Phần III
Nửa giờ sau. Thúy thức dậy, thức thật sự. Nàng cần thức để ra buồng vệ sinh.
Giây lát sau, bạn chàng trở vào với chàng, Toàn cũng vẫn chưa nói gì. Chàng đang bẽ bàng với ai, không phải bẽ bàng vì đã làm xằng mà vì đã thua trận.
Phải, chàng thua trận, không có chiếm được Thúy, không có hưởng được ân huệ của Thúy lúc nàng ý thức.
Đành rằng khi nãy nàng vẫn ý thức, chỉ giả ngủ thôi, nhưng Thúy có thể nói rằng mình bất thức và chàng đã lén lúc ăn cắp chớ không được ai cho.
Bẽ bàng rồi tức giận, chàng muốn nắm đầu Thúy mà nện cho nàng một trận nên thân, khi nàng trở vào.
Người đàn ông luôn luôn thấy mình có quyền, một khi đã được. Trước sau có mấy phút mà họ thay đổi tức thì, trước họ có du côn bao nhiêu cũng không hề dám có tác phong vũ phu với người đàn bà, nhưng sau đó thì họ có quyền được phục dịch, được nghe lời, đôi khi được hành hạ nữa.
Những người đàn bà oanh liệt được các tay vũ phu sợ bao nhiêu, cũng đành phải bó tay chịu nước lép sau đó, càng phản ứng mạnh để thoát, càng phải ăn đòn.
Thì ra, Thúy đã thất lời hứa. Nàng chịu đựng, chớ không phải là cho. Như thế, nàng mà có chịu đựng suốt đời, chàng cũng không thèm. Một phút làm anh hùng vẫn hơn cả đời làm thằng ăn cắp.
Vì không phải là kẻ lỗ mãng, kẻ vũ phu, nên cơn tức giận của Toàn không bùng nổ lớn.
Trái lại, Toàn làm lành. Chàng thấy rằng không du côn được thì phải làm con cừu ngoan vậy chớ ở giữa lưng chùng, còn thiệt nhiều hơn.
Chàng chìa tay ra để cho Thúy gối đầu, Thúy thấy cánh tay ấy, phải hiểu ý chàng và phản ứng của nàng sẽ chỉ đường cho chàng có thái độ hợp với tình thế.
Thúy tự nhiên đón nhận sự săn sóc đó, không sung sướng mà cũng chẳng chê.
Day qua hôn nhẹ thật nhẹ nơi thái dương của bạn, nơi mà tóc mai của người đàn bà rất mịn, Toàn thì thầm:
- Thúy! Em nghe thế nào? Cảm tình của em đối với anh có khác hơn trước đây hay không? Liệu có yêu anh được hay không?
- Cứ hỏi bấy nhiêu đó mãi. Hễ ký hiệp ước rồi thì phải tôn trọng hiệp ước nghe chưa?
- Nhưng em từ chối đi ra ngoài với anh hồi chiều nay, bảo rằng nên nằm nhà để hưởng hạnh phúc. Nhưng em vẫn không thèm nằm nhà, em viễn du trong giấc cô miên. Chính vì thế mà anh muốn biết.
- Nằm nhà để hưởng hạnh phúc. Và phải hưởng hạnh phúc một cách lặng lẽ.
- Anh trông đứng trông ngồi cái đêm nay mà anh tưởng trước là đêm thần tiên của đời anh. Nhưng rồi không có gì cả. Em đã giữ lời hứa và quả anh đã được yêu... nhưng không phải yêu em. Anh đã yêu một cây chuối, một chiếc gối. Em chỉ cho anh rất ít. Hồn em, em cất kỹ hay thả cho nó bay đi.
- Anh đã chẳng thường bảo em rằng em không hồn hay sao?
Thúy nói rồi cười dòn lên trong lúc Toàn vẫn cứ buồn hiu. Chàng xác nhận nửa chừng:
- Anh chỉ nói vậy thôi chớ dầu sao em cũng còn là con người. Mà cho dẫu em không có hồn, em vẫn có trí. Thế mà em đã KHÔNG CÓ MẶT, lúc anh yêu em.
Em đã bố thí một cách phũ phàng. Tục ngữ ta thường nói: "Một mặt hơn mười gói", nhà anh có việc vui, mời em đến, em tránh đi, chỉ gởi lại biếu một chai rượu. Sao em lại nỡ coi rẻ anh đến thế.
- Thôi, cứ nói hoài cái đó nghe nhàm lắm. Anh đã được cái gì anh đòi hỏi, thì còn ức chuyện chi.
- Không, anh không được. Anh đòi Thúy, một cô Thúy một trăm phần trăm, chớ anh không đòi cái xác của em.
- Thôi, dẹp chuyện đó lại.
- Không. Nhứt định không. Anh không thể chịu đựng được cái người mà anh ấp yêu trong tay lại nghĩ đến người khác.
- Anh độc tài. Anh bắt xác người ta còn muốn bắt luôn cả hồn nữa sao?
- Ừ, anh độc tài đó. Mà anh có quyền độc tài.
- Quyền gì?
- Quyền của một người chồng.
- Ai cho những anh chồng quyền độc tài?
- Pháp luật và dư luận, vì sự độc tài ấy chỉ hạn định thôi, nên những anh chồng được hưởng mà không hại cho quyền lợi những chị vợ, hơn thế còn lợi cho hạnh phúc của gia đình.
- Hạn định trong vòng nào?
- Hạn định trong vòng người chồng được tuyệt đối đòi hỏi nơi người vợ sự hiến dâng song hành, từ thân thể đến tinh thần.
- Nhưng anh có là chồng thật của em đâu.
- Sao lại không. Anh đã XIN LÀM CHỒNG của em, chớ nào anh có XIN LÀM CHỒNG GIẢ bao giờ. Cho dẫu hưởng dược ân huệ ấy trong hai tháng ngắn ngủi thôi, anh cũng phải được hưởng trọn vẹn, đúng theo lời cam kết.
Thúy không đuối lý nhưng nàng lặng thinh. Nàng nín lặng vì muốn nhượng bộ.
Từ bao lâu nay, nàng đã coi thường Toàn, không tính có chàng trong đời nàng. Bỗng dưng hôm nay người thanh liên nầy cả gan dám tỏ ra bất khuất, lại đủ khả năng lập luận đanh thép nên nàng không thể không kể đến hắn, không nể hắn.
Người đàn bà, dầu sao bản chất của họ là bản chất phục tùng, không nhiều thì ít. Nhưng họ chỉ phục tùng kẻ nào đủ bản lãnh thôi. Mà hễ gặp cái kẻ đó rồi thì tự nhiên là họ mặc nhận uy quyền của kẻ đó, ban đầu còn tự ái, chỉ mặc nhận vậy thôi, rồi lần lần họ đi từ nhượng bộ nầy đến nhượng bộ khác.
Tình yêu nơi họ cũng chỉ nẩy nở trong sự phục tùng thôi. Không bao giờ một anh chồng râu quặp mà được vợ yêu, mặc đầu chị vợ anh có phục dịch anh như đầy tớ đi nữa.
Thế nên trong xã hội, người ta thường thấy những anh du côn rất võ phu, đánh vợ mà mình nghe phải sốt ruột, phải thương xót. Vậy mà các chị vợ phải đòn ấy lại cứ yêu chồng, cái mới chết. Họ yêu chồng chỉ vì những anh chồng ấy đã có cái gì để họ phải phục tùng rồi tình yêu nơi họ phát sanh ra.
Thúy làm thinh trong một thái độ đầu hàng phần nào. Nhưng Toàn lại ngỡ nàng làm lì, dùng khí giới im lặng khinh bỉ để đương đầu lại với chàng theo chiến thuật đề kháng thụ động, nên Toàn nổi giận vụt ngồi dậy và hét:
- Đó là quyền làm chồng của anh, em hiểu chưa?
Nếu không có sự ngộ nhận về thái độ của bạn, Toàn đã không nổi xung thiên được. Mà hễ nổi xung thiên được thì uy thế của chàng càng lên.
Chàng vừa hét vừa đập tay lên nệm thình thình khiến Thúy hết cả hồn vía.
Đây là lần đầu tiên mà người thiếu phụ sang trọng và kiêu căng nầy bị một người bên nam phái đối xử tệ như vậy.
Tức giận nhưng nghe mình bất lực, nàng tủi thân quá, cắn môi cố nén một hồi nhưng không được, nên nàng òa lên mà khóc.
Nồi súp de Toàn đã xì bớt hơi được rồi nên không nổ, mặc dầu đã kêu khè khè nơi cái súp báp một cách hầm hừ hăm dọa.
Hơn thế, chàng hối hận hết sức mà đã ngược đãi bạn. Ngược đãi? Phải. Đối với giới người có giáo dục, có thiện căn, mắng chưởi la hét người khác là ngược đãi họ rồi đó chớ không đợi phải đánh đập người ta một cách tàn nhẫn.
