Chương 5
Claire yêu quý, mẹ không hiểu sao con lại phải cứng đầu như thế nhỉ”, bà Alma dịu dàng tranh luận. “Đây chỉ là một bữa tiệc nhỏ để cảm ơn vài người và mẹ muốn con tham dự. Cả bố và mẹ đều muốn con đến. Chúng ta đâu có được gặp con nhiều. Cả Martine và Steve cũng sẽ ở đây.”
Claire cố nói lần nữa dù biết rằng đó là vô ích, một khi bà Alma đã dùng đến giọng nhỏ nhẹ đó nghĩa là bà đã quyết tâm và đừng hòng lay chuyển được một tí xíu nào. “Mẹ, con không thích tiệc tùng.”
“À, mẹ cũng có thích tổ chức tiệc đâu. Tiệc tùng rất phiền hà, nhưng mẹ phải làm vì mọi người trông đợi điều đó và nó lại có ích cho bố con nữa”. Thế có nghĩa là bà Alma đang thực hiện nghĩa vụ của mình, Martine và Steve thì thi hành nghĩa vụ bằng cách có mặt để trợ giúp, chỉ có Claire, như mọi khi, là không chịu chấp hành khi từ chối phần việc của mình. Claire nhăn nhó trong lòng.
“Con có thể về sớm, mẹ biết mai con còn phải đi làm”, bà Alma xoa dịu khi đã dự đoán được chiến thắng của mình trước sự im lặng của Claire. “Mà mang cả Max Benedict đi với con nhé, từ những lời đồn đại đang lan khắp thành phố, Hamlon và mẹ nghĩ là chúng ta nên tìm hiểu cậu ta nhiều hơn.”
“Lời đồn nào ạ?”, Claire hoảng hốt hỏi.
“Chuyện của các con có vẻ khá nghiêm túc. Thật đấy ít nhất con cũng phải cảnh báo để mẹ không phải làm ra vẻ như đã biết điều mọi người nói chứ.”
“Nhưng chúng con có nghiêm túc đâu! Chúng con chỉ là bạn”, Claire đã lặp lại câu này thường xuyên tới mức cô bắt đầu thấy mình như một con vẹt chỉ biết nói đúng một câu.
“Thế không phải là con gặp cậu ấy thường xuyên à?”
Chỉ là ngày nào cũng gặp thôi, nhưng làm sao cô có thể kể với bà Alma điều đó để nghe không có vẻ như họ đang yêu nhau thắm thiết, đúng như sự thực được? Đó chỉ là…Ừm, chỉ là một sự hợp tác thôi. Họ trao cho nhau tình bạn, một mối quan hệ đơn giản và không đòi hỏi.
“Đúng là con có gặp anh ấy.”
“Leigh Adkinson nhìn thấy con ăn trưa với cậu ta hôm thứ Hai, Bev- Michaels thấy con ăn tối với cậu ta hôm thứ Ba, Charlie Tuttle thì thấy con đi cùng cậu ta tối qua vào trung tâm thương mại để mua sắm. Ngày nào cũng gặp! Thế là hơi nhiều đấy, con gái. Nào, mẹ không ép con đâu - cứ để mối quan hệ tiến triển tự nhiên. Nhưng thực sự là Hamlon và mẹ sẽ thấy thoải mái hơn nhiều nếu chúng ta hiểu cậu ấy kỹ hơn.”
“Con sẽ đến dự tiệc”, Claire lặng lẽ nói. Thà cô đầu hàng luôn và kết thúc chuyện này cho xong, vì bà Alma sẽ không từ bỏ.
“Cùng với Max.”
“Con không biết. Hôm nay con chưa nói chuyện với anh ấy. Có thể anh ấy đã có hẹn.”
“Ồ mẹ không nghĩ vậy”, bà Alma cười khúc khích, “Cảm ơn con yêu. Gặp lại hai con tối nay nhé”.
Claire cúp máy và cắn môi trong nỗi sửng sốt. Bắt đầu ngày mới hay ho làm sao! Cuộc điện thoại của bà Alma đến trước khi đồng hồ báo thức của cô đổ chuông có vài giây. Chà, có lẽ mẹ cô chắc chắn Max không bận nhưng Claire thì không. Max quá sức đàn ông nên không đời nào lại bỏ qua chuyện tìnhh ái, và vì anh không có kiểu quan hệ đó với Claire, cũng như không có vẻ muốn tiến triển theo hướng ấy, rõ ràng anh phải hẹn hò với cô gái nào khác. Nếu không phải đêm nay thì cũng sớm thôi. Tạm tránh bị săn đuổi nhiệt tình là một chuyện, nhưng người đàn ông khỏe mạnh sẽ không sống cô đơn quá lâu. Max có nhu cầu của đàn ông và Claire đã thấy cánh phụ nữ nhìn anh như thế nào.
Max không thể nói rõ ràng hơn về chuyện không thấy cô hấp dẫn. Anh không hề hôn lại cô lần nào sau nụ hôn thoáng qua hôm thứ Hai. Dù nhẹ nhàng đến mấy nó vẫn khiến những luồng điện tí tách bắn khắp cơ thể và cô phải ép mình lùi lại để không cho anh thấy nụ hôn đã ảnh hưởng mạnh như thế nào. Chỉ một cú chạm nhẹ như thế mà cô đã sẵn sàng lao mình vào anh, y hệt như những người phụ nữ khác. Đêm ấy cô đã khóc tới tận lúc đi ngủ, chắc chắn rằng mình đã biến thành một con ngốc và anh sẽ không bao giờ tới gần cô nữa, nhưng hôm sau anh lại gọi với vẻ hứa hẹn như trước và dường như không để ý thấy chuyện đã xảy ra. Có lẽ cô đã che giấu rất giỏi tới mức anh không hề nghi ngờ.
