Phần II
Chủ nhà trọ còn thức. Người gia trưởng làm thợ đồng cho một ga ra Tây, không cờ bạc nên hơi khá giả. Bà vợ thì làm đủ thứ áp phe nho nhỏ, chơi hụi, buôn son phấn lậu, thuốc điếu ngoại quốc lậu, và nấu cơm tháng.
Vừa thấy mặt Toàn bà ta hỏi ngay:
- Thầy ba sang phố hay không?
Toàn cười hỏi lại:
- Bộ chị muốn đuổi tôi hả?
- Thầy nói ác ôn. Đồ đạc của thầy, người ta cất kỹ ba năm để đợi thầy, giờ thầy khá hơn xưa nữa, ai lại đuổi.
- Nhưng sao chị hỏi như vậy?
- Vì tôi thấy thầy khá lên mà cũng thấy có dịp tốt về nhà cửa nên...
Cả nhà ai cũng đinh ninh rằng Toàn đã khai gian lúc bị bắt, bảo với nhà chức trách rằng tiền thụt kết chàng tiêu pha hết rồi, còn thật ra thì nhờ ai cất giùm không rõ, nên vừa ra khỏi khám là sắm xe hơi ngay.
Toàn chưa nghĩ đến việc thay đổi lối ăn ở, tuy nhiên cũng hỏi cho vui:
- Biệt thự hay buyn đin chị?
Hai vợ chồng chủ nhà càng tin hơn rằng Toàn còn giấu được rất nhiều tiền.
Bà vợ cười mà rằng:
- Không có thứ dữ vậy đâu. Đây là một căn phố lầu, nói đúng ra là một căn lầu, từng trên, chỉ từng trên thôi.
- Bất tiện lắm vì hôm nào về khuya kêu cửa sợ người ở từng dưới họ cằn nhằn.
- Đâu có, thang lầu riêng mà! Số là tại đầu cầu chữ Y, tây nó cất một dãy phố lầu mà người ở từng trên có thang riêng.
Từng trên chỉ mướn có ngàn rưỡi một tháng thôi mà không có tiền nước, ở dưới có sân trong để xe, tiện lợi vô cùng.
- Nhưng có hằng ngàn đơn xin mướn.
- Ừ, đó là tình trạng năm ngoái, hồi nhà mới cất. Giờ thì không còn căn nào trống nữa hết. Nhưng có một người ở từng trên muốn đi. Họ chỉ xin mười ngàn thôi và bảo đảm với mình rằng chủ nhà sẽ sang tên cho mình.
Toàn chú ý đặc biệt đến câu chuyện mà lúc khởi đầu chàng chỉ nghe bằng hai tai lơ đểnh thôi.
Mặc dầu chưa thấy mặt mũi căn nhà ra sao, chàng cũng đoán được rằng đó là một dãy nhà đẹp và bền chắc. Tây cất kia mà!
Một căn nhà như vậy mới tạm xứng với phong cách của Thúy. Chàng sẽ tặng Thúy căn nhà ấy. Nhưng mà... khổ! Phải đợi một tháng nữa, lãnh tháng lương đầu mới có tiền. Mà cũng không đủ. À... nhưng vay tạm ba ngàn không khó lắm khi chàng có chiếc xe. Lắm người sắm xe chỉ để vay tiền cho dễ thôi.
- Để tôi tính lại xem, chàng nói và thêm câu thòng kẻo chủ nhà buồn: "Tôi không muốn phụ lòng anh chị. Hồi nào ăn đây ở đây, giờ mới có tiền là vuốt mặt ngay hay sao!"
Nói rồi chàng đi tuốt lên gác, cái gác lửng mà chàng chiếm ngụ một mình, vì khách ăn cơm tháng đã đi hết, bởi bà nội trợ bận buôn lậu, không săn sóc họ.
Toàn vận sà rong, nằm sải tay trên chiếc chiếu trải ngay trên sàn ván chớ không có giường.
Chàng nghĩ về món nợ tương lai. Trèo đèo thật khổ thân. Chàng đã vào tù một lần rồi chỉ vì trèo đèo, giờ chưa chi đã tính chuyện vay nợ để cung phụng đàn bà.
"Tháng lương cho không bây giờ, chàng nhẩm tính phải để dành bao ăn uống cho Thúy, chớ không thể rớ tới hầu làm việc khác. Với lại còn phải đổ xăng nữa chớ.
"Hai mươi bảy hôm nữa, sẽ được lãnh tháng lương đầu. Vay thêm ba ngàn để sang nhà. Ừ, rồi tiền đâu mà lo xăng nhớt, lo ăn uống? Vay cố nhiên sẽ đổ nợ. Cái đó cũng cố nhiên. Nợ nó cứ nở phình ra chớ không bao giờ xẹp xuống cả. Điều nầy lại càng cố nhiên hơn.
"Lối thoát duy nhứt là làm xằng. Giờ không có kết để mà thụt thì sẽ phải lường gạt. Rồi vào tù. Dĩ nhiên là con đường đã rõ rệt như thế, không sao khác được.
"Vào tù thì không còn Thúy nữa, nếu may ra có được Thúy ngày nào trước khi vô khám.
"Không còn một cách vĩnh viễn cô Thúy nầy hay bất kỳ cô Thúy nào khác vì khó lòng mà làm lại cuộc đời một lần thứ nhì, nếu không nói là không thể được. Ngay trong lần thứ nhứt nầy mà không gặp một cô gái chửa hoang cần một tấm bình phong, mình sẽ phải lang thang không biết bao nhiêu năm nữa. Người mang án thụt kết bị họ sợ như sợ vi trùng dịch hạch".
Nhưng mà hình ảnh của thiếu phụ đứng nơi khung cửa quyến luyến nhìn bạn ra về, hình ảnh ẩy vụt hiện lên trên căn gác trọ không thắp đèn nầy.
Chàng đã trông thẳng nàng, nên không thấy cái bụng. Chiếc áo che thai đã được cổi ra lúc về gần tới nhà và nàng đã vứt nó vào trong. Thân thể nàng chưa bị cái thai làm méo mó và cái eo của nàng thật không kém eo của những cô gái nước Sở, tả trong văn thơ Tàu. Ngõ hẻm tối thui vì xóm đã ngủ yên và Thúy nổi bật lên nền đèn của buồng khách.
"Quyến luyến" là chàng tưởng tượng ra thế thôi chớ biết đâu là Thúy chỉ coi chừng coi chàng de xe trong ngõ hẹp có đụng gãy hàng rào của xóm giềng hay không, để sáng ra, xin lỗi họ cho kịp lúc, trước khi họ phát chưởi lên "cái quân có xe hơi làm tàn"."
Toàn tưởng tượng và tưởng tượng mạnh lắm và tin Thúy quyến luyến chàng thật.
Sung sướng quá!
"Chắc giờ nầy nàng cũng chưa ngủ, nàng nhớ mình. Ừ, sao lại nhớ mình chớ? Mình là kẻ độc nhứt trên đời nầy còn trọng nàng. Người đã biến nàng thành một bà mẹ đã bỏ rơi nàng mà bao nhiêu người khác cũng xa lánh nàng vì cái thai không người thừa nhận. Mình đã mặc nhận cái thai ấy nên người ta mới còn biết đến nàng.
"Nàng không yêu mình ư? Có lẽ. Nhưng nàng không đến đổi lòng dạ chai đá mà không thương lại mình. Nhứt định là nàng phải cảm động và phải nhớ đến người mà nàng tội nghiệp".
Đêm ấy giấc ngủ của Toàn bị hai thứ mộng phá quấy ghê lắm: mộng đẹp và mộng dữ.
Mộng đẹp cho chàng thấy chàng được Thúy yêu. À, không yêu lắm, nhưng vẫn yêu để đáp ơn chàng.
Mộng dữ là mộng trốn chui trốn nhủi sau khi làm bậy một số để kiếm tiền. Chàng bị săn đuổi như một con thú rừng rồi rốt cuộc bị bắt bỏ rọ.
Sáng ra, mệt dậy không muốn nổi. Tuy nhiên, Toàn vẫn cố làm xong mọi việc để đi đưa cho Thúy kịp lúc.
Làm điện thoại viên, hẳn Thúy không được đến sở trễ phút nào hết. Đã vậy còn phải đưa nàng đi ăn sáng nữa. Nàng không có đòi hỏi chuyện nầy nhưng Toàn quyết làm.
Khi đến trước nhà Thúy. Toàn thất vọng lắm mà thấy nhà còn đóng cửa kín mít. Chàng gõ cửa, con nhỏ ở ra mở, chàng ló đầu vào thì thấy Thúy cũng nhìn ra.
Thúy chỉ mới dậy thôi, chưa trang điểm gì cả. Nàng lại còn hỏi:
- Sao anh đến sớm thế?
- Trời, bộ em là giám đốc hãng Xucamêcô sao chớ? Không sợ trễ giờ à?
- Không lo. Nữ đồng nghiệp của em, đứa nào cũng giúp em hết nếu em có đi trễ. Vả sáng sớm, không có ông bự nào gọi điện thoại cả vì ông chủ hãng cố nhiên chưa đến. Mấy ông nho nhỏ gọi không được thì thôi, có sao đâu.
