← Quay lại trang sách

Chương 3

Cho đến khi trả lời điện thoại và nghe giọng anh vào sáng hôm sau, Claire đã không nhận ra mình muốn gặp lại Max đến thế nào. Tim cô khẽ nảy lên vui sướng và mắt cô nhắm lại một giây trong lúc lắng nghe giọng nói trầm, lạnh của anh. Trọng âm nhanh, nuốt từ đúng kiểu người Anh của Max cũng làm cô vui tai. “Chào Claire. Tôi vừa nhận ra là chúng ta chưa bàn giờ cụ thể để tôi đến đón em hôm nay. Mấy giờ thì tiện cho em?”

“Buổi trưa tôi nghĩ thế. Anh đã thấy địa điểm hợp lý nào trên báo chưa?” Tôi đã khoanh tròn ba bốn nơi rồi. Vậy trưa gặp em nhé.”

Claire thấy bực mình vì chỉ giọng nói của anh thôi đã ảnh hưởng nhiều tới mình như thế. Cô không muốn phải nhớ nhung khi anh không còn ở đây và càng không muốn mình mong chờ được gặp lại anh. Chỉ là bạn thôi. Đó là quan hệ duy nhất của họ, không hơn.

Nhưng khi thay quần áo, một lần nữa cô lại thấy mình đang tốn quá nhiều công sức cho tóc tai và trang điểm hơn bình thường. Cô muốn được xinh đẹp vì anh và nhận thức ấy gợi nên một nỗi đau âm ỉ sâu trong lồng ngực. Đã từng có 1úc cô cứ phải lượn qua lượn lại trước gương, tự hỏi mình có đạt tiêu chuẩn không, liệu người nhà Halsey có chấp nhận mình không, liệu Jeff có nhìn cô khao khát lần nữa không.

Hai tình huống khác nhau hoàn toàn - hồi ấy cô cố gắng một cách tuyệt vọng để vãn hồi một cuộc hôn nhân đã rạn nứt, giờ cô chỉ đơn giản là đi chơi với một người bạn, giúp anh tìm căn hộ. Nếu Max khiến tim cô đập mạnh, thì đó là việc mà cô phải lờ đi và không bao giờ để cho anh biết.

Tự nói với mình điều đó là một chuyện, buộc nét mặt cô chỉ được biểu lộ vẻ lịch sự khi mở cửa cho anh lại là chuyện khác hoàn toàn. Claire đã từng trông thấy anh trong chiếc áo khoác dự tiệc tối màu trắng và trong một bộ comlê bảo thủ màu xám, và tưởng là không có phong cách nào khác hợp với anh hơn, nhưng trong bộ quần áo mặc thường ngày anh càng hấp dẫn bội phần. Chiếc quần kaki ống đứng và gọn gàng ôm lấy cặp hông săn chắc và cái bụng phẳng. Màu xanh ngọc của áo polo anh đang mặc có hai tác dụng: Lộ ra cánh tay và các cơ bắp cuồn cuộn đáng ngạc nhiên của anh, đồng thời khuếch đại và làm sắc xanh trong mắt anh đậm hơn cho đến khi màu mắt biến thành màu của một vùng nước thiên đường. Đôi mắt ấy mỉm cười với cô làm lòng cô xốn xang.

“Tôi sẵn sàng rồi”, cô nói trong lúc cầm chiếc mũ rộng vành màu vàng chanh lên. Chiếc mũ kết hợp ăn ý với bộ váy kẻ sọc vàng - trắng của cô, chính chị Martine đã thuyết phục cô mua nó hơn hai năm trước vì khăng khăng rằng màu nắng rất hợp với cô. Claire phải thừa nhận rằng thẩm mỹ của Martine không chê vào đâu được như mọi khi. Cô không diện chiếc váy thường xuyên vì thích kiểu công sở hơn, nhưng sáng nay trời ấm áp và nắng tới mức dường như không còn bộ váy nào thích hợp hơn.

Anh chạm cánh tay trần của Claire, những ngón tay dài khẽ nắm khuỷu tay cô. Đó chỉ là một cử chỉ lịch sự nhưng Claire cảm thấy râm ran nơi anh chạm vào.

Bản năng tự bảo vệ mách bảo cô chạy khỏi anh, nhưng đó chỉ là một giọng nói rất nhỏ, dễ dàng bị chìm lấp bởi hơi ấm ào ạt dâng lên từ sự đụng chạm của bàn tay anh. Đi bên anh thôi cũng khiến cô thấy sảng khoái.

Max mở cửa xe cho Claire và khi cô đã yên vị, anh cúi xuống và vén vạt váy lại cho gọn, một cử chỉ lịch sự thường thấy khác nhưng vẫn khuấy động nhịp tim của cô. Tạ ơn Chúa anh không có ý định lãng mạn nào với cô! Nếu anh chỉ tỏ ra lịch thiệp mà cô đã đáp lại mạnh mẽ thế này, chuyện gì sẽ xảy ra khi anh nỗ lực quyến rũ cô? Với nỗi sợ gần như vô vọng, cô nhận ra rằng mình không thể cự tuyệt anh được.

Nằm giữa hai chiếc ghế của họ là một tờ báo được gấp lại để chìa ra các quảng cáo căn hộ cho thuê, vài căn trong đó đã được khoanh tròn. Max chỉvào cái đầu tiên. “Cái này có vẻ hợp. Em có biết khu vực này không?”

Claire cầm tờ báo lên và liếc nhìn các lựa chọn của anh. “Anh có chắc là muốn xem mấy chỗ này không?”, cô dè dặt hỏi “Chúng đắt khủng khiếp đấy”.