Lại nằm trở xuống, chàng ôm lấy đầu bạn rồi van lơn cầu khẩn:
- Thúy ơi! Thúy tha lỗi cho anh đã thô lỗ với Thúy!
Thúy càng khóc dữ hơn. Nàng đã hết tủi thân rồi. Và đây là trận khóc hả hơi, trận khóc nhõng nhẽo. Ừ, khi mà người đàn bà nghe mình nhỏ nhoi, bản năng em nhỏ của họ sống dậy và họ luôn luôn nhõng nhẽo.
Toàn hôn lên tóc, lên tai, lên trán bạn để đợi cơn khóc dịu bớt rồi mới lấy khăn lau lệ cho bạn.
Thúy úp mặt vào ngực chàng mà thổn thức.
Chàng gọi:
- Thúy!
- Dạ.
Toàn chết sững, gọi mà không hỏi gì được vì cái tiếng "dạ" đầu hàng nầy nó thổi chàng thình lình bay bổng lên tận chín từng mây xanh.
Chàng hôn lên trán bạn rất dài rồi hưởi cái mái tóc đặc biệt của một cô Thúy không xức nước hoa, lắng nghe cái gì rất lâu, mới tiếp tục những câu hỏi bỏ dỡ khi nãy:
- Thúy còn hờn anh hay không?
Thúy nấc lên một tiếng rồi nghẹn ngào đáp:
- Còn.
- Thôi anh lạy Thúy để chuộc tội rồi cưng Thúy nhiều thật nhiều để bù lại sự hất hủi mà Thúy đã phải chịu từ khi nãy.
- Hông! Hổng thèm đâu.
- Thúy không chịu để anh cưng sao?
- Hổng thèm cho anh lạy.
- Sao lạ vậy Thúy? Phải để anh tạ tội chớ.
- Chính em mới có tội.
- Không em không có tội gì hết. Nhưng thôi, nếu Thúy chịu tha tội cho anh thì phải chứng tỏ bằng một việc cụ thể. Đâu Thúy hôn anh một cái xem nào.
Thúy chớp nhoáng hôn vào má bạn, cái hôn như bị dính vào đó bằng một thứ mũ cây mà người ta dùng bắt chim, Thúy không sao lấy mũi ra khỏi má của Toàn được.
Toàn ngây ngất, không còn biết mình đang sống thật hay chiêm bao.
- Thúy ơi! Thúy!
Thúy bây giờ mới buông bạn ra mà đáp:
- Dạ.
- Ta đang ở đâu?
- Em đang nằm trong tay anh và anh đang nằm trong hạnh phúc.
- Ta vẫn sống à?
- Ừ, sao anh hỏi lạ vậy?
- Em có thật à? Để anh rờ xem có thật hay chỉ là ma.
- Ý ạ, anh nói nghe ghê quá! Em hổng thèm chơi với anh đâu.
Nàng giận giỗi dang ra. Toàn rượt theo dỗ:
- Thôi cưng, có anh đây, đừng sợ gì hết. Thúy nè! Như thế nầy mà chỉ được có hai tháng mà thôi sao? Không, không khi nào mà anh chịu để em xô ra trong hai tháng.
- Thấy không, em đã nói mà! Hễ được voi thì đòi tiên.
- Không biết. Nhưng anh sẽ giết em rồi tự tử, nếu em bỏ rơi anh.
Chàng nghiến răng trèo trẹo mà nói như vậy khiến Thúy nghe toàn thân mọc ốc. Ánh đèn chong lờ mờ, nhưng nàng đoán thấy là đôi mắt của Toàn đỏ ngầu. Hắn sắp biến thành con thú dữ, hay ít lắm cũng thành ra con người man rợ không chịu đựng được sức kềm chế nào cả.
Tự nhiên uy thế của thầy thơ ký đánh máy chữ ngày xưa lại tăng lên thêm, và tự nhiên tình yêu nơi Thúy cũng trưởng thành thêm một chút.
Si tình là một hình thức yêu tiêu cực, không gây ảnh hưởng được nơi kẻ mà ta si. Nhưng sự yêu đương cuồng bạo có khả năng thống trị, nó làm bá chủ, nó đàn áp mà không gây căm hờn, còn trái lại nữa.
Thúy xỏ năm ngón tay vào tóc bạn, cày ra sau rồi hôn lên trán bạn trong một tâm trạng dỗ dành và nịnh nọt, rồi vả vào má bạn mà rằng:
- Coi hiền mà du côn dữ!
- Anh bắt buộc phải du côn để bảo vệ hạnh phúc của anh.
- Nếu em không sợ chết thì sao?
Toàn cười xòa:
- Nếu em không sợ thì anh đầu hàng.
- Mà nếu đầu hàng cũng chẳng được ân huệ
gì thêm?
- Thì anh giết nó.
- Nó nào?
- Thế lào cũng phài có một thằng trong đời em, nó ngăn em yêu anh. Anh sẽ giết nó.
- Đừng nói nhảm. Không có thằng nào hết.
- Không có sao em không yêu anh?
Thúy cười dòn lên, nhưng đó là giọng cười cảm tình chớ không mỉa mai.
- Anh điên rồi, nói không đầu không đuôi gì hết. Bộ hễ người nào không yêu người nào là vì có người khác à? Nhưng nói thế chớ em yêu anh rồi.
Toàn đã thấy rằng tình cảm của Thúy đối với chàng thình lình thay đổi.
Tuy nhiên chàng vẫn cứ mong mỏi chính miệng nàng xác nhận như vậy. Giờ nàng đã xác nhận, chàng lại không dám tin. Đó là sự may mắn quá sức tưởng tượng của chàng để chàng dám tin là có thật.
Chàng ngóc đầu lên nhìn trừng trừng Thúy, Thúy kéo đầu chàng xuống, đè mũi chàng lên má nàng và nói:
- Đã yêu rồi không ai xí gạt anh mà ăn vàng ăn bạc gì. Tin đi.
- Nhưng yêu trong bao lâu? Không chịu hai tháng đâu.
- Ừ, lâu hơn.
- Nhưng bao lâu chớ?
- Bao lâu tùy anh.
- Trọn đời nghe không?
- Dạ.
° ° °
Mặc dầu đã thức suốt đêm, sáng hôm đó Toàn vẫn tươi rói, hơn thế, chàng hách ghê lắm.
Trên đời không có thành công nào làm cho con người hỉnh mũi bằng thành công về tình, càng hỉnh mũi hơn khi sự thành công ấy là một đắc thắng ngoạn mục.
Vào sở, chàng nện gót giày kêu bôm bốp, ở sở ai cũng ngán chàng cả vì thấy chàng ở không luôn luôn mà cứ lãnh lương cao, ngỡ chàng là một nhân vật quan trọng lắm đang làm gì bí mật mà chỉ có chủ hãng là được phép biết thôi.
Họ đã ngán chàng, nay thấy chàng làm oai như vậy họ lại càng ngán hơn.
Chàng rua ông chủ sự phòng nhân viên rồi khoe:
- Vợ mỏa vừa sanh, mẹ tròn con vuông mỏa thích quá.
- Vậy à? Mừng cho chị ấy. Nhưng sao lại khai là độc thân?
- Ấy, vợ mỏa nó có chỗ làm mà đằng ấy phụ cấp con cái lại to hơn ở đây, nên mỏa để cho nó hưởng.
Rồi bí mật chàng ngậm câm luôn. Giây lát sao, chàng xách xe chạy xuống hãng Xucamêcô để khoe nữa.
- A, bà con ơi! Thúy đã đầy tháng rồi.
- Dữ hôn, Tuyết trách, sao không đợi ăn thôi nôi mới cho hay.
- Ấy, bận nhúm lửa.
Cả sở cười rần rần. Ông Mục hỏi:
- Thế chị Toàn chừng nào đi làm trở lại.
- Bận con cái chắc nó phải thôi luôn.
Bọn phụ nữ ở đây đều nghĩ rằng Thúy ắt hẳn phải đẻ bọc điều nên mới tốt số như vậy.
- Chắc tôi phải sắm xe mới để thưởng công vợ tôi mới được.
Rồi chàng lại xách xe chạy tuốt lại đàng nhà ông Hiệu.
Ông Hiệu đã gọi chàng ba hôm rồi mà chàng không thèm đến vì chàng chán ông ta quá, cứ do dự mãi, không quyết định được gì hết.
Chàng sẽ nói vào mặt ông Hiệu rằng chàng không cần cóc gì nữa cả. Sở dĩ chàng chạy ngược chạy xuôi, là mong kiếm tiền để mua chuộc Thúy. Mà giờ đã được Thúy yêu rồi thì còn phải làm cái quái gì nữa cho nhọc xác.
Ông Hiệu hôm nay hơi ngán người thanh niên giàu sáng kiến nầy. Hắn tự nhiên oai vệ ra, tác phong hắn là tác phong của người đồng địa vị với ông, không phách lối một cách vô lễ, nhưng dạn dĩ và bình tĩnh trước mặt ông y như là hắn đồng lứa tuổi và đồng tài sản với ông.