Lâu lắm Thúy mới trang điểm xong, và Toàn xem lại đồng hồ thì đã quá giờ mở cửa sở hơn mười lăm phút. Chàng không có công việc, nên cũng không phải đến đúng giờ. Tuy thế, chàng vẫn sốt ruột.
Toàn nghe nói nhiều người đàn bà vuốt lông mi từ tám giờ rưỡi sáng đến mười giờ mới xong. Chàng thích thấy phụ nữ đẹp, nhưng chắc không đủ kiên nhẫn để chờ đợi họ làm đỏm kiểu đó. Đợi Thúy có nửa tiếng đồng hồ mà chàng đã bực mình lắm rồi.
Khi ra xe, Thúy nằng nặc đòi đi ăn sáng ở Thanh-Thế thì Toàn không ngạc nhiên như trước nữa mà thấy nàng cả quyết tranh đấu một điều nhỏ nhặt như thế.
Thúy chỉ muốn thiên bạ thấy rằng nàng có chồng, chỉ giản dị như vậy thôi vì một thanh niên không thể bắt bồ với một cô gái đã mang thai với người khác.
Hôm nay, Thúy gặp được sáu người quen và xem ra nàng hài lòng lắm. Sáu người ấy đã trố mắt nhìn chiếc áo che thai và nhìn anh con trai hộ tống nàng. Có lẽ họ tự hỏi nàng lấy chồng hồi nào mà đã sắp làm mẹ rồi.
Dầu sao, họ cũng không nghi gì bất lợi cho nàng và sáu cái miệng ấy là sáu đài phát thanh sẽ loan tin cho cả giới biết rằng Thúy đã có chồng, đang có thai.
Hai người tới trước sở Thúy thì đã tám giờ hai mươi rồi.
Cả sở đều trông ra ngoài khi thấy cô điện thoại viên của sở, hôm nay được chồng hộ tống.
Ông Mục lúc đó cũng vừa ra khỏi buồng giấy của ông ta, mà cũng chứng kiến được cảnh Toàn vói tay ra trao cho Thúy cái xắc mà Thúy đã bỏ quên lại trên ấy.
Ông ta ngạc nhiên hết sức. Ông ta cứ ngỡ Thúy không chồng mà chửa, mặc dầu Thúy đã cho cả sở biết rằng chồng nàng đi làm ăn xa.
Ông giám đốc hãng Xucamêcô, khi gởi gấm Thúy với các ông chủ sự, không có nói về gia đạo của nàng nhưng ông ta diễn ý vụng về thế nào mà họ hơi đoán được rằng có cái gì không ổn nơi Thúy.
Nhận ra Toàn ông chạy bay ra xe:
- A Toàn!
- Rua Mục!
Mục khom lưng trong khi Toàn nghiêng mình qua bên cửa phía tay mặt, và hỏi người bạn cũ, hạ giọng xuống thật thấp:
- Ê, ra hồi nào vậy?
- Gần một năm rồi.
- Nhưng sao không thấy?
- Khai khẩn trên Ban mê thuột.
- Đi xa dữ!
- Phải làm lại cuộc đời chớ.
- Đúng rồi, và mỏa rất phục toa đủ can đảm. Hình như là khá lắm phải không?
- Nhờ trời, cũng kiếm ăn được.
- Còn cô Thúy là gì của...
- Vợ mỏa đa.
- Trời, mỏa nào có biết.
- Nó không dè ta quen nhau. Ê mà đừng có nói về quá khứ của mỏa cho ẻn biết nha.
- Ai phá gia cang toa làm gì.
Toàn làm bộ như là Thúy chưa biết sự thật về chàng, có thế người ta mới tin rằng quả chàng đã chinh phục được Thúy, với lại cũng để cho Mục tin rằng chàng đã lập lại cuộc đời rồi.
- Mỏa tin cậy nơi toa lắm đó. Lỡ lời thì chết mỏa đa nghen.
- Ai mà ác như toa khéo lo hão. Toa giỏi thật. Toa làm lại nhưng làm còn tài hơn tụi không hề lâm nạn lần nào. Toa đã có xe, còn mỏa vẫn đi bộ.
- Bữa nào đi ăn cơm với vợ chồng mỏa nhé.
- Cố nhiên. Nhưng mỏa mời.
- Đâu có được. Mỏa phải hối lộ với xếp của vợ mỏa chớ.
Đôi bạn cười xòa với nhau.
Cả sở đều ngán Thúy. Chồng Thúy không bảnh trai lắm nhưng hẳn y phải ở trên cái giới dân thầy ký vậy. Y lại là bồ của một ông chủ sự quan trọng ở đây.
- Anh ấy làm gì chị Thúy? Cô Diệp, nữ thư ký đánh máy hỏi bạn.
- Ổng cuốc đất chớ làm gì?
- Kỹ sư canh nông à?
- Không, ảnh canh tác trên Bamêthuột.
- Sở lớn lắm không?
- Cũng chỉ độ năm mẫu thôi. Tụi nầy còn yêu vốn lắm.
Nói điều ấy với một ông nhà giàu thì ông ấy hẳn đồng ý với Thúy ngay. Nhưng người nghe Thúy lại là một nữ đồng nghiệp của nàng, lương tháng hai ngàn rưỡi, thì người ấy phải le lưỡi hít hà cho rằng chồng Thúy giàu quá xá ngán.
Cái trò đưa rước nầy, tốn xăng quá. Toàn lại không chỗ cất xe về đêm, cứ để trước nhà chàng ở trọ, trong ngõ hẻm, cho trẻ con nó leo lên đó mà nhún chơi.
A, lũ trẻ con thật là mê xe hai ngựa hết sức. Chúng nó thót lên đó ba bốn đứa một lượt rồi vừa nhún vừa khen là êm như nệm lò xo.
Cứ năm phút một là chàng phải ra ngõ để la hét chúng nó. La hét xong, trở vào nhà nằm chưa nóng lưng thì chúng nó đã tựu trở lại rồi.
Hễ chàng mà làm dữ quá thì bị cha mẹ chúng nó rủa lén: "Hứ mới sắm được chiếc xe mạt rệp mà đã làm tàn".
Nhưng sợ nhứt không phải những lời chưởi bới thầm, những câu nói xiên nói xỏ công khai, mà là những lằn gạch nước sơn xe bằng đầu đinh, những mảnh giấy viết con số 55 to tướng dán lên kiếng xe bằng bún, trong lúc cả xóm đều ngủ yên.
Cũng may là chúng nó chưa dùng đến lối trả thù ác độc là dùng mũi dao nhọn để chọt cho thủng vỏ ruột.
Đêm ấy ăn cơm với nhau trong hiệu Diamond, Toàn hỏi bạn:
- Anh có bất lịch sự không nếu anh muốn biết về một khía của đời tư của em?
- Cái đó còn tùy.
- Cố nhiên, anh dư biết rằng có những điều không nên hỏi. Nhưng điều nầy không hại gì cho em. Em nè, nếu quả thật em bị anh ấy bỏ rơi, thì ít ra hiện nay, trong thời kỳ thai nghén, em không có bạn trai nào khác trừ anh ra phải không?
- Đúng như vậy.
- Nếu ta ở chung?
- Không thể được.
- Có sợ ai bắt gặp đâu mà em lo.
- Ta không là vợ chồng với nhau, cũng không phải nhơn tình với nhau.
- Chỉ ở chung nhà thôi, nhưng vẫn riêng biệt, vì nhà ngăn làm hai buồng y như là ở buyn đin vậy mà, ai tự do trong buồng nấy.
- Mục đích gì?
- Cho đỡ tốn xăng.
- Ở đây hẳn không được rồi vì nhà em chỉ có một buồng ngủ.
- Anh đã tìm được một căn nhà thật tốt, xứng đáng với phong thái của em, chớ không lụm thụm như vầy.
Rồi chàng tả tỉ mỉ căn nhà lầu ở đầu cầu chữ Y cho bạn nghe, căn nhà mà chàng đã đi xem, sau cái đêm bà chủ nhà trọ mách cho, Toàn thêm:
- Hai người đàn ông độc thân đã sống ở đó. Buồng ngoài ngăn cách buồng trong bằng một bức tường.
Họ đã bỏ tiền túi ra xây một bức tường dày biến hai buồng ăn thông với nhau ấy thành hai buồng độc lập, chừa hành lang đi ra sau là nơi có các buồng vệ sinh. Y như loại buồng của buyn-đin rẻ tiền, với buồng độc lập nhưng nơi vệ sinh thì chung.
Ở đó có sân trong để xe, khỏi sợ trộm tháo bánh, khỏi sợ trẻ con phá phách, nhứt là ta sẽ cùng đi một nơi, về một chỗ, đỡ tốn cho anh một số tiền đáng kể.
Thúy ăn cho xong chiếc càng cua rang muối, vừa ăn vừa nghĩ thật nhiều, và lúc lau tay, nàng nói:
- Hiện giờ thì em không có đời tư. Nhưng chừng em sanh rồi, em sẽ phải sống.