Dường như không thể có chuyện cô mới quen anh được một tuần. Cô đã gặp anh hàng ngày, thường là hai lần một ngày khi anh đưa cô đi ăn trưa và gặp cô sau giờ làm. Đôi khi cô cảm thấy như mình biết anh lâu hơn bất kỳ ai khác, kể cả Jeff, nhưng thi thoảng Max lại giống như một người lạ. Nếu cô ngước lên thật nhanh…Đôi lúc cô sẽ bắt gặp anh nhìn mình bằng đôi mắt không hiểu nổi. Nếu bị cản trở anh có thể thành người rất cứng rắn, nhưng anh luôn kiểm soát bản thân chặt chẽ và chính điều đó khiến cô tin tưởng.
Cô nghĩ về việc thậm chí không mời anh tới bữa tiệc của mẹ. Cô có thể tự đi, ở lại một lúc để giữ lịch sự rồi cáo lỗi vì mệt và đi về nhà. Như thế là bà Alma đã thoả mãn. Nhưng điều đó cũng có nghĩa là Claire sẽ không được gặp Max ngày hôm nay, ý nghĩ ấy khiến cô thấy trống trải. Trước khi để mình bị thuyết phục, cô đẩy người ngồi dậy trên gối rồi bấm số điện thoại của anh.
Chỉ đổ một hồi chuông là anh đã trả lời, giọng anh trầm và hơi khàn vì ngái ngủ. Như mọi khi, tim Claire khẽ nảy lên khi nghe anh nói.
“Claire đây. Rất tiếc vì đã đánh thức anh”, cô xin lỗi.
“Tôi không thấy tiếc vì đã bị em đánh thức”, anh nói và ngáp. “Dù sao tôi cũng định sẽ gọi cho em ngay khi ngủ dậy. Có chuyện gì à?”
“Không phải. Mẹ tôi vừa gọi. Bà sẽ tổ chức tiệc cocktail tối nay và bắt tôi phải tới.”
“Tôi có được mời không?”, anh lại hỏi bằng kiểu khôn khéo và đầy tự tin luôn làm cô thấy kinh ngạc và bối rối. Max luôn chắc chắn về bản thân mình. Cứ như là đã biết bà Alma khăng khăng bắt Claire phải mời anh bằng được, anh cũng biết rõ rằng với tính cách của mình thì Claire sẽ thấy khó mở lời. Max càng có vẻ hiểu rõ cô bao nhiêu thì Claire càng cố ngăn anh làm điều đó bấy nhiêu. Cô yêu anh còn anh thì không.
Nếu anh biết điều đó… Anh sẽ thương hại cô và sẽ thôi không gặp cô nữa. “Anh không ngại chứ?”
“Tôi thích gia đình em. Sao phải ngại?” “Mọi người đang bàn tán về chúng ta.”
“Tôi không thèm quan tâm mọi người nói gì”, anh bình tĩnh nói rồi lại ngáp. “Bữa tiệc là lúc mấy giờ nhỉ?”
“Bảy giờ.”
“Tất nhiên rồi. Cái gì cũng bắt đầu lúc bảy giờ. Hôm nay thì giờ của tôi hơi sát sao, em yêu ạ. Tôi phải ra khỏi thành phố và nguy cơ cao là sẽ đến muộn nếu phải về lại căn hộ của mình, rồi tới nhà em và nhà bố mẹ em nữa. Em không phiền nếu tôi đến nhà em để chuẩn bị chứ? Thế sẽ tiết kiệm được ít nhất bốn mươi lăm phút lái xe.”
Tim cô lại nảy lên một cách ngu ngốc trước ý nghĩ anh dùng nhà tắm của mình đẽ tắm rửa rồi mặc quần áo trong phòng ngủ nữa.
“Không phiền gì đâu”, rốt cuộc cô cũng nói. “Ý hay là khác. Mấy giờ anh đến được?”
“Khoảng sáu giờ. Như thế em có đủ thời gian không?”
“Tất nhiên là có”, cô sẽ phải nhanh tay, nhưng cô nghĩ mình làm được. Thường cô cũng không mất nhiều thời gian chuẩn cho lắm, và cô lại có thời gian gội đầu trước khi đi làm. Như vậy cũng tiết kiệm được thì giờ.
“Vậy gặp lại em tối nay.”
Hôm ấy là một ngày bận rộn kinh khủng; cuộc gọi của bà Alma đã mở hàng cho cả một ngày. Bất kể vội vã thế nào Claire vẫn thấy mình chậm một bước suốt ngày cả những việc thường lệ cũng phát sinh nhiều chuyện phức tạp. Một phần công việc của cô là tránh cho Sam bị làm phiền khi không cần thiết, như thế có nghĩa là cô phải tự quyết định và có những việc không thể nào để đến hôm sau. Cô làm việc xuyên bữa trưa, cố không tự hỏi Max đang ở đâu và ước rằng cô được ở bên anh, bất kể đó là chỗ nào.
Giữa buổi chiều các bản đánh giá khẩn cấp mới được chuyển phát nhanh tới và một nụ cười chậm rãi nở trên mặt Sam trong lúc ông đọc chúng. Với động tác cực kỳ thỏa mãn ông ném các bản báo cáo lên bàn và dựa người vào ghế, đan hai tay sau đầu. “Tốt hơn cả hy vọng của tôi”, ông bảo Claire. “Giá trị tài sản đã tăng gấp bốn lần trong năm vừa qua. Chúng ta an toàn rồi, thế mà tôi đã bắt đầu toát mồ hôi cơ đấy. Cổ phiếu của chúng ta đang được giao dịch nhiều lên, mặc dù còn chưa thành mô hình. Chắc chắn có người đang theo đuổi công ty này, nhưng họ sẽ không có nó đâu. Nhìn qua bản đánh giá đi.”