- A... anh Toàn, trông anh dữ!
- Bận quá vì vợ đẻ...
- Vợ đẻ à! Hoan hô!
Lối pha trò chơi chữ nầy ai cũng hiểu cả, nên ông nhà giàu nầy chúc mừng liền. Ông ta hỏi thêm:
- Thế Hoàng Nam hay Công Chúa?
- Công Chúa.
- Con so chớ?
- Vâng...
- Đẻ con đầu lòng là gái thì dễ làm ăn lắm. Chưa chi mà anh đã thành công rồi đây.
Ông Hiệu muốn ám chỉ đến công việc mà ông ta sắp giao phó cho Toàn. Nhưng chàng bị sự thắng trận tình ái ám ảnh nên chận ngay.
- Ừ, tôi vừa thành công, mà thành công to lớn không thể tưởng tượng được.
Ông Hiệu hơi thất vọng, ngỡ Toàn trúng áp phe gì khác và sợ hắn không hợp tác với ông nữa. Ông do dự giây lát rồi mới dám hỏi:
- Nhưng có bỏ rơi tôi hay không?
- Tôi đến đây, nghĩa là còn nghĩ tới ông.
- Quí hóa lắm là cảm ơn toa lắm. Như thế nầy. Mỏa đề nghị toa cộng tác với mỏa ngay từ bây giờ. Toa đi Nha Trang nghiên cứu lại địa thế để cất xưởng. Công việc nầy chỉ mất độ một tháng thôi. Làm thế nào mua một miếng đất vừa rẻ vừa thuận lợi cho công việc chuyên chở, nghĩa là nằm kế các trục giao thông, mà đừng xa bãi cát lắm.
Xong, toa coi nhà thầu họ xây cất luôn, vì đã vẽ họa đồ, đã cho thầu kiến trúc rồi.
Suốt thời kỳ nầy toa hưởng mười lăm ngàn mỗi tháng.
Xong đâu đó, toa làm giám đốc kỹ thuật cho hãng ở ngoải luôn, để điều khiển hai người kỹ sư, một Việt Nam, một Nhựt Bổn.
Lương giám đốc kỹ thuật của toa sẽ là hăm lăm ngàn, và hơn thế, toa mặc nhiên được một trăm năm mươi cổ phần, mỗi cổ phần một ngàn đồng.
Ai bảo phước bất trùng lai?
Toàn đã hết tin tục ngữ rồi vì phước của chàng sao mà kế tiếp nhau mà đến với chàng, phước nào cũng to như đông hải.
Chàng gục gặc đầu ra vẻ ta đây người bảnh, hài lòng về điều kiện nhưng không ham mê quá trớn. Đoạn chàng đáp y như Tây:
- Để tôi về hỏi lại vợ tôi coi.
- Ừ, toa cứ hỏi lại ẻn. Nhưng mỏa tin rằng ẻn sẽ nhận cho phép toa hợp tác với moa. Nè, giám đốc kỷ thuật được quyền cả một ngôi biệt thự to lắm đa nghen.
- O. K. riêng tụi mình với nhau. Nhưng tiếng nói cuối cùng là do ở cả Thúy.
- Chừng nào toa trở lại?
- Ba hôm nữa.
- Rất mong toa vậy.
Toàn ra khỏi ngôi biệt thự của ông Hiệu ở đường Trương Tấn Bửu, mặt vát hất lên trời. Chàng lái xe như đường phố Saigon chỉ để dành riêng cho chàng xử dụng, chưởi một anh phu xích lô đạp quẹo ẩu, chưởi một bác tài xế tắc xi lấn ép chàng.
Chàng ghé qua sở để nghe tâm trạng giám đốc của mình ra thế nào đối với cái nơi mà chàng sắp lìa khỏi vài tuần nữa đây.
Đi ngang qua văn phòng của ông Thành để đến buồng giấy của chàng, chàng nghe ông ấy đang nói chuyện với ai bằng điện thoại trong đó.
Cái tật ông Thành là nói điện thoại to quá. Ông ta hét như là kẻ đối thoại của ông điếc, như là không tin cái máy nhỏ xíu ấy đủ khả răng phóng đại tiếng nói của ông ở đầu dây bên kia.
- À..., ơ...hơ... anh mừng cho em... à... ơ thôi, cũng không thấy mặt nó làm gì... ơ hơ... khó lắm em ơi... chung quanh đây có tai mắt của vợ anh... bất tiện lắm...ơ... mà anh cũng không có thì giờ để đến nơi em chỉ định... ơ...à... anh van em đừng đến. Em định xé hiệp ước hay sao chớ. Anh đã đền bù cho em đủ rồi, tiền nuôi con cũng tính cả trong đó. Em đã nhận các điều khoản sao giờ còn làm rầy?
Văn phòng của ông Thành không bao giờ đóng cửa. Cửa được che lại bằng một bức bình phong sơn mài. Thành thử Toàn không tò mò, cũng không nghe sót một tiếng.
Chàng mỉm cười tự bảo thầm:
- Tội nghiệp cái lão vô phước. Chắc bị con nào làm khổ rồi đây. A...ha...hễ có tiền là như vậy đó, ngày kia cái ông giám đốc Toàn nầy có thế cũng sẽ bị Thúy làm giặc vì những cô Hélène, cô Hồng Liên, cô Thu Nguyệt, và bị các cô nàng nầy làm tình làm tội mỗi khi các cổ bị ra rìa.
Chàng vào buồng giấy của chàng một hồi, rồi xách áo ra về.
Ấy, khổ và cái áo nầy nữa. Bất kỳ ở công hay tư sở, hễ bước lên tới nấc thang nào đó thì nhơn viên phải mặc áo lớn đi làm, không hề có lịnh đích xác, nhưng ai cũng ngầm hiểu và làm như thế cả, tốn tiền giặt ủi không thể tưởng tượng được. Mà bọn tiệm giặt họ cũng biết rằng đập bọn cần mặc áo được nên họ đập thẳng tay, ủi một chiếc áo ăn công mười hai lần mắc hơn ủi một cái quần.
Thật là càng cao danh vọng càng dài tốn hao. Có lắm ông xếp bắt buộc phải đi xe hơi nhưng ít tiền, phải sắm một chiếc 202 tiền sử mười ngàn đồng ọp ẹp, rồi khổ thân với nó từ sáng đến chiều vì nó èo uột, làm biếng làm nhác, hay làm chứng dọc đường, đứng lại chơi vài tiếng đồng hồ, hay tới sở rồi không muốn về nữa.
Đó là những cái lụy do địa vị tạo ra và con người phải nô lệ những cái lụy ấy, dầu muốn dầu không.
Chàng về tới nhà cùng lúc với Thúy. Thúy đi bằng tắc xi và chàng xuống xe day ra sau thì thấy vợ cũng đang trả tiền cho người tài xế.
Thúy lộng lẫy như bà hoàng khiến Toàn đứng chết sững mà nhìn bạn như nhìn trộm một thiếu phụ lạ. Trong giây phút nầy, chàng thấy rằng chàng khỏi phải hối tiếc ba năm tù của chàng.
Vào tù để không được mỹ nhân mới là phí một thời, chớ còn chính vì đã nhờ vào tù mà sau đó được người đẹp, một người đẹp có một không hai ở Saigon, thì đó là một cái giá vừa phải, mà có thể còn rẻ nữa là khác.
Ừ, nếu chàng không vào tù thì không túng tiền, không có gọi điện thoại cho Mục, không tái ngộ với Thúy, không được Thúy mời tới nhà, không bị Thúy lợi dụng làm bù nhìn, và cố nhiên không được làm chồng thật của Thúy.
Đó là những bước phiêu lưu ngộ nghĩnh mà chàng dấn bước vào mà không dè là hay, chừng dừng bước bên đường nhìn lại quãng lộ trình vừa qua, chàng mới chợt thấy rằng mình đã sống mấy tháng kỳ thú, huyền hoặc, chưa tới kết cuộc nhưng chương thứ nhứt cũng khá tròn trịa.
Chàng giựt mình mà thấy một cuộc mạo hiểm như cuộc mạo hiểm của chàng mà kết thúc được trơn tru tốt đẹp như vậy.
Nhưng chương thứ nhứt đã hết, chương thứ nhì và những chương sau sẽ ra thế nào? Toàn đặt dấu hỏi, đoạn nhìn lại nhan sắc của người vợ mà chàng chiếm được một cách bất ngờ, rồi đâm sợ.
Nàng đẹp quá. Nàng đẹp đến đỗi không anh chồng nào mà an lòng được với sắc đẹp của nàng. Và thường thì những câu chuyện tốt đẹp quá, không bao giờ được tốt đẹp lâu dài.
Mấy tháng nạy chính chàng đã phiêu lưu nhưng từ đây kẻ phiêu lưu sẽ là Thúy. Chiếc tàu Thúy đã vào ụ mấy tháng để sửa chữa, nhờ thế mà nó nằm yên được nơi cái bến yên ổn mà trên bước phiêu lưu, chàng đã ghé lại để hưởng hạnh phúc.