- Anh dư biết điều đó, nhưng anh sẽ đi, ngày em sanh nở.
- Không có gì bảo đảm cho lời hứa suông của anh.
- Em cứ đứng tên căn nhà ấy. Anh là người ở trọ, ký hợp đồng sáu tháng phải đi.
- Nhưng tiền sang bao nhiêu và tiền nhà mỗi tháng có cao lắm không?
- Rẻ mạt. Phố của hãng tây mà! Họ lấy có ngàn sáu mỗi tháng thôi. Còn người thuê cũ thì chỉ đòi lại vốn y đã bỏ ra để xây buồng, vào khoản mười ngàn.
- Em muốn xem căn nhà đó.
- Em sẽ vừa lòng ngay. Sang lắm.
- Em chỉ ngại phải khó chịu với anh.
- Anh ở riêng mà.
- Nhưng ai cấm được anh lân la để quấy rầy em.
- Em cứ đóng cửa.
- Nhưng anh cứ gõ cửa thì có khổ hay không.
- Em nên nghĩ đến cái đêm mà em chuyển bụng. Ai đưa em đi nhà hộ sinh?
- Em đã đóng tiền trước ở nhà thương Đồn đất và sẽ vào đó một tháng trước ngày sanh nở.
- Ai tới lui với em để an ủi em?
- Ở riêng, anh vẫn có thể tới.
- Nhưng đó không là bổn phận. Anh chỉ tới vì tình cảm thôi mà muốn có tình cảm ta phải gần gũi nhau hơn.
- Đồng ý, nhưng để em xem nhà rồi tìm người sang nhà nầy vì em sửa sang cũng tốn hao lắm, trả không cho chủ nhà thì cũng phí.
- Em nên làm lẹ, kẻo người khác họ đi trước ta thì uổng không biết bao nhiêu.
Tuần lễ sau đó, vào một ngày chúa nhật, Toàn thuê xe ca đi dọn nhà cho bạn.
Cả hai người không ai có nơi tiếp khách nữa, nên họ chia hai bộ sa lông ra, mỗi người hai chiếc ghế để ngồi chơi.
Toàn sắm giường và tủ cho chính chàng và đi đặt thợ dũa dưới Chợ cũ làm một chiếc chìa khóa thứ nhì cho cái cửa chung ở ngoài, một trong hai người không phải tùy thuộc kẻ kia những lúc đi, về.
Tuy nhiên chỉ có Toàn là đi, còn Thúy thì không hề ra khỏi nhà.
Bụng nàng đã to quá rồi, không phải là một món nên triển lãm mãi cho dân thành phố ngắm.
Nàng chỉ thỉnh thoảng đi ăn, cho hằng ngàn người quen biết nhiều hoặc ít với nàng thấy là nàng có chồng.
Con nhỏ ở đã được cho về hưu và họ ăn cơm xách, lấy một phần mà hai người ăn.
Quần áo của họ đã có hiệu giặt xóm đó cho người đến lấy, một tuần ba lần.
Đêm đầu sau bữa ăn, Toàn mệt nhoài vì việc dọn nhà. Bọn xe cá ăn rẻ, nên xem bàn ghế tủ giường như là trái ba lông, thải đại ra đó, bất kể trầy trụa. Chàng đã phải theo nhắc chừng họ từng giây từng phút, mệt y như là chính chàng khuân vác.
Họ đi rồi, Toàn cũng chưa an thân. Thúy nó bắt chàng dời mãi các món đồ từ khí mà vị trí nào cũng không vừa lòng nó.
Khi Thúy hài lòng, Toàn thấy rằng làm chồng giả cũng khổ thân không kém làm chồng thật chút nào.
Chàng đóng cửa lại và nghe buồn ghê. Đây là lần đầu tiên trong đời chàng mà chàng sống độc thân thật sự.
Ở trọ, chàng còn được nghe chủ nhà vào ra, nói năng, nghe những người khách cùng trọ đàm đạo, nghe hàng xóm la hét, cười giỡn.
Nơi đây im lặng hoàn toàn.
Khổ lắm là ở bên kia vách có một người mà chàng thích thấy mặt và đàm đạo với.
Đêm nay mệt mỏi thì không nói gì, chớ tối mai tối mốt chàng sẽ khổ sở không biết bao nhiêu vì ý muốn nầy.
Chàng không có hứa gì hết, nhưng vẫn quyết không tìm cách gặp Thúy, sợ Thúy nó khinh. Như thế cái sức mạnh vô hình nó xúi giục chàng gõ cửa buồng Thúy, sức mạnh ẩy, chàng sẽ khổ sở không biết bao nhiêu để chống lại với nó.
Nằm gác tay lên trán để tìm mưu, Toàn nghĩ được một mẹo mà chàng thấy là đắc sách nhưng khó thực hiện vì nền tài chánh eo hẹp của chàng.
Thúy vốn mê nhạc mặc dầu đàn rất dở. Chàng sẽ sắm một chiếc máy âm thanh nổi, mua một mớ dĩa để dụ Thúy qua buồng chàng cho đỡ nhớ nàng.
Nhưng phải tốn ít lắm là mười lăm ghim.
Nằm nghĩ vơ nghĩ vẩn như vậy không biết bao lâu, Toàn bỗng nghe gõ cửa.
Kinh ngạc đến cực độ, chàng tự hỏi: "Lạ. Nó mới sởn sơ hồi đầu hôm, không lẽ mắc dịch mắc gió gì mà cầu cứu đến mình? Còn qua đây để mà an ủi mình, thì khỏi mong".
Uể oải, chàng ngồi đậy đi mở cửa.
Hành lang không chong đèn, và Thúy hiện ra dưới ánh đèn mờ của buồng chàng trong chiếc áo ki-mô-nô thùng thình, vẫn như nàng tiên nữ của ngày mà hai người mới tái ngộ với nhau.
Chiếc áo ki-mô-nô vô lý ấy, trước đây nàng đã mặc nó luôn luôn trong nhà, để đề phòng chàng trở lại bất cứ vào lúc nào, hầu ngăn chàng thấy cái thai vừa bắt đầu đội áo. Và nàng đã che giấu sự thật được một thời gian bằng chiếc áo rộng Nhựt bổn đó và bằng cái bùng rền.
- Em! Em cần gì?
- Không, chỉ qua thăm anh thôi.
Toàn trố mắt nhìn bạn, chưa dám tin ân huệ đó.
- Em cứ vào ngồi đi chớ, sao cứ đứng mãi nơi cửa.
- Ấy, để xem buồng anh dọn ra sao.
Nói rồi Thúy đi vào trong và Toàn không đóng cửa lại. Đó là một cử chỉ cố ý chớ không phải vô tình. Chàng không thích Thúy có cảm giác nặng nề nào hết về chàng. Mặc dầu nàng đang thai nghén, nàng vẫn có thể cảm nghe rằng anh con trai si tình có ý không tốt khi đóng cửa lại.
- Sao em đợi tới giờ nầy mới sang?
Toàn xem đồng hồ tay, thấy đã hơn chín giờ rồi nên mới hỏi.
- Em đợi...
- Đợi gì?
- Đợi xem anh có sang bên em không.
- Em đã nói là rất sợ anh quấy rầy kia mà.
- Đúng thế. Nhưng em lại sợ rằng sợ mà vẫn không khỏi.
- Như thế là đã khỏi rồi, vào giờ nầy, và em đã thoát, sao còn đứng đây làm gì?
- Em nghĩ rằng anh đang muốn qua bên em lắm, và giúp cho anh đỡ khổ sở.
- Cám ơn lòng tốt của em. Quả có thế. Nhưng đêm nay thì anh không muốn bao nhiêu. Dời nhà mệt lắm, vả lại ta mới ở chung nhau có đêm đầu thôi. Dầu sao, em đến, anh cũng vui mừng lắm. Ở đây dễ chịu chớ?
- Gần gần như ngày trước. Nhưng giá em được ở buồng ngoài nầy của anh, em sẽ mở cửa sổ ra đề đón gió sông thì mát lắm.
- Có khó gì. Mai ta sẽ dọn lại. Hay là cứ để y thế nầy, chỉ dời quần áo đi mà thôi là xong. Anh giành phía ngoài để bảo vệ em mà quên mất rằng mình đã giành cái buồng tốt.
- Em cám ơn anh đã giúp cải thiện đời sống vật chất của em.
- Nhưng tại sao em lại vào xóm?
- Tìm nhà ưng ý không kịp, mà phải rời nhà cũ ngay vì cái thai đã bắt đầu thấy rồi. Em nói ở đây tốt gần gần như ngày trước, nhưng em lại nghe sung sướng hơn ngày trước vì sự đối chọi rõ rệt giữa tiện nghi bây giờ và sự lụm thụm hôm qua. Chuyện nầy nhắc em nhớ đến một cổ tích Âu Châu mà em đã được nghe thầy học của em kể những năm trước.
Câu chuyện xảy ra bên nước Nga cổ thời.