Anh liếc cô một cách thích thú và Claire kịp nhìn lên để trông thấy điều đó. Mặt cô bỗng ửng đỏ. Nếu cô chịu suy nghĩ cho thấu đáo thì hẳn đã nhận ra anh không cần phải lo lắng về tiền bạc. Anh không phải người khoe khoang nhưng các dấu hiệu giàu sang thì đầy ra đó, từ những đôi giày Italy cho đến chiếc đồng hồ Thụy Sĩ mỏng không tưởng, đồng thời cách nói năng và cư xử của anh cũng là một bằng chứng hiển nhiên. Có lẽ anh không giàu nhưng sống thoải mái - hẳn các công ty phải trả lương hậu cho dịch vụ của anh. Cô đã tự biến mình thành con ngốc khi lo ngại cho túi tiền của anh lúc đi thuê nhà.

“Nếu tôi phải đi công tác nhiều thì những người thuê tôi phải sẵn sàng trả chi phí để tôi thấy thoải mái chứ”, Max vừa nói vừa cười. “Tôi cần sự riêng tư, nhưng phải đủ không gian để giải trí khi cần thiết, và căn hộ đó còn phải đầy đủ tiện nghi, vì tôi không muốn phải lôi đồ đạc của mình đi khắp đất nước.”

Claire dẫn đuờng cho Max tới căn hộ đầu tiên một cách cứng nhắc trong khi má vẫn còn nóng. Anh bắt đầu kể những câu chuyện vui về các khó khăn mình gặp phải khi mới đến nước Mỹ, tự chế nhạo chính mình và dần dà cô bắt đầu thư giãn. Cô đã từng trải qua thời kỳ kinh hoàng vì các lỗi hớ hênh, tất cả chỉ vì nỗi sợ sinh ra từ những ngày đầu cuộc hôn nhân của cô, khi đó dường như tất cả mọi người đều thúc ép cô phải “xứng tầm” với vị trí mới là vợ của Jeff Halsey. Với tư cách là một người nhà Halsey, cho dù là qua hôn phối, người ta mong đợi cô phải hoàn hảo về mặt giao tiếp. Những lỗi lầm nhỏ đến đâu cũng bị đông đảo mọi người biết tới, đến nỗi mỗi sự kiện giao tiếp đều trở thành một trải nghiệm về chịu đựng của Claire.

Nhưng Max đã không để cô rút lui vào mai rùa. Anh nói chuyện với cô một cách thoải mái, không để sự im lặng khó chịu xảy ra giữa họ. Anh đặt ra các câu hỏi đơn giản trong câu chuyện của mình, buộc cô phải trả lời và như thế là thành góp chuyện, cho đến khi chút hổ thẹn cuối cùng cũng tan biến và cô lại mỉm cười tự nhiên một lần nữa. Anh theo dõi cô cẩn thận, đón lấy từng phản ứng của cô. Anh sẽ bị nguyền rủa nếu lại để cô rút lui ra đằng sau phòng tuyến lạnh lùng, trống rỗng của mình. Anh khiến cô tin tưởng, thả lỏng khi bên anh, nếu không anh sẽ không bao giờ thu được chút thông tin nào từ cô. Vụ mua lại này đang làm anh cáu tiết. Anh muốn dẹp nó sang bên để có thể tập trung vào Claire và khám phá nhiều điều hơn nữa về người phụ nữ trốn sau rào chắn. Anh đang bị cô ám ảnh, cả ý nghĩ ấy cũng làm anh bực bội và không thể nào dễ dàng gạt bỏ nó. Cách cư xử lãnh đạm, tách biệt của cô thu hút kể cả khi nó làm anh tức điên lên vì thất vọng. Cô có thói quen để đầu óc trôi dạt đi rất xa, đôi mắt nâu sâu thẳm hé lộ những bí mật mà anh không dò nổi và cô thì không chịu chia sẻ. Phản ứng của bản thân mình với cô cũng làm anh bối rối. Anh muốn làm tình với cô cho đến khi mọi bóng đen đều biến mất khỏi đôi mắt ấy, cho đến khi cô cháy lên vì anh, cho đến khi cô nằm bất lực và âm áp bên dưới anh, làn da lấp lánh mồ hôi vì hơi nóng và sự chiếm hữu thô bạo của anh… Và anh muốn bảo vệ cô, khỏi tất cả mọi thứ và tất cả mọi người, trừ chính anh.

Claire không cần anh, dù là để làm tình nhân hay người bảo hộ. Cô chỉ muốn anh để bầu bạn, một thứ tình cảm chán phèo như là sữa ấm vậy.

Địa chỉ đầu tiên anh đánh dấu là một chung cư cao cấp giống hệt nhau quay mặt tiền ra phố. Chúng mới được xây dựng và đắt tiền, nhưng chẳng khác nào những tòa gạch xây trên mặt đất Texas. Claire liếc nhìn Max nhưng không tưởng tượng nổi anh sống ở đây sẽ thế nào. Anh nhìn chung cư rồi cặp lông mày quý tộc nhướng lên. “Tôi nghĩ là không”, anh khẽ nói rồi quay xe lại.

Khá vui vì mình đã dự đoán đúng về anh, Claire cầm tờ báo lên và nghiên cứu các địa chỉ khác đã được anh chọn, định vị chúng. Houston đã phát triển nhanh đến nỗi cô không chắc hai căn hộ trong số đó nằm ở đâu, nhưng cô nhận ra một nơi. “Tôi nghĩ anh sẽ thích nơi tiếp theo hơn. Đó là một tòa nhà cũ, nhưng các căn hộ trong ấy rất đặc biệt.”

Một lần nữa, cô đã đúng. Max có vẻ vui khi trông thấy tòa nhà vững chãi với chiếc cổng sắt uốn cong ở lối vào và sân trong lát gạch. Dưới một bãi đỗ xe cho người thuê nhà. Max dừng xe trước cửa văn phòng và đi vòng sang bên kia để mở cửa cho Claire. Những ngón tay anh lại ấm áp đặt lên khuỷu tay cô, giúp cô ra khỏi ô tô, rồi anh chuyển tay tới hõm lưng cô Claire thậm chí không thử tránh đi, cô đã dần quen với những đụng chạm và kiểu cách Châu Âu của anh.

