← Quay lại trang sách

Chương 2

Tiếng chuông điện thoại làm Claire giật mình tỉnh giấc vào sáng hôm sau, khuôn miệng mềm mại của cô khẽ cong lên mỉm cười trong lúc cô lăn người sang để nhấc ống nghe lên và chấm dứt âm thanh khó chịu ấy. “Chào chị”, cô nói, giọng hơi khàn vì ngái ngủ.

Đầu dây bên kia im lặng một lát rồi Martine cười phá lên, “Chị ước gì em đừng có làm vậy? Sao em biết?”.

“Em nghĩ sáng nay có thế chị sẽ gọi đến hỏi chuyện em. Đúng, em có tới bữa tiệc của Virginia và không, em không phải hoa khôi đêm vũ hội.”

“Em trả lời chị mà không cần nghe câu hỏi”, Martine giả vờ cáu kỉnh. “Tóm lại em có vui không?”

“Em đâu phải kiểu người quảng giao”, Claire rào trước, giờ cô đã ngồi hẳn lên và nhét một chiếc gối vào sau lưng. Cô không định nhắc tới chuyện gặp Max Benedict và việc đã nhận lời ăn tối cùng anh. Martine sẽ hỏi cô cả tấn câu hỏi rồi hào hứng quá mức với một việc không đáng gì cả. Claire không trông đợi cuộc hẹn này sẽ là khởi đầu của một chuyện tình lãng mạn. Max có thể có bất kỳ người đàn bà nào anh ta chọn, thế nên không có lý gì anh lại không chọn mối tốt nhất. Đây chỉ là một cuộc hẹn ăn tối, không hơn không kém, một buổi đi chơi với người mới tới thành phốvà chưa quen biết nhiều lắm. Có lẽ với anh ta tới đây chỉ là một lần nghỉ ngơi khi gặp gỡ một người phụ nữ không lao ngay vào mình.

Martine thở đài. Kinh nghiệm đã dạy chị rằng nếu Claire đã không muốn nói điều gì thì bất kể có dò xét hay tra khảo bao nhiêu cô cũng không đổi ý.

Với một người có bản tính nhút nhát và khiêm tốn thì Claire khá là bảo thủ. Vì yêu em gái và biết Claire nhạy cảm và dễ bị tổn thương ra sao, Martine thôi không tra hỏi, thay vào đó chị dễ dàng chuyển đề tài, cười vui vẻ trong lúc kể lại một trò tinh quái kinh khủng mà cậu con trai tám tuổi của chị mới làm sáng nay.

Họ tán gẫu thêm vài phút nữa rồi tạm biệt. Claire gác máy và nằm lại trên gối, đôi mắt nâu trầm ngâm khi nhìn lên trần nhà. Những suy nghĩ của cô tiếp tục trở lại với Max Benedict và nét mặt anh ta được hình thành trong đầu; cô trông thấy đôi mắt anh, một màu ngọc lam sống động, nhưng sắc xanh trong đó liên tục thay đổi. Đợi lúc chúng ngả sang màu lục hơn màu lam, đã hai lần Claire thoáng thấy có gì đấy trong mắt anh làm cô giật mình, nhưng cô đã không nhận ra nó là gì. Cảm giác của cô giống như nhìn thấy một cái bóng trong đại dương và nó đã biến đi trong tích tắc chỉ để lại sau những xoáy nước, mặt nước màu xanh lam đẹp tuyệt nhưng vẫn nhắc nhở người xem sự nguy hiểm của biển cả. Có lẽ anh ta đang che giấu bản chất nguy hiểm nào đó trong nội tâm, đằng sau vẻ đẹp mà thiên nhiên đã ban tặng. Tất nhiên ai mà chẳng có nội tâm, nhưng nội tâm của một số người sâu sắc hơn người khác trong khi vài người lại nông cạn hơn, nhưng tất cả đều có những cách phòng ngự của riêng mình. Có phải Max đang dùng vẻ ngoài của mình như một phòng tuyến, dùng nó đánh lạc hướng những người quan tâm tới ngoại hình của anh như cách một chiếc gương phản chiếu ánh mặt trời không?

Max là người giỏi kiềm chế một cách đáng kinh ngạc; có lẽ người khác thì không biết, nhưng Claire vốn rất mẫn cảm. Cô nhận ra ngay vì cô đã rèn luyện đức tính ấy. Hồi còn bé lúc nào cô cũng sôi sục cảm xúc một tình yêu thương và lòng trung thành vô bờ chỉ chờ có ngày được trao cho ai đó yêu cô vì bản thân cô. Cô đã tưởng Jeff là người ấy. Cô đã buông thả dòng lũ đam mê, thúc đẩy mình trở thành người vợ hoàn hảo của anh, chỉ để gánh lấy thất bại lần nữa. Giờ cô không còn mong đợi cái người trong mộng ấy nữa. Cô đã bị tổn thương và sẽ không để ai làm mình thương tổn lần nữa. Cô đã khóa chặt những cảm xúc và niềm đam mê của mình và hài lòng vì không có chúng. Nhưng đôi mắt ngọc lam ấy sẽ ra sao nếu sự kiềm chế lạnh lùng biến mất và đam mê nung nóng đáy sâu trong chúng? Anh sẽ thế nào trong lúc làm tình?