Một hôm, một nông dân kia phải cho cha mẹ vợ hắn đùm đậu một thời gian trong chòi hẹp của anh ta vì nhà của ông bà nầy vừa bị một trận bão tuyết thổi bay mất.
Nhà chỉ có một căn hẹp té mà chứa đến bốn người. Ông bố vợ và bà mẹ vợ lại hách dịch làm như chú rể cứ phải dưới quyền ông cụ bà cụ.
Anh nông dân khó chịu vô cùng nên chúa nhựt ấy sau khi xem lễ, anh ta tâm sự với ông Cha sở trong vùng và nhờ ông ấy giải quyết giùm.
Ông Cha sở suy nghỉ một hồi rồi mỉm cười bảo:
- Con cứ đem vào nhà một con dê.
- Một con dê? Trời, Cha nói cà rỡn sao chớ? Tình trạng bây giờ, con chịu đã không nổi rồi đem thêm vào đó một con vật khó chịu nữa thì...
- Ấy, con cứ nghe theo lời Cha thì con sẽ thấy kết quả.
Vốn là người ngoan đạo, và cũng đoán rằng cha mẹ vợ sẽ khổ vì con dê rồi đi ở nơi khác chăng, nên anh nông dân bèn nghe lời Cha Sở.
Vợ hắn dẫy nẫy lên khi thấy hắn cột con dê vào một cây nọc trồng giữa nhà.
- Mầy có muốn đuổi tao với ba mầy đi hay không nè? Bà mẹ vợ hét. Nếu muốn vậy cứ nói, chớ sao lại chơi cái trò ác thế?
Anh nông dân cứ một mực ngậm câm trong khi đó thì dê ta cứ be he tối ngày thật điếc cả tai. Bị tù túng, nó tức giận đá lung tung và ông bố vợ suýt què giò vì bị đá ngược.
Còn nói gì đất nền nhà thì đầy dẫy thuốc tể.
Mọi người đều đổ quạu và chuyện vặt vạnh nào cũng bị họ quan trọng hóa để làm cớ mà gây gổ với nhau.
Anh nông dân chịu đựng được một tuần lễ thì kiệt sức và chúa nhựt sau ấy, sau buổi lễ, hắn lại cầu cứu với ông Cha.
Ông Cha sở vẫn cười mà rằng:
- Con nên đem thêm vào nhà một con vật nữa nếu được là con bò thì tốt lắm.
- Chúa ơi, bộ Cha muốn giết con sao chớ? Nội một con dê nhỏ mà nó đã làm xào xáo gần tan nát gia đình con rồi, con bò to lớn và khó chịu sẽ xui cả nhà giết nhau vì bực mình.
- Con cứ nghe cha. Nếu con không gặt hái được kết quả, thì Cha sẽ không xứng đáng là một mục đồng dìu dắt con chiên ở vùng nầy.
Anh nông dân lại nhẫn nại vâng lịnh nhà lãnh đạo địa phương về linh hồn một lần nữa.
Ý trời ơi! Phen nầy mới chết chớ. Con bò nó to sầm sầm, nó phóng uế bậy ra đó cả bãi, nó gù lên muốn bể nhà và mỗi lần nó ngứa da, nó cạ lưng vào vách thì cả nhà sợ mất mật vì cái nhà lắc lư như say rượu, tưởng chừng như sắp sập đến nơi.
Bận nầy anh nông dân không đợi kỳ xem lễ chúa nhựt nữa, vì cả nhà đều bắt đầu loạn trí và cả bốn người gây gổ, chưởi mắng nhau suốt ngày.
Con bò vào nhà được ba hôm thì anh nông dân hỏa tốc chạy bay đi tìm ông Cha Sở để bắt đền ông ấy đã xui dại anh ta.
Ông Cha Sở ôn tồn nói:
- Giờ, con về nhà, thả con dê ra.
Sướng nhé, cả nhà nghe nhẹ nhõm sau khi chú be he đi vắt thuốc tể nơi khác.
Sáng hôm sau chính ông Cha Sở đến nhà anh nông dân và khiến thả luôn con bò.
Nếp chòi tranh hẹp, bấy giờ vẫn chứa bốn người, y như trước, thế mà họ nghe dễ chịu lạ kỳ, họ sống có thể nói là thần tiên vì không có hai con thú làm ồn trong đó nữa.
Kể xong, Thúy bình thêm:
- Biệt thự của ba em to và sang bằng mười thế nầy, căn nhà em ở trước, cũng tiện ghi bằng hai thế nầy. Vậy mà dọn về đây em cứ nghe sướng lắm.
- Có quả em qua đây để giúp anh đỡ khổ hay không?
- Đúng như vậy. Nhưng em cũng buồn. Anh có ở buyn đin lần nào chưa?
- Chưa, nhưng anh biết. Tự do lắm nhưng cũng cô độc lắm.
- Buồng của ta giống buồng buyn đin quá.
- Anh cũng nghĩ như em.
Toàn đã bỏ dự định sắm máy hát âm thanh nổi. Không cần có mồi gì để nhử, Thúy vẫn sang đây thường thường.
Thoạt tiên, chàng định sắm tủ lạnh. Nhưng tủ lạnh còn mắc tiền hơn là máy hát âm thanh nổi nữa, nên cũng lại thôi.
- Em nè, số giày em là bao nhiêu?
- 37.
- Mai anh sẽ mua dép cho em.
- Chi vậy?
- Em đã gần ngày, đi giày cao gót nguy hiểm lắm, nhứt là phải lên xuống thang gác, em quên rồi à?
Thúy cảm động lắm, ngồi lặng thinh một hồi rồi nói:
- Được anh săn sóc đến, em sung sướng lắm. Em chỉ sợ anh mua phải thứ dép không hợp thời trang.
- Em đừng lo. Anh cứ rình các bà ăn mặc sành là mua đúng chớ gì?
- Được như vậy thì quí lắm.
- Em không uống thuốc gì để dưỡng thai à?
- Thầy thuốc bảo đừng.
Toàn không hết hy vọng và không bỏ mộng chinh phục người đàn bà mang thai nầy. Chàng thấy rằng đây mới là dịp may mắn nhứt cho một thanh niên kém cỏi là chàng, mua lòng được một thiếu phụ hơn hẳn chàng về mọi mặt và còn đường tương lai nhiều.
- Thúy ơi!
- Gì đó anh?
- Đứa bé được thừa nhận, hẳn phải tốt cho nó về sau, phải không em?
- Em hiểu anh muốn nói cái gì. Nhưng xin cám ơn suông anh vậy thôi.
- Tại sao em không nhận cái lợi ấy cho con của em?
- Rắc rối lắm. Rồi anh lại kể ơn và đòi hỏi lôi thôi
Toàn không cãi, vì quả chàng sẽ kể ơn để lấy cho được Thúy. Nhận một đứa con của kẻ khác làm con mình, là một hi sinh to lớn quá sức, không lẽ lại không đổi chác sự hi sinh ấy với cái gì.
- Thúy nè!
- Sao đó anh?
- Thúy bị bỏ rơi, mực sống của Thúy cao quá, mà đồng lương của Thúy thì rất thấp, anh tự hỏi làm thế nào mà...
- ĐỪNG HỎI TẠI SAO.
- Buồn quá Thúy ơi! Anh cứ tưởng tượng đến ngày ấy rồi anh ngậm ngùi trước.
- Ngày nào?
- Ngày mà anh rước em từ nhà thương về đây.
- Rồi sao?
- Rồi anh phải ra đi, đúng theo lời hứa.
- Hay để em đi.
- Anh đi hay em đi, nào có khác gì. Đàng nào ta cũng phải xa nhau.
- Ta phải xa nhau anh à, mặc dầu em mến anh lắm. Thú thật với anh rằng ban đầu, em chỉ định lợi dụng anh thôi, để làm tấm bình phong che cho em đỡ xấu hổ. Nhưng mà rồi em thấy cỡ em lấy anh làm chồng cũng được. Nhưng như anh đã thấy, em đã quen ăn xài như bà hoàng...
- Tại sao em không nghĩ đến tương lai để tập tiện tặn ngay từ bây giờ?
- ĐỪNG HỎI TẠI SAO. Nhưng anh đã trót hỏi, em cũng xin trả lời. Là lên thì dễ mà xuống thì khó lắm, nếu không bị hoàn cảnh bắt buộc.
- Nếu ngày kia em bị hoàn cảnh bắt buộc?
- Thì em thì vui lòng kho cá và lau gạch. Nhưng hoàn cảnh đã bắt buộc đâu, thì tội gì lại...
Nghe Toàn thở dài, nàng nói:
- Anh nên quên đi là hơn nếu anh đã trót yêu em. Hiện giờ em không thể sống thiếu tiện nghi, thiếu sung sướng vật chất. À quên...
Thúy vụt đứng dậy, chạy ra ngoài, giây lâu trở lại với hai chai nước ngọt ủ trong chiếc tủ lạnh nhỏ của nàng. Nàng nói:
- Mai ta đổi phòng, nếu anh sẵn lòng nhường phòng tốt cho em. Nhưng cứ để y đồ đạc, em có khát nước chỉ chạy qua buồng anh mà uống.