Claire đọc các tài liệu, kinh ngạc trước giá trị gia tăng của mảnh đất ấy. Một lần nữa những dự cảm của Sam lại đúng. Cô thấy thật phi thường khi mọi dự đoán của ông dường như đều thành sự thật cả. Trước đây Sam đã mua mảnh đất ấy chỉ để dự phòng lạm phát, giờ thì chính nó sẽ cứu cả công ty khỏi một nỗ lực thu mua đầy ác ý, và Sam sẽ không phải chịu đựng các quy tắc của chính phủ trước khi ông hoàn tất nghiên cứu của mình.
Vào đúng ngày cần kíp như hôm nay cô lại tan sở muộn tới hai mươi phút. Khi Claire vào được căn hộ của mình thì đã là sáu giờ kém mười lăm và cô vừa lao vào nhà tắm vừa cởi quần áo. Cô tắm thật nhanh và chỉ vừa mới kịp lau người, mặc áo choàng thì chuông cửa đã reo vang. Úp hai bàn tay vào khuôn mặt mộc, cô ước gì mình có thời gian tối thiểu để trang điểm, nhưng giờ thì chẳng kịp nữa rồi.
“Tôi phải làm muộn”, Claire lắp bắp giải thích khi cô mở cửa cho Max. “Để tôi lấy khăn sạch rồi thì nhà tắm là của anh.”
Max đã mang tới một bộ comlê và áo sơ mi sạch cùng với chiếc túi nhỏ đựng đồ dùng cá nhân. Cằm anh đã lún phún râu nhưng nụ cười vẫn rất thoải mái. “Đừng lo, chúng ta sẽ đến kịp thôi”, anh trấn an và đi theo cô vào phòng ngủ. Anh đặt quần áo mình lên giường rồi mang chiếc túi vào phòng tắm trong khi cô lấy khăn sạch cho vị khách. Ra khỏi phòng tắm, anh rũ chiếc áo khoác đang mặc ra và vứt nó lên giường rồi bắt đầu cởi cà vạt. Hơi thở của Claire tắc lại trong lồng ngực, cô quay đi và ngồi xuống bàn trang điểm của mình, cầm chiếc lược và chải tóc mà không thực sự biết mình đang làm gì. Cô đã cố không nhìn anh, nhưng anh vẫn hiện ra nơi mép gương và không tài nào cô nhìn đi chỗ khác được. Anh kéo áo sơ mi ra khỏi quần rồi cởi cúc và lột nó ra. Dù gầy nhưng người anh lại cơ bắp không ngờ, múi bụng hằn lên với các cơ bắp trơn nhẵn khẽ co thắt khi anh cử động. Đám lông xoăn màu nâu phủ ngang ngực anh, làm cô thích thú khi khám phá ra lông trên cơ thể anh màu tối chứ không phải màu vàng, mặc dù cô cũng có thể đoán được bởi lông mày và lông mi anh đều là một màu nâu sẫm, chúng tạo ra vẻ tương phản choáng ngợp với mái tóc vàng óng và đóng khung đôi mắt sáng rực của anh.
Claire thấy nhẹ nhõm vì anh đã không cởi luôn cả quần, mặc dù anh có làm thế cô cũng không ngạc nhiên. Có lẽ Max đã quá quen với việc đứng khỏa thân trước một người đàn bà, và anh không có lý do gì để hổ thẹn về cơ thể mình. Anh đẹp đẽ, thậm chí còn đẹp hơn cả những giấc mơ của cô, cơ thể anh căng tràn nguồn sức mạnh uyển chuyển mà bình thường đã bị quần áo che đi mất.
Anh lấy chiếc quần sạch ra khỏi mắc áo và mang nó vào phòng tắm cùng với mình. Mãi đến khi nghe tiếng vòi hoa sen mở rồi Claire mới chợt nhớ ra mình phải nhanh lên. Cô ép mình phải bắt đầu trang điểm, nhưng hai bàn tay cô đang run rẩy nên đã đánh mắt hỏng đến hai lần. Vòi hoa sen ngừng chảy và tâm trí cô lập tức lấp đầy hình ảnh Max đang đứng khỏa thân ở trong đó, lau người bằng khăn tắm của cô. Má cô nóng rực Cô phải thôi nghĩ về anh? Cô đang tự làm mình căng thẳng trong khi đáng lẽ phải tập trung vào việc chuẩn bị dự tiệc.
“Chết tiệt”, Max lẩm bẩm to tiếng rồi nói với ra. Claire, tôi quên mang dao cạo rồi. Em có phiền nếu tôi mượn dao của em không?”
“Không sao, anh dùng đi”, cô trả lời. Anh đang cạo râu; cô sẽ có đủ thời gian để mặc quần áo trước khi anh ra. Bật đứng dậy, Claire lôi ra chiếc quần lót sạch và mặc vào, không đủ thời gian để tận hưởng cảm giác chất lụa mát lạnh trên da cô như mọi khi. Cô đi tất vào chân nhưng không dám làm vội vì sợ sẽ làm hỏng chất liệu mỏng manh của nó. Giờ thì cô phải mặc gì đây? Cô mở cửa tủ và nhìn nhanh qua toàn bộ tủ quần áo - cô không có nhiều chiếc váy thích hợp với tiệc cocktail cho lắm. Nước đã ngừng chảy trong nhà tắm; anh sẽ ra đây bất kỳ phút nào. Cô giật vội một chiếc váy len màu kem khỏi mắc áo và tròng nó lên đầu ngay khi cánh cửa phòng tắm mở ra. Trốn đằng sau lớp vải len, mặt cô đỏ lựng trước tình cảnh vừa tự đẩy mình vào, đầu và phần thân trên thì đang vật lộn để chui ra khỏi chiếc váy len, trong khi thân dưới thì lộ liễu hoàn toàn trong chiếc quần lót bé tí, nịt bít tất và tất lụa. Quay lưng lại với anh Claire kéo chiếc váy xuống và bắt đầu lúng túng kéo khóa.