Cho dù đang mặc bộ quần áo thường ngày, ở Max vẫn có một kiểu uy quyền yêu cầu sự chú ý của người quản lý tòa nhà. Người đàn ông ấy rất nhiệt tình dẫn họ xem một căn hộ trống, chỉ ra những nét quyến rũ kiểu cũ của sàn nhà bằng ván gỗ sồi và trần nhà cao vợi, có khung tò vò. Các cửa sổ đều rộng và cao, dẫn ánh sáng vào tràn ngập trong căn hộ, nhưng các phòng đều khá nhỏ và Max lịch sự cảm ơn ông ta vì đã dành thời gian.

Khi họ vào xe Claire ngẫu nhiên hỏi. “Đúng là anh rất đề cao sự thoải mái đấy nhỉ?”

Max cười phá lên. “Đúng, tôi yêu thích những sự nuông chiều nho nhỏ. Không gian bí bách là điều tôi ghét nhất ở các khách sạn. Điều đó có làm tôi thành kẻ hư hỏng kinh khủng không?”

Claire nhìn vào anh. Ánh mặt trời phản chiếu trên mái tóc vàng rực tắm mái đầu anh trong một vãng hào quang. Anh đang thư giãn, cười nói, và đôi mắt xanh ấy đang tỏa sáng, thế nhưng ở anh vẫn có điều gì đó, có lẽ là một tính cách kiêu ngạo thiên bẩm đã được những vị tổ tiên quý phái truyền lại cùng với thân hình rắn chắc cơ bắp, duyên dáng và khuôn mặt như thần mặt trời kia. Cô không hề nghi ngờ chuyện anh được nuông chiều, có lẽ từ hồi mới sinh, hẳn là phụ nữ rất hăm hở thỏa mãn những ý thích nhỏ nhất của anh. Điều làm cô thực sự ngạc nhiên là anh có khả năng tự hài lòng, như thể anh chấp nhận ngoại hình và những điều nó mang lại cho anh, nhưng không hề coi trọng nó.

Max đưa tay ra nắm lấy tay cô. “Em đang nghĩ gì đấy? Em cứ nhìn vào tôi nhưng đầu óc lại để đi đâu đâu.”

“Tôi đang nghĩ anh hư hỏng kinh khủng nhưng lại khá tử tế, bất chấp điều đó.”

Anh ngửa đầu ra sau cười ha hả. “Em không sợ lời khen hào phóng ấy sẽ thấm vào đầu tôi à?”

“Không”, Claire bình thản nói. Cô lại cảm thấy hạnh phúc ngập tràn, khiến cho ngày xuân nắng ấm hôm nay như được khoác thêm một lớp ánh sáng lấp lánh. Cô để nguyên tay mình trong tay anh, hài lòng vì đụng chạm ấy.

“Làm ơn chỉ đường đến chỗ tiếp theo trong danh sách trong khi tôi vẫn còn đang tự hào về mình đi nào.”

Căn hộ thứ ba được một họa sĩ đang đi du lịch kết hợp nghiên cứu ở một hòn đảo của Hy Lạp cho thuê lại. Cách bài trí trong nhà trang nhã và tinh tế, từ loại gạch lát đen nhẵn ở tiền sảnh đến những bức tường sáng màu và rãnh đèn ẩn trên đầu. Các phòng trong nhà đều rất rộng rãi, cả căn hộ của Claire có khi như phòng khách ở đây. Max đi thơ thẩn vào phòng ngủ để xem xét chiếc giường và Claire biết là anh thấy hài lòng. Thẩm mỹ của anh sành điệu nhưng không hề thiên về hiện đại. Căn hộ hầu như không chút gì xa hoa này sẽ hấp dẫn anh.

“Tôi thuê”, anh nói ngắn gọn, cắt ngang bài diễn văn của người quản lý. “Ký giấy tờ luôn bây giờ có được không?”

Giấy tờ nhà đã sẵn sàng nhưng vẫn còn các vấn đề về lý lịch. Max ôm vai Claire và mỉm cười ấm áp với cô. “Trong lúc tôi lo chuyện này sao em không nhìn quanh nhà xem tôi còn cần phải mua thêm gì nữa, ngoài đồ lạnh?”

“Tất nhiên rồi”, cô đồng ý trong lúc vẫn nhận thức được chính mình cũng đang chiều chuộng anh. Yêu cầu của anh vẫn lịch sự và hợp tình hợp lý nhưng sự thật là anh đã mong đợi cô sẽ làm việc nhỏ ấy cho mình. Nếu cô không có mặt ở đây thì tự anh sẽ phải làm việc đó, nhưng vì cô đang có mặt nên nghiễm nhiên trở thành người để anh sai bảo. Max đi cùng người quản lý xuống dưới văn phòng còn Claire xem xét quanh căn hộ, ghi lại những thứ anh sẽ cần đến.

Claire thấy hoang mang trước lối sống coi nhẹ sự xa hoa của Max. Bản thân cô không hề xuất thân nghèo khó. Cô sinh ra trong một gia đình khá giả, cũng từng được hưởng thụ từ hồi còn bé. Sau đó cô lại kết hôn với một người đàn ông giàu có suốt gần sáu năm và sống trong cảnh nhung lụa, thế nhưng cô vẫn dễ dàng ổn định cuộc sống trong một căn hộ bốn phòng chỉ có thể được mô tả là ấm cúng. Từ chối tiền trợ cấp sau ly hôn vì không muốn sự lệ thuộc về tài chính trói buộc mình với Jeff, Claire đã đi xin việc và bắt đầu cuộc sống dựa vào lương tháng, cũng như chưa từng luyến tiếc số tiền đủ để cô mua bất cứ thứ gì mình thích. Rõ ràng thu nhập của Max lớn hơn cô rất nhiều, vì thế thái độ của anh mang một kiểu cách vương giả và chờ đợi người khác phải đảm bảo cuộc sống thoải mái cho mình.

