamêcô từ bao lâu rồi?

Câu hỏi tầm thường nầy lại làm cho Thúy bối rối lên.

May cho nàng quá, vừa lúc ấy có tiếng đàn bà la bài hãi ở cách đây độ năm căn nhà.

"Nó giết tôi đây nè! Trời ơi! Bà con cô bác xóm giềng cứu tôi!".

Toàn tin chắc rằng chỉ vì tuột thang xã hội mà Thúy phải vào ở trong xóm lao động thôi, chớ nàng đã sống theo nếp sống trưởng giả nhiều năm rồi, đâu có tinh thần chạy xem chưởi lộn, đánh lộn.

Thế mà nàng bỗng đứng dậy, chạy bay ra cửa. Thúy đã tìm được cách thoát một câu đáp khó. Khó vì lý do bí mật nào chưa rõ.

Toàn cũng cầm ly nước cam bước theo cô chủ nhà. Cả hai đứng nơi ngưỡng cửa mà nhìn cảnh một anh chồng võ phu, áo thun trắng, quần lãnh đen, đang nện chị vợ ngay ngoài ngõ, trước cửa nhà anh ta.

Đáng lý gì Thúy nói bậy ra vài nhận xét là chôn luôn cái vụ Xucamêcô. Nhưng không hiểu sao, nàng lại chạy lại đàng ấy, vừa chạy vừa ngó ngoái lại, mắt như muốn hỏi: "Kìa. Sao anh không ra mà can thiệp giúp chị ấy với tôi?"

Tiếng dương cầm khi nãy và tà áo ki mô nô bây giờ, ở giữa xóm bình dân, thật giống như một nốt đàn lạc điệu.

Đối với người biết phong cách thật của Thúy, là dầu sao, Thúy cũng đã trưởng giả thật chớ không trưởng giả mới như cha mẹ nàng, thì cái vụ Thúy chạy xem đám đánh lộn nầy lại càng giống một tiếng đàn lạc điệu hơn.

Có lẽ Thúy đang can thiệp cũng nên, nhưng Toàn không trông thấy gì nữa vì con sen, cái con bé bưng nước ra khi nãy cũng vừa chạy ra đây. Nó đứng nơi cửa với chàng mà nhìn đám đánh lộn chớ không ra. Có lẽ nó được dạy dỗ theo nếp nhà trưởng giả là không nên chạy xem những cảnh như vậy. Thế mà chính cô chủ nó lại làm cái việc ấy, thế mới kỳ!

Chàng do dự rồi hỏi nó:

- Em nè!

- Dạ!

- Thầy em đi đâu mà đi vắng mãi, cậu tới chơi đã mấy lần rồi mà cô em cứ bảo thầy em đi rồi.

Con bé chưng hửng rồi đáp:

- Không, cô em đâu có chồng.

Tới phiên Toàn kinh ngạc:

- Cô không có chồng?

- Dạ.

- Em ở với cô từ bao lâu rồi?

- Từ ngày cô em dọn về đây. Cô em chỉ sống một mình.

- Trước cô em ở đâu?

- Dạ, em không biết.

- Hay thầy em đi xa lâu rồi?

- Chắc không phải, vì trong nhà không hề có món đồ nào của đàn ông hết.

- Không có lấy một chiếc sơ-mi cũ, một đôi dép đàn ông?

- Tuyệt nhiên không.

Thình lình Toàn vụt chạy đi, chạy tìm Thúy. Con sen hoảng hốt không biết mình có nói hở cái gì hay không nên sợ quá, rút lui vào trong rất lẹ.

Nghe tiếng giày của Toàn, Thúy day lại rồi lắc đầu nói:

- Anh coi, em đã nghe lời anh, năn nỉ anh đây nới tay cho vợ ảnh, nhưng ảnh không nghe.

Cả xóm đều bu quanh đám đánh vợ và đều nghe cái câu tầm thường nhưng đã làm cho đôi mắt của Toàn thiếu điều nhảy ra ngoài vì chàng trố mắt thật lớn mà nhìn Thúy, tự hỏi có phải là Thúy, trong một lúc lãng trí, lầm lẫn chàng với người khác hay không.