Claire ngồi bật dậy, gạt phắt hình ảnh tuởng tượng phiền nhiễu kia. Hôm nay là thứ Bảy. Cô có việc phải làm. Cô lột bộ váy ngủ và để chất lụa rơi xuống giường, trong một phút đôi mắt cô tận hưởng vẻ tương phản của miếng lụa hồng nằm trên tấm chăn ren trắng. Cô yêu những thứ xinh đẹp. Phần tính cách ấy của cô đã bị giấu kỹ và được bảo vệ chắc chắn, nhưng nó vẫn thể hiện thông qua sở thích những món đồ lót xinh đẹp trong những màu sắc hài hòa cô trang trí không gian quanh mình. Giường của cô màu trắng, thảm trải sàn là một màu dịu và quanh phòng là những đồ vật xinh xinh màu hoa hồng và màu ngọc bích. Chiếc khăn tắm cô đang cầm rất dày và êm ái, cô tận hưởng cảm giác của nó trên da mình. Có rất nhiều thứ làm Claire vui: Màn mưa mát mẻ trên mặt hay ánh mặt trời ấm áp; một tia sáng xuyên qua lọ mứt; vẻ đẹp thanh khiết của chiếc lá xanh trong mùa xuân; chất liệu êm ái của tấm thảm dưới bàn chân trần. Bởi luôn luôn lùi lại, cô nhìn thấy nhiều điều hơn những người lúc nào cũng vội vã lao về phía trước.

Vì đã ngủ quá giấc nên Claire phải nhanh tay dọn dẹp nhà cửa và làm công việc giặt giũ của ngày thứ bảy để có đủ thời gian làm tóc và móng tay. Cô vừa bồn chồn lại vừa nhấp nhổm, tất cả chỉ vì một người đàn ông với đôi mắt xanh thẳm của đại đương và mái tóc vàng óng như mặt trời, và phản ứng ấy khác thường đến mức nó làm mọi bản năng phòng thủ của cô trỗi dậy. Cô sẽ phải cảnh giác từng giây từng phút, với bản thân mình nhiều hơn là với Max. Khuyết điểm là ở nơi cô, chính cô đã để mình tin rằng Jeff cũng yêu cô nhiều như cô yêu anh, bởi cô muốn tin vào điều đó Jeff không hề làm cô mê muội, chính cô tự mê hoặc mình. Không bao giờ có chuyện ấy nữa.

Kể cả như vậy lòng kiêu hãnh vẫn buộc Claire phải chuẩn bị tươm tất khi ra ngoài với Max, cô đã mất nhiều thời gian để trang điểm. Các nét của cô đều rất thanh mảnh, với gò má cao và chiếc miệng rộng, mềm mại - phấn má hồng tăng thêm sắc độ cho gò má, son môi khiến miệng cô trông càng mềm hơn nữa. Đường kẻ mí mắt nhạt màu và đánh mắt màu khói khiến đôi mắt nâu sẫm của cô như hai cái hồ bí ấn. Sau khi vấn mái tóc màu vàng mật ong lên và để vài sợi rơi trên thái dương, cô đeo đôi bông tai ngọc trai và nhìn vào hình phản chiếu của mình trong gương. Kiểu tóc cổ điển hợp với cô, nó làm lộ ra đường viền má và cằm, phô trương cần cổ thanh mảnh nhưng trông cô vẫn nghiêm nghị một cách đáng ngại, như thể có những bí mật ấn chứa trong đôi mắt cô.

Claire đã sẵn sàng khi chuông cửa reo vào đúng tám giờ, cô đã xong xuôi một lúc lâu đủ để bắt đầu thấy hồi hộp, vì vậy tiếng chuông cửa khiến cô giật mình. Cô nhanh nhẹn mở cửa trước khi bị sự hồi hộp khiến cho mình trở nên lóng ngóng. “Chào anh. Mời anh vào. Anh có muốn uống chút gì trước khi ta đi không?”, giọng Claire bình tĩnh và lịch sự, đúng kiểu một nữ chủ nhà đang thực hiện nghĩa vụ của mình mà không có chút nhiệt tình thực sự nào. Bản năng đang khiến cô nhích xa khỏi anh. Vì đã quên mất anh cao đến thế nào nên giờ thì cô cảm thấy mình lùn tịt.

Biểu cảm lịch lãm của anh không hề lay chuyển khi đưa tay ra cho cô, lòng bàn tay ngửa lên. “Cảm ơn em nhưng chúng ta không có thời gian. Vì gấp quá nên tôi đã phải đặt bàn hơi sớm hơn thời gian dự định. Chúng ta đi luôn nhé?”, bàn tay đang đưa ra của anh rất vững vàng và không hề có vẻ đe dọa, nhưng cử chỉ ấy là một mệnh lệnh. Claire có ấn tượng rõ ràng rằng anh ta đã chú ý thấy mình muốn rút lui và đang yêu cầu cô trở lại. Anh ta muốn cô phải bước vào tầm tay anh, nằm trong tầm đụng chạm của anh, có khi còn phải đặt tay mình vào tay anh để thể hiện cả lòng tin và sự tuân phục.

Cô không thể làm thế. Cuộc đối đầu chỉ diễn ra trong tích tắc, cô kết thúc nó bằng cách tránh anh thêm bước nữa để lấy túi và chiếc áo khoác lụa ngắn đến eo cùng một bộ với áo sơ mi lụa màu kem của mình. Mãi đến lúc quay người lại và thấy mình đang đối mặt với lồng ngực anh ta cô mới nhận ra Max đã không chịu bỏ qua. Claire đứng bất động. Anh ta lấy chiếc áo khoác khỏi tay cô và giơ nó lên để giúp cô tròng tay vào. “Cho phép tôi nhé”, anh ta nói bằng chất giọng lãnh đạm và rõ ràng, không vương một chút cảm xúc nào đến mức Claire tự hỏi có phải mình đã phản ứng thái quá, có phải bàn tay kia chỉ đơn thuần là một cử chỉ lịch thiệp chứ không phải mệnh lệnh tế nhị. Đúng là cô nên ra ngoài nhiều hơn, nếu thế cô đã không thận trọng và hoài nghi quá mức như bây giờ; có thể Martine đã đúng khi hối thúc cô sống tích cực hơn.