“Cho phép tôi”, anh nói, giọng anh đã ở rất gần. Hai bàn tay ấm áp của anh gạt tay cô sang bên và thành thạo kéo phéc mơ tuya lên rồi cài móc khóa nhỏ ở cổ áo. Anh thả tay xuống, “Xong rồi”.
Claire vừa quay mặt đi vừa lẩm bẩm một câu cảm ơn và quay lại chỗ bàn phấn để sửa sang mái tóc. Anh khẽ huýt sáo trong lúc mặc nốt quần áo và trong một phút cô đã ghen tị với thái độ hờ hững của anh, nó chính là thước đo cho thấy anh đã quen với kiểu tình huống này đến mức nào. Cô cúi sát vào gương để tô son và thấy anh đang mở khóa quần để nhét áo sơ mi vào. Hai tay cô lại run và cô phải hết sức cẩn thận mới không tô chệch.
Rồi anh xuất hiện trong gương, đứng sau lưng cô và cúi xuống đế kiểm tra tóc tai, một cái cau mày khó hiểu hiện trên mặt anh. “Mọi thứ đều ổn chứ?”, anh hỏi và lùi lại để cô nhìn.
Đến lúc này thì Claire buộc phải nhìn anh và cô đưa mắt từ đầu đến chân Max. Một lần nữa bộ comlê màu tro xám của anh cực kỳ bảo thủ nhưng vẫn được cắt may hoàn hảo. Anh biết thứ gì hợp với mình nhất, với ngoại hình như của mình những bộ quần áo thời thượng sẽ làm anh quá chói lóa, như một bóng đèn nê - ông vậy. Những bộ quần áo đơn giản, tự nhiên mà anh đã chọn càng làm tăng vẻ đẹp Viking ấy chứ không hề hạ thấp nó. Có lẽ gò má cao nhọn kia có nguồn gốc từ dân tộc Celtic, nhưng ở anh có nét gì đấy, có lẽ là một chút thô bạo mà đôi khi cô cảm nhận được, khiến cô lại nghĩ rằng chắc hẳn đâu đó trong phả hệ của anh là một vị tổ tiên người Viking, kẻ đã đột nhập vào bờ biển Anh quốc và để lại sau lưng một cột mốc ghi dấu chuyến thăm của mình.
“Không, trông anh hoàn hảo lắm”, cuối cùng cô nói và anh không thể đoán được những lời đó thật tới mức nào.
“Để tôi nhìn em nào”, anh nắm tay cô, kéo cô đứng dậy khỏi ghế và xoay người lại cho anh ngắm.
“Trông em rất thích hợp…Chờ đã, em cần hoa tai.”
Claire đã quên mất chúng. Cô nhanh chóng đeo một đôi hoa tai ngọc trai vào và Max gật đầu, quay ra xem đồng hồ. “Ta có vừa đủ thời gian để đến đó.”
Tuy chỉ là một bữa tiệc cocktail nhỏ nhưng đường dẫn vào nhà bố mẹ cô đã đầy xe ô tô lúc họ đến nơi. Ông bà Hannon và Alma đều nổi tiếng và lại hướng ngoại nên luôn thu hút nhiều người với cá tính của họ. Hệ quả là Claire cảm thấy mình căng thẳng khi bước đến cửa chính cùng với Max đi ngay phía sau cô. Cửa mở ra trước khi họ đến nơi và Martine đứng đó cười lớn, trông chị rất lộng lẫy trong bộ váy xanh lục bảo phô diễn toàn bộ cơ thể đẹp đẽ của mình làm màu tóc và màu mắt chị sáng bừng lên.
“Chị biết là em sẽ đến”, chị nói một cách đắc thắng và ôm Claire. “Mẹ cứ lo là em sẽ không đến.”
“Em đã bảo mẹ là mình sẽ đến mà”, Claire nói, lôi sự điềm tĩnh từ tận đáy lòng lên để dùng nó như một chiếc khiên chắn giữa cô và những người khác, kể cả gia đình cô.
“Ôi, em biết mẹ cứ hay phải bồn chồn vì một việc gì đấy mà. Chào anh, Max, trông anh vẫn đẹp trai như mọi khi.”
Max cười lớn, âm thanh vui vẻ thực sự. “Chị thực sự phải chữa bệnh cái thẹn ấy đi.”
“Anh Steve cũng bảo tôi thế đấy. Ồ, nhà Waverly đây rồi. Lâu lắm rồi chị không gặp Beth đấy.”
Chị vẫy tay với cặp vợ chồng mới đến qua đầu họ. “Em giúp gì được không?”, Claire hỏi.
“Chị không biết. Hỏi mẹ ấy, nếu em tìm được mẹ. Năm phút trước mẹ ở trong kho, giờ thì chịu.”
Max đặt tay lên eo cô khi họ đi vào trong phòng khách đông đúc, ngay lập tức Claire cảm thấy tác động của những cặp mắt nhìn họ khi mọi người quay ra nhìn khách mới đến. Cô biết những ý nghĩ của họ, biết rằng mọi người đều đã nghe đồn đại và đang dò xét xem lời đồn đúng đến đâu.
“Con đến rồi!”, bà Alma vui sướng nói và băng ngang qua phòng để hôn vào má Claire. Bà quay nụ cười 1000 watt sang Max trong khi anh nhếch mép tinh quái. Trước khi bà Alma hay Claire kịp đoán anh định làm gì, Max đã vòng tay ôm bà Alma và hôn vào môi bà, lại còn làm tới hai lần. Bà Alma cười rũ nhưng vẫn đỏ mặt khi anh thả bà ra.
“Max, cậu đang làm gì đấy?”, bà kêu lên.