Một lúc sau anh tìm thấy cô đang đứng ở giữa phòng ngủ, giày để sang một bên, đôi chân mang tất lụa thì chùm xuống tấm thảm dày màu xám lông chim. Đôi mắt cô đang mở lớn nhưng trong đó lại là cái nhìn mơ màng lơ đãng, và anh biết cô không hề nhận ra có người đang đứng nhìn. Cô đứng bất động, nụ cười nhẹ nở trên môi trong lúc tâm trí bận đi lang thang. Anh dừng lại và nhìn cô, tự hỏi giấc mơ nào đang làm cô vui đến vậy, và liệu cô có biểu cảm như thế khi đã được thỏa mãn ái tình, khi mọi thứ đều chìm vào yên lạng và bóng tối và cơn sóng tình đã qua đi không? Có phải chồng cũ hay một gã đàn ông nào khác đã mang đến anh mắt kia không? Cơn ghen bất chợt bùng lên trong anh dù không mong muốn và để lại dư vị đăng đắng nơi đầu lưỡi.

Anh đi ngang qua phòng và chạm vào cánh tay Claire, quyết tâm kéo cô ra khỏi những giấc mộng kia để trở về với mình.

“Giấy tờ xong xuôi cả rồi. Em sẵn sàng đi chưa?”

Claire chớp mắt và mọi giấc mơ đều tan biến mất. “Vâng. Tôi chỉ đang thưởng thức căn phòng.”

Anh nhìn xuống hai bàn chân trần của cô. “Đặc biệt là tấm thảm!”

Cô mỉm cười, “Cả màu sắc nữa. Mọi thứ hòa quyện vào nhau mới đẹp làm sao”.

Đó là một căn phòng dễ chịu, rộng rãi và sáng sủa với lớp thảm màu xám dịu mắt và tường sơn màu xanh dương nhạt. Chiếc giường được phủ một tấm chăn dày và ở góc phòng là một bình sứ to cắm cây ráy thơm. Giường ở đây to hơn bình thường, chất gối cao ngất. Nó hoàn toàn thích hợp với một người to cao, thậm chí thừa chỗ cho hai người nằm. Max nhìn lên giường rồi lại nhìn Claire đang cúi xuống đi giày vào. Anh sẽ có cô trên chiếc giường kia trước khi chuyện này kết thúc, anh tự hứa với mình như vậy.

Cô đưa cho anh bản danh sách vừa lập về những thứ cần mua. Anh đọc lướt qua rồi gập giấy lại và nhét vào trong túi.

“Chúng ta kết thúc công việc nhanh chóng quá - còn gần như cả buổi chiều phía trước. Em có muốn đi ăn trưa muộn hoặc ăn tối sớm không?”

Claire cân nhắc việc mời anh về nhà ăn tối cùng nhưng lại thấy e ngại, cô chưa từng mời đàn ông về ăn ở nhà bao giờ. Căn hộ là một nơi riêng tư và cô ngần ngại chia sẻ nó với người khác. Nhưng cô không muốn ngày hôm nay kết thúc nhanh chóng và vì lý do nào đó cô không ngại sự hiện diện của anh trong nhà mình.

“Sao chúng ta không về nhà tôi nhỉ?”, cô mời với chút hồi hộp. “Tôi sẽ nấu bữa tối. Anh có thích món gà sốt cam không?”

“Tôi thích thức ăn”, anh tuyên bố, vừa nhìn cô lúc ra khỏi căn hộ cho thuê vừa tự hỏi tại sao cô lại có vẻ không thoải mái rõ rệt thế kia. Nấu bữa tối cho anh là một thử thách to lớn lắm à? Cả lời mời của cô và tình huống này đều rất bình thường, nhưng cô vẫn lấn cấn trong lòng điều gì đó. Một người phụ nữ với vốn sống như cô đáng lẽ phải hoàn toàn bình thản trước một bữa tối đơn giản chứ, nhưng ở Claire chẳng có gì như ‘đáng lẽ’ cả. Max tự hỏi có khi nào anh hiểu được suy nghĩ của cô hay không.

Điện thoại bắt đầu reo vang ngay khi cả hai vào trong căn hộ của Claire và cô xin phép đi nghe máy.

“Claire, đoán xem”, mẹ cô háo hức nói. Claire thậm chí không cần phải đoán, kinh nghiệm cho biết mẹ mình sẽ chẳng dừng nói đủ để cô kịp nói ra một lời nào, và cô đã đúng. Bà Alma lập tức nói thêm câu nối tiếp. “Michael và Cella được thuyên chuyển đến Arizona và hai đứa sẽ ghé qua thăm nhà ta trên đường đi. Chúng chỉ ở đây có một tối nay thôi và chúng ta sẽ có buổi nấu ăn ngoài trời. Chừng nào con về được?”

Michael là anh họ của Claire sống ở Michigan, còn Cella là vợ anh. Claire yêu mến cả hai, nhưng cô lỡ mời Max ăn tối rồi, và giờ cô không thể cứ thế đuổi anh về, cho dù bà Alma có nghĩ là đương nhiên Claire sẽ phải bỏ hết mọi việc mà chạy ào đến nhà bố mẹ. “Mẹ à, con đang chuẩn bị nấu cơm tối…”

“Vậy thì mẹ gọi vừa kịp lúc! Martine và Steve đã ở đây rồi. Lúc nãy mẹ có gọi nhưng con ra ngoài.”

Claire hít một hơi sâu. Cô không muốn kể với mẹ là mình đang tiếp khách, bởi cô chưa bao giờ làm vậy, và bà Alma sẽ lập tức mổ xẻ câu chuyện nhiều hơn mức cần thiết, thế nhưng cô không tìm được cách nào khác để thoái thác “Con có khách mẹ ạ. Con không thể chạy về…”

“Khách nào? Mẹ có quen không?”

“Không ạ. Con mời anh ấy về nhà ăn tối…” Tính tò mò của các bà mẹ lập tức trỗi dậy. “Ai đấy?”

“Một người bạn ạ”, Claire nói vậy để cố tránh các câu hỏi tiếp theo, nhưng cô biết đó là một nước đi trong vô vọng. Cô nhìn lên và thấy Max đang cười mình, đôi mắt ngọc lam lấp lánh. Anh ra hiệu rằng có điều cần nói và cô phải cắt ngang tràng câu hỏi của mẹ mình trước khi bà kịp tăng tốc. “Mẹ chờ một chút nhé, con sẽ trở lại ngay”, cô lấy tay che ống nói. “Vợ chồng anh họ tôi vừa từ Michigan tới, họ chỉ ở lại một đêm nay thôi nên mẹ tôi muốn tôi sang nhà để tụ tập với mọi người”, cô giải thích.

“Và em thì lại mời tôi về ăn tối mất rồi”, Max nói nốt câu, tiến lại gần và nhấc chiếc điện thoại ra khỏi tay cô. “Tôi có một giải pháp hoàn hảo.”

“Thưa bác Westhrook”, anh nói vào điện thoại, tên cháu là Max Benedict. Cháu xin phép được đề nghị một giải pháp và tự mời mình đến bữa tiệc ngoài trời của bác, nếu như thế không phải là quá áp đặt với bác. Claire thực sự muốn gặp anh chị họ của mình mà lại kẹt với cháu, và cô ấy quá lịch sự nên không thể rút lại lời mời ăn tối, cháu thì đói lắm rồi nên không thể lịch sự rút lui được”.

Claire nhắm chặt mắt, không cần phải nghe đầu dây bên kia cũng biết rõ bà Alma đã hoàn toàn tan chảy trước giọng nói trầm và mượt như nhung với âm giọng Anh quốc quyến rũ đó. Một phần trong cô thấy buồn cười, nhưng phần kia thì hoảng loạn trước ý nghĩ Max sẽ đến gặp gia đình mình. Tất cả mọi người trong nhà cô đều nổi bật theo một cách riêng, và cô thường bị chìm vào phông nền, bị những tính cách cởi mở hơn của họ che lấp mất. Max đã biết cô là người ít nói - nếu gặp gia đình cô thì anh sẽ nhận ra từ chính xác hơn phải là ‘nhút nhát’, và đột nhiên cô biết mình sẽ không chịu nổi điều đó. Chút gì đó trong lòng cô sẽ chết mất nếu anh so sánh cô với chị Martine, rồi lại nhìn vào cô và tự hỏi có điều gì không đúng trong hệ gien của gia đình này vậy.

“Cảm ơn bác vì đã thông cảm với cháu”, Max kéo dài giọng, “Cháu sẽ đưa Claire đến ngay”.

Anh cúp máy và Claire mở bừng mắt để thấy anh đang nhìn mình chăm chú, tự hỏi tại sao cô lại miễn cưỡng tham gia một cuộc tụ họp gia đình bất thường như thế.

“Đừng sợ thế chứ”, anh khuyên và nháy mắt với cô. “Tuy không mặc phục trang hoàn hảo nhất, nhưng tôi sẽ cư xử tốt nhất có thể.”

Trong mắt Claire vẫn còn dư âm nỗi sợ khi cô quay đi. “Không phải là tại anh”, cô thú nhận, cố giảm nhẹ vấn đề, “Các buổi tụ tập gia đình thường làm tôi thấy ngộp thở. Tôi không thoải mái khi ở giữa đám đông”.

Đó là câu nói giảm nói tránh quá nhiều, cô thầm nghĩ trong lúc lên dây cót tinh thần cho những giờ u ám sắp tới. “Xin lỗi anh một lát, tôi phải thay quần áo và…”

“Không”, Max nói, vươn tay ra để nắm lấy Claire và ngăn cô bước lên cầu thang. “Lúc này trông em rất tuyệt vời rồi. Em không cần phải thay quần áo, hay chải lại tóc, hay tô thêm son. Chờ đợi chỉ làm em thêm hồi hộp.”

Anh quan sát cô tỉ mỉ, ngạc nhiên vì ham muốn bảo vệ cô bỗng nhiên xuất hiện, nhưng đúng là anh cảm thấy như thế. Ở cô có điều gì đó làm anh muốn ôm cô thật chặt và ngăn cản mọi điều khó khăn lẫn đau khổ tới với cô. Ý nghĩ anh đang không hoàn toàn trung thực với cô khiến anh cảm thấy lồng ngực khẽ thắt lại - chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô phát hiện anh là ai?

Cô có trốn chạy anh tuyệt đối, đôi mắt nâu yếu đuối kia có trở nên lạnh lùng và xa cách hay không? Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng anh trước viễn cảnh ấy và anh biết mình sẽ không để chuyện đó xảy ra. Bằng cách nào đó anh sẽ phải tiến hành vụ mua lại mà không làm Claire xa lánh mình.

Đôi mắt anh nheo lại và sáng rực khi nhìn làm Claire cảm thấy bất an. Anh nhìn thấy quá nhiều, đọc được tâm trạng cô quá rõ. Cô sợ mình sẽ trở nên yếu đuối trước anh, và bản năng khiến cô rút về phía sau một bức tường im 1ặng, lịch sự và trống rỗng trong lúc Max đưa cô ra xe, anh vẫn nắm tay cô để an ủi, nếu cô chú ý kỹ, nhưng cô lại không để ý chút nào tới đụng chạm của anh. Trí óc cô bận rộn với những viễn cảnh đau buồn khi Max phải lòng chị Martine ngay từ ánh mắt đầu tiên và dành cả buổi chiều để nhìn chị đầy ngưỡng mộ bằng đôi mắt ngọc lam của anh. Anh cũng sẽ đau đớn, bởi chị Martine sẽ không bao giờ đáp lại tình cảm ấy. Martine yêu chồng sâu đậm và dường như không hề biết đến ảnh hưởng to lớn của mình lên cánh mày râu.

Claire máy móc chỉ đường và chẳng bao lâu Max đã rẽ vào đoạn đường dẫn vào nhà bố mẹ cô. Trên đó đã có sẵn chiếc xe BMW của bố Claire, chiếc Buick nhỏ của mẹ cô, chiếc Jeep của Steve và một chiếc xe tải màu xanh với biển số Michigan. Max đỗ xe nép sang một bên, dưới bóng cây. Claire đờ đẫn nhìn ngôi

1 nhà rộng rãi kiểu Tudor nơi cô đã lớn lên, gần như bị tê liệt vì sợ những điều sắp tới. Mọi người chắc đang ở trong khoảng sân rộng bên dưới những tán cây hạt dẻ khổng lồ, mùa này bố mẹ cô vẫn chưa mở bể bơi vì vẫn còn quá sớm, vậy nên chắc lũ trẻ sẽ được chạy loăng quăng trên cỏ thay vì đi bơi. Người lớn thì chắc đang nhàn tản ngồi trên những chiếc ghế kê quanh gốc cây, bố cô thì canh thịt bò và bánh hamburger đang được nướng trên lò. Khung cảnh không khác gì nơi thiên đường ngoại ô, nhưng lòng Claire lại nặng trĩu vì cuộc thử thách khi bước trên bãi cỏ để đến chỗ mọi người, biết rằng tất cả sẽ say sưa nhìn anh chàng điển trai đang đi cạnh cô, tự hỏi tại sao anh lại đi cùng một người tầm thường như cô, trong khi rõ ràng có thể ghép đôi với bất kỳ người phụ nữ nào anh muốn. Ôi Chúa ơi, cô không thể làm được điều này.

Max mở cửa xe và Claire bước ra. Tiếng cười đùa của lũ trẻ vang lên từ trong sân sau và anh cười toe toét với cô. “Nghe giống như ở nhà quá. Các cháu tôi đều nghịch như quỷ, đứa nào cũng như vậy, nhưng đôi lúc khi không còn tỉnh táo tôi lại thành ra nhớ chúng. Ta vào chứ?”

Bàn tay anh ấm áp trên lưng và giờ thì cô đã cảm nhận được sự đụng chạm của anh, bởi anh đặt tay ở giữa hai bả vai, nơi da thịt cô lộ ra do chiếc váy sọc vàng hở lưng. Khi cả hai đi qua cổng và bước vào tầm nhìn của mọi người, họ đều đang ngồi dưới tán cây đúng như tưởng tượng của cô, ngón cái của anh khẽ xoa sống lưng cô và cảm giác nó mang lại nhẹ nhàng làm nứt khối băng sợ hãi đã đóng chặt trong bụng cô từ nãy. Cô bất lực trước dòng hơi ấm đang tràn qua cơ thể mình, khiến nhũ hoa của cô căng lên và ngực cô phồng ra nóng bỏng. Cú đụng chạm nhỏ ấy đã làm cô hoàn toàn mất thăng bằng. Mọi hàng rào cô vừa dựng lên là để ngăn nỗi sợ khi Max gặp gia đình rồi so sánh cô với họ, vậy nên cô hoàn toàn không chuẩn bị tinh thần để đối phó với phản ứng của cơ thể mình trước anh, bất chấp những lời cảnh báo do lý trí phát ra.

Tiếp theo họ bị gia đình cô bao quanh và Claire nghe thấy mình đang máy móc giới thiệu mọi người. Mắt bà Alma thực tế đã sáng lên khi nhìn vào Max, khuôn mặt xinh đẹp của bà rạng ngời niềm phấn khởi, còn bố Claire, ông Harlnon thì vừa trang nghiêm vừa ấm áp khi chào đón vị khách mới tới. Tiếp theo Claire ôm hôn Michael và Cella, trao đổi những lời cảm thán rồi đến lượt hai cậu chàng ầm ĩ nhà Martine, nối gót là hai đứa trẻ của Michael lao vào đám đông để ôm và hôn Claire, người dì yêu thích của chúng. Martine trông lộng lẫy không tả siết trong chiếc áo len trắng lóa và quần soóc trắng ôm gọn thân hình thon thả và phô bày cặp chân dài óng vàng hoàn hảo của mình. Chị bắt đầu dịu dàng lập lại trật tự với hai cậu nhóc của mình. Claire cũng làm điều tương tự nhưng phải mất vài phút sau không khí mới yên bình trở lại. Trong suốt thời gian ấy Claire ý thức rất rõ Max đang đứng ngay sát sau lưng mình, mỉm cười và tán gẫu bằng vẻ lịch lãm khó tin của anh và lấy lòng được tất cả mọi người.

“Cậu quen Claire lâu chưa?”, bà Alma vừa hỏi vừa mỉm cười với Max còn Claire thì căng thẳng. Đáng lẽ cô phải biết từ trước là Max sẽ bị tra hỏi lý lịch từ đầu đến chân. Đây là lỗi của cô - kể từ khi ly dị với Jeff cô đã bướng bỉnh từ chối mọi nỗ lực của người thân hòng gán ghép cô trở lại vòng quay xã hội nên việc cô xuất hiện cùng một người đàn ông là rất bất thường. Bữa tiệc của Virginia là lần duy nhất cô dự tiệc từ nhiều năm nay, ngoại trừ những buổi tụ hợp gia đình, và Claire tin chắc chị Martine và bà Alma đã bàn bạc với nhau rất lâu chuyện rốt cuộc cô cũng chịu làm theo lời thúc giục của Martine. Độ tò mò của họ hẳn đã sôi lên sùng sục.

Hai hàng mi của Max cụp xuống trên đôi mắt rực sáng, như thế anh đang hơi buồn ngủ.

“Chưa lâu lắm đâu ạ”, anh nói nhẹ nhàng, xen lẫn chút hóm hỉnh. Claire tự hỏi có phải cô là nguời duy nhất nghe được chất đùa cợt trong câu nói đó không, nên vội liếc nhìn mẹ mình. Bà Alma vẫn còn đang cười, bà cũng có nét mặt hơi mơ màng như Claire đã trông thấy nơi những người phụ nữ mới gặp Max lần đầu. Đột nhiên Claire thấy nhẹ nhõm, không còn lo ngại cho Max trước cuộc tra khảo của gia đình mình nữa, cô cảm thấy anh hoàn toàn thư thái, như là đã biết trước sẽ bị vặn hỏi.

“Max mới đến thành phố thôi ạ, con đang dẫn anh ấy đi xem xung quanh”, cô giải thích.

Cả bà Alma và Martine đều nhìn cô cực kỳ hài lòng rồi liếc nhìn nhau, như thể đang chúc mừng nhau vì cuối cùng đã đẩy Claire ra khỏi cái vỏ bọc của mình. Khi đã trưởng thành hơn, Claire thường thấy buồn cười trước kiểu ngấm ngầm giao tiếp này của mẹ và chị mặc dù hồi nhỏ cô đã rất e ngại chuyện đó, vì cảm thấy mình bị gạt ra. Môi cô khẽ cong lên cười - có điều gì đó rất an tâm khi biết mình hiểu gia đình mình rõ tới mức đọc được ý nghĩ của họ. Martine nhìn lại Claire và thấy nét cười của em gái, một nụ cười tỏa nắng nở trên mặt chị. “Em lại làm thế rồi!”, chị nói và cười phá lên.

“Chuyện gì đấy?”, Steve hỏi, vươn người về phía vợ. “Claire lại đang đọc suy nghĩ của em.”

“Ôi lúc nào con bé chẳng làm thế”, bà Alman lơ đãng nói, “Hamlon yêu dấu, thịt bò đang cháy kìa”.

Bố Claire bình tĩnh xịt nước lên đống than đang bốc hỏa. “Cậu làm việc trong ngành nào thế, Benedict?”, ông hỏi trong lúc vẫn để đôi mắt đại bàng lên đám than phòng trường hợp chúng lại bốc cháy.

“Đầu tư và bất động sản ạ.”

“Bất động sản à? Đó là một nghề hái ra tiền.”

“Đầu cơ vào bất động sản thì đúng vậy, nhưng cháu không làm trong lĩnh vực ấy.”

“Khi nào ổn định ở Arizona tôi cũng sẽ bắt đầu học để thi lấy bằng môi giới bất động sản”, Cella chen vào. “Đó là một nghề nghiệp thú vị, mà giờ bọn trẻ đều đi học hết rồi nên tôi muốn quay lại làm. Tôi đã từng làm cho một văn phòng bất động sản ở Michigan”, chị giải thích với Max, “Tôi định thi lấy bằng ở đó, nhưng rồi hai đứa trẻ đã khiến tôi phải dừng một thời gian chờ chúng lớn hơn”.

Martine tiến tới, đôi mắt xanh thẫm lóe sáng khi nhìn thẳng vào Max. “Anh có con chưa, anh Benedict?”, chị hỏi một cách ngọt ngào và Claire nhắm chặt mắt, chông chênh giữa nỗi kinh hoàng và một tràng cười sặc sụa. Martine chẳng màng đến chuyện tế nhị trong lúc bảo vệ cô em gái của mình, và ngay lúc này việc bảo vệ đồng nghĩa với đào xới tất tật thông tin có thể từ chỗ Maxwell Benedict.

Max khẽ ngả mái đầu vàng óng ra sau và cười lớn, một âm thanh trầm, sâu đến mức làm Claire mở bừng mắt. “Chưa vợ, cũng chưa con, một việc làm buồn lòng mẹ tôi, bà nghĩ tôi là một kẻ phóng đãng bất tuân phục vì đã không chịu sản xuất cho bà mấy đứa cháu như anh trai và các cô em gái. Và làm ơn hãy gọi tôi là Max, nếu chị thích.”

Kể từ đó, ai cũng quý mến Max. Mặc dù đã nhìn thấy trước, Claire vẫn còn kinh ngạc trước tài năng đánh đúng vào trọng tâm của anh. Tràng cười thoải mái và lời giới thiệu dịu dàng về gia đình mình đã đảm bảo với tất cả mọi người rằng anh là một người hoàn toàn bình thường, không phải kẻ lừa đảo, không phải một tên sát nhân máu lạnh hay kẻ chuyên lừa gạt phụ nữ sắp lợi dụng

Claire. Đôi lúc Claire nghĩ hẳn người nhà coi cô là người có một cái đầu rỗng tuếch, không đủ khả năng chăm sóc bản thân và cô không thể nghĩ ra mình đã làm gì để dẫn đến quan điểm đó. Cô sống trầm lặng, làm việc và trả hóa đơn đều đặn, không bao giờ gặp rắc rối và bình tĩnh tự tin đối diện với các vấn đề của mình trong công việc, nhưng với gia đình cô thế vẫn chưa đủ. Ai cũng nghĩ Claire “cần được để mắt đến”. Bố cô tuy không sống sượng như bà Alma và Martine nhưng vẫn có thói quen thi thoảng hỏi cô có cần thêm tiền tiêu không.

Max khẽ chạm vào canh tay Claire và mang cô trở lại với nhóm người đang cười nói, đôi mắt ngọc lam của anh ấm áp khi mỉm cười với cô. Anh không hề bỏ lỡ cuộc chuyện trò nào quanh họ và có đôi lúc rời tay, nhưng cú chạm nhỏ ấy cho biết là anh vẫn để ý đến cô.

Buổi chiều nay là một sự khám phá đối với Claire. Max đã rất thân thiện và thoải mải với gia đình cô nhưng anh không hề gục ngã trước vẻ đẹp cổ điển rạng ngời của Martine như hầu hết những người đàn ông khác. Anh ở đó vì Claire. Anh ngồi bên cô trong lúc họ ăn trên chiếc bàn picnic gỗ đỏ, tham gia cùng Claire để mua vui cho đám trẻ hiếu động sau khi chúng đã no căng, và chẳng bao lâu sau anh đã lăn lộn trên cỏ với vẻ tự tin của một người đã quen chơi với các cô cậu nhóc hoạt bát. Claire theo dõi anh chơi với bọn trẻ. Người đàn ông đẹp trai, lịch lãm này dường như không quan tâm chút nào tới chuyện tóc anh rối bời hay quần anh lấm bẩn đất cát. Vầng dương lúc hoàng hôn tạo ra ánh hào quang quanh tóc anh và bắt được những tia sáng xanh màu đại dương tỏa ra từ mắt anh, lúc nhìn vào anh Claire cảm thấy tim mình phồng lên đến gần như vỡ tung, và mọi vật đều mờ đi trong một giây. Cô không muốn phải lòng anh, Claire tuyệt vọng nghĩ, nhưng giờ đã quá muộn. Làm sao cô có thể không yêu anh? Tiếng cười của anh khi lăn trên thảm cỏ và vật lộn với bốn đứa trẻ đang vừa cười vừa la hét đã hạ gục cô nhanh hơn bất kỳ một nỗ lực quyến rũ nào.

Claire vẫn còn đang bị sốc thì Max đã đưa cô về đến nhà. Lúc đó là gần mười giờ tối vì tất cả mọi người đều muốn níu kéo ngày hôm nay.

“Tôi thích gia đình em”, Max nói khi anh đưa cô về tận cửa và đánh thức cô khỏi những suy nghĩ miên man.

“Họ cũng thích anh. Tôi hy vọng những câu hỏi kia không làm anh khó chịu.”

“Không hề. Tôi sẽ rất thất vọng nếu họ không quan tâm gì đến hạnh phúc của em. Họ rất yêu em.”

Claire giật mình, đứng lặng người với chìa khóa trên tay. Max cầm lấy nó và mở khóa rồi thò tay vào trong bật đèn lên, anh đưa tay lên lưng đẩy cô vào trong.

“Họ tưởng tôi là đồ ngốc, không biết tự mình làm việc gì thì có”, cô buột miệng.

“Tôi không thấy vậy”, Max lẩm bẩm, ôm lấy bờ vai trần của cô bằng hai bàn tay ấm nóng. Mạch đập của Claire dồn lên và cô liếc xuống để che dấu phản ứng mà mình không kiểm soát nổi ấy. “Nếu em nghĩ nhà em bảo vệ quá mức cần thiết thì tôi phải rùng mình khi nghĩ em sẽ phản ứng với gia đình tôi thế nào. Toàn bộ gia đình tôi tọc mạch kinh khủng đến nỗi đôi khi tôi nghĩ người digani2 còn tế nhị hơn họ.”

Claire cười phá lên đúng như anh đã dự định và khuôn mặt bừng sáng của cô bỗng làm hạ bộ anh thắt lại Max nghiến chặt răng để ngăn mình không tóm lấy Claire mà ấn chặt những đường cong mềm mại của cô vào người mình.

“Tạm biệt em”, anh nói, cúi xuống đặt môi lên trán cô “Mai tôi gặp em được không?”

“Nữa à? Ý tôi là, tất nhiên, nhưng tôi tưởng anh đã chán ở cùng tôi rồi.” “Không hề. Tôi có thể thư giãn bên cạnh em. Nếu em đã có kế hoạch khác…?”

“Không”, Claire vội vàng nói, bỗng nhiên thấy sợ anh sẽ không tới nữa. Ý nghĩ không được gặp anh suốt một ngày khiến cô cảm thấy trống trải.

“Vậy hãy ăn trưa với tôi. Có nhà hàng nào gần văn phòng em không?” “Có” ở ngay bên kia đường. Nhà hàng Rlley’s.”

“Vậy trưa mai tôi sẽ gặp em ở đó”, Max khẽ chạm vào má cô rồi đi. Claire khóa cửa sau lưng anh, đôi mắt cô ngập nước và cổ họng thì thắt lại không mong đợi. Cô đã phải lòng anh, một người đàn ông đã thừa nhận chỉ muốn tìm sự nghỉ ngơi nơi một tình bạn không đòi hỏi. Cô đã làm một việc ngu ngốc biết bao! Cô đã biết trước, bởi phản ứng khác thường của mình với anh, rằng anh là một mối nguy đối với bản thân cùng cuộc sống đơn giản cô đã gây dựng cho mình. Nhưng bằng cách không đòi hỏi điều gì, anh đã chiếm được lòng tin của Claire nhiều hơn mức cô sẵn sàng dâng hiến rất nhiều.

Ghi chú:

1Tudor: Phong cách kiến trúc cổ của Anh, với đặc trưng là sử dụng nhiều gỗ, cửa sổ dài và hẹp, ống khói lò sưởi ở trên mái.

2Digan: Tộc người ở có thói quen sống du mục, không cố định.