Claire để Max giúp mình mặc áo khoác và anh khẽ vuốt lại cổ áo cô, sự đụng chạm của anh rất nhẹ và chỉ thoáng qua. “Trông em đáng yêu quá như một mặt dây chuyền thời Victoria vậy.”

“Cảm ơn anh”, Claire lẩm bẩm, bị giải giáp bởi lời khen nhẹ nhàng, lịch lãm ấy. Đột nhiên Claire nhận ra anh đã cảm nhận được tâm trạng bối rối của mình và đang cố làm cô bình tĩnh lại, anh đã phải lịch sự hết sức có thể để trấn an cô, và điều kỳ lạ là việc đó hiệu quả. Anh là người biết kiềm chế, ít xúc động, và cô thích điều đó. Những người hành động theo cảm xúc và nội tiết tố đều không đáng tin.

Bàn tay Max đặt trên hõm lưng cô, để lại một áp lực nhỏ nhưng ấm áp, ngay lúc này điều ấy không làm phiền Claire. Cô đã thả lỏng và rốt cuộc cũng mong chờ buổi tối nay.

Cách chọn xe của anh càng làm cô yên tâm hơn. Cô sẽ nghi ngờ nếu đó là một chiếc xe thể thao bóng bẩy, nhưng chiếc Mercedes-Benz màu đen chắc chắn và cổ hủ không phải loại xe dành cho những người ham thích những thứ lấp lánh và khoa trương. Cô còn để ý thấy anh cũng ăn mặc như một chủ nhà băng thủ cựu nếu nhìn vào bộ comlê xám kẻ sọc. Nó được cắt may hoàn hảo và vóc dáng săn chắc, quý phái của anh tạo cho bộ comlê vẻ thời trang và hào nhoáng riêng mà không người đàn ông nào khác làm được, nhưng nó vẫn không phải là kiểu ăn vận lòe loẹt của một tay chơi.

Mọi việc Max làm đều là để khiến Claire thoải mái hơn. Anh nói tiếp những câu chuyện nhẹ nhàng, dung dị để không gây chút áp lực nào cho cô; anh không bóng gió, ám chỉ hay hỏi bất kỳ câu nào mang tính riêng tư. Nơi anh chọn là một nhà hàng yên tĩnh tạo cho người ta cảm giác kín đáo nhưng không thân mật. Anh không làm bất cứ việc gì để gây ấn tượng với cô; anh chỉ đơn giản đi ăn cùng với một người phụ nữ, không đòi hỏi điều gì và điều đó làm cô an tâm vô cùng.

“Em làm công việc gì?”, anh hỏi tự nhiên trong lúc nhấn chìm con tôm vịnh Mexico to đùng vào nước sốt cocktail rồi hào hứng cắn một miếng. Claire nhìn hàm răng trắng đều đặn của anh ngập vào con tôm màu hồng, mạch đập của cô tăng tốc dù bản thân không muốn thế. Anh thực quá sức đẹp trai và người ta khó cầm lòng để không nhìn chằm chằm vào anh cho được.

“Tôi là trợ lý riêng cho giám đốc.” “Trong một công ty lớn chứ?”

“Không. Hợp kim Bronson chỉ là công ty nhỏ thôi” nhưng đang phát triển nhanh và chúng tôi có tương lai hứa hẹn phía trước. Đó là một công ty cổ phần nhưng tôi làm việc cho cổ đông chính kiêm nhà sáng lập, ông Sam Bronson.”

“Em yêu thích công việc của mình chứ?, Có vẻ như ngày càng nhiều người mất hứng thú với việc làm trợ lý. Mục tiêu phải là nhà quản trị với một trợ lý riêng của chính mình.”

“Vậy thì ai đó phải làm trợ lý chứ”, Claire vừa cười vừa nói. “Tôi không có tài năng lẫn tham vọng để làm nhà quản trị. Anh thì đang làm ở đâu? Anh có ở lại Houston luôn không?”

“Không ở hẳn, nhưng có thể tôi sẽ ở dây vài tháng. Tôi đang nghiên cứu vài bất động sản để đầu tư.”

“Bất động sản à?”, Claire hỏi. “Anh là một nhà đầu cơ?”

“Không hẳn thế. Về cơ bản việc của tôi chỉ là nghiên cứu tính khả thi mà thôi.”

“Sao anh lại chuyển từ Anh sang Texas?”

Max nhún vai lơ đễnh. “Ở đây nhiều cơ hội làm ăn hơn Max quan sát khuôn mặt mịn màng thanh tú của Claire và tự hỏi cô sẽ trông ra sao nếu đôi mắt nâu sẫm kia được suởi âm thật sự. Bây giờ cô đã thư giãn hơn lúc truớc, nhưng ở cô vẫn toát lên vẻ kém nhiệt tình vừa làm anh khó chịu lại vừa kích thích anh. Chừng nào anh còn bám lấy những chủ đề khách quan và không có động thái nào thể hiện sự quan tâm của một nguời đàn ông thì cô còn thả lỏng, nhưng ngay khi thấy một chút dấu hiệu tán tỉnh hay gợi tình là cô lập tức rút vào vỏ rùa của mình. Như thể cô không muốn cuốn hút bất cứ ai hoặc ai đó tán tỉnh mình. Anh càng kém nam tính thì cô lại càng thích, nhận thức đó làm anh tức giận. Anh sẵn sàng trả mọi giá để lôi cô ra khỏi vỏ bọc nữ tu lạnh lùng kia để ép cô nhìn vào anh như nhìn một người đàn ông, buộc cô phải cảm nhận một chút đam mê!