Nhưng tàu đã được sửa chữa xong và không có gì có thể ngăn nó trương buồm ra khơi cả. Nhưng chiếc tàu ấy phải đi có chốn về có nơi chớ nó ma mà linh trôi nổi từ hoang đảo nầy đến hoang đảo khác như trước đây, thì chàng... Không, chàng đã tiến đến chỗ không chịu đựng nổi một phụ bạc, một phản bội nào.
Chàng sẽ có phản ứng mạnh để bảo vệ hạnh phúc của chàng và... trời ơi... có thể trở vào tù vì hành động tự vệ có thể có.
Thúy mau bước đến bên chàng và khen:
- Chiếc cà vạt của anh đẹp quá!
Toàn không thèm chú ý đến lời khen thành thật đó mà trong một lúc thường chắc chàng đã sung sướng lắm.
Nghiêm nghị, Toàn hỏi:
- Em đi đâu đó?
Cả hai vừa nói chuyện vừa lên thang lầu, chiếc thang chung của dãy nhà từng nhứt.
- Em đi mua nước hoa.
- Sao không đợi anh đưa bằng xe nhà?
- Trời! Chiều tối anh mới rảnh, và chiều tối em đâu có đủ thì giờ chọn lựa như suốt một buổi sáng. Vả lại mùa nầy chiều trời hay mưa.
Toàn đuối lý nhưng không chịu thua. Chàng đưa ra, xẳng lè, một cái lịnh:
- Từ rày có đi đâu phải đi với anh!
Thúy day qua nhìn bạn, cười hiền lành mà rằng:
- Độc tài!
- Ừ, anh độc tài, rồi sao?
- Rồi em sẽ tẩy chay anh độc tài, không chơi với anh nữa chớ không sao cả.
- Chơi hay không chơi anh cóc cần.
- Để em đi một mình coi anh làm gì em.
- Hừ, em đi một mình. Gái có chồng, bỏ nhà chồng một ngày là hỏng rồi.
- Hỏng thì sao?
- Thì đưa em ra tòa về tội bỏ phế gia cang.
- Rồi sao nữa. Để được phép bỏ em? A ha ha, em chỉ mong có thế.
Toàn lại đuối lý. Hai người đã lên tới trước cửa căn nhà họ. Toàn vừa mở cửa vừa hỏi:
- Em đi mua sắm gì mà không thấy cầm gì trong tay?
Họ bước vào trong. Thúy vội khép cửa lại rồi ôm chồng, níu đầu chàng xuống hôn lên trán hắn một cái rồi hỏi:
- Ghen hả? Em sung sướng lắm.
Toàn chỉ lo sợ chớ chưa ghen. Nhưng chàng đã bắt đầu ghen khi nhớ ra rằng Thúy không có mua sắm gì cả như nàng đã nói láo, mà hễ nói láo tức là gian.
Chàng vùng vằng bỏ đi, vừa nện mạnh gót giày lên gạch, vừa nói:
- Gái có chồng, không được dối chồng một chút xíu nào cả.
Thúy không giận, chỉ cười dòn lên mà rằng:
- Anh trẻ con lắm, xem nè!
Toàn quay lại thì thấy vợ mở xắc ra đưa ngay dưới mũi chàng và trong ấy nằm ba hộp nước hoa thứ mắt tiền, bộp bìa cứng trình bày rất đẹp.
Vẫn chưa tin, và thấy cần phải kiểm soát coi đó là hộp cũ hay là hộp mới, có đựng lọ nước hoa trong đó hay chăng. Toàn làm bộ cười hiền lành rồi vừa thò tay vào xắc lấy ra một hộp vừa khen:
- Chà, nước hoa thượng hảo hạng.
Hộp nặng lắm và còn niêm phong bảo đảm.
Thúy nhõng nhẽo:
- Đáng lý gì anh phải mua cho em đó.
- Em sành hơn thì cứ mua đi.
- Mà đừng có cấm cung em thì em mới đi mua sắm nầy nọ được chớ.
- Không, không cấm cung. Chỉ tại em không chịu đi ra ngoài với anh, anh mới tức đó thôi.
- Chiều nay thì ta ăn cơm ngoài vậy.
Toàn vui mừng quá, hôn thưởng vợ một cái nhưng không khỏi ngạc nhiên không hiểu vì sao nàng thay đổi thái độ như vậy.
Chàng không buồn hỏi, nên không bao giờ biết rằng sở dĩ chàng được làm chồng vĩnh viễn của Thúy là nhờ thái độ ương ngạnh của chàng, nhờ yêu sách quyết liệt của chàng đêm tân hôn, sau cuộc ân ái mà Thúy đã giả chết, và sở dĩ Thúy thay đổi thái độ hôm nay là nhờ cơn ghen của chàng.
Mỗi lần người đàn ông cứng rắn trong thái độ là y được người đàn bà trọng nể hơn, mặc dầu yêu hơn hay không thì chưa chắc.
Bữa cơm trưa hôm đó thật vui vẻ, Thúy nói:
- Tối nay đi ăn anh bao nghen? Em hết cả tiền rồi.
- Cố nhiên là anh bao. Anh có tiền. Nhưng sao em hăm để gia tài lại cho anh lúc em sắp đẻ.
- Phải, em còn tiền, nhưng ở trong ngân hàng, ở nhà thì hết trơn. Nhưng cũng còn trong ấy không bao nhiêu.
- Em thích ăn ở đâu?
- Tùy anh.
- Ở một quán ăn có ca nhạc được không?
- Càng hay.
- Nè, tại hiệu ăn "Địa cầu" sau phòng ăn có một cái bar. Cô thủ quỹ của hiệu ăn ấy ngồi sau bar chắc để phụ lực với bọn chiêu đãi đực rựa.
Cô ấy giống em như tạc. Lúc anh chưa được em và đêm nào không có đưa em đi ăn, anh vào ngồi uống rượu ở bar đó để nhìn cô ta cho đỡ ghiền.
- Chết đa nghen. Cấm anh tới đó nữa, và đêm nay cấm anh ngó ngoái ra sau lưng. Và coi chừng ăn đạn đồng có bữa, bởi bồ của con đó
- mà em biết
- là một quân nhân có Colt 12.
- Không sợ.
Toàn không dè rằng uy tín của chàng vừa tăng lên nơi Thúy.
Đản bà họ dị kỳ không chịu được. Họ hay ghen và quyết đòi độc quyền về chồng họ, về người yêu họ. Nhưng nếu các ông chồng, các anh nhơn tình, quá trung thành với mẫu quốc, thì lại bị xem thường. Nói một cách khác, càng phải ghen họ càng yêu đàn ông hơn miễn là đừng bắt họ phải chịu đựng quá mức.
Giấc ngủ trưa hôm đó của Toàn chập chờn vì những bài toán khó giải.
Mặc dù đang giữa mùa mưa, cuộc sống tốn kém sẽ bắt đầu, bắt đầu ngay tối hôm nay. Bao nhiêu tiền chàng dành dụm được, đi ăn với Thúy mười bữa là hết sạch.
Chàng không dành dụm được bao nhiêu vì chiếc xe đổ nợ, nay nó nhõng nhẽo mai nó èo uột hết cái nầy năm trăm đến cái kia ba trăm, tiền săn sóc nó mỗi tháng không tốn dưới một ngàn, thêm bảy trăm bạc xăng nữa với một ngàn rưỡi tiền nhà là đi hết ba ngàn hai rồi.
"Được Thúy rồi đó, nhưng có giữ nàng lâu hay không? Thúy nó cũng yêu mình thật, nhưng nó lại yêu đời sống vật chất hơn. Nó không lẳng lơ, không trắc nết không dâm dật, nhưng nó cần tiền nhiều quá thì thế nào nó cũng phải tìm một thằng có cái lưng lớn hơn lưng mình để đưa ra mà chịu đựng mức sống bà hoàng của nó.
"Kể ra nó cũng là người được. Nó đã trắng trợn mà cho mình biết rằng mình không đủ bản lãnh làm chồng của nó. Quả đúng y như vậy. Nếu mình cố bám làm xằng để được kéo dài thời kỳ ăn ở với nó thì lại phải vào tù trở lại, tức là rốt cuộc vẫn không được làm chồng lâu dài".
° ° °
Hiệu ăn đặt trên lầu của một ngôi nhà rộng mà hai bên hông đều trổ ra hai mặt phố.
Có hai cửa và hai thang lầu đưa lên hiệu, một cửa trổ ra một con phố đông đúc, tiện lợi ra vô. Nhưng Toàn lại đưa bạn vào đó bằng cái cửa phía bên vắng hoe. Lên thang lầu bên đó phải đi qua cái quầy có cái bar.
Toàn muốn cho vợ thấy mặt cô thủ quỹ, để hai vợ chồng so sánh chơi vậy thôi chớ không phải để chọc ghen vì chàng đâu có dè rằng uy tín của chàng lên khi Thúy ghen.