“Hôn một người phụ nữ xinh đẹp”, anh dịu dàng nói, nhưng vẻ hiền lành ấy bị đôi mắt lấp lánh quỷ quyệt át đi. Anh vươn tay ra và lại kéo Claire vào lòng. “Giờ thì cháu và Claire phải đi tìm cái gì để ăn đây. Cháu đang chết đói mà cô ấy cũng chưa ăn gì cả.”
Claire cảm thấy đông cứng cả người trong khi bước đi cùng anh đến nhà bếp, cô tưởng tượng mọi cặp mắt đều đang xiên vào lưng mình như những lưỡi đao. Max đã hôn bà Alma đến hai lần, tức là anh hôn bà còn nhiều lần hơn hôn cô. Cô đã phải đứng bên lề mà ghen tị vẻ quyến rũ ngời sáng và thoải mái mà cả hai người sở hữu trong lúc ước mong mình cũng có được món quà ấy. Chị Martine cũng làm được như vậy khi luôn chiếm được cảm tình của tất cả những người chị mới gặp. Suốt đời Claire luôn sống giữa những con người đẹp đẽ, thu hút, nhưng không một chút ma thuật nào của lòng tự tin được truyền sang cho cô.
Quầy ăn sáng trong bếp đang chất đầy cảc món đồ nguội khai vị và bánh sandwich, Max ăn ngấu nghiến không chút xấu hổ nhưng Claire chỉ nhấm nháp một chiếc bánh. Cô tự động chất thêm đồ vào khay trong lúc Max tiêu thụ bớt chúng và xếp nốt khay gia vị mà bà Alma đang làm dở trước khi chạy ra ngoài đón khách. Bà Alma ào vào trong bếp, nụ cười của bà càng rạng rỡ thêm khi trông thấy Claire đã chuẩn bị xong cho bà.
“Chúa phù hộ con, con gái. Mẹ hoàn toàn quên mất việc đang làm. Lúc nào con cũng giữ được cái đầu lạnh. Mẹ không đếm được số lần Harmon bảo mẹ phải chậm lại và nghĩ trước khi làm, nhưng con cũng biết ấn tượng ban đầu sâu đậm thế nào rồi đấy.”
Claire cười bẽn lẽn với mẹ mình, cô yêu mẹ biết bao cho dù việc lớn lên dưới cái bóng của một người mẹ xinh đẹp và một chị gái xinh đẹp không kém chưa bao giờ dễ dàng. Bà Alma và Martine đều là những người nồng ấm và hướng ngoại mà không có một chút thù địch nào. Việc Claire luôn cảm thấy bị chìm nghỉm dưới cái bóng của họ hoàn toàn không phải lỗi của hai người ấy.
Claire cầm một chiếc khay nặng lên và Max ngay lập tức lấy nó khỏi tay cô. “Chỉ cho tôi chỗ em muốn đặt cái này”, anh kiên quyết nói khi Claire quay sang với một bên lông mày nhướng lên dò hỏi, “Em sẽ không tự mang mấy cái khay này”.
Anh nhìn sang bà Alma khi bà định cầm một trong mấy cái khay, vẻ cứng rắn trong mắt anh khiến bà phải thả tay ra và lùi lại.
“Hách dịch quá nhỉ”, bà Alma thì thầm với Claire khi họ đi theo sau tấm lưng rộng của Max để trở lại phòng khách.
“Anh ấy có những ý tưởng rất cứng nhắc về chuyện cái gì đúng cái gì không”, Claire nói tránh đi.
Max mang tất cả chỗ khay vào trong phòng rồi quay sang nói chuyện chăm chú với ông Harmon, Steve và vài người đàn ông khác. Thi thoảng mắt anh dõi theo Claire, bất kể cô đang ở chỗ nào trong phòng, như là để bảo đảm với mình là cô không cần anh làm hộ việc gì.
Claire nhấm nháp một ly margarita và kín đáo xem giờ, tự hỏi khi nào thì họ có thể ra về, Bữa tiệc cocktail không kinh khủng như cô đã sợ nhưng cô thấy mệt. Áp lực của một ngày bận rộn, một tuần bận rộn đã bắt đầu tác động đến cô. Claire gồng mình lên để cố tập trung vào các cuộc nói chuyện xung quanh. chứ.”
Miệng anh cong lên. “Tôi đã tiêu tốn hết số calori ấy rồi.”
Claire thở dài và lùi khỏi vòng tay anh. “Đi tìm mẹ tôi thôi. Tôi nghĩ chúng ta ở đây thế là đủ rồi.”
Đúng là bà Alma đang ở tr Ai đó đã bật dàn âm thanh, nhưng vì Harmon là người hâm hộ trung thành của dòng nhạc blue, sự lựa chọn của họ rất hạn chế. Giai điệu saxophone lơ đãng, buồn bã dụ dỗ vài người bắt đầu khiêu vũ.
Claire nhảy với luật sư cộng sự của chị Martine rồi với người bạn thân nhất của bố cô, rồi với một người bạn cũ hồi phổ thông. Cô đang uống ly margarita thứ hai thì nó bị lấy khỏi tay, đặt lên bàn và Max xoay người cô trong vòng tay anh.
“Em mệt rồi đúng không?”, anh hỏi khi cả hai đung đưa theo điệu nhạc chậm.
“Kiệt sức. Nếu mai không phải là thứ Sáu chắc tôi không chịu nổi.” “Em sẵn sàng ra về chưa?”
“Hơn cả sẵn sàng. Anh có thấy mẹ tôi không?”
“Bà lại vào bếp rồi, tôi nghĩ thế. Nông dân ngành nuôi bò sữa của cả nước chắc sẽ hân hoan lắm nếu họ nhìn thấy lượng pho mát được tiêu thụ tối nay”, anh nói một cách nghiêm túc.