Claire nhìn đi chỗ khác, hơi bối rối vì đôi mắt lạnh lẽo khó lường của anh. Trong một tích tắc anh đã đánh rơi biểu cảm lịch lãm ngọt ngào và đeo vào mặt vẻ cứng rắn, cương quyết của một chiến binh Viking. Có lẽ đó chính là dòng dõi đã cho anh mái tóc vàng rực và đôi mắt màu đại dương chứ không phải dân tộc Anglo-Saxon. Cô đã nói điều gì mà khiến anh có biểu cảm như thế? Đó chỉ là một câu hỏi lịch sự, cô đã hết sức tránh vượt qua ranh giới mà mình đặt ra và không hề nói điều gì để anh có thể hiểu đó là một sự quan tâm.

Đột nhiên Max hỏi, “Chuyện đêm qua là một hành động cố tình ác ý phải không? Tại sao lại như vậy?”.

Đầu Claire giật phắt lên, đó là dấu hiệu duy nhất cho thấy cô bị đề tài mới này gây khó chịu. Đôi mắt nâu của cô trở nên trống rỗng. “Vâng đó là hành động cố ý, nhưng quan trọng là những nỗ lực của cô ta đã không đem lại điều gì.”

“Tôi không đồng ý”, cách phát âm quá nhanh của anh nuốt bớt mất từ. “Em đã rất buồn cho dù che đậy rất khéo. Tại sao lại có cái cảnh kia?”

Cô nhìn chằm chằm vào anh, vẻ trống rỗng trong đôi mắt vẫn còn, như thể cô đã dựng lên một bức tường vô hình. Sau một phút Max nhận ra cô sẽ không trả lời câu hỏi của mình, một cơn cuồng nộ dâng lên và khiến anh muốn nghiến răng vì tức tối. Tại sao cô cứ phải bàng quan như thế? Với tốc độ này anh không đời nào chiếm được lòng tin của cô đủ để có những câu trả lời mà mình cần! Anh muốn công việc chết tiệt này nhanh kết thúc - khi đã xong việc anh có thể tập trung vào Claire và một quan tâm đáng ghét của mình với cô. Anh chắc chắn nếu được giành trọn tâm trí cho cô anh sẽ đập đổ được những rào cản của người phụ nữ này. Anh chưa bao giờ thất bại trong việc thuyết phục phụ nữ làm theo ý mình; và không có lý do gì Claire lại là thất bại đầu tiên. Mặc dù vậy cô có thể là người phụ nữ thách thức nhất anh từng biết, và ý nghĩ ấy càng làm tăng niềm thích thú trong anh.

Làm sao có thể chiếm được lòng tin nếu cô cứ bỏ chạy mỗi lần anh tiến tới? Max khẽ chau mày khi công khai quan sát Claire, cố gắng đọc tâm trí cô. Hẳn là cô thấy bị anh đe dọa nên mới rút lui như thế, nhưng anh chưa hề làm gì để gây ra phản ứng như vậy. Hầu hết phụ nữ đều quan tâm đến anh từ cái nhìn đầu tiên, họ bị hút về phía anh như chiếc kim chỉ nam luôn quay về hướng Bắc, nhưng Claire thì lại nỗ lực hết sức để giữ khoảng cách với anh, Một ý nghĩ thoáng hiện lên cho Max biết chính ngoại hình của anh đã làm cô e dè, và lông mày anh càng cau lại. Cô đã nhìn vào vẻ ngoài đào hoa mà cảm thấy bị đe dọa; có lẽ cô đã quyết tâm không trở thành một người trong bộ sưu tập phụ nữ của anh. Trời đất quỷ thần ơi! Chắc cô sẽ chạy trốn như một chú thỏ hoảng hốt nếu biết rằng chính phản ứng ấy lại càng thu hút anh hơn nhiều so với một trò tán tỉnh sỗ sàng. Max đã quen với việc phụ nữ theo đuổi mình; một người khước từ anh chỉ càng thúc đẩy bản năng săn mồi của phái mạnh mà thôi.

Claire đúng là một con mồi mềm mại và mong manh, anh thầm nghĩ trong lúc quan sát sắc hồng tinh tế, quét qua má cô. Max biết Claire bối rối vì cách anh đang nhìn, nhưng anh thích nhìn cô. Claire có một khuôn mặt dịu dàng và thông minh, anh thấy mình liên tục bị đôi mắt nâu to tròn kia thu hút, nó mượt mà như dòng sôcôla nóng chảy. Màu sắc trên người cô rất tinh tế giống như một món đồ sứ thanh nhã. Liệu cô có biết đôi mắt sẫm màu của mình hầp dẫn đến chừng nào không? Có lẽ là không. Vợ mới của gã chồng cũ của Claire thực sự là một mỹ nhân, nhưng nếu được lựa chọn giữa hai người đàn bà, Max sẽ không ngần ngại mà chọn cô. Anh đã ngạc nhiên trước lòng dũng cảm và phẩm cách cô đã thể hiện khi xử lý tình huống ở bữa tiệc tối qua. Có bao nhiêu người phụ nữ giữ được phẩm giá trong một tình cảnh như thế? Nhìn cô bằng đôi mắt lạnh lùng và thận trọng, anh biết rằng mình muốn cô.

Anh cũng sẽ có cô, nhưng trước tiên phải vượt qua những rào cản phòng thủ chết tiệt kia đã.

“Hãy nói chuyện với tôi”, Max khẽ nói, “Đừng đối xử với tôi như tất cả mọi người khác vẫn làm”.

Claire thảng thốt nhìn lại anh với đôi mắt mở to. Ý anh là gì? Những người khác đối xử với anh như thế nào? “Tôi không hiểu”, cuối cùng cô khẽ nói.