Trước quầy, sáu người Hoa kỳ đang ngồi trên sáu chiếc ghế cao cẳng. Tất cả đều ngoái cổ nhìn ra sau lưng họ để "xem" ca nhạc, vì chiêu đãi viên của cái bar là đực rựa, họ không buồn nói chuyện với hắn.
- Em xem kìa!
Qua khỏi sáu ẩm khách ấy, Toàn nói khẽ với bạn và kín đáo chỉ cô thủ quỹ ngồi trước quầy, trước mặt cô ta không có khách uống rượu vì không có đặt ghế trước quầy nơi đó.
Thúy chưa hề thấy ai đẹp hơn nàng, và ngạc nhiên không biết bao nhiêu trước dung nhan mỹ lệ của cô thủ quỹ nầy, hơn thế, cô ta lại khá giống nàng, có thể bảo rằng đó là hai chị em ruột.
Chỉ có khác một điều là cô thủ quỹ có gương mặt ngây thơ hơn gương mặt sắc sảo một cách rất là đàn bà của nàng, và cô ta không ma ky dê, và ăn mặc toàn trắng đơn sơ như một nữ sinh.
Toàn đưa bạn lại một bàn trống, vừa đi vừa nói đùa:
- Chắc chắn đó là một đứa con rơi của ba em. Nó giống em như đúc.
- Nói như đúc thì hơi quá. Nhưng quả nó giống em. Rất có thể lắm. Ba em ngày xưa cứ theo lời má em nói thì cũng không phải là ông phật lắm đâu.
Đôi bạn cười xòa với nhau. Họ chưa kịp ngồi xuống thì một thực khách ở bàn kế cận đứng bật dậy, bước lại chào họ.
Thúy đưa tay ra bắt tay người đàn ông ấy khiến Toàn tái mặt, choáng váng không còn nghe được vợ chàng giới thiệu chàng ra sao, và giới thiệu người ấy là ai.
Chàng té lên ghế chớ không phải là ngồi nữa, trong khi người ấy và Thúy còn nói thêm với nhau vài câu.
Nữ mà cầm tay nam thì chàng đã thấy nhiều rồi giữa cái đô thành muốn làm Tây nầy. Chàng không nghe sao cả và không chống lại điểm lịch sự Tây phương đó khi vợ kẻ khác làm như vậy.
Nhưng giờ đây là người trong cuộc, chàng đau như xé cả ruột gan. Da thịt của người bạn đời của chàng, chàng quan niệm rằng chỉ có chàng là có quyền và có ân huệ được chạm tới mà thôi.
Họ đã ngồi xuống, và người bồi bàn rất ngạc nhiên mà nghe giọng nghẹn ngào của Toàn khi chàng gọi món uống và rất ngạc nhiên mà thấy hai tay run rẩy của chàng khi chàng đón lấy thực đơn mà hắn trao cho.
Giây lát sau, hớp một ngụm nước cam vắt, Toàn nuốt trôi được cái nghẹn nó chận cứng cổ họng chàng.
Cây quạt máy đứng sau lưng chàng thổi mồ hôi ghen của chàng làm cho chàng mát lạnh và vừa tỉnh táo lại thì một thằng ở đâu đằng một bàn xa, len lỏi đến và Thúy lại đưa tay ra bắt tay hắn.
Thúy cười nói:
- À, anh Quỳnh! Chồng tôi, anh Toàn!
Cái tên Quỳnh nầy chắc cũng băn khoăn lắm mà tự hỏi sao bàn tay của chồng Thúy lại ươn ướt. Đó là mồ hôi ghen trong cơn ghen trước chưa ráo lại bị mớ mồ hôi ghen khác vừa toát ra làm cho nó càng ướt thêm.
Thanh niên dễ ghét ấy tự nhiên kéo ghế ngồi cạnh Thúy như là không có chàng ở đó. Hắn dễ ghét vì tác phong đó, lại dễ ghét vì hắn đẹp trai và bảnh trai. Hắn gọi Thúy bằng tên, khiến Toàn muốn đấm hắn một đấm cho hắn sặc máu mũi ra.
- Trời lâu quá, không thấy Thúy đâu cả, ngỡ Thúy xuất ngoại rồi chớ.
- Ừ, đi Âu châu mới về. Thế rào, có gì lạ.
- Cũng chẳng có gì. Có gặp Hồng bên ấy chăng?
- Gặp.
- Có quả nó trốn qua bên ấy để đẻ hay không?
- Cái đó thì rất khó biết. Có lẽ lúc mang bầu, nó nằm nhà. Khi nó để cho thiên hạ gặp mặt thì không còn thấy gì nữa cả.
A, ha... ha... té ra trong vòng quen thuộc của cô Thúy có đến lắm cô trốn để đẻ. Cô nào có tiền thì đi xa. Cô nào ít xu, hay không còn cha mẹ như Thúy thì ở lại, níu đầu một thằng bù nhìn như chàng để tạm che thai. Phải, trước đây chàng chỉ là CHIẾC ÁO CHE THAI, không hơn không kém.
Cái anh Quỳnh đẹp trai ấy đi rồi, một anh đẹp trai khác nữa vừa lên tới nơi, theo sau anh ta là bốn bạn trai khác, cả thảy đều sang trọng và đều đẹp trai.
Họ lại thấy Thúy, lại đến chào nàng và nàng lại phân phát những cái bắt tay rát ruột đối với chàng.
Có hai điều nầy mà Toàn không sao nuốt trôi được là lũ nó xem như không có chàng ngồi đó, mặc dầu chàng ngồi đó, mặc dầu chàng đã có giấy chứng chỉ miệng của Thúy hẳn hòi: "Chồng tôi".
Bộ giấy chứng chỉ của Thúy là giấy chứng minh giả sao mà!
Điều thứ hai là chàng rất xa lạ với bọn nầy, khiến chàng bị mặc cảm nhỏ nhoi. Ừ, chúng nó quả biết nhau cả mà không quen biết chàng, tức là chàng không thuộc vào giới của chúng nó.
Hai vợ chồng ăn xong hai dĩa rồi mà Toàn không hề mở miệng, khiến Thúy thấy mình rất trơ, nghe mình trơ trọi, bị một anh chồng không thèm săn sóc nữa.
Tuy nhiên nàng không tức, chỉ bình thản nói nho nhỏ:
- Em van lạy anh, ngước lên nói cái gì với, kẻo tụi nó khinh em chết, lại còn cười anh nhà quê nữa.
Toàn gạt dĩa qua một bên, ngước mặt lên, xẳng giọng hỏi:
- Sao lại nhà quê?
- Tốt lắm! Anh gây gổ với em cũng được, miễn là có nói với nhau cái gì cho nó đỡ trơ.
Sao lại quê à? Thì anh ghen với bạn trai của em, không nhà quê chớ còn là cái gì nữa.
- Người thành phố của các cô không biết ghen hay sao?
- Biết. Nhưng họ không ghen với bất kỳ ai. Họ thấy cái gì khả nghi kìa, họ mới ghen.
- Gái mà bắt tay hằng chục anh con trai, lại không khả nghi hay sao?
- Anh lạc hậu lắm. Nếu anh thấy em nhảy đầm như ngày xưa thì chắc là một anh chết ngất hai là anh giết em.
- A...ha...ha..! Lạc hậu! Em tưởng mấy thằng để vợ chúng nó khiêu vũ là mấy thằng tiến bộ về quàn niệm lắm hả? Em lầm. Sự thật thì chúng nó ham ôm vợ người khác mà nhảy thôi, còn vợ chúng nó thì chúng nó vẫn giữ độc quyền.
Có mấy thằng bị vợ giữ riết không biết làm thế nào, đành phải cho vợ học nhảy để cho các nàng thích mà cho chúng tự do. Đó là một sự đổi chác, nhưng chúng nó vẫn lời, vì một khi mà chúng nó cho vợ nhảy là chúng nó đã hết yêu vợ chúng nó rồi, đã kể bỏ các nàng rồi.
- Ngụy biện. Nhưng không sao, mỗi người một quan niệm và em không hề dám trách anh. Chỉ phiền là em đã báo trước với anh rằng anh không thể làm chồng của một người đàn bà mông đen được vì anh sẽ ghen mà chết. Anh không chịu nghe.
Toàn đuối lý trước điểm nầy. Quả Thúy đã lương thiện mà nói rõ như vậy.
Để tỏ ra mình không thua mà chỉ vì nhiều tinh thần hiểu biết, Toàn cố tươi nét mặt lên mà rằng:
- Không, anh không ghen. Anh chỉ làm bộ vậy thôi coi thái độ em ra sao.