Thở hổn hển, chàng nói một câu mà không ai hiểu gì cả trừ Thúy:

- Toàn đây Thúy.

Thúy hiểu, và sợ Toàn đính chính nên vội nắm tay chàng mà lôi đi, vừa trở gót vừa nói:

- Thôi, đi về anh Toàn.

Không, nàng không lầm. Nàng vừa gọi đúng tên chàng. Nhưng chàng đâu có bảo nàng đi năn nỉ anh chàng võ phu ấy bao giờ? Và sao tự nhiên chàng được hưởng cái tiếng xưng hô "em" dịu dàng mà không hề chàng dám mong ấy?

Lại còn nắm tay nữa?

Toàn như vừa ra khỏi một giấc chiêm bao không có đầu, không có đuôi, câu chuyện của giấc mơ lộn xà ngầu. Thần trí chàng mơ mơ, màng màng, chàng thất thểu bước theo người thiếu phụ xinh đẹp như một gã mục đồng vốn là tiên mắc đọa xuống trần, vừa được một vị tiên nữ thứ thiệt phải lòng.

Khi họ về tới trước nhà của Thúy thì Thúy buông tay Toàn ra. Vì nàng buông khó khăn và đến phải giựt tay nàng lại thật mạnh nên Toàn mới chợt nhận ra rằng chính chàng cũng đã nắm lấy tay nàng.

Thúy bước mau vào nhà trước rồi ngồi lại trên ghế sa lông mà rằng:

- Tôi thấy y đánh vợ mà tôi đau như chính tôi bị đánh. Ghê quá! Tôi sảng hoàng như lên cơn sốt rét, không biết mình đang làm gì, đang nói gì nữa.

Toàn đặt mạnh ly Bireley xuống bàn, bật cười rồi cười dài một chuỗi cười rất mỉa mai.

Thúy nhột nhạt, nhưng không dè là Toàn quyết tấn công mình, nên nàng bị bắt chợt thình lình bởi một câu nói, không còn biết đối phó ra sao nữa:

- Cô Thúy, tôi tưởng cô khỏi giải thích một cách không thành thật những gì cô vừa nói, vừa làm khi nãy. Nếu cần phải nói thế, làm thế, tạm bợ trong giây lát rồi thôi, thay giọng đổi lời liền, cũng chẳng sao kia mà, và tôi làm con vật hi sinh cho cô, tôi cũng chẳng kêu ca gì kia mà!

Thúy sợ điếng hồn.

Và Toàn ngã lưng trên cái dựa của ghế ngồi, sung sướng vô cùng vì đây là lần đầu tiên trong đời chàng mà chàng lấn lướt được cô gái kiêu hãnh đã xem chàng không vào đâu cả.

Chàng đã bỏ lối ngồi mặc cảm của kẻ dưới đến nhà người trên, mà tréo ngoảy hai chơn lại, ra vẻ kẻ cả lắm.

Chàng thưởng thức sung sướng của mình trong sự ngắm nhìn người đẹp lấm la lấm lét không thương xót nàng một chút nào. Chàng không căm thù vì không được cảm tình của Thúy, nhưng thấy rằng nàng phải chịu trừng phạt như vậy một khi nàng đã lợi dụng chàng giữa đám đông.

Lợi dụng chàng? Ừ, rõ như ban ngày là Thúy đã lợi dụng chàng. Nhưng để làm gì? Chàng chưa đoán được một phần ngàn của vụ lợi dụng nầy.

Lâu lắm, chàng mới lên tiếng:

- Cô Thúy nè, cô có khinh tôi hay không?

Vẫn không ngước nhìn lên, Thúy đáp thật khẽ:

- Anh đã bảo rằng chẳng kêu ca gì kia mà!

- Không phải chuyện đó. Tôi nuốt trôi vai trò bất đắc dĩ của tôi khi nãy. Nhưng không thể nào tôi tiêu hóa được sự phỉnh phờ của cô về gia đạo cô.

- Tôi phỉnh phờ? Hồi nào? Và về vụ gì, anh nói rõ nghe coi?