- Cũng được.
- Anh thấy không, quen uống nước mát nếu không có tủ lạnh thì khó chịu lắm.
- Nếu anh trúng số độc đắc.
- Cũng không nên yêu em. Em đã thích đời sống mông đen rồi, mà anh thì cần mốt nội trợ dịu hiền. Nội cái vòng giao thiệp rộng rãi của em cũng đủ làm cho anh ghen đến điên lên.
- Anh sẽ không ghen.
- Đâu có được Anh phải tập đời sống ấy năm bảy năm mới quen với nó và mới hết ghen. Nhưng trong mấy năm học tập ấy, anh đã phải đi Biên Hòa rồi, còn đâu đi làm người chồng không ghen của em.
- Chớ ai dám cưới em?
- Không ai dám cả.
- Em sẽ ở vậy tới già?
- Nếu bị bắt buộc thì cũng đành phải chịu chớ biết sao.
- Sao đầm họ cũng mông đen mà họ vẫn lấy chồng được?
- Vì đờn ông Âu Châu đã quen rồi. Đờn ông ta mới bắt chước theo, thích phụ nữ mông đen y như Tây thích, lại không muốn vợ họ mông đen.
- Buồn quá Thúy ơi, cái ngày ấy!
- Anh có thể ở lại vài tháng.
- Nhưng ích gì?
- Để anh đủ thì giờ tìm chỗ ở khác.
- Buồn quá!
- Em cũng buồn quá! Vì anh đầu độc không khí. Anh muốn chinh phục đàn bà mà không làm gì cho họ vui, họ thích thì bao giờ thành công.
- Anh còn biết làm thế nào cho em vui bây giờ?
- Nói chuyện con Tuyết.
- Ừ, Tuyết làm sao?
- Chớ anh không để ý đến nó à?
- Anh chỉ thấy có mình em thôi.
- Nó muốn gò anh đó.
- Trời ơi! quái dị! Anh đã có vợ rồi, hay nói đúng, nó tưởng anh là chồng của em.
- Mặc chớ, em đương thai nghén, nó đoán anh cô đơn và muốn an ủi anh đó. Nó đẹp chớ?
- Đâu có bằng em.
- Nhưng nó lại yêu anh.
- Sao em biết?
- Thì nó cứ khen anh mãi, nào là anh biết thương vợ, lịch sự với phụ nữ v.v... và nó rủa em mãi sao có hành tội anh tới trước giờ, ngồi ngoài xe mà đợi đến rục xương. Anh mà bỏ rơi em là nó nhào vô liền.
- Ai có dè đâu. Nhưng nó không sợ em sao?
- Nó dữ như dịch. Em chỉ mong nó o được anh là anh thoát, vì anh sẽ không dám hó hé để đòi cái gì nữa.
- Nó đẹp không?
- Cũng khá xinh.
Con nhà nghèo đó. Không có tham vọng lớn nào, và sẵn lòng thôi việc để ở nhà nấu cơm anh ăn.
- Sao em biết?
- Nó nói như vậy.
- Trời, quá quắc em.
- Cũng lại em tuyên truyền rằng anh trăng hoa lắm và đã chán em rồi nên nó mới cả gan như vậy. Em làm mai cho, anh chịu không?
- Anh không yêu được nó, biết làm sao giờ?
- Anh dại lắm!
- Đúng như vậy. Nhưng kẻ nào khôn thì không yêu nhiều được.
- Yêu nhiều mà làm gì? Em đã yêu nhiều, nhiều lắm; chung qui rồi ra thế nầy.
- Anh sản xuất phim ấy à?
- Ừ.
- Là tại em đã bị một keo nên lòng em chai được. Anh chưa bị keo nào cả.
- Anh cứ kể như là em đã phụ anh.
- Kể như vậy làm sao được đó em.
- Em thờ ơ thì cũng bằng như phụ anh rồi.
- Khác xa. Kẻ bị phụ thì căm hận kẻ phụ tình. Anh không căm hận em được.
- Kẻ thờ ơ cũng đáng căm hận lắm chớ!
- Không. Anh chỉ tủi thân và càng yêu em hơn lên.
- Lạ kỳ!
- Thật là vô lý và điên. Nhưng lòng anh nó như vậy mà anh có muốn thế đâu. Hay em cứ giả yêu anh đi, rồi phụ anh là anh sẽ khỏi cái bịnh si tình nầy.
- Giờ thì em hết giả được rồi, vì em đã mến anh nhiều lắm.
- Em thử yêu anh chừng hai tháng, không được sao?
- Nếu giả thì được. Nhưng em không đủ can đảm giả dối với anh nữa rồi.
- Anh đợi em mười lăm năm có được không?
- Vô ích, vì em sẽ trốn mất khi em già và xấu. Em nỡ lòng nào hiến dâng cho anh thân tàn ma dại của em. Cứ lấy Tuyết đi anh nhé.
- Không. Nhưng nếu anh nhận thì cái thai của em...
- Không sợ. Đàn bà có thai, bị chồng bỏ rơi là thường, không xấu hổ gì cả. Có chửa hoang mới là đáng ngại. Tuyết nó...
- Cứ Tuyết mãi!
- Để em quảng cáo cho nó chớ. Tuyết nó không ẻo lả như em. Sức khỏe nó dồi dào nên mười năm sau, nó vẫn còn trẻ trong khi đó thì em đã già rồi.
- Nhưng con gái mà quái dị như vậy, anh làm sao yêu được.
- Có gì đâu mà quái dị. Em bảo là anh đang yêu người khác, nghĩa là dầu sao em cũng mất anh, thì mất vì nó hay vì cô khác cũng thế thôi.
- Nhưng em là bạn của nó.
- Chỉ là đồng nghiệp một năm thôi, ăn thua gì.
- Nhưng anh yêu cầu em đừng nói chuyện Tuyết nữa. Nếu em còn lải nhải những điều ấy anh sẽ giận đa.
° ° °
Thúy không được một sức khỏe bình thường. Cái thai mới có sáu tháng rưỡi mà lại là con so nữa, thế mà nàng mang nó một cách nặng nề mệt nhọc quá sức.
Lên thang lầu, xuống thang lầu, Toàn phải cầm tay nàng mà dìu nàng đi thì đã đành rồi, chí như từ ngoài xe vào sở và từ sở ra xe nàng vẫn cần sự giúp đỡ của bạn.
Toàn không thấy đó là một khổ dịch, trái lại rất sung sướng mà được phục dịch và hãnh diện vô cùng mà được cầm tay Thúy trước mặt mọi người.
Những ông láng giềng ở chung dãy nhà với họ, đi về cùng một lúc với họ, nhìn họ và cảm động mà rằng:
- Bà ấy gần ngày, trông mệt dữ. Sao ông không xin phép cho bà nghỉ sớm một chút?
- Ấy, nhà tôi làm hãng tư, Toàn đáp, nghỉ sớm thì mất tiền lương. Nữ công chức cũng chỉ hưởng được có hai tháng thôi, nhưng họ có thể nằm nhà thương trước rất lâu vì một bịnh sơ sịa nào đó, còn nữ tư chức thì không.
Thúy yếu thật, nên Toàn không còn cầm tay bạn mà dìu nữa. Chàng phải nắm bạn ở nách, đôi khi phải đỡ xốc nách nàng như đỡ em nhỏ.
Đến đúng bảy tháng, thì Thúy xin nghĩ phép. Nàng đặt Toàn trước một việc đã rồi.
Sáng hôm đó, Toàn qua gõ cửa buồug bạn như thường lệ để gọi bạn đi làm thì nghe văng vẳng, qua cánh cửa ba nô, tiếng Thúy xa xăm trong ấy:
- Cứ vô.
Chàng hơi ngạc nhiên. Thường thì Thúy đã sẵn sàng cả, chàng gõ cửa là nàng bước ra ngay.
Toàn đẩy cửa vào buồng bạn thì thấy Thúy mặc đồ mát, nằm trên giường, mùng còn treo, chỉ được vén ra cho bạn thấy mặt thôi.
Chàng lo ]ắng hỏi:
- Trời, Thúy sao thế? Khó ở à?
- Không, em mệt lắm và đã xin nghỉ ngày hôm qua.
- Té ra chỉ có vậy.
Chàng bước đến ngồi trên mép giường của bạn, đây là lần đầu tiện mà anh chồng giả hiệu nầy sỗ sàng như vậy.
Thúy không phản đối.
Toàn băn khoăn:
- Em chỉ được quyền hưởng có hai tháng nghỉ đẻ. Nhưng em lại nghỉ trước ngày lâm bồn đúng hai tháng. Như vậy em sẽ phải đi làm ngay trong lúc còn non ngày bất tiện và hại quá.
- Hãng tư dễ lắm anh à. Nếu có quen với chủ hãng thì nghỉ mấy tháng cũng được. Vả lại em cũng định thôi luôn.
- Em thôi luôn? Tốt lắm! Em ở nhà lo việc nhà, lo con cái, anh đi làm nuôi em.