Mắt anh bây giờ là một khối đá màu lục, không hề có chút vẩn ngọc lam nào. “Gậy ông đập lưng ông. Khuôn mặt tôi khiến tôi trở thành một mục tiêu, một chiếc cúp tình dục đáng được ghim vào tường ở đầu giường, tất nhiên đây là cách nói tượng hình. Hầu hết phụ nữ chẳng quan tâm gì đến tôi ngoại trừ việc để làm ngựa giống. Nếu bỏ qua vẻ ngoài chắc họ đều coi tôi là kẻ không có não. Tôi thích thú sex, tất nhiên - tôi vốn là một người đàn ông khỏe mạnh mà. Nhưng tôi cũng thích tán gẫu, âm nhạc và sách vở, tôi càng thích được coi là một con người bằng xương bằng thịt hơn là một chiếc gối ôm ấm áp.”

Claire quá choáng, tới mức quên luôn cảm giác lo lắng vừa chạy dọc sống lưng khi anh nhìn cô bằng đôi mắt lạnh lùng dữ tợn khi nãy. “Nhưng tôi đâu có… Tôi thực sự đâu có theo đuổi anh”, cô lắp bắp.

“Đúng trường hợp của em là ngược lại. Em chỉ nhìn tôi một cái là đánh giá ngay với khuôn mặt như thế này tôi chỉ có thể là một kẻ chơi bời phóng đãng, kẻ tự biến mình thành một thứ đồ trang trí trên giường của tất cả đàn bà.”

Claire kinh hãi; đó đích thực là suy nghĩ lúc đầu của mình và giờ cô thấy hổ thẹn với bản thân. Vốn là người khá nhạy cảm và vì dễ bị tổn thương nên cô làm mọi cách để không gây tổn thương cho người khác. Ý nghĩ là mình đã dễ dàng gán cho người đàn ông này chức danh bình hoa di động làm cô thấy sợ. Cô có nhiều lý do để giữ khoảng cách với anh, nhưng anh không biết đến những lý do ấy - với anh, có vẻ như cô đã coi khinh anh là kẻ nông cạn và vô đạo đức mà không cần tìm hiểu gì thêm. Max đang tức giận và anh có quyền để làm thế.

“Tôi rất tiếc”, cô khẽ xin lỗi bằng giọng thật thà nhất. “Đúng là tôi đã nghĩ anh là loại chơi bời, nhưng tôi cũng nghĩ mình không thuộc đẳng cấp của anh nữa.”

Max vươn người tới, đôi mắt nheo lại. “Em có ý gì? Đẳng cấp của tôi là gì?”

Claire cụp mắt xuống, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt sáng rực xuyên thấu kia. Mắt cô bắt gặp bàn tay anh, đó là một bàn tay dài kiểu quý tộc, được chăm sóc đúng kiểu nhưng vẫn rất khỏe mạnh. Cơ thể anh có giống như đôi tay kia không nhỉ?

“Claire”, Max thúc giục.

Cuối cùng cô cũng ngẩng mặt lên, lại bình thản như mọi khi nhưng đôi mắt cô đã lộ một chút yếu đuối. “Tất nhiên anh thạo đời hơn tôi rất nhiều, và đẹp hơn rất nhiều. Tôi chắc chắn là phụ nữ theo đuổi anh không thương tiếc, nhưng mặt khác anh có thể có bất kỳ người phụ nữ nào anh muốn. Tôi thực sự không muốn làm mục tiêu tiếp theo của anh.”

Anh không thích câu trả lời của cô chút nào; cơ mặt anh không đổi nhưng sự khó chịu vẫn hiện hữu như một làn gió lạnh buốt phả vào da cô.

“Vậy thì tại sao em lại đi chơi với tôi? Tôi biết là mình đã nài nỉ, nhưng chính em cho phép bản thân bị thuyết phục đấy thôi.”

“Tôi thấy cô đơn”, Claire nói rồi nhìn đi chỗ khác.

Ngay lúc đó bồi bàn mang bữa tối đến cho họ và sự chen ngang này cho Max thời gian để kiềm chế cơn cuồng nộ trong đầu mình. Quỷ tha ma bắt cô ta đi! Vậy ra cô ta chấp nhận lời mời của anh chỉ vì đang cô đơn? Rõ ràng anh chỉ được đánh giá cao hơn cái tivi một chút, và chỉ thế mà thôi! Anh tự hỏi lòng kiêu hãnh của mình còn chịu được thêm cú đấm nào nữa không.

Khi họ lại được ở riêng với nhau, Max vươn tay ra và nắm tay Claire, giữ chặt những ngón tay thon thả khi cô cố rút ra. “Em không phải mục tiêu”, anh nói một cách kiên quyết. “Em là một người tôi đã gặp gỡ và thấy thích, một người nhìn vào tôi mà không hề có chút toan tính nào về tài sản hay kỹ năng giường chiếu của tôi. Em không nghĩ là cả tôi cũng cô đơn sao? Tôi muốn nói chuyện với em. Tôi muốn có một người bạn. Tôi chỉ tìm đến sex để thỏa mãn nhu cầu thôi.”

Mặt Claire lại ửng hồng như thể cô đang xấu hổ, nhưng đột nhiên mắt cô sáng lấp lánh. Anh đã thoáng nhìn thấy hình ảnh này đêm trước, và sự tái xuất hiện của nó thu hút sự chú ý của anh, khiến anh nhận ra cô sẽ đáng yêu biết bao nếu có ánh sáng kia nhảy múa trong đôi mắt màu nâu tối.

“Thực như vậy à?”, cô thì thào với vẻ không tin nổi.

Max cảm thấy hơi mất phương hướng, như là anh vừa bị tông một cú vào đầu. Một giây trước anh còn thấy tức giận, giờ thì lại thấy buồn cười trước biểu cảm trêu ghẹo hài hước của cô. Anh chuyển cách nắm tay và dùng ngón cái để xoa xoa mu bàn tay Claire, lơ đãng tận hưởng cảm giác của làm da mềm mại. “Các quý bà ngày nay trở nên táo bạo khó tin. Tôi cũng thấy lúng túng khi mới gặp một phụ nữ được năm phút mà đã thấy tay cô ấy trong quần mình rồi.”