- Tại sao, độc thân, cô bảo với tôi là có chồng?

- Ai nói với anh rằng tôi độc thân?

- Tôi nắm bằng cớ trong tay đây.

Thúy đoán rằng Toàn quả đang có bằng cớ ấy thật, nên đành phải xoay qua chiến thuật khác. Tuy nhiên bị mặc cảm phạm tội nhiều quá rồi, nàng do dự rất lâu mới cố liều mà đương đầu lại với khách.

- Ừ, nếu thế thì đã sao?

- Thì tôi không nghe cho cô. Bởi vì đó là một sự gạt gẫm. Kẻ bị gạt có quyền phản đối.

- Nhưng anh có quyền gì xen vào việc gia đạo của tôi?

- Tôi không xen vào. Tôi hỏi thăm về gia đạo của cô là đúng theo phép lịch sự xã giao. Không lẽ quen với gái có chồng, đến nhà thăm người ta, tôi lại kém lễ độ đến đỗi không thèm biết tới chồng người ta.

Mà khi tôi cư xử đẹp như vậy, cô không được phép gạt gẫm tôi.

Thúy đuối lý, ngồi làm thinh mà cắn một ngón tay trỏ co lại. Lâu lắm nàng nói:

- Tôi cứ ngỡ anh bị mích lòng về vụ khi nãy hơn.

- Vụ khi nãy là cô gạt người trong xóm cô. Cái chuyện gia đạo ấy chính tôi bị gạt.

- Tôi xin lỗi anh vậy.

Bấy giờ Toàn mới nghe thương xót người thiếu phụ mà chàng biết chắc đang mang nặng một nỗi niềm gì khác hơn là sự xuống chơn trong đời sống vật chất.

Chàng dám đổi lối xưng hô mà rằng:

- Thúy ơi, sự tình cờ dung rủi Toàn trở lại đây nghĩa là trở lại sự quen biết với Thúy chớ không phải trở lại nhà nầy đâu, và vô tình, Toàn được biết rằng có gì bí ẩn trong đời Thúy mà cái điều bí ẩn ấy xem ra không phải là điều lợi cho Thúy, nếu không phải là nguồn đau khổ.

Nếu Thúy nghe cần người giúp đỡ về tinh thần, Thúy cứ xem Toàn như là một người bạn cũ, tâm sự với Toàn chắc nhẹ phần nào nỗi khổ của Thúy.

Thúy mỉm một nụ cười héo hon rồi đáp:

- Không, không có gì hết.

- Sao Thúy lại không chịu thành thật với người thành thật? Dầu sao, Thúy cũng biết được lòng tôi đối với Thúy, thì Thúy khỏi phải ngại ngùng.

- Anh không nên hỏi gì cả.

- Thúy ơi, không có gì của một người bạn mà mình xem là xấu hết. Thúy là bạn của tôi, mặc dầu Thúy không nhận thế, tôi cũng cứ nhận là thế, thì tôi không hề...

- Đừng, anh đừng hỏi tại sao mà tôi như vầy tôi như khác cả.

- Tôi hỏi không vì tò mò mà chỉ để an ủi Thúy thôi.

- Cám ơn thiện chí của anh. Nhưng tôi không nói, là vì anh chớ không phải vì tôi đâu.

- Vì tôi?

- Ừ, bởi vì người hỏi luôn luôn bị thiệt chớ không phải người đáp.

- Sao lạ vậy? Cô có ngụy biện hay không? Tôi ngỡ người đáp sẽ thiệt thòi vì y cần phải giấu những điều không đẹp chớ. Xin lỗi cô, đó là tôi chỉ nói thí dụ thôi, chớ tôi tin chắc đời cô không có cái gì không đẹp cả.

- Dầu sao, anh cũng không nên tò mò về đời tôi. Tôi có bao giờ hỏi về mấy năm qua của anh đâu, mặc dầu tôi đã biết một phần sự thật. Thế là huề. Ta nên sòng phẳng với nhau.