Toàn mừng rỡ mà sắp đặt tương lai như vậy. Thúy không nói gì cả, nên Toàn ngỡ nàng bằng lòng dự định ấy. Chàng sung sướng vô cùng, cúi xuống hôn lên trán bạn một cái thật nhẹ.
- Thôi, em ở nhà, anh đi nhé. À, còn ăn sáng?
- Nhà có rề-sô, có phin, có cà phê bột, có bánh hộp, lo gì.
- Em có cần dùng mua sắm gì chăng?
- Trong nhà thương dặn sắm bốn mươi tấm tả với lại quần áo cho bé. Ở nhà thương ra, bé lại phải có nôi, có mùng cho nôi v... v. Nhưng không gấp. Hôm nào rảnh rang đi mua cho em. Có hiệu chuyên làm sẵn cả, ta chỉ phải bỏ tiền ra là xong và em sẽ đưa tiền anh.
- Em có cần thuốc men gì chăng?
- Không, bác sĩ căn dặn đừng uống thuốc gì hết.
Toàn lại cúi xuống hôn lên trán bạn một lần nữa, rồi cầm tay Thúy bận bịu không đứng lên được để mà đi.
Chàng sung sướng vì Thúy để vậy, như là họ là vợ chồng với nhau.
Thúy mệt mỏi quá, không buồn phản đối, phản kháng gì cả. Vả lại nàng cũng tội nghiệp cho hắn không nỡ hất hủi hắn lúc không cần hất hủi. Phải, không cần dè dặt nữa mà phải phản kháng hay hất hủi. Nàng đã gần ngày rồi, hắn mà có yêu đến đâu, cũng không thể liều mạng để đòi hỏi cái gì.
- Chừng nào em vào nhà thương? Toàn hỏi lúc đứng lên.
- Nếu không có anh, có lẽ em vào đó ngay từ hôm nay, vì em mệt mỏi quá, cần được săn sóc.
Nhưng em muốn ở nhà, tự do hơn càng lâu càng hay. Vậy nếu anh sẵn lòng giúp đỡ em thì em chỉ vào đó trước nửa tháng thôi, trái với dự định ban đầu là vào trước một tháng và trái lại nhu cầu hiện tại là vào trước ngay bây giờ.
- Nếu anh hứa rằng em có thể tin cậy nơi anh thì hóa ra nói dư. Em biết tình cảm của anh đối với em chớ? Như vậy mà còn băn khoăn làm gì. Thôi anh đi nhé. Em hiện chỉ mệt thôi hay trong người có gì khác lạ?
- Chỉ mệt thôi.
- Nếu không, anh mời thấy thuốc cho chắc bụng.
- Không anh à.
Toàn không lại sở ông Thành mà đi tuốt vào tư thất của một nhà doanh nghiệp kia ở gần góc đại lộ Ngô đình Khôi và đường Trương tấn Bửu.
Đó là tư thất của ông Hiệu, mà ai cũng bảo là một nhà doanh nghiệp nhưng Toàn không thấy ông ta làm gì cả.
Mấy tháng nay vào làm với ông Thành, chàng không có thi thố gì cả theo như ông ấy đã yêu cầu.
Ông Thành ngỡ Toàn là anh rể của Thúy thật và rất muốn chàng trổ tài để có thể giữ chàng lại.
Toàn không giấu tài, không xấu bụng với ông Thành, nhưng ngành hoạt động của ông nầy rất xa lạ đối với khả năng của chàng, chàng không nghĩ ra được sáng kiến nào đối với ông.
Tuy nhiên chàng vẫn mở mắt ra để quan sát, không phải quan sát rình mò bí mật của ông Thành, mà quan sát giới làm ăn trong nước.
Chàng biết địa vị chàng rất bấp bênh. Ông Thành chỉ hứa với Thúy giúp chàng có một năm thôi. Nhưng tệ hơn thế, Thúy nó có thể khuyên ông đuổi cổ chàng sớm hơn vì nó hết cần chàng rồi. Hết cần chàng, nó dại gì mà mang ơn ông Thành thêm vài tháng nữa.
Hết cần chàng? Ừ. Lúc sau nầy nó mệt mỏi quá, ít muốn đi ra ngoài và cả tháng mới đòi chàng đưa đi ăn một lần.
Vả lại bạn hữu nó và người quen biết với nó đều đã xem "chứng chỉ" rồi thì cái chứng chỉ ấy đốt đi cũng được. Chính chàng là cái chứng chỉ nói to lên rằng nó có chồng đàng hoàng.
Nhưng nó không tàn nhẫn mà làm như vậy và chàng thầm cám ơn nó lắm.
Vai trò của một anh chồng giả hiệu chỉ cần thiết cho một cô gái chửa hoang có độ hai ba tháng thôi, mà chàng đã hưởng nhiều rồi thì được hưởng thêm là ân huệ lớn vậy.
Tuy nhiên không có tánh ỷ lại, Toàn cố tìm cách tự lập.
Đã bảo chàng quan sát giới làm ăn và biết được rằng hiện nay có rất nhiều ông nhà giàu, rất khổ tâm không biết đầu tư thế nào cho giàu thêm, để tiền nằm đó thì phí khả năng sanh lợi của nó mà lại còn sợ nó hao mòn vì ăn xài thâm thủng, vì giá trị tiền tệ lên xuống lôi thôi.
Họ làm giàu lúc nào không ai hay, có lẽ nhờ buôn lậu mà góp được nhiều tiền quá rồi, nên định hoàn lương chăng?
Họ chỉ còn thiếu sáng kiến thôi. Kẻ nào đưa sáng kiến ra và một kế hoạch đầu tư hữu lý, có nghiên cứu một cách khoa học với những con số cụ thể rành mạch là kẻ ấy sẽ được một địa vị trong cuộc đầu tư tương lai.
Toàn không có vốn trong tay, lại có một cái vốn ác hại là tờ tư pháp lý lịch đã hết trinh bạch, nhưng chàng bất khuất, nỗ lực để vươn lên, một là để làm lại cuộc đời, hai là để phòng cơn thất nghiệp sắp đến, ba là
- nhứt là cái điểm thứ ba nầy
- ba là để xứng đáng với Thúy, xứng đáng về bề ngoài ấy.
Mấy tháng trường suy tính, chàng phát kiến ra được một công cuộc làm ăn rồi tìm "chúa thánh" để mà phò.
Vị "Thánh chúa" ấy là ông Hiệu. Chàng được biết ông ta khi ông ta đến thăm ông Thành, điều tra về ông ta, như chàng đã điều tra về tất cả mọi ông nhà giàu khác, và biết cặn kẽ về ông còn hơn ông Thành biết nữa.
Biệt thự của ông Hiệu cất cạnh một ngôi chùa, kiến trúc tối tân và huê dạng của biệt thự nầy giống như một bản Mambo chơi cạnh một bài ca Nam Bường.
Chàng có hẹn trước với ông nhà giàu nầy bằng điện thoại nên vừa được người nhà đưa vào trong là chủ nhơn đã sẵn sàng để tiếp chàng ngay.
- A, ông chủ sự. Mong đợi ông như là đợi tình nhơn.
Ông Hiệu nói thật chớ không phải xã giao, vì Toàn đã "chơi" thủ đoạn với ông ta, xin buổi hẹn nầy trước đến bốn hôm, lại nói úp mở về sáng kiến làm ăn "rất có đường".
Ông Hiệu cũng thủ đoạn lại, đãi rượu người khách mới quen, rồi nói chuyện mưa chuyện nắng mãi không thôi.
Lâu lắm, và chính ông đã sốt ruột ghê hồn, ông mới nói:
- Nào, ta bàn chuyện đầu tư vậy.
Toàn nâng ly rượu lên rồi nói:
- Xin mừng trước sự thắng trận của nhà tỷ phú.
- Mừng sức khỏe của ông cái đã. Tôi chưa là tỷ phú.
- Nhưng ông sẽ tỷ phú khi ông làm cái vụ nầy.
- Nhưng xin ông cho những con số.
- Cố nhiên.
Hai người đều nốc cạn hai ly rượu một lượt, đoạn hạ ly xuống. Toàn bắt đầu:
- Tôi không phản chủ nhưng ông Thành không muốn phải bê bối thêm vì công việc, nên tôi mới muốn đầu quân nơi ông.
- Tôi không nhiều thành kiến đâu mà ông phải rào đón.
- Xin nói mau rằng vụ đầu tư nầy là kỹ nghệ, chớ không phải thương mãi.
- Kỹ nghệ? Hừ...ư... lâu ăn lắm lại nhiều phiêu lưu.
- Đành rằng kỹ nghệ lâu ăn hơn thương mãi, nhưng ăn chắc. Nói phiêu lưu thì canh nông, chăn nuôi, buôn bán gì cũng phiêu lưu tuốt hết chớ không riêng gì kỹ nghệ. Ông mở xưởng ra, như lổ lả, ông còn bán xưởng được, chớ thương mãi thì lắm khi phải đổ hàng xuống sông.
- Có đâu mà tệ lắm thế.