Trước sau có mấy phút mà Toàn suýt biến ra một con người khác vì những suy luận rắc rối trong trí chàng: "Thì ra đời sống mông đen là thế, và con người mông đen muốn cho khỏi lỗ lã về tình cảm phải gỡ gạc một cách chụp giựt, ông ăn chả bà ăn nem, mà bà ăn chả thì ông cũng phải tìm nem mà ăn: ông đi nhảy đầm, bà can không được thì bà lại đi khiêu vũ; ông có bạn gái thì bà có bạn trai".
Toàn nhớ lại lời của một thằng bạn độc thân đã nói lúc chàng còn làm ở hãng địa ốc "Tổ ấm". Đó là một thanh niên ăn chơi bạt mạng. Hắn lập luận như sau: "Đời nầy không có con gái trinh tiết thì thằng con trai nào không chơi bời trước khi kết hôn là dại, vì chúng nó sẽ lỗ lã mà không kêu ca gì được".
Hai vợ chồng ăn đă xong bữa. Toàn lại không nói gì sau cuộc cãi cọ và cuộc làm lành của chàng. Chàng rất khó chịu vì những tình cảm lộn xộn nơi lòng chàng, tình cảm do các suy luận mà ra.
Mặc dầu đã làm hỏng thời thanh xuân của chàng bằng mấy năm lao lý, tấm lòng chàng vẫn còn nguyên vẹn trắng trong. Chàng tin rằng tình yêu là thiêng liêng, nói chuyện lời lỗ, nói chuyện gỡ gạc trong đó tức là lôi cái thiêng liêng ấy xuống bùn nhơ.
Thế mà chàng không suy luận như thế không được. Chàng phải tập cho hết ghen để chạy theo đời sống mông đen của Thúy mới mong làm chồng Thúy lâu dài Mà muốn hết ghen cho mau lẹ kẻo hỏng đại cuộc thì phải gỡ gạc để khỏi đau xót trước tự do giao thiệp của Thúy.
Mà như thế là hết yêu Thúy rồi, hay còn yêu vậy vậy thôi, như các ông chồng cho vợ đi học nhảy để các bà hết thấy lỗ lã, để các ông tự do, ban đầu thấy vợ mình trong tay kẻ khác, các ông cũng đau khổ lắm, nhưng đành phải đánh liều cầm bằng như tình yêu giữa họ đã chết rồi.
Có kỳ dị và mâu thuẫn chưa! Muốn được yêu Thúy lâu đài phải để Thúy tự do, còn mình thì phải tìm nơi tạm trú tình cảm, tức là làm cho tình mình yêu Thúy giảm đi!
Tấm lòng trong trắng của chàng kêu lên mà phản đối, không sao nhận chịu được cái trò kỳ dị đó.
Nhưng không nhận, cũng phải nhận, chớ biết sao giờ. Chàng phải cho Thúy tự do, mà cho ngay trong bữa ăn nầy. Và để xoa dịu nỗi đau lòng, chàng phải gỡ gạc,
Tươi cười, chàng nói với bạn:
- Anh thử chơi một cách dại dột làm em bẽ mặt với bạn hữu. Anh thấy là cần phải chuộc tội ngay bây giờ đây. Em nên gọi các anh ấy đến chuyện trò giây lát cho vui.
Toàn không biết rằng các anh ấy giờ phút nầy cóc cần người đẹp là Thúy. Họ vào đây, ăn bậy một tô mì, uống một ly rượu để nghe nhạc hoặc để cười đùa xa với mấy cô ca sĩ quen.
Nói xong, không đợi ý kiến của bạn, Toàn đứng lên đi lùi ra sau đến trước quầy.
Tất cả các ghế cao đều được ẩm khách Hoa Kỳ choán. Chàng chỉ mong như thế để được đứng trước cô thu ngân viên. Nhìn cô ta chàng hỏi:
- Hết chỗ rồi, cô cho phép tôi tạm đứng đây uống ly rượu chớ?
- Ông cứ tự tiện.
Chàng gọi một ly Cassis rồi nói:
- Nếu nơi đây mà có ghế thì tôi dám cá rằng không bao giờ trống cả. Phải không cô?
- Có thể. Nhưng thu ngân viên không phải là chiêu đãi viên. Hơn thế, tôi cần được yên trí đề khỏi lầm lẫn tiền bạc và sổ sách thì không thể để ghế trước mặt tôi cho những ông khách hay lải nhải ngồi.
- A, té ra tôi làm rộn cô. Phiền quá. Nhưng tôi lại thích đứng đây.
- Không sao, ông là một trường hợp đặc biệt.
- Sao tôi lại được ơn huệ đó?
- Vì ông đi với bà, tức ông lại đây vì bắt buộc chớ không phải để tán tôi. Hơn thế, ông là khách ăn, chớ không phải khách uống. Thiện chí của ông đã rõ. Ông phải đứng đây vì lẽ gì đó thôi.
- Cám ơn cô đã hiểu biết giùm cho tôi một cách rộng rãi như thế. Cô nè! Người ta nói: "Sai một con toán, bán một cái nhà!"
Vậy nếu cô có lỡ làm sai mà tại tôi thì cô cho tôi biết để tôi bán chính nhà tôi hầu bồi thường giùm cô.
Cô thu ngân viên mỉm một nự cười xinh không thể tưỏng tượng được, khiến trong giây phút Toàn quên mất Thúy.
Đây là một cô gái đẹp, chàng đã nhìn xa rất nhiều lần, những lần nhớ Thúy, vào đây uống rượu, ngồi đằng chiếc ghế cao đằng kia.
Phần si Thúy và vốn chưa được cô ta nói lời nào, chưa được cô ta cười với chàng lần nào, Toàn chưa nghe gì cả.
Giờ thì chàng đã hơi nghe nghe cái gì rồi.
ĐỪNG HỎI TẠI SAO! Toàn vụt cười khan lên khi nhớ lại câu châm ngôn rất thâm thúy của Thúy. ĐỪNG HỎI TẠI SAO! Ừ, đừng hỏi tại sao mà mấy thằng có vợ đẹp, những cô vợ mà ra đường ai cũng quay lại nhìn mà trầm trồ, mấy thằng ấy lại có mèo.
Chàng đang si Thúy ghê lắm. Thế mà trong giây phút nầy, chàng sắp sửa phản bội Thúy đây.
- Cô nè! Toàn uống một ngụm rượu rồi hỏi, hiệu nầy mở cửa đến khuya thật khuya thế làm sao
cô dám về nhà một mình?
- Ông tò mò quá. Đáng lý gì tôi không trả lời lại còn cự ông nữa. Nhưng tôi tin rằng có vợ đẹp như ông, thì ông không hỏi để tán tôi nên tôi cũng xin nói. Bạn tôi sẽ đón tôi để đưa tôi về khi hiệu đóng cửa.
- Bạn trai chớ?
- Lẽ cố nhiên, còn phải hỏi. Bạn gái làm thế nào mà dám lãnh trọng trách ấy.
- Thế, ông ấy đi xe gì?
- Ông có phải là tướng cướp, chúa đảng
"Sọ người", chúa đảng "Đô la" hay không mà điều tra kỹ như vậy?
Cô gái đã bắt đầu pha trò.
Toàn cười nói:
- Ấy, tôi hỏi thế để biết phận mình. Xe tôi là một chiếc hai ngựa lạc son. Nếu ông ấy cũng đi xe hai ngựa, cho dẫu là xe mới, tôi sẽ đỡ tủi thân. Bằng như ông ấy đi xe Caravelle, tôi xin xá cô một cái rồi trở về ngay với vợ tôi.
Cô gái cười và tâm sự:
- Anh ấy đi Simca 9. Nhưng ảnh không giàu.
- Cũng hạng bảnh đấy.
Thúy ngồi một mình, giây lát buồn quá, gọi bồi tính tiền. Nàng chỉ đưa tay lên ngoắc một cái thì lũ bạn chúng nó sẽ bu đông nghẹt quanh nàng. Nhưng nàng không làm gì cả, bởi nàng đã bắt đầu ghen.
Thoạt tiên, nàng chỉ bị mích lòng thôi. Một cô vợ bị chồng bỏ rơi, đi tán gái ngay trước mặt cô ta, là cô vợ ấy kém cỏi lắm.
Nhưng giây lát sau, nàng nổi ghen lên. Thật sự Thúy không biết rõ đó là ghen tương hay chỉ là sự căm tức
trước cái bất lịch sự của Toàn.
Có lẽ là ghen, vì dầu sao, nàng cũng đã yêu Toàn phần nào rồi. Giấy tính tiền mang đến, nàng chỉ tay ra sau, mà không thèm day lại, ngầm bảo bồi tìm Toàn mà lấy tiền.
Nàng đợi thêm mười phút nữa rồi đứng lên xâm xâm đi lại quầy:
- Thôi về chớ.
Biết rằng Toàn đã trả tiền xong, nàng vừa nói vừa nắm tay bạn mà kéo xễn đi, háy cô thu ngân viên một cái và nói to lên một mình:
- Bà móc con mắt ra!
Người sung suớng nhứt đêm nay là Toàn. Chàng được Thúy ghen! Trời ơi, có vinh diệu nào bằng! Cỡ Thúy mà có la hét mắng chưởi chàng giữa đám đông, chàng cũng lấy làm hả dạ.