Bấy giờ, chính Toàn lại sợ điếng hồn. Những lúc chàng chuẩn bị tinh thần xong để liều thì chàng bất kể bí mật đời chàng bị tiết lộ. Nhưng khi nào cuộc chuẩn bị ấy đã được dẹp đi là chàng hoảng lên nếu ngỡ người đối thoại biết sự thật.

Giờ chính nàng đã xác nhận rằng nàng biết chớ không là do chàng lo hão nữa thì chàng kinh khủng biết bao nhiêu.

Toàn toát mồ hôi ra dầm dề, chết lặng đi mấy mươi giây rồi thở hổn hển hỏi:

- Thằng Mục đã bép xép với cô hử?

Thúy ngạc nhiên hỏi lại:

- Mục nào?

- Mục, chủ sự phòng khai thác cửa hãng Xucamêcô.

Dưới lớp phấn son, mặt Thúy bỗng tái xanh trông đến đỗi thấy được.

Toàn buồn cười quá, té ra chàng sợ vô ích, vì sự không may đã xảy ra, không thế nào ngăn được cả. Chàng cười dài, thấy nàng đã thế thì còn giấu giếm làm gì:

- Tôi đã gọi điện thoại cho hắn, lúc đi công tác xa, và chính nhờ thế mới gặp lại cô, cô đã quên rồi à?

- Không quên. Nhưng tôi lại quên báo cáo về cú điện thoại khi ông ấy trở về. Chúng tôi không có nói gì với nhau về anh hết, vì không có dịp nói, vì ông Mục không dè rằng anh quen biết tôi.

Thúy cố tự trấn tỉnh, nhưng vẫn không che được lo sợ. Ừ, ông Mục không dè rằng Toàn quen biết với nàng, nên không có nói gì về chàng cả.

Nhưng Toàn hẳn có thể hỏi ông ấy về nàng mà không cho ông ấy biết hắn đã quen với nàng. Chẳng hạn như hắn nói: "Hãng anh có cô nữ điện thoại viên có giọng nói sao mà nghe như nhạc. Có đẹp không? Cô ta xưng tên là Thúy" Rồi ông Mục sẽ cười ha hả kể hết chuyện nàng ra.

Tuy nhiên giờ thì Thúy được ưu thế rõ rệt. Nàng chỉ lo thôi, chớ không chắc gì là Toàn đã biết. Còn Toàn thì thấy mình đã lộ chơn tướng nên sợ lắm. Chàng hỏi:

- Không phải thằng Mục nói, thế sao cô biết?

Thúy cười hiền lành, một nụ cười hàm khoan dung đại độ trong đó:

- Thế mới tài.

- Nhưng cô đã biết cái gì kia chứ?

Tuy thế, cái sự thật mà Thúy đã khoe rằng biết ấy, chưa hẳn là chuyện chàng đã vào tù, vì thế chàng muốn chắc bụng về cái biết của nàng.

- Lại hỏi nữa. Đã bảo kẻ hỏi luôn luôn chịu thiệt thòi kia mà, em không hỏi gì hết thì anh cũng đừng nên hỏi gì hết. Tại sao thế nầy? Tại sao thế kia? Chính người 1àm một việc gì, lắm khi cũng không rõ tại sao họ làm việc đó, hay có biết đi nữa, mà lý do phức tạp và tế nhị quá, họ khó lòng mà phân tách để tự biết hành động của họ. Hỏi chi làm phiền cho họ. Hỏi xong, nếu họ bị đẩy vào thế phải nói, người nghe luôn luôn lại phải buồn hoặc đau khổ.

- Nhưng thà là cô đừng nói biết gì hết, chớ cô đã khoe ra rồi làm thinh, tôi sợ cô ngộ nhận, hay nghe lời đồn huyển sai lầm, hại cho tôi, vì tôi không thể tự bào chữa được. Xin cô cứ nói thẳng ra cả, may mà sai lầm thì tôi có dịp tự minh oan.

- Tại anh cứ nài nỉ mãi và lý luận chặt chẽ quá, đưa tôi vào thế bí nên tôi buộc lòng phải nói. Nhưng rồi anh đừng có trách nhé.