- Sao không. Chẳng hạn ông trữ Dagenan
- tôi nói như hồi còn Pháp thuộc. Đùng một cái thuốc trụ sinh ra đời, có phải ông đành ôm bụng đổ Dagenan xuống sông Bến Nghé hay không.
- Rủi ro rất ít xảy ra lắm.
- Hơn thế, làm kỹ nghệ mới là phục vụ xứ sở thật sự, chí như thương mãi chỉ thì là một cuộc ăn hại thôi. Thương mại là trung gian, mà trung gian có sản xuất gì đâu. Tiềm lực của một quốc gia nằm cả trong việc sản xuất.
- Hay! Quả xứng đáng là tốt nghiệp Kinh Tế Tài Chánh Bá Lê. Vậy kỹ nghệ gì?
- Kỹ nghệ pha lê.
- Đã có rồi.
- Mấy chú Ba Tàu mà làm ra hồn gì.
- Không, đã có xưởng pha lê lớn do chuyên viên Nhựt Bổn điều khiển.
- Cũng không ăn nhằm gì vì họ chưa sản xuất được kiếng. Mà ve chai họ sản xuất cũng chưa đủ dùng. Ta sẽ đi đến việc sản xuất thủy tinh nữa kia.
- Nhưng mà những điều ông nói có vẻ tiểu ri quá. Xin thực tế thêm chút nữa.
- Vâng. Đồng ý và tôi sắp đi tới kế hoạch thực tế đây.
Cốt là làm sao cho kỹ nghệ ta đứng vững cái đã rồi mới nói chuyện tiến đến việc sản suất kiếng và thủy tinh.
- Ừ, làm sao cho đứng?
- Tôi có thể lấy còm măng ngay trong tháng đầu mười triệu cái chai lít, tức đem vào cho ông một rờ xết đáng kể là năm mươi triệu đồng.
Ông Hiệu le lưỡi rồi nói:
- Nghe mê lắm, nhưng có vẽ hoang đường quá.
- Mời ông nghe tiếp đây.
- Rất nóng lòng nghe.
- Ông dư biết rằng nước mắm tĩn rất thiếu vệ sinh. Họ rửa bên trong không kỹ vì dơ bẩn còn sót, không ai thấy, nên họ không cần làm cẩn thận lắm.
Ông Hiệu phá lên cười mà hỏi:
- Vậy ông định bắt họ đựng nước mắm bằng chai?
- Ừ. Bắt. Ông nói đúng và chính sáng kiến của tôi ở đó.
- Phải rồi. Làm sao mà bắt họ được?
- Mới xét sơ qua vấn đề, ai cũng ngán sự phản kháng của các lều nước mắm vì không thể bắt họ hi sinh hằng triệu bạc trong mớ tĩn mà họ phải đập bỏ.
Vì thế mà ai cũng thấy rằng cái tĩn dơ bên trong, bẩn bên ngoài rất bất tiện chuyên chở, bưng xách, nhưng không thể nào tiêu diệt loại bình xấu xí đó.
- Nhưng chai mắc tiền hơn tĩn nhiều quá, không thể để người tiêu thụ phải hi sinh.
- Chai Vichy ông bán bao nhiêu một cái?
- Tôi nào có biết. Bảy a!
Toàn nghe dạ một tiếng rồi một con sen chạy ra:
- Dạ, ông gọi tôi?
- Ừ, chai Vichy bây bán cho chệt bao nhiêu một cái?
- Dạ năm cắc.
Toàn nói:
- Ông thấy chưa? Một tĩn chứa được ba lít, mà giá một đồng hai. Ba chai Vichy cũng ba lít mà giá đồng rưỡi, thì có mắc hơn là bao đâu. Hơn thế, nhà nghèo mua một lít vẫn đỡ hơn là phải mua y tĩn ba lít.
- Không, họ mua từng đồng bạc.
- Ấy, ta nên xin cấm bán lẻ. Bọn bán lẻ luôn luôn pha nước muối vào nước mắm, hại cho dân lắm. Từ thuở giờ không ai cấm bán lẻ vì dân nghèo mua y tĩn không nổi. Nếu nước mắm vô từng chai lít một, thì lý do giúp nhà nghèo đỡ tốn tiền là cấm bán lẻ, không còn tồn tại nữa mà biện pháp vệ sinh rất cần thiết đã có cớ thi hành rồi.
- Nhưng cái giá nói khi nãy: năm cắc là giá bán cho chệt ve chai. Qua tay nhiều trung gian, cái chai Vichy khi tới nhà sản xuất nước mắm có thể mắc hơn bằng ba.
- Thì cái tĩn cũng thế.
- À, mà nếu thế thì người ta dùng chai Vichy, chớ ai thèm mua chai của mình.
- Ấy, chai Vichy màu xanh, khó lòng kiểm soát sự tinh khiết của nó. Ta sẽ sản xuất chai trắng, hình vuông như loại chai rượu rôm Saint James cho dễ chuyên chở.
- Vẫn cứ còn vấn đề các nhà sản xuất nước mắm họ phản kháng.
- Không sợ. Như ta xin được cái đạo luật bắt buộc nước mắm phải đựng bằng chai thì ta nên gợi phương pháp thi hành đạo luật ấy cho đừng ai thiệt hại cả.
- Thế nào?
- Như vầy. Luật chỉ thi hành một năm sau ngày ký sắc lịnh, để cho cac nhà sản xuất đủ thì giờ bán hết nước mắm đựng bằng tĩn.
- Ha... ha... Như vậy thì các nhà tiêu thụ sẽ thiệt thòi vì nhà nào cũng sẽ có ít lắm là ba tĩn nước mắm không, phải đập bỏ.
- Ừ. Nhưng sự hy sinh của giới tiêu thụ không quá giá của ba bốn cái tĩn. Vả, họ có bỏ đâu. Họ dùng đựng món khác chớ.
- Rồi, kể như tôi đồng ý. Bây giờ làm thế nào để xin cái đạo luật ấy?
- Ta sẽ đệ trình mọi lý lẽ, mọi biện pháp lên hội đồng liên bộ, nhứt là bộ Kinh Tế, bộ Y tế, bộ Quốc Phòng...
- Sao lại bộ Quốc phòng?
- Quân đội mua nước mắm chai vẫn tiện hơn nước mắm tĩn.
- Rồi sao nữa?
- Khi hội đồng liên bộ thấy rằng kế hoạch của ta hợp lý và không gây thiệt hại cho ai, trái lại giúp dân thêm sức khỏe thì hội đồng sẽ đưa nội vụ ra Quốc hội và luật ấy được ban hành.
- Ông nói nghe hay lắm về tiểu ri.
- Nhưng tất cả những gì tôi vừa nói CÓ THỂ LÀM ĐƯỢC hay không nè? Hay hoàn toàn bất khả áp dụng?
- Có thể. Nhưng tôi phải nghiên cứu lại.
- Cố nhiên. Còn một bài toán nữa là ta mở xưởng gần nơi có nguyên liệu, tức là cát ở bãi biển Nha Trang, hay mở nơi có thị trường là Saigon nầy.
- Ông chu đáo lắm, không quên chi tiết nào cả. Nếu công việc thành, tôi xin để ông giữ chức tổng giám đốc của công cuộc đầu tư nầy.
- Ông chưa nghe con số. Từ Bến Hải đến mũi Cà Mau đồng bào ta sẽ tiêu thụ ngay mười triệu chai nước mắm.
- Tôi đã thấy con số ấy trước khi ông trình ra.
° ° °
Toàn yêu đời ghê lắm. Chàng đến sở Xucamêcô để hỏi xem ai có nhắn gì với "vợ tôi hay không", rồi ghé sở chàng năm phút cho có mặt, đoạn đi mua sắm ngay những thứ mà Thúy bảo rằng cần.
Chàng thấy mình đã là tổng giám đốc một cơ sở đồ sộ, mức sống sẽ cao không thua gì mức sống của ông bố của Thúy ngày trước.
Trưa hôm ấy về nhà, Toàn dùng chìa khóa riêng mở cửa, xách gàu mên cơm mà người ta đặt ngay ở bệ cửa mang vào trong, rồi thay vì về buồng chàng, chàng gõ cửa buồng Thúy ngay.
Nằm nhà một mình suốt buổi, Thúy buồn không thể tưởng tượng được. Cô gái ham vui nầy, lần đầu tiên phải chịu giam hãm mình như vậy vì cái thai gần ngày làm cho nàng đuối sức, đã khóc trót giờ, rồi đọc tiểu thuyết trinh thám, đọc gần xong nửa cuốn, mệt trí quá nhưng cũng chưa tới giờ tan sở.
Và đây là lần đầu tiên mà nàng mong đợi người thanh niên mà nàng không yêu. Nàng mong hắn như một thiếu nữ mong người tình đến trong buổi hẹn đầu, cứ năm phút một là xem đồng hồ một lần và có cảm giác rằng đồng hồ nàng đã yếu máy rồi nên chạy chậm quá.
- Cứ vô.