Thúy chỉ ghen có một tí thôi, nhưng cũng là ghen. Uy tín của Toàn lên cho thêm nơi Thúy. Toàn đã biết tán gái chớ không phải là một anh chàng lù khù chỉ mê độc một thiếu phụ và hài lòng trọn đời với hạnh phúc cổ điển ấy.
Xuống tới đường là Thúy đã quên mất cô thu ngân viên xinh đẹp mà lúc nãy nàng quả muốn móc mắt thật sự.
Nàng liếc nhìn chồng và buồn cười quá. Anh chàng ngốc, chỉ trong mấy tháng đã biến hẳn ra một con người khác. Hắn bước lần chớ không đột biến, nhưng quả hắn bước thật mau, tiến bộ rất nhanh chóng.
ĐỪNG HỎI TẠI SAO? Không bao giờ Thúy thấy châm ngôn của mình đúng bằng đêm nay. Đừng hỏi tại sao mà con người lại đi tách ra khỏi căn bản thật của họ, tốt ra xấu, xấu ra tốt, phật thành quỉ mà quỉ cũng thành phật được, chung qui chỉ vì hoàn cảnh sống đã hướng nhơn sinh quan của họ qua nẻo khác thôi.
Nàng không yêu Toàn, y như là cũng không yêu ai khác. Nhưng nàng đã thấy Toàn hay hay, làm chồng nàng được mà cũng sẽ làm bạn của nàng được.
Hơn thế, nàng hơi bắt đầu yêu Toàn. Đây là một biến cố mới lạ trong đời tình cảm của Thúy.
Khi nãy, lúc ngắm Toàn và nghĩ ngợi về những biến đổi nơi hắn, nàng đã nhận xét thấy rằng trí và lòng con người mềm dẻo như bột, muốn nắn thế nào nó ra thế nấy, tùy mình biết nắn hay không.
Nhận xét đó vẫn đúng với chính nàng. Cô gái lòng sắt dạ đá nầy, khi xưa vốn cũng có hồn, nhưng bị giáo dục sai lầm và bị sóng đời trui luyện cho nó cứng ra như vậy. Và giờ, trước một thanh niên còn tin yêu nơi cuộc đời và dám có những cử chỉ cao nhã, lòng nàng hơi mềm trở lại đôi phần.
Vì thế mà nàng xấu hổ với chính nàng mà phải thi hành kế quỉ, kế quỉ nầy chỉ diễn ra ngày mai thôi, nhưng phải bắt đâu bằng một hành động sơ bộ ngay bây giờ.
Xe đậu đằng đại lộ Lê Lợi, họ phải đi bộ một đỗi gần. Vừa bước Thúy vừa thỏ thẻ:
- Anh à, anh nói anh yêu em lắm. Nhưng anh có sẵn lòng hy sinh vì em hay không?
- Cái đó còn tùy.
- Hay.
Toàn vốn còn hờn bạn nên nói lẫy như vậy, nói xong chàng giựt mình. Nhưng chàng rất đổi kinh ngạc trước phản ứng bất ngờ của Thúy. Chàng đang chờ đợi Thúy mắng nhiếc, nào là mầy là thằng đểu giả, thằng xỏ lá, mới ngày nào còn lạy tao để ăn mày một ân huệ xác thịt mà chưa chi đã có giọng vuốt mặt nuốt lời thề rồi. À, tao có bắt mầy thề bán sống bán chết sẽ yêu trọn đời, sẽ dám nát thân vì tao đâu, thế mà mầy cứ thề rồi chưa đầy một tháng ăn ở với nhau, chưa nát một chiếc chiếu Cà-Mau hạng bét mà mầy đã trở mặt rồi.
Chàng không sao hiểu được tâm trạng của Thúy. Chàng đáp như vậy tức là chàng đã lên chơn, và Thúy đâm ra kính nể chàng hơn, thấy chàng có tư cách hơn.
- Sao lại hay?
Toàn sợ sệt hỏi, nhưng Thúy lại ngỡ là chàng vặn bẻ. Nàng cũng sợ sệt đáp:
- Em khen anh, chớ có nói mỉa đâu mà anh giận. Hay vì anh làm oai như một ông chồng độc tài. Em ghét anh lắm, nhưng vẫn phải nể oai anh. Nhưng tùy gì?
- Tùy sự hi sinh ấy có xứng đáng hay không.
- Lại còn hay nữa. Nghĩa là anh vẫn cứ còn sẵn sàng hi sinh cho em, nhưng không hi sinh mù quáng. Hay lắm. Anh đã bớt si em rồi, nhưng em lại thích như vậy hơn vì em thuộc hạng gái không bị xúc động trước các cuộc si tình mà cho ưa đàn ông mạnh cá tính thôi.
Nhưng đây chỉ là một hi sinh nho nhỏ, xứng đáng lắm. Một nguời chồng thương vợ thì ít ra cũng phải cưng vợ một tí như vậy. Anh chỉ phải đi Biên hòa thôi chớ không phải làm gì khó khăn và nhọc xác lắm.
- Đi Biên hòa! Chi vậy?
- Em cần một chiếc lọ sứ kiểu Á đông mà không phải Tàu hay Nhựt; nghĩa là mộc mạc sằn dã, chỉ có trường Mỹ Nghệ Biên hòa là chế tạo được thôi.
- Ngỡ gì. Ừ, mai ta sẽ đi mua.
- Nhưng em lười đi xa. Vả em còn non ngày tháng sợ mệt. Anh đi mua giùm em.
- Lọ cắm hoa à?
- Ừ.
- Nhưng anh biết ý thích em thế nào mà chọn cho đúng.
- Tùy anh. Em tin là anh vẫn đủ khiếu thẩm mỹ để chọn. Miễn là đồ sứ Biên hòa, do trường Mỹ Nghệ chế tạo là được.
- Ô Kê.
Đêm nay Toàn mới làm chồng thực sự của Thúy, non một tháng sau đêm tân hôn. Thúy không giả ngủ như chết, không thờ ơ lạnh nhạt như trước, khi chàng ấp yêu bạn. Có sự hợp tác hẳn hòi trong sự yêu đương.
Sáng ra, Thúy khuyên bạn tránh đi xa buổi chiều, sợ mưa gió. Và nàng nóng lòng thấy chiếc lọ. Nàng tỏ ra là một cô vợ nhõng nhẽo và nóng tánh, muốn gì là muốn lấy được.
Toàn chiều ý bạn vì chính chàng cũng ngán đi buổi chiều, vả lại không có công việc vì ngăn trở chàng lo cho gia đình buổi sáng cả.
Nhưng có một điều nầy hơi lạ khiến chàng ngạc nhiên lắm là Thúy có ý rõ rệt để cầm giữ chàng ở nhà cho trưa, quyết kéo dài cái giây phút mà chàng lên đường.
Mọi khi hễ dậy là dậy, chàng tập thể thao hay làm gì mặc chàng, Thúy cứ việc nằm vật nằm vựa mà ngủ nướng.
Hôm nay thì khác. Nàng thức một lượt với Toàn và kéo cổ chàng lại, không cho chàng dậy. Thỏ thẻ nàng thì thầm:
- Em đã thật là vợ anh trong đêm rồi, thì đêm rồi mới thật là đêm tân hôn. Vậy thì có lý nào, sau đêm tân hôn người chồng lại bỏ người vợ nằm một mình để đi tập thể thao?
- Em nói phải lắm, và anh có lỗi.
Toàn chưa thấy những cử chỉ kỳ lạ của Thúy trong giờ phút nầy trước luận điệu rất hữu lý của nàng, và trước hạnh phúc của chàng, nó làm chàng mù quáng đi.
Sáng hôm nay, trời mưa lâm râm nhưng lại nắng nhiều. Đó là đám mưa báo trước những ngày nắng ráo hiếm hoi giữa mùa mưa.
Và không có gì sung sướng cho bằng nằm dưới chăn, trên nệm, ấm quá, với lại bên cạnh mình một người bạn đời mà mình yêu ghê hồn.
Đôi bạn nói với nhau những gì không ra gì hết mà chừng Toàn xem lại đồng hồ thì đã tám giờ rồi.
- Đói bụng lắm, chàng kêu, anh phải đi ăn cái gì mới được.
Từ hôm Thúy đầy tháng tới nay họ không có đi ăn sáng chung, vì Thúy dậy trưa lắm mà Toàn thì không thể đợi. Chàng không buồn hỏi xem Thúy ăn ở đâu.
- Không, Thúy nói, bữa nay anh phải ăn ở nhà.
- Có gì ăn?
- Thì em nấu nước làm cà phê, rồi ra ăn bánh mì nướng với ba tê gan hộp.
- Cũng được.
Đàn ông sửa soạn rất mau. Toàn đã xong cả mà Thúy chưa xong mái tóc và đôi mi mà nàng chải cho cong quớt lên bằng một chiếc bàn chải nhỏ xíu.
Toàn biết rằng đợi cho Thúy xong cả, chắc chàng phải rã ruột, nên chi chàng lặng lẽ lấy ấm múc nước rồi đặt lên chiếc rê sô điện để đun cho sôi.
Bánh mì nướng mà Thúy nói là thứ bánh mì nướng, nhập cảng, đựng trong một chiếc hộp bằng thiếc vàng rất to mà chàng thấy lâu rồi. Ba tê gan hộp, chàng đoán là Thúy cất trong tủ lạnh, và quả đúng như vậy.
Chàng khui sữa, khui ba tê, dọn mọi thứ lên mặt bàn, đợi một lát nữa, nước sôi rồi chàng lấy phin ra lượt hai phin.
Ông nội trợ nầy dọn bữa ăn sáng ra đàng hoàng rồi mà bà gia trưởng chỉ mới đánh phấn nửa chừng thôi.
Khi họ ngồi lại bàn thì cà phê sữa đã gần nguội và đồng hồ tay của Toàn chỉ chín giờ kém năm.
- Em báo hại anh không đủ thì giờ chọn.
- Sao lại không. Ta ăn xong là chín giờ rưỡi ; mười giờ rưỡi, anh sẽ tới trên ấy; anh bỏ ra một tiếng đồng hồ để chọn; mười một giờ rưỡi anh lên đường, về tới đây mười hai giờ rưỡi là đúng bữa cơm trưa.
- Nhưng về trưa nắng lắm. Anh ăn năm phút là đi ngay.
Nhưng Thúy không cho bạn ăn xong trong năm phút. Chính những trò chèo kéo cho dài bữa ăn, tức là cho trễ giờ đi nầy đã làm cho Toàn ngạc nhiên. Bấy giờ chàng mới chợt nhận ra rằng từ sáng đến giờ Thúy cứ kỳ đà cho chàng để thì giờ trôi qua mà không hay.
Chàng ngạc nhiên vì Thúy đã bảo rằng rất nóng lòng muốn thấy mặt chiếc lọ, mà lại hành động trái lại.
Khi Toàn lên xe thì quả đồng hồ tay của chàng chỉ đúng chín giờ rưỡi, y theo thời dụng biểu mà Thúy đã định.
Chiếc xe hôm nay sao lạ quá. Chàng qua khỏi ngã tư Năng Xi thì nó chạy chậm như rùa bò.
Khỏi Cảnh sát cuộc trung ương, thấy đại lộ trống trơn, chàng đạp lút ga thì kinh ngạc mà thấy nó vẫn tiến như là chàng chạy số một.
Nó bò chớ không chạy nữa. Nó lết chớ không bò nữa. Và nó xịt khói như là xe xích lô máy.
Chiếc hai ngựa sơn vàng nầy thở khò khè và cố lết tới khỏi rạp Đại Nam độ hai mươi thước là tắt thở.
Toàn biết người bạn già của chàng đang hấp hối nên cho xe xề lần sát vỉa hè, nên giờ nó không làm chướng ngại cho sự giao thông.
Chàng xuống xe, giở ca bô lên xem thì không thấy gì lạ cả, bởi chàng dốt động cơ xe hơi, mà cũng bởi có lắm cái hỏng máy rắc rối khó biết cho đến đỗi thợ chuyên môn cũng phải mò rất lâu mới tìm ra được chỗ hỏng.
Đậy ca bô lại, Toàn toan gọi tắc xi để đi cầu cứu một ga ra thì bỗng chợt nhớ có đồ quan trọng trên xe còn phải lấy ra.
Thế là chàng lại leo trở lên xe. Chiếc xe không được gài thắng, máy vẫn còn mở và vẫn ở số hai. Chủ xe chưa kịp lấy gì cả thì thình lình chiếc xe bị đẩy tới thật mạnh do một sức va chạm mạnh ở đàng sau.
Số là xe chàng tắt nghỉ cách trụ xe buýt lối hai thước, và xe Chợ lớn vừa ra, đậu lại đó, người
tài xế xe buýt thấy chàng đậu chướng, tinh nghịch ủi chơi một cái.
Toàn để chơn lên bàn đạp ga mà không hay và lúc xe bị ủi, chàng đạp bàn chân ấy mà cũng không hay.
Chàng chỉ kinh ngạc mà
thấy xe chàng lại chạy trở lại được. Nó chạy như chưa bao giờ bịnh hoạn, và khi chàng sang số ba thì nó tiến tới ngon lành.
Toàn mỉm cười lẩm bẩm một mình: "Ngỡ sẽ bị Thúy bố hôm nay!".
Xe cứ chạy ngon lành cho đến cua Hai Bà Trưng
- Phan Thanh Giản thì bắt đầu xịt khói trở lại, thở è è và chậm bước lần lần cho đến giai đoạn lết khi nãy.
Toàn ngỡ rồi nó sẽ chạy nhanh trở lại được nên cho nó lết riết cho tới gần đầu cầu xa lộ thì không còn hy vọng nào.
Chàng xem lại đồng hồ thì thấy đã mười rưỡi rồi. Lần nầy chàng cũng khôn hồn cho xe rề rề tới sát lề, nên yên lòng được mà để nó nằm đó.
Thót lên chiếc xe tắc xi, chàng nói địa chỉ một ga ra trên đường Lê văn Duyệt, nhưng đồng hồ xe chưa nhảy cái nào chàng đã đổi ý bảo chạy lại hãng chàng.
Toàn vẫn còn giữ tinh thần kỹ luật y như là lúc làm thư ký đánh máy. Khi sáng chàng không nói một lời nào với ai ở sở cả là chàng sẽ vắng mặt hôm nay, nên chàng muốn ghé qua nơi đó coi có gì lạ hay không, mặc đầu chàng biết rằng sẽ không có gì lạ cả đối với một nhân viên bù nhìn như chàng.
Buồng giấy của Toàn ở trong cùng hết, phải đi qua hết một hành lang hẹp mà buồng giấy của ông Thành trổ cửa ra hành lang.
Cái tật của ông Thành là không bao giờ đóng cửa bu rô cả. Miễn là bức bình phong ngăn người ngoài thấy ông là đủ rồi.
Toàn đi giày đế kếp.
Lúc trờ tới trước cửa phòng việc của ông Thành thì bỗng chàng rụng rời mà nghe một giọng nói quen quen thân như là "GIỌNG CỦA CHỦ NÓ".
"GIỌNG CỦA CHỦ NÓ" là tên của hiệu máy hát và đĩa hát kia, vẽ nhãn hiệu một con chó ngồi trước ống loa để nghe giọng ca rất quen thuộc Của Chủ nó, một chàng ca sĩ nào đó.
Không, Toàn không ngạc nhiên mà hay Thúy đến đây.
Chàng nghe rằng ông Thành là người chịu ơn nặng của thân phụ Thúy nên Thúy mới xin được chỗ làm cho chàng ở đây.
Chàng chỉ chết điếng vì lời nói đầu tiên mà chàng nghe được trước tiên.
Thúy vỗ bàn chưởi:
- Đồ Sở Khanh! Đồ đểu giả! Để tao nhờ pháp luật truy tầm phụ hệ cho mầy coi!
Ông Thành tuy không đáng tuổi cha của Thúy nhưng vẫn làm chú nàng được. Thế mà nàng lại mầy tao với ông. Nhưng đó vẫn không phải là cái điều làm cho Toàn bị tê liệt thình lình.
Cái điều khủng khiếp chính là sự khám phá bất ngờ của chàng. Từ bao lâu nay, chàng cứ theo hỏi vặn Thúy cha con BÍCH-THỦY là ai, hỏi không phải để làm tội, làm tình gì nàng, hoặc để mà ghen tương, hỏi chỉ vì tò mò thôi. Nhưng Thúy đã nhứt quyết im lặng.
Thì ra sự im lặng của nàng có lý do vững chắc. Đó là một điều không thể thú nhận được mà không mất thể thống của nàng. Nàng đã xuống đến mức chót khi tằng tẹo với ông già Thành.
Bảo rằng nàng xuống vực thẳm, không phải vì ông Thành thiếu tư cách. Trái lại nữa. Nàng có thể làm vợ chánh thức của ông Thành lắm. Nhưng mà làm nhơn tình với một người cao niên như vậy thì chỉ vì tiền thôi, mà như thế là buôn hương bán phấn rồi đó, không hơn không kém.
Nàng đã bảo rằng nàng là nạn nhơn. Hừ. Nạn nhơn! Nàng trổ trời chớ có trẻ dại đâu mà bị ông Thành gạt gẫm lường tình. Lại mắng người ta là Sở Khanh nữa.
Nhưng cái ông Thành nầy cũng không phải là người tốt đâu. Ông ta đã cho Thúy ra rìa khi Thúy mang thai với ông ta, có lẽ đã bù cho Thúy một số tiền to.
Bấy giờ Toàn mới hiểu tại sao mà Thúy không chịu cho chàng n