- Không, Tôi xin hứa.

- Có phải là anh ở tù mới ra không?

Toàn giựt nẩy mình, rụng rời trong mấy mươi giây. Nhưng rồi chàng phá lên cười cười ha hả rất dại, vì chàng thấy thái độ đúng hơn hết trong những trường hợp như thế nầy là cố lì, khiêu khích, và bất kể ý nghĩ của kẻ khác.

Giây lâu nín cười được, chàng hỏi:

- Do đâu mà cô biết tôi vừa ở tù ra?

- Không cần là thầy bói cũng biết được điều đó.

- Tôi vẫn chưa hiểu.

- Cái đầu anh.

Toàn lại bật cười. Lần nầy chàng cười vui thật tình vì câu chuyện buồn cười quá. Chàng có một cái đầu tố cáo nhưng quên mất nó, mang nó đi khắp nơi, sợ người ta biết sự thật về mình một cách rất vô ích, trong khi người ta chỉ liếc sơ qua người chàng là rõ ngay chơn tướng của chàng.

- Kha... kha... kha... ờ... cái đầu...cái đầu của tôi... cái đầu đặc biệt, dị hợm, trọc lóc rất buồn cười... kha...kha... kha...

"Khổ thật! Ở các nước, ai cũng đội nón cả, tôi không hiểu sao dân miền Nam nước Việt, trời nắng chang chang như đổ lửa vậy mà ai ra đường, cũng để đầu trần. Nếu đội nón, có phải đỡ khổ được phần nào hay không?

"Nhưng cô Thúy nè, vì tôi đã trót nhận thì không thể chối được nữa, chớ thật ra, cô đoán không có căn cứ vững, không khoa học lắm.

- Sao lại không vững?

- Tôi có thể đau ốm, đau ban cua chẳng hạn. Cô biết chớ, người đau ban cua khi khỏi xong là rụng tóc hết. Tôi cũng có thể thí phát quy y.

- Không! Ngày xưa chưa có thuốc trị bịnh ban cua, con bịnh nằm liệt giường liệt chiếu hằng tháng thì như vậy, chớ giờ họ chữa chạy trong một tuần là khỏi ngay, không thể có chuyện rụng tóc.

"Anh lại rất tò mò ham nghe chuyện đời tư của dàn bà thì không thể là người tu hành.

- Hay! Khá vững. Nhưng tôi cũng có thể là một kép hát cải lương, hy sinh mớ tóc để thủ vai thầy tăng trong ít tháng.

- Tôi coi cải lương rất thường, mà không hề thấy anh làm kép hát bao giờ.

- Kha... kha... kha... buồn cười quá!

- Thoạt tiên, tôi ngỡ anh theo mốt...

- Có mốt cạo trọc đầu sao?

- Có, mấy năm trước đây, hồi anh mới vào tù.

- Sao cô lại biết tôi vào tù từ mấy năm trước?

- Thì anh đi vắng đã ba năm rồi.

- À, ra vậy. À, cái mốt gì mà kỳ cục thế?

- Chẳng, có anh kép chớp bóng tên là Yul Brynner, anh ấy rất được hoan nghinh...

- Thôi hiểu rồi. Anh ấy trọc đầu và họ cố làm cho giống anh ấy cũng như thuở đó tôi để râu Cờ Lạc Gạp vậy hả?

- Đúng như vậy.

- Cô nói "thoạt tiên" nghĩa là rồi sau đó thì...

- Giây lát sau, tôi chợt nhớ ra rằng mốt ấy đã xưa rồi mà anh thì không hề trễ tàu về phương diện theo mốt, thì anh chỉ trọc đầu vì lẽ khác thôi.

- Ừ, nhưng sao cô không hỏi tôi sao tôi ở tù?

- Không dại, vì kẻ hỏi luôn luôn chịu thiệt thòi như tôi đã nói kia mà.

- Tôi thật không hiểu.

- Thì có gì đâu. Thí dụ tôi hỏi anh, anh sẽ đáp láo rằng vì anh làm cách mạng nên bị vào tù. Tôi sẽ phục anh lắm, nhưng đồng thời cũng sẽ sợ anh lắm.