“Tôi thấy anh cũng dự phần đấy ong bếp để cắt pho mát thành những miếng vuông nhỏ. Bà nhìn lên khi họ đi vào và một cảm xúc buồn phiền và cam chịu trộn lẫn trên vẻ mặt bà. “Claire, con chưa về đấy chứ!”, bà phản đối, “Vẫn còn sớm mà”.
“Con biết, nhưng mai con phải đi làm”, Claire vươn người tới hôn lên má bà. “Con đã rất vui. Thật đấy mẹ.”
Bà Alma nhìn sang Max yêu cầu trợ giúp. “Cậu bảo con bé ở lại thêm chút nữa được không? Trông nó lại bắt đầu bướng bỉnh thế kia, tôi biết nó sẽ không nghe lời đâu.”
Cánh tay Max vòng quanh eo Claire và cả anh cũng cúi xuống hôn má bà Alma. “Đó không phải là bướng bỉnh đâu… Cô ấy mệt”, anh dịu dàng giải thích và tận dụng vẻ quyến rũ của mình khi mỉm cười để làm bà nguôi ngoai. “Đó là lỗi tại cháu. Cháu đã mời cô ấy ra ngoài suốt cả tuần này, và việc thiếu ngủ đã tác động đến cô ấy.”
Quả nhiên cách đó công hiệu, nhưng Claire chưa bao giờ nghi ngờ khả năng của anh. Bà Alma cười với Max. “Thôi được rồi, mang con bé về nhà đi. Cậu phải quay lại đấy nhé… Chúng tôi thực sự chưa có cơ hội làm thân với cậu.”
“Sớm thôi ạ”, anh hứa.
Chuyến xe về căn hộ của Claire chìm trong im lặng nhưng khi cô mời cà phê anh liền vào trong nhà. Pha cà phê và mang hai chiếc cốc vào phòng khách xong, họ cùng ngồi xuống sofa để lặng lẽ uống. Claire đá giày ra và thở dài mãn nguyện trong lúc ngọ ngoạy các ngón chân.
Ánh mắt Max dõi theo đôi chân thon thả của cô nhưng tâm trí thì lại để vào việc khác. “Có chuyện gì mà em phải làm việc muộn thế?”
“Nhiều việc lắm. Chỉ là một ngày bận rộn thôi mà, đã thế Sam lại còn nhấp nha nhấp nhổm. Ông ấy gần như chắc chắn rằng có người muốn mua lại bọn em, và sắp hành động - cổ phiếu của bọn em đang tăng lượng giao dịch. Mặc dù ông ấy còn giữ con át chủ bài nhưng việc chờ đợi và dò đoán khiến người ta căng thẳng thần kinh.”
“Con át chủ bài nào?”, Max hỏi, giọng anh rất ngái ngủ, gần như không quan tâm.
Tình huống này với Claire rất mới mẻ, cô ít khi có thế thực sự ngồi xuống và bàn bạc về ngày làm việc của mình với ai đó. Trước đây cô chưa từng nói về điều đó và cũng không nhớ được có ai từng hỏi han. Những cuộc chuyện gẫu thế này có cái gì đó quá thân mật, giống như để người khác lọt vào trong đầu mình bằng cách chia sẻ những chi tiết trong đời sống với họ, và cô thì luôn giữ mình theo bản năng. Nhưng nói chuyện với Max mới dễ dàng làm sao. Anh lắng nghe nhưng không cường điệu hóa chuyện gì.
“Bất động sản”, cô nói và hơi mỉm cười. Hàng mi của anh nhấc lên để lộ một thoáng quan tâm. “Em cũng nghĩ anh sẽ quan tâm.”
“Ừm”, anh lẩm bẩm một câu đồng tình không rõ.
“Sam đã đầu tư vào vài miếng đất và giá trị của chúng tăng gấp bốn lần. Bản đánh giá lại vừa mới tới hôm nay, còn hơn cả kỳ vọng của ông ấy nữa.”
“Giá đất là thế đấy. Chúng lên lên xuống xuống như đi tàu lượn siêu tốc ấy mà. Mánh khóe ở đây là mua ngay khi chạm đáy và bán khi chúng lên đến đỉnh. Giá trị của mảnh đất ấy hẳn là lớn kinh khủng nên mới bảo vệ được Sam khỏi một vụ thâu tóm”, anh ngồi dậy vẻ tỉnh táo hơn và uống nốt chỗ cà phê.
“Để em lấy thêm cho anh”, Claire nói, đứng dậy và đi vào bếp trước khi anh kịp từ chối. Cô trở lại gần như ngay lập tức với bình cà phê trên tay và Max nhìn theo cô đi về phía mình, cơ thể mảnh mai chuyển động duyên dáng. Cô có vẻ lặng lẽ và thu mình là thế, nhưng anh biết điều gì ẩn bên dưới bộ váy nữ tính kia. Anh đã nhìn thấy chiếc quần lót sa tanh, chiếc nịt bít tất và tất lụa khêu gợi kinh khủng nữa. Một chiếc nịt bít tất, lạy Chúa! Lúc ấy cơ thể anh đã nẩy lên phản ứng và cả bây giờ cũng vậy, anh phải nghiến chặt răng lại. Khó khăn lắm anh mới giữ cho tâm trí mình không nghĩ về đám đồ lót đó và tay mình không gắn vào cơ thể cô. Lúc nào anh cũng nhìn thấy cô với chiếc váy kia vướng trên đầu, để lộ hoàn toàn phần hông và cặp chân thon trước mắt anh. Nhu cầu mang cô lên giường đã vượt ngoài tầm kiểm soát, nó càng bị kích thích thêm bởi sự thất vọng khi cô quá mức thờ ơ trước bản chất đàn ông của anh, cùng nỗi tức giận vì cô sẽ lập tức đông cứng lại nếu anh cố thay đổi tình thế. Anh không quen với kiểu kiêng khem như thế này, và càng không thích nó một tí nào.