Toàn nghe tiếng bạn hôm nay reo vui lạ kỳ và khi cánh cửa mở ra, chàng bắt gặp một gương mặt được hóa trang cẩn thận, mặc đầu cô bạn không đi đâu cả.
Gương mặt đẹp, được làm đẹp thêm ấy, tươi hẳn lên khi người khác vào và Thúy cười một nụ cười xinh không tả được.
Nàng vui tươi thật sự, chớ không phải xã giao, và nàng đã hóa trang vào phút chót để đón tiếp Toàn mà nàng thấy rằng phải được thưởng một cách xứng đáng: hắn an ủi nàng được trong lúc buồn chán nầy.
Toàn bước mau lại, vứt gói đồ xuống gạch đá, vào tay bạn gói kẹo, và đặt lên trán bạn một cái hôn.
Kỳ lạ thay, chàng ngóc đầu lên không được, Thúy đã buông gói kẹo rồi níu đầu chàng xuống bằng cả bai tay nàng, đoạn hôn lại chàng, cũng nơi trán.
Toàn thừ người ra, ngây người ra, ngỡ rằng mình chiêm bao.
Khi Thúy buông đầu chàng ra, chàng ngóc lên nhìn đắm đuối đôi mắt của nàng còn nghẹn ngào chưa nói gì được.
- Nhớ anh lắm.
- Thúy... trời ơi!... Thúy đã yêu anh?
- Không anh đừng nuôi ảo tưởng. Em nhớ anh thật tình và thương anh thật tình... hôm nay. Nhưng yêu thì không, và ngày mai, không biết tình cảm của em đối với anh sẽ tăng hay sẽ giảm.
- Thúy ơi, dầu sao anh cũng nhớ mãi giây phút nầy đây là giây phút quí báu nhứt của đời anh.
Lần nữa, Toàn nghẹn ngào và lần nầy chàng rơi lệ, khóc ra những giọt nước mắt sung sướng chân thành.
- Đỡ em đây coi.
Thúy nặng nề như đá treo. Tự nàng, nàng đã dậy được để đi pha cà phê, đi buồng vệ sinh, đi hóa trang. Nhưng nàng lười ghê lắm.
Toàn lòn một cánh tay dưới ót bạn, nhưng Thúy nói:
- Không! Anh cứ ngồi trước mặt em như khi nãy rồi cúi sát xuống!
Anh chồng giả hiệu vâng lịnh rồi người đàn bà gần ngày nầy bá lấy cổ anh ta.
- Giờ anh ngồi thẳng lên.
Toàn lại vâng lời, và kéo theo người bạn nặng nề nầy.
Chàng nghe Thúy nực nồng mùi nước hoa và cứ ngỡ Thúy làm dáng vì chàng nên sung sướng lắm.
Nhưng không phải thế. Thúy biết rằng nàng có mùi rất nặng khi mà cái thai đã đến tháng thứ bảy rồi, và đã trót để Toàn gần gũi khi sáng, nên nàng tẩm nước hoa thật nhiều để xóa cái mùi ấy đi.
Thúy nhìn gói đồ dưới gạch rồi hỏi:
- Anh sắm những gì đó?
- Đủ cả, trừ chiếc nôi. Tả bằng vải tra ngoại quốc dầy nhưng mát và êm lắm, quần áo của bé thì may bằng vải phin cũng của ngoại quốc.
- Đúng y rồi. Trong nhà thương mấy cô y tá đã dặn mua loại đó.
- Y tá, sao người dặn bảo không là cô đỡ?
- Trong nhà thương Đồn Đất không có cô đỡ.
- Sao lạ vậy?
- Vì chính bác sĩ tiếp sanh, còn săn sóc thì mấy cô y tá cũng biết làm, nên họ không có mượn cô đỡ nào giúp việc hết, vì cô đỡ lương cao, tổn hao vô ích.
- Anh dọn cơm ra, ta ăn em nhé.
- Hông, anh đi thay đồ mát đi cho nó khoẻ cái đã.
- Sao em đòi ngồi dậy.
- Chớ hổng cho em ngồi dậy, bắt em nằm hoài hay sao?
Thúy nũng nịu như em nhỏ vì trong thời mệt nhọc nàng nghe như đau ốm và thích được dỗ dành.
Toàn thích ghê và cưng em nhỏ quá, nên chàng lại hôn lên tóc em nhỏ và không muốn đi đâu nữa cả.
- Anh.
- Gì đó em?
- Em lo sợ sau kỳ sanh nở, em sẽ già đi, xấu đi.
- Anh mong mỏi như vậy.
- Tàn nhẫn lắm!
- Không, chính vì thương yêu em mà anh mong mỏi như vậy. Chỉ khi nào em sa sút về nhan sắc, anh mới có hy vọng được em thôi.
- Nhưng anh đâu còn hưởng được một cô con gái đẹp nữa.
- Anh đã hết cần cô gái đẹp rồi. Giờ đây, chỉ còn lại mối tình mà thôi, mà mối tình thì bất diệt.
Thúy rưng rưng lệ cảm động. Người con gái lòng sắt dạ đá nầy ngã đầu vào ngực bạn rồi òa lên mà khóc.
Lâu lắm, nàng mới tấm tức tấm tưởi và mới nói được:
- Thì ra tình yêu là chuyện có thật à? Chớ không là chuyện hoang đường?
- Có chớ sao không?
- Anh, em cũng đã qua một thời thấy rằng tình yêu có thật. Nhưng rồi sau đó, bị bỏ rơi, em đau đớn ê chề, mà quan niệm sai lầm rằng chỉ có em là ngốc nên mới yêu, bao nhiêu người khác, cả nam lẫn nữ, khôn hơn, gần nhau chỉ vì xác thịt thôi.
- Nhưng em nè, em chưa hề cho anh biết ai là cha của đứa bé nầy.
- Đừng hỏi, anh đừng hỏi gì cả.
- Anh tức lắm.
- Tức gì? Em có bắt anh nuôi bé đâu.
- Tức hắn đã bỏ rơi em. Có thật không phải cái thằng đạo diễn ấy hay không?
- Không, không phải hắn đâu.
- Nhưng chính hắn đã làm cho em đau đớn ê chề?
- Cũng không tuốt. Hắn chỉ là người thứ ba thôi.
Toàn chết lặng đi đến mấy phút. Thì ra trước khi anh đạo diễn đẹp trai về nước, chàng đã si một cô gái mà chàng cứ ngỡ là còn trắng trong.
Thúy nhìn bạn mỉm cười mà rằng:
- Anh hay hỏi lôi thôi để rồi khổ. Ở đời không nên biết nhiều quá, không có lợi đâu. Nhưng em muốn cho tim anh thiết giáp như tim em, cho anh khỏi phải đau khổ về sau nầy với người khác, em quyết nói hết ra. Anh sẽ đau đớn ê chề như em, và tim anh sẽ chai cứng.
Đó là em thương anh mến anh lắm, mới hành động như vậy, vì nghe xong, có thể anh sẽ hết yêu em ngay và ngay từ bây giờ anh hết khổ liền.
- Không, anh không bao giờ...
- Đừng thề cái gì hết. Có lẽ anh thành thật đấy. Nhưng lòng anh sẽ biến chuyển.
Cái anh đạo diễn ấy chỉ là người thứ ba thôi. Nhưng em đã yêu anh ấy nhiều nhứt.
- Còn người thứ nhứt?
- Hắn chỉ là cái dại của một cô gái ngây thơ. Hắn không để dấu vết nào lại trong đời tình cảm của em hết.
- Trời ơi!
- Tại cái luồng gió Tây phương nó khiến ta xem thường những thí nghiệm ấy, y như phụ nữ Tây phương.
Còn cái anh thứ nhì, em cũng đã yêu hắn. Chính hắn đã để nhiều vết thương nơi lòng em nhưng chưa giết chết nổi tình cảm nơi em.
- Thằng nào giết?
- Anh đạo diễn.
- Thằng khốn nạn! Anh sẽ giết nó để trả thù cho em.
Toàn giận run lên và Thúy lại kéo đầu chàng vào người nàng mà hôn lên trán chàng một lần nữa.
- Té ra nghe sự thật, anh vẫn cứ còn yêu em. Cơn giận của anh đã nói ra một cách hùng biện tình cảm của anh.
- Anh có đau đớn ê chề thật đó nhưng vẫn cứ còn yêu em y như trước đây nửa tiếng đồng hồ.
- Thôi ta đi ăn cơm. Trưa nay, anh nghỉ trưa luôn ở buồng em, em buồn ghê lắm và rất cần một người bạn túc trực cạnh em, mặc dầu em sẽ ngủ say như chết. Em ngủ nhiều quá. Các cụ ta bảo rằng như vậy có hại. Nhưng bác sĩ lại nói không sao, nên em cứ ngủ.
Khi sáng em trải qua mấy tiếng đồng hồ chỉ để ngủ và để thức đợi anh.
- Cám ơn em.
- Đừng có cám ơn dễ dàng quá như vậy. Em mong anh vì em chịu không được quạnh hiu, chớ không phải nhớ vì yêu đâu.
- Mặc. M