- Sợ hả?

- Ừ, sợ liên lụy chớ sao lại không sợ.

- Hèn! Tôi không dè mà cô hèn đến thế.

- Ai cũng hèn như tôi cả, chớ không riêng gì tôi đâu.

Ông Nguyễn Thái Học chết rồi thì thiên hạ áp nhau mà viết sách ca ngợi ổng. Nhưng hồi ổng còn sống chưa chắc ai đã dám chứa ổng, trừ cô Giang và cô Bắc.

- Thế nghĩa là ít ra có hai người không hèn, cô Giang và cô Bắc.

- Nhưng trên đời chỉ có một cô Giang và một cô Bắc thôi. Tôi không là cô Giang hay cô Bắc thì bất quá tôi cũng như hàng triệu cô gái khác.

Toàn nói một mình: "Hèn!"

- Dầu sao tôi cũng hèn; đúng như anh nói. Không phải vì mọi người đều hèn mà tôi hết hèn được. Nhưng anh có thấy hay không là kẻ nào hỏi là kẻ đó chịu thiệt?

- Chịu thiệt cái gì?

- Đang hảnh diện với làng nước rằng ta đây bảnh lắm rồi đột nhiên thấy mình hèn, bị mặc cảm đến suốt tháng, không thiệt à?

- Nhưng tôi không có làm chính trị, cô đừng lo.

- Nếu như thế, tôi cũng bị thiệt hơn nữa.

- Thiệt như thế nào? Toàn sửng sốt hỏi.

- Không làm chính trị mà ở tù thì tức là đã phạm thường tội rồi vậy. Anh thụt kết hả? Anh lường gạt hả? Anh cướp giựt hả? Anh hiếp dâm hả? Dầu sao tôi cũng sẽ khinh anh và có thể giấu không kỷ tình cảm, rồi chọc giận anh, bị anh mắng nhiếc, như thế không thiệt hay sao?

- Trời ơi, thì ra cô khinh tôi?

- Ấy, thấy chưa, tôi đã thiệt thòi mà chính anh, anh cũng thiệt. Anh đã kêu than tức là anh buồn trước tình cảm của tôi.

- Trời ơi!

- Nhưng tôi đã nói hết đâu. Nếu anh lại bảo rằng anh lường gạt vì tôi rồi kể ơn với tôi thì tôi sẽ phủ nhận ơn anh.

Như vậy cả hai lại phải buồn giận nữa.

- Trời ơi!

- Thấy chưa? May là tôi hỏi đa, mà anh còn đau như thế, nếu anh hỏi, không biết anh sẽ đau đến đâu.

- Trời ơi!

- Vì vậy mà châm ngôn của tôi là: "ĐỪNG HỎI TẠI SAO".

Toàn đang ôm mặt, buông tay ra, ngước lên nói:

- "Sự thật thì tôi đã thụt kết vì cô đó."

- Tôi không hề xúi dục anh.

- Biết vậy, nhưng...

- Nhưng nói ra để kể ơn hả?

- Không phải để kể ơn, nhưng phải nói ra để cô khỏi khinh tôi. Tôi làm xằng thật, nhưng chẳng qua là vì quá yêu cô.

- Quá yêu tôi hử? Chớ không phải vì quá yêu chính anh?

- Sao lại chính tôi?

- Anh nghĩ rằng có tiền mới mua chuộc tôi được. Mà mua chuộc tôi là để anh hưởng tôi. Đó là anh mua sung sướng của anh, chớ có phải là anh kiếm tiền để giúp tôi hưởng cuộc đời đâu. Tôi có hưởng cuộc đời hay chăng, chẳng qua là gián tiếp mà được hưởng vậy thôi.

- Trời ơi!

- Hồi anh cầm xấp bạc trong tay, anh đâu có nghĩ: "Hà, để ta cho con Thúy nó sắm tủ lạnh để có nước mát nó uống cho khỏe người nó"

- mà anh chỉ nghĩ: "Hà, để ta cho con Thúy cho nó mê, n?