Claire nói tiếp câu chuyện dở dang khi nãy lúc ngồi xuống bên cạnh anh. “Em không nghĩ là giá trị của nó lớn kinh khủng, nhưng bọn em cũng chỉ là một công ty nhỏ nên chừng ấy là đủ. Bất kỳ ai muốn mua công ty em cũng sẽ bị đội giá lên vài triệu đô la.”
Max lôi suy nghĩ của mình về điều Claire đang nói. Chết tiệt thật chẳng khác nào cô hai tay dâng thông tin lên cho anh trên một chiếc đã bạc, thế mà anh lại không thể tập trung vào cuộc nói chuyện. Anh tha thiết muốn được đặt cô nằm dài trên ghế sofa và lại kéo chiếc váy kia qua đầu cô, được xoa bàn tay khắp người cô và cảm nhận làn da mềm mại, nhưng việc đó sẽ phải để sau.
“Họ định giá bao nhiêu?”, Max hỏi. Anh nhìn cô thật kỹ, tự hỏi liệu cô có trả lời không. Hỏi thẳng thông tin mình cần là một động thái táo bạo, nhưng đằng nào cô cũng đã cho anh biết gần hết rồi, bản thẩm định chẳng qua chỉ điền thêm thông tin chi tiết. Anh cẩn thận giữ vẻ vô cạn để che giấu mối quan tâm của mình với câu trả lời.
“Gần mười bốn triệu.”
Chết tiệt điều đó sẽ khiến tình hình thay đổi!.
“Họ đã làm gì? Tìm được dầu ở đấy à?”, anh lẩm bẩm. Claire cười lớn, “Gần đúng”.
Cảm giác vừa thỏa mãn vừa nhẹ nhõm tràn ngập lòng anh, công việc đã xong. Anh đã không mất nhiều thời gian và công sức cho lắm. Phần khó khăn nhất trong chuyện này là ngăn anh không tán tỉnh Claire và làm cô chạy mất, nhưng giờ khi công việc đã đâu vào đấy anh có thể tập trung vào cô. Cô sẽ cố trốn sau lớp vỏ bọc của mình, nhưng giờ anh hoàn toàn tự do để theo đuổi thú vui và Claire chính là thú vui đó. Anh muốn cô và không hề nghi ngờ chuyện mình sẽ có được cô. Max là bậc thầy về quyến rũ và không có người phụ nữ nào từng từ chối anh được lâu một khi đã quyết bỏ công sức ra theo đuổi người ấy. Nhưng với Claire, việc công trói buộc khiến anh phải kiềm chế bản thân. Cô đã quen thuộc với sự có mặt của anh và dần chấp nhận những đụng chạm thông thường. Chẳng bao lâu cô sẽ chấp nhận cả những vuốt ve thân mật nhất giữa đàn ông và đàn bà.
Sự khao khát, nhu cầu cần cô trong anh đang trở nên cấp thiết hơn lúc nào hết. Đó không chỉ là nhu cầu sinh lý cần được giải tỏa, mặc dù đúng là anh có nhu cầu đó… Anh vốn không quen thiếu bóng đàn bà lâu ngày. Nhưng nhu cầu lớn nhất của anh ngay lúc này là thôi thúc nguyên thủy muốn ràng buộc Claire với mình trước khi cô phát hiện ra sự thật, thế nhưng anh lại thấy do dự khác thường, sự tự tin vốn có đang nhạt dần. Nếu bây giờ không phải thời điểm thích hợp thì sao? Nếu cô cự tuyệt anh thì sao? Nếu cô rút lui hoàn toàn? Cả tình bạn của cô anh cũng không còn, và anh ngạc nhiên khi nhận ra mình cần tình bạn ấy đến nhường nào, nó gần sánh bằng ham muốn thể xác của anh đối với cô vậy. Anh muốn cô, cả tâm trí và thể xác.
Claire che tay ngáp làm Max cười lớn, anh vươn tay ra mát xa vai cho cô, đụng chạm nhẹ nhàng ấy cũng làm anh rung động vì khoái cảm. “Em cần đi ngủ thôi. Sao em chưa bảo anh về?”
Claire co người và cuộn chân lên ghế, nhấp một ngụm cà phê một cách sung sướng. Cảm giác ngồi đây và cùng uống cà phê với anh, nói những câu chuyện không đầu không cuối thật thanh bình. Trái tim cô đang đập một nhịp chậm rãi, nặng nề như mỗi lần cô ở gần anh trong giây phút này cô thấy hạnh phúc. “Em thấy dễ chịu khi ở bên anh”, cô trả lời và biết là mình đang nói dối. Mọi dây thần kinh của cô đều sống dậy và hòa điệu với anh, sự gần gũi của anh tấn công vào mọi giác quan. Cô có thể ngửi thấy anh, cảm nhận hơi ấm của anh, nhìn vào anh và da thịt cô nhức nhối mong được lại gần anh hơn. Cô ngu ngốc làm sao khi yêu nhanh chóng đến thế, nhiều đến thế, nhưng việc đó nằm ngoài tầm kiểm soát của cô và có lẽ ngay từ lúc đầu đã như vậy rồi.
Max nắm tay Claire, gập ngón tay cô vào trong tay mình và chà ngón cái lên lớp da mềm mại. “Claire”, anh nói bằng giọng rất khẽ khiến cô phải nhìn vào mình. Đôi mắt cô là hai cái hố tối đen, yếu đuối và dịu dàng. “Tôi muốn hôn em.”
Anh cảm nhận bàn tay Claire giật lại và phải siết chặt tay vừa đủ để giữ cô lại. “Anh làm em sợ à?”, anh hỏi vẻ buồn cười.
Claire lảng tránh nụ cười trên mặt anh. “Em không nghĩ đó là ý hay”, cô nói, giọng cô giờ đã cứng ngắc. “Chúng ta chỉ là bạn, anh nhớ không, và…”
Anh đứng dậy, cười trong lúc kéo Claire đứng lên và lấy cốc cà phê ra khỏi bàn tay kia của cô rồi đặt nó xuống bàn. “Anh sẽ không cắn em đâu”, Max nói và hôn cô.