Claire cười phá lên và anh lập tức cảm thấy ấm áp trong lòng. Rốt cuộc anh đã giành được chút lòng tin nơi cô! Chính là cách đó - Claire thấy cô đơn và vô cùng cần một người bạn, trong khi mọi rào cản cô dựng lên là để chống đỡ những tán tỉnh bông lơn hay lãng mạn. Cô muốn có bạn chứ không phải tình nhân. Max không đồng ý với lựa chọn của cô, nhưng anh sẽ hùa theo trong lúc này còn hơn là mạo hiểm để cô chạy mất.

“Chúng ta có thể làm bạn không?”, anh khẽ hỏi quyết tâm hành xử với sự kiềm chế. Claire không giống như những người phụ nữ anh từng theo đuổi bằng quyết tâm hừng hực; cô mềm yếu hơn, nhạy cảm hơn, với nhiều bí mật ẩn chứa trong mắt hơn.

Trên môi Claire vẫn còn đọng nụ cười. Bạn ư? Có thể làm bạn với một người đàn ông khôn ngoan và đẹp như một chú báo gấm được không? Và tại sao anh lại muốn làm bạn với cô? Ở cô không có điểm gì nổi trội, trong khi anh thì tuyệt đối khác thường. Thế nhưng có thể anh cũng đang cô đơn. Claire hiểu nỗi cô đơn rõ hơn ai hết. Cô đã chọn nó như là cách sống an toàn nhất nhưng đôi lúc cô vẫn mong có ai đó để cùng nói chuyện mà không phải giữ kín quá nhiều thứ. Không phải là cô muốn được trút bầu tâm sự, thứ cô cần chỉ đơn giản là những cuộc chuyện trò thông thường của bạn bè với nhau. Cô chưa bao giờ có được điều đó ngay cả với chị Martine, dù có yêu chị bao nhiêu đi nữa. Martine quá dũng cảm và hướng ngoại tới mức chị không hiểu nổi những tổn thương và sợ hãi của một người không được dũng cảm như chị. Claire cũng chưa bao giờ có thể tâm sự với mẹ, bởi cô luôn sợ và co rúm lại trước những câu so sánh không tránh nổi với Martine. Kể cả khi mẹ cô không hề so sánh, nỗi ám ảnh về chúng vẫn khiến Claire giữ im lặng.

“Ngày mai em có thể giúp tôi tìm một căn hộ không?”, Max gợi ý, thu hút sự chú ý của cô trở lại. Một tuần sống trong khách sạn là vượt quá sự chịu đựng của tôi rồi.”

Giọng anh gắt gỏng và Claire mỉm cười trước trọng âm nhanh hơn mức bình thường đó. “Tôi rất sẵn lòng. Anh có ý tưởng gì không?”

“Em ơi, tôi không biết chút gì về Houston cả. Tôi trông cậy cả vào em.” “Ngày mai anh hãy mua một tờ báo và khoanh vùng những căn hộ anh thích nhất, chúng ta sẽ lái một vòng để xem chúng. Anh muốn đi lúc mấy giờ?” “Em tiện lúc nào thì đi lúc đó vì rốt cuộc tôi đang chịu ân huệ của em mà.”

Claire nghĩ không biết có lúc nào anh chịu ân huệ của người khác không, nhưng một thứ cảm giác nhẹ bẫng và hạnh phúc phồng lên trong lòng cô. Đôi mắt anh giờ đã lại là màu ngọc lam ấm áp, tỏa sáng và nụ cười của anh có thể làm cả tượng đá cũng phải rung động. Cô không phải là đối thủ với sức quyến rũ ấy, và đột nhiên điều đó không làm cô lo ngại nữa.

Thức ăn đã nguội lạnh trước mặt họ và cả hai nhận ra điều đó cùng lúc. Trong khi ăn Claire bắt đầu nhìn anh bằng con mắt ngạc nhiên. Làm sao một người gọn gàng như anh lại ăn uống nhiều thế kia được? Tư cách của anh vẫn hoàn hảo, tuy nhiên lượng thức ăn anh nạp vào thì không thua gì của một công nhân bốc vác. Tỷ lệ trao đổi chất của anh chắc phải cao lắm, bởi phong thái lúc nào cũng chậm rãi uể oải thế kia thì không lẽ anh có thể đốt calori dựa vào hoạt động tinh thần.

Claire nói ra điều đó và anh mỉm cười. “Tôi biết. Mẹ tôi từng mắng tôi vì ăn uống quá nhiều trước mặt khách. Bà nói việc đó làm cho người ta tưởng gia đình nhốt tôi trong hầm và bỏ đói tôi.”

“Gia đình anh có đông người không?”

“Cứ như là cả trăm người ấy chứ”, anh thản nhiên nói, “Nào cô dì, chú bác, anh em họ nhiều như sung. Trong gia đình nhỏ thì tôi có một anh trai và ba Cô em gái, một tập hợp tám đứa cháu cả trai lẫn gái. Bố đã mất nhưng mẹ thì vẫn còn chỉ đạo tất cả chúng tôi”.

“Anh là anh cả à?”, Claire hỏi, thích thú vì gia đình đông đảo của anh. “Không anh trai mới là người lớn nhất. Tôi là anh thứ. Gia đình em có đông không?”

”Không đông lắm. Chỉ có bố mẹ tôi, chị gái Martine và gia đình chị ấy. Ngoài ra còn có anh em họ ở Michigan và một bà dì ở Vancouver, nhưng chúng tôi không gần gũi lắm.”

“Gia đình lớn cũng có cái lợi riêng, nhưng có những lúc em cảm thấy gần như mình trong sở thú vậy. Kỳ nghỉ nào cũng hỗn loạn.”

“Anh có về nhà vào các kỳ nghỉ không?”

Max nhún vai. “Đôi khi tôi không thể về được, nhưng tôi thường tranh thủ về vào những tuần rảnh rỗi.”

Anh nói nghe như là vào ô tô và lái xe trong nửa giờ chứ không phải “tranh thủ” một chuyến bay xuyên đại dương. Claire vẫn còn đang mải ngẫm nghĩ về điều đó thì anh đã chuyển đề tài sang công việc của cô. Anh hỏi nhiều câu thú vị về các công việc của hãng Hợp kim Bronson, thị trường cho các loại hợp kim đặc biệt và ứng dụng của chúng. Đó là một đề tài hơi phức tạp, Claire đã phải nghiên cứu rất kỹ hồi mới được nhận làm trợ lý của Sam Bronson mới hiểu được các quy trình và ứng dụng thực tiễn của những vật liệu tuyệt vời do Sam sáng chế ra. Cô nắm vững kiến thức nhưng đã phải rất cố gắng mới bắt kịp được với công nghệ. Thế mà Max lại dễ dàng và nhanh chóng hiểu được vấn đề một cách đáng kinh ngạc cô có thể nói chuyện với anh tự nhiên như nói với người cùng ngành mà không cần phải liên tục dừng lại để giải thích những khái niệm phức tạp.

Rồi họ bàn tiếp tới bất động sản và cách Max giải thích nghe rất thú vị. “Anh không tự mình mua bất động sản à?”

“Không. Tôi đóng vai trò là người tư vấn, điều tra bất động sản thay cho những người mua tiềm năng. Không phải tất cả các tài sản đều đáng công đầu tư hay mở rộng. Trước nhất chúng ta phải cân nhắc đến yếu tố địa chất - không phải mảnh đất nào cũng đủ độ ổn định để chịu được một kiến trúc đồ sộ. Tất nhiên còn nhiều biến số khác như độ sâu của mạch nước ngầm, liệu có tảng đá nền nào không… Những thứ sẽ tác động đến hiệu quả về giá trong việc đặt một tòa nhà lên khu đất đó.”

“Anh cũng là nhà địa chất à?”

“Tôi là người thu thập các số liệu. Việc ấy cũng giống như ghép một bức tranh lại với nhau sự khác biệt của các mảnh ghép nhiều đến nỗi em không hề biết sản phẩm cuối cùng sẽ có hình dạng thế nào cho đến tận lúc đã làm xong.”

Họ nấn ná bên ly cà phê và vẫn tiếp tục nói chuyện với nhau, dần dần Claire nhận ra cô thèm một cuộc tán gẫu bình thường để được cùng chia sẻ quan điểm với người khác đến mức nào. Max cực kỳ thông minh nhưng anh không phô trương điều đó ra ngoài cho tất cả mọi người cùng ngưỡng mộ; trí tuệ ấy đơn giản là một phần con người anh. Về phần mình, Claire đã luôn là một người ham học hỏi khác thường và cô hay lạc trong thế giới phong phú trong những trang sách. Cô vừa ngạc nhiên vừa vui sướng khi khám phá ra một trong những nhà văn yêu thích của anh là Cameron Gregor, một người Scotlanđ cá tính. Những cuốn sách của ông vô cùng khó tìm và cũng là nhà văn yêu thích của cô.

Họ tranh cãi quyết liệt suốt gần một giờ đồng hồ về việc cuốn nào mới là tác phẩm hay nhất của Gregor. Claire quên mất tính thận trọng của mình mà vươn người về phía Max với đôi mắt rực sáng, khuôn mặt bừng lên niềm vui thích. Sau một hồi tranh cãi Max đã nhận ra anh chỉ tranh luận vì niềm vui thuần túy được nhìn thấy cô như thế chứ không phải vì bất đồng quan điểm thực sự. Khi niềm đam mê làm sáng bừng khuôn mặt thì trông cô thật rạng ngời. Nỗi ghen tị bắt đầu gặm nhấm Max, bởi ngọn lửa kia là do sách thổi bùng lên chứ không hề liên quan đến anh.

Cuối cùng Max giơ cả hai tay lên và cười, “Chúng ta có nên ngừng việc thay đổi quan điểm của đối phương và khiêu vũ không nhỉ? Hai ta đều phớt lờ âm nhạc mất rồi”.

Thậm chí đến phút ấy Claire còn không biết là ban nhạc đã bắt đầu, cô cũng không biết sàn nhảy đã đầy những cặp đôi đang lắc lư theo giai điệu trầm lắng, nhẹ nhàng. Một chiếc kèn saxophone đang ngân lên những nốt nhạc buồn đến nỗi nước mắt cô chực trào ra; đây là loại nhạc yêu thích của cô. Max đưa Claire ra sàn nhảy và ôm cô vào lòng.

Họ nhảy cùng nhau. Anh rất cao nhưng đôi giày cao gót cho cô một lợi thế vừa phải để có thể nép đầu vào ngay dưới cằm anh. Max đúng là biết cách ôm một người đàn bà, không quá chặt đến mức không thể cử động nhưng cũng không quá lỏng khiến cô không theo kịp bước dẫn của anh. Claire khẽ thở dài khoan khoái. Cô không thể nhớ được từng có buổi tối nào dễ chịu hơn thế này không. Bàn tay anh nắm nhẹ quanh người cho cô biết mình đang được dẫn dắt bởi người thành thạo, nhưng trong anhvẫn có chút kiềm chế nào đó làm cô an tâm. Cô vô thức hít đầy hương nước cạo râu của anh, nó chỉ thoang thoảng rất nhẹ gần như không ở đó, và bên dưới làn hương là một mùi xạ hương ấm áp của làn da anh.

Vì lý do gì đó cô cảm thấy đúng đắn khi đứng trong vòng tay anh tới mức không hề nhận ra phản ứng của mình, như là nhịp tim cô đang nảy lên một chút. Cô cảm thấy ấm áp một cách dễ chịu, cho dù trong nhà hàng mát lạnh và vai cô đang để trần. Họ cùng cười, cùng nói chuyện và khiêu vũ với nhau, Claire không muốn đêm nay kết thúc.

Khi thời điểm ấy đến Max tiễn cô đến cửa căn hộ và mở khóa, rồi trả lại cô chiếc chìa. “Chúc em ngủ ngon”, anh nói bằng giọng dịu dàng kỳ lạ.

Cô ngẩng đầu lên và cười với anh, “Chúc anh ngủ ngon. Tối nay rất vui.

Cảm ơn anh”.

Nụ cười đẹp khác thường lại một lần nữa làm cong khóe miệng Max. “Tôi cảm ơn em mới đúng chứ.Tôi mong chờ đến ngày mai. Tạm biệt và ngủ ngon nhé.”

Anh cúi xuống và đặt một nụ hôn nhẹ lên má cô, miệng anh ấm và vững vàng; rồi áp lực nhẹ ấy biến mất. Đó là một nụ hôn không hề nồng nàn chút nào, như của một người anh trai, không đòi hỏi ở cô điều gì kể cả sự hồi đáp. Mỉm cười với cô, anh quay đi và ra về.

Claire đóng và khóa cửa lại, môi vẫn còn mỉm cười. Cô thích Max, thực sự thích anh! Anh thông minh, hài hước, hiểu biết rộng và tạo cảm giác thoải mái cho người đối diện. Anh đã cư xử với cô như một quý ông hoàn hảo - rốt cuộc, chẳng phải chính anh đã nói với cô rằng có thể quan hệ bất kỳ lúc nào mình muốn hay sao, nên có lẽ cô là một sự thay đổi dễ chịu với anh. Cô là người phụ nữ duy nhất không theo đuổi anh. Anh không có áp lực phải diễn, không hề có chút cảm giác bị săn đuổi vì ngoại hình bắt mắt của mình.

Trong lúc họ khiêu vũ Claire đã không thể không nhận thấy những người phụ nữ khác dõi theo anh, đôi khi là trong vô thức. Sự thực cũng có những người công khai nhìn anh chằm chằm với biểu cảm vừa tò mò và cả khao khát, kể cả những ai không hề nghĩ đến chuyện bỏ rơi người hộ tống của mình cũng khó kiềm lòng mà không thi thoảng liếc anh. Vẻ ngoài sáng ngời của anh thu hút ánh mắt mọi người như một chiếc nam châm tự nhiên.

Kể cả ánh mắt cô. Nằm trên giường, mệt mỏi một cách sảng khoái và thư giãn trên tấm drap lụa của mình, Claire vẫn còn nhìn thấy khuôn mặt Max. Trí nhớ như là một tâm phim ghép và cô mường tượng lại từng biểu cảm mình đã nhìn thấy, từ giận dữ đến hài hước và mọi thay đổi ở giữa. Đôi mắt anh biến thành màu xanh lục khi giận, xanh dương khi suy nghĩ và màu ngọc lam sống động quỷ quái mỗi khi anh cười hay đùa.

Má cô râm ran ấm áp ở nơi được anh hôn, và cô mơ màng ấn ngón tay vào đó. Cô cảm thấy tò mò vô cùng và hơi hối hận - cảm giác sẽ thế nào nếu anh đã hôn vào môi cô, liệu sự đụng chạm ấy có làm đam mê thế chỗ vẻ lịch sự lãnh đạm khi anh kết thúc cuộc hẹn của họ không? Tim cô nảy lên trước ý nghĩ ấy và môi cô vô tình tách ra. Cô muốn nếm vị của anh.

Claire bồn chồn xoay người để ép ý nghĩ ấy ra xa. Đam mê là một trong những điều cô đã vứt bỏ ra khỏi ruộc sống của mình. Đam mê đi kèm với hiểm nguy; nó khiến những con người tỉnh táo bỗng chốc biến thành kẻ điên loạn vô lý. Đam mê đồng nghĩa với tuột mất kiểm soát, và điều đó chắc chắn sẽ dẫn đến sự yếu đuối kinh khủng. Đôi lúc thấy thật cô đơn, cô phải thừa nhận với mình như vậy, nhưng cô đơn còn tốt hơn mở lòng để rồi phải nhận lấy nỗi đau đớn vô hạn khiến cô gần như không sống nổi giống lần trước. Và cô đang sợ hãi. Đó lại là một điều nữa mà phải khó khăn lắm cô mới thừa nhận với mình trong khi nằm trong bóng tối. Cô không có sự tự tin như chị Martine để đối diện với một ngày mới. Cô sợ để bất kỳ ai tiến tới mình quá gần, bởi có thể cô không đạt được tất cả kỳ vọng của người ấy, và cô không biết mình còn có thể chịu đựng thêm một lần bị ruồng bỏ nữa hay không. Làm bạn tốt hơn làm tình nhân rất nhiều. Bạn bè không phải mạo hiểm bao nhiêu. Tình bạn thiếu đi sự thân mật cần thiết như tình nhân. Và chắc chắn sự thân mật đó cho các tình nhân biết rõ phải nhắm vào đâu và làm cách nào để gây tổn thương nặng nề nhất cho đối phương khi mối quan hệ không ngọt lành.

Và dù sao thì Max cũng chỉ muốn làm bạn với cô. Nếu cô lao mình vào Max biết đâu anh lại chẳng quay đầu ghê tởm. Anh không cần đam mê, còn cô thì sợ nó. Mơ mộng - hay tơ tưởng - về anh chỉ phí thời gian mà thôi.