Đó là một cú chạm rất nhẹ và rất nhanh, y hệt như nụ hôn trước của anh. “Thấy chưa, có đau đâu?”
Đôi mắt sống động của anh đang nhảy múa. Anh đang trêu cô, Claire thấy nhẹ cả người. Cô đã tưởng ý anh là một kiểu hôn khác và không dám để anh hôn mình thật sự. Cô không dám tin vào khả năng kiểm soát của mình - nếu anh hôn cô với một chút xíu đam mê thôi, cô cảm thấy mình sẽ nổ tung vì những phản ứng không kiềm tỏa nổi. Lúc ấy anh sẽ không còn nghi ngờ gì về cảm xúc của cô nữa. Anh đã có quá nhiều kinh nghiệm với những người phụ nữ tuyệt vọng bám lấy mình nên không thể không nhận ra những dấu hiệu yêu đơn phương tương tự nơi cô. Thà anh trêu chọc cô còn tốt hơn nhiều lòng thương hại. Rồi Max lại hôn cô lần nữa.
Đó là nụ hôn kiềm chế một cách đáng phục, nhưng nó lưu luyến, và anh mở miệng trên miệng cô. Cô tự, động hé môi để điều chỉnh cho khớp. Vị của anh chen vào miệng cô, môi anh vững vàng và ấm áp. Khoái cảm trào lên và trong một phút cô gần như đã tan chảy vào anh, gần như đã giơ hai tay lên để vòng quanh cổ anh, rồi nỗi hoảng sợ siết chặt lòng dạ. Cô không dám để anh biết, nếu không cô sẽ không được gặp anh nữa! Claire vội vã quay đầu đi để phá vỡ mối liên kết giữa họ.
Anh ấn môi vào thái dương cô, hai bàn tay khỏe mạnh vuốt ve lưng cô một cách chậm rãi. Anh không muốn ép cô đi quá xa. Chỉ trong một khắc cô đã đáp lại anh, và vị của cô đã xộc thẳng lên đầu anh như một hơi rượu mạnh. Cơ thể anh phản ứng mãnh liệt khi được gần gũi cô. Anh không dám ôm cô như ý muốn, bởi nếu thế không cách nào anh che giấu được sự cương cứng của mình. Max miễn cưỡng buông ra và cô lập tức lùi lại tránh khỏi anh, khuôn mặt cô là một chiếc mặt nạ trống rỗng. Đột nhiên Max quyết định sẽ không để cô chạy trốn nữa, vì cô đã làm thế quá nhiều lần. Anh là một người đàn ông và muốn cô nhìn mình với tư cách ấy. “Tại sao mỗi lần anh chạm vào thì em lại khó chịu thế?”, anh hỏi, nâng cằm lên để cô không thể giấu mặt khỏi anh. Không cần trốn cô cũng đã giấu giếm ý nghĩ quá giỏi rồi, anh cần mọi đầu mối nhỏ nhất có thể được. Anh muốn đọc được khuôn mặt cô, ánh mắt cô.
“Anh đã nói rằng chỉ muốn làm bạn”, Claire trả lời kiên quyết. “Bạn bè không được chạm vào nhau à?”
Giọng điệu thay đổi liên tục của anh làm cô cảm thấy như mình đang quá lố, có lẽ đúng thế thật - đó là do cảm xúc cô dành cho anh cao hơn tình bạn rất nhiều. Vì đã trót yêu anh nên chỉ những đụng chạm nhỏ nhặt nhất cũng đã tra tấn cô bằng niềm khoái lạc trộn lẫn ham muốn thôi thúc rồi.
“Anh đã bảo em là mình muốn một tình bạn không có sex chen vào.”
“Hoàn toàn không đúng. Anh không tin mình đã mất trí đến thế”, Max khẽ đưa ngón cái trên bờ môi dưới của cô. “Anh nói là mình đã mệt mỏi khi bị phụ nữ theo đuổi chỉ để làm giải thưởng tình dục.”
Claire vừa sửng sốt vừa sợ. Chẳng lẽ cô đã hiểu lầm hoàn cảnh này đến thế? Max đang nhìn xuống cô với vẻ hóm hỉnh và cô bắt đầu run. “Đừng sợ thế chứ”, anh an ủi, chuyển bàn tay xuống vuốt ve cánh tay trần của cô. “Anh bị em hấp dẫn, và anh rất thích thi thoảng được hôn em. Điều đó đáng sợ lắm sao?”
“Khôn…Không”, cô lắp bắp.
“Tốt, bởi vì anh định hôn em nữa”, hai hàng mi của anh đã che mất đôi mắt, chỉ để lại một khe ánh sáng ngọc lam rất mỏng, nhưng Claire cảm thấy sự đắc thắng và thỏa mãn của anh đang bùng cháy nên càng bất an hơn. Lúc này giống y như những lần cô thoáng thấy nét thô bạo ở anh, như thế anh đang đóng giả một người không phải là mình. Sự việc càng trầm trọng hơn vì vẻ đắc thắng kia biến mất ngay lập tức, khiến cô cảm thấy mất phương hướng, không biết tin vào cái gì mới phải.
Max cúi xuống và hôn cô lần nữa rồi ra về, Claire cứ đứng nhìn cửa một lúc lâu sau khi nó đã đóng lại. Có vẻ như anh đã quyết định rằng mình không chỉ muốn một tình bạn đơn giản với cô, và cô không biết làm sao để bảo vệ mình. Cô không còn một lá chắn nào về mặt tình cảm và thấy mình yếu đuối khủng khiếp trước anh. Cô yêu Max nhưng lại không biết chút gì về